Chapter 1536. Sẽ không sao đâu. (1)
Chapter 1536. Sẽ không sao đâu. (1)
Nhuận Tông chưa bao giờ tưởng tượng. Thanh Minh lại nói ra điều đó.
Mặc dù bị túm cổ áo, nhưng Thanh Minh không hề tỏ ra tức giận, thậm chí hắn
cũng không tỏ ra chút phản kháng nào. Thái độ đó, ngược lại, càng khiến Nhuận
Tông phẫn nộ hơn.
"Sao đệ có thể nói thế? Đệ biết rõ tại sao sư thúc phải làm như vậy mà!"
Trong khoảnh khắc đó, Thanh Minh nắm lấy cổ tay của Nhuận Tông đang túm cổ áo
hắn.
"Bỏ ra."
"Đệ..............."
"Bỏ ra đi."
Nhuận Tông nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, đến lúc đó mới thả lỏng tay.
".... Xin lỗi"
Hắn lùi lại một bước. Hắn muộn màng nhận ra rằng mình vừa làm một việc không
nên làm vì quá kích động.
Tất nhiên hắn vẫn chưa khuất phục.
Tuy nhiên, ngay cả khi bây giờ ẩu đả với Thanh Minh tới sứt đầu mẻ trán ở đây
thì tình hình cũng không khá hơn. Đó là sự thật rõ ràng.
Nhuận Tông mở miệng như thở dài.
"Ta chỉ là...."
"Rõ ràng là sư huynh cũng biết."
Nhưng ngay cả trước khi hắn nói xong, Thanh Minh đã cắt ngang bằng giọng điệu
xen chút mỉa mai.
"Ừ, ta biết. Tại sao sư thúc lại như vậy"
"........................"
"Vậy thì sao? Một kẻ biết rõ thì phải làm gì?"
Mắt của Nhuận Tông lại một lần nữa rung chuyển. "Ta phải nói lời cảm ơn, và cắm đầu xuống đất mà sống cả đời ư? Hay là lúc nào
cũng phải kè kè bên cạnh và thay sư thúc chiến đấu?"
"Đệ......."
Cơn giận dữ mới dịu đi trong chốc lát lại bùng lên. Tuy nhiên, khoảnh khắc
nhìn thấy đôi mắt của Thanh Minh, lòng Nhuận Tông lại nhanh chóng lạnh buốt.
Đối mặt với ánh mắt thờ ơ không cảm nhận được cảm xúc, tâm trạng của hắn tự
động được giải tỏa.
Đúng vậy. Thanh Minh nói đúng.
Thanh Minh không yêu cầu Bạch Thiên cứu mình. Việc liều lĩnh đánh cược tất cả
mọi thứ để cứu Thanh Minh là sự lựa chọn của Bạch Thiên.
Dù biết tất cả những điều này nhưng Nhuận Tông vẫn gieo rắc lên Thanh Minh cảm
giác mang nợ và yêu cầu cách giải quyết thì thật không thỏa đáng.
Hơn nữa đây cũng là hành động coi thường Bạch Thiên. Vì Bạch Thiên không hề
mong được báo đáp, càng không muốn Thanh Minh cảm thấy mang nợ.
Nếu Bạch Thiên biết điều này, có thể hắn sẽ không bao giờ nhìn mặt Nhuận Tông
nữa.
Nhưng dù vậy, Nhuận Tông cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
"Ta biết....... việc không thể chữa trị cho sư thúc".
Từ miệng của Nhuận Tông phát ra giọng nói không cảm xúc. Giọng điệu cứng nhắc
và khô khan, không giống hắn mọi khi.
Dù trong tình huống lẽ ra phải xin lỗi, hắn cũng không muốn như vậy. Dù sự ấu
trĩ này không về phù hợp với một đạo sĩ.
"Nhưng nếu vậy thì ít nhất cũng phải ngăn cản sư thúc chứ".
"Làm thế nào?"
"Đệ không hiểu ta đang nói gì à?"
Gương mặt của Nhuận Tông trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
"Ý ta là chúng ta phải bằng mọi cách thuyết phục để sư thúc không ra chiến
trường. Với tính cách của người đó, một khi ra chiến trường thì sẽ chết. Không
phải đệ cũng biết sao!"
Thanh Minh lạnh nhạt hỏi lại.
