tiếp theo
Ông Hồ nhanh nhẹn trải chiếu, sắp đồ cúng cùng Võ. Văn gọi người trông coi mồ mả lại, đưa cho anh ta tờ giấy vẽ, nói:
- Đây là hình vẽ lăng mộ, anh về tính toán giá cả xong gọi cho tôi. Thỏa thuận được, tôi chồng tiền cho xây ngay.
Người kia đi rồi, Võ đốt hương đưa cho Văn, nói:
- Anh Hai cúng đi. Nghe em đọc rồi đọc theo nghen.
Võ đọc rõ ràng mạch lạc một bài cúng kêu gọi đủ tên các Phật tiên, thần, thánh. Văn đọc theo rồi lạy. Cắm hương. Cả ba im lặng ngồi bên mộ đợi hương tàn. Văn chợt nói với ông Hồ:
- Chú Hồ, con làm chuyển nhượng xe qua chú, chú đăng ý taxi tư nhân để kiếm tiền sinh sống, luôn tiện chăm nom nhà cửa giùm tụi con được không?
Ông Hồ rớm nước mắt, còn mong gì hơn.
Một đời không chữ nghĩa, theo tiếng gọi non sông cứu nước, bảy lần bị thương, thời bình lập lại không đủ công, để có được việc làm nuôi thân, may mà gần mười lăm năm nay "bảo vệ" Võ, mới được ba bữa.
- Sao không được? -- Giọng ông Hồ nghèn nghẹn -- Tao còn nhà cửa gì đâu, bốn mươi năm phiêu bạt.
- Hay quá anh Hai! -- Võ vỗ tay đôm đốp.
Cả ba đứng lên, Võ thành thạo pha thêm tuần trà xong, xá ba xá, đem giấy ra đốt. Gió thổi mạnh, tro giấy bay tung, lẫn trong gió. Văn nghe được tiếng nói ra rá của đài phát thanh xã gần đó.
- Võ. Em nghe rõ không?
- Dạ rõ. Nội dung nhắn một bà mẹ nào đó tên Lê Thị Huyền Vi, bỏ nhà đi từ năm 1990, nay ở đâu, con là... Cái Chuông, tên gì kỳ vậy anh Hai? Đã biết lỗi lầm, mong mẹ tha thứ quay về. Ai biết mẹ tôi ở đâu, xin gọi về số... 091... tôi xin cảm ơn và hậu tạ. Kèm theo lời nhắn là chân dung bà Huyền Vi.
Ông Hồ gầm gừ:
- Làm con mà bất hiếu vậy đó, trời không đánh chết cũng sinh lên xộp xuống, ngóc đầu không nổi.
Võ dọn đồ vào giỏ, ngoắc đám thợ xây mả gần đó cho chai rượu, xôi, thịt... chỉ giữ lại con gà và đĩa nhãn. Văn hỏi em:
- Sao không cho hết.
- Phải anh không? Để về nấu miến ăn trưa chứ.
Văn lắc đầu dù thương em chất ngất.
- Cái thằng! Về đến nhà, Văn thay đồ xuống bếp theo yêu cầu của Võ. Và anh phục thằng em sát đất khi thấy nó chặt gà, ướp gia vị, bắc bếp, lấy nước luộc gà làm nước nấu miến. Hai mươi phút sau, cả ba đề huề ngồi xuống bàn ăn trước ba tô miến và đĩa thịt gà rắc lá chanh béo ngậy. Văn ăn một hơi hết tô miến, khen đôi lúc ăn gà chấm muối tiêu chanh.
- Anh không ngờ em giỏi vậy.
Võ hết cười, nói:
- Biết làm sao. Hai mẹ con bả hết tới công ty thì đi shop hoặc gầy sòng bạc rồi lên đồng hầu thánh. Còn ba thì kén ăn, chú Hồ lại không biết nấu ngon. Em đành học nấu thôi. Dễ lắm anh Hai.
