[ HyunLix ] Chiến Dịch Cưa Người Cũ
Chap 11
Trong một lúc vô thức, đôi môi của Minho lại vội vàng cất lên tiếng lòng mà cậu gìn giữ mãi trong tim. Chưa lần nào cậu nghĩ đến việc thốt lên những lời nói ấy với anh. Vì cơ bản, Bangchan trong lòng cậu như một vị thánh vậy. Một dân thường như cậu mãi mãi không xứng tầm để vươn đến thân ảnh kia. " Em yêu anh Cris "Thanh âm dường như nhỏ đến mức phải áp sát vào mới có thể nghe thấy được. Nhưng đối với Minho lúc bấy giờ, nó như một tiếng sấm xé toạt cả bầu trời. Đôi mắt to tròn của cậu hiện rõ nét rối bời, lúng túng không biết hành xử như thế nào nếu anh đáp lại lời nói đó. Nhịp tim đã đập nhanh trước đó lại càng đập mạnh hơn. Dường như cậu không còn có thể thở được nữa nếu nhịp đập cứ dồn dập mãi như vậy. Bangchan đang mãi chăm chú đến vết thương của cậu. Loáng thoáng nghe thấy cậu nói gì đó trong miệng. Khoảnh khắc anh ngước mắt lên nhìn. Khoé mắt Minho như trực trào để tuông ra một dải nước. Chờ đợi anh cất tiếng. " Em vừa nói gì à? "" ...không ạ. "" Đau lắm sao? Mắt em đỏ lên rồi kìa. "Bangchan vươn tay chạm nhẹ lên khoé mắt đỏ ửng. Hành động anh luôn dịu dàng như thế. Dù là bất cứ ai, hành động ấy vẫn luôn ân cần, chu đáo. MinHo thẫn thờ ngắm nhìn bóng lưng anh loay hoay nấu bữa sáng cho mình. Minho đã luôn thầm nghĩ, một người như cậu sẽ cực kì thoả mãn chỉ với hành động thường trực mà anh vẫn hay làm đối với mọi người xung quanh. Nhưng ở hiện tại, có vẻ Minho tham lam hơn cậu nghĩ. Bangchan trong mắt mọi người xung quanh là một người đàn ông ga lăng. Anh hoàn toàn hoàn hảo với hình ảnh một người chồng đảm đang. Một người luôn mang đến năng lượng tích cực, luôn hé môi cười với nguồn năng lượng tươi sáng vây quanh. Vào lần gặp mặt đầu tiên, nụ cười của anh như ngọn đèn sáng chói trong mắt Minho vậy. Ánh sáng ấy dường như soi sáng mảnh đời u tối của một chú mèo hoang mất phương hướng trong đường đời. Có thể đối với anh, lần gặp mắt đó không có gì quan trọng để khắc ghi đến. Nhưng với Minho, đó là khoảnh khắc cậu biết chắc bản thân vẫn muốn một lần nữa mỉm cười.
