Chapter 1565. Bây giờ khác với lúc ấy. (5)
Chapter 1565. Bây giờ khác với lúc ấy. (5)
"Khực!"
Yển Nguyệt Đao nặng tới cả trăm cân xẻ gió phóng đi.
Tốc độ khủng khiếp đến nỗi gai hết cả sống lưng.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ của nó có vượt trên thường thức thông thường thì Yển
Nguyệt Đao cũng chỉ là Yển Nguyệt Đao.
Vụuuut!
Nó không thể nào nhanh hơn thanh kiếm đang lao vào như con độc xà phun trào
độc khí của Nam Cung Độ Huy được...
Xoẹt!
Thiên Thương Thần Kiếm (蒼天神劍) tượng trưng cho Gia Chủ Nam Cung Thế Gia đâm sâu vào hông của Hắc Long Vương.
Roẹtt!
Ngay khi đâm vào người, thanh kiếm vặn xoắn và làm thân mình rắn chắc của Hắc
Long Vương rách toạc ra một chút.
"Ưaaaaaaaaa!"
Hắc Long Vương hét lên không rõ là tiếng la hét đau đớn hay tiếng hô lấy khí
thế, rồi hắn nghiến răng và vung Yển Nguyệt Đao lên lần nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Độ Huy đã ngay lập tức bám sát Hắc Long
Vương, không chừa một chút khoảng cách.
Uỳnhhhh!
Thanh đao chứa cuồng khí khổng lồ chia cắt khoảng không.
Yển Nguyệt Đao là loại vũ khí gắn lưỡi đao vào đầu của thanh gậy dài. Cho dù
nó có chứa lực mạnh đến đâu thì lực đó cũng không thể truyền vào bên trong
phạm vi mà lưỡi đao không chạm tới.
Xoẹt! Vậy mà Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương vẫn truyền được.
Da trên tấm lưng bị rách toạc dưới dư lực của luồng khí sượt qua phía sau
lưng.
Thịt trên lưng của Nam Cung Độ Huy trở nên đen xì, và võ phục trắng toát nhuộm
máu đỏ tươi.
Nhưng hắn vẫn sống.
Roẹt!
Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy một lần nữa chém vào bờ vai trống rỗng của Hắc
Long Vương. Vì khoảng cách giữa hai người sát nhau nên hắn không thể vung mạnh
kiếm, cũng không thể dồn nhiều lực vào được. Không thể chém cơ thể đó chỉ với
nhất kiếm.
Tuy nhiên, nếu là nơi này thì thanh kiếm của hắn chạm được tới Hắc Long Vương,
và Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương không chạm tới hắn.
Từ lúc nào đó hắn đã quên.
Hắn có thể đẩy nội lực mạnh mẽ vào lưỡi kiếm, hắn có thể đè bẹp tất cả bằng
sức mạnh của hắn.
Và đến bây giờ hắn mới nhớ ra.
Vốn dĩ võ (武) là thứ để kẻ yếu chống lại kẻ mạnh. Có rất nhiều cách để chiến đấu với đối thủ mạnh hơn bản thân mình.
"Tên nhãi nhép này!"
Thịch!
Trong khoảnh khắc, Hắc Long Vương đã dùng vai huých vào ngực của Nam Cung Độ
Huy đang bám sát hắn. Đó là một đòn tấn công vụng về không chứa nhiều sức
mạnh, nhưng cơ thể to lớn đó cùng với một chút nội lực cũng đã làm chao đảo
bên trong nội thể Nam Cung Độ Huy.
Từ miệng Nam Cung Độ Huy phun ra máu đen.
Ngay khoảnh khắc cơ thể hắn sắp bị bay đi như hòn đá bị ném, ngón tay của Nam
Cung Độ Huy gập cong một cách kỳ dị, xuyên qua vai Hắc Long Vương và bấu chặt
lấy.
Rắc!
Nam Cung Độ Huy nắm chặt vai Hắc Long Vương như thể dính chặt vào vách đá,
ngay lập tức vung thanh kiếm về phía trước. Hắc Long Vương nhanh chóng lùi lại và né tránh, nhưng hắn không thể tránh hoàn
toàn được kiếm kích của người đang bám vào cơ thể mình.
Xoẹtt!
Cuối cùng, thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy đã xẻ một đường dài trên ngực hắn
ta.
Vết thương theo chiều ngang phủ bên trên vết thương sâu mà Thanh Minh đã để
lại trên người hắn ở Mai Hoa Đảo trong quá khứ.
"Ư!"
