[ IwaOi ] [ Dịch ] Every little lie
20. "I guess so. "
Oikawa đã đi đến một giải pháp.Đã hai giờ sáng. Cậu hiện đang ngồi ngoài ban công nhỏ gắn liền với căn hộ của Iwaizumi. Vừa tắm xong, cậu mặc quần áo đi mượn; bộ đồ trắng kia đã bị ném vào thùng rác.Ban đầu, người lái xe của họ được cho là sẽ đưa họ trở lại Dinh thự lộng lẫy của Mori, nhưng Oikawa đã bảo rằng cậu thà bị một chiếc xe đâm còn hơn là quay trở lại địa ngục đó, vì vậy Iwaizumi đã thuyết phục người lái xe đưa họ đi nơi khác.Cuối cùng thì nơi khác là căn hộ của Iwaizumi. Khi bảo đến nơi đó, Oikawa thấy đó là nơi khủng khiếp. Cậu thà ngủ ngoài trời qua đêm, nhưng Iwaizumi có vẻ khá chuẩn bị cho điểm đến nên Oikawa đảo mắt và chỉ đưa ra một vài nhận xét về việc tri kỷ không để bạn đời như thế nào.Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên sau nhiều tuần cậu có thể thở thoải mái như vậy. Đêm nay đã lạnh đi đáng kể, và những cơn gió mạnh thường xuyên sẽ để lại những vệt nổi da gà trên da cậu.Cậu hít thở không khí buổi khuya, trên môi nở một nụ cười.Cánh cửa phía sau cậu mở ra, nhưng cậu không quay lại vì cậu biết đó có thể là Iwaizumi."Oikawa."Anh ậm ừ đáp lại."Tôi xin lỗi."Nụ cười của cậu cong hơn một chút. "Tôi cũng vậy," cậu nói một cách nhẹ nhàng."Không. Tôi xin lỗi vì cách tôi đã làm tối nay," Iwaizumi nói. "Tôi không nên hét vào mặt cậu như vậy, và tôi cũng không nên bỏ mặc cậu ở đó. Nếu tôi ở lại và lắng nghe cậu, thì sẽ không có chuyện này xảy ra."Oikawa xoay người để đối mặt với tri kỷ của mình. Iwaizumi đang nhìn chằm chằm xuống đất."Tôi xin lỗi," cậu trai tóc nhọn lặp lại. "Đó là lỗi của tôi."Oikawa đứng và bước từng bước nhỏ về phía anh. Vòng tay qua Iwaizumi, cậu vùi mặt vào vai anh."Tôi cũng vậy," cậu lầm bầm. "Tôi xin lỗi vì đã không nói với cậu. Vì đã giữ mọi thứ không cho cậu biết."Iwaizumi từ từ ôm cậu lại. Oikawa cảm thấy cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy thân mình, siết chặt lấy cậu với sự thoải mái của hàng trăm cái ôm."Tôi xin lỗi," cả hai đều nói.Oikawa mỉm cười và ngẩng đầu lên để cậu có thể nhìn vào người bạn tâm giao của mình."Tôi đoán chúng ta đều là những kẻ nói dối, phải không?"Iwaizumi ngượng ngùng cười. "Tôi đoán vậy."Oikawa quyết định không chỉ ra câu nói đó là lời nói dối theo nghĩa đen như thế nào chỉ vì lợi ích của thời điểm này.Họ vẫn đứng như vậy trong một lúc, vòng tay ôm lấy người kia cho đến khi mắt cá chân của cậu bắt đầu làm phiền. Cậu nói với Iwaizumi, anh cười khúc khích và ngồi xuống đất."Mắt cá chân ngu ngốc," Oikawa phàn nàn. "Nó luôn bị đau vào sai thời điểm."Iwaizumi nhếch mép. "Đã nói với cậu là cậu nhờ bác sĩ kiểm tra mà.""Và ở lại bệnh viện lâu hơn? Không, cảm ơn," cậu chế giễu.Nụ cười trên khuôn mặt Iwaizumi ấp úng. Có vẻ như anh đang đối mặt với câu hỏi."Nói ra suy nghĩ của cậu đi, Iwa-chan," cậu nói. "Hãy thành thật một lần."Nam tử tóc xù vò đầu. "Tôi không muốn tọc mạch."Oikawa tròn mắt mỉa mai. "Không phải là tôi sẽ nói cho cậu thông tin tuyệt mật sẽ phá hỏng chiến dịch của ông Mori. Chỉ cần hỏi.""