[Guon] Mình Cùng Nhau Vượt Qua
Chương 44 - Đổ Máu
Nhà cậu cách nhà riêng của cả hai.Bốn tiếng lái xe.Trên con tàu điện cao tốc, cậu ngồi nhìn ra cửa sổ, nhìn hàng cây xanh mướt cứ liên tục lướt qua lướt qua trước mắt.Thật không khỏi cảm thán, sao nó trôi qua nhanh vậy.- Ngủ một chút đi HJ.- Không ngủ được.- Còn sớm mà.- Em sợ khi ngủ rồi, thời gian lại trôi nhanh quá.- Ngủ một lát đi, có thể tối nay hai ta..... đều sẽ mất ngủ.- Minhyungie em sợ.Cậu chồm tới ôm chặt lấy người hắn.Vùi mặt mình vào hỏm cổ hắn thút thít.Hắn cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc dỗ dành cậu.Đến mức leo lên xe đi về rồi mà cậu còn do dự.Nhưng mà cũng không thể giấu mãi được, cả hai đã nói dối hơi nhiều rồi.Và bụng cậu ngày càng lớn lên.Có nghĩa là cũng gần đến với ngày cậu phải không biết sinh tử ra sao để sinh đứa bé trong bụng ra.Có thể HJ sẽ mất mạng.Lỡ như lỡ như.Nếu nó xảy ra thật.Cậu không muốn phải từ giã thế giới mà chưa có được sự công nhận từ chính gia đình của mình đâu.Hậu thuẫn của gia đình chính là sức mạnh vô cùng lớn.HJ muốn có được sự công nhận của họ để tiếp thêm động lực để cậu cùng Minhyung vượt qua.- Có anh ở đây.Phải, phải cậu có hắn, người mà cậu tin tưởng.- HyeonJoonie à, tin tưởng anh.Cậu xiết cánh tay mình ôm hắn thật chặt.Cảm nhận hơi ấm, vùi đầu vào hỏm cổ của hắn, nhắm mắt, bờ vai của lmh thật ấm áp, rất vững chắc, thật dễ chịu quá.Minhyung ngồi bên cạnh dỗ cậu ngủ một lát.Có lẽ do hồi hộp hoặc do suy nghĩ quá nhiều khiến cho HJ hơi khó ngủ.Qua một lúc lâu, khó khăn lắm HJ mới ngủ được một chút. Thì bên cạnh lại truyền đến âm thanh tiếng khóc cực kì chói tai.Em bé của nhà nào đó lần đầu được đi tàu điện không quen mà khóc quấy hết cả lên.Tiếng khóc làm cậu hoảng hốt giật mình ngồi dậy.Đứa trẻ gào khóc làm cả toa tàu rúng động.HJ lại cực kì nhạy cảm với những loại âm thanh này.Bây giờ cậu sợ nhất là tiếng ồn đó chỉ cần một âm thanh hơi lớn thôi cũng đủ làm cậu đau đầu, khó chịu.Tiếng khóc rung trời của đứa bé làm tai cậu hơi đau.HJ cố nhắm mắt bịt tai lại, nhưng đứa bé đó như đang đối đầu với cậu vậy.Minhyung thấy cậu khó chịu thì thật cũng xót hết ruột gan.Hắn đứng dậy, giúp mẹ của đứa trẻ dỗ dành nó thử.Lúc đầu bà cũng hơi e ngại.Nhưng vì bé khóc lớn quá, nên cứ để hắn dỗ thử xem.Mọi hành động của Lmh đều được HJ nhìn thấy.Đứa trẻ đã thật sự ngoan ngoãn nằm trong tay của hắn.HJ nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngay cả người.Cậu tự mình tưởng tượng ra được hình ảnh lmh ẳm đứa con trai của họ.Có phải cũng sẽ ấm áp và màu hồng như vầy không.Sau khi trả đứa bé lại cho mẹ, hắn trở lại ngồi cạnh HJ.- Hết ồn rồi.- Ừm~~- Còn khó chịu không?HJ lắc đầu, cậu nhìn chằm chằm hắn đến mất tự nhiên.- Sao anh biết cách dỗ con nít.