TruyenHHH.com

[Hảo Đa Vũ] Haoduoyu tình ái

Chap 5.1

Mango6194

Bạn đã chọn [Làm bánh cho Lưu Vũ]

Santa đặc biệt thành thạo trong việc làm bánh.

Trong ba năm qua, hắn đã không biết bao nhiêu lần thương nhớ Lưu Vũ, mỗi khi hối hận vì đã làm phụ lòng cậu, Santa sẽ làm một chiếc bánh nhỏ để kìm nén nỗi nhớ mong cũng như cố gắng bình ổn lại tâm trạng của bản thân.

Hắn thường nghĩ về một ngày của ba năm trước, cậu thiếu niên trầm tĩnh im lặng cũng như hắn bây giờ vậy, dành thật nhiều thời gian để mua nguyên liệu làm bánh kem, trang trí tô vẽ thêm cho chiếc bánh.

Lưu Vũ lúc ấy chắc hẳn đã phải chuẩn bị rất lâu mới làm ra một chiếc bánh gấu trúc dễ thương xinh đẹp.

Nhưng hắn lại không biết quý trọng mà bỏ lỡ nó.

Chiếc bánh bị chảy nhão nhoẹt ra không cách nào có thể biến nó trở lại nguyên vẹn, tựa như những tổn thương mà Lưu Vũ phải gánh chịu không cách nào nguôi ngoa, tuy biết vậy nhưng Santa vẫn sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để bù đắp cho cậu.

Trong đêm dài tĩnh lặng, Santa nhẹ nhàng vào bếp bắt tay vào làm một chiếc bánh nhỏ, không mất quá lâu sau đó, một chiếc bánh kem nhỏ với hình vẽ chú gấu trúc đã được hoàn thành.

Cuộc hội ngộ hôm nay của hai người thật sự quá gấp gáp, hắn còn chưa kịp hỏi xem Lưu Vũ đã dùng bữa tối chưa. Giờ đây phòng Lưu Vũ chỉ cách hắn một bức tường, vậy mà Santa vẫn không có dũng khí đến gõ cửa.

Santa tiếc nuối xoa xoa huyệt thái dương rồi cười nhạt nhìn chiếc bánh.

Quên đi, cứ tự mình ăn vậy.

Hắn đặt chiếc bánh lên bàn, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ với ánh sáng mỏng manh mơ hồ rồi bắt đầu ăn chiếc bánh kem.

Ngọt ngào mà đắng chát.

——-

Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.

Cửa phòng cho khách nhẹ nhàng mở ra.

Cậu có chút khó chịu kéo kéo cái áo ngủ, bộ đồ ngủ này là do cô giúp việc ở biệt thự chuẩn bị mang đến cho Lưu Vũ, cô bảo rằng cậu chủ trước nay chưa từng đưa ai đến nhà, mà hiện tại thì không có bộ đồ nào khác thích hợp với cậu, chỉ duy nhất bộ đồ hồng mềm mềm này do cậu chủ mua trước kia.

Không biết hắn nghĩ gì, đây đích thực là được may bằng số đo của Lưu Vũ mà.

Cậu ngủ không được ngon giấc, nửa đêm bỗng nhiên khát nước nên Lưu Vũ ra ngoài rốt cốc nước. Trong nháy mắt, cậu thấy một người đàn ông đang ăn bánh trên bàn.

Ánh đèn lập lờ mờ nhạt khiến gương mặt người đàn ông trở nên huyền ảo.

Lưu Vũ:...

Thật kỳ quặc...

Lưu Vũ nhìn hắn chằm chằm, mở miệng nói: "Sao ngài còn chưa ngủ?"

Lưu Vũ nhìn hắn một thoáng, trái tim không lặng yên mà khẽ rung động. Cậu giả vờ không nghe thấy tiếng tim mình đập, loay hoay tìm cốc giấy để lấy nước.

Santa vội vàng đứng bật dậy, cầm lấy chiếc cốc bằng thủy tinh mang đến cho cậu.

Sợ cậu không nhận, hắn nói thêm: "Nó mới."

Lưu Vũ nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn rồi đi lấy nước.

Santa phiền muộn xoa xoa đầu ngón tay, hắn nên đưa cho Lưu Vũ cốc nước giấy mới đúng.