Hai mắt của Hắc Long Vương trào lên phẫn nộ. Và bùng nổ sát khí.
"ƯÁaaaaa!"
Hắc Long Vương bùng nổ cuồng khí và vặn mạnh vai.
Nam Cung Độ Huy dốc toàn lực bám chặt vào người hắn, cơ thể vung vẩy hệt như
một lá cờ bay phần phần trên đỉnh cột cờ.
"Chết đi."
Hắc Long Vương nhanh chóng chỉnh lại Yển Nguyệt Đao và lia một đường ngang
mãnh liệt. Với khí thế không chỉ dừng lại ở việc chém vào lưng, mà sẽ chấn nát
cả phần thân còn lại!
Nhưng trong khoảnh khắc đó, khóe miệng của Nam Cung Độ Huy nhếch lên.
Ùuuuuuuu!
Thương Thiên Thần Kiếm của Nam Cung Độ Huy đã bùng phát kiếm minh dữ dội. Cùng
lúc đó, kiếm khí bạch sắc,.... à không, kiếm cang trong tích tắc đã bao quanh
thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy.
Kengggg!
Kiếm và đao lại va chạm.
Hóa thân (化身) của bá đạo (覇道) đại diện cho Tà Phái và Kiếm Gia (劍家) của chính đạo (正道) đại diện cho Chính Phái.
Tinh hoa của võ thuật mà họ tích lũy được đã đối đầu trực diện với nhau mà
không hề lùi bước.
Cơ bắp trên cánh tay của Nam Cung Độ Huy rách toạc ngay lập tức. Nội tạng rối
loạn, cánh tay bắt đầu xoắn một cách kỳ lạ.
Máu rỉ ra từ miệng bây giờ tuôn ra như thác nước. Cho dù là Nam Cung Độ Huy đi chăng nữa, nhưng khi đọ sức trực diện với Hắc
Long Vương nên đương nhiên đó là cái giá phải trả.
Và nhờ cái giá phải trả đó....... Nam Cung Độ Huy đã có thể đổi lại hướng cơ
thể suýt bị ném bay như quả đạn pháo của hắn về phía Hắc Long Vương.
Bộp!
Vai của Nam Cung Độ Huy đã va chạm vào bên vai trống rỗng của Hắc Long Vương.
Hắn không bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đưa tay trái nắm chặt vào vai Hắc
Long Vương một lần nữa.
Với khuôn mặt đẫm máu và ánh mắt tràn đầy oán độc lạnh lẽo, không thể tìm thấy
chút dấu vết nào của Nam Cung Độ Huy mà mọi người quen thuộc nữa.
Hắc Long Vương buộc phải liếc nhìn khuôn mặt đó và cảm thấy tim đập thình
thịch.
"Ưaaaaa!"
Tên nhãi...................!
Chỉ cần cánh tay hắn còn lành lặn thì hắn đã có thể giáng chục chưởng lực vào
bụng tên này rồi.
Nhưng giờ chỉ còn lại một cánh tay, nên hắn rất khó để cầm Yển Nguyệt Đao đối
phó với kẻ cứ bám sát vào hắn ta.
Thứ đã mất là mất. Dù có gào thét thế nào thì cũng không thể quay trở lại.
Nhưng ở nơi đó vẫn không thôi nôn nao và phẫn nộ.
"Nhãi connnnn!"
Hắc Long Vương hét lên căm phẫn, và dùng tay đánh mạnh vào hông của Nam Cung
Độ Huy. Vì hắn quá gấp gáp nên đã bỏ Yển Nguyệt Đao đang cầm trong tay xuống.
Răng rắc!
Xương sườn của Nam Cung Độ Huy bị gãy.
Dù vậy, nhưng bàn tay đang cắm sâu vào vai Hắc Long Vương của Nam Cung Độ Huy
vẫn không buông ra.
"Bỏ ra! Tên.........." Bốppp!
Chưởng lực của Hắc Long Vương một lần nữa lại hướng tới Nam Cung Độ Huy.
Nếu bỏ Yển Nguyệt Đao xuống thì từ giây phút đó hắn ta là quyền sư. Với khoảng
cách như thế này, trái lại hắn có lợi thế hơn là cầm đao.
Nam Cung Độ Huy giơ thanh kiếm lên cao.
Một người đang bám vào người khác như thế này không dễ để giáng kiếm xuống.
Nhưng, khoảnh khắc đó.
Xoay vòng!
Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy quay vòng trong không trung và chĩa vào cổ Hắc
Long Vương giống như đầu mũi tên chìa ra khỏi cung tên.
