TruyenHHH.com

Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)

Chapter 1703. Chỉ là giờ ta mới nhận ra. (3)

Kayei_Hakyo

Chapter 1703. Chỉ là giờ ta mới nhận ra. (3)
"Cung....... Cung Chủ sao?"
Chiêu Kiệt ngơ ngác.
"Có vẻ như hắn chính là Cung Chủ Nam Hải Thái Dương Cung."
"Tên đó á hả?"
Chiêu Kiệt hỏi lại như thể hắn không thể nào tin được, nhưng rồi gương mặt của hắn nhanh chóng trở nên méo mó.
"Chuyện này chẳng phải rất bất công sao? Tiểu Duy Bạch của chúng ta nhỏ nhắn và đáng yêu biết bao, sao cái tên này lại.......?"

"Tên ngốc này! Đệ nói nhảm cái gì thế?"
Nhuận Tông mắng Chiêu Kiệt rồi rồi nhìn về phía Cung Chủ Thái Dương Cung với ánh mắt đầy căng thẳng.
'Trong hắn tỏa sáng cứ như mặt trời vậy.'
Nhuận Tông cảm giác như nhiệt khí tỏa ra từ Cung Chủ Thái Dương Cung có thể đốt cháy cả y phục của mình dù hắn đang đứng ở một khoảng cách rất xa. Đây chính là sức mạnh khi Nhiệt Dương Khí Công đạt đến chí cực ư?
Nhuận Tông cảm thấy cơ thể mình cứng đờ vì căng thẳng.

Nhìn bề ngoài, người đối diện chỉ giống như một tráng niên có thân phận cao quý, một người đang tận hưởng cuộc sống nhàn nhã tại biệt cung.
Nói tóm lại, hắn giống như Hắc Long Vương, không phải là một người có thể khiến người khác bị choáng ngợp.
Nhưng khí tức to lớn và đáng sợ toát ra từ cơ thể hắn đã làm lu mờ vẻ bề ngoài bình thường của hắn.
'Sao lại là vào lúc này chứ.......'
Bọn họ phải mở đường. Để có thể tồn tại.
Nhưng bức tường đang đứng chắn ngay trước mặt họ quá cao và dày. Dù không còn nhiều thời gian, nhưng bọn họ vẫn phải vượt qua được bức tường này.
'Chúng ta phải tìm cách khác thôi.......'

Nhuận Tông đang đau đầu suy nghĩ thì bỗng có ai đó lướt qua hắn.
"Sư thúc!"
Nhuận Tông theo phản xạ hét lên.
Khi hắn đang phân vân thì Lưu Lê Tuyết đã hành động. Cơ thể nàng lao thẳng về phía Cung Chủ Thái Dương Cung như một con chim ưng.
"Sư thúc, nguy hiểm.......!"
"A DI ĐÀ PHẬT!"
Bỗng sư tử hống vang lên ngay bên cạnh Chiêu Kiệt.

Uỳnh!
Tiếng nổ lớn phát ra. Bách Bộ Thần Quyền của Tuệ Nhiên bay về phía Cung Chủ Thái Dương Cung trước với tốc độ đáng kinh ngạc. Quyền pháp tập trung vào tốc độ hơn là sức mạnh. Đó chính là nhất quyền dùng để hỗ trợ Lưu Lê Tuyết.
Phía trước là Bách Bộ Thần Quyền do Thiên Cổ Kỳ Tài của Thiếu Lâm thi triển, phía trên là kiếm pháp chí mạng của Hoa Sơn.
Quả là một tình huống mà bất kỳ ai cũng cảm thấy bị đe dọa.
Nhưng Cung Chủ Thái Dương Cung không hề dao động dù chỉ một khoảnh khắc.
"Đúng là thủ pháp tầm thường!"
Phừng phực!

