chương 14
" Chạy Trốn "Trong suốt một tuần dài đằng đẵng, An sống trong dòng chảy bất tận của những suy nghĩ rối ren. Nằm trên chiếc giường êm ái trong biệt thự của Hiếu, cậu ngước nhìn lên trần nhà mà không tài nào chợp mắt. Tự do… tình yêu… sự ràng buộc… tất cả cứ xoáy sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu lạc lối giữa hai thái cực đối lập. Hiếu có thể đã buông lỏng cậu hơn, cho cậu nhiều không gian hơn để hít thở, nhưng An biết, sự tự do này chỉ là ảo ảnh. Cậu vẫn bị ràng buộc, một cách vô hình nhưng không kém phần tàn nhẫn, bởi sức mạnh kiểm soát của Hiếu.Nhớ lại ánh mắt điên cuồng của Hiếu mỗi khi cậu nhìn thấy dấu hiệu bất trung, những kẻ từng chống đối An, những kẻ đã buông lời lăng mạ cậu đều gặp phải cái kết không mấy tốt đẹp. An biết rõ hơn ai hết, nếu cậu dám phản bội, cái kết của cậu sẽ còn kinh khủng hơn rất nhiều.Tuy vậy, ý nghĩ bỏ trốn vẫn không thể nào biến mất. Mỗi ngày trôi qua, cậu như bị mắc kẹt giữa hai lực kéo: một bên là tình yêu điên cuồng của Hiếu, một bên là sự khao khát tự do. Liệu cậu có thể chịu đựng mãi trong cái lồng vàng này không? Hay sẽ có ngày cậu vỡ vụn dưới sức nặng của nó?Từng lời của Phong Hào vang lên trong tâm trí cậu như một lối thoát duy nhất. “Một tuần nữa, nếu em muốn trốn thoát, hãy gặp anh. Anh sẽ giúp em.” An biết, nếu cậu muốn trốn thoát, thì phải trốn thật kỹ, biến mất khỏi tầm với của Hiếu mãi mãi. Bằng không, số phận của cậu sẽ đặt dấu chấm hết, giống như những kẻ đã từng xúc phạm cậu trên mạng xã hội – tất cả đều bị Hiếu trả thù không thương tiếc.Nhưng bỏ đi nghĩa là gì? Nghĩa là rời khỏi nơi này – nơi chỉ có cậu và Hiếu, nơi mà cả tình yêu lẫn nỗi sợ đan xen vào nhau. Rời khỏi Hiếu, người đàn ông luôn bảo vệ cậu một cách tàn nhẫn nhưng cũng đầy cuồng si. An không chắc liệu cậu có thể sống thiếu Hiếu hay không, nhưng nếu tiếp tục ở lại, cậu sẽ không bao giờ có được chính mình.Dòng suy nghĩ rối bời dần đưa An đến một quyết định táo bạo. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng lần này, không phải vì nỗi sợ, mà vì niềm hy vọng mong manh. An sẽ chạy trốn. Cậu không thể mãi sống trong sự giam cầm, trong thứ tình yêu làm cậu ngạt thở. Cậu phải trốn thoát khỏi Hiếu, trốn khỏi cái vòng lẩn quẩn này. Không thể để bản thân bị nhấn chìm nữa.Tự hứa với bản thân, An biết, cậu sẽ không thể ngoảnh đầu lại.-----Một tuần sau, ánh nắng nhạt buổi chiều trải dài trên đường phố, An cẩn thận chọn thời điểm để xin Hiếu đưa mình đến trung tâm thương mại. Cậu nhõng nhẽo, đôi mắt to tròn long lanh như con mèo nhỏ, miệng thì thầm những lời nhẹ nhàng khiến Hiếu không thể từ chối. Anh thoáng thắc mắc tại sao cậu lại muốn đến đó một lần nữa, khi vừa mới đến tuần trước. Nhưng trước dáng vẻ nũng nịu của An, Hiếu mỉm cười, đồng ý. Anh luôn chiều chuộng cậu, và An biết điều đó. Nhưng lần này, cậu không chỉ muốn đến trung tâm để mua sắm hay vui chơi. Đây là lần cuối cùng.Trong xe, An không nói nhiều, nhưng ánh mắt cậu dán chặt vào Hiếu. Cậu nhìn khuôn mặt anh, từng đường nét quen thuộc, từ đôi mắt trầm ấm đến cằm góc cạnh, tất cả đều đã khắc sâu vào tâm trí cậu. Bên cạnh anh, An từng cảm thấy an toàn, nhưng giờ đây, cảm giác đó trộn lẫn với sự ngột ngạt không thể diễn tả. Sự điên cuồng và chiếm hữu của Hiếu khiến cậu vừa yêu vừa hận, một thứ tình yêu mạnh mẽ nhưng lại cầm tù cậu trong những giới hạn vô hình.An tựa đầu lên vai Hiếu, cảm nhận từng nhịp đập trái tim anh qua lớp áo sơ mi. Cậu đã từng yêu sự dịu dàng mà anh dành cho mình, nhưng giờ đây, những điều đó chỉ khiến cậu càng thêm rối bời. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều suốt tuần qua, đêm nào cũng mất ngủ với những dòng suy nghĩ vẩn vơ, liệu cậu có đủ can đảm để trốn chạy, hay sẽ mãi mãi bị trói buộc trong vòng tay này? Nếu Hiếu biết, liệu anh có tha thứ cho cậu? Hay anh sẽ trừng phạt cậu như cách anh đã làm với những kẻ xúc phạm An trước đây?Xe dừng lại trước trung tâm thương mại, An bước xuống cùng Hiếu, tay vẫn nắm chặt tay anh như không muốn buông. Cậu cố tình đi chậm lại, như để kéo dài giây phút này. Mỗi bước đi bên cạnh Hiếu, mỗi lần cậu nhìn vào mắt anh, An đều cảm nhận rõ ràng sự mâu thuẫn trong lòng. Cậu yêu anh, nhưng đồng thời cũng sợ anh. Cậu muốn ở cạnh anh ...nhưng cũng muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp này. Cảm xúc trong An rối bời, như một sợi dây thừng đang bị kéo căng, và cậu biết rằng quyết định hôm nay sẽ thay đổi tất cả.Khi cả hai bước vào trung tâm, An khẽ nhìn quanh, cố gắng tìm dấu hiệu của Phong Hào. Cậu đã hẹn anh ta trước, nhưng trong lòng không khỏi chần chừ. Bước đi cùng Hiếu, mọi thứ dường như diễn ra chậm lại, như thể thời gian đang cố níu giữ từng khoảnh khắc. An muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trí nhớ, để một khi bước đi, cậu có thể giữ lại chút gì đó từ người đàn ông đã yêu thương cậu một cách điên cuồng.An dừng lại trước một cửa hàng thời trang, kéo Hiếu vào trong. Cậu chọn một chiếc áo sơ mi trắng, giơ lên và nhoẻn miệng cười với anh. "Em nghĩ nó sẽ hợp với anh," An nói, đôi mắt cậu thoáng một chút buồn. Hiếu nhìn cậu, khẽ nhướng mày. Anh hiểu rằng cậu đang cố gắng làm điều gì đó, nhưng lại không thể ngờ đến ý định thực sự của An. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, nhưng ẩn chứa một sự bất lực: anh có tất cả, ngoại trừ sự tự do của An. Hiếu nắm lấy tay An, siết nhẹ. "Anh chẳng cần gì cả, chỉ cần em ở đây thôi," anh nói, lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, như một sự trói buộc vô hình.An khẽ gật đầu, lòng cậu trĩu nặng. Cậu nhìn vào khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, và tự nhủ đây sẽ là lần cuối. Bước chân cậu chậm rãi, như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc bên cạnh Hiếu. Khi thấy tiệm hiệu Phong Hào bên cạnh, An đã chần chừ, đứng lại lâu hơn một chút, mắt nhìn về phía Hiếu với ánh mắt đầy tiếc nuối. Cậu biết, nếu bước đi hôm nay, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa."Anh... anh đi lấy nước cho em nhé," Hiếu nói khi nhận thấy An có vẻ mệt mỏi. An chỉ gật đầu. Khi Hiếu quay lưng đi, An nhìn theo, lòng ngập tràn sự tiếc nuối. Cậu biết rằng đây là cơ hội duy nhất để trốn thoát. Dù Hiếu không còn giữ chặt cậu như trước, An hiểu rằng sự tự do hiện tại chỉ là vỏ bọc. Thực tế, cậu vẫn đang bị ràng buộc bởi một tình yêu đầy chiếm hữu và không có lối thoát.An bước nhanh vào khu nhà vệ sinh riêng, nơi Phong Hào đã đợi sẵn. Vừa nhìn thấy anh, An không thể kiềm được mà bật khóc. Phong Hào, người đàn ông lớn tuổi hơn cậu, từng là một phần cuộc đời mà An đã để lại phía sau. "Anh Phong Hào..." An nức nở, đôi vai run rẩy. "Em không thể ở lại với anh ấy được nữa. Em không thể thở được..."Phong Hào nhìn An, mắt anh đầy lo lắng. "Nếu em thực sự muốn trốn thoát, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu không đi ngay hiếu sẽ nhận ra mọi thứ, và lúc đó, sẽ không còn đường lui đâu," Phong Hào nói, giọng anh trầm và chắc chắn.An gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Em biết... nhưng... anh ấy..." Cậu nhìn lại phía sau, như thể đang chờ đợi Hiếu xuất hiện bất cứ lúc nào. "Em yêu anh ấy, nhưng em cũng không thể sống thế này được nữa."Phong Hào khẽ thở dài, bước đến gần An, đặt tay lên vai cậu. "Đi thôi, An. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ, nếu không, sẽ không còn cơ hội nào nữa."An nuốt nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi bước theo Phong Hào. Họ nhanh chóng ra phía sau trung tâm thương mại, nơi đã có xe đợi sẵn. An quay lại nhìn lần cuối về phía cửa trung tâm, nơi Hiếu đang ở đó, trái tim cậu đau đớn hơn bao giờ hết. Cậu biết, chỉ cần một bước chân nữa thôi, cậu sẽ mãi mãi rời khỏi cuộc đời của Hiếu.Xe lăn bánh, đưa họ rời xa trung tâm thương mại, và xa khỏi Hiếu mãi mãi. An ngồi trong xe, lòng nặng trĩu. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tay run rẩy. Mỗi giây trôi qua, trái tim cậu như bị cắt thành từng mảnh.------Sốp bí kịch bản rồi các bác ạ🙂🙂bây giờ không biết đi đường nào 🤷🤷
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com