Văn nhón trái nhãn, lột vỏ cho vào miệng:
- Anh không thích em thành bà nội trợ đâu, phải ra dáng tu mi nam tử chứ.
- Trời. Em mọc râu rồi anh còn chê chỗ nào?
Cả ba cười khà. Văn nhìn kỹ thằng em. Nó bảnh trai thật. Hàng ria mép lông tơ lún phún, tay chân cao, dài, lông đen mượt. Nó đẹp trai hơn cả... mình mới chết.
Văn bàn chuyện nhà nhanh chóng, lúc anh đứng lên, ông Hồ nói:
- Văn à. Buồn thì cứ đi giải khuây, đừng uống rượu nhiều như hôm qua, rủi xa nhà, một mình...
- Con biết. Cảm ơn chú.
Nhưng đến tối, khi kiểm tra xong bài vở Võ, Văn lại buồn rũ, anh nhìn ảnh cha mẹ chua xót nghĩ rằng, mình quá bất hiếu, rác rưởi. Văn liền gọi taxi đến thẳng bar rượu khách sạn Faito.
Bar rượu Faito nổi tiếng tài pha chế rượu. Nhưng bar lại vắng khách vãng lai. Hầu hết phục vụ cho khách ở khách sạn. Văn đi vào và bị một người chạy ra đâm sầm suýt té. Anh ta thấy anh, mừng quíu liền hỏi:
- Anh thấy sếp tôi đâu không? Bả có đi với anh không?
Hình như anh ta hỏi Hoán Vân. Văn nghĩ bụng, hỏi lại:
- Cậu nói Hoán Vân à? Cô ấy chưa về sao?
Mặt anh chàng tái mét:
- Chết rồi. Từ chiều tới giờ gọi bả không được. Bả căt liên lạc mất tiêu. Giờ còn chưa về, chắc có tai nạn xảy ra, làm sao đây?
Văn lại nghĩ khác. Đêm qua, trong say, anh vẫn tỉnh để biết người con gái ấy rất độc lập và có cá tính. Cô ta đang làm gì đó và không muốn bị quấy rầy, thế thôi. Người như cô ta, xe ủi lô cán cũng khó chết được. Văn hậm hực nghĩ đến cú lăng cù đèo đêm qua. Mình khen cô ta thật quá đáng. Nhưng phải công nhận, cô ta dường như cố nhẹ tay để mình không ê ẩm.
- Cậu đừng lo -- Văn vỗ vai anh chàng -- Cô ấy chắc đi xa chưa về kịp thôi. Có thể đang ở ngoài vùng phủ sóng nên không gọi được.
- Hôm nay bả đi Đại Lộc với người điều tra thị trường, người kia về rồi, đang chờ gặp bả để giao hồ sơ, mà chờ cả năm tiếng đồng hồ rồi.
- Thì cậu thay cổ nhận đi.
Anh chàng nhăn nhó: - Không được. Nguyên tắc mật, bả đề ra tôi đâu dám phạm. Bả dũa te tua liền. Anh chàng bức tóc chạy qua khu lễ tân, Văn chẳng hiểu sao lại đi theo, anh thấy anh chàng đang năn nỉ cô gái ngồi quay lưng về phía anh, cô gái có dáng quen thuộc.
- Hân! -- Văn gọi.
Cô gái quay lại, đúng là Hân. Vẫn duyên dáng dù hơi cứng hơn trong độ tuổi ba mươi nhiều thăng trầm.
- Anh Văn -- Hân thấy Văn, tươi lên qua nụ cười.
Đông thở phào xoa tay tía lia:
- Ổn rồi. Ổn rồi. Bạn cũ gặp nhau chắc cần vài... ba giờ tâm sự. Trong thời gian đó, nhất định sếp về.
Hân lắc đầu cười nhìn Văn, anh nói:
- Hoán Vân là bạn anh, chắc có sự cố gì mới chậm trễ thôi. Vầy đi, anh đang rảnh, Hân có thể ngồi với anh tối nay không?
