[Guon] Mình Cùng Nhau Vượt Qua
Chương 50 - Ăn cơm thôi
Sau khi cùng mẹ nói chuyện và ăn uống no nê xong.HJ lôi hắn vào phòng mừng rỡ mà luyên thuyên với hắn.Cậu nói rất nhiều và lmh cũng rất chịu khó mà lắng nghe.Hai người họ đang rất hạnh phúc.Được cùng người mình yêu thương ở bên nhau là một diễm phúc.Được gia đình hai bên ưng thuận đồng hành ủng hộ phía sau nữa là một diễm phúc thứ hai.Không còn gì tuyệt vời hơn. Khi được gia đình chấp nhận.Giờ đây, dù có bị kì thị hay bị nói những lời khó nghe, cả hai cũng coi như cho nó như gió thoảng qua tai.Trăm lời nói của người dưng nước lã cũng không sánh được bằng một cái gật đầu của gia đình.HJ ôm má lmh, cả hai tựa trán vào nhau.Trong lòng giờ đây không còn gì làm họ canh cánh khó chịu nữa.Giờ họ chỉ mong tiểu tử thối trong bụng cậu, con phải thật khoẻ mạnh.Có thể cái quyết định sinh bé ra là một khó khăn.Nhưng dù sao cuộc sống này có lúc nào là dễ dàng đâu cơ chứ.Chỉ mong là có thể luôn đồng hành cùng người mà bản thân tin tưởng nhất.Dù có khó cách mấy, chỉ cần cả hai đồng lòng ở bên nhau, mọi thứ đều có thể cùng nhau vượt qua hết.Lúc này HJ mới nhìn đến khoé mắt của hắn.- Gì đây, sao mắt lại như vầy, có phải ngủ không đủ giấc không?- Không phải đâu, anh ngủ ngon mà.- Nói dối, mau mau lên đây ngủ một lát đi.- Bây giờ ngủ có bị la không?HJ nghe câu này của hắn mà bật cười.Có chuyện ngủ thôi mà lại sợ, vậy cái lúc dắt cậu về, ẳm cậu trên tay, rồi lúc nói chuyện với cha mẹ của cậu nữa, sao không thấy hắn có sợ gì đâu.- Tào lao, ngủ đi, em ngủ với anh, có bị la thì em sẽ nói là do em muốn anh ngủ cùng.-...- - Nhanh đi, lên đây.Cậu vỗ vỗ một bên giường kéo tay lmh lên bắt hắn nằm xuống.Lmh làm sao mà từ chối cậu được.HJ xóc chăn đắp cho hắn, cậu cũng nằm xuống bên cạnh.Lần này để tự tay HJ chăm hắn một lần đi.Nói là chăm người ta mà cậu là người ngủ trước mất tiêu.Vừa đầu dính gối là thấy xoay lưng ôm gấu bông ngủ mất.Có gấu bông rồi, thì cậu bỏ rơi gấu bự này luôn.HJ vừa mới thức dậy không bao lâu lại có thể ngủ tiếp.Tâm lí được giải toả cộng thêm lại đang ở nhà của mình.Hương vị quen thuộc, khung cảnh quen thuộc.Cùng người mình yêu bên cạnh.Cơ thể không tự chủ mà lười biếng.Lmh nằm nghiêng người xoa xoa mớ tóc rối ở gáy cậu.Nhìn nó đến mê mẩn.Xích lại gần, nhẹ nhàng đặt một tay lên choàng qua ôm eo cậu.Hôn một cái thật nhẹ lên gáy, rồi tham lam hít lấy hít để mùi hương của cậu nữa.Sao mà hắn mê cậu quá đi mất.Lmh rúc mặt vào hỏm gáy cậu chìm vào giấc ngủ.Có thể nói là giờ phút này đây, hắn đã được trúc bỏ được gánh nặng.Cơ thể cũng vì vậy mà đình công có chút đau nhức.Mắt muốn mở cũng không thể mở nỗi.Cùng cậu đánh một giấc cho thật sảng khoái.Coi như đây là phần thưởng cho cả hắn và cậu vậy.Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng thì đã có thể ngủ một giấc ngủ ngon.Lần này HJ vẫn mơ, nhưng trong giấc mơ thật này nó thật là hoàn hảo.Từ lâu lắm rồi, cậu mới cảm thấy ngủ ngon và mơ đẹp là cảm giác gì.Trong cơn mơ của cậu.HJ nhìn thấy, bản thân và hắn cùng nhau ngồi quay quần bên mâm cơm nóng hỏi của gia đình cậu.Họ chào đón cậu một cách niềm nở cùng nhau nói cười vui vẻ.Trước mắt của cậu chỉ toàn là nụ cười của họ thôi.Bụng HJ vẫn rất to nhưng lần này cậu không còn phải đứng chôn chân ở ngoài cửa nữa.Cậu được ngồi, ngồi bên cạnh lmh, ăn một bữa cơm ngon với gia đình.Không còn cảm thấy bị lạc lõng và bỏ rơi.Gánh nặng ở đôi chân không còn là vấn đề nữa.HJ ở trong mơ cười đến tỉnh giấc.Cảm giác bồi hồi lâng lâng vẫn còn đó.Giấc mơ hạnh phúc này là thật.Hiện thực được gia đình chấp nhận cũng là thật.Thời khắc này cậu có hắn bên cạnh cũng là thật.Minhyung vẫn ở đây.Cậu nhoẽn miệng cười.Rúc người ôm chặt lấy cánh tay hắn.Nhìn gương mặt của lmh thật lâu.Người đàn ông này là của cậu.Tuy hai người đến được với nhau là do sự cố, nhưng với nhịp đập của trái tim, cả hai dần dần tìm thấy được nhịp đập chung.Ở bên nhau đến bây giờ vẫn chưa từng hối hận.Hai đứa đánh một giấc cho tới tận chiều tối.Thời gian HJ ở nhà chắc chỉ có ngủ và ngủ thôi.Mẹ Moon cũng rất thoải mái để hai đứa nghĩ ngơi nữa.Nhưng mà hai đứa này coi bộ ngủ hơi lâu rồi đó.Không có dấu hiệu gì là muốn thức dậy cả.Mẹ Moon cứ cách 30p lại lên coi hai đứa.Sao bà có thể vào được là bởi vì ba của HJ không cho cậu khoá cửa phòng.Mặc dù chấp nhận hắn, không ngăn cản hắn chung phòng nhưng lại không muốn hai đứa có không gian riêng ngay bây giờ.Chưa cấm ở chung là may lắm rồi đó.Bà định để hai đứa ngủ thêm, nhưng lại sợ cháu trai của bà bị đói.Nấu nướng sẵn hết rồi chỉ chờ hai đứa dậy ăn thôi.Bà lên phòng cậu nhìn hai đứa nằm ôm nhau ngủ đến mê man.Ngủ ngon quá trời quá đất.Mẹ Moon chống hai tay lên eo nhìn đến ngao ngán.Thôi thì để ngủ thêm một lát.Mẹ Moon đi xung quanh dọn dẹp một lát.Dọn một hồi phát hiện chiếc khăn tay của lmh.Bà nhìn vết bẩn thì liền nhớ lại cảnh hắn dùng nó dọn dẹp tàn dư của HJ.Liền xuýt xoa tiếc nuối.Để bà thử một lần giặt nó cho.- HyeonJoon, Minhyung à ~~Cậu bị mẹ kêu dậy còn ư ư phản đối nữa chứ.Tiếp tục chui đầu vào chăn nhắm mắt.Lmh thì khác rất chuẩn mực ngồi dậy ngay lập tức.- Hai đứa dậy ăn gì đó một chút rồi ngủ tiếp nhá. Giờ cũng sập tối tới giờ cơm chiều luôn rồi. Hắn lập tức đứng dậy nghe lời mẹ cậu.Còn HJ thì phải từ từ mới được.Kêu bầu dậy khi đang gắt ngủ là một chuyện cực kì mạo hiểm.Và HJ cũng vậy, mỗi lần như vậy lmh một là bị ăn đấm, hai là sẽ bị cậu không cho ngủ chung nữa.Hắn phải dỗ dành cậu rất lâu.Hôn hít, năn nỉ đủ kiểu.HJ thấy phiền quá mới xóc chăn lên lườm hắn.Lmh cũng quen rồi.Còn thấy cậu hơi đáng yêu nữa.