Ngay lúc đó, Nhiệt Dương Khí Công khổng lồ được giải phóng ra từ cả hai tay của Cung Chủ Thái Dương Cung.
'Thứ đó là.......?'
Nhuận Tông mở to mắt.
Chưởng lực tung ra từ hai tay của Cung Chủ Thái Dương Cung từ màu cam chuyển thành màu hoàng kim. Ngay sau đó, nó lan tỏa ra như làn sóng rồi bao trùm lấy toàn diện Cung Chủ Thái Dương Cung.
Vù vù vù!
Quyền lực của Bách Bộ Thần Quyền vì không thể xuyên qua được nhiệt khi đó mà bị tản ra. Lưu Lê Tuyết dùng toàn lực vung kiếm về phía chưởng lực cũng bị bật ra bởi lực phản chấn.

"Sư thúc!"
Bịch.
Lưu Lê Tuyết quỳ một bên gối xuống đất và thổ huyết.
"Sư thúc! Người không sao chứ?"
".... Ta không sao!"
Chỉ mới trao đổi chiêu thức mà đuôi tóc nàng đã cháy xém, máu cũng nghịch lưu không ngừng.
"Không thể nào....... Nội lực của hắn......."

"Ư......."
Đôi mắt Nhuận Tông khẽ run lên.
'Chuyện đó thực sự có khả năng sao?'
Từ trước đến nay, kẻ thù của bọn họ chưa bao giờ là những người dễ đối phó.
Sức mạnh của Hắc Long Vương là thứ mà bọn họ không bao giờ có thể tưởng tượng ra được, tốc độ của Thiên Diện Tú Sĩ là thứ mà đôi mắt của họ không thể theo kịp.
Trường Nhất Tiếu khiến tất cả phải khiếp sợ vì sự kìm hãm con người của hắn. Và chỉ cần nghĩ đến thanh kiếm của Vạn Kim Đại Phu thôi bọn họ cũng cảm thấy rùng mình.
Nhưng thứ đó hoàn toàn khác với "sức mạnh" mà bọn họ từng trải nghiệm.

Nội lực phải thâm hậu đến mức nào mới có thể chiếm lĩnh một khoảng không gian bằng nội lực như vậy chứ? Lá chắn đó phải gọi là tuyệt đối. Một tấm khiên rực lửa đốt cháy bất kỳ ai, bất cứ thứ gì dám đến gần.
Tuệ Nhiên bối rối nói.
"Nghe nói Cung Chủ Thái Dương Cung....... chính là hoàng tộc. Hắn đã độc chiếm toàn bộ đan dược của Lâm Ấp dựa vào quyền lực của hoàng tộc và quyền lực của Cung Chủ."
Chiêu Kiệt nhìn Tuệ Nhiên như muốn hỏi Tuệ Nhiên đang nói chuyện quái quỷ gì vậy.
"Cái gì? Sao ăn đan dược mà nghe cứ như ăn cơm vậy? Tiểu tử Thanh Minh đã nói nếu ăn quá nhiều đan dược thì cũng vô ích mà."

"Theo lẽ thông thường thì chuyện đó đúng."
"Hả?"
"Nước sẽ tràn nếu bình chứa quá nhỏ. Nhưng....... hắn ta là hoàng tộc, ngay từ lúc sinh ra, hắn đã được định sẵn là sẽ ngồi vào vị trí của Cung Chủ Thái Dương Cung. Vậy nên, dĩ nhiên là bọn họ sẽ chăm sóc cái bình chứa của hắn trước."
"Thế gian này đúng là bẩn thỉu. Ta cũng được sinh ra trong gia đình giàu có kia mà."
".... Tên khốn kia, ngươi không được nói như vậy."
"Còn tiểu sư phụ thì sao? Chẳng phải tiểu sư phụ xuất thân từ Thiếu Lâm giàu có, hơn nữa lại còn được rất yêu quý à?"

"Ta....... ta cũng chỉ là một cô nhi chật vật ngoài phố khi còn nhỏ mà thôi......."
"Được rồi. Xin lỗi. Thế gian này đúng là chỉ có ta mới là kẻ tồi tệ thôi. Là do ta cả."
Nhuận Tông đang định đánh vào đầu của Chiêu Kiệt một cái thì giật mình bởi tiếng hét của Lưu Lê Tuyết.
"Mau tránh ra!"
Khi nghe thấy tiếng hét của Lưu Lê Tuyết, mọi người ngay lập tức tản ra.
Ngay sau đó, chưởng lực lao đến nơi bọn họ vừa đứng.
Vù vù vù!