Ngày còn nhỏ, Minho đã rất thích chìm đắm cảm xúc trong từng bản nhạc phát ra trên radio. Mỗi một bài hát là một cảm xúc khác nhau. Minho yêu cái cách người ca sĩ dành hết xúc cảm để khiến bài hát trở nên sinh động hơn. Minho yêu người vũ công với từng cử chỉ hành động diễn tả được ngọn ngành lời hát. Minho yêu những người nhạc sĩ dành thời gian để viết nên những lời thơ mang nhịp điệu ngân vươn. Cuộc đời sẽ thật vô nghĩa nếu bên tai không được nghe thấy những thanh âm ngọt ngào ấy. Với một cậu bé ước chừng bảy tám, nghĩ gì nói nấy. Không bận nghĩ suy gì nhiều về thế giới ngoài kia. Minho mang nụ cười lớn nhất trên môi tâm sự với người phụ nữ đang ngả lưng trên giường bệnh. " Mẹ ơi, sau này con muốn trở thành một nghệ sĩ. Một người có thể hát được hết cảm xúc của lời ca, một người có thể dùng mọi cử chỉ để diễn tả lời hát, một người có thể vẽ nên bản tình ca ngọt ngào. "" MinHo của mẹ, nếu con muốn như vậy thì con phải cố gắng nhiều lắm đấy. "" Hehe con biết mà. Con sẽ cố gắng hết mình để đạt được ước mơ. "" Minho của mẹ đáng yêu như vậy chắc chắn con sẽ thành công thôi. "" Đến lúc con đứng trên sân khấu thực hiện ước mơ, mẹ phải hứa lúc đó mẹ là người ngồi ở hàng ghế vip đó nha. "" Mẹ biết rồi, hihi. Minho của mẹ, fightingg "" Fighting!! "Tiếng cười khúc khích của hai người vang vọng khắp phòng bệnh. Vào ngày mưa hôm ấy, mưa như trút nước. Minho lặng người trước tấm ảnh của người phụ nữ mang nụ cười đẹp như hoa kia. Không lời nào cậu có thể thốt lên trong không gian nghiêm trang của buổi tang lễ. Mặc cho bao lời xì xầm vây lấy bên tai của từng người họ hàng. Lời nói thương hại của họ, sao nó khó để cậu để nó chui sâu vào tâm trí cậu quá. " Tsk, thành tích học tập của mày như thế này thì tao biết phải làm sao đây? "Người đàn ông với khuôn mặt đỏ gay vì tức giận. Ông đập mạnh lên bề mặt của tờ giấy trắng chứa đầy chữ nghĩa trên đó." Điểm số như này!? Có phải tao nên vứt mày vào sọt rác cho xong không? "" Ba ơi... Con chỉ sơ ý làm sai mất một câu thôi ạ. Con vẫn đứng hạng nhất trong lớp mà. Thầy cô cũng khen con nhiều lam..."" Câm họng ngay! Từ lúc nào, tao cho phép mày lên tiếng lúc tao đang dạy bảo mày vậy hả? "" Con... "" Lần này tao tha cho, tao đã quá mệt mỏi với mấy tờ giấy công việc rồi. Lần sau, tao vẫn không thấy con số tao yêu cầu mày có được xuất hiện. Tao đánh cho què giò. Rõ chưa! "" Dạ.. "
Minho chỉ biết đứng khoanh tay nghe ông mắng nhiếc. Đến lúc ông định quay lưng bỏ đi. Cậu mới lúng túng níu lấy vạt áo của ông. " Ba ơi, hôm nay là sinh nhật của con... "" Bây giờ mày còn vòi vĩnh tao đấy à? "" Con..con không có ý đó." Con chỉ muốn ba dành chút thời gian ăn tối cùng con thôi. " Tao bận nhiều việc lắm, muốn gì thì nói với bà giúp việc ấy "Nói rồi, ông hất mạnh bàn nhỏ níu lấy vạt áo, ông rời đi không ngoảnh mặt nhìn lấy hàng nước mắt đã chảy dài trên gò má của cậu bé sẽ đến tuổi 10 vào bốn năm tiếng nữa.
" Ba ơi, hôm nay ba có thời gian rảnh không ạ? "" Không thấy tao trăm công ngàn việc hay sao? Sao cứ lải nhải mãi vậy? "" Con xin lỗi... Chỉ là hôm nay ngày giỗ của mẹ. Con muốn ba dành chút thời gian cùng con đến thăm mộ mẹ thôi. "" Biến đi cho khuất mắt tao. Tao không nhàn rỗi đến mức thăm mộ người điên đâu. Biến đi. "" Mẹ không phải người điên đâu... "" Sao? Mày đang cãi lại tao đấy à? "" Con xin lỗi ... "" Mày xem lại bài kiểm tra hôm trước của mày chưa? Mọi lần vẫn tuyệt đối, cớ sao lần này lại hụt mất một điểm? Có phải vì mày mãi để tâm đến cái ngày tầm thường này không? "" Cái đó con... "" Nghe đây, tao cấm tuyệt mày nhắc đến con điên đó trước mặt tao nghe rõ chưa! "" Con đã nói mẹ không phải người điên rồi mà! Ba sửa lại lời nói của mình đi. "" Cái thằng xấc láo này! "Ông cầm lấy cây gậy bên cạnh, giáng lên tấm thân nhỏ bé từng lần đánh một. Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ phát ra thanh âm của roi vụt cạnh đó là tiếng khóc nấc lên của cậu bé đã tròn 12.
