TruyenHHH.com

Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)

Chapter 1706. Như vậy là được rồi. (1)

Kayei_Hakyo

Chapter 1706. Như vậy là được rồi. (1)
Tần Kim Long mở to mắt.
Cơ thể của kẻ thù đột nhiên chuyển sang màu đỏ tươi. Đồng thời, một dòng chảy màu cam bùng lên trông như một ngọn lửa.
Tần Kim Long không cần phải suy nghĩ nhiều cũng theo bản năng cảm nhận được có chuyện gì sắp xảy ra, hắn theo phản xạ đạp mạnh vào vách đá và cố gắng tiến về phía trước.
"Phải chặn chúng lại......."
Tuy nhiên, trước khi ý chí của hắn có thể biến thành hành động thì Chung Ly Cốc lúc này đang giao chiến với kẻ thù trước mặt thì bỗng dưng quay ngược về phía Tần Kim Long như muốn tấn công hắn. Tần Kim Long lúc này không có thời gian để phản kháng.
"Mau cúi xuốnggggg!"

Uỳnhhh!
Vụ nổ kinh hoàng phát ra, Chung Ly Cốc, Tần Kim Long và Lý Tống Bạch bị lực xung kích chấn văng ra.
Tần Kim Long phát ra tiếng rên rỉ.
Áp lực dồn vào cơ thể khiến hắn có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hắn cảm giác toàn thân hắn lúc này như sắp bị xé nát vậy.
'Chuyện gì vậy.......?!'

Đây không phải sức mạnh của một loại hỏa dược thông thường. Bản thân võ giả Thái Dương Cung có Nhiệt Dương Khí Công bao bọc bên ngoài chính là một hỏa dược khổng lồ, gây ra một vụ nổ kinh khủng đến mức không thể nào tưởng tượng được.
Vụ nổ khiến cơ thể của Tần Kim Long đau đớn, nhưng không đau đớn bằng cảnh tượng thảm khốc đang diễn ra trước mặt hắn.
Uỳnh!
Cơ thể của một võ giả Thái Dương Cung khác lại chìm trong Nhiệt Dương Khí Công.
Một rồi hai rồi rất nhiều người.......!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tiếng nổ liên tiếp phát ra. Xung kích mạnh mẽ quét ngang qua vách đá. Tần Kim Long thổ huyết.

"Dừng......."
Bọn chúng vẫn chưa đạt được mục đích của mình.
Nhưng nếu tất cả các võ giả của Thái Dương Cung trên vách đá này sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình để gây ra những vụ nổ kinh hoàng như vậy....... thì liệu vách đá này có thể trụ được không?
Dĩ nhiên là không!
"Lũ khốn kiếp, dừng lại ngay!"
"Kim Long!"
Khi Tần Kim Long dường như trở nên điên loạn, Chung Ly Cốc đã nhanh chóng tóm lấy hắn và ghì chặt hắn xuống vách đá. Nhưng Tần Kim Long hoàn toàn không quan

tâm đến Chung Ly Cốc. Hắn chỉ hết sức vươn tay về phía kẻ thù lúc này đang chìm trong biển lửa.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Vụ nổ vẫn liên tiếp nổ ra không dứt.
Xung kích phát ra từ những vụ nổ là thứ mà thân thể của một con người không thể nào chịu đựng được. Bỗng một dòng khí bạch sắc tỏa ra từ cơ thể của Chung Ly Cốc, Hộ Thân Cang Khí vươn ra bao bọc lấy Tần Kim Long và Lý Tống Bạch. Lý Tống Bạch trố mắt nhìn.
"Chưởng Môn Nhân!"
Uỳnh!
Vách đá lại một lần nữa rung chuyển. Đối với những người đang treo mình trên vách đá lúc này, sự rung chuyển này không khác gì một trận động đất chưa từng có trong thiên hạ cả.