Bất ngờ!
Và đồng thời, Nam Cung Độ Huy không nắm vào tay cầm kiếm mà nắm chặt lấy phần
giữa lưỡi kiếm một cách mạnh mẽ.
"Địch Thế Quang"
Ngay lúc đó, Hắc Long Vương đã nhìn thấy.
Khuôn mặt gần như là cục máu đông của Nam Cung Độ Huy, miệng há tới mức như
sắp rách toạc và hàm răng trắng lộ ra.
Phậpppppp!
Ngay cả trước khi đầu hắn kịp phát tín hiệu có điềm chẳng lành, thanh kiếm của
Nam Cung Độ Huy đã đâm vào cổ Hắc Long Vương như cường tiễn (强箭) Roẹt roẹt!
Thanh kiếm xuyên qua da của Hắc Long Vương. Thịt bị xé ra. Dù có tập trung nội
lực để kháng cự thế nào đi nữa, thì thanh kiếm chứa tất cả nội lực của Nam
Cung Độ Huy cũng cắt nát tất cả như xé một tờ giấy và găm vào thớ thịt yếu ớt.
Roẹt !
Hắc Long Vương nắm chặt thanh kiếm đang đâm vào cổ hắn.
"Ư ư!"
Ánh mắt hơi sợ hãi của Hắc Long Vương và ánh mắt cuồng điên của Nam Cung Độ
Huy nhìn nhau quyết liệt qua thanh kiếm ở giữa.
Đó là một cảnh tượng dường như bị đảo lộn giữa Chính và Tà. Nhưng dù thế nào đi nữa, bất cứ ai dõi theo tất cả cảnh tượng này đều cũng sẽ
thừa nhận. Không xét tới cao thấp về võ công, thì phía bị săn đuổi rõ ràng là
Hắc Long Vương Địch Thế Quang.
Roẹt! Roẹt!
Tiếng thanh kiếm đâm sâu vào thịt đã dồn ép Hắc Long Vương phải vượt qua nỗi
đau cảm nhận được từ cổ.
Tuy nhiên, thứ khiến hắn rùng mình hơn nữa chính là ánh mắt lạnh tới gai người
của Nam Cung Độ Huy phát ra giữa hai mí mắt sưng húp.
"Ư ư....ư ư aaaaaa"
Hắc Long Vương rút thanh kiếm đang đâm vào cổ mình và ném nó ra ngay lập tức.
Sau đó, cơ thể của Nam Cung Độ Huy lơ lửng trên không trung và rơi xuống đất.
Cơ thể đó nảy lên cùng với tiếng thình rồi đập mạnh xuống đất một cách thê
thảm.
"Hộc....... hộc!....... hộc.........."
Hắc Long Vương thở hổn hển và ôm lấy cổ bằng bàn tay run rẩy. Hắn có thể cảm
nhận được thông qua đầu ngón tay. Thanh kiếm đó đã đâm vào cổ hắn ít nhất một
tấc.
Nếu chỉ cần đâm sâu thêm vào nửa tấc nữa thôi, thì tính mạng của hắn cũng khó
lòng đảm bảo. Hắn ta suýt đã toi mạng dưới tay một kẻ chỉ cỡ Tiểu Gia Chủ của
Nam Cung Thế Gia.
'Rốt cuộc............'
Máu phun ra từ cổ chảy xuống thân trên.
Hắc Long Vương thay vì nhấn vào cổ để cầm máu, hắn lại hạ tay xuống và nhìn
chằm chằm vào tay.
Có đường màu đỏ rõ ràng. Do hắn dùng tay không nắm lấy thanh kiếm nên trên tay
hắn có một vết thương dài. Nếu thanh kiếm này không đâm vào cổ mà đâm sâu hơn
vào tay hắn thì sẽ thế nào?
Cằm của Hắc Long Vương bất giác run rẩy.
Ánh mắt sợ hãi hướng về phía Nam Cung Độ Huy đã gục ngã. Hướng về kẻ đã lăn
lóc như chết.
Hắn đã kinh qua vô số trận chiến.
Một nửa trong số đó là những kẻ có thù với Hắc Long Vương, và một nửa còn lại
là những con chó hoang nhe nanh muốn cắn xé cơ thể hắn. Nhưng chưa một kẻ thù nào, chưa một con thú nào bền bỉ như kẻ đó.
"Ngươi......."
Đúng lúc đó, Nam Cung Độ Huy bắt đầu từ từ động đậy.