Được chứ."Oikawa đã đợi."Tại sao bà Mori lại ghét cậu?"Cậu chớp mắt. Iwaizumi nhanh chóng nói lại câu hỏi của mình."Điều đó nghe có vẻ tệ, xin lỗi. Ý tôi là, tại sao mối quan hệ của cậu với bà Mori lại trở nên tệ như vậy?""Đó là một câu hỏi công bằng.""Cậu không cần phải trả lời nếu cậu không muốn," Iwaizumi nhanh chóng nói.Oikawa vẫy tay với anh. "Không sao đâu. Thành thật mà nói, rất khó nhớ. Tôi nghĩ sau khi đứa con của bà qua đời, đó là lúc mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng."Cậu nhìn Iwaizumi nhướng mày đến tận chân tóc."Có lẽ tôi nên bắt đầu với việc tôi đã kết thúc như thế nào với nhà Mori." Cậu nói.Iwaizumi háo hức gật đầu như một đứa trẻ vừa được kể chuyện giờ đi ngủ.Anh đã mỉm cười. Dễ thương."Chà, bố mẹ tôi đã bỏ rơi tôi khi tôi mới lên ba, tôi nghĩ vậy. Một người phụ nữ đã thấy tôi và gửi tôi vào trại trẻ mồ côi. Tôi được một gia đình nhận nuôi, nhưng mọi chuyện không mấy suôn sẻ. Họ đã trả lại tôi sau một vài ngày, tháng."Iwaizumi nhăn trán. "Tại sao? Tại sao họ lại nhận nuôi và sau đó chỉ trả lại cậu?""Tôi không biết," cậu trả lời. "Tôi đoán điều đó cũng giống với cha mẹ tôi. Họ chỉ không muốn tôi.""Một gia đình khác đã đưa tôi vào một lần nữa. Tôi không thể nhớ rõ lắm, nhưng họ đã quá tệ để tôi bỏ chạy. Đó là khi tôi tình cờ gặp bà Mori."Cậu hít một hơi thật sâu. "Hồi đó, bà đang làm luật sư. Ông Mori chưa tham gia chính trị, nhưng cũng đang làm luật sư.""Cặp đôi quyền lực," Iwaizumi huýt sáo.Oikawa bật cười. "Hãy nói cho tôi biết về điều đó. Dù sao thì,
tôi đã tình cờ gặp bà ta theo đúng nghĩa đen. Bà ta bước ra khỏi cửa hàng nào đó, và tôi va phải bà, tất cả đều bẩn thỉu và bẩn thỉu. Tôi đã làm hỏng chiếc váy của bà, tôi khá chắc chắn.""Bà ấy bị điên à?" Iwaizumi thì thầm."Tôi không nghĩ vậy," cậu trả lời sau một lúc suy nghĩ. "Tôi nghĩ bà ta không để bụng về chuyện váy vóc. Bà ta hỏi tôi tên và hỏi bố mẹ tôi ở đâu. Tôi nói với bà rằng tôi không có ai cả. Sau đó, bà ta hỏi tôi sống ở đâu và có ai chăm sóc tôi không.""Tôi lúc đó mới năm sáu tuổi, vì vậy tôi không nghĩ mình đã trả lời bà ta có chính xác không, nhưng bà ta đã đưa tôi đến đồn cảnh sát, và có quy trình pháp lý khổng lồ này. Tôi không thể nhớ nhiều được, nhưng cuối cùng của nó, bà ta hỏi tôi có muốn sống với bà không. ""Và cậu đã nói có," Iwaizumi xen vào."Tôi đã nói không." Cậu sửa lại. "Đối với tất cả những gì tôi biết, bà ta chỉ là một gia đình khác mà cuối cùng sẽ vứt bỏ tôi. Bà đã thuyết phục tôi bằng cách khác, nhưng về mặt kỹ thuật, đó là sự thật.""Cho nên, bà ta không phải luôn luôn bị điên?" Iwaizumi hỏi.Oikawa lắc đầu. "Bà ta