Bụp!
Bàn tay của Tần Kim Long theo bản năng thọc sâu vào vách đá. Nhưng hành động đó cũng chỉ là một sự kháng cự vô ích trước vụ nổ kinh hoàng kia.
Uỳnh!
Mỗi lần vách đá rung chuyển, cơ thể của bọn họ lại bị nảy ra.
Tần Kim Long dùng hết sức lực bám chặt vào vách đá cho đến khi xương khớp trên cơ thể hắn như bị nghiền nát.
'Không được.'
Nội thương của hắn quá nặng. Máu thì đang chảy nghịch lưu.

Tuy nhiên, đôi mắt của hắn vẫn dán chặt vào kẻ thù ở phía sau vai của Chung Ly Cốc.
Cơ thể của một tên võ giả Thái Dương Cung khác lại chuyển sang màu đỏ. Tần Kim Long nghiến răng, hắn hất Chung Ly Cốc qua một bên rồi nhảy qua người của ông ta.
"Kim Long!"
Sau khi thoát khỏi Hộ Thân Cang Khí của Chung Ly Cốc, áp lực và nhiệt khí khủng khiếp đã bao trùm lên người của Tần Kim Long.
"Hâyyyyy."
Hắn dồn hết sức vào cánh tay, gân cốt hiện lên rõ mồn một trên cánh tay của hắn. Thanh kiếm của hắn ngay sau đó đã bay ra khỏi tay hắn và xuyên qua Nhiệt Dương Khí Công rồi đâm thẳng vào cổ của tên võ giả kia.

Phập!
"Khực......."
Nhiệt Dương Khí công lập tức bị dập tắt như một ngọn nến đã cháy hết. Cơ thể của tên võ giả kia cũng rơi xuống.
"Vẫn kết thúc đâu!"
Tần Kim Long gầm lên dữ dội như một con sư tử điên cuồng.
Nhưng tiếng gầm của hắn đã bị chôn vùi trong hàng loạt tiếng nổ lớn.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Một võ giả khác của Thái Dương Cung lại bùng nổ. Hay nói chính xác hơn là hỏa dược trên người của hắn vừa bùng nổ.
Nếu dùng bản thân để làm mồi lửa cho hỏa dược thì khả năng sống sót của bọn chúng là không. Nhưng chúng lại không hề có một chút do dự trong hành động của mình. Cũng có thể trong lòng chúng vẫn cảm thấy do dự, nhưng cơ thể chúng vẫn tuân theo mệnh lệnh được đưa ra mà không hề có một chút do dự.
"Chặn chúng lại nhanhhhhh!"
Tiếng hét tuyệt vọng của Nam Cung Độ Huy vang lên.
Những người khác như tỉnh táo lại, họ điên cuồng phóng kiếm và tung chưởng lực về phía các võ giả của Thái Dương Cung.

Thực tế mà nói thì bọn họ không thể ngăn chặn tất cả những người có mặt ở đây được. Mọi người ở đây ai cũng biết đó là điều không thể.
Nhưng bọn họ phải giảm bớt số người định tự sát dù chỉ là một tên để vách đá này không trở nên vỡ vụn.
"Aaaaaaaa!"
Vèo vèo vèo vèo!
Thanh kiếm xoay tròn dữ dội bay về phía các võ giả của Thái Dương Cung. Với thực lực của chúng thì tuyệt đối sẽ không bị hạ gục dưới những phi kiếm kia được.
Nhưng.......

