TruyenHHH.com

Hoa Sơn Tái Khởi(1521-1720)

Chapter 1650. Tìm nhanh đi? (4)

Kayei_Hakyo

Chapter 1650. Tìm nhanh đi? (4)
"Ngươi....... ngươi đã nghe tin gì chưa?"
"Hửm? Có chuyện gì mà ngươi gấp gáp vậy?"
"Chuyện ở Ất Đường ấy."
"Ất Đường làm sao?"
Người kia nghiêng đầu.
Tân Ngũ Đường của Thiên Hữu Minh mới được thành lập nên vẫn chưa có tên gọi chính thức, vì để thuận nên nên bọn họ tạm gọi chúng là Giáp Ất Bính Đinh Mậu.

"Đường Chủ Ất Đường đã tống các thành viên của Ất Đường vào địa lao rồi!"
"Tống vào ngục? Mà khoan, trong Liên Minh có cả địa lao luôn sao?"
"Họ mượn địa lao ở Hoa Sơn dùng tạm."
"À, ra v....... khoan, chuyện đó lúc này đâu có quan trọng. Rốt cuộc đã có chuyện gì mà lại nhốt người vào địa lao thế? Hơn nữa lại còn là vào lúc chiến tranh đang ở ngay trước mắt như thế này?"
"Nghe nói là bị nhốt với tội danh là nổi loạn với Phó Đường Chủ. Giờ Liên Minh đang xáo trộn cả lên rồi."
"Nổi....... nổi loạn sao?"
Nổi loạn với Phó Đường Chủ? Người kia nghệt mặt ra, rõ ràng là nghe rõ được từng chữ nhưng hắn ta hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Phó Đường Chủ....... là tên tiểu tử đó sao?"
"E hèm."
Người vừa lên tiếng ngay lập tức che miệng lại. Hắn sợ hãi nhìn quanh.
"Hãy cẩn thận lời nói. Thời thế đã thay đổi rồi."
"...."
"Chỉ cần sai sót một chút thôi thì chúng ta cũng sẽ bị tống vào địa lao đấy! Từ giờ bất kể là ở đâu thì cũng phải cẩn thận. Nghe nói chỉ tính những người bị nhốt vào

địa lao lần này thôi cũng đã hai mươi người rồi. Đây không phải chuyện bình thường đâu."
Người kia nghe vậy thì trợn tròn mắt. Hắn buông tay đang bịt miệng ra rồi hỏi.
"Thật....... thật hả?"
Hai mươi người. Việc bỏ tù nhiều người như vậy cùng một lúc hoàn toàn không phải là một điều bình thường. Đây là điều mà bất kỳ môn phái nào cũng cảm thấy hoảng loạn.
"Nếu là Đường Chủ của Ất Đường thì......."
"Đúng vậy. Là Môn Chủ Đường Môn."
Những người đi ngang qua cũng tới gần hai người. Có vẻ như họ cũng đang tò mò về tình hình hiện tại.

"Hai mươi. Vậy là không chỉ có một môn phái sao?"
"Đúng vậy. Có cả Gia Cát Thế Gia và Mộ Dung Thế Gia, Cái Bang, Nam Cung Thế Gia thậm chí còn có cả Tông Nam nữa."
"Cả....... cả Tông Nam sao? Thật luôn đó hả?"
Gương mặt của những người nghe thấy điều này lập tức trở nên trắng bệch.
"Các thủ lĩnh còn tuyên bố những người đứng dậy nổi loạn với các Phó Đường Chủ chính là một thách thức của bổn minh. Trong đó còn có cả Tổng Sư nữa."
Càng nghe chuyện, gương mặt của mọi người càng trở nên nghiêm trọng.
Tổng Sư dĩ nhiên sẽ đứng về phía Phó Đường Chủ, nhưng Đường Chủ thì khác. Việc Đường Chủ ra mặt và đứng về phía của Phó Đường Chủ hoàn toàn không phải là chuyện bình thường.

Từ trước đến nay, mọi người phớt lờ và tỏ thái độ với Phó Đường Chủ cũng vì nghĩ rằng cuối cùng thì sức mạnh của bổn đường vẫn là nằm trong tay của Đường Chủ.
"Vậy là Đường Chủ muốn qua việc này thông báo bản thân đang hậu thuẫn cho các Phó Đường Chủ sao?"
"Có lẽ vậy. Nếu không thì......."
"Tại sao chứ?"
Nam nhân kia bàng hoàng như không thể tin nổi.
Thiên Hữu Minh là một Liên Minh bao gồm rất nhiều môn phái.