Cánh tay run rẩy đẩy người lên một cách khó khăn. Khi hắn muốn bò dậy, thì cơ
thể lại mất thăng bằng, và ngã quỵ.
Hắc Long Vương kiệt sức, không biết nói gì và nhìn quang cảnh đó.
Hàn khí hắn chưa từng cảm nhận ngay cả khi đối mặt với nguy cơ mất đầu, đột
ngột ùa vào sống lưng.
"Hư...."
Khuôn mặt đẫm máu, bây giờ nhem nhuốc thêm cả đất.
Nam Cung Độ Huy nhếch miệng và nâng người lên.
Cánh tay cầm kiếm vẫn chảy máu không ngừng, phần thân trên lộ ra sau vạt áo
rách nát với đầy rẫy những vết thương rách da đen xì.
Đó là bằng chứng cho thấy xương của hắn đã bị gãy rất nhiều.
Nhìn gương mặt thảm hại giữa đầu tóc bù xù, ai có thể đoán được đây là
một nam nhân thanh tú chứ?
Tuy nhiên, có một điều vẫn không thay đổi.
Chính là ánh mắt đang nhìn chằm chằm Hắc Long Vương của Nam Cung Độ Huy.
"Cái...."
Trước ánh mắt đó, Hắc Long Vương bất ngờ nghiến răng.
"Cái thằng nhãi điên rồ này...."
Dù ai nói gì đi nữa thì người có lợi hơn trong trận chiến này vẫn là Hắc Long
Vương. Tuy Nam Cung Độ Huy có để lại vết thương trên người hắn, nhưng đó là
vết thương có thể sẽ gây chết người chứ không phải là vết thương chí mạng.
Mặt khác, Nam Cung Độ Huy đã bị thương nặng đến mức dù hắn có tắt thở ngay lập
tức cũng không có gì lạ.
Không quá lời khi nói rằng nếu xét về sức mạnh vốn có thì thắng bại đã rõ. Tuy nhiên, không chỉ Nam Cung Độ Huy mà cả Hắc Long Vương cũng biết. Rằng trận
đấu này chưa kết thúc.
Nam Cung Độ Huy đột nhiên mở miệng.
"....... Ta đã từng rất tò mò."
Không thể biết được đó là lời nói với Hắc Long Vương, hay là lời tự nói một
mình của người đã không còn hoàn toàn tỉnh táo như hắn.
"Tại sao phải đánh nhau như thế. Tại sao phải chiến đấu thảm khốc như vậy?"
Khuôn mặt của Hắc Long Vương méo mó vì những lời nói không thể hiểu được.
"Ngươi đang nói gì vậy?"
".... Ta đã ngu ngốc. Không phải là ta muốn đánh nhau như vậy đâu. Là không
thể không đánh nhau. Nếu là kẻ yếu nhất định phải giành chiến thắng, nếu là kẻ
yếu không thể bị thua, thì chỉ còn cách đó thôi."
Roẹt.
Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy kéo lê trên nền đất, và mũi kiếm từ từ nâng
lên.
Đến cả thanh kiếm hắn luôn mang bên mình như gắn liền cùng một cơ thể đó, bây
giờ cũng khó nâng lên. Hắn nâng kiếm lên tầm ba tấc so với mặt đất và giữ
nguyên ở trạng thái đó, hung dữ nhìn Hắc Long Vương như mãnh thú nhắm vào con
mồi.
Hắn khao khát. Nhưng hắn không thể hiểu được.
Vì vốn dĩ hắn cho rằng 'thiên bẩm' là người khác. Vì vậy, hắn nghĩ rằng dù có
bắt chước người đó bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng cũng khó có thể hoàn
toàn hiểu được.
Vì đó là người mạnh thiên bẩm, và Nam Cung Độ Huy không thể như vậy.
Nhưng bây giờ thì sao?
"Bây giờ khác với lúc đó rồi."
Hai mắt của Nam Cung Độ Huy tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Bây giờ hắn đã biết.
Phương thức của người đó là phương thức mà chính vì là người yếu nên mới có
thể sử dụng được. Đó là thanh kiếm của kẻ yếu phải vật lộn với kẻ thù mạnh đến
mức tuyệt vọng.
Vì vậy, Nam Cung Độ Huy cũng có thể làm được. Vì Nam Cung Độ Huy của hiện tại rõ ràng là kẻ yếu, là loài thú yếu ớt
phải cắm răng nanh vào cổ kẻ thù mạnh mẽ kia.
"Ngươi sẽ bị chó cắn chết. Hắc Long của Trường Giang."