Không có tiếng nổ. Mặt đất nơi bọn họ vừa đứng chuyển sang màu đỏ rồi cháy đen.
'.... Hộc.'
Chiêu Kiệt há hốc miệng kinh ngạc.
Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, mặt đất đã bốc cháy. Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn họ bị trúng đòn ban nãy chứ?
"Đúng là một đám người vô lễ."
Cung Chủ Thái Dương Cung cau mày và trừng mắt nhìn họ.
"Sao các ngươi lại dám đứng pha trò trước mặt ta kia chứ?"

Ánh mắt hắn đầy kiêu ngạo như thể bản thân hắn đang đứng từ trên trời cao nhìn xuống.
Nhưng kỳ lạ thay, Chiêu Kiệt thấy sự kiêu ngạo đó dường như trông rất tự nhiên.
"Ôi trời ơi, thấy ánh mắt đó của ngài, ta đoán ta đúng là thường dân thật rồi. Xem ra bản tính nô lệ đã ăn sâu vào máu của ta......."
"Ngươi đang nói cái quái quỷ gì vậy?"
"Chậc!"
Chiêu Kiệt tặc lưỡi.
"Cung Chủ! Lũ phàm phu tục tử thấp hèn kia không đáng để người phải ra mặt ạ!"

"Cung Chủ! Xin hãy giữ gìn ngọc thể!"
"Nơi này cứ giao lại cho chúng thuộc hạ!"
Các hộ pháp vội vàng chạy tới can ngăn Cung Chủ Thái Dương Cung như thể đang van xin hắn. Nhưng tất cả họ nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng và khinh thường.
"Các ngươi định làm gì?"
"Cung....... Cung Chủ."
"Lũ thảm hại! Rốt cuộc là các ngươi định làm xấu mặt ta tới mức nào vậy?"
Gương mặt của các hộ pháp trở nên tái nhợt khi đối diện với sự phẫn nộ của Cung Chủ Thái Dương Cung.

Bọn họ là những người đi theo phục vụ của Cung Chủ Thái Dương Cung nên bọn họ cũng hiểu Cung Chủ hơn ai hết. Việc Cung Chủ trở nên tức giận như thế này hoàn toàn không phải chuyện thường thấy.
Thực ra, nếu xét theo quan điểm của Cung Chủ Thái Dương Cung thì chuyện này cũng thật đáng giận. Nếu đây là Lâm Ấp, Trường Nhất Tiếu cũng sẽ chỉ là một thần dân. Sẽ không có chuyện hắn phải nghe theo lệnh hay cúi đầu trước Trường Nhất Tiếu.
Nhưng nếu ngay cả chuyện này mà hắn cũng không thể làm được thì sao?
Đến khi đó, cảm giác nhục nhã sẽ lớn đến mức nào, hắn có tưởng tượng cũng không dám. Cung Chủ Thái Dương Cung, một người được sinh ra để đứng trên người khác, không bao giờ có thể chấp nhận một tình huống như vậy.
Vậy nên hắn mới đích thân ra mặt....... nhiệm vụ lần này nhất định phải thành công. Vì Lâm Ấp, vì Thái Dương Cung và vì chính bản thân hắn.
Y phục hoàng kim của hắn bắt đầu bay phấp phới.

"Nếu các ngươi không muốn chết cùng chúng thì lùi lại đi."
Nhiệt khí tỏa ra từ người của Cung Chủ Thái Dương Cung khiến bọn hộ pháp khiếp sợ lùi về sau. Chỉ cần ở xung quanh đó thôi cũng đủ để bọn chúng biến thành than rồi.
Cung Chủ Thái Dương Cung bao phủ toàn bộ cơ thể bằng Nhiệt Dương Khí Công rồi bước về phía Hoa Sơn. Dường như hắn ta muốn thiêu chết tất cả bọn họ.
"Một lũ thấp hèn, vô lễ....... và không biết thân biết phận!"
Các kiếm tu của Hoa Sơn trở nên nao núng.
Chỉ đối mặt với nhiệt khí dữ dội đó thôi mà linh hồn của họ như bị hút cạn. Mặc dù biết bản thân không nên lùi bước nhưng nỗi sợ hãi đã khiến bọn họ do dự.

