Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ P2
Chương 349: Hậu Truyện - Em Trai Và Chị Gái (1)
༺ Hậu Truyện — Em Trai Và Chị Gái (1) ༻
"Cuối cùng cũng xong mấy việc gấp rồi...""Anh vất vả rồi."Tôi đổ gục xuống chiếc ghế dài trong vườn.Luce, người đang ngồi đọc sách bên cạnh, vuốt tóc tôi và thì thầm với giọng đầy cảm mến."..."Khi tôi ngắm nhìn người phụ nữ sẽ trở thành vợ mình, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.Hiệp ước Trong trắng trước Hôn nhân.Năm thiếu nữ trong đời tôi đã lập ra một thỏa thuận như vậy để tránh mọi xung đột tình cảm trước khi cưới.Tuy nhiên, đó chỉ là một thỏa thuận bề mặt.Theo lời Alice, họ chỉ lập ra nó như một cơ chế để kìm hãm lẫn nhau.Thông qua Thấu Hiểu Tâm Trí, tôi có thể xác nhận ý định của họ là ngấm ngầm chiếm lấy tôi cho riêng mình.Nhưng White lại chân thành tin vào nó.Chỉ có White dường như chấp nhận ý nghĩa của hiệp ước với một tấm lòng trong sáng.Mà, điều đó cũng chẳng quan trọng với tôi.Nếu ý định thực sự của các cô gái của tôi là tinh quái, tôi sẵn lòng đón nhận. Còn về phần White, tôi chỉ cần tiếp cận cô ấy một cách trực diện là được.Kết quả là, sự thất vọng của tôi tan biến, thay vào đó là niềm mong đợi.Mình sẽ chơi cùng họ.Tất nhiên là trong lúc háo hức chờ xem họ sẽ hành động ra sao.Dù vậy, chắc sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra ở đây.Có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi trong Đế cung. Sẽ không ai dám hành động liều lĩnh với tôi.Thực tế, trong vài ngày qua, Đế cung đã tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng việc tôi gặp gỡ những người phụ nữ sẽ trở thành vợ mình, bất kể họ có biết về Hiệp ước Trong trắng trước Hôn nhân hay không.Đám cưới được dự kiến vào năm sau, sau khi White tốt nghiệp học viện. Nói cách khác, tổ chức tiệc bây giờ có hơi sớm.Nhưng chẳng phải đây là bữa tiệc để chào mừng sự ra đời của đế chế harem của tôi sao? Sau khi hoàn thành các nhiệm vụ được giao trước, tôi đã tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất."...""..."Nhưng... tôi không nghe thấy tiếng lật trang sách.Dường như Luce đang chăm chú nhìn tôi.Rồi, hơi thở ấm áp của cô lướt qua má tôi."Hự."Liếm.Tôi cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt trên tai mình.Giật mình, tôi mở to mắt. Ngay lập tức, Luce theo bản năng đặt tay lên má tôi, giữ cho tôi không thể rụt đầu lại.Nhóp nhép. Chụt...Luce không ngừng liếm tai tôi bằng môi và lưỡi của cô nàng.Những hơi thở dính nhớp, khẽ khàng lướt qua màng nhĩ, và một cảm giác khoái lạc kỳ lạ lan tỏa xuống từ tai tôi."Em, em đang làm gì vậy...?"Những hành động tinh nghịch của Alice thường có khúc dạo đầu. Một kiểu năng lượng "Em sắp trêu anh đây này," và nhờ đó, tôi có thể chuẩn bị tinh thần.Mặt khác, Luce lại khác. Cô có xu hướng đột ngột thực hiện những hành động táo bạo mà không có bối cảnh nào. Điều này có nghĩa là những tình huống bất ngờ thường xuyên xảy ra.Luce rời miệng khỏi tai tôi. Sợi nước bọt dính nhớp nối giữa lưỡi cô và vành tai tôi kéo dài ra như một sợi chỉ.Luce trả lời như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời, "Em đang ngoáy tai cho anh? Anh thích mấy trò này mà đúng không?""