TruyenHHH.com

Hao Da Vu Haoduoyu Tinh Ai

Lưu Vũ đã ngủ một giấc thật dài.

Lưu Vũ chỉ nhớ loáng thoáng rằng đã có người nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu, bàn tay mang theo hơi ấm truyền tới không khỏi cho Lưu Vũ cảm giác an lòng chìm trong mộng đẹp.

Một lúc sau, hơi ấm dần dần tan biến, xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo, cảm giác bất an ớn lạnh như ngày cậu bị ngã xuống vách núi, cơ thể như mất hết trọng lượng khiến Lưu Vũ từ trong giấc ngủ đột ngột tỉnh lại.

Vẫn là căn phòng ngủ này, nhưng rõ ràng đã từng có ai ở đây, trên chiếc bàn cạnh giường còn được đặt sẵn một cốc nước nóng kèm theo một xấp tài liệu thật dày.

Lưu Vũ vậy mà đã ngủ một giấc thẳng đến chiều tối ngày hôm sau.

Cậu cau mày ngồi dậy, bản thân khó chịu xoa xoa thái dương. Vừa định xuống giường thì cửa phòng lại bất ngờ mở ra, cô giúp việc ở biệt thự bưng bát cháo trắng chậm rãi đi vào phòng Lưu Vũ.

"Làm sao mà dì biết..."

Cô giúp việc hiền lành trả lời: "Tối hôm qua con bị đau bao tử lại còn sốt nữa, con ngủ cả ngày mà vẫn chưa tỉnh nên dì nấu ít cháo cho con ăn lót bụng."

Lưu Vũ cầm lấy bát cháo, gật đầu nói cảm ơn.

Trong lúc đầu óc vẫn chưa tỉnh táo do vừa ngủ dậy, Lưu Vũ máy móc ăn từng muỗng cháo trắng. Bên trên phần cháo trắng còn kèm thêm vài sợi dưa chua ăn rất ngon miệng, cậu chỉ cần ăn vài thìa là đã hết chén cháo.

Nhiệt độ ấm áp của bát cháo truyền xuống bụng, Lưu Vũ vô thức hỏi: "Santa đâu ạ?"

Cô giúp việc do dự một lúc rồi lắc đầu: "Hôm qua ngài ấy đã rời đi trước lúc trời sáng và không để lại bất kỳ lời nhắn nào. Ngài ấy chỉ nói cậu bị bệnh nên nhờ tôi chăm sóc."

Lưu Vũ nghe xong chậm rãi thở dài một hơi, nắm chặt chăn trong lòng bàn tay không hỏi thêm nữa.

Lần đầu tiên cậu không vội xem tin nhắn điện thoại khi vừa thức dậy, Lưu Vũ chỉ lặng lẽ tựa đầu lên thành giường, trong trí nhớ mơ hồ cậu dần nhớ về đêm hôm qua, Santa bước vào phòng và thấy cậu cuộn người trằn trọc trên giường. Hắn ôm lấy Lưu Vũ, sưởi ấm cơ thể cậu bằng thân nhiệt của chính mình.

Cậu bất tri bất giác xoa xoa góc chăn bông trong ký ức mơ hồ, trong lòng sinh ra một cảm giác vô thức lệ thuộc lại hơi ấm này.

Sau một thoáng ngồi ngẩn ngơ, Lưu Vũ xuống lầu đi tìm thuốc uống rồi trở về phòng mở điện thoại bắt đầu chậm rãi xử lý các phần bài học. Đến khi cậu ngẩng đầu nhìn lên thì đồng hồ đã chỉ điểm đến mười một giờ đêm.

Santa... anh thường xuyên không về nhà sao?

Lưu Vũ đảo mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, mãi mà vẫn không thấy chiếc xe quen thuộc nào, cuối cùng phải đi hỏi cô giúp việc, nhưng dì cũng khó hiểu nói:" Thường thì nếu ngài Uno không trở về thì sẽ báo trước với chúng tôi, công việc bận tới cỡ nào cũng sẽ về nhà. Không biết có phải do công việc hôm nay bị trì hoãn lại nhiều quá không chứ."

Lưu Vũ chỉ đành cảm ơn cô giúp việc rồi quay về phòng, thuận tay xin số điện thoại tại nhà riêng của Santa.