" Bài kiểm tra của ngày hôm nay. "" Tiếp tục duy trì như thế đi. Giờ thì mày biến đi được rồi. "" Con có chuyện muốn nói. "" Nói nhanh lên, tao không có thời gian đâu. "" Con muốn trở thành ca sĩ không phải một doanh nhân thành đạt này nọ như lần trước ba nói với cô giáo. "" Cái gì? Mày nói lại tao nghe xem "" Con nói con muốn trở thành ca sĩ... "Một cái tát giáng lên khuôn mặt của cậu con trai. Khuôn mặt người đàn ông lại bắt đầu đỏ gay lên. Ông không nặng lòng mà nhẹ buông bao lời nặng nề. " Mày nghĩ mày sống được với cái nghề tạm bợ đó à!? "Ca sĩ không phải là cái nghề tạm bợ! " Thà bây giờ mày nói mày muốn làm trai bao kiếm tiền tao nghe còn lọt lỗ tai hơn đấy! Dừng ngay cái suy nghĩ ngu xuẩn đó đi. "" Ba! Con đã làm theo mọi yêu cầu của ba rồi. Chỉ có duy cái ước mơ này là con muốn giữ nó bên mình thôi. "" Thì sao? Mày nghĩ mày có cái quyền lên tiếng khi mày đang rút máu tao để sống trong cái nhà này à!? Mày là cái thá gì mà có quyền giữ ước mơ ở đây! Nếu như con điên đó không sinh mày ra, thì tao có phải mệt mỏi để sống với mày không? "" Ba! Nếu như ba không muốn thì ngay cả một mình mẹ cũng không thể sinh ra con được. Con vẫn mang dòng máu của ba trong người. Sao ba có thể đổ hết mọi tội lên đầu mẹ như thế!! "" Ngay từ giây phút mày chào đời, cuộc đời của mày đã là vết nước đ*i mà tao lỡ trên đường hẻm hôi tanh mùi rác rồi. Cũng chính vì mày chào đời, con mẹ của mày mới phải chật vật trên giường bệnh ròng rã suốt bảy năm trời. Cũng chính vì cái sự sống rác rưởi của mày, mà tao phải bỏ rơi người con gái tao yêu để đi lấy một con điên! Lee MinHo cuộc đời mày ngay từ đầu đã là một điểm trừ rồi. Vậy thì ráng mà sống sao cho tao nể mặt đi. "Từng lời nói ông tuông ra vô tình dập tắt đi hoài bão của người con trai vừa tròn 15.