Ít nhất cũng phải nói trước một tiếng chứ. Lần nào em cũng làm anh giật mình...""Isaac, mặt anh đỏ hết lên rồi kìa."Luce nhẹ nhàng xoay mặt tôi về phía mình, đặt cả hai tay lên má tôi.Ở khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, cô quyến rũ thì thầm, "Anh có cảm giác không?"Với giọng điệu thân mật, Luce nhìn tôi với một nụ cười tinh tế.Em ấy thật chủ động.Chủ động một cách mãnh liệt để quyến rũ mình.Tất nhiên là mình có cảm giác rồi...Kể từ khi tôi làm chuyện nhạy cảm với Alice gần đây, có vẻ như các giác quan của tôi đã trở nên nhạy bén và thăng hoa hơn nữa."Sao anh không nói gì hết vậy?"Đột nhiên, Luce nghiêng người về phía tôi và hôn lên má tôi.Mwaa.Tiếp theo, Luce hôn tới tấp lên má còn lại của tôi."Anh sẽ không nói gì sao? Ngay cả sau khi thế này?"Mwaa. Mwaa. Mwaa.Cảm thấy dễ chịu, tôi nằm yên, và một tiếng cười bật ra."Ừm, anh có cảm giác. Thích lắm.""Anh có muốn em liếm thêm không?""Làm ơn luôn."Khi tôi đan những ngón tay mình vào tay Luce, cô mỉm cười dịu dàng và tựa người vào tôi.Luce lại tiếp tục luân phiên giữa việc liếm và nhẹ nhàng mút lấy tai tôi.Mỗi khi đôi môi mềm mại và hơi thở ấm áp của cô chạm vào da tôi, cơ thể tôi lại khẽ rùng mình.Aaa, cảm giác này thật tuyệt...Tôi cảm thấy hạnh phúc.Tuy nhiên... có một điều khiến tôi không thể hoàn toàn tận hưởng niềm hạnh phúc này.Nghĩ lại thì, chị ấy đã nhìn mình không chớp mắt từ lúc nãy...Mình nên làm gì với người chị gái này, người đã lén lút nhìn trộm mình từ sau bức tường đây?Eve Ropenheim. Cô là người thân duy nhất còn lại của tôi và đã sống cùng tôi ở Düpfendorf kể từ khi tốt nghiệp.Cô thường đắn đo không biết có nên nói chuyện với tôi không và cuối cùng thường chỉ đứng nhìn trộm.Chị ấy có thể cứ đến và nói chuyện với mình mà.Có phải vì tôi đang ở cùng Luce không? Eve không thể dễ dàng tiếp cận.Đôi môi cô khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng cô chỉ nhìn Luce với một chút ghen tị.Mình đã không quan tâm nhiều đến chị ấy...Gần đây tôi cực kỳ bận rộn.Khi cần một chút an ủi ngắn ngủi, tôi sẽ đến thăm Dorothy và vùi đầu vào ngực cô ấy, nhưng tôi đã không dành sự quan tâm nào cho Eve.Eve chắc hẳn đã cảm thấy không chắc chắn, tự hỏi liệu có ổn không khi tiếp cận tôi....Mình nên chủ động đến với chị ấy trước.Cô là người thân duy nhất còn lại của tôi, vì vậy tôi cảm thấy một sự gắn kết đặc biệt với người chị này.