Sau một ngày dài bồn chồn chờ đợi, Lưu Vũ nhận ra mình không thể không thừa nhận tình cảm của mình đối với hắn, đặc biệt là sau khi Santa kể lại những chuyện ba năm về trước.

Những sự ấm áp từ người đàn ông ấy cũng giống như một ngọn gió lướt nhanh qua người cậu, theo giấc mơ ngọt ngào ấy qua đi rồi lại tan biến như chưa từng xuất hiện.

Đây là hơi ấm mà Lưu Vũ đã luôn mong nhớ suốt ba năm.

Trước khi đi ngủ, cậu vẫn không kìm lòng gọi cho Santa một cuộc.

Lần này điện thoại bất ngờ truyền lại âm thanh bắt máy, Lưu Vũ sửng sốt, ngón trỏ lướt qua nút màu đỏ tắt máy nhưng vẫn không đành lòng ấn vào. Bên kia thật lâu vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, Lưu Vũ ngỡ rằng người đã không còn bên đầu dây bên kia nữa nhưng ngay vào giây cuối trước khi cậu tắt máy, Lưu Vũ nghe thấy giọng nói vội vàng lo lắng của một người đàn ông xa lạ: "Xin chào? Là phu nhân của ông chủ đúng không ạ? Hiện tại ông chủ đang trong bệnh viện còn chưa tỉnh, chờ ông chủ tỉnh lại tôi liền gọi cho cậu nhé?"

Lưu Vũ sững sờ.

Cậu nắm chặt điện thoại, từng chữ một cẩn thận hỏi lại:

"Anh nói gì? Tại sao anh ấy lại ở bệnh viện?"

——-

Phòng cấp cứu sáng đèn suốt đêm.

Khi Lưu Vũ chạy đến, thuộc hạ của Santa vừa lúc đi ra ngoài, họ dường như đều biết về Lưu Vũ, nên không ai hỏi gì mà chỉ cung kính gật gật đầu chào cậu rồi rời đi.

Chiếc đèn nhỏ màu đỏ trước cửa phòng cấp cứu vang lên.

Lưu Vũ đi một mình đến bệnh viện, cơn sốt vẫn chưa tan hết, vừa tới cửa liền nghe thấy bác sĩ cấp cứu cùng người trợ lý của Santa nói nhỏ có thể đi vào trong thăm, còn nhắc tới những thứ như tai nạn giao thông hay trả thù các thứ.

Cậu vỗ ngực bình ổn hơi thở, kéo tay người trợ lý lại hỏi: "Anh ấy bị sao vậy?"

Người trợ lý ngập ngừng.

Lưu Vũ trực tiếp nhìn chằm chằm người trợ lý, ánh mắt trầm tĩnh nhưng giọng nói mang theo sự run rẩy: "Là Tần Thư làm sao?"

Trợ lý bất đắc dĩ gật đầu.

Anh ta nhẹ giọng giải thích: "Ngày hôm qua cậu bị sốt, ông chủ ở với cậu nguyên cả một đêm. Khi ngài ấy vừa chuẩn bị ngủ cùng cậu thì chuông điện thoại reo lên báo có việc gần cần ngài ấy tới sắp xếp, mà hai ngày nay nhà họ Tần bị ông chủ đánh sập nhiều kế hoạch nên đâm ra hành động hoá liều, hắn ta thuê người đâm xe của ông chủ, tuy rằng ngài ấy có đề phòng trước, nhưng vẫn..."

Người trợ lý thấy sắc mặt cậu thanh niên trước mặt dần tái nhợt đi, anh lau vết mồ hôi trên trán, vội vàng bổ sung: "Không sao đâu, không sao đâu, ông chủ trước khi ngất đi có bảo với tôi chuyện này."

Lưu Vũ nhướng mày.

Ánh mắt cậu trở nên thực bình tĩnh, bộ dáng giống hệt như khi Santa nhìn anh, bình tĩnh tựa một mặt hồ phẳng lặng.

Người trợ lý đã làm việc cùng Santa nhiều năm, từng chứng kiến khi hai người họ ở bên nhau. Nhưng anh không ngờ cậu học sinh nghèo rụt rè e ngại lúc trước lại trưởng thành nhanh như bây giờ, ngay cả khí chất cũng trở nên lạnh lùng thực giống Santa.