"Thì đó, ta hỏi làm sao để ngăn cản sư thúc?"
Nhuận Tông trong giây lát đã không nói nên lời. Không có cách nào cả.
Mặc dù nói rằng sẽ chết thì Bạch Thiên vẫn sẽ không thay đổi ý định.
Nếu hắn là người dễ khuất phục như vậy thì đã không thể trở thành Quyền Chưởng
Môn Nhân của Hoa Sơn, và tất cả mọi người cũng đã không theo hắn ta đến mức
này.
Liệu còn cách nào nữa đây.
Hay thử nổi giận bảo là sư thúc không giúp ích được gì thì sao nhỉ?
Nếu Bạch Thiên nghe được điều đó mà nổi khùng lên thì đã là điều may mắn.
Nhưng Bạch Thiên lại là con người nếu nghe được mấy điều đó, hắn sẽ nói 'vậy
ta sẽ ở hậu phương vận chuyển đồ đạc'. Và rồi, nếu ai đó gặp nguy hiểm, hắn sẽ
lén lút xen vào.
Vậy, nếu khi chỉ còn cách duy nhất.
Chính là nói rằng sự tồn tại của Bạch Thiên trên chiến trường sẽ khiến những
người khác gặp nguy hiểm nên không thể để hắn đi cùng.
"....... Ta không làm được đâu."
Làm sao có thể nói ra điều đó?
Bạch Thiên đã đặt cược tất cả để trở thành Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn.
Sau này hắn cũng sẽ hân hoan như vậy. Làm sao có thể nói những lời tàn nhẫn
này với sư thúc được chứ?
Thà rằng dùng dao xẻ thân xác hắn thành trăm mảnh còn từ bi với hắn hơn. Vì
lời nói đó xé nát linh hồn của Bạch Thiên chứ không phải là thể xác hắn.
".... Ta biết là khó khăn."
Dù vậy, Nhuận Tông vẫn không từ bỏ sợi dây hy vọng và nói với Thanh Minh.
"Nhưng nếu là đệ thì chẳng phải sẽ có cách nào đó sao. Bọn ta sẽ giúp...."
"Nếu là ta?"
Lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh cắt ngang lời nói của Nhuận Tông.
"Ý sư huynh là chính miệng ta hãy nói ra điều ấy à?"
"Hả?"
"Nói rằng Bây giờ sư thúc đã trở thành một con người vô dụng nên đừng có bám
theo và làm phiền mọi người nữa, hãy ngoan ngoãn ở nhà tụng đạo kinh đi!'. Lời
nói này sư huynh không thể nói ra được nên bảo ta nói hả?". Nhuận Tông giật mình.
"Không, ý ta là....... cách khác..............."
"Không còn cách nào khác. Ta nói rồi mà."
Đôi mắt của Nhuận Tông run rẩy.
"Nghe cho rõ đây. Sư thúc bị tổn hại đan điền, và không thể cưỡng ép sư thúc
chỉ bằng mấy lời nói tầm phào. Chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai. Hoặc là
để mặc cho sư thúc ra chiến trường với quyết tâm liều mạng, hoặc là cắt đứt
hoàn toàn cơ hội khiến sư thúc không thể ra chiến trường."
"........................."
"Điều sư huynh muốn là vế sau mà."
"Ta.......'
"Nếu sư huynh muốn ta nói như vậy thì ta sẽ làm vậy. Nếu sư huynh cần ai đó
đứng sau khuôn mặt đẹp đẽ của sư huynh, thay sư huynh đâm chém người khác. Ừ,
thì ta phải làm chứ."
"Này!"
Nhuận Tông không thể kiềm chế cơn phẫn nộ và hét lên dữ dội. Thanh Minh chỉ nở
nụ cười khinh bỉ.
"Không phải à? Nếu không phải vậy thì ý sư huynh quá hiển nhiên rồi. Sư huynh
muốn bảo ta phải tìm ra cách nào đó phù hợp có thể làm hài lòng tất cả mọi
người chứ gì? Cách gì đó mà sư huynh không thể, nhưng ta có thể?"
".... Thanh Minh à."
"Nghe cho rõ đây."
Thanh Minh nói như chém đinh chặt sắt.
"Ta không phải là thần."