- Anh học dần để sau này dỗ con trai của chúng ta.HJ nghe hắn nói mà không thể không mỉm cười.Coi bộ hắn lo còn nhiều hơn cậu nữa, cậu chỉ biết giữ nó trong bụng thôi.Cậu tựa đầu vào vai hắn, lần nữa yên bình dỗ mình vào giấc ngủ.Lmh cũng nghiêng đầu dựa vào người cậu, lồng ngực hắn hiện giờ thấy cực kì ấm áp.Dùng một tay xoa xoa đầu cho HJ dễ ngủ, mái tóc của cậu mềm mại, thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào dịu dàng, khiến cho hắn yên tâm mà thả lỏng.Họ bù trừ cho nhau trên mọi phương diện.Dưới bầu trời làm chứng họ ở bên nhau thật sự rất hạnh phúc.HJ trước khi đi về có thông báo cho gia đình một tiếng rồi.Cậu có dặn là nhà đừng có nấu nướng gì hết.Nhưng mà mẹ cậu nào có nghe đâu.Bà trông con dâu tương lai mà, nên phải làm tiệc thịnh soạn chứ.Chị gái và ba của cậu cũng tranh thủ nghĩ làm để chào đón cậu trở về.HyeonJoon về nhà sớm hơn dự kiến một tiếng đồng hồ lận.Lúc về tới là nhà vẫn còn chưa có chuẩn bị xong.Cậu dắt hắn đứng trước nhà.Lúc này trời cũng đã gần chập tối rồi.Thời tiết bên ngoài rất lạnh.HJ nhìn xung quanh ánh đèn đường màu vàng nhạt.Cậu tự hỏi tại sao đèn đường đa phần đều sẽ thường là màu ấm?Có lẽ là để sưởi ấm những người về nhà vào đêm muộn như cậu hay sao.HJ vươn tay nhưng lại không dám nhấn chuông, cứ đưa tới rồi lại rụt lại.- Joonie à~~hai ta cùng nhấn nó được không?Cậu mím môi hít thở thật sâu.Hắn cầm tay cậu, chồng hai ngón tay hai người với nhau." Dinh dong "Lập tức có người ra mở cửa.Mẹ cậu và chị gái niềm nở chạy ra đón khách.Hai người thấy HJ đương nhiên là đã rất vui.Nhưng khi thấy người phía sau cậu thì hơi không được tự nhiên lắm.Thấy hơi sai sai.Bạn gái mà cậu nói là cậu con trai này hay sao.Chầc không có đâu.Chỉ đùa thôi, đùa thôi đúng không?- Minhyung à, sao con rảnh về đây chơi với HJ nhà bác thế?- Anh ấy về cùng con.- Ý con là sao? Nếu con muốn dẫn bạn về chơi, không sao không sao bên trong còn phòng trống?- Mẹ.- Mẹ cái gì mà mẹ, mau vào nhà đi Minhyung.Bà thật sự không muốn tin vào trực giác của mình đâu.Chắc là chỉ đùa thôi đúng không?Bà còn cố đi ra ngoài tìm kiếm xung quanh xem bạn gái của HJ đang trốn ở đâu nữa.- Con chào hai bác và chị đây ạ.- À, ừm con ngồi đi.- Con có chút quà mọn tặng hai bác và chị.- Aigo, lần sau xuống chơi thì đừng khách sáo.Chị cậu nhận lấy quà trong tay hắn, mà cũng có chút hơi ngượng.Thật sự thì cảnh tượng này hơi khác so với sự tưởng tượng của họ.- Bạn gái con đâu rồi con trai, sao con không nói là dẫn bạn.Cha mẹ và chị gái cậu trao đổi ánh mắt, trong nhà bầu không khí lập tức im lặng đến kỳ lạ.Quả thật... Con trai họ hứa rằng sẽ dẫn người yêu về nhà nhưng cũng chưa từng thừa nhận đó là nam hay nữ.Lmh đây lại từng thừa nhận rằng hai đứa rất thân, thân đến độ sống chung một nhà, ngủ trên một giường.Những nghi ngờ của mẹ cậu dần dần hiện lên...Mẹ cậu cẩn thận quan sát HJ giống như muốn tìm chút manh mối.Cậu cảm nhận được ánh mắt của mẹ mình, nhưng lại chẳng dám nhìn lên.Trong phòng khách, cha mẹ cậu ngồi trên ghế dài đối diện.Còn cậu và hắn ngồi đối diện sóng vai với nhau.Chị cậu đứng bên cạnh ghế của mẹ nhìn quan sát cả hai.Bầu không khí trong nhà lập tức xuống thấp đến độ lạnh run.Mọi thứ im lặng đến mức nghẹt thở.Cứ như vậy cũng không ổn.Mẹ cậu là người phá tan bầu không khí trước.- Thôi hai đứa mới về uống miếng trà, ăn ít trái cây đi.- Cha mẹ, chị, con có chuyện muốn nói.