Những ngày tháng sau, Minho vẫn luôn xuất sắc giành lấy mọi giải thưởng của trường lớp. Ai nấy cũng đều ngưỡng mộ cậu. Ai cũng đều ước gia đình có một đứa con trai như cậu. Họ luôn nói ra bao lời khen ngợi trên mây với cậu. Nhưng cớ sao, những lời đó không chữ nào lọt vào tâm trí cậu. Minho cũng đã thôi chìm đắm bản thân vào từng lời ca cậu từng cùng mẹ hát ca, nhảy múa. Thay vào những lời thơ có nhịp điệu là từng lời giảng cứng ngắc của giáo viên. Vào một ngày sau hàng chục tiếng đồng hồ nhồi nhét đống kiến thức khô khan, Minho lặng lẽ đi trên con đường về đến nhà. Tiếng mèo con nho nhỏ vang bên tai thành công khiến Minho chú ý đến. Cậu chỉ dám vuốt ve nó đôi chút rồi rời đi. Trong đầu cậu mỗi khi thấy những động vật nhỏ ấy chỉ nhớ đến thời điểm cậu lén người ba độc tài kia nuôi một chú mèo nhỏ trong góc sân rộng lớn của ngôi nhà. Khi ông phát giác ra được, ông đã tàn nhẫn đánh chết chú mèo ấy trước mắt cậu. Điều đó đã ám ảnh cậu không thôi, và từng lời ông nói cuộc đời cậu là một sự sai trái chiếm lấy tâm trí cậu. " Tao xin lỗi... tao cũng muốn mang mày về nhà lắm. Nhưng tao cũng không có cái gọi là nhà. "
" Chào cậu! "Một cậu thanh niên lớn hơn Minho hai ba tuổi bỗng dưng xuất hiện bên cạnh. Anh nở nụ cười toe toét với cậu rồi không để ý đến khuôn mặt hoang mang của cậu nữa mà vươn tay ra vuốt ve chú mèo nhỏ.
" Ỏo sao em lại có thể đáng yêu đến vậy chứ!! "
Thấy người con trai lạ mặt kia mãi chú ý đến bé mèo, Minho lẳng lặng rời đi. Bỏ đi được một đoạn xa, bỗng giọng nói của người thanh niên kia lại lần cất lên. " Chào cậu nha. "" À ờ..chào. "" Cậu không mang bé mèo đáng yêu này về sao? "Anh vừa nói vừa nâng mèo con lên ngang mặt, nhíu mày tỏ vẻ gì đó nói. " Ba tôi sẽ đánh nó chết mất. Tôi không mang nó về được"" Ồ, chán nhỉ. "Chán thật. " Tôi cũng không mang bé về được"" ... "" Biết tại sao không? Nhà tôi đang có một bé chó siêu đáng yêu rồi nên không thể nuôi thêm nữa. "" Ừm ... "" Chúng ta có nên mang em ấy đến trạm thú cưng không. "" Anh đi đi, tôi còn phải về. "" Chán nhỉ... A, có cái trạm thú cưng gần đó kia. Chúng ta ghé sang đó một lúc đi. "Nói xong, anh kéo cậu đi sang trạm thú cưng ở bên kia đường. Gửi gắm chú mèo nhỏ đến tay người ở trạm xong, anh vẫn luôn miệng cười tủm tỉm từ lúc rời khỏi trạm. Minho thì lại không khỏi nhăn nhó trước hành động mất lịch sự của anh. " Này! Tôi nói tôi còn phải đi về. Sao anh lại tự ý kéo tôi đi như vậy chứ? "" Ối... Tôi khiến cậu khó chịu hả? Tại thấy cậu cũng có vẻ thích em ấy quá nên tôi mới vô ý kéo cậu theo. Tôi xin lỗi nha. "" Thật hết nói nổi. "" À! Ban đầu thấy cậu tôi định nói điều này với cậu này! "Minho nhíu mày nhìn nét mặt hớn hở của người kia. " Nhìn cậu thôi là tôi đã thấy cậu toát lên một vẻ gì