[HIEUTHUHAI x PHÁP KIỀU] PSYCHO_BATCH
Mẻ điên: h
- Anh thích em.
Thanh Pháp ngẩn ra khi người ngồi cạnh thốt nên lời tỏ bày. Những biểu cảm trên khuôn mặt sớm cứng đờ như thạch cao khô, mất một lúc mới có thể nứt ra, vỡ vụn thành từng mảnh, rơi rớt xuống sàn như những chiếc lá vào Thu.
- Em xin lỗi. Em chỉ .. Đối với em, anh Dương giống người anh hơn ạ.
Đăng Dương có phần thất thần. Anh ta đã tỏ bày rõ ràng như vậy, em cũng nhiệt tình đáp lại, nhưng chỉ là anh em thôi sao ?
- Em .. Ý anh là ồ.
- Em xin lỗi.
- Không không, em không cần xin lỗi. Cảm xúc của em mà, không thể cưỡng cầu phải không, anh không thể bắt ép em phải thích anh được.
- Dạ ..
- Nhưng mà anh có thể hỏi một câu không ?
- Dạ.
- Em .. Em đã thích ai chưa ?
Chỉ cần một cái lắc đầu hay chút ngập ngừng thôi, Đăng Dương tin anh ta vẫn còn cơ hội. Ngay cả khi em đã có người thích, cũng không thể chắc rằng sẽ là thích đến mãi mai sau, anh ta cố chấp cũng sẽ có thể nắm lấy phần thắng.
- Dạ rồi.
- Hải Đ-Đăng Doo sao ?
- Dạ không.
Sự phủ nhận nhanh chóng, đẩy anh ta vào hố đen tuyệt vọng, nhưng cũng có phần thoả mãn kì lạ.
Ừ, không có anh ta, cũng không có Hải Đăng, vậy xem như chẳng ai trong hai người họ thắng, anh ta cũng tạm chấp nhận được kết quả này.
- Anh ổn không anh ?
Thanh Pháp hoang mang nhìn Đăng Dương, anh ta ngồi thừ ra như thế đã được vài phút, người này ... có thật sự ổn không vậy ?
- À anh ổn. Cảm ơn em đã cho anh câu trả lời.
- Em xin lỗi anh.
- Không cần xin lỗi. Dù em thích ai, người đó cũng thật may mắn, anh mong cho em và họ sẽ sớm thành đôi và hạnh phúc.
Đăng Dương mỉm cười, kiếm cớ rời khỏi cuộc trò chuyện, cố giữ cho mình một biểu cảm vui vẻ, nhưng khi bước vào buồng vệ sinh, cả thân người cao một mét tám trượt dài lên cửa.
Lần hiếm hoi anh ta vui vẻ vì tình yêu sau khoảng thời gian khó khăn, vậy mà chỉ sau vài tuần đã vỡ tan nát.
Anh ta không rõ mình làm sai điểm nào, hay kẻ kia thật sự là ai, đã làm gì để có thể câu mất trái tim em đi, anh ta đều không rõ. Chút đố kị nhen nhóm trong tim, nhưng cũng có niềm nhẹ nhõm thắp lửa, lan dần ra khắp lồng ngực.
Đăng Dương sờ ngực mình, cảm thấy khó hiểu.
Sao lại vui vẻ, sao lại thở phào ? Rõ ràng là vừa thất tình, cớ vì sao lại có thể bàng quan như thế ?
Anh ta lướt qua những kí ức vụn vặt, mù mờ cố tìm hiểu nguyên do.
Phải mãi đến khi mọi người loạn cả lên đi tìm, Đăng Dương mới loạng choạng bước ra từ nhà vệ sinh, cố tỏ ra mạnh mẽ để chống đỡ cho tinh thần suy kiệt.
Ánh mắt anh ta quét một vòng phim trường để truy tìm ai đó, bắt gặp người đang ân cần chấm mồ hôi cho Quang Trung.
Khoảnh khắc ấy, dường như Đăng Dương đã có được câu trả lời cho hàng vạn những câu hỏi "vì sao".
Vì sao anh ta lại nhẹ nhõm ?
Vì sao anh ta lại vui vẻ ?
Vì sao anh ta có đố kị, nhưng lại chẳng tức giận ?
Vì sâu thẳm trong con tim, Đăng Dương xem Thanh Pháp như một người em gái, hoặc một người chị gái.
Khát khao hơi ấm từ ai đó chăm sóc cho mình khiến anh ta trầm luân trong ảo vọng, ngốc nghếch đánh tráo khái niệm từ "tình thân" thành "tình yêu". Thật ra anh ta thương em giống như một người thân trong gia đình, vì anh ta hâm mộ cái cách Bảo Khang và Đình Dương chăm sóc em.
Lần em nhỏ mắt cho anh ta, chẳng qua chỉ là một cơn mưa rào tưới lên nhành cây sắp chết rũ, kịp thời xuất hiện, cứu vớt một mảnh tâm hồn, chẳng có gì hơn, chẳng có gì là sâu sắc.
Có lẽ Đăng Dương chỉ tham luyến chút ân cần từ ai đó, trả lại cho anh ta cảm giác được chăm sóc bởi gia đình. Anh ta đã xa nhà quá lâu rồi, và những năm dịch tả vừa qua đã ngăn cách họ.
Và vì thế mà anh ta bàng quan. Tình cảm ấy có thể xem là nông cạn, chỉ xuất phát từ một phía. Đối phương chẳng làm gì mà anh ta đã vội động lòng. Nếu thật sự suy xét kĩ, những hành động của em với anh ta còn xã giao hơn cả những cái ôm hay những lần nép gọn trong vòng tay của Bảo Khang.
Rễ cây tình yêu gì đó chẳng qua còn chưa kịp đâm sâu vào đất, chỉ mới kịp nhú khỏi hạt ẩm, vỏ còn tách chưa hết, vậy mà vội được tiên đoán sẽ là cây cổ thụ quanh năm ra trái. Toàn là hão cả. Là Đăng Dương tự viển vông chính mình rồi.
Anh ta quẹt vội giọt nước mặn ở khoé mắt, hít vào, thở ra một hơi. Thật lâu rồi anh ta chưa trở về, có lẽ khi chương trình này kết thúc, anh ta sẽ đặt một vé về nhà.
Không cần dịp lễ Tết hay ngày tháng gì quan trọng, một ngày bình thường, đứa con xa xứ trở về, nghịch ngợm ở góc vườn bới vội, lăn lộn trong những câu chuyện lông gà, vỏ tỏi chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao. Đứa nhỏ hơn hai mươi cũng chỉ là đứa nhỏ, mãi là đứa vắt mũi chưa sạch đã vội chứng tỏ mình, khi trở về vẫn bị chê là gầy đét như cò hoang mà thôi.
Đăng Dương nhớ nhà rồi.
04|08|2024|Lluvia
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com