✦✧✦✧
Luôn có điều gì đó khiến tôi bận lòng khi nhìn Eve.Trước khi trở thành Isaac, tôi đã nhận thấy một vấn đề lặp đi lặp lại trong nhiều câu chuyện xuyên không, đó là cách người xuyên không đối xử với gia đình và bạn bè ban đầu của họ.Bây giờ tôi là Isaac.Nhưng Isaac trước khi nhập học tại Học viện Märchen không phải là tôi.Và trong phạm trù Isaac mà Eve yêu thương, cả chủ nhân ban đầu của cơ thể này và tôi đều cùng tồn tại....Tiết lộ sự thật bây giờ sẽ chỉ mang lại tai hại.Với suy nghĩ đó, tôi kéo áo choàng lên và đi về phía cổng đế cung.Với chiếc áo choàng được yểm ma pháp chặn nhận diện, miễn là tôi đội mũ trùm đầu đúng cách, người khác sẽ khó nhận ra mặt tôi.Dưới bầu trời đêm, thiếu nữ với mái tóc màu lam bạc tắm mình trong ánh trăng hiện ra trong tầm mắt.Ngay khi nhìn thấy tôi, cô bật dậy khỏi băng ghế.Đó là Eve Ropenheim, trong bộ trang phục đi chơi."Chị ơi."Tôi cởi mũ trùm đầu, mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay. Eve há hốc miệng và đột nhiên như quên cả cách thở.Khi tôi dừng lại trước mặt cô nàng, cô lấy lại bình tĩnh và vội quay mặt đi chỗ khác."S-sao em lại gọi chị? Sao lại bảo chị ăn mặc đẹp... không phải em đang bận sao?"Eve bối rối, đan hai tay vào nhau dưới bụng."Em đã xong mấy việc gấp rồi. Gần đây hai ta không dành nhiều thời gian cho nhau. Em đã bận rộn suốt từ khi tốt nghiệp.""Ừm, đúng là vậy, nhưng mà...""Giờ tụi mình ra ngoài thôi."Tôi hất cằm về phía cổng chính."Đi đâu?""Đi chơi. Vì em muốn dành thời gian với chị đấy."Khi tôi mỉm cười ấm áp, Eve sững người trong giây lát, như thể hoàn toàn đông cứng tại chỗ.
✦✧✦✧
Những con đường của Düpfendorf chủ yếu mang sắc thái xanh lam.Những công trình bằng băng, các tòa nhà tuyệt đẹp, và quang cảnh thành phố nhuốm màu mana xanh lam cùng ánh đèn vàng luôn làm Eve choáng ngợp mỗi khi nhìn thấy.Tuy nhiên, hôm nay lại khác.Bởi vì cô đang đi dạo sánh vai cùng Isaac trên những con đường này.Cô không còn tâm trí nào để thưởng thức cảnh quan thành phố."Ờm, em thực sự thấy ổn chứ? Dành thời gian với một người như chị...?""Chị đừng tự ti nữa... Vợ của em đã làm thế đủ rồi."Chuyện này giống như câu chuyện về Snow White.Cô gái được coi là đẹp nhất thế gian luôn tỏ ra đặc biệt yếu đuối trước mặt Isaac.So với White, người vượt trội hơn cô về địa vị, sắc đẹp, tài năng và mọi thứ, Eve không thể nào cảm thấy tự tin về bản thân mình."Chúng ta đi ăn gì nhé?""Đ-được, được chứ!?"Isaac dẫn Eve đang quá đỗi nhiệt tình đến một quầy bán xiên que."Cái này bao nhiêu thế?""2 xu đồng!""Cho tôi hai xiên."Người bán hàng đưa hai xiên que nóng hổi. Do ma pháp chặn nhận diện của áo choàng, ông không nhận ra khách hàng là Isaac."Đây, chị.""Chị ăn được không? Chị á?""Sao lại không được chứ...?""Cảm ơn em..."Eve nhận xiên que từ Isaac và ăn từng miếng thịt một.Cô không thể phân biệt được hương vị.Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào Isaac, người đang đi bên cạnh và thưởng thức xiên que của mình.Eve liếc nhìn bàn tay phải của Isaac đang cầm xiên que."Mà này, Isaac.""