Gyujin || Gả cho ba của con nhé!
57. Truth or Dare?
Yujin và một số đồng nghiệp ở trường đại học quyết định tổ chức một buổi tối ăn uống vui vẻ sau giờ làm việc, nhân tiện liên hoan trước khi nghỉ hè luôn. Nhà hàng nằm ở góc phố nhỏ, ấm cúng với ánh đèn vàng rực rỡ, tạo nên không khí thân thiện và gần gũi. Tiếng cười nói rộn ràng khiến ai cũng cảm thấy thoải mái.Sau bữa ăn ngon miệng, nhóm quyết định chơi trò "truth or dare" để tăng thêm phần thú vị cho buổi tối. Ban đầu, các thử thách và câu hỏi đều khá nhẹ nhàng và vui vẻ, như hỏi về những bí mật nhỏ hay thử thách nhảy múa, hát hò, khiến ai nấy đều cười đùa thoải mái. Nhưng rồi đến lượt Yujin, cậu nhận được thử thách bất ngờ từ một đồng nghiệp: "Gọi điện nói chia tay với người yêu của cậu"Yujin hơi do dự, mắt nhìn quanh những khuôn mặt đầy mong chờ và tiếng hô hào cổ vũ của mọi người. Trước sự thúc giục không ngừng, không thể từ chối, cậu rút điện thoại ra, lòng đầy lo lắng mà bấm số của Gyuvin, cố gắng bình tĩnh. Sau một hồi chuông dài không có ai trả lời, Yujin thở phào, có lẽ anh vẫn đang tận tụy với dự án kia nên không để ý đây mà. Vậy lại càng tốt, anh không nghe máy thì cậu nghiễm nhiên có thể chọn thử thách khác được rồi. Nhưng không, ông trời thật biết trêu đùa lòng người mà. Lúc cậu đang định buông điện thoại xuống thì có tín hiệu cuộc gọi đã được kết nối, và giọng nói ấm áp của Gyuvin vang lên bên tai."Yujinie, anh nghe nè"Yujin có chút lúng túng, hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh trong khi trái tim đang đập loạn nhịp vì hồi hộp. "Kim Gyuvin! Mình chia tay đi anh"Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Gyuvin hỏi lại, giọng đầy ngạc nhiên."E-Em nói gì cơ?""Em nói chúng ta chia tay đi!""Em đang nói gì vậy, Yujinie? Tại sao đột nhiên lại như thế?"Nhận ra sự khẩn trương xen lẫn thất vọng trong lời nói của Gyuvin, Yujin dần cảm thấy bối rối muốn thừa nhận với anh. Nhưng các đồng nghiệp xung quanh vẫn không ngừng ra hiệu cổ vũ khiến cậu lại tiếp tục thử thách khó khăn này."Sau thời gian vừa qua em mới nhận ra rằng chúng ta không hề hợp nhau như em đã nghĩ. Chúng ta nên chia tay thì hơn"Gyuvin nhận thấy một cảm xúc lạ kỳ lan tỏa trong lòng, một sự hụt hẫng và thất vọng đang từ từ lan tràn. Trái tim anh như bị nén lại trong một vòng xoáy của sự bất ngờ và nỗi buồn không lối thoát. Mọi thứ dường như đang ở một trạng thái lơ lửng, anh không thể tin vào điều gì đang diễn ra.Nghĩ đến những khoảnh khắc vui vẻ, những kỷ niệm ngọt ngào với Yujin, những ước mơ và kế hoạch tương lai cùng nhau, tất cả đều biến mất như cát trên tay anh. Gyuvin cảm thấy mình đang rơi vào một bức tranh mờ nhạt, màu sắc đẹp đẽ của tương lai đột ngột trở nên u ám và không rõ ràng.Trong tâm trí của Gyuvin, vô số những câu hỏi hiện lên. Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Liệu có cách nào để cứu vãn hay không? Nhưng giữa những suy tư lo lắng và hoang mang, anh cảm thấy mình bị bỏ rơi, một mình đứng giữa mê cung của những cảm xúc không lối thoát. Anh đã quá kỳ vọng vào mối tình này, vậy mà kết quả lại không đi đến đâu. Buồn chán, thất vọng vì những thiếu sót của bản thân, nhưng anh thật lòng yêu cậu và tôn trọng quyết định của cậu."Được, anh hiểu rồi. Em cứ làm những gì em muốn"Cảm giác hối lỗi ngập tràn trong lòng Yujin khi nghe anh nói những lời đó. Đến tận khi cúp máy rồi cậu vẫn ngồi đó yên lặng hồi lâu. Có phải cậu hơi quá đáng rồi không? Trái lại, mấy đồng nghiệp bên cạnh lại tỏ ra thích thú."Han Yujin! Cậu thật sự gan lắm đó!""Lo mà gọi lại xin lỗi người yêu đi kìa"Yujin cũng suy nghĩ một chút rồi gọi lại cho Gyuvin, cố gắng giải thích một cách ngắn gọn nhất có thể."Gyuvinie, vừa rồi em chơi trò thử thách với đồng nghiệp, những lời em vừa nói không phải là thật đâu. Anh quên chuyện