- Có chuyện... gì sao?HJ mím môi, giọng nói khô khốc, nghèn nghẹn như sắp run rẩy.Lmh ở bên cạnh im lặng nắm tay cậu. Cái nắm tay như đang cố truyền sức mạnh đến cậu.- Ba mẹ còn nhớ cái đoạn video hồi con mới vô địch không ạ.- Đương nhiên là nhớ, sao hả có gì sao?Mẹ cậu bối rối đến mức xoa hai bàn tay vào nhau. Sắc mặt cả ba người lúc xanh lúc đỏ hồi hộp. Đồng loạt nhìn về hướng cậu.HyeonJoon cố gắng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói từng chữ thật rõ ràng.- Mẹ ơi, người ta...nói sự thật đó ạ.- Sự thật?Cậu cuối đầu né tránh mắt của họ.Dùng tay cởi từng lớp khoác ra đưa cho Minhyung cầm lấy.Mọi động tác của cậu đều làm cả nhà cực kì sửng sốt.Cuối cùng họ dừng ánh mắt lại ở phía bụng dưới của cậu.Giờ ba người họ thật sự không thể nói gì thêm, chỉ có thể dùng ánh mắt khiếp sợ để phản kháng.Họ đương nhiên rất sốc nhưng không thể khẳng định đó là sự thật được.Cha mẹ và chị cậu ngây người rất lâu, tựa như vẫn chưa hiểu hết những gì HJ muốn nói.- Con nói gì...vậy con trai, chẳng phải...tin tức đó chỉ là bịa đặt thôi hả?Thấy HJ im lặng không trả lời.Bà tức giận đứng dậy.Bà cố nhìn rõ bụng của cậu thêm một chút rồi nhìn chỗ khác ngay lập tức như bị dầu làm bỏng mắt.- Sao có thể vậy được, con là con trai mà HJ, tại sao có thể như vậy được?- Mẹ không tin đâu, con đang đùa với mẹ đúng không, hôm nay giỡn tới đây được rồi con trai.- Mau mau đứng dậy giúp mẹ nấu đồ ăn cơm, hôn nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa ngon.Bà thật sự không thể tin chuyện này là thật đâu, mẹ Moon đi tới chỗ cậu, nắm lấy cánh tay cậu kéo mạnh.Đương nhiên là hành động tiếp theo đều đã được Minhyung ngăn cản lại.Hắn đẩy cậu ra phía sau lưng.- Dì Moon à.Tiếng kêu dì của lmh làm bà bừng tỉnh sau vài giây phút ngơ ngẩn.Bà cuối cùng cũng chú ý đến hắn.Mẹ cậu chợt nhận ra sự thật, chỉ vào mặt cậu và hắn mà run run.- Cậu thật sự là đứa bạn gái.... à không... người mà HJ nhà tôi muốn dẫn về nhà.- Dạ là con.- Vậy cậu là gì của nó?- Là cha của đứa bé trong bụng Joonie ạ.Trước mắt mẹ cậu tối sầm, bà cẩn thận ôm ngực ho khan hai tiếng.Sau đó trừng mắt mà nhìn thẳng về phía Lmh.Gặng hỏi hắn từng câu từng chữ.- HJ tại sao lại ở chung với cậu?- Con xin lỗi đã nói dối, là con đưa em ấy về nhà để tiện chăm sóc ạ, không có chuyện ở ké share tiền.- Có con trai?- Là đứa bé...ở trong bụng HJ ạ.- Vậy còn người bỏ rơi con gì đó?- Là cháu bịa ạ.- Vậy ...đống đồ cho trẻ sơ sinh đó...là là...- Là của con trai của hai đứa con ạ.Bà nghe hắn trả lời rành mạch từng câu từng câu, mà đầu như muốn nổ pháo bon bon.- Không...không thể nào...trong bụng của HJ nhà chúng tôi không thể nào, là hai đứa nói dối.- Đây là thật ạ...Mẹ ơi.HJ bây giờ đã run nẩy đến mức giọng nói cũng không được bình thường.Cậu dùng tay, vén áo mình lên phơi bày bụng ra cho họ xem.Bà bước từng bước đi tới chỗ cậu.Nhìn cái bụng to tròn của cậu thật kĩ.Mẹ cậu rưng rưng nước mắt, vươn tay chạm vào nó, ấm nóng chân thật.Trong phút chốc vài giây ngắn ngủi.Mẹ Moon vươn tay giơ lên tát một cái thật mạnh vào má cậu.ChátMặt cậu lặp tức đỏ ửng lên.Lmh và HJ thật sự đã không ngờ tới, lập tức liền không kịp phản ứng.Hắn bước tới kéo cậu ra sau lưng.