TruyenHHH.com

[JENSOO] Kim Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 70: Choi Gia

WynhNie03

Jisoo vươn đôi tay run rẩy hướng tới khuôn mặt cô gái.

Kendy đứng bên cạnh đột nhiên cúi người đưa tay ra lật khuôn mặt nữ nhân dưới đất, hoảng hốt: "Không phải Kim tiểu thư!"

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thân thể Jisoo run lên, giống như bị kinh hoảng quá độ, lại giống như được cứu vớt từ vực sâu dưới địa ngục. Lắp bắp xác định lại những gì vừa nghe được: "Không… không phải... Jennie..." nói xong vươn cánh tay còn đang run rẩy, vén mái tóc của nữ nhân vốn đã bị phủ gần hết gương mặt.

"Đúng vậy! Chúng ta bị Lee Jong Suk lừa rồi. Hắn ta chốt thí cả Lee gia, chỉ để bản thân chạy thoát. Còn Kim tiểu thư..."

Jisoo vốn dĩ bị hoảng sợ đến mức trước mắt chỉ toàn màu đen, ngay lập tức lấy lại được ý thức, nắm chặt bàn tay thon dài nổi đầy gân xanh, liếc mắt nhìn toà lâu đài trắng trước mặt hạ lệnh: "Lục soát!!!"

Đám người dày đặc phía sau nghe lệnh lập tức xông vào Lee gia, người hầu và một số thuộc hạ bị thương nằm rải rác, khung cảnh giống như vừa xảy ra một trận tàn sát quy mô lớn chưa từng thấy. Kendy cũng nhập cuộc đi vào lâu đài tìm kiếm, một lúc lâu sau liền chạy ra, bước tới trước mặt Jisoo thấp giọng báo cáo: "Có đường hầm thông ra ngoài, dấu vết còn mới." Ngưng một chút liền bổ sung: "Chúng ta vốn dĩ bao vây Lee gia một con ruồi cũng không lọt, lúc nãy lại vì biết Lee Jong Suk tự mình mang 'Kim tiểu thư' ra mà tập hợp lực lượng đối phó. Hắn lợi dụng sơ hở, đưa người rời đi rồi."

Jisoo nghe thấy, giống như phát điên, đập mạnh tay vào tường, máu tươi đỏ thẫm loang lổ trên đôi găng tay màu trắng.

_________
_______________

Jennie không biết mình ra khỏi Lee gia bằng cách nào.

Cô tỉnh dậy thì đã ở một nơi xa lạ.

Wendy ngồi bên cạnh giường chống cằm nhìn cô.

"Tỉnh rồi?"

Jennie nhíu mày, liếc nhìn quang cảnh xung quanh căn phòng. Ánh mắt quét qua tấm rèm cửa mỏng manh màu trắng ngà vốn dùng để che đi ánh sáng chói mắt. Thế nhưng ngoài kia là màn đêm dày đặc.
Ánh sáng từ ngọn đèn chùm xa hoa lộng lẫy trên trần toả xuống, ấm áp lại dịu nhẹ.
Phong cách của nó giống với cách trang trí của toàn bộ căn phòng, có chút cổ điển, trên thân đèn là kim loại màu đồng cổ, ánh sáng của chiếc đèn trông như tia sáng thông thuận chảy ngược dòng nước.

"Tôi... đang ở đâu?"

"Nước Mỹ"

Jennie chưa kịp sửng sốt, ngoài cửa liền có tiếng gõ cắt ngang.

"Wendy! Con bé tỉnh rồi sao?" Giọng nói già nua xen lẫn chút vui mừng không hề che giấu. Một lão phu nhân mặc dù đã lớn tuổi, thân hình cao gầy, toàn thân một bộ váy dài trang nhã nhưng không kém phần sang trọng, khuôn mặt sáng ngời, đôi mắt cực kì linh động.

Jennie lần đầu nhìn thấy một lão nhân xinh đẹp như vậy, có chút hốt hoảng, giọng hơi lí nhí: "Bà... bà là..."

Lão nhân gia nở nụ cười hiền lành phúc hậu, bước đến cạnh giường Jennie cười ôn hoà, nhẹ giọng nói: "Lúc đầu Wendy nói ta còn không tin tưởng lắm. Nhưng khi gặp con rồi... thật sự ta có chút không thể tin được. Trên đời lại có người giống ta như vậy."

Jennie hơi sửng sốt, ánh mắt không chút tạp chất liếc nhìn mái tóc hoa râm của lão nhân, tuy rằng được búi lên, chải bằng một kiểu tóc cực kì trang nhã, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lão nhân này màu tóc lúc trẻ chính là giống hệt cô.

"Bà..."

Lão nhân gia hiền từ đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc nâu xoăn nhẹ xoã dài xuống giường của Jennie, nụ cười đôn hậu lại vô cùng hiền lành: "Ta là em gái song sinh của bà nội con, ta là Choi Soo Ah. Jennie! Con chắc hẳn biết bà nội con là cô nhi. Đúng chứ?"