đó đi nhé, em yêu anh"Đầu dây bên kia yên tĩnh đến lạ thường, khiến Yujin dần cảm thấy lo lắng. Không lẽ anh thực sự nổi giận rồi sao?"Gyuvinie, em xin lỗi... đó chỉ là trò chơi thôi""Han Yujin! Em đang lấy chuyện tình cảm của chúng ta ra làm trò đùa sao? Anh không thể tin được!" Gyuvin giận dữ cúp máy, để lại Yujin với cảm giác hối hận và lo lắng. Buổi tối vui vẻ bỗng trở nên u ám đối với cậu. Cậu cố gắng giải thích với anh rằng đó chỉ là một trò chơi, nhưng trong lòng cậu biết mình đã làm tổn thương người mà cậu yêu thương nhất. Yujin không thể ngồi yên được, cậu nghĩ về nụ cười của Gyuvin, những kỷ niệm đẹp giữa họ và cảm giác tội lỗi ngày càng đè nặng lên cậu. Vậy là cậu đành tạm biệt mọi người để trở về nhà trước.Yujin đến nhà anh, ấn chuông cửa với tâm trạng hồi hộp. Khi cửa mở, Yujin thấy ánh mắt buồn bã và giận dữ của Gyuvin. Anh không nói một câu nào mà quay vào trong phòng, Yujin hơi lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng đi theo anh vào trong. Trước khi anh kịp nói gì, Yujin đã nghẹn ngào."Gyuvinie, em thật sự xin lỗi. Vừa rồi chỉ là một trò chơi dại dột. Em không hề có ý định làm anh tổn thương"Gyuvin im lặng lắng nghe, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. "Gyuvinie...""Yujin, anh không hiểu sao em lại có thể đem chuyện tình cảm ra đùa như vậy. Khó khăn lắm chúng ta mới có thể vui vẻ mà ở bên nhau, tình yêu của chúng ta không phải là trò chơi. Nghe em nói những lời đó anh đã rất hụt hẫng em biết không?"Quả thực lúc đó cậu cũng đã rất phân vân, nhưng rồi không hiểu thế nào lại hành động như vậy nữa, cậu đã hối hận lắm rồi. Nắm lấy tay anh, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh."Em biết em sai rồi mà. Sau này sẽ không có lần sau nữa đâu, em thề, em hứa, em đảm bảo, anh đừng giận nữa mà... nha~"Yujin cố làm mặt dễ thương, làm nũng để được anh tha thứ, nhưng Gyuvin khoanh tay lại, nghiêm mặt mà quay sang hướng khác không thèm để ý. Yujin chạy đến trước mặt anh thì anh lại quay ngoắt mặt đi. Anh quay hướng nào thì cậu chạy sang hướng đó, quyết không để anh tránh mặt. Cậu ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước. "Anh đừng thờ ơ với em nữa mà, lần trước anh giận cũng như vậy. Em sợ lắm, em sợ sẽ mất anh"Gyuvin nhận ra Yujin sắp khóc thì lại mủi lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra không mấy bận tâm."Hay em làm bánh cho anh ăn?""Anh không cần!""Em dẫn anh đi Everland chơi nhé?""Anh không thích!""Sao anh khó dỗ quá vậy... Phải làm sao anh mới chịu tha lỗi cho em đây?"Yujin mếu máo bắt đầu rơm rớm nước mắt mà khóc. Gyuvin biết như vậy có lẽ cậu đã biết sợ rồi, liền hắng giọng. Anh nghiêng mặt về phía cậu, chỉ tay lên má của mình ra hiệu. Yujin hiểu ý liền mỉm cười, chỉ cần hôn má thôi sao anh không nói sớm chứ, làm cậu sợ hết hồn à. Cậu từ từ tiến đến, nhưng khi môi cậu sắp chạm vào má anh thì Gyuvin lại bất ngờ quay sang khiến đôi môi mềm của cậu khẽ chạm vào môi anh. Yujin ngạc nhiên, bối rối quay mặt đi, còn Gyuvin thì không nhịn được nữa mà cười tươi như hoa."Anh lừa em!""Vừa khóc vừa cười nhìn ngốc chết đi được!" Gyuvin nhìn người yêu nhỏ của mình mà mỉm cười ôn nhu."Em đã thực sự sợ anh giận dỗi rồi chia tay với em thật đó""Ai bảo em bày ra trò này trước chứ?"Gyuvin ôm lấy hai má cậu, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình."Từ giờ đừng làm như vậy nữa. Hãy nhớ rằng chỉ cần em không buông tay anh, anh sẽ luôn ở bên em, yêu em""Dạ... "Không gian xung quanh dường như lắng lại, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng và âm thanh của nhịp tim đập dồn dập. Họ đứng gần nhau, đôi mắt nhìn sâu vào nhau, như thể cả thế giới ngoài kia đều tan biến. Ánh mắt lấp lánh đầy khát khao, môi họ chạm nhau, từ tốn và đầy tình cảm.Ban đầu là những nụ hôn