Thanh Minh tiếp tục nói một cách dứt khoát bằng giọng nói trầm lặng.
"Sư huynh không làm được thì ta cũng không làm được. Vì vậy, nếu sư huynh muốn
làm gì thì hãy trực tiếp làm đi. Dù là lời nói, hay vũ lực."
Khuôn mặt Nhuận Tông méo mó. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt hắn thay
đổi vài lần.
Trong khi đó, Thanh Minh chỉ giữ im lặng.
Thời gian trôi qua rất lâu, Nhuận Tông mới khó khăn mở miệng. ".... Vì vậy đệ sẽ để cho sư thúc ra chiến trường phải không?"
"Sư huynh đang hỏi về suy nghĩ của ta à?"
"Ừm."
"Đúng vậy."
Thanh Minh trả lời một cách nhẹ nhàng mà không do dự.
"Tại sao?"
"Vì như vậy sẽ tốt hơn."
"Nếu đệ có ý định bảo vệ...."
"Ta không bảo vệ."
"................"
Thanh Minh lắc đầu.
"Nếu ta bảo vệ sư thúc, thì những người khác sẽ chết".
Cảm xúc dần biến mất khỏi gương mặt của Nhuận Tông. Chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo
phủ trên gương mặt hắn.
"Vậy thì, đệ sẽ để mặc cho sư thúc chết à?"
"........................."
"Ơ, dù biết chắc chắn rằng sư thúc sẽ chết, vậy mà vẫn để sư thúc ra chiến
trường ư? Không cần biết gì nữa?"
"Đúng vậy."
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau, Nhuận Tông lên tiếng hỏi bằng
một âm giọng ngắn và vang.
"Tại sao?"
".... Ta đã trả lời rồi mà. Như vậy sẽ tốt hơn."
Thanh Minh thở dài và mở miệng.
"Chúng ta có thể giữ sư thúc lại chứ. Dù là đánh gãy chân hay cắt bỏ chân, nếu
không được nữa thì trói chặt lại và vứt vào trong hang động là được rồi."
"........................"
"Nhưng đó mới thực sự là giết chết sư thúc. Con người mang tên Bạch Thiên mà
ta biết sẽ không thể chịu đựng được chuyện đó. Nếu chỉ một người trong số
chúng ta ra chiến trường mà không thể quay trở về thì cả đời sư thúc cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình vì chuyện đó. Không, có lẽ sư thúc cũng sẽ
không thể tha thứ cho chúng ta vì đã ngăn cản sư thúc".
"........."
"Vì vậy, nếu dù sao cũng không tránh được thì tốt hơn hết là hãy để sư thúc
làm những gì sư thúcmuốn. Ta nghĩ vậy đó."
Sau khi nghe tất cả những lời đó, Nhuận Tông hỏi lại một lần nữa.
"Tại sao?"
Thanh Minh không trả lời.
Vì hắn đã trả lời rồi.
Tuy nhiên, Nhuận Tông vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh như thể vẫn chưa nghe
được câu trả lời.
Một tiếng thở dài ngắn phát ra từ miệng của Thanh Minh .
"Nếu sư huynh không hài lòng với sự lựa chọn của ta, thì hãy làm điều mà sư
huynh cho là đúng. Vậy là được mà."
Và đây là câu nói cuối cùng.
Biểu cảm vô cảm phủ trên gương mặt Nhuận Tông như chiếc mặt nạ đã biến mất.
Thay vào đó là sự nhạo báng chưa từng thấy ở hắn đang ngự trị trên gương mặt
đó.
"Ý đệ là đừng có mỗi lần gặp chuyện khó giải quyết là lại lon ton chạy tới mè
nheo với đệ chứ gì?"
"........................."
"Ta biết rồi."
Nhuận Tông quay người đi. Và Thanh Minh cũng không nhất thiết giữ hắn ta lại.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
"Ta biết."
Nhuận Tông bước đi ra xa rồi dừng lại một lát và mở miệng. Ánh mắt hướng về
một nơi xa xăm.
"Tất cả những gì đệ nói đều đúng."
Dù là lời nói tích cực nhưng cảm xúc chứa trong giọng nói đó hoàn toàn không
phải sự dịu dàng.
"Nhưng ta không chỉ hỏi đệ về phương pháp. Cũng không phải là đi tìm câu trả
lời rõ ràng về lựa chọn đúng đắn là gì." ".............................."