Jennie thoáng sửng sốt, gật nhẹ đầu.

Lão nhân gia dường như nhớ lại kí ức không vui, cúi đầu giọng đầy ưu thương: "Thật ra chị ấy là bị bắt đi. Choi gia đã hao tâm khổ tứ không thể tìm được chị ấy trở về. Cũng không ngờ chị ấy lưu lạc đến thành phố S. Còn làm con dâu nhà họ Kim. Ta trăm phương ngàn kế nhờ Wendy cứu con khỏi tay Lee Jong Suk, vì biết được con là máu mủ còn sót lại của chị ấy. Choi gia nhất định không để con phải chịu chút uỷ khuất nào nữa. Từ giờ trở đi. Con hãy yên tâm ở lại đây. Mọi việc đã có ta giải quyết."

Jennie nghe đến mơ mơ hồ hồ, ánh mắt liếc về phía Wendy, mở miệng hỏi: "Cô... không phải người của Lee Jong Suk?"

Wendy bật cười, cúi đầu kính cẩn nói với cô: "Kể từ giờ phút này, Wendy là người của Kim tiểu thư. Trước giờ tôi không hề có chủ nhân. Mong Kim tiểu thư thu nhận."

Jennie trợn tròn mắt, cô cảm thấy mình đang bị sốc. Không ngờ thân thế của bà nội cô chưa từng được nhìn thấy lại là thiên kim của Choi gia, không dưng lại có thêm một nữ nhân nhận mình làm chủ nhân.

"Cô đem tôi ra khỏi Lee gia, tại sao còn để tôi tới nước Mỹ này chứ? Tôi..."

Wendy khẽ nâng bàn tay mang găng trắng lên nắm nhẹ cằm thon tinh xảo, nghiêng đầu cười nho nhã với cô, giọng nói không nhanh không chậm: "Hiện tại Lee gia và Kim gia đang vì cô mà đấu đến người sống ta chết, thế lực hai bên đều rất lớn, không thể xem thường được. Tôi trước tiên mang cô rời khỏi Lee gia, tìm một nơi để đợi mọi chuyện lắng xuống. Choi phu nhân lại muốn gặp cô. Tôi là theo ý nguyện của bà ấy. Vẹn cả đôi đường." Wendy cúi đầu cung kính nói.

Jennie liếc nhìn xung quanh, khẽ thở dài."Tôi có thể báo tin cho ông nội không? Tự dưng lại bị đem đến đây... ông sẽ rất..."

Choi Soo Ah nhoẻn miệng cười với cô, gương mặt hiền từ lại lộ một ít nếp nhăn, nhẹ giọng: "Ta đã liên hệ với Kim* gia rồi. Con yên tâm. Kim Namjoon cũng nói rằng rất yên tâm nếu con ở với ta. Ông ấy còn dặn rằng, nếu con muốn Jisoo toàn tâm toàn ý đối phó Lee gia, hãy yên tâm ở lại đây. Một thời gian nữa, ông ấy sẽ cho người đón con trở về."

Jennie nâng mí mắt, không nhịn được lẩm bẩm: "Vậy còn Jisoo..."

Choi Soo Ah ho khan một tiếng, nói tiếp: "Vì để lừa Lee Jong Suk, đành phải uỷ khuất nữ nhân ấy. Jennie! Kim Namjoon nói với ta, ông ấy muốn con theo ta học thêm một chút bản lĩnh, một phần để có thể bồi dưỡng một thế lực của riêng con, con thấy thế nào?"

Jennie ngẩn người. Sau đó chậm rãi cúi thấp đầu, cô hiểu ý của ông nội, ông chính là muốn nói rằng cô quá yếu đuối, dù bị Lee Jong Suk cưỡng ép bắt đi cũng không có lực phản kháng, đã vậy còn phải để Jisoo khắp nơi dè chừng bảo vệ cô. Ngay cả người bảo hộ cô từ nhỏ là ông cũng vô phương cứu cô trở ra.

Trong khoảng thời gian Lee Jong Suk nhốt cô ở lâu đài, cô cũng trăm lần tự dằn vặt bản thân, tại sao lúc trước không cố gắng học hỏi thật nhiều thứ từ ông nội, để bản thân mạnh mẽ hơn.

Lúc xưa cô bài xích mọi thứ liên quan đến gia nghiệp, không muốn tiếp quản hay nhận thừa kế từ ông nội, cô cảm thấy những thứ đó không quan trọng bằng sự yên tĩnh và thanh thản, cô vô lo vô nghĩ, để ông Kim một mình thay cô gánh vác tất cả, bảo vệ cô cả một tuổi thơ không chút thương tổn nào.