nhẹ nhàng, êm ái, như lời thủ thỉ ngọt ngào của tình yêu, nhưng dần dần, họ càng say đắm hơn. Đôi môi khẽ mở ra, lưỡi họ tìm đến nhau, chạm vào nhau, quấn quýt trong điệu nhạc ngọt ngào. Họ như hai nghệ sĩ, vẽ nên một bức tranh tình yêu bằng những cái chạm, những lần quấn quýt của lưỡi đầy mê hoặc. Môi họ hòa quyện, lưỡi như những cơn sóng nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, cuốn lấy nhau không rời. Mỗi cái chạm của lưỡi mang theo sự cháy bỏng, niềm đam mê và sự khao khát không thể kiềm chế. Hơi thở của họ trở nên gấp gáp hơn, nhưng vẫn đầy sự nhịp nhàng và hòa hợp.Xung quanh, không gian như ngưng đọng lại, chỉ còn tiếng thở và những nhịp đập của hai trái tim đang hòa chung một nhịp. Những ngón tay đan vào nhau, cơ thể áp sát, họ như chìm đắm vào thế giới riêng, nơi chỉ có tình yêu và sự đam mê mãnh liệt dẫn lối. Nụ hôn kéo dài, họ dường như không muốn rời xa, từng giây từng phút đều trở nên vô cùng quý giá. Lưỡi họ tiếp tục quấn lấy nhau, như những cơn sóng biển vỗ vào bờ, không ngừng nghỉ, mang theo niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn trọn vẹn. Những ngón tay của anh luồn vào tóc cậu, cảm nhận từng sợi mềm mại, muốn giữ chặt khoảnh khắc tuyệt vời này. Họ sát lại gần hơn, hơi ấm từ cơ thể lan tỏa, hòa quyện với nhau, tạo nên một cảm giác an toàn và trọn vẹn. Mỗi cái chạm của môi, mỗi lần lưỡi quấn quýt đều như nói lên lời yêu thương vô hạn, sự khát khao không thể diễn tả bằng lời.Khi nụ hôn cuối cùng tan biến, họ nhẹ nhàng tách ra, đôi mắt vẫn ánh lên niềm say đắm, như thể lời hứa hẹn cho những lần gặp gỡ đầy đam mê trong tương lai. Họ vẫn còn lưu luyến, vẫn còn muốn giữ lại cảm giác ngọt ngào ấy, như thể không muốn xa rời. Ánh mắt họ trao nhau, chứa đựng tất cả tình yêu, niềm khao khát và hy vọng về một tương lai ngập tràn hạnh phúc. Trong khoảnh khắc đó, họ biết rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt, sẽ mãi mãi cháy bỏng và đầy đam mê như nụ hôn vừa trao."Gyuvinie, ước gì em có thể mãi mãi được ở trong vòng tay của anh như lúc này thì hay biết mấy nhỉ?""Đơn giản như vậy mà cũng phải ước sao em?"Cánh tay Yujin vẫn chưa rời khỏi cổ người yêu, cậu nhìn anh với gương mặt hơi ửng hồng. Gyuvin siết chặt eo cậu, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trái tim anh như tan chảy bởi sự ngọt ngào và chân thành. Anh không nỡ rời xa đôi môi cậu, nhưng chợt nhớ ra chuyện đã nói với Youngjin vừa rồi."À tháng sau nhà anh có giỗ, em có muốn cùng anh và Youngjinie về thăm mẹ không?"Yujin hơi sửng sốt, mặt bỗng chốc trở nên đỏ ửng. Thăm mẹ? Anh nói vậy là có ý gì đây? Thế thì có khác gì ra mắt gia đình nhà chồng tương lai đâu chứ? "Chỉ là bữa cơm gia đình thôi chứ không làm lớn đâu em. Hôm đó bốn người nhà anh cả ở Nhật không về được, cũng chỉ có nhà chúng ta và Gunwook thôi, có lẽ anh họ em cũng đi chung nữa"Nghe Gyuvin nói xong cậu cũng yên tâm phần nào. Taerae đã về nhà Gunwook chơi vài lần, còn kể rằng mẹ chồng tương lai hiền và dễ tính lắm. Chỉ là nằm mơ cậu cũng không ngờ được hai anh em có thể sau này lại có chung một mẹ chồng như vậy, chắc cậu cũng không có gì phải lo lắng quá đâu nhỉ?"Vậy là có chúng ta và mẹ anh thôi phải không ạ?""Đúng rồi. Nhưng nếu em ngại thì cứ nói với anh nhé"Yujin khẽ cười, ánh mắt lấp lánh sự yêu thương."Không sao ạ, em cũng muốn xem thử hồi nhỏ anh sống như thế nào"Gyuvin mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Yujin. Trong khoảnh khắc đó, cả hai cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu đang lan tỏa, tựa như thế giới chỉ còn lại họ, trong vòng tay ấm áp của nhau."Yujinie, từ khi có em, anh mới biết thế nào là hạnh phúc thực sự. Cảm ơn em!""Em cũng rất hạnh phúc khi có anh đó, Gyuvinie~"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com