Iwaoi Dich Every Little Lie
Oikawa mệt.Giống như thực sự mệt mỏi chết tiệt.Mắt cá chân của cậu đau nhói, vẫn chưa lành khi cậu bị ngã. Vết cắt trên trán cậu dường như đang bỏng rát, và cậu chỉ cảm thấy buồn nôn, buồn nôn, và nói chung là kinh tởm.Cậu nhìn ông Mori nói chuyện với Iwaizumi trong góc. Họ đang nói với giọng nhỏ, nhưng cậu không bị điếc và biết họ đang nói về cậu. Iwaizumi cứ lén lút liếc lại cậu, và cậu ghét điều đó.Cậu ghét tất cả.Nếu ai đó nói với cậu rằng cậu sẽ dành đêm thứ bảy tại bệnh viện vì một phù thủy nào đó đã chắn xe hơi cho cậu, cậu sẽ cảm thấy khủng khiếp khi người bạn tri kỷ của họ phải đối mặt với những lời nói dối tai quái như thế.Nhưng cậu chưa bao giờ gặp may mắn - chưa bao giờ có may mắn thực sự - vì vậy lời nói dối là sự thật, và, ồ, cậu ghét nó.Cậu ghét những cái nhìn mà các y tá và bác sĩ đi qua dành cho cậu, cậu ghét việc ông Mori trả ơn các phóng viên, và cậu ghét sự lo lắng trong mắt Iwaizumi, như thể cậu trai không chỉ mắng cậu vài giờ trước đó.Nói về mà-"Oikawa," một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, "cậu có muốn về nhà không?"Cậu liếc nhìn Iwaizumi lo lắng rồi quay đi chỗ khác."Tôi thật sự có thể rời đi sao?""Tất nhiên. Bác sĩ nói rằng cậu có thể đi đâu khi cậu muốn." Iwaizumi trả lời.Oikawa cân nhắc các lựa chọn của mình. Ở lại đây với nhà Mori hay bỏ lại sau mớ hỗn độn này?Cậu từ từ đứng dậy và bắt đầu bước đi khi một làn sóng cảm giác tội lỗi bất ngờ ập đến. Quay lại nhìn ông Mori, cậu mở miệng định nói gì đó nhưng lại khép lại khi tâm trí cậu cho rằng những lời nói đó là không cần thiết.Thay vào đó, cậu chỉ đơn giản vẫy tay chào tạm biệt và bắt đầu lên đường rời đi.Bất chấp những vết thương trên cơ thể, Oikawa chọn cách đi cầu thang bộ từ tầng sáu xuống tầng một. Cậu đang ở tầng tiếp theo thì cậu dừng bước và quay lại đối mặt với Iwaizumi, người đang theo sau cậu từ phía sau."Tại sao cậu không đi thang máy?" cậu đờ đẫn hỏi.Oikawa nhìn Iwaizumi nhíu mày. Tay vịn siết chặt làm những đường gân xanh nổi lên."Vì tôi lo cho cậu," người bạn tri kỷ của cậu nói, dù nó nghe giống như một câu hỏi hơn, không chắc chắn về bản thân vào những lúc cần sự chắc chắn."Ừ?" Oikawa ậm ừ. "Cảm ơn." Cậu tiếp tục bước xuống cầu thang, nhanh chóng bỏ qua người khác phía sau cậu.Âm thanh của đôi giày của họ chạm vào bê tông dội vào tường, khiến nó giống như một thể loại nào đó bị lệch nhịp. Oikawa đánh giá cao tiếng ồn vì nó khiến cậu khó tập trung vào suy nghĩ.Khi họ đi được nửa chặng đường tiếp theo nữa của cầu thang, cậu nghe thấy Iwaizumi khẽ hỏi sau lưng cậu, "Cậu lại nổi điên à?"Cậu không hề do dự trong bước đi của mình, giả vờ như không nghe thấy gì để có thể tránh trả lời những câu hỏi mà cậu không có câu trả lời.Nhưng cậu cũng đảo mắt vì cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu. Có thể là những sự việc xảy ra vào tối nay hoặc có thể bối cảnh bệnh viện đang giết chết rung cảm của cậu, bất kể đó là gì, bất kể đó là gì, Iwaizumi đang bắt đầu làm cậu khó chịu.Để đánh lạc hướng tâm trạng tồi tệ của mình, cậu đánh trống lảng. "Cậu đến đây bằng cách nào?" Cậu hỏi."Ý cậu là gì?""Chà, đây là cơ sở tư nhân," cậu bắt đầu, "và không phải ai cũng có thể nhảy vào được đâu."Có một khoảng dừng nên cậu nói thêm, "Ngay cả khi họ ăn mặc đẹp." Cậu chỉ tay về bộ trang phục của Iwaizumi, vẫn mặc một bộ đồ đen, giày và mọi thứ."Ồ," nam nhân tóc nhọn gãi sau đầu. "Harumi đã đánh lạc hướng các lính canh. Sau đó, tôi lẻn đi, nhưng nhân viên đã bắt được tôi và" Iwaizumi hít một hơi, "Tôi đã tìm thấy cậu."Oikawa nhướng mày. "Harumi?""Chị tôi.""Ah."Họ trở lại im lặng.