"Không biết ta có nói sai gì không............ nhưng ta chỉ muốn chia sẻ với
đệ. Và ta chỉ muốn cùng đệ lo lắng cho sư thúc. Cho dù không có cách nào
khác."
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nhuận Tông mà không hề nhúc nhích.
"Ngay cả khi điều đó là vô nghĩa đối với đệ."
Nhuận Tông đi xa dần.
"Kiiii......."
Sau tảng đá, Bạch Nhi liên tục quan sát ánh mắt của hai người, rồi nó rũ đuôi
xuống như không còn sức lực và đi theo Nhuận Tông.
Thanh Minh đứng yên cho đến khi bóng dáng Nhuận Tông biến mất hoàn toàn. Một
lát sau, hắn ngẩng đầu lên và nhìn vào thứ đang cầm trong tay.
Bình rượu đọng sương đêm.
Thanh Minh đưa nó lên miệng như một thói quen.
Hắn nhìn chằm chằm vào bình rượu trắng nhợt nhạt rồi buông một tiếng thở dài
khe khẽ.
Mắt hắn từ từ nhắm lại.
Đôi mắt khép chặt như thể đang đi vào bóng tối sâu thẳm. Trên đó, lông mi của
hắn run rẩy.
"A! Sư huynh!"
Đường Tiểu Tiểu phát hiện ra Nhuận Tông trên con đường của Hoa m, liền vui
mừng chạy đến.
"Sư huynh! Sư huynh có nhìn thấy Thanh Minh sư huynh không? Muội đã lục lọi
khắp nơi nhưng không thấy........."
"Ta không biết."
Nhuận Tông thậm chí không quay đầu lại, trả lời ngắn gọn và đi ngang qua Đường
Tiểu Tiểu.
"Ơ....?"
Đường Tiểu Tiểu đứng ngơ ngác và nhìn Nhuận Tông nhanh chóng đi xa.
'Có chuyện gì nhỉ....?' Nàng ta cau mày và chìm đắm trong nỗi lo lắng. Thái độ của Nhuận Tông lạnh
lùng tới mức không thể tưởng tượng.
Nàng đã giơ tay định gọi lại và hỏi.
"Ơ, sư huynh.........."
"Kiiii........."
Nhưng ngay lúc đó, có thứ gì đó trèo lên chân nàng ta.
"Hả? Bạch Nhi à? Hửm?"
Bạch Nhi leo lên người và nằm trên vai của Đường Tiểu Tiểu, người rũ xuống
không còn sức lực. Đường Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn Bạch Nhi đang nằm mệt mỏi,
nghiêng đầu.
"Có chuyện gì rồi............"
Nhóc con này bình thường không thích leo lên tay người khác. Thật sự là có
chuyện gì xảy ra rồi.
Mặc dù không biết tình hình, nhưng Đường Tiểu Tiểu trước tiên đã cẩn thận vuốt
ve đầu của Bạch Nhi đang trông có vẻ mệt mỏi. Cái đầu nhỏ và trắng của nó khẽ
run lên.
"Sao ngươi lại run...............".
Đường Tiểu Tiểu không hiểu sao lại cảm thấy buồn trước chuyển động đó, nàng
nhìn lên bầu trời.
Mặt trăng bị mây che khuất một nửa, hôm nay không hiểu cớ gì mà lại lạnh lẽo
đến thế.
".... Sẽ không sao đâu."
Nàng vuốt ve đầu của Bạch Nhi mấy lần, và thì thầm.
"Mọi người, sẽ ổn thôi....... Ừ, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Cảm giác bất an không thể trấn áp. Nỗi sợ hãi không thể che giấu hết.
Cả người bước trên con đường của Hoa m đang chìm trong bóng tối, cả người nắm
chặt lấy bản thân nơi thung lũng sâu thẳm của Hoa Sơn, và cả người dõi theo
người đó.
Cả người không thể ngủ được và đi đi lại lại ngoài cửa sổ, và cả người đứng
một mình ở nơi xa xôi. Tất cả đều đang lặng lẽ ngắm ánh trăng lạnh lẽo kia.
"Sẽ ổn chứ....?"
Giọng nói thì thầm của nàng ta như thể đang cầu nguyện khe khẽ lan ra như
nhuộm màu khắp Hoa m tĩnh mịch.