Tình cảnh hiện tại khiến anh không khỏi theo phản xạ mà khẩn trương từ trong cặp sách lấy ra một xấp tài liệu: "Đây là bản hợp đồng bên ông chủ, bản của cậu đang ở tại biệt thự. Tôi nghĩ có thể cậu chưa kịp xem, tôi cho cậu xem trước một ít."

Dòng chữ "Thỏa thuận chuyển nhượng tài sản" được viết to và rõ ràng trên xấp tài liệu.

Đó là một khối tài sản lớn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng tới được.

Lưu Vũ mở to hai mắt.

Giọng điệu cậu trở nên sắc lạnh, dường như chính bản thân Lưu Vũ cũng không nhận ra cảm xúc của mình đang bất ổn như thế nào, chỉ lẩm bẩm trong sự kinh ngạc cùng nỗi chua xót không tả nên lời. "Ý của anh ấy là gì? Tại sao lại..."

Trong cơn mê man, dường như đã có ai ghé vào tai Lưu Vũ, thành khẩn thì thầm:

"Anh sẽ chứng minh cho em xem."

Người đàn ông với tham vọng nắm trong tay quyền lực tài chính trọng yếu của một đất nước rộng lớn, giờ đây có lẽ là thời điểm thích hợp nhất để đánh bại những kẻ thù khác và tiến đến với tham vọng của hắn. Thế nhưng... Santa giờ lại giao hết toàn bộ đường lui của bản thân mình cho Lưu Vũ.

Cậu biết về quá khứ của gia đình Uno, cũng vô cùng am hiểu rằng quyền lực đối với Uno Santa quan trọng như thế nào.

Nếu trong lòng Lưu Vũ vẫn không thể tha thứ mà tiếp tục hận hắn, cậu chỉ cần đơn giản cầm bút ký tên lên bản chuyển nhượng này là đã có thể phá hủy nền tảng công ty mà Santa mất công gây dựng nhiều năm, một phát đẩy thẳng hắn xuống địa ngục tăm tối.

Santa, Uno Santa.

Anh đã nghĩ gì vào lúc xảy ra tai nạn vậy?

Lưu Vũ nhắm mắt lại, cậu cảm nhận sự chua xót nơi mũi, cậu xoay người lại, cũng không nhận lấy xấp hợp đồng.

Lưu Vũ nói nhỏ: "Chuyện này đợi anh ấy tỉnh lại rồi chúng tôi sẽ cùng nói chuyện."

Sau đó cậu liền bước vào phòng chăm sóc.

Mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong căn phòng trắng toát.

Lưu Vũ thả chậm bước chân, xung quanh yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tích tắt từ đồng hồ treo tường.

Bên cạnh chiếc giường bệnh là một chiếc ghế nhỏ, cậu ngồi xuống, ánh mắt nhìn quanh căn phòng rồi dần dần tập trung lên người đàn ông nằm trên giường.

Đây quả thực không phải chỉ là một vụ đụng xe nhẹ. Đầu Santa được quấn một lớp băng gạc lớn, bờ vai lộ ra những vết trầy xước rõ ràng, màu máu nâu sẫm khô dính trên lớp chăn, chắc chắn dưới người hắn cũng có không ít vết thương.

Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt Santa không chớp mắt, nỗi xót xa trong lòng như thủy triều dâng, từng đợt sóng dồn dập tạo thành những làn nước đập vào trái tim Lưu Vũ làm cả trái tim cậu nhói lên, đập càng thêm mạnh mẽ trong lồng ngực cậu thanh niên trẻ tuổi. Cơn khó chịu tựa như cơn đau từ dạ dày đêm qua lại tái phát lần nữa, co thắt trong cơ thể cậu, sau đó lan tràn đến lục phủ ngũ tạng của Lưu Vũ.

Lúc này, Lưu Vũ lại nhớ tới hình ảnh của người đàn ông đã tự nhảy xuống vách đá vì cậu, hoà vào hình ảnh Santa nằm trước mặt. Lưu Vũ vô cùng rõ ràng mà nhận ra rằng——

Cậu vẫn còn vì Santa mà đau lòng.

Cậu vẫn còn yêu Santa rất nhiều.