Nam Cung Độ Huy nở nụ cười, đi khập khiễng về phía Hắc Long Vương.
"Khực!"
Yển Nguyệt Đao nặng tới cả trăm cân xẻ gió phóng đi.
Tốc độ khủng khiếp đến nỗi gai hết cả sống lưng.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ của nó có vượt trên thường thức thông thường thì Yển
Nguyệt Đao cũng chỉ là Yển Nguyệt Đao.
Vụuuut!
Nó không thể nào nhanh hơn thanh kiếm đang lao vào như con độc xà phun trào
độc khí của Nam Cung Độ Huy được...
Xoẹt!
Thiên Thương Thần Kiếm (蒼天神劍) tượng trưng cho Gia Chủ Nam Cung Thế Gia đâm sâu vào hông của Hắc Long Vương.
Roẹtt!
Ngay khi đâm vào người, thanh kiếm vặn xoắn và làm thân mình rắn chắc của Hắc
Long Vương rách toạc ra một chút.
"Ưaaaaaaaaa!"
Hắc Long Vương hét lên không rõ là tiếng la hét đau đớn hay tiếng hô lấy khí
thế, rồi hắn nghiến răng và vung Yển Nguyệt Đao lên lần nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Độ Huy đã ngay lập tức bám sát Hắc Long
Vương, không chừa một chút khoảng cách.
Uỳnhhhh!
Thanh đao chứa cuồng khí khổng lồ chia cắt khoảng không.
Yển Nguyệt Đao là loại vũ khí gắn lưỡi đao vào đầu của thanh gậy dài. Cho dù
nó có chứa lực mạnh đến đâu thì lực đó cũng không thể truyền vào bên trong
phạm vi mà lưỡi đao không chạm tới.
Xoẹt! Vậy mà Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương vẫn truyền được.
Da trên tấm lưng bị rách toạc dưới dư lực của luồng khí sượt qua phía sau
lưng.
Thịt trên lưng của Nam Cung Độ Huy trở nên đen xì, và võ phục trắng toát nhuộm
máu đỏ tươi.
Nhưng hắn vẫn sống.
Roẹt!
Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy một lần nữa chém vào bờ vai trống rỗng của Hắc
Long Vương. Vì khoảng cách giữa hai người sát nhau nên hắn không thể vung mạnh
kiếm, cũng không thể dồn nhiều lực vào được. Không thể chém cơ thể đó chỉ với
nhất kiếm.
Tuy nhiên, nếu là nơi này thì thanh kiếm của hắn chạm được tới Hắc Long Vương,
và Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương không chạm tới hắn.
Từ lúc nào đó hắn đã quên.
Hắn có thể đẩy nội lực mạnh mẽ vào lưỡi kiếm, hắn có thể đè bẹp tất cả bằng
sức mạnh của hắn.
Và đến bây giờ hắn mới nhớ ra.
Vốn dĩ võ (武) là thứ để kẻ yếu chống lại kẻ mạnh. Có rất nhiều cách để chiến đấu với đối thủ mạnh hơn bản thân mình.
"Tên nhãi nhép này!"
Thịch!
Trong khoảnh khắc, Hắc Long Vương đã dùng vai huých vào ngực của Nam Cung Độ
Huy đang bám sát hắn. Đó là một đòn tấn công vụng về không chứa nhiều sức
mạnh, nhưng cơ thể to lớn đó cùng với một chút nội lực cũng đã làm chao đảo
bên trong nội thể Nam Cung Độ Huy.
Từ miệng Nam Cung Độ Huy phun ra máu đen.
Ngay khoảnh khắc cơ thể hắn sắp bị bay đi như hòn đá bị ném, ngón tay của Nam
Cung Độ Huy gập cong một cách kỳ dị, xuyên qua vai Hắc Long Vương và bấu chặt
lấy.
Rắc!
Nam Cung Độ Huy nắm chặt vai Hắc Long Vương như thể dính chặt vào vách đá,
ngay lập tức vung thanh kiếm về phía trước. Hắc Long Vương nhanh chóng lùi lại và né tránh, nhưng hắn không thể tránh hoàn
toàn được kiếm kích của người đang bám vào cơ thể mình.
Xoẹtt!
Cuối cùng, thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy đã xẻ một đường dài trên ngực hắn
ta.
Vết thương theo chiều ngang phủ bên trên vết thương sâu mà Thanh Minh đã để
lại trên người hắn ở Mai Hoa Đảo trong quá khứ.
"Ư!"
Hai mắt của Hắc Long Vương trào lên phẫn nộ. Và bùng nổ sát khí.