Và việc bổ nhiệm Phó Đường Chủ lần này đã đi quá xa rồi. Ai cũng có thể thấy lũ Hoa Sơn kia chỉ sắp xếp vị trí Phó Đường Chủ cho những người bọn họ thích mà thôi.
Điều này khiến cho khắp nơi không chỉ có một hai người bất mãn.
Tuy họ không thể hiện điều đó một cách công khai nhưng cũng âm thầm trấn áp tinh thần của những Phó Đường Chủ.
Tuy vậy, Đường Chủ, người đại diện cho bổn đường thay vì bảo vệ các thành viên bổn đường lại ra mặt để hậu thuẫn cho các Phó Đường Chủ.
Mọi việc dường như không diễn ra theo như ý muốn của những người đang lặng lẽ bày tỏ sự bất mãn.
"Chuyện đó....... chẳng phải vì Đường Môn có quan hệ tốt với Hoa Sơn sao? Những Đường Chủ khác có thể khác. Đường Chủ của chúng ta......."
"Đừng có nói nhảm nữa. Trong số người bị nhốt có cả đệ tử của Đường Chủ đấy!"

Một chút hy vọng của người kia sụp đổ.
"Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
"Còn làm được gì nữa? Những người chống đối Phó Đường Chủ đã bị tống vào địa lao hết cả rồi. Và trông có vẻ như ngài ấy sẽ không thả họ ra cho đến khi chiến tranh kết thúc."
"Hả? Lâu như vậy á?"
"Vậy nên bổn minh lúc này mới loạn hết cả lên đó."
Tiếng thở dài liên tục phát ra.

Điều đó có nghĩa là bây giờ họ phải phục tùng những Phó Đường Chủ trẻ tuổi kia. Bọn chúng bảo họ ngồi thì bọn họ phải ngồi, bảo bọn họ bò thì bọn họ phải bò.
"Chết tiệt......... Cái lũ kia sao lại gây ra chuyện này thế không biết!"
"Ta biết ngay là sẽ như thế này mà."
"Có làm gì thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!"
Thà rằng bọn chúng im lặng cho đến khi chiến tranh bắt đầu thì mọi chuyện sẽ không tệ đến mức này.
Lúc đó, chiến tranh đang ở ngay trước mắt. Khả năng cao là Liên Minh sẽ không giảm binh lực chỉ để trách phạt. Lúc đó bọn họ có kháng lệnh thì cũng khó mà bị phạt.
Nhưng thời điểm này lại khác, bọn họ vẫn còn thư thả thời gian, nếu gây sự chỉ khiến quyền hạn của các Phó Đường Chủ được củng cố.

Quả nhiên chỉ có vài người mới thấy việc này tốt mà thôi.
"Vậy thì chúng ta chỉ cần không kháng lệnh là được mà."
"Vẫn còn một tin đồn nữa....... nhưng chuyện đó thì......."
"Ôi trời, bức bối chết đi được! Nói gì thì nói nhanh đi chứ! Rốt cuộc là gì nữa?"
"Tổng Sư đã bổ sung thêm quyền hạn của các Phó Đường Chủ bao gồm cả việc tiền trảm hậu tấu......."
"Hả? Tiền trảm hậu tấu sao? Vậy là các Phó Đường Chủ có quyền lấy đầu bất cứ ai ngay tại chỗ à?"
".... Cũng không hẳn là như vậy. Chỉ là các Phó Đường Chủ có quyền lấy đầu những người làm loạn mà thôi."

"Chuyện này đúng là vô lý. Đến cả Tà Phái cũng không làm mấy chuyện thế này!"
"Dĩ nhiên là vô lý rồi. Chuyện này dĩ nhiên là không được đâu. Nhưng mà người đó lại là 'Tổng Sư'."
Câu nói này bỗng chốc trở nên hợp lý.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh nổi tiếng là một tên tâm thần, một kẻ còn ghê rợn hơn cả lũ Tà Phái, cách hành xử của hắn hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của những người trong giang hồ. Vậy suy đi tính lại, đây chẳng phải là chuyện bình thường đối với Thanh Minh hay sao?
"Vậy còn chúng ta.......?"
"Tiêu đời hết cả rồi chứ sao......."

Bọn họ phải phục tùng lũ tiểu tử mà bọn họ không biết là ai. Thế mà giờ đây lũ tiểu tử kia lại có quyền kiểm soát sự sống và cái chết của bọn họ.
Một trong số những người đang hóng chuyện lên tiếng.
"Dù sao thì các Đường Chủ và Môn Chủ cũng đang có mặt ở đây nên chắc Tổng Sư sẽ không làm gì quá quắt đâu."
Một người đồng tình bước tới.
"Đúng vậy đó. Các ngài ấy cũng không phải là bù nhìn! Tổng Sư có ương ngạnh đến mấy thì cũng không thể thắng nổi các ngài ấy đâu."