Chiêu Kiệt nghiến răng đến mức cơ hàm của hắn phồng lên.
"Sư huynh, chúng ta nên làm gì đây?"
"Ta......."
"Suy nghĩ là công việc của huynh mà?! Hãy suy nghĩ làm cách nào để đối phó với tên khốn đó đi?"
Nhuận Tông cắn chặt môi dưới.
"Không có cách nào sao?"
"Có thì cũng có nhưng mà......."

Dù kẻ thù là ai đi chăng nữa thì vẫn sẽ có cách để đối phó. Thanh Minh đã cho họ biết được sự thật đó. Nhưng.......
"Cách gì vậy ạ?"
"Nội lực không bao giờ là vô hạn. Rồi đến một lúc nào đó, nó sẽ cạn kiệt. Nội công hắn có thâm hậu đến mấy thì cũng không thể liên tục tung ra chưởng lực như vậy được."
"Thì sao ạ?"
"Tức là....... chúng ta phải kéo dài trận chiến."
".... Điên mất rồi."
Gương mặt Chiêu Kiệt trở nên tối sầm.

Nhuận Tông nói không sai. Đó chính là thượng sách vào lúc này.
Nhưng Hoa Sơn lúc này đến một giây cũng không muốn lãng phí.
Đối thủ tuy có điểm yếu nhưng bọn họ lại không thể nhắm vào điểm yếu đó được. Thế gian gọi đó chính là vô địch.
'Ta phải làm được bằng mọi giá!'
Chiêu Kiệt lúc này đang đứng ở tuyến đầu của Hoa Sơn. Dù có khó khăn hay vất vả đến mấy hắn nhất định cũng phải mở đường. Đó chính là giá trị để hắn tồn tại. Nhưng lúc này hắn không thể nghĩ ra cách nào cả.

Khoảnh khắc đối đầu với người kia, hắn sẽ biến thành cục than. Rốt cuộc hắn phải làm gì để đối đầu với một kẻ thù như vậy đây?
'Thà rằng.......'
Thà rằng nhảy thẳng xuống vách đá kia thì hơn. Chẳng phải như vậy sẽ có khả năng hơn đối đầu với người này ư?
Dĩ nhiên là hắn biết. Con đường phía trước còn dài, và con đường để quay trở lại cũng dài vô tận.
Nhưng thay vì đứng gõ vào bức tường tuyệt vọng đó.......
Chiêu Kiệt bỗng khựng lại và nhìn về sau.
'Ơ?'

Một cảnh tượng đập vào mắt hắn.
Ở đó có một người đang đứng chắn trước Cung Chủ Thái Dương Cung, đối diện với nhiệt khí mạnh mẽ tỏa ra từ người Cung Chủ mà không có một chút dao động.
Chiêu Kiệt đang cứng đờ người khi thấy cảnh tượng đó thì bỗng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai.
"Cho dù là con đường chông gai hay nước sôi lửa bỏng....... hãy vững vàng."
"Sư......."
"Con có thể quán triệt được những chuyện quan trọng chứ.......?"
Mai Hoa Kiếm của Hoa Sơn giương về phía Cung Chủ Thái Dương Cung.

Cung Chủ Thái Dương Cung nhíu mày khi thấy thanh kiếm nóng rực đang chĩa vào mặt mình.
".... Ngươi là ai?"
"Ta là Bạch Thiên."
"Sư....... sư thúc!"
Trong nhiệt khí nóng rực như muốn khiến toàn thân tan chảy, ánh mắt của Bạch Thiên dường như đang chìm trong cái lạnh thấu đến tận cùng.
"Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com