Lưu Vũ khịt mũi, cảm thấy chính mình thật không có triển vọng mà, cậu đưa tay chạm vào khuôn mặt Santa, khoé môi bất giác cong lên.

Cậu đầu hàng...

Trong trò chơi tình cảm bắt đầu từ những năm tháng tuổi trẻ của Lưu Vũ, Santa luôn dẫn trước và đưa ra các quân bài chủ lực của mình. Còn về cậu, thì đã tự nguyện đầu hàng tại trò chơi của họ.

Một lúc lâu sau, Lưu Vũ mím chặt môi, cúi người xuống nói chỉ vào tai người đàn ông đang nhắm mắt kia: "Khi nào anh khỏe, em sẽ nói với anh rằng..."

"Em vẫn yêu anh."

Câu cuối cùng cậu nói nhỏ đến mức khó có thể nghe được, ngay cả chính Lưu Vũ dường như cũng chẳng nghe thấy.

Nhưng vừa lúc cậu đứng lên, Santa đột nhiên mở mắt nắm lấy cổ tay của cậu, trong lòng cậu hoảng loạn khi nghe Santa vui vẻ kinh ngạc nói: "Anh nghe được rồi."

"Lưu Vũ, em không được đổi ý đâu đấy."

-----------------

Trên thực tế, Lưu Vũ đã dần dần hối hận với câu nói đấy của cậu.

Santa bắt đầu mặt dày bám theo Lưu Vũ từ khi hắn còn trong phòng điều dưỡng.

Ỷ vào việc "anh không khỏe", Santa dùng vẻ mặt suy yếu của người bệnh mà yêu cầu Lưu Vũ mỗi ngày đều phải ở bên cạnh hắn, đúng lý hợp tình nói rằng dù sao cậu cũng không có việc gì cần giải quyết, vậy nên tại sao không tận dụng thời gian đến bệnh viện chăm sóc hắn, Santa còn đưa tiền lương dành cho thư ký cao cấp cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ mỉa mai, cậu còn thiếu chút tiền đó của hắn sao?

Những thứ cậu học sinh nghèo được bao dưỡng trước đây cần, giờ đây Lưu Vũ thực sự cũng không thiếu nữa.

Lưu Vũ đã tiết kiệm được rất nhiều tiền trong ba năm qua.

Santa đặc biệt ân cần nói: "Anh đã chuyển tất cả tài sản của anh cho em rồi, vậy có nghĩa là bây giờ em sẽ là ông chủ của anh, nên em cũng phải quan tâm đi thăm cấp dưới của mình chứ. "

Lưu Vũ bất lực đỡ trán.

Cậu tức giận liếc nhìn hắn, nhưng Lưu Vũ cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, dù sao thì hắn không được ra khỏi bệnh viện, mà Santa cũng chỉ vừa mới nghe xong lời thú nhận của cậu, nhất thời trong lòng cảm thấy bất an, hắn muốn nhìn thấy Lưu Vũ thì mới an tâm được.

Giống như con người Lưu Vũ trước đây vậy.

Một khi trái tim đã từng rung động, bản thân mình liền không thể buông tay.

Tựa như hiện tại.

Lưu Vũ cầm danh sách thuốc do bác sĩ kê đơn, bất đắc dĩ nói: "Anh có thể rời bệnh viện rồi."

Tổng tài Uno bên ngoài vươn tay một cái là sóng rền gió cuốn lại ở trước mặt cậu ấu trĩ vô cùng, mặt cún tỏ ra ta đây thật yếu đuối ngây thơ và vô tội, vẫn cần phải dưỡng thương thêm vài ngày nữa aaaa~

Cuộc sống thần tiên được mỹ nhân phục vụ tận miệng tận tay thật quá tuyệt vời, Santa đặc biệt luyến tiếc tận hưởng những ngày này.

Hắn không thèm quan tâm tý gì đến người trợ lý đang đứng ngoài cửa chờ ông chủ San — đang tạm đình công- ta, một mình người trợ lý đáng thương phải ôm công việc cho ba người, anh hận không thể tại chỗ khóc cho Lưu Vũ xem, mong cậu thuyết phục hắn quay trở lại với công việc.

Trợ lý: "Tôi nhớ những ngày tháng lúc trước khi tổng tài phu nhân trở lại quá, lúc ấy ông chủ thật chăm chỉ làm việc tăng ca mà..."