đó gọi là aura trở thành idol ấy! Nhìn nè nhìn nè, tỉ lệ cơ thể cậu đẹp thật đấy! Khuôn mặt cũng thanh tú nữa. Cậu có dự định trở thành idol không? "" Tôi ...tôi không hứng thú với mấy trò hát hò đâu. "" Sao lại vậy? Móc khoá trên cặp cậu là đồ tặng của một band nhạc đúng không? Tôi nhớ không lầm thì ban nhạc này hoạt động khá lâu rồi thì phải. Ai phải đam mê lắm mới có đó nha. "" Cái này... "" Cậu mà không làm idol thì uổng lắm đó. "" Nhưng ba tôi..ông ấy không cho phép. "" Ông ba của cậu bộ có vấn đề hả? Cái gì cũng cấm vậy? "" ... "" Ba mẹ thật thì người ta thường ủng hộ con cái mình lắm. Nếu cậu cảm thấy ổng không yêu thương gì cậu thì cậu thử phá cách đi. Ném balo ra khỏi nhà tự lo liệu cho bản thân mặc kệ ổng cũng là một cách đó. "" Ý kiến đó có vẻ hay ... "" Wa... Tôi đùa thôi, đừng làm vậy. ""... "" Nhưng nếu ổng khiến cậu bức bối quá thì cứ rời đi thôi. Không ai quản cậu được cả đời đâu, giờ làm được gì làm đi. Không thì sau này lại hối hận đấy. "" ... "" À, nếu cậu có ý định trở thành idol thì hãy casting công ty CB nha. Sau này tôi sẽ làm việc ở đó. Hehe, có duyên gặp lại tôi chắc chắn sẽ viết thật nhiều bài hát cho cậu. "
Buổi tối hôm đó, cậu lại bị ông đánh cho một trận thật mạnh vì tội về muộn. Trên người lại có thêm nhiều vết bầm tím hơn. Nhưng giờ đây, điều Minho để tâm đến lại là cái xoa đầu của người con trai lạ mặt kia. Đó là lúc cậu vừa tròn 18. Cũng là khoảnh khắc khoé môi cứng nhắc sau bao năm lần nữa hé môi cười.
" Khi gặp lại tôi, cậu chỉ cần gọi Cris à! Là tôi sẽ nhận ra cậu ngay hehe. Nhớ đó. "
Ngày còn nhỏ, Minho đã rất thích chìm đắm cảm xúc trong từng bản nhạc phát ra trên radio. Mỗi một bài hát là một cảm xúc khác nhau. Minho yêu cái cách người ca sĩ dành hết xúc cảm để khiến bài hát trở nên sinh động hơn. Minho yêu người vũ công với từng cử chỉ hành động diễn tả được ngọn ngành lời hát. Minho yêu những người nhạc sĩ dành thời gian để viết nên những lời thơ mang nhịp điệu ngân vươn. Cuộc đời sẽ thật vô nghĩa nếu bên tai không được nghe thấy những thanh âm ngọt ngào ấy. Với một cậu bé ước chừng bảy tám, nghĩ gì nói nấy. Không bận nghĩ suy gì nhiều về thế giới ngoài kia. Minho mang nụ cười lớn nhất trên môi tâm sự với người phụ nữ đang ngả lưng trên giường bệnh. " Mẹ ơi, sau này con muốn trở thành một nghệ sĩ. Một người có thể hát được hết cảm xúc của lời ca, một người có thể dùng mọi cử chỉ để diễn tả lời hát, một người có thể vẽ nên bản tình ca ngọt ngào. "" MinHo của mẹ, nếu con muốn như vậy thì con phải cố gắng nhiều lắm đấy. "" Hehe con biết mà. Con sẽ cố gắng hết mình để đạt được ước mơ. "" Minho của mẹ đáng yêu như vậy chắc chắn con sẽ thành công thôi. "" Đến lúc con đứng trên sân khấu thực hiện ước mơ, mẹ phải hứa lúc đó mẹ là người ngồi ở hàng ghế vip đó nha. "" Mẹ biết rồi, hihi. Minho của mẹ, fightingg "" Fighting!! "Tiếng cười khúc khích của hai người vang vọng khắp phòng bệnh. Vào ngày mưa hôm ấy, mưa như trút nước. Minho lặng người trước tấm ảnh của người phụ nữ mang nụ cười đẹp như hoa kia. Không lời nào cậu có thể thốt lên trong không gian nghiêm trang của buổi tang lễ. Mặc cho bao lời xì xầm vây lấy bên tai của từng người họ hàng. Lời nói thương hại của họ, sao nó khó để cậu để nó chui sâu vào tâm trí cậu quá. " Tsk, thành tích học tập của mày như thế này thì tao biết phải làm sao đây? "Người đàn ông với khuôn mặt đỏ gay vì tức giận. Ông đập mạnh lên bề mặt của tờ giấy trắng chứa đầy chữ nghĩa trên đó." Điểm số như này!? Có phải tao nên vứt mày vào sọt rác cho xong không? "" Ba ơi... Con chỉ sơ ý làm sai mất một câu thôi ạ. Con vẫn đứng hạng nhất trong lớp mà. Thầy cô cũng khen con nhiều lam..."" Câm họng ngay! Từ lúc nào, tao cho phép mày lên tiếng lúc tao đang dạy bảo mày vậy hả? "" Con... "" Lần này tao tha cho, tao đã quá mệt mỏi với mấy tờ giấy công việc rồi. Lần sau, tao vẫn không thấy con số tao yêu cầu mày có được xuất hiện. Tao đánh cho què giò. Rõ chưa! "" Dạ.. "
Minho chỉ biết đứng khoanh tay nghe ông mắng nhiếc. Đến lúc ông định quay lưng bỏ đi. Cậu mới lúng túng níu lấy vạt áo của ông. " Ba ơi, hôm nay là sinh nhật của con... "" Bây giờ mày còn vòi vĩnh tao đấy à? "" Con..con không có ý đó." Con chỉ muốn ba dành chút thời gian ăn tối cùng con thôi. " Tao bận nhiều việc lắm, muốn gì thì nói với bà giúp việc ấy "Nói rồi, ông hất mạnh bàn nhỏ níu lấy vạt áo, ông rời đi không ngoảnh mặt nhìn lấy hàng nước mắt đã chảy dài trên gò má của cậu bé sẽ đến tuổi 10 vào bốn năm tiếng nữa.
" Ba ơi, hôm nay ba có thời gian rảnh không ạ? "" Không thấy tao trăm công ngàn việc hay sao? Sao cứ lải nhải mãi vậy? "" Con xin lỗi... Chỉ là hôm nay ngày giỗ của mẹ. Con muốn ba dành chút thời gian cùng con đến thăm mộ mẹ thôi. "" Biến đi cho khuất mắt tao. Tao không nhàn rỗi đến mức thăm mộ người điên đâu. Biến đi. "" Mẹ không phải người điên đâu... "" Sao? Mày đang cãi lại tao đấy à? "" Con xin lỗi ... "" Mày xem lại bài kiểm tra hôm trước của mày chưa? Mọi lần vẫn tuyệt đối, cớ sao lần này lại hụt mất một điểm? Có phải vì mày mãi để tâm đến cái ngày tầm thường này không? "" Cái đó con... "" Nghe đây, tao cấm tuyệt mày nhắc đến con điên đó trước mặt tao nghe rõ chưa! "" Con đã nói mẹ không phải người điên rồi mà! Ba sửa lại lời nói của mình đi. "" Cái thằng xấc láo này! "Ông cầm lấy cây gậy bên cạnh, giáng lên tấm thân nhỏ bé từng lần đánh một. Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ phát ra thanh âm của roi vụt cạnh đó là tiếng khóc nấc lên của cậu bé đã tròn 12.