Nhuận Tông chưa bao giờ tưởng tượng. Thanh Minh lại nói ra điều đó.
Mặc dù bị túm cổ áo, nhưng Thanh Minh không hề tỏ ra tức giận, thậm chí hắn
cũng không tỏ ra chút phản kháng nào. Thái độ đó, ngược lại, càng khiến Nhuận
Tông phẫn nộ hơn.
"Sao đệ có thể nói thế? Đệ biết rõ tại sao sư thúc phải làm như vậy mà!"
Trong khoảnh khắc đó, Thanh Minh nắm lấy cổ tay của Nhuận Tông đang túm cổ áo
hắn.
"Bỏ ra."
"Đệ..............."
"Bỏ ra đi."
Nhuận Tông nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, đến lúc đó mới thả lỏng tay.
".... Xin lỗi"
Hắn lùi lại một bước. Hắn muộn màng nhận ra rằng mình vừa làm một việc không
nên làm vì quá kích động.
Tất nhiên hắn vẫn chưa khuất phục.
Tuy nhiên, ngay cả khi bây giờ ẩu đả với Thanh Minh tới sứt đầu mẻ trán ở đây
thì tình hình cũng không khá hơn. Đó là sự thật rõ ràng.
Nhuận Tông mở miệng như thở dài.
"Ta chỉ là...."
"Rõ ràng là sư huynh cũng biết."
Nhưng ngay cả trước khi hắn nói xong, Thanh Minh đã cắt ngang bằng giọng điệu
xen chút mỉa mai.
"Ừ, ta biết. Tại sao sư thúc lại như vậy"
"........................"
"Vậy thì sao? Một kẻ biết rõ thì phải làm gì?"
Mắt của Nhuận Tông lại một lần nữa rung chuyển. "Ta phải nói lời cảm ơn, và cắm đầu xuống đất mà sống cả đời ư? Hay là lúc nào
cũng phải kè kè bên cạnh và thay sư thúc chiến đấu?"
"Đệ......."
Cơn giận dữ mới dịu đi trong chốc lát lại bùng lên. Tuy nhiên, khoảnh khắc
nhìn thấy đôi mắt của Thanh Minh, lòng Nhuận Tông lại nhanh chóng lạnh buốt.
Đối mặt với ánh mắt thờ ơ không cảm nhận được cảm xúc, tâm trạng của hắn tự
động được giải tỏa.
Đúng vậy. Thanh Minh nói đúng.
Thanh Minh không yêu cầu Bạch Thiên cứu mình. Việc liều lĩnh đánh cược tất cả
mọi thứ để cứu Thanh Minh là sự lựa chọn của Bạch Thiên.
Dù biết tất cả những điều này nhưng Nhuận Tông vẫn gieo rắc lên Thanh Minh cảm
giác mang nợ và yêu cầu cách giải quyết thì thật không thỏa đáng.
Hơn nữa đây cũng là hành động coi thường Bạch Thiên. Vì Bạch Thiên không hề
mong được báo đáp, càng không muốn Thanh Minh cảm thấy mang nợ.
Nếu Bạch Thiên biết điều này, có thể hắn sẽ không bao giờ nhìn mặt Nhuận Tông
nữa.
Nhưng dù vậy, Nhuận Tông cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
"Ta biết....... việc không thể chữa trị cho sư thúc".
Từ miệng của Nhuận Tông phát ra giọng nói không cảm xúc. Giọng điệu cứng nhắc
và khô khan, không giống hắn mọi khi.
Dù trong tình huống lẽ ra phải xin lỗi, hắn cũng không muốn như vậy. Dù sự ấu
trĩ này không về phù hợp với một đạo sĩ.
"Nhưng nếu vậy thì ít nhất cũng phải ngăn cản sư thúc chứ".
"Làm thế nào?"
"Đệ không hiểu ta đang nói gì à?"
Gương mặt của Nhuận Tông trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
"Ý ta là chúng ta phải bằng mọi cách thuyết phục để sư thúc không ra chiến
trường. Với tính cách của người đó, một khi ra chiến trường thì sẽ chết. Không
phải đệ cũng biết sao!"
Thanh Minh lạnh nhạt hỏi lại.
