TruyenHHH.com

[HIEUTHUHAI x PHÁP KIỀU] PSYCHO_BATCH

Mẻ điên: t

Lluvia_J

"Nghệ thuật chính là cái ánh trăng xanh huyền ảo nó làm đẹp đến cả những cảnh thật ra chỉ tầm thường, xấu xa." - Giăng Sáng, Nam Cao.

"Tôi đang ngồi trên chiếc xe màu đen, là đời cũ của chiếc Mustang 1965. Sở dĩ tôi biết được vì ghế nơi tôi ngồi thì những mảnh chỉ đã đứt ra và hàng đống thứ cứ bay ra ngoài, rụng rơi xuống sàn, trở nên dơ dáy.

Gã cảnh sát trưởng hộ tống tôi đi bật bài nhạc thật sự buồn chán và tởm lợm.

Gã ta bật cái bài của Michael Jackson. Mặc dù nhiều người bảo Jackson là ông hoàng nhạc Pop, nhưng tôi nghĩ ông ta chỉ mãi đứng sau Beethoven, Ludwig van Beethoven.

Hãy tưởng tượng bản Für Elise vang lên, trong chiếc Mustang, dưới một bầu trời đầy mây; chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến từng tế bào của tôi sướng rên lên, và không chần chừ gì hết, tôi rên.

Tiếng rên như một con đàn bà bị tôi làm tình xong, và rồi nhìn từng cánh tay của mình rơi xuống giường khi tôi dí cây cưa máy vào tay ả.

Gã cảnh sát trưởng có vẻ ngạc nhiên khi nghe tôi rên, gã nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Bất chợt, gã lên tiếng:

- Anh biết anh đi đâu chứ ?

Tôi nhìn ra bầu trời, không đáp.

Từng cánh chim bay ngang trước mắt tôi, khiến tôi nhớ lại lúc mình 7 tuổi, đã hứng thú thế nào khi nhìn thấy 1 chú chim bị mũi tên của bố xuyên ngang và chết ngoắc nghoẻo.

Gã cảnh sát trưởng tiếp lời.

Hình như gã này không thể chịu được sự im lặng, tôi thầm tính toán, ít nhất đã năm phút trôi qua và gã đã cố bắt chuyện được ba hay bốn lần gì đấy.

- Anh nghĩ thế nào về việc chia sẻ những gì đã xảy ra trong quá khứ ? Ý tôi là, hầu như khi người ta đi đến con đường này bỗng dưng sẽ nói nhiều hơn tất thảy, mặc dù họ là những kẻ tự kỉ, hoặc những người đàn bà kín mồm.
- Anh nghĩ vậy sao ?
- Yeah, hầu như ai cũng vậy.
- Vậy tôi xin mạn phép chia tất cả thành những "incidents".

Những hình ảnh trong đầu tôi bỗng tua ngược về cái ngày tôi còn gia đình. Ít nhất là tôi nghĩ vậy." - Tôi là một tên sát nhân., 07/03/2020, ParisJen.

---

Thanh Pháp không phải sinh ra đã điên.

Khi một người có quá nhiều thứ để cho đi, nhưng cũng bởi vì có quá nhiều thứ mà không có khả năng trình chúng ra ánh sáng, sẽ dẫn đến tình trạng bí bách.

Bí bách lâu dần dẫn đến ngột ngạt.

Ngột ngạt đến tù túng.

Tù túng kết thúc bằng quẫn trí.

Quẫn trí sinh ra kẻ điên.

Thanh Pháp là kẻ điên.

Những người mắc bệnh trầm cảm giỏi nhất việc mỉm cười, kẻ điên giỏi nhất việc đóng vai người bình thường.

Thanh Pháp điên, điên hơn bất cứ ai có thể mường tượng, có lẽ còn điên hơn cả pháp luật quy định.

Nếu sinh ra ở một thời điểm khác, có lẽ Thanh Pháp đã đứng cùng hàng ngũ với những John Wayne Gacy, Jeffrey Dahmer, Ted Bundy, ... Những cái họ tên khiến loài "người" rùng mình, hay ho làm sao, lại là những bức tường thành cổ vũ loài "con" vượt qua.

Thanh Pháp là "con người".

Lúc "con", lúc "người". Là giả làm "người".