" Bài kiểm tra của ngày hôm nay. "" Tiếp tục duy trì như thế đi. Giờ thì mày biến đi được rồi. "" Con có chuyện muốn nói. "" Nói nhanh lên, tao không có thời gian đâu. "" Con muốn trở thành ca sĩ không phải một doanh nhân thành đạt này nọ như lần trước ba nói với cô giáo. "" Cái gì? Mày nói lại tao nghe xem "" Con nói con muốn trở thành ca sĩ... "Một cái tát giáng lên khuôn mặt của cậu con trai. Khuôn mặt người đàn ông lại bắt đầu đỏ gay lên. Ông không nặng lòng mà nhẹ buông bao lời nặng nề. " Mày nghĩ mày sống được với cái nghề tạm bợ đó à!? "Ca sĩ không phải là cái nghề tạm bợ! " Thà bây giờ mày nói mày muốn làm trai bao kiếm tiền tao nghe còn lọt lỗ tai hơn đấy! Dừng ngay cái suy nghĩ ngu xuẩn đó đi. "" Ba! Con đã làm theo mọi yêu cầu của ba rồi. Chỉ có duy cái ước mơ này là con muốn giữ nó bên mình thôi. "" Thì sao? Mày nghĩ mày có cái quyền lên tiếng khi mày đang rút máu tao để sống trong cái nhà này à!? Mày là cái thá gì mà có quyền giữ ước mơ ở đây! Nếu như con điên đó không sinh mày ra, thì tao có phải mệt mỏi để sống với mày không? "" Ba! Nếu như ba không muốn thì ngay cả một mình mẹ cũng không thể sinh ra con được. Con vẫn mang dòng máu của ba trong người. Sao ba có thể đổ hết mọi tội lên đầu mẹ như thế!! "" Ngay từ giây phút mày chào đời, cuộc đời của mày đã là vết nước đ*i mà tao lỡ trên đường hẻm hôi tanh mùi rác rồi. Cũng chính vì mày chào đời, con mẹ của mày mới phải chật vật trên giường bệnh ròng rã suốt bảy năm trời. Cũng chính vì cái sự sống rác rưởi của mày, mà tao phải bỏ rơi người con gái tao yêu để đi lấy một con điên! Lee MinHo cuộc đời mày ngay từ đầu đã là một điểm trừ rồi. Vậy thì ráng mà sống sao cho tao nể mặt đi. "Từng lời nói ông tuông ra vô tình dập tắt đi hoài bão của người con trai vừa tròn 15.
Những ngày tháng sau, Minho vẫn luôn xuất sắc giành lấy mọi giải thưởng của trường lớp. Ai nấy cũng đều ngưỡng mộ cậu. Ai cũng đều ước gia đình có một đứa con trai như cậu. Họ luôn nói ra bao lời khen ngợi trên mây với cậu. Nhưng cớ sao, những lời đó không chữ nào lọt vào tâm trí cậu. Minho cũng đã thôi chìm đắm bản thân vào từng lời ca cậu từng cùng mẹ hát ca, nhảy múa. Thay vào những lời thơ có nhịp điệu là từng lời giảng cứng ngắc của giáo viên. Vào một ngày sau hàng chục tiếng đồng hồ nhồi nhét đống kiến thức khô khan, Minho lặng lẽ đi trên con đường về đến nhà. Tiếng mèo con nho nhỏ vang bên tai thành công khiến Minho chú ý đến. Cậu chỉ dám vuốt ve nó đôi chút rồi rời đi. Trong đầu cậu mỗi khi thấy những động vật nhỏ ấy chỉ nhớ đến thời điểm cậu lén người ba độc tài kia nuôi một chú mèo nhỏ trong góc sân rộng lớn của ngôi nhà. Khi ông phát giác ra được, ông đã tàn nhẫn đánh chết chú mèo ấy trước mắt cậu. Điều đó đã ám ảnh cậu không thôi, và từng lời ông nói cuộc đời cậu là một sự sai trái chiếm lấy tâm trí cậu. " Tao xin lỗi... tao cũng muốn mang mày về nhà lắm. Nhưng tao cũng không có cái gọi là nhà. "
" Chào cậu! "Một cậu thanh niên lớn hơn Minho hai ba tuổi bỗng dưng xuất hiện bên cạnh. Anh nở nụ cười toe toét với cậu rồi không để ý đến khuôn mặt hoang mang của cậu nữa mà vươn tay ra vuốt ve chú mèo nhỏ.