Xoẹt xoẹt oẹt!
Thanh kiếm xuyên qua Nhiệt Dương Khí Công rồi cắm vào cơ thể của võ giả Thái Dương Cung. Chưởng lực cũng lần lượt bay trong không trung và hất tung một tên võ giả khác ra khỏi vách đá.
"Khực.......!"
Máu chảy ra như thác nước từ miệng của những võ giả Thái Dương Cung. Nhưng máu đổ ra không thể chịu đựng trước sức nóng dữ dội, chúng nhanh chóng bay hơi thành huyết vụ rồi bay vào không trung.
'Được rồi.......'
Tần Kim Long thấy một tia hy vọng hiện lên gương mặt của Nam Cung Độ Huy.
Đúng vậy. Để có thể vận hành Nhiệt Dương Khí Công sở hữu uy lực mạnh mẽ như vậy vốn là chuyện không mấy dễ dàng. Và trong khi vận khí, chắc chắn các võ giả

của Thái Dương Cung sẽ phải để lộ ra sơ hở. Khi đó, chúng sẽ phải tiếp nhận mọi đòn tấn công bay về phía chúng.
Không biết chừng bọn họ có thể chặn được chúng.
Nhưng.......
"Khực......."
Một tên võ giả Thái Dương Cung run lẩy bẩy và nhìn xuống dưới. Khi mắt hắn đối diện với đôi mắt của Tần Kim Long, Tần Kim Long như hẫng đi một nhịp.
Ánh mắt đó tràn đầy phẫn nộ và độc khí, oán giận, hận thù và.......
'Sợ hãi sao?'

Khoảnh khắc đọc được nỗi sợ hãi trong mắt kẻ thù, Tần Kim Long như linh cảm được về một điều gì đó.
Uỳnh uỳnh!
Một tia sáng khổng lồ chặn tầm hình của hắn. Những vụ nổ bắt đầu bao trùm hoàn toàn khu vực vách đá.
"Aaaaaaaaaaa!"
"Aaaaaaaaa!"
Tiếng hét không rõ là của ai vang lên trong tuyệt vọng. Và tất cả những tiếng hét ấy đều phải chìm trong tiếng nổ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Vụ nổ này chưa kịp dứt thì lại có một vụ nổ khác nổ ra.
"Aaaaaa!"
"Kim Long."
"Sư huynhhhh!"
Lý Tống Bạch nhanh chóng vươn tay ra và nắm chặt lấy Tần Kim Long đang bị đẩy lùi xuống dưới.
"Giữ....... chặt......."
Những vụ nổ diễn ra liên tục làm cho họ không có chút thời gian để nghỉ ngơi. Tất cả các giác quan của họ đều trở nên mờ nhạt dần, bây giờ đến cả nói chuyện thôi cũng đã là một vấn đề lớn.

Lý Tống Bạch nghiến chặt răng và giữ chặt lấy Tần Kim Long.
Uỳnh!
Một vụ nổ còn kinh hoàng hơn cả ban nãy nổ ra.
"Aaaaaaaaaaaaaa!"
Lý Tống Bạch lúc này đã không chịu đựng được nữa, hắn hét lên. Xung kích mạnh mẽ đang quét qua người hắn và muốn xé hắn ra thành từng mảnh.
Vù vù vù vù!
Hương Vũ Thiên Địa (香羽天地). Trời đất như đảo lộn, tất cả mọi thứ trên thế gian này dường như đang chao đảo.

Tình cảnh hiện tại quả thực vô phương vô kế.
Uỳnh!
Tệ hơn là có những tảng đá bắt đầu rơi xuống.
"Khực......."
Lý Tống Bạch thổ huyết. Tất cả những gì mà hắn có thể làm lúc này là bám chặt vào vách đá và chờ cho cơn chấn động dần dịu đi.
'Làm ơn!'
Lý Tống Bạch nghiến răng.

'Làm ơn!'
Hắn cứ cố gắng mở mắt ra rồi nhắm nghiền lại. Hắn phải chịu đựng! Bằng mọi giá, hắn phải chịu đựng.
Dường như niềm mong mỏi tha thiết đó đã chạm đến bầu trời.
Cơn rung chấn thực sự lắng xuống.
"Hộc......."
Lý Tống Bạch ngẩng đầu nhìn lên.
"A......."