Đã qua ba năm không gặp, hắn thế nhưng trở nên thật gượng gạo, luôn nhìn trước nhìn sau, không thể tự nhiên làm dù chỉ một hành động nhỏ trước mặt Lưu Vũ.

Ai ngờ được, người đàn ông bên ngoài oai phong giờ đấy lại bối rối khi đứng trước cậu như vậy.

Sau khi lấy nước, Lưu Vũ nhấp uống vài ngụm nước, sau đó khẽ liếc đôi mắt nhìn sang Santa. Không có lý do đặc biệt gì, chỉ là do tầm mắt ấy của Santa thật sự quá nồng cháy, thậm chí tầm mắt hắn còn theo cậu mà chuyển động, nửa điểm cũng không có vẻ muốn rời khỏi người cậu.

Lưu Vũ cau mày: "Còn có chuyện gì không?"

Santa do dự ậm ừ hồi lâu mới nói: "Không, không có gì, anh chỉ muốn hỏi xem em có đói không, có muốn ăn đêm không..."

Lưu Vũ uống một ngụm nước, vừa cầm cốc thủy tinh vừa nhìn Santa: "Tôi không đói."

Cậu cuối cùng khó nhịn nói thêm một câu: "Trông ngài đây có vẻ đói lắm."

Còn lén ăn bánh vào lúc nửa đêm.

Giọng điệu của Santa đầy bực bội: "Anh cũng không đói."

Lưu Vũ mang theo ánh mắt kỳ quặc nhìn đến chiếc ảnh nhỏ được đặt trên bàn.

Santa trầm giọng giải thích: "Trong ba năm qua, khi tâm trạng không tốt lắm, anh thường sẽ làm bánh để giải tỏa."

Hắn nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ: "Anh thực lòng nhớ em."

"Anh không bao giờ có thể quên được chiếc bánh mà em đã từng làm cho anh, Lưu Vũ à."

Lưu Vũ dường như bị ánh mắt của Santa thiêu đốt, cậu ngưng trọng nhìn hắn, đơn giản nói: "Ngài không cần phải..."

"Cần thiết mà."

Santa ngắt lời cậu với giọng điệu chắc nịch: "Lưu Vũ, tình cảm anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi cả."

"Năm đó anh phạm sai lầm lớn, anh cũng không muốn bào chữa gì cả. Nhưng đứa bé đã cứu sống anh và giúp anh chữa đôi mắt này, anh thề sẽ trả ơn cho cậu bé ấy bằng được." Santa nói một cách chân thành, "Nhưng còn về tình cảm của anh với em là thật sự."

Lưu Vũ bóp chặt cái cốc trong tay, chóp mũi lại bắt đầu nghẹn ngào. Cậu kìm chế không nhớ tới những chuyện cũ, ngữ điệu sắc lạnh lên tiếng: "Tôi không có nhớ bất kỳ ký ức nào về chuyện khi còn nhỏ cả, vì vậy mong ngài đừng coi tôi là cậu bé lúc ấy nữa. Dù sao thì ngài tốt nhất vẫn nên lựa chọn cậu bé ấy đi, phải không? "

"Không phải như vậy!"

Santa cười khổ: "Tần Thư quả nhiên không kể cho em sự thật của ba năm trước rồi."

Hắn chỉ vào vết sẹo trên trán: "Anh đã nhảy xuống cùng em."

"Ngài... nhảy xuống sao?" Lưu Vũ đột nhiên ngẩng đầu.

Santa ậm ừ: "Anh vốn dĩ muốn ôm lấy bảo vệ em khi thấy em ngã xuống... không may anh lại bị treo trên nhánh cây, bị một vách đá cắt xéo mắt, chút nữa nữa thôi đã hủy hoại đôi mắt này lần nữa rồi."

Nghe như một lời nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng hắn đã phải trải qua nửa năm trong bệnh viện điều dưỡng.

Hắn thu hết can đảm nắm tay Lưu Vũ: "Tiểu Vũ, anh xin lỗi, anh đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp cho em được không?"

"Không vấn đề gì."

Vành mắt Santa dần dần đỏ lên, không kìm chế được cảm xúc dâng trào, hắn mạnh mẽ ôm lấy Lưu Vũ.