là một người mẹ tốt. Tôi khá hạnh phúc khi sống với bà và ông Mori. Họ luôn muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng bà Mori thì không thể mang thai."Cậu thở ra một cách mệt mỏi. "Nhưng rồi có điều kỳ diệu. Tôi nhớ một ngày nọ, tôi nghe thấy tiếng hét từ phòng tắm, và tôi nghĩ rằng điều gì đó tồi tệ đã xảy ra một lần nữa, nhưng đó là bà Mori. Kết quả thử thai của bà cho kết quả dương tính, và bà rất hạnh phúc.""Đó là khi ông Mori tham gia chính trị, và ông bắt đầu ít về nhà hơn, nhưng khi biết tin cô ấy có thai, ông đã cố gắng hết sức để về nhà mỗi ngày. Tôi nhớ bà Mori đã dành hàng giờ để tìm đồ trang trí cho nó, và lập một căn phòng. Tôi nghĩ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà. ""Nhưng còn cậu thì sao?" Iwaizumi quan tâm hỏi. "Đừng nói với tôi là bà ấy bỏ rơi cậu đấy nhé.""Đáng ngạc nhiên là không. Bà ta đưa tôi đi mua sắm với bà và thật lòng chiều chuộng tôi đến phát hờn trong suốt thời gian đó. Tôi mừng cho bà ta, nhưng một phần trong tôi lo lắng rằng tôi sẽ mất đi sự chú ý của hai người. Lúc đó hình như tôi lên bảy"."Có thể hiểu được.""Đúng vậy,"cậu cười khổ. "Bà ta đã chọn một cái tên khi chúng tôi nhận ra đứa bé sẽ là con trai. Bà ta đã dành hàng giờ đồng hồ để chọn tên đó, tôi nhớ rồi. Hàng giờ đồng hồ.""Và mọi thứ đều ổn, thực sự. Bác sĩ nói rằng bà ta và đứa bé đều khỏe mạnh. Tôi không rõ chuyện gì đã thay đổi hay chuyện gì đã xảy ra nhưng vào ngày dự sinh, đó là thai chết lưu. Tôi nhớ đã nghe thấy tiếng bà ta hét lên khi chuyển dạ, nhưng sau tiếng hét sau đó là-" Oikawa dừng lại, rùng mình vì ký ức.Iwaizumi nắm lấy tay mình, siết chặt. "Khủng khiếp thật.""Nó trở nên tệ hơn," cậu nói với anh. "Sau khi sẩy thai, bà bắt đầu uống rượu. Bà Mori chưa bao giờ đụng đến rượu trước đây, nhưng sau vụ đó thì bắt đầu uống.""Sự nghiệp chính trị của ông Mori bắt đầu khởi sắc, vì vậy ông ta hiếm khi ở nhà. Ngay cả sau khi đứa bé mất, ông ta có thể về nhà một lần. Tôi không biết làm thế nào để an ủi bà ta vào lúc đó, và bà ta trở nên lạnh nhạt với tôi. Tôi và bà ta có ngày không nói chuyện với nhau, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng bà ta khóc. "Một luồng gió mạnh xẹt qua không trung, hú lên."Bà ta rõ ràng cần được giúp đỡ. Nhưng tôi không thể làm gì được, và ông Mori thì không bao giờ ở nhà. Cái ngày mà mọi chuyện thực sự trở nên tồi tệ", cậu dừng lại một lúc để nuốt mật sắp trào lên cổ họng ", có bài báo về việc ông Mori ngủ với một người phụ nữ khác. Tôi nghĩ lúc đó bà ta đã rất đau khổ. ""Mọi chuyện bắt đầu bằng việc gọi tên. Sau đó là những cú đập nhỏ cho đến khi tôi bị đấm, sau đó là đá và la hét. Tôi nghĩ đây là cách để giúp bà ta thoải mái, vì vậy tôi không nói gì với ông Mori. Nhưng không giống như tôi có thể có. "Cậu thở dài. "Hóa ra bài báo là giả, nhưng thiệt hại đã xảy ra. Một thời gian cùng năm tôi bắt đầu bà ta là phù thủy. Bây giờ tôi tự hỏi liệu bà ta có thực sự xứng đáng với cái tên đó không."Iwaizumi không nói nên lời, nên cậu tiếp tục."Tôi nghĩ rằng tôi chỉ là một lời nguyền của vận rủi. Không có gì tốt đẹp xảy ra khi mọi người ở bên cạnh tôi.""