Cũng có lý.
Giữa bao nỗi băn khoăn phức tạp, ánh mắt của họ đổ dồn về một nơi. Đó chính là nghị sự phòng của Liên Minh, nơi các vị lãnh đạo cấp cao của Linh Minh sẽ tụ tập.
Bên trong phòng họp, Mộ Dung Uy Quỳnh khẽ hắng giọng rồi nói.
"Vậy nên....... chuyện này....... thật là xấu hổ khi nói đến những việc đã xảy ra nhưng chẳng phải thế này thì hơi quá sao?"
"Hơi quá á?"
"Đâu nhất thiết phải nhốt chúng vào đó trong một khoảng thời gian lâu như t......."
"À, chuyện đó hả. Quả nhiên là cách giải quyết của ta có chút vấn đề rồi."

"Đúng vậy......."
"Lẽ ra ta nên chặt đứt tứ chi phế bỏ gân mạch của bọn chúng ngay tại chỗ. Đúng là ta đã suy nghĩ nông cạn quá rồi. Có lẽ bây giờ vẫn còn kịp, ta phải......."
"Không, không phải thế! 'Hơi quá' của ta không phải như thế......."
Mộ Dung Uy Quỳnh trở nên lắp bắp. Bởi vì gương mặt của Thanh Minh....... thực sự rất chân thật, có vẻ như hắn định làm điều đó thật.
"Chỉ....... chỉ là ta sợ rằng chúng ta đã trao cho các Phó Đường Chủ quá nhiều quyền hạn mà thôi......."
"Quá nhiều?"
Gương mặt của Mộ Dung Uy Quỳnh đầy căng thẳng. Sao Thanh Minh lúc nào cũng khiến ông ta không thể nói nên lời vậy.

"Ngay từ đầu!"
Rầm!
Thanh Minh đạp nát chiếc bàn đang ở trước mặt.
"Nếu như ngay từ đầu, các Đường Chủ làm việc cho hẳn hoi vào thì việc như này có xảy ra không? Các vị được chọn để giúp đỡ các Phó Đường Chủ. Thế trong lúc họ gặp khó khăn thì các vị chết trôi ở đâu? Việc bản thân phải làm thì lại không làm."
"Thanh....... Thanh Minh này....... Dù sao thì việc Đường Chủ giúp đỡ cho Phó Đường Chủ cũng có hơi....... đáng ra các Phó Đường Chủ phải hỗ trợ cho các Đường Chủ mới đúng chứ......."
"Đó cũng chỉ là một vị trí trên danh nghĩa mà thôi! Chẳng phải trên thực tế, vị trí của các vị là vị trí được chọn ra để hậu thuẫn cho các Phó Đường Chủ à? Mà mấy lão già các ngươi đã được giao việc đứng ở hậu phương thì nên làm việc cho hẳn hoi đi chứ!"

Cho dù bất mãn đến thế nào thì đây cũng không phải là những lời nên phát ra thành tiếng. Đó chính là "lễ nghĩa" và "lẽ thường" của thế giới này.
Huyền Tông vốn có rất nhiều điều muốn nói nhưng ông ta lại không thể nói ra được. Bởi vì ông ta là một người biết lễ nghĩa.
Nhưng đối với một người không có lễ nghĩa như Thanh Minh thì lại khác.
"Lão nói xem! Lão đã làm gì mà để mọi chuyện thành ra thế này vậy hả?"
"Chuyện đó......."
"Lão bận lắm à?"
"Không....... ta không bận......."

"Không bận? Số lão cũng may phết nhỉ?"
....... Mộ Dung Uy Quỳnh tạm thời không biết nói gì, ông ta thẫn thờ nhìn Thanh Minh. Bỗng ông ta giật mình.
'Khoan. Tại sao ta phải cư xử như thể bản thân có lỗi như thế này chứ?'
Là một thành viên của Thiên Hữu Minh, việc tôn trọng Tổng Sư là điều hiển nhiên. Nhưng khi ông ta bị gây áp lực mà không thể phản bác lại một lời nào thì lại khác.
Ngay từ đầu, ông ta đã không phải người sẽ bị đối xử như thế này. Ngay cả pháp đình năm trước cũng không khắc nghiệt với ông ta như thế.
"Tổng Sư......."

Khi ông ta định lên tiếng phản bác thì Thái Thượng Bang Chủ của Cái Bang Phong Ảnh Thần Xảo cúi đầu với Thanh Minh.
"Xin lỗi Tổng Sư."
"...."
"Tổng Sư đã hạ lệnh nhưng do ta bất tài nên mới không thể thực hiện được. Mong Tổng Sư rộng lòng lượng thứ cho sự vô tâm của ta."
"Đây là lúc nên vô tâm à?"
".... Ta có mười cái miệng cũng không thể biện minh được gì. Công việc của bọn ta chính là giúp cho các Phó Đường Chủ có thể thực hiện vai trò của họ....... ta thành thực xin lỗi một lần nữa."
Phong Ảnh Thần Xảo cúi đầu xin lỗi.