"Thì đó, ta hỏi làm sao để ngăn cản sư thúc?"
Nhuận Tông trong giây lát đã không nói nên lời. Không có cách nào cả.
Mặc dù nói rằng sẽ chết thì Bạch Thiên vẫn sẽ không thay đổi ý định.
Nếu hắn là người dễ khuất phục như vậy thì đã không thể trở thành Quyền Chưởng
Môn Nhân của Hoa Sơn, và tất cả mọi người cũng đã không theo hắn ta đến mức
này.
Liệu còn cách nào nữa đây.
Hay thử nổi giận bảo là sư thúc không giúp ích được gì thì sao nhỉ?
Nếu Bạch Thiên nghe được điều đó mà nổi khùng lên thì đã là điều may mắn.
Nhưng Bạch Thiên lại là con người nếu nghe được mấy điều đó, hắn sẽ nói 'vậy
ta sẽ ở hậu phương vận chuyển đồ đạc'. Và rồi, nếu ai đó gặp nguy hiểm, hắn sẽ
lén lút xen vào.
Vậy, nếu khi chỉ còn cách duy nhất.
Chính là nói rằng sự tồn tại của Bạch Thiên trên chiến trường sẽ khiến những
người khác gặp nguy hiểm nên không thể để hắn đi cùng.
"....... Ta không làm được đâu."
Làm sao có thể nói ra điều đó?
Bạch Thiên đã đặt cược tất cả để trở thành Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn.
Sau này hắn cũng sẽ hân hoan như vậy. Làm sao có thể nói những lời tàn nhẫn
này với sư thúc được chứ?
Thà rằng dùng dao xẻ thân xác hắn thành trăm mảnh còn từ bi với hắn hơn. Vì
lời nói đó xé nát linh hồn của Bạch Thiên chứ không phải là thể xác hắn.
".... Ta biết là khó khăn."
Dù vậy, Nhuận Tông vẫn không từ bỏ sợi dây hy vọng và nói với Thanh Minh.
"Nhưng nếu là đệ thì chẳng phải sẽ có cách nào đó sao. Bọn ta sẽ giúp...."
"Nếu là ta?"
Lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh cắt ngang lời nói của Nhuận Tông.
"Ý sư huynh là chính miệng ta hãy nói ra điều ấy à?"
"Hả?"
"Nói rằng Bây giờ sư thúc đã trở thành một con người vô dụng nên đừng có bám
theo và làm phiền mọi người nữa, hãy ngoan ngoãn ở nhà tụng đạo kinh đi!'. Lời
nói này sư huynh không thể nói ra được nên bảo ta nói hả?". Nhuận Tông giật mình.
"Không, ý ta là....... cách khác..............."
"Không còn cách nào khác. Ta nói rồi mà."
Đôi mắt của Nhuận Tông run rẩy.
"Nghe cho rõ đây. Sư thúc bị tổn hại đan điền, và không thể cưỡng ép sư thúc
chỉ bằng mấy lời nói tầm phào. Chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai. Hoặc là
để mặc cho sư thúc ra chiến trường với quyết tâm liều mạng, hoặc là cắt đứt
hoàn toàn cơ hội khiến sư thúc không thể ra chiến trường."
"........................."
"Điều sư huynh muốn là vế sau mà."
"Ta.......'
"Nếu sư huynh muốn ta nói như vậy thì ta sẽ làm vậy. Nếu sư huynh cần ai đó
đứng sau khuôn mặt đẹp đẽ của sư huynh, thay sư huynh đâm chém người khác. Ừ,
thì ta phải làm chứ."
"Này!"
Nhuận Tông không thể kiềm chế cơn phẫn nộ và hét lên dữ dội. Thanh Minh chỉ nở
nụ cười khinh bỉ.
"Không phải à? Nếu không phải vậy thì ý sư huynh quá hiển nhiên rồi. Sư huynh
muốn bảo ta phải tìm ra cách nào đó phù hợp có thể làm hài lòng tất cả mọi
người chứ gì? Cách gì đó mà sư huynh không thể, nhưng ta có thể?"
".... Thanh Minh à."
"Nghe cho rõ đây."
Thanh Minh nói như chém đinh chặt sắt.
"Ta không phải là thần."
Thanh Minh tiếp tục nói một cách dứt khoát bằng giọng nói trầm lặng.