- Cậu tránh ra, tôi đang nói chuyện với con trai của tôi.- Dì ơi xin dì muốn đánh muốn mắng gì thì hãy trút hết lên con, chỉ cần dì đừng làm tổn thương em ấy, con nguyện đứng yên cho dì đánh mắng.Con trai duy nhất mà bà trông mong nay lại có chuyện ngoài sức tưởng tượng.Thiệt sự lúc này bà không biết nên trút hết cảm xúc vào đâu, chỉ có thể trút giận lên người hắn.- Đồ khốn nạn, cậu làm con trai tôi có thai mà còn dám có mặt mũi nói chuyện hả?Bà vung tay cào cấu làm loạn, nắm áo của Minhyung vừa rưng rưng gào khóc. - Cậu ...là đồ đạo đức giả, cậu không xứng đáng ở đây có quyền lên tiếng.Lúc này ấn tượng tốt đẹp về hắn trong mắt bà đã dần tan biến thành mây khói.Không còn chút tác dụng nào hết.Con trai một của họ, ưu tú, khoẻ mạnh, trai tráng, sự nghiệp lại sáng lạng đương nhiên đều cuối cùng họ mong muốn ở cậu là tìm được người mà họ thấy yên tâm mà gửi gắm.Nhưng mà không phải theo cái cách này.Có đau không, chắc chắn là họ đau đến không chịu nổi.Càng không thể chấp nhận rồi.Hiện giờ bà như con hổ cái bị cướp mất con.Chỉ có thể hận không thể ăn tươi nuốt sống cắn chết Lmh.Mẹ Moon nhìn thấy hắn càng thêm tức giận. Bà bỏ qua hắn, tìm kiếm ánh mắt của HJ đang được lmh che chắn ở sau lưng.Cậu thật sự hiện giờ như chết tâm, không một cảm xúc hay một biểu cảm nào hết.Cái tát của mẹ cậu như cái hất nước trong ly.Trong ly cạn rồi thì đâu còn gì nữa.Thật sự ngay giây phút này đây cậu không thể khóc được.Càng không thể rơi giọt nước mắt nào.Chỉ thể nói hai chữ thôi " Cay đắng".Mẹ cậu tức điên lên bà vẫn không tin được con trai mình lại thành ra như vầy.- HJ là tên khốn này lừa con lên giường làm con bụng mang dạ chữa đúng không? Con bước ra đây nói cho mẹ biết đi. NHANH LÊN.Cậu thật sự là một đứa không giỏi tranh luận, ở trước mặt cha mẹ lại càng không.Nhưng giờ phút này nếu im lặng nửa hắn và cậu sẽ không còn được vẹn nguyên.HJ dùng hết sự can đảm của nửa đời còn lại, để mở miệng lên tiếng thừa nhận.- Sự thật là hai đứa con tình nguyện, có thể đứa bé là sự cố ngoài ý muốn, nhưng con đồng ý muốn sinh nó ra, không ai lừa gạt con hết.Hết rồi hết thật rồi, đứa con trai mà bà mong ngóng thành ra như vậy thật rồi.Bà cũng không còn sức để gào thét nữa.Chỉ có thể lẳng lặng khụy xuống mặt đất mà khóc thôi.Nhìn mẹ khóc, chị cậu cũng khóc mà chạy tới ôm bà.Cậu nhìn mẹ và chị gái ôm nhau khóc mà lòng chạnh lại, hai chân cũng bủn rủn mà đứng không nỗi.Hắn ôm cậu ngồi xuống.Gì đây hai đứa bây còn muốn ôm ấp nữa sao.Cha của cậu nảy giờ vẫn luôn im lặng.Nhưng nhìn cảnh tượng một thằng con trai khác ôm ấp con trai mình làm ông cực mất bình tĩnh.Vợ khóc, con gái khóc, con trai thì sình bụng vì một thằng ất ơ.Nói coi bảo sao mà không tức cho được.Ông vung tay quăng mạnh tách trà đang cầm trong tay vào thẳng người lmh.Tách trà đương nhiên trúng đích.Sao đóĐáp đấtXoảngCùng với đó là máu tứa ra từ trán hắn.Trán lmh rách toạt một đường.Máu theo đó chảy dọc xuống sóng mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com