- Vì anh và Hân hay vì cô Hoán Vân đây?
- Vì cả ba.
Văn nheo mắt cười cười, anh cố làm lơ trước nét buồn thoáng qua mặt Hân. Tình yêu là thế đó, như mọi cuộc đua giữa đời, kẻ chạy người đuổi theo. Họ là bạn nhau thời sinh viên, cách nhau hai lớp, đồng cảm với nhau hết mọi chuyện trừ trái tim. Chẳng hiểu sao Văn không yêu được Hân. Trong khi cô lại làm hàng tá gã con trai điên đảo, thế rồi cô trốn chạy anh, trốn chạy mọi kỷ niệm thời con gái ra tận Hà Nội làm cho một công ty lớn về điều tra thị trường. Nghe bảo cô đã lấy chồng, rồi lại nghe cô ly dị, nghe cô từng bị điều tra suốt cả năm về một vụ án kinh tế lớn nào đó, và giờ gặp cô ở đây, trong vai trò cũ, thời mới ra trường. Em sao hả Hân? Sao đầy mệt mỏi thế kia? Có phải là lỗi anh đã làm cho con tim em tan nát, khiến em điên rồ phiêu lưu vào mọi lối đường tăm tối gian lao.
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- Lâu quá không gặp em, gặp lại thật bất ngờ. Hân. Em khác quá, ngay cả bảy năm xa cách cũng chỉ khiến em tặng anh mỗi nụ cười ngày gặp lại.
- Vậy phải làm sao? -- Hân khuấy đều ly nước người phục vụ vừa bưng đến, hớp một ngụm, đặt xuống -- Phải nhảy nhổm lên, ôm anh, khóc lên à? Điều ấy, bảy năm trước em không làm được, lẽ nào bảy năm sau em làm?
- Em vẫn thế, dù bây giờ có thẳng hơn, chín chắn hơn. Hân. Em sống thế nào?
Cô nhìn anh, buộc miệng:
- Sao anh không hút thuốc. Hân muốn thấy anh của bảy năm trước, chỉ một làn khói thuốc đủ làm con gái si mê.
Khi anh thả khói thuốc bay từng vòng tròn ra khoảng không gian, Hân ngơ ngác nhìn rồi nói:
- Em làm việc ở công ty cũ, sau vụ điều tra sáng tỏ, họ biết em bị vu oan -- Cô cười cay đắng. -- Thằng Vũ, chồng cũ em, ăn ốc bắt em đổ vỏ đấy. Thật khốn khiếp! Hắn có một trái tim chó sói, một cái đầu chồn cáo và gương mặt của anh. Văn nhói đau. Nghĩa là một phần trách nhiệm thuộc về anh. Hân buông câu kết luận buồn tênh:
- Giờ em lại là của bảy năm trước, tệ hại hơn là đã mất luôn niềm tin vào cuộc đời.
Văn đắng ngắt miệng, dù ly cà phê có khá nhiều đường. Anh vụng về, nắm tay Hân bóp nhẹ:
- Đừng thế Hân. Hãy hướng về tương lai và tạo ước mơ. Người đàn bà bắt đầu cuộc đời bằng tuổi bốn mươi Hân ạ. Em chỉ mới ba mươi, em sẽ tìm được hạnh phúc cho mình.
Mặt Hân rạng rỡ hơn, qua nụ cười rộng mở và Văn chỉ lấy bàn tay lại khi Hoán Vân đứng trước họ, mệt mỏi, đầy bụi đường. Cô nói ngay:
- Xin lỗi để cô phải đợi. Tôi xin tính tiền công tác cho thời gian cô chờ. Mong cô thông cảm.
Hân mỉm cười nhìn Vân:
- Cô ngồi xuống nghỉ một chút, chắc cô mệt lắm?
- Vâng. Tôi ngỡ chỉ chạy xe trong hai giờ đi và về.