Ở tầng hai, cậu phải nghỉ một lúc để lấy lại hơi. Hiện tại mắt cá chân của cậu thực sự đau nhói, và cậu thề rằng vết cắt trên trán của cậu bị nhiễm trùng hay gì đó.Khuôn mặt của Iwaizumi nhăn lại vì lo lắng, quấy rầy Oikawa như một người đàn ông quan tâm, nhưng cậu trai tóc nâu đã từ chối sự giúp đỡ của anh vì cậu không muốn hoặc cần sự thương hại của bất cứ ai bây giờ.Iwaizumi nói: "Có lẽ chúng ta nên để bác sĩ kiểm tra lại cho cậu. ""Họ đã kiểm tra vết thương cho tôi rồi. Không sao cả." Cậu càu nhàu."Cậu đang đi khập khiễng với đúng nghĩa của nó. Nó không ổn đâu," người đàn ông có mái tóc nhọn vẫn tiếp tục. "Thôi đi. Tôi cõng cậu."Anh đi về phía cậu, và Oikawa ngay lập tức lùi lại theo phản xạ.Biểu cảm của Iwaizumi nhăn nhó đến đau đớn, nhưng sau đó trở nên trống rỗng trong nháy mắt, như thể có thứ gì đó cuối cùng đã nhấp vào.Oikawa tiếp tục đi xuống cầu thang. Người bạn tri kỷ của cậu đã theo sau một lúc sau.Cuối cùng, họ đã xuống tầng một. Tiền sảnh trống rỗng ngoại trừ người gác cổng đang quét sân. Đó là một giờ không vui vẻ, và ảnh hưởng thực sự đã đến Oikawa."Ông Mori đã gọi tài xế cho chúng ta rồi. "Iwaizumi nói, không nhìn cậu.Oikawa gật đầu. Họ ra khỏi bệnh viện và bước vào bên ngoài trời se lạnh.Những ngôi sao vẫn sáng rực như vài giờ trước đó, như thể không có chuyện gì xảy ra, không có gì thay đổi.Oikawa cười nhạt trước những chấm sáng lấp lánh trên bầu trời. Hít sâu, cậu nhắm mắt lại và cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút."Tôi nghĩ người lái xe đến hơi muộn," Iwaizumi nói, cắt ngang. "Nhưng sẽ đến chỉ vài phút nữa thôi."Cậu gật đầu.Im lặng. Lần nữa.Oikawa thở ra thành tiếng. Iwaizumi hỏi:"Vậy, bà Mori, hả?"Cậu nhắm mắt lại. "Ừm" là tất cả những gì cậu nói.Im lặng."Cậu có nghĩ bà ấy sẽ ổn không?"Đôi mắt cậu vẫn nhắm, nhưng cậu đang bí mật đảo chúng. "Sau khi bị ô tô đâm, bà ta sẽ ổn thôi.""Ồ tuyệt nhỉ."Im lặng."Cậu có chắc là mình không muốn đi kiểm tra lại không? Ít ra thì sẽ không đau khi đi khám.""Bác sĩ đã nói tôi chỉ bị thương nhẹ. Không có gì lớn lao cả nên không phải lo lắng."Iwaizumi thở dài. "Cậu muốn gì cũng được, Oikawa."Im lặng.Cậu mở mắt. Một cơn gió thoảng qua làm tung bay mái tóc cậu. Cậu rùng mình.Tuy nhiên, những lời nói ra khỏi miệng cậu trước khi cậu có thể ngăn chúng lại."Nóng thật."Chết tiệt cái thói nói dối của cậu.Iwaizumi nhanh chóng bắt lấy lời nói, háo hức làm hài lòng bằng cách đồng ý ngay lập tức."Ừ, hơi ngột ngạt một chút. Tôi muốn cởi chiếc áo khoác này ra, nhưng sau đó tôi không muốn mang nó—"Người bạn tri kỷ của anh đã vứt bỏ số phận của chính mình; sức mạnh quá lớn của số phận có lẽ đã râm ran trên cổ tay anh, cho người sau biết rằng những lời của Oikawa là dối trá.Sau đó Iwaizumi thở dài, cởi áo khoác ngoài và tiến lại gần Oikawa.Cậu trai tóc nâu đứng cứng người khi Iwaizumi quấn tấm vải dày qua vai.Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, mọi người trên trái đất có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Oikawa. Ơn trời, Iwaizumi bắt đầu nói."Cậu không cần phải nói dối tôi đâu, Oikawa. Tôi hy vọng cậu sẽ luôn biết điều đó."Cậu cưỡng lại ý muốn khóc to. _to be continued_
------------------------------xin lỗi nhé, chỗ nhà tôi hôm qua mất điện cả ngày nên k đăng được nên bây giờ mới đăng😢
------------------------------xin lỗi nhé, chỗ nhà tôi hôm qua mất điện cả ngày nên k đăng được nên bây giờ mới đăng😢
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com