Hắn hít sâu một hơi, trong lòng mang theo bao nỗi thương nhớ suốt ba năm qua, giọng nói buồn buồn mà chan chứa sự chân thành, "Anh yêu em..."

——-

Ngày hôm sau, Tần Thư biết được tin biến cố xảy ra trong viện điều dưỡng, hắn ta gần như phát điên lên.

Khi trợ lý báo lại cho Santa, Santa đang chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch. Lúc nhìn thông tin do người theo dõi Tần Thư báo lại, Santa chỉ nhếch khóe miệng một cách mỉa mai, thứ rác rưởi Tần Thư không xứng để hắn quan tâm hay thể hiện bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.

Santa chuẩn bị ba năm để đánh bại Tần Thư, nếu không phải lo lắng cho Lưu Vũ thì có lẽ hắn đã giết chết Tần Thư từ lâu rồi.

Tấm vé chiến thắng đã nắm chắc trong tay, phần còn lại chỉ cần chờ thời cơ vừa lúc đến, hiện tại đối với Santa mà nói Lưu Vũ quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Hắn từ công ty trở về, nhìn thấy Lưu Vũ còn chưa rời đi liền nhẹ nhõm thở ra một hơi. Lưu Vũ chủ động đi tới bên hắn, đưa cho Santa xấp văn kiện.

"Đây là?"

Lưu Vũ nói: "Tôi ở bên cạnh Tần Thư ba năm, hắn ta đã làm rất nhiều việc xấu đáng hổ thẹn. Đây là một số ít thông tin về những việc đó, phần còn lại tôi sẽ gửi văn kiện sao lưu qua email cho ngài sau."

Santa cau mày: "Hắn ta có gây khó dễ cho em không"

Nếu nói không khó sẽ là nói dối, nhưng Lưu Vũ không muốn lại nghe Santa tiếp tục phàn nàn lo lắng, cậu nhẹ giọng nói: "Không sao."

Santa khẽ thở dài trong lòng. Mặc dù thái độ của Lưu Vũ đối với hắn đã dịu đi phần nào so với hôm qua, nhưng dường như cậu vẫn còn rất lạnh lùng với hắn.

Lưu Vũ nói tiếp: "Vậy tôi đi..."

"Khoan đã!"

Santa bắt lấy tay Lưu Vũ.

Giọng điệu của Santa lo lắng đến mức tựa sắp khóc, hắn nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Lưu Vũ, như với sợi rơm cứu mạng:

"Em ở lại đi, mẹ nuôi của em có thể ở tại nhà anh, anh sẽ nhờ bác sĩ tư nhân chăm sóc bà ấy 24/7, mà ở đây còn sẽ là nơi an toàn nhất nữa... Tần Thư bị anh đè nén nhiều năm rồi, hắn ta có khả năng bí quá hoá liều, để anh đi tìm thêm vài người để bảo vệ em cùng mẹ nuôi..."

Santa một hơi nói thật nhiều lời, cuối cùng thấp giọng khẩn cầu: "Đừng đi mà, được không?"

Khóe mắt hắn khẽ rũ xuống, giống như một chú cún con bị bỏ rơi không ai muốn: "Cho anh một cơ hội, anh rất lo lắng cho em."

Lưu Vũ quay lưng về phía Santa, vai cậu khẽ run lên.

Lưu Vũ cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế tâm trạng thất thường của mình nhưng dường như nước mắt lại không thể kiềm chế được nữa.

Từng giọt từng giọt một, rơi xuống nền đất lạnh.

Làm cho tầm nhìn của cậu mông lung mờ đi, không còn thấy được gì.

Cả trái tim Lưu Vũ như đều bị Santa mang hết đi, lời nói của hắn giống như sợi chỉ vô hình, kéo đến khiến cậu khó thở, khó khăn chìm trong biển rộng chua xót.

Dù có cố gắng quên đi thế nào chăng nữa , Lưu Vũ cũng không thể không thừa nhận rằng trong cuộc sống cô đơn của mình, người đầu tiên mang lại cho cậu cảm giác an toàn trọn vẹn nhất chính là Santa.

Chính Santa đã nói với Lưu Vũ, anh sẽ đối xử tốt với em.