Hoán Vân ngồi xuống. Đông ngồi theo, nháy nhó với Văn. Anh nói:
- Hân à, cô Vân cần tắm rửa nghỉ ngơi, em giao hồ sơ cho cô ấy, còn có gì để sáng mai nói.
Hoán Vân nhìn đống hồ sơ rồi nói:
- Tôi làm phiền cô Hân mười lăm phút cho xong việc hôm nay. Ngày mai có phần việc khác.
Hân gật đầu nhìn Văn. Anh tế nhị đứng lên:
- Anh qua bar rượu chờ Hân.
Đông cũng đứng lên, Hoán Vân lấy từ túi quần ra viên thuốc cho vào miệng xong ra hiệu Hân để tập hồ sơ lên bàn. Hoán Vân lấy ra xem, thỉnh thoảng cô đặt câu hỏi, Hân trả lời rành rọt. Đúng mười lăm phút, Vân gấp hồ sơ đứng lên chìa tay:
- Tôi rất vui mừng vì gặp người cộng tác giỏi như cô. Hy vọng, cô không có trở ngại gì để giúp tôi thêm một tuần nữa.
- Đồng ý -- Hân vui vẻ -- Tôi cũng thích lối làm việc của cô lắm. Tạm biệt.
Nhưng cả hai cùng đi qua quầy bar, Hoán Vân đứng lại quầy, uống liền ba séc rượu. Cô chống khuỷu tay xuống quầy, hai tay bưng vầng trán, đứng bất động khoảng năm phút rồi trả tiền, quay lên khách sạn.
- Cô ta cứ như đang gánh hết mọi tội lỗi thế gian trên đôi vai vậy.
- Sức làm việc cô ta rất phi thường, anh nói là bạn mà sao cổ không nhìn anh vậy? -- Hân nghi ngờ hỏi.
- Bạn tình cờ thôi. Cách đây năm ngày cổ từ công ty cũ qua làm một chỗ mới, anh gặp lần này mới lần thứ tư. ����ge - Anh có vẻ chú ý đến cô ta lắm -- Hân cười cười hỏi.
- Cô ta như bợm ấy. Em lo làm quái gì -- Văn giở giọng nửa thật nửa đùa -- Anh không thể yêu em, làm sao có thể cảm nổi cô gái như đàn ông đó.
Anh ấy cố ý khẳng định một lần nữa cho mình biết đấy. Hân chua chát nghĩ và cô chợt muốn vượt rào một lần trong đời. Cô uống rượu như Văn và chỉ vài séc là gục. Gã trưởng quầy nheo mắt, nhún vai và nhìn anh, Văn tỉnh bơ một tay choàng qua eo cô, một tay kéo tay cô choàng qua vai mình. Anh dìu cô ra taxi, hỏi vào tai cô:
- Hân. Em ở khách sạn nào. Anh đưa về.
- Chưa... thuê... em mới bay vô mà.
Thế đấy. Văn nói địa chỉ nhà mình. Nghĩ thầm lúc xe chạy: "Mặc sức chú Hồ với thằng Võ tra khảo ngày mai". Té ra cả hai đều đi ngủ. Văn mở khóa cửa, dìu Hân vào nhà, đưa thẳng lên phòng Hướng ở lúc trước, đặt cô lên giường, đắp mền cẩn thận rồi về phòng mình. Cởi hết áo quần, mặc độc quần short sau khi tắm. Văn ngần ngừ một chút rồi bấm mobilphone gọi qua khách sạn, lễ tân nối máy lên phòng Hoán Vân, cô bất ngờ khi nghe Văn gọi đến, anh hỏi:
- Còn làm việc sao Hoán Vân?
- Sao có vẻ thân tình vậy? -- Hoán Vân nhíu mày, suy nghĩ và trả lời:
- Phải. Hồ sơ phải được fax về công ty trước tám giờ sáng mai. Anh cần gì ở tôi?