"ƯÁaaaaa!"
Hắc Long Vương bùng nổ cuồng khí và vặn mạnh vai.
Nam Cung Độ Huy dốc toàn lực bám chặt vào người hắn, cơ thể vung vẩy hệt như
một lá cờ bay phần phần trên đỉnh cột cờ.
"Chết đi."
Hắc Long Vương nhanh chóng chỉnh lại Yển Nguyệt Đao và lia một đường ngang
mãnh liệt. Với khí thế không chỉ dừng lại ở việc chém vào lưng, mà sẽ chấn nát
cả phần thân còn lại!
Nhưng trong khoảnh khắc đó, khóe miệng của Nam Cung Độ Huy nhếch lên.
Ùuuuuuuu!
Thương Thiên Thần Kiếm của Nam Cung Độ Huy đã bùng phát kiếm minh dữ dội. Cùng
lúc đó, kiếm khí bạch sắc,.... à không, kiếm cang trong tích tắc đã bao quanh
thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy.
Kengggg!
Kiếm và đao lại va chạm.
Hóa thân (化身) của bá đạo (覇道) đại diện cho Tà Phái và Kiếm Gia (劍家) của chính đạo (正道) đại diện cho Chính Phái.
Tinh hoa của võ thuật mà họ tích lũy được đã đối đầu trực diện với nhau mà
không hề lùi bước.
Cơ bắp trên cánh tay của Nam Cung Độ Huy rách toạc ngay lập tức. Nội tạng rối
loạn, cánh tay bắt đầu xoắn một cách kỳ lạ.
Máu rỉ ra từ miệng bây giờ tuôn ra như thác nước. Cho dù là Nam Cung Độ Huy đi chăng nữa, nhưng khi đọ sức trực diện với Hắc
Long Vương nên đương nhiên đó là cái giá phải trả.
Và nhờ cái giá phải trả đó....... Nam Cung Độ Huy đã có thể đổi lại hướng cơ
thể suýt bị ném bay như quả đạn pháo của hắn về phía Hắc Long Vương.
Bộp!
Vai của Nam Cung Độ Huy đã va chạm vào bên vai trống rỗng của Hắc Long Vương.
Hắn không bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đưa tay trái nắm chặt vào vai Hắc
Long Vương một lần nữa.
Với khuôn mặt đẫm máu và ánh mắt tràn đầy oán độc lạnh lẽo, không thể tìm thấy
chút dấu vết nào của Nam Cung Độ Huy mà mọi người quen thuộc nữa.
Hắc Long Vương buộc phải liếc nhìn khuôn mặt đó và cảm thấy tim đập thình
thịch.
"Ưaaaaa!"
Tên nhãi...................!
Chỉ cần cánh tay hắn còn lành lặn thì hắn đã có thể giáng chục chưởng lực vào
bụng tên này rồi.
Nhưng giờ chỉ còn lại một cánh tay, nên hắn rất khó để cầm Yển Nguyệt Đao đối
phó với kẻ cứ bám sát vào hắn ta.
Thứ đã mất là mất. Dù có gào thét thế nào thì cũng không thể quay trở lại.
Nhưng ở nơi đó vẫn không thôi nôn nao và phẫn nộ.
"Nhãi connnnn!"
Hắc Long Vương hét lên căm phẫn, và dùng tay đánh mạnh vào hông của Nam Cung
Độ Huy. Vì hắn quá gấp gáp nên đã bỏ Yển Nguyệt Đao đang cầm trong tay xuống.
Răng rắc!
Xương sườn của Nam Cung Độ Huy bị gãy.
Dù vậy, nhưng bàn tay đang cắm sâu vào vai Hắc Long Vương của Nam Cung Độ Huy
vẫn không buông ra.
"Bỏ ra! Tên.........." Bốppp!
Chưởng lực của Hắc Long Vương một lần nữa lại hướng tới Nam Cung Độ Huy.
Nếu bỏ Yển Nguyệt Đao xuống thì từ giây phút đó hắn ta là quyền sư. Với khoảng
cách như thế này, trái lại hắn có lợi thế hơn là cầm đao.
Nam Cung Độ Huy giơ thanh kiếm lên cao.
Một người đang bám vào người khác như thế này không dễ để giáng kiếm xuống.
Nhưng, khoảnh khắc đó.
Xoay vòng!
Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy quay vòng trong không trung và chĩa vào cổ Hắc
Long Vương giống như đầu mũi tên chìa ra khỏi cung tên.
Bất ngờ!