"Sư huynh không làm được thì ta cũng không làm được. Vì vậy, nếu sư huynh muốn
làm gì thì hãy trực tiếp làm đi. Dù là lời nói, hay vũ lực."
Khuôn mặt Nhuận Tông méo mó. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt hắn thay
đổi vài lần.
Trong khi đó, Thanh Minh chỉ giữ im lặng.
Thời gian trôi qua rất lâu, Nhuận Tông mới khó khăn mở miệng. ".... Vì vậy đệ sẽ để cho sư thúc ra chiến trường phải không?"
"Sư huynh đang hỏi về suy nghĩ của ta à?"
"Ừm."
"Đúng vậy."
Thanh Minh trả lời một cách nhẹ nhàng mà không do dự.
"Tại sao?"
"Vì như vậy sẽ tốt hơn."
"Nếu đệ có ý định bảo vệ...."
"Ta không bảo vệ."
"................"
Thanh Minh lắc đầu.
"Nếu ta bảo vệ sư thúc, thì những người khác sẽ chết".
Cảm xúc dần biến mất khỏi gương mặt của Nhuận Tông. Chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo
phủ trên gương mặt hắn.
"Vậy thì, đệ sẽ để mặc cho sư thúc chết à?"
"........................."
"Ơ, dù biết chắc chắn rằng sư thúc sẽ chết, vậy mà vẫn để sư thúc ra chiến
trường ư? Không cần biết gì nữa?"
"Đúng vậy."
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau, Nhuận Tông lên tiếng hỏi bằng
một âm giọng ngắn và vang.
"Tại sao?"
".... Ta đã trả lời rồi mà. Như vậy sẽ tốt hơn."
Thanh Minh thở dài và mở miệng.
"Chúng ta có thể giữ sư thúc lại chứ. Dù là đánh gãy chân hay cắt bỏ chân, nếu
không được nữa thì trói chặt lại và vứt vào trong hang động là được rồi."
"........................"
"Nhưng đó mới thực sự là giết chết sư thúc. Con người mang tên Bạch Thiên mà
ta biết sẽ không thể chịu đựng được chuyện đó. Nếu chỉ một người trong số
chúng ta ra chiến trường mà không thể quay trở về thì cả đời sư thúc cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình vì chuyện đó. Không, có lẽ sư thúc cũng sẽ
không thể tha thứ cho chúng ta vì đã ngăn cản sư thúc".
"........."
"Vì vậy, nếu dù sao cũng không tránh được thì tốt hơn hết là hãy để sư thúc
làm những gì sư thúcmuốn. Ta nghĩ vậy đó."
Sau khi nghe tất cả những lời đó, Nhuận Tông hỏi lại một lần nữa.
"Tại sao?"
Thanh Minh không trả lời.
Vì hắn đã trả lời rồi.
Tuy nhiên, Nhuận Tông vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh như thể vẫn chưa nghe
được câu trả lời.
Một tiếng thở dài ngắn phát ra từ miệng của Thanh Minh .
"Nếu sư huynh không hài lòng với sự lựa chọn của ta, thì hãy làm điều mà sư
huynh cho là đúng. Vậy là được mà."
Và đây là câu nói cuối cùng.
Biểu cảm vô cảm phủ trên gương mặt Nhuận Tông như chiếc mặt nạ đã biến mất.
Thay vào đó là sự nhạo báng chưa từng thấy ở hắn đang ngự trị trên gương mặt
đó.
"Ý đệ là đừng có mỗi lần gặp chuyện khó giải quyết là lại lon ton chạy tới mè
nheo với đệ chứ gì?"
"........................."
"Ta biết rồi."
Nhuận Tông quay người đi. Và Thanh Minh cũng không nhất thiết giữ hắn ta lại.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
"Ta biết."
Nhuận Tông bước đi ra xa rồi dừng lại một lát và mở miệng. Ánh mắt hướng về
một nơi xa xăm.
"Tất cả những gì đệ nói đều đúng."
Dù là lời nói tích cực nhưng cảm xúc chứa trong giọng nói đó hoàn toàn không
phải sự dịu dàng.
"Nhưng ta không chỉ hỏi đệ về phương pháp. Cũng không phải là đi tìm câu trả
lời rõ ràng về lựa chọn đúng đắn là gì." ".............................."