" Ỏo sao em lại có thể đáng yêu đến vậy chứ!! "
Thấy người con trai lạ mặt kia mãi chú ý đến bé mèo, Minho lẳng lặng rời đi. Bỏ đi được một đoạn xa, bỗng giọng nói của người thanh niên kia lại lần cất lên. " Chào cậu nha. "" À ờ..chào. "" Cậu không mang bé mèo đáng yêu này về sao? "Anh vừa nói vừa nâng mèo con lên ngang mặt, nhíu mày tỏ vẻ gì đó nói. " Ba tôi sẽ đánh nó chết mất. Tôi không mang nó về được"" Ồ, chán nhỉ. "Chán thật. " Tôi cũng không mang bé về được"" ... "" Biết tại sao không? Nhà tôi đang có một bé chó siêu đáng yêu rồi nên không thể nuôi thêm nữa. "" Ừm ... "" Chúng ta có nên mang em ấy đến trạm thú cưng không. "" Anh đi đi, tôi còn phải về. "" Chán nhỉ... A, có cái trạm thú cưng gần đó kia. Chúng ta ghé sang đó một lúc đi. "Nói xong, anh kéo cậu đi sang trạm thú cưng ở bên kia đường. Gửi gắm chú mèo nhỏ đến tay người ở trạm xong, anh vẫn luôn miệng cười tủm tỉm từ lúc rời khỏi trạm. Minho thì lại không khỏi nhăn nhó trước hành động mất lịch sự của anh. " Này! Tôi nói tôi còn phải đi về. Sao anh lại tự ý kéo tôi đi như vậy chứ? "" Ối... Tôi khiến cậu khó chịu hả? Tại thấy cậu cũng có vẻ thích em ấy quá nên tôi mới vô ý kéo cậu theo. Tôi xin lỗi nha. "" Thật hết nói nổi. "" À! Ban đầu thấy cậu tôi định nói điều này với cậu này! "Minho nhíu mày nhìn nét mặt hớn hở của người kia. " Nhìn cậu thôi là tôi đã thấy cậu toát lên một vẻ gì đó gọi là aura trở thành idol ấy! Nhìn nè nhìn nè, tỉ lệ cơ thể cậu đẹp thật đấy! Khuôn mặt cũng thanh tú nữa. Cậu có dự định trở thành idol không? "" Tôi ...tôi không hứng thú với mấy trò hát hò đâu. "" Sao lại vậy? Móc khoá trên cặp cậu là đồ tặng của một band nhạc đúng không? Tôi nhớ không lầm thì ban nhạc này hoạt động khá lâu rồi thì phải. Ai phải đam mê lắm mới có đó nha. "" Cái này... "" Cậu mà không làm idol thì uổng lắm đó. "" Nhưng ba tôi..ông ấy không cho phép. "" Ông ba của cậu bộ có vấn đề hả? Cái gì cũng cấm vậy? "" ... "" Ba mẹ thật thì người ta thường ủng hộ con cái mình lắm. Nếu cậu cảm thấy ổng không yêu thương gì cậu thì cậu thử phá cách đi. Ném balo ra khỏi nhà tự lo liệu cho bản thân mặc kệ ổng cũng là một cách đó. "" Ý kiến đó có vẻ hay ... "" Wa... Tôi đùa thôi, đừng làm vậy. ""... "" Nhưng nếu ổng khiến cậu bức bối quá thì cứ rời đi thôi. Không ai quản cậu được cả đời đâu, giờ làm được gì làm đi. Không thì sau này lại hối hận đấy. "" ... "" À, nếu cậu có ý định trở thành idol thì hãy casting công ty CB nha. Sau này tôi sẽ làm việc ở đó. Hehe, có duyên gặp lại tôi chắc chắn sẽ viết thật nhiều bài hát cho cậu. "
Buổi tối hôm đó, cậu lại bị ông đánh cho một trận thật mạnh vì tội về muộn. Trên người lại có thêm nhiều vết bầm tím hơn. Nhưng giờ đây, điều Minho để tâm đến lại là cái xoa đầu của người con trai lạ mặt kia. Đó là lúc cậu vừa tròn 18. Cũng là khoảnh khắc khoé môi cứng nhắc sau bao năm lần nữa hé môi cười.
" Khi gặp lại tôi, cậu chỉ cần gọi Cris à! Là tôi sẽ nhận ra cậu ngay hehe. Nhớ đó. "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com