Và đồng thời, Nam Cung Độ Huy không nắm vào tay cầm kiếm mà nắm chặt lấy phần
giữa lưỡi kiếm một cách mạnh mẽ.
"Địch Thế Quang"
Ngay lúc đó, Hắc Long Vương đã nhìn thấy.
Khuôn mặt gần như là cục máu đông của Nam Cung Độ Huy, miệng há tới mức như
sắp rách toạc và hàm răng trắng lộ ra.
Phậpppppp!
Ngay cả trước khi đầu hắn kịp phát tín hiệu có điềm chẳng lành, thanh kiếm của
Nam Cung Độ Huy đã đâm vào cổ Hắc Long Vương như cường tiễn (强箭) Roẹt roẹt!
Thanh kiếm xuyên qua da của Hắc Long Vương. Thịt bị xé ra. Dù có tập trung nội
lực để kháng cự thế nào đi nữa, thì thanh kiếm chứa tất cả nội lực của Nam
Cung Độ Huy cũng cắt nát tất cả như xé một tờ giấy và găm vào thớ thịt yếu ớt.
Roẹt !
Hắc Long Vương nắm chặt thanh kiếm đang đâm vào cổ hắn.
"Ư ư!"
Ánh mắt hơi sợ hãi của Hắc Long Vương và ánh mắt cuồng điên của Nam Cung Độ
Huy nhìn nhau quyết liệt qua thanh kiếm ở giữa.
Đó là một cảnh tượng dường như bị đảo lộn giữa Chính và Tà. Nhưng dù thế nào đi nữa, bất cứ ai dõi theo tất cả cảnh tượng này đều cũng sẽ
thừa nhận. Không xét tới cao thấp về võ công, thì phía bị săn đuổi rõ ràng là
Hắc Long Vương Địch Thế Quang.
Roẹt! Roẹt!
Tiếng thanh kiếm đâm sâu vào thịt đã dồn ép Hắc Long Vương phải vượt qua nỗi
đau cảm nhận được từ cổ.
Tuy nhiên, thứ khiến hắn rùng mình hơn nữa chính là ánh mắt lạnh tới gai người
của Nam Cung Độ Huy phát ra giữa hai mí mắt sưng húp.
"Ư ư....ư ư aaaaaa"
Hắc Long Vương rút thanh kiếm đang đâm vào cổ mình và ném nó ra ngay lập tức.
Sau đó, cơ thể của Nam Cung Độ Huy lơ lửng trên không trung và rơi xuống đất.
Cơ thể đó nảy lên cùng với tiếng thình rồi đập mạnh xuống đất một cách thê
thảm.
"Hộc....... hộc!....... hộc.........."
Hắc Long Vương thở hổn hển và ôm lấy cổ bằng bàn tay run rẩy. Hắn có thể cảm
nhận được thông qua đầu ngón tay. Thanh kiếm đó đã đâm vào cổ hắn ít nhất một
tấc.
Nếu chỉ cần đâm sâu thêm vào nửa tấc nữa thôi, thì tính mạng của hắn cũng khó
lòng đảm bảo. Hắn ta suýt đã toi mạng dưới tay một kẻ chỉ cỡ Tiểu Gia Chủ của
Nam Cung Thế Gia.
'Rốt cuộc............'
Máu phun ra từ cổ chảy xuống thân trên.
Hắc Long Vương thay vì nhấn vào cổ để cầm máu, hắn lại hạ tay xuống và nhìn
chằm chằm vào tay.
Có đường màu đỏ rõ ràng. Do hắn dùng tay không nắm lấy thanh kiếm nên trên tay
hắn có một vết thương dài. Nếu thanh kiếm này không đâm vào cổ mà đâm sâu hơn
vào tay hắn thì sẽ thế nào?
Cằm của Hắc Long Vương bất giác run rẩy.
Ánh mắt sợ hãi hướng về phía Nam Cung Độ Huy đã gục ngã. Hướng về kẻ đã lăn
lóc như chết.
Hắn đã kinh qua vô số trận chiến.
Một nửa trong số đó là những kẻ có thù với Hắc Long Vương, và một nửa còn lại
là những con chó hoang nhe nanh muốn cắn xé cơ thể hắn. Nhưng chưa một kẻ thù nào, chưa một con thú nào bền bỉ như kẻ đó.
"Ngươi......."
Đúng lúc đó, Nam Cung Độ Huy bắt đầu từ từ động đậy.
Cánh tay run rẩy đẩy người lên một cách khó khăn. Khi hắn muốn bò dậy, thì cơ
thể lại mất thăng bằng, và ngã quỵ.