- Anh pha nước ấm cho em rồi, tắm rửa thay đồ xuống ăn cơm với gia đình nha.HJ nghe tới ăn cơm với gia đình thì liền chợt nhớ lại giấc mơ ban nảy.Liền gật đầu đồng ý, nhõng nhẽo vòng tay ôm lấy cổ của lmh.Đòi hắn ẳm đi.Lmh cũng rất là thành thục chuyện này rồi.Coi bộ làm nhiều riết quen, rất tự nhiên bế cậu trên tay.Tắm ở giữa mùa đông đúng là một tội ác.Lạnh quá đi mất.Mặc dù tắm bằng nước ấm cũng không chống lại được một luồn khí lạnh ngang qua.HJ tắm xong liền co người lạnh run.- Sao tay em lạnh vậy~~Dù có lạnh một chút cũng thật đáng.Bởi vì cậu...Lập tức đã được sưởi ấm bằng chính cơ thể to lớn nóng ấm của Minhyung.Lmh dùng cơ thể mình bao bọc lấy HJ.Sưởi ấm cơ thể buốt giá của cậu.Cậu rất thích cảm giác này.Cái cảm giác được hắn chở che.HJ dù có cao lớn bao nhiêu hắn không cần biết.Chỉ cần đó là cậu, thì hắn mãi sẵn sàng dang tay bao bọc cho cậu.HyeonJoon đối với lmh vẫn mãi bé nhỏ thôi.( Tôi yêu cái size gập này).- Ừm hứm, hai đứa tình củm quá ha.- A chị hai.- Sao rồi, ở nhà với mẹ có thuyết phục được mẹ chưa?HJ gật đầu mấy cái.Cậu buông hắn ra, đi lại chỗ chị của cậu.- Chà chị đeo túi xách em tặng đi làm hả?Chị cậu còn cầm nó giơ lên, nhếch môi nhướng mày một cái với cậu.HJ bị chị của chọc cười đến cay khoé mắt.- Được rồi hai đứa xuống trước đi, chị cất đồ rồi theo ngay.Chị cậu rời đi, HJ liền nhìn hắn.Lmh tiến tới cầm tay cậu.Đan mười ngón họ vào nhau.Hắn còn cầm nó lên hôn một cái nữa.Hai người nhìn nhau, ánh mắt thâm thúy, tình cảm dịu dàng.Khoé môi không tự chủ nhếch lên.- Đi thôi.HJ một lần nữa đối mặt với cả ba và mẹ.Lần này trong mắt của họ khi nhìn hai người đã dịu đi phần nào.Ba cậu dù lạnh lùng ngồi đọc báo không để ý tới cậu.Nhưng lại cố tình mặc chiếc áo ấm do cậu đích thân lựa cho.Hj nhìn thấy...Trong lòng đột nhiên có một tia ấm áp.- Ba, mình cùng ăn một bữa cơm nha.Ông còn cố tính giơ cao tờ báo lên che mặt.Nhưng vẫn trả lời với cậu bằng một giọng trầm.- Ừm.HJ nhìn hắn cười tít cả mắt.Trái tim bỗng đập mạnh hơn một chút.Dù trời có lạnh cũng không đấu lại nỗi cái bầu không khí ấm áp này đâu.Đây là nó.Chính là cái cảm giác này.Cái cảm giác từ lâu mà cậu hằng mong ước.Cậu nhìn ba và mẹ và hắn nữa, khoé mắt rưng rưng, cố không để nó trào ra.HJ ngửa đầu nhìn trần nhà.Lần đầu cậu lại thấy trần nhà màu trắng cũng rất đẹp.Chị cậu từ cầu thang chạy tới.Ôm chầm lấy vai cậu.Vỗ vỗ cái bụng nhô lên của cậu.Mỉm cười và nói thật to với cả nhà.- Ăn cơm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com