Lý Tống Bạch ngơ ngác.
Ở đâu rồi?
Những võ giả của Thái Dương Cung từ nãy đến giờ đã giày vò bọn họ đâu rồi, những kẻ Tà Bá Liên đáng ghét lảng vảng quanh đó cũng không thấy đâu cả, thậm chí.......
"Vách....... vách đá......."
Ánh mắt của Lý Tống Bạch dao động.
Vách đá nơi các võ giả Thái Dương Cung bám vào xuất hiện những cái hõm lớn.
Cảnh tượng đáng sợ này khiến tay hắn run rẩy.

"Khụ!"
"Chưởng....... Chưởng Môn Nhân!"
Chung Ly Cốc lảo đảo như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Lý Tống Bạch giật mình giữ lấy Chung Ly Cốc.
"Chưởng Môn Nhân! Người không sao chứ?"
"Ta....... không sao."
Lý Tống Bạch cũng đang cảm thấy toàn bộ cơ thể mình sắp bị nghiền nát, nhưng nỗi đau mà hắn phải chịu đựng chả là gì so với Chung Ly Cốc cả.
Nếu không có Chung Ly Cốc, Tần Kim Long và Tống Lý Bạch đã biến thành những miếng thịt nằm rải rác dưới đáy vách đá từ lâu rồi.

"Kết....... thúc....... rồi....... sao?"
Giọng nói khe khẽ của Tần Kim Long vang lên bên tai của Lý Tống Bạch. Giọng nói vốn luôn đầy tự tin đến mức kiêu ngạo giờ lại yếu ớt không thôi.
"Sư huynh!"
"Chỉ như thế đã kết thúc rồi á?"
Ánh mắt của Tần Kim Long đầy nghi hoặc.
Rắc rắc!
Âm thanh ồn ào và khó chịu lọt vào tai của hắn.

Gương mặt của Tần Kim Long như đanh lại, hắn nhìn về phía có âm thanh phát ra.
Rắc!
Âm thanh này gợi lên cho hắn một nỗi sợ hãi kỳ lạ....... Chẳng phải đây là âm thanh của một thứ gì đó đang bị vỡ ra sao?
Gương mặt của Tần Kim Long trở nên méo mó, hắn nhanh chóng nhìn về phía vách đá. Những tảng đá còn sót lại trên những hõm sâu trên vách đá do vụ nổ tạo ra rủ xuống như mái hiên. Xung quanh bỗng rơi vào im lặng.
Rắc rắc!
Từng vết nứt lần lượt xuất hiện.

"Không......."
Đôi mắt của Tần Kim Long nhuốm đầy tuyệt vọng.
"Sư huynh! Chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi."
"Không được! Vách đá!"
"Tần Kim Long, nhanh lên!"
Chung Ly Cốc nắm lấy vai Tần Kim Long rồi kéo thật mạnh. Nhưng Tần Kim Long lại chống cự quyết liệt.

"Chết tiệt! Không được! Tiểu đệ của con vẫn đang ở trên đó!"
"Đi với ta nhanh lên!"
Chung Ly Cốc giữ chặt lấy Tần Kim Long rồi bắt đầu chạy vèo xuống vách đá.
Ánh mắt của Tần Kim Long vẫn dán chặt về một phía.
'Không....... làm ơn.......!'
Nhưng chút mong ước tha thiết của hắn nhanh chóng tan thành mây khói.
Rắc rắc! Uỳnh!

Vách đá đổ xuống. Những đám bụi mù mịt bốc lên giữa các vết nứt.
Chung Ly Cốc hét lên.
"Vách đá sụp rồi! Toàn quân rút lui ngay lập tức!"
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tần Kim Long mặc cho bản thân bị kéo đi, ánh mắt hắn vẫn hướng về phía đỉnh vách đá.
'Đồng Long!'
Nỗi tuyệt vọng không thể nào xua tan dấy lên trong cơ thể bất lực của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com