"Không biết ta có nói sai gì không............ nhưng ta chỉ muốn chia sẻ với
đệ. Và ta chỉ muốn cùng đệ lo lắng cho sư thúc. Cho dù không có cách nào
khác."
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nhuận Tông mà không hề nhúc nhích.
"Ngay cả khi điều đó là vô nghĩa đối với đệ."
Nhuận Tông đi xa dần.
"Kiiii......."
Sau tảng đá, Bạch Nhi liên tục quan sát ánh mắt của hai người, rồi nó rũ đuôi
xuống như không còn sức lực và đi theo Nhuận Tông.
Thanh Minh đứng yên cho đến khi bóng dáng Nhuận Tông biến mất hoàn toàn. Một
lát sau, hắn ngẩng đầu lên và nhìn vào thứ đang cầm trong tay.
Bình rượu đọng sương đêm.
Thanh Minh đưa nó lên miệng như một thói quen.
Hắn nhìn chằm chằm vào bình rượu trắng nhợt nhạt rồi buông một tiếng thở dài
khe khẽ.
Mắt hắn từ từ nhắm lại.
Đôi mắt khép chặt như thể đang đi vào bóng tối sâu thẳm. Trên đó, lông mi của
hắn run rẩy.
"A! Sư huynh!"
Đường Tiểu Tiểu phát hiện ra Nhuận Tông trên con đường của Hoa m, liền vui
mừng chạy đến.
"Sư huynh! Sư huynh có nhìn thấy Thanh Minh sư huynh không? Muội đã lục lọi
khắp nơi nhưng không thấy........."
"Ta không biết."
Nhuận Tông thậm chí không quay đầu lại, trả lời ngắn gọn và đi ngang qua Đường
Tiểu Tiểu.
"Ơ....?"
Đường Tiểu Tiểu đứng ngơ ngác và nhìn Nhuận Tông nhanh chóng đi xa.
'Có chuyện gì nhỉ....?' Nàng ta cau mày và chìm đắm trong nỗi lo lắng. Thái độ của Nhuận Tông lạnh
lùng tới mức không thể tưởng tượng.
Nàng đã giơ tay định gọi lại và hỏi.
"Ơ, sư huynh.........."
"Kiiii........."
Nhưng ngay lúc đó, có thứ gì đó trèo lên chân nàng ta.
"Hả? Bạch Nhi à? Hửm?"
Bạch Nhi leo lên người và nằm trên vai của Đường Tiểu Tiểu, người rũ xuống
không còn sức lực. Đường Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn Bạch Nhi đang nằm mệt mỏi,
nghiêng đầu.
"Có chuyện gì rồi............"
Nhóc con này bình thường không thích leo lên tay người khác. Thật sự là có
chuyện gì xảy ra rồi.
Mặc dù không biết tình hình, nhưng Đường Tiểu Tiểu trước tiên đã cẩn thận vuốt
ve đầu của Bạch Nhi đang trông có vẻ mệt mỏi. Cái đầu nhỏ và trắng của nó khẽ
run lên.
"Sao ngươi lại run...............".
Đường Tiểu Tiểu không hiểu sao lại cảm thấy buồn trước chuyển động đó, nàng
nhìn lên bầu trời.
Mặt trăng bị mây che khuất một nửa, hôm nay không hiểu cớ gì mà lại lạnh lẽo
đến thế.
".... Sẽ không sao đâu."
Nàng vuốt ve đầu của Bạch Nhi mấy lần, và thì thầm.
"Mọi người, sẽ ổn thôi....... Ừ, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Cảm giác bất an không thể trấn áp. Nỗi sợ hãi không thể che giấu hết.
Cả người bước trên con đường của Hoa m đang chìm trong bóng tối, cả người nắm
chặt lấy bản thân nơi thung lũng sâu thẳm của Hoa Sơn, và cả người dõi theo
người đó.
Cả người không thể ngủ được và đi đi lại lại ngoài cửa sổ, và cả người đứng
một mình ở nơi xa xôi. Tất cả đều đang lặng lẽ ngắm ánh trăng lạnh lẽo kia.
"Sẽ ổn chứ....?"
Giọng nói thì thầm của nàng ta như thể đang cầu nguyện khe khẽ lan ra như
nhuộm màu khắp Hoa m tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com