Mộ Dung Uy Quỳnh cứng đờ như đá. Không chỉ có Mộ Dung Uy Quỳnh mà những người khác cũng không giấu nổi sự bàng hoàng.
Bởi vì bọn họ biết Phong Ảnh Thần Xảo là một người như thế nào.
Dù sao thì ông ta cũng là Bang Chủ đã cai trị Cái Bang trong nhiều thập kỷ. Giờ đây, tuy đã giã từ tiền tuyến sau khi truyền lại mọi thứ cho hậu thế nhưng xét về mặt biểu tượng và bối phận thì ông ta không khác gì Mộ Dung Uy Quỳnh.
Vậy mà một người như thế lại cúi đầu trước một tiểu tử còn thò lò mũi xanh. Chuyện này có khả năng sao?
".... Ta cũng xin lỗi."
Mạnh Tiểu nói với vẻ mặt xấu hổ.

"Hiện tại phía Dã Thú Cung cũng có không ít phản đối. Ta đã cố xoa dịu họ......."
"Hai chuyện này không giống nhau."
"Đúng vậy."
Mạnh Tiểu cắn môi, gương mặt đầy xấu hổ. Mắt ông ta còn đỏ bừng. Mộ Dung Uy Quỳnh khi thấy con người to lớn kia phản ứng như vậy cũng không khỏi bàng hoàng.
Trước hai phát súng của hai người kia, bầu không khí trở nên kỳ lạ. Đặc biệt, hành động của Phong Ảnh Thần Xảo đã phát huy được một sức mạnh to lớn.
Việc chỉ trích Thanh Minh đã làm hơi quá trở nên khó khăn hơn. Đến cả người đích thân gây ra việc này là Đường Quân Nhạc, Mộ Dung Uy Quỳnh và Chung Ly Cốc cũng vậy.
"Ta nói ra mấy lời này không phải để nhận được lời xin lỗi. Ta chỉ muốn nhắc nhở các vị biết việc mình phải làm."

Giọng nói của Thanh Minh đã dịu dàng hơn một chút.
"Cũng may là mọi việc xảy ra vào thời điểm này. Nếu như chuyện này xảy ra trong lúc chiến tranh thì đến lúc đó, ta có ra mặt cũng chẳng làm được gì."
".... Vâng."
"Vậy nên mong các vị nhớ rõ việc mình phải làm là gì. Đây là lúc để tranh giành quyền lực hay sao? Chúng ta thành lập một Liên Minh để gắn kết các môn phái nhưng giờ lại xảy ra xung đột nội bộ. Hầy, càng nghĩ lại càng thấy bực mình! Ôi cái lũ người kia, ta muốn đánh chết bọn chúng cho rồi......."
"Thanh....... Thanh Minh....... Bình tĩnh lại nào."
"Tự nói rồi tự bực bội luôn......."

Thanh Minh hít thở thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó hắn quát lớn.
"Các Phó Đường Chủ cũng tỉnh táo lại đi!"
Các Phó Đường Chủ có mặt tại đó đều giật mình.
"Những chuyện thế này xảy ra cũng là do mọi người dễ dãi quá đấy! Bọn chúng có làm gì thì rút kiếm đâm chúng ngay tại chỗ luôn đi! Chứ ở đâu ra cái kiểu......."
".... Sư huynh, chẳng phải lũ Tà Phái vẫn còn tốt bụng chán sao?"
"Ta cũng nghĩ vậy."

"Ồn ào quá."
Thanh Minh bực bội hét lên.
"Nếu một người chỉ huy mất quyền kiểm soát thì hắn sẽ mất đi tất cả."
"...."
"Mặc dù thoạt nhìn qua thì mọi chuyện có vẻ bình thường nhưng những sự tầm thường nho nhỏ ấy có thể khiến tất cả phải chết đấy. Hãy nhớ rõ, chúng ta đang ở trong thời kỳ chiến tranh."
Mọi người đều có thể cảm nhận được sức nặng trong giọng nói đó. Sức nặng khiến mọi người phải gật đầu.
Và lúc đó.......

Rầm!
Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, một người bước vào trong phòng họp.
"Minh Chủ, Tổng Sư. Ta xin phép được báo cáo."
Đó chính là Lục Lâm Vương Lâm Tố Bính. Gương mặt của hắn trông nhợt nhạt hơn thường ngày.
"Tà Bá Liên hành động rồi."
Giọng nói đó còn lạnh lẽo và nặng nề hơn cả nước da của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com