- Không. Tôi tưởng cô không khỏe. Hoán Vân. Công việc có đến ba, bốn chục năm để làm. Còn sức khỏe...
- Nếu không có gì, tôi cúp máy đây.
Văn nhìn chiếc máy mình cầm ngơ ngẩn. Cô ta là sắt đá hay sao? Phòng bên kia, dường như Hân đang kêu la. Văn chạy qua, anh thấy Hân chệnh choạng nhổm lên từ nền nhà. Văn đỡ cô lên, hỏi:
- Có sao không Hân?
Cô gục đầu vào vai anh, thay vì trả lời, tấm thân thanh mảnh ép sát vào anh, hơi thở cô thơm rượu và nồng nàn hương vị đàn bà. Văn phát sốt, anh chẳng phải thanh cao gì ở lứa tuổi ngoài ba mươi, chưa có người yêu, nhưng gối chăn qua đường chẳng thiếu. Anh đã là đàn ông và cô là đàn bà từng đi qua hương lửa, nhưng Văn không muốn đó là Hân. Anh vùng ra, cô quấn chặt, thì thầm mê người:
- Đừng anh. Em muốn anh chỉ một đêm nay, anh và em bây giờ chẳng còn gì gìn giữ. Nửa đời rồi anh Văn ơi.
Và cô tìm môi anh cuống quýt đê mê. Cô hôn thật điêu luyện, thật nồng cháy.
Văn bừng lên dữ dội, anh đáp trả hối hả, có chút thô bạo.
- Hân. Có nên không -- Anh thì thầm -- Anh không có gì trao em ngoài...
- Em hiểu. Em không đòi hỏi gì đâu. Văn...
Văn cho cô điều cô muốn trong đam mê với chút xót xa. Và cô ngủ thiếp, đầy mãn nguyện thỏa thê. Văn lẳng lặng về phòng, đêm ấy anh thao thức. Nhận điện từ tòa soạn yêu cần Văn khẩn cấp bay đi HàNội dự cuộc họp báo quan trọng của nhà nước. Anh xách túi hàn lý nhảy ba bậcthang vô một xuống lầu. Dặn thằng em "bá chấy":
- Nói chú Hổ anh đi. Đầu tháng vô dự khóa luyện thi, anh đón. Còn nữa, hình nhưanh đã gặp "Cái Chuông" (hehehe). Muốn biết, vô Sài Gòn anh kể chonghe.
Văn chui vào taxi. Võ chồm theo hét:
- Đực rựa à, anh Hai?
- Không. Một cô gái khá độc đáo. Bye nghe.
Văn bảo xe chạy qua Faito dù không chút hy vọng Hoán Vân ở đó. Đúng vậy, cô trảphòng từ sáng, biến mất. Văn ngẩn ngơ khi nhớ ra, anh không hề biết chút gì vềcô để liên lạc. Văn gọi Hân, máy cô không trả lời. Văn đành chào thua, cho xechạy ra phi trường.
Chuyến bay chuẩn bị cất cánh. Văn chìa giấy công vụ đặc biệt, anh được đưa vôtận sân bay, ngồi ở ghế dự bị dành cho cán bộ cao cấp đi công vụ đột xuất.
Một giờ sau, Văn có mặt tại Hà Nội. Anh gọi Hân lần nữa, máy không reo. Văn bồnchồn vào cuộc họp báo qua mấy vòng an ninh bảo vệ. Khi ngồi vào chỗ của mình,Văn gạit bỏ hết chuyện riêng tư, anh trở thành nhà báo sắc sảo, tinh tế.
Cuộc họp báo của tổng bí thư với các cơ quan thông tấn báo chí lần này là vềvấn đề phát triển kinh tế, đẩy mạnh sản xuất hàng tiêu dùng, hàng xuất khẩu.