Nhưng ông đã lớn tuổi, trách nhiệm trên vai quá mức nặng nề, một tay gầy dựng nên Kim* gia, phát triển nó đến mức khổng lồ như hiện tại, dưới trướng còn biết bao nhiêu con người cần việc làm chỗ ở, không thể tuỳ tiện vứt bỏ mọi thứ không màng tới, ông bảo vệ cô một thời gian thì có thể, nhưng không thể bảo vệ cô cả cuộc đời được.

Lúc này cô vô cùng muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, dù sau này có là Lee Jong Suk hay bất kì ai đi nữa, cô cũng có năng lực chống trả lại, cô hiện tại quá bị động, chỉ cần lơ là sơ sẩy liền bị người ta bắt nhốt, chỉ biết đợi Jisoo đến cứu hết lần này đến lần khác.

Jennie cúi thấp đầu, hai nắm tay siết chặt lại, trong lòng hạ quyết tâm, từng chữ từng chữ một thốt ra: "Con muốn học. Mọi thứ!!"

Choi Soo Ah nghe thấy liền hài lòng gật đầu, đưa tay lên vuốt nhẹ đầu cô, ôn hoà thấp giọng: "Vậy kể từ giờ phút này, Jennie! Con phải lấy danh nghĩa Choi đại tiểu thư. Gọi là Choi Ji Ah, mọi thứ con đều phải nghe theo sự sắp xếp của ta."

Jennie ánh mắt nghiêm túc thể hiện sự quyết tâm, gật mạnh đầu.

Lão nhân gia nở nụ cười hài lòng, liếc nhìn Wendy đứng bên cạnh, nghiêm giọng nói: "Từ giờ Wendy sẽ là người của con. Đứa bé này là một tay ta bồi dưỡng, tài hoa hơn người, nó sẽ trợ giúp con trong thời gian tới. Con phải luôn để nó ở bên cạnh. Được chứ?"

Jennie ngẩng đầu nhìn Wendy, suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Choi Soo Ah cười cười, liếc nhìn Wendy đang trầm tĩnh không nói gì, nhẹ giọng:
"Wendy làm trái lời Lee Jong Suk mà đưa con về Choi gia, bây giờ cũng không còn đường quay lại Lee gia nữa, nó vốn là cánh tay trái đắc lực của ta, từ giờ giao cho con." Ngưng một chút, lão nhân gia lại bổ sung: "Jennie! Thời gian tới sẽ rất vất vả, bây giờ tạm thời điều dưỡng thân thể. Ta sẽ trở lại thăm con sau."

Jennie gật đầu, nở nụ cười đáp lại Choi Soo Ah.

Lão nhân vừa rời khỏi, Jennie quay sang liếc nhìn Wendy mở miệng: "Hôm đó... cô nhìn thấy tôi liền báo cho bà ấy sao?" Trong câu hỏi lại có vài phần xác định.

Wendy cười khẽ, vô cùng cung kính trầm giọng trả lời: "Đúng vậy! Tôi vốn là người của Choi gia, từ nhỏ đã được Choi gia bồi dưỡng, mọi chuyện của Choi gia tôi đều biết rất rõ. Kim... À không, Choi tiểu thư! Cô chính là người sinh ra đã gánh trọng trách rất nặng nề. Là người thừa kế của Choi gia. Từ giờ phút này, mọi chuyện tôi đều sẽ nghe theo cô."

Jennie bắt được những ý quan trọng trong câu nói của Wendy, hơi mờ mịt nhướng mày: "Choi gia không có người thừa kế?"

Wendy hơi cúi đầu, sau đó ngẩng lên nhìn Jennie giải thích: "Hiện tại Choi gia ngoài các phân nhánh nhỏ, cũng bồi dưỡng nên không ít nhân tài cho vị trí đó. Chỉ là... cô thuộc mạch hệ chính của Choi gia, giống như Choi phu nhân. Vì thế ngoài cô ra, không còn ai có tư cách ngồi lên vị trí đó. Mong Choi tiểu thư hãy nhớ kỹ, cô tuy mang họ Kim, nhưng vẫn quan hệ với Choi gia, mọi lợi ích của Choi gia cô đều phải đặt lên hàng đầu."

Jennie thở dài, cô chưa tiếp quản nổi một Kim* gia khổng lồ, giờ lại phải nắm một củ khoai lang nóng phỏng tay như Choi gia. Nghĩ đến đây tay đưa lên trán day nhẹ, trong lòng lại tràn ngập quyết tâm. Cô nhất định phải làm được. Phải đủ mạnh mẽ để đứng bên cạnh Jisoo. Cho dù đoạn đường sau này sẽ rất gian nan vất vả. Nhưng nếu cô không thể khiến bản thân mình tiếp nhận những khó khăn đó, cô sẽ không có tư cách làm nữ nhân của Kim Jisoo nữa.

Chỉ mong thời gian trôi qua. Vị họ Kim nào đó đừng ghét bỏ cô, nạp một đống lớn nữ nhân làm ấm giường là được.

Wendy đứng bên cạnh nhìn sắc mặt rối rắm của Jennie, thấp giọng cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com