Chính Santa đã nói với Lưu Vũ rằng, anh yêu em.

Chính Santa đã nói với Lưu Vũ rằng, cậu nên trân trọng chính bản thân cậu.

... Nhưng cuối cùng vẫn là Santa......

Cậu nắm chặt tay, trong lòng vừa bất lực vừa buồn bực, anh muốn em làm sao bây giờ, Uno Santa.

Anh còn muốn em thế nào nữa.

"Uno Santa."

Cậu khàn giọng nói: "Tôi còn có thể tin tưởng ngài sao?"

Santa không nói thêm gì, hắn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Lưu Vũ, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Cho anh thêm một chút thời gian, anh sẽ chứng minh cho em xem. "

Buổi tối, Santa đợi ở cửa rất lâu cuối cùng cũng đợi được tài liệu do trợ lý gửi tới.

Trợ lý thở hổn hển đưa cho anh một xấp tài liệu dày, vẻ mặt có chút do dự: "Ngài... Ngài chắc chứ?"

Santa kiên định gật đầu.

Sau khi xem xét kỹ lượng qua từng điều khoản trong xấp tài liệu, đem nó sửa sang lại thật hoàn chỉnh. Sau đó Santa gõ cửa phòng Lưu Vũ.

"Tiểu Vũ? Anh vào được không?"

Nhưng gõ một hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời.

Vẻ mặt hắn hơi thay đổi, lo lắng có điều gì đó không ổn với cậu, Santa mở cửa phòng bước vào.

Lại nhìn thấy Lưu Vũ cuộn tròn trên giường, cả người phát run lên.

"Lưu Vũ!"

Santa chấn động, bước vội đến giường Lưu Vũ.

Lưu Vũ cả người ướt đẫm mồ hôi, ngay cả trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, môi cắn chặt đến trắng nhợt, tựa hồ như đang cố chịu đựng cơn đau đớn.

Santa đầu óc trống rỗng, tay chân vô cùng luống cuống: "Làm sao vậy, Tần Thư cho em ăn cái gì sao, em..."

"... Không sao." Lưu Vũ yếu ớt thở gấp, nhướn mi mắt nhìn lên hắn.

Cậu hít một hơi thật sâu, thều thào nói: "Chỉ là có chút đau g thôi."

Santa giật mình: "Uống thuốc chưa?"

Chiếc cằm nhọn của Lưu Vũ khẽ gật. Một vài sợi tóc ướt dính vào đôi má nhợt nhạt của cậu, khiến cậu trông như một con búp bê bị hỏng.

Cậu nhỏ giọng nói tiếp: "Ba năm đó tôi làm việc ngày đêm ngược xuôi, ăn uống cũng không quan tâm nhiều, đau bao tử nhiều cũng quen rồi, cứ từ từ sẽ hết."

Tần Thư làm sao có thể tốt như vậy?

Do cậu còn có thể lợi dụng được, Tần Thư dường như muốn rút hết tất cả giá trị của Lưu Vũ. Ban ngày Lưu Vũ đi học, tối lại phải hoàn thành công việc, bằng không liền không thể thấy mẹ nuôi.

Đôi mắt của Santa ánh lên tia dữ tợn trong phút chốc, ánh mắt hắn tối sầm lại giống như một con thú hoang.

Nhưng trong chốc lát ánh mắt ấy nhanh chóng trở nên ôn nhu lại, Santa nhẹ giọng dỗ dành Lưu Vũ: "Em giữ ấm cho bụng thì sẽ bớt đau hơn. Để anh xoa bụng cho em được không?"

Lưu Vũ đau đớn kinh khủng, khi nhìn thấy Santa, lớp vỏ cứng rắn ngày thường của cậu ngay tức thì mềm nhũn ra như ngâm trong nước, lộ ra vẻ mỏng manh hiếm có.

Lưu Vũ khẽ nức nở một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu rồi ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh.

Thật ấm áp. Lưu Vũ trong mộng cũng từng có được nguồn nhiệt ấm áp như vậy.

Santa khẽ hôn nhẹ lên trán cậu, đầy ôn nhu nói: "Cục cưng ơi, ngủ đi nào."

Một tài liệu thỏa thuận chuyển nhượng phần tài sản được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh giường ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com