Lưu Vũ nhận được tín hiệu than thở của người trợ lý, khẽ nhướn mày, đột nhiên công môi cười, quay sang cắn nhẹ vành tai Santa nói đôi ba câu.

Người đàn ông mới vừa nãy giả bệnh ốm đau trên giường đột nhiên bật dậy, gần như ngay tức thì lấy lại tinh thần.

"Em không gạt anh đúng không?"

"Không gạt anh đâu."

Santa vung tay lên, ra hiệu gọi trợ lý của hắn tới, hùng hồn nói: "Tôi muốn xuất viện ngay bây giờ!"

Về chuyện dùng phương pháp gì để dỗ vị chủ tịch trẻ con ấy rời khỏi bệnh viện, chắc cũng chỉ có tổng tài phu nhân - ba ngày không xuống giường được mới biết thôi.

Công ty một tháng sau cuối cùng đã đón mừng vị chủ tịch mất tích lâu ngày của họ.

Hắn mang trở lại công ty mang theo không khí vui mừng, mặt mày hớn hở, hoàn toàn đối lập với không khí trầm mặc của ba năm về trước.

Nam thư ký trẻ tuổi mới tới chưa từng gặp qua mặt Santa, luôn nghe đồn rằng hắn cực kỳ nghiêm khắc, lạnh lùng, đồng nghiệp đều nói không nên đụng vào Santa không lại dính thêm xui xẻo.

Nhưng vì thế mà người thư ký mới lại càng thêm căng thẳng, anh mắc khá nhiều lỗi trong khi báo cáo với người chủ tịch trước mặt này.

Anh tự nhủ xong đời rồi, công việc mà anh tốn bao nhiêu công sức cạnh tranh cuối cùng đã kết thúc tại đây. Nghĩ tới đây không khỏi khiến cả người anh run lên bần bật, bất ngờ lại thấy người chủ tịch ấy hiền lành cười nhìn anh, ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, giọng điệu thân thiệu bảo: "Nghe nói cậu vừa mới đính hôn?"

Nam thư ký kinh hãi: "Đúng, đúng vậy ạ, em chỉ vừa cầu hôn người ta tháng trước thôi ạ."

Vẻ mặt của vị chủ tịch nghiêm túc, gật đầu: "Cậu cầu hôn người ta như thế nào? Có kinh nghiệm gì không?"

Nam thư ký trầm mặc một hồi: "Hả?"

——-

Buổi sáng, Lưu Vũ đỡ eo rời khỏi giường, một bên thầm mắng Santa đúng là không biết tiết chế, một bên lo lắng nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, trong lòng sầu lo thở dài.

Lại là mười giờ.

Một sinh viên có tính tự giác tốt như cậu trước đây chưa bao giờ ngủ nướng lâu như thế này trên giường cả.

Santa như vậy nhưng có thói quen sinh hoạt rất tốt, hắn luôn tỉnh dậy vào bảy giờ sáng trong trạng thái vui vẻ, trước khi đi làm còn dây dưa cùng Lưu Vũ, sau đó mới bị Lưu Vũ vừa mới ngủ dậy đuổi ra khỏi giường, lao ra khỏi cửa.

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Lưu Vũ nhướn mày.

Trên mặt đất đối diện với cánh cửa, có một mảnh giấy trắng viết:

Bạn nhỏ Lưu Vũ, hôm nay em có muốn đi hẹn hò với bạn trai Uno Santa của em không?

Mũi tên bên dưới chỉ ra hai hướng, có hoặc không.

Nhưng cả hai đáp án bên dưới đều chỉ đến trang giấy trắng thứ hai đằng sau:

Câu hỏi này chỉ cung cấp một kết quả duy nhất - bạn trai của em đang đợi em bên ngoài kìa.

Lưu Vũ nhíu mày nhìn bức tranh thứ ba:

Vui lòng chọn một điểm đến và mang tờ ghi chú này ra ngoài đưa cho bạn trai của em nào.

Ba mũi tên chỉ vào ba đáp án nhỏ khác.

.

A. Mật thất trốn thoát Lưu Vũ muốn chơi mà chưa dám chơi.

B. Suối nước nóng mà Lưu Vũ đã muốn đi từ rất lâu trước kia.

C. Trường trung học của Lưu Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com