"- Ông cảm thấy thế nào, khi mà đang gọt táo, và bao giờ cũng vậy, vỏ táo cứ theo quán tính mà bay trật khỏi thùng rác, và nếu muốn nó rơi vào thùng rác thì phải hướng quả táo xuống, như vậy cũng có thể làm rớt quả táo.
- Oh, quả là thực sự khó chịu đấy nhỉ.
- Hãy tưởng tượng tôi chính là người gọt, quả táo là lí trí của tôi, và vỏ táo là việc giết người. Khi tôi không muốn giết người nữa, thì bỗng lí trí của tôi biến mất, và tôi buộc lại giết người để tìm lại lí trí.
- Anh đang biện minh cho hành động của mình sao ? Ai cũng có thể nói như vậy cả. Thằng nghiện có thể nói rằng nó không thể chết, nên nó phải tiếp tục sử dụng đống bột trắng đó để sống. Con bán dâm có thể nói rằng nó cần tiền nên nó mới phải làm vậy." - Tôi là một tên sát nhân., 09/03/2020, ParisJen.

---

Thanh Pháp khi một mình sẽ trở về đúng bản chất của mình, nhưng số người được chứng kiến vẫn nằm vỏn vẹn ở số 0.

Tôi đã đề cập rồi, kẻ điên giỏi nhất việc sắm vai người bình thường, nên ngay cả bậc cha mẹ cũng chỉ nghĩ đứa nhỏ nhà họ lầm lì ít nói, hướng nội.

Những việc mà kẻ điên làm thì những người bình thường sẽ mãi chẳng hiểu được, kể ra cũng mất công, chỉ nên nhớ rằng những gì nhân sinh qua cho là sai, thì kẻ điên đều thành thục.

---

Thanh Pháp bỗng rùng mình một cái.

Có gì đó vừa lướt qua người, lạnh đến đáng sợ, giống như ... giống như Giám ngục của nhà tù Azkaban, đem đến nụ hôn đầy chết chóc, là kẻ trừ gian diệt ác, nhưng vì cái thiện mà sẵn sàng diệt cả cái thiện.

Sống lưng giật mạnh một cái, cái lưng khòm khòm nổi lên từng đốt xương sống, sờ vào chỉ thấy ớn tay.

Đuôi mắt giật như ai luồn chỉ vào muốn kéo đứt, bờ môi run run mất khống chế.

Cái khí tức này .. Cái khí tức này khiến con thú đang được kiềm hãm muốn thoát ra, Thanh Pháp đánh mắt quanh một vòng phim trường, muốn tìm ra chủ nhân của nét đe doạ vô hình vừa rồi.

Cần nói thêm, Thanh Pháp là kẻ điên đầy tính hiếu thắng.

Những kẻ điên thì chẳng cần đúng - sai, thứ chúng cần là cái danh xưng đi kèm từ "nhất".

Thứ Thanh Pháp muốn, và phải có cho bằng được, "kẻ điên nhất".

Vậy thì khi bị áp chế bởi một kẻ mạnh khác, những con thú sẽ trở nên đề phòng và mỗi lúc một ngông cuồng.

Quét một vòng, dừng lại ở người đang ngả ngớn trò chuyện cùng người khác.

Kẻ đó dường như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt từ phía này, dùng ánh mắt đầy thù địch đáp trả lại, nhưng khi thấy đối tượng là ai, nhanh chóng bày ra vẻ nhìn ngọt ngào.

Mà phía bên này cũng sớm cất đi đôi mắt đỏ ngầu của con thú đói ăn.

Thanh Pháp nhìn Minh Hiếu.

Minh Hiếu nhìn Thanh Pháp, mỉm cười, tiếp tục cùng người khác hàn huyên.

Một trăm con người chen trong phim trường, không ai biết có kẻ đang rạo rực.

Là bản năng của con thú hoang ?

Là sự phấn khích của kẻ hiếu thắng ?

Không ai biết.

Chỉ biết rằng, đêm nay, sẽ có kẻ mất ngủ chỉ vì ánh nhìn.

Tiếng thở dốc đầy ám muội cạnh bên lớp chăn gối lộn xộn, là ai đã có cơn truy hoan ?

Minh Hiếu không biết.

Có lẽ con thú đứng đỉnh đã gặp được khắc chế của mình rồi, phải không ?

03|08|2024|Lluvia

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com