Ừm?""Sao em lại rủ chị đi chơi? Chẳng phải dành thời gian cho các cô vợ của em sẽ tốt hơn sao?" Eve hỏi với giọng hơi run.Không phải là cô không thích.Chỉ là việc Isaac đã chọn cô thay vì những người vợ tương lai của mình khiến Eve có một cảm giác nghi ngờ mãnh liệt.Tuy nhiên, câu trả lời của Isaac lại vô cùng đơn giản."Hai ta là người nhà mà. Có những chuyện em có thể nói với chị mà không thể nói với họ. Chị thật sự phải hỏi sao?"Đôi môi của Eve khẽ run."...Thật sao?"Eve đã luôn tin rằng có một sự ưu tiên không thể so sánh được giữa cô và những người vợ tương lai của Isaac.Ý em ấy là mình không cần phải lo lắng về những chuyện như vậy sao?Ý em ấy là điều đó không quan trọng vì mình, với tư cách là người thân duy nhất của em ấy, giữ một vị trí độc nhất của riêng em ấy sao?Nghĩ vậy, cô cảm thấy lồng ngực mình nhẹ nhõm.Má Eve ửng hồng khi cô cười ngượng ngùng, nắm chặt tay và cúi đầu."Ừ-ừm, nếu ý em là vậy, thì sẽ ổn thôi nếu em dựa vào chị khi em gặp khó khăn giống như với Dorothy... Chị có thể an ủi hay động viên em, và chị chắc chắn mình cũng sẽ giỏi việc liếm tai lắm đấy! Chị thậm chí còn luyện tập rồi!""Đó không giống điều chị nên nói với em trai mình đâu.""Á."Eve giật nảy mình.Vì cảm thấy nhẹ nhõm, cô đã vô tình để lộ ra suy nghĩ thật của mình.Chắc chắn, Isaac sẽ cảm thấy nặng nề.Đặc biệt khi Isaac là Archwizard thậm chí có thể đọc được suy nghĩ của người khác.Eve tin chắc rằng Isaac đang thể hiện sự quan tâm rất lớn đối với mình, và cô quyết định từ nay phải cẩn thận hơn."E-em không coi đó là thật đâu nhỉ? Rõ ràng là chị đang đùa mà!""Vâng..."Cả hai đều biết đó là đùa, nhưng để tránh làm mọi thứ trở nên khó xử, Isaac đã cho qua.Khi họ đi qua đám đông, Eve ngước nhìn bầu trời đêm và bắt đầu nói, "Nhắc mới nhớ.""Chuyện gì vậy?""Chị ấy, em biết không. Chị đã nói rằng chị sẽ chịu trách nhiệm cho em dù có chuyện gì xảy ra sau khi chị tốt nghiệp Học viện Märchen."Eve đã lên kế hoạch cắt đứt quan hệ với Gia tộc Ropenheim và sống với Isaac đến hết đời một khi cô nhận được bằng tốt nghiệp từ Học viện Märchen.Cô sẽ không kết hôn và sẽ sống hoàn toàn vì Isaac cho đến khi anh ổn định với một người vợ và có một cuộc sống vững vàng.Bởi vì đối với cô, chỉ cần người em trai yêu quý của mình sống tốt là đủ.Đó là quyết tâm mà Eve đã giữ trong tim, nuốt nước mắt vào trong, vào ngày cô từ bỏ gia đình mình."Sao bây giờ chị lại nhắc đến chuyện đó?""Chỉ là... thật kỳ diệu khi mọi chuyện lại thành ra thế này. Người mà chị từng nghĩ là yếu đuối hóa ra lại có tiềm năng của Archwizard, và trở thành người mạnh nhất thế gian... Em có thể không hiểu, nhưng đối với chị, nó vẫn có chút xa lạ. Giống như em trai của chị đã trở thành một người khác vậy..."Eve nở một nụ cười nhạt."Đôi khi chị tự hỏi... Nếu ngay từ đầu chị không bỏ rơi em thì sao? Chị cũng tự hỏi liệu kết cục của tụi mình bây giờ là một phép màu hay một bi kịch.""Sao chị lại lãng phí thời gian nghĩ về chuyện đó?""Em nói đúng. Nhưng chị vẫn không biết. Trong khoảng thời gian sau khi mẹ qua đời, khi chị không thể gặp em, em đã trải qua những thay đổi gì..."Eve nhìn vào bàn tay phải của Isaac đang cầm xiên que."Ví dụ như, em biết không, chị đã quan sát em ở học viện một thời gian và nhận ra, bây giờ em hoàn toàn thuận tay phải rồi.""...""Trước đây em thuận tay trái mà."
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com