Văn đại diện cho Sài Gòn Times, đặt ba câu hỏi liên quan đến việc quảng cáo,tiếp thị trong nước và ngoài nước. Việc khủng hoảng tiền tệ ở châu Á, ảnh hưởngđến mức độ đầu tư tại Việt Nam,và nạn thủ tục hành chánh rườm rà trong nước khiến doanh nghiệp than vãn.
Cuộc họp báo chấm dứt, Văn bay vội về Đà Nẵng. Ngồi trên chuyến bay Văn tự cườimình ngốc nghếch. Đáng lẽ bay thẳng về thành phố sau khi fax bài phỏng vấnxong, anh lại vô đây, chỉ với mục đích gặp lại Hoán Vân. Cô ta biết, mặc sứccười mình đến trẹo quai hàm.
Nhưng khắp các khách sạn, đều không có Hoán Vân đến ở. Văn gọi Hân, máy cô vẫnkhông trả lời.
Trên chuyến bay sáu giờ Đà Nẵng - T.P. Hồ Chí Minh, Văn tì ti uống rượu để cốquên nỗi nhớ vừa len lén đi vào hồn anh. Người đàn ông ba mươi ba tuổi, có tấtcả trừ tình yêu.
****
- Đây là hình vẽ lăng mộ, anh về tính toán giá cả xong gọi cho tôi. Thỏa thuận được, tôi chồng tiền cho xây ngay.
Người kia đi rồi, Võ đốt hương đưa cho Văn, nói:
- Anh Hai cúng đi. Nghe em đọc rồi đọc theo nghen.
Võ đọc rõ ràng mạch lạc một bài cúng kêu gọi đủ tên các Phật tiên, thần, thánh. Văn đọc theo rồi lạy. Cắm hương. Cả ba im lặng ngồi bên mộ đợi hương tàn. Văn chợt nói với ông Hồ:
- Chú Hồ, con làm chuyển nhượng xe qua chú, chú đăng ý taxi tư nhân để kiếm tiền sinh sống, luôn tiện chăm nom nhà cửa giùm tụi con được không?
Ông Hồ rớm nước mắt, còn mong gì hơn.
Một đời không chữ nghĩa, theo tiếng gọi non sông cứu nước, bảy lần bị thương, thời bình lập lại không đủ công, để có được việc làm nuôi thân, may mà gần mười lăm năm nay "bảo vệ" Võ, mới được ba bữa.
- Sao không được? -- Giọng ông Hồ nghèn nghẹn -- Tao còn nhà cửa gì đâu, bốn mươi năm phiêu bạt.
- Hay quá anh Hai! -- Võ vỗ tay đôm đốp.
Cả ba đứng lên, Võ thành thạo pha thêm tuần trà xong, xá ba xá, đem giấy ra đốt. Gió thổi mạnh, tro giấy bay tung, lẫn trong gió. Văn nghe được tiếng nói ra rá của đài phát thanh xã gần đó.
- Võ. Em nghe rõ không?
- Dạ rõ. Nội dung nhắn một bà mẹ nào đó tên Lê Thị Huyền Vi, bỏ nhà đi từ năm 1990, nay ở đâu, con là... Cái Chuông, tên gì kỳ vậy anh Hai? Đã biết lỗi lầm, mong mẹ tha thứ quay về. Ai biết mẹ tôi ở đâu, xin gọi về số... 091... tôi xin cảm ơn và hậu tạ. Kèm theo lời nhắn là chân dung bà Huyền Vi.
Ông Hồ gầm gừ:
- Làm con mà bất hiếu vậy đó, trời không đánh chết cũng sinh lên xộp xuống, ngóc đầu không nổi.
Võ dọn đồ vào giỏ, ngoắc đám thợ xây mả gần đó cho chai rượu, xôi, thịt... chỉ giữ lại con gà và đĩa nhãn. Văn hỏi em:
- Sao không cho hết.
- Phải anh không? Để về nấu miến ăn trưa chứ.
Văn lắc đầu dù thương em chất ngất.
- Cái thằng! Về đến nhà