Hắc Long Vương kiệt sức, không biết nói gì và nhìn quang cảnh đó.
Hàn khí hắn chưa từng cảm nhận ngay cả khi đối mặt với nguy cơ mất đầu, đột
ngột ùa vào sống lưng.
"Hư...."
Khuôn mặt đẫm máu, bây giờ nhem nhuốc thêm cả đất.
Nam Cung Độ Huy nhếch miệng và nâng người lên.
Cánh tay cầm kiếm vẫn chảy máu không ngừng, phần thân trên lộ ra sau vạt áo
rách nát với đầy rẫy những vết thương rách da đen xì.
Đó là bằng chứng cho thấy xương của hắn đã bị gãy rất nhiều.
Nhìn gương mặt thảm hại giữa đầu tóc bù xù, ai có thể đoán được đây là
một nam nhân thanh tú chứ?
Tuy nhiên, có một điều vẫn không thay đổi.
Chính là ánh mắt đang nhìn chằm chằm Hắc Long Vương của Nam Cung Độ Huy.
"Cái...."
Trước ánh mắt đó, Hắc Long Vương bất ngờ nghiến răng.
"Cái thằng nhãi điên rồ này...."
Dù ai nói gì đi nữa thì người có lợi hơn trong trận chiến này vẫn là Hắc Long
Vương. Tuy Nam Cung Độ Huy có để lại vết thương trên người hắn, nhưng đó là
vết thương có thể sẽ gây chết người chứ không phải là vết thương chí mạng.
Mặt khác, Nam Cung Độ Huy đã bị thương nặng đến mức dù hắn có tắt thở ngay lập
tức cũng không có gì lạ.
Không quá lời khi nói rằng nếu xét về sức mạnh vốn có thì thắng bại đã rõ. Tuy nhiên, không chỉ Nam Cung Độ Huy mà cả Hắc Long Vương cũng biết. Rằng trận
đấu này chưa kết thúc.
Nam Cung Độ Huy đột nhiên mở miệng.
"....... Ta đã từng rất tò mò."
Không thể biết được đó là lời nói với Hắc Long Vương, hay là lời tự nói một
mình của người đã không còn hoàn toàn tỉnh táo như hắn.
"Tại sao phải đánh nhau như thế. Tại sao phải chiến đấu thảm khốc như vậy?"
Khuôn mặt của Hắc Long Vương méo mó vì những lời nói không thể hiểu được.
"Ngươi đang nói gì vậy?"
".... Ta đã ngu ngốc. Không phải là ta muốn đánh nhau như vậy đâu. Là không
thể không đánh nhau. Nếu là kẻ yếu nhất định phải giành chiến thắng, nếu là kẻ
yếu không thể bị thua, thì chỉ còn cách đó thôi."
Roẹt.
Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy kéo lê trên nền đất, và mũi kiếm từ từ nâng
lên.
Đến cả thanh kiếm hắn luôn mang bên mình như gắn liền cùng một cơ thể đó, bây
giờ cũng khó nâng lên. Hắn nâng kiếm lên tầm ba tấc so với mặt đất và giữ
nguyên ở trạng thái đó, hung dữ nhìn Hắc Long Vương như mãnh thú nhắm vào con
mồi.
Hắn khao khát. Nhưng hắn không thể hiểu được.
Vì vốn dĩ hắn cho rằng 'thiên bẩm' là người khác. Vì vậy, hắn nghĩ rằng dù có
bắt chước người đó bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng cũng khó có thể hoàn
toàn hiểu được.
Vì đó là người mạnh thiên bẩm, và Nam Cung Độ Huy không thể như vậy.
Nhưng bây giờ thì sao?
"Bây giờ khác với lúc đó rồi."
Hai mắt của Nam Cung Độ Huy tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Bây giờ hắn đã biết.
Phương thức của người đó là phương thức mà chính vì là người yếu nên mới có
thể sử dụng được. Đó là thanh kiếm của kẻ yếu phải vật lộn với kẻ thù mạnh đến
mức tuyệt vọng.
Vì vậy, Nam Cung Độ Huy cũng có thể làm được. Vì Nam Cung Độ Huy của hiện tại rõ ràng là kẻ yếu, là loài thú yếu ớt
phải cắm răng nanh vào cổ kẻ thù mạnh mẽ kia.
"Ngươi sẽ bị chó cắn chết. Hắc Long của Trường Giang."
Nam Cung Độ Huy nở nụ cười, đi khập khiễng về phía Hắc Long Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com