Đừng nói vậy, Oikawa," Cậu trai tóc xù mắng mỏ. "Tôi rất vui vì có cậu ở đây, và tôi vui vì cậu ở bên cạnh tôi."Oikawa không nghe thấy người bạn tri kỷ của mình, quá chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, cậu đã nói to, "Tôi nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu tôi không có ở đây."Ai đó đã nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu ra khỏi tâm trí. Oikawa ngơ ngác nhìn Iwaizumi."Đừng nói vậy," tri kỷ của cậu cầu xin. "Đừng nói dối."Oikawa nhướng mày. "Tôi không nói dối đâu, Iwa-chan." _to be continued_
tôi đã tình cờ gặp bà ta theo đúng nghĩa đen. Bà ta bước ra khỏi cửa hàng nào đó, và tôi va phải bà, tất cả đều bẩn thỉu và bẩn thỉu. Tôi đã làm hỏng chiếc váy của bà, tôi khá chắc chắn.""Bà ấy bị điên à?" Iwaizumi thì thầm."Tôi không nghĩ vậy," cậu trả lời sau một lúc suy nghĩ. "Tôi nghĩ bà ta không để bụng về chuyện váy vóc. Bà ta hỏi tôi tên và hỏi bố mẹ tôi ở đâu. Tôi nói với bà rằng tôi không có ai cả. Sau đó, bà ta hỏi tôi sống ở đâu và có ai chăm sóc tôi không.""Tôi lúc đó mới năm sáu tuổi, vì vậy tôi không nghĩ mình đã trả lời bà ta có chính xác không, nhưng bà ta đã đưa tôi đến đồn cảnh sát, và có quy trình pháp lý khổng lồ này. Tôi không thể nhớ nhiều được, nhưng cuối cùng của nó, bà ta hỏi tôi có muốn sống với bà không. ""Và cậu đã nói có," Iwaizumi xen vào."Tôi đã nói không." Cậu sửa lại. "Đối với tất cả những gì tôi biết, bà ta chỉ là một gia đình khác mà cuối cùng sẽ vứt bỏ tôi. Bà đã thuyết phục tôi bằng cách khác, nhưng về mặt kỹ thuật, đó là sự thật.""Cho nên, bà ta không phải luôn luôn bị điên?" Iwaizumi hỏi.Oikawa lắc đầu. "Bà ta là một người mẹ tốt. Tôi khá hạnh phúc khi sống với bà và ông Mori. Họ luôn muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng bà Mori thì không thể mang thai."Cậu thở ra một cách mệt mỏi. "Nhưng rồi có điều kỳ diệu. Tôi nhớ một ngày nọ, tôi nghe thấy tiếng hét từ phòng tắm, và tôi nghĩ rằng điều gì đó tồi tệ đã xảy ra một lần nữa, nhưng đó là bà Mori. Kết quả thử thai của bà cho kết quả dương tính, và bà rất hạnh phúc.""Đó là khi ông Mori tham gia chính trị, và ông bắt đầu ít về nhà hơn, nhưng khi biết tin cô ấy có thai, ông đã cố gắng hết sức để về nhà mỗi ngày. Tôi nhớ bà Mori đã dành hàng giờ để tìm đồ trang trí cho nó, và lập một căn phòng. Tôi nghĩ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà. ""Nhưng còn cậu thì sao?" Iwaizumi quan tâm hỏi. "Đừng nói với tôi là bà ấy bỏ rơi cậu đấy nhé.""Đáng ngạc nhiên là không. Bà ta đưa tôi đi mua sắm với bà và thật lòng chiều chuộng tôi đến phát hờn trong suốt thời gian đó. Tôi mừng cho bà ta, nhưng một phần trong tôi lo lắng rằng tôi sẽ mất đi sự chú ý của hai người. Lúc đó hình như tôi lên bảy"."Có thể hiểu được.""Đúng vậy,"cậu cười khổ. "Bà ta đã chọn một cái tên khi chúng tôi nhận ra đứa bé sẽ là con trai. Bà ta đã dành hàng giờ đồng hồ để chọn tên đó, tôi nhớ rồi. Hàng giờ đồng hồ.""Và mọi thứ đều ổn, thực sự. Bác sĩ nói rằng bà ta và đứa bé đều khỏe mạnh. Tôi không rõ chuyện gì đã thay đổi hay chuyện gì đã xảy ra nhưng vào ngày dự sinh, đó là thai chết lưu. Tôi nhớ đã nghe thấy tiếng bà ta hét lên khi chuyển dạ, nhưng sau tiếng hét sau đó là-" Oikawa dừng lại, rùng mình vì ký ức.Iwaizumi nắm lấy tay mình, siết chặt. "Khủng khiếp thật.""Nó trở nên tệ hơn," cậu nói với anh. "Sau khi sẩy thai, bà bắt đầu uống rượu. Bà Mori chưa bao giờ đụng đến rượu trước đây, nhưng sau vụ đó thì bắt đầu uống.""Sự nghiệp chính trị của ông Mori bắt đầu khởi sắc, vì vậy ông ta hiếm khi ở nhà. Ngay cả sau khi đứa bé mất, ông ta có thể về nhà một lần. Tôi không biết làm thế nào để an ủi bà ta vào lúc đó, và bà ta trở nên lạnh nhạt với tôi. Tôi và bà ta có ngày không nói chuyện với nhau, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng bà ta khóc. "Một luồng gió mạnh xẹt qua không trung, hú lên."Bà ta rõ ràng cần được giúp đỡ. Nhưng tôi không thể làm gì được, và ông Mori thì không bao giờ ở nhà. Cái ngày mà mọi chuyện thực sự trở nên tồi tệ", cậu dừng lại một lúc để nuốt mật sắp trào lên cổ họng ", có bài báo về việc ông Mori ngủ với một người phụ nữ khác. Tôi nghĩ lúc đó bà ta đã rất đau khổ. ""Mọi chuyện bắt đầu bằng việc gọi tên. Sau đó là những cú đập nhỏ cho đến khi tôi bị đấm, sau đó là đá và la hét. Tôi nghĩ đây là cách để giúp bà ta thoải mái, vì vậy tôi không nói gì với ông Mori. Nhưng không giống như tôi có thể có. "Cậu thở dài. "Hóa ra bài báo là giả, nhưng thiệt hại đã xảy ra. Một thời gian cùng năm tôi bắt đầu bà ta là phù thủy. Bây giờ tôi tự hỏi liệu bà ta có thực sự xứng đáng với cái tên đó không."Iwaizumi không nói nên lời, nên cậu tiếp tục."Tôi nghĩ rằng tôi chỉ là một lời nguyền của vận rủi. Không có gì tốt đẹp xảy ra khi mọi người ở bên cạnh tôi.""Đừng nói vậy, Oikawa," Cậu trai tóc xù mắng mỏ. "Tôi rất vui vì có cậu ở đây, và tôi vui vì cậu ở bên cạnh tôi."Oikawa không nghe thấy người bạn tri kỷ của mình, quá chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, cậu đã nói to, "Tôi nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu tôi không có ở đây."Ai đó đã nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu ra khỏi tâm trí. Oikawa ngơ ngác nhìn Iwaizumi."Đừng nói vậy," tri kỷ của cậu cầu xin. "Đừng nói dối."Oikawa nhướng mày. "Tôi không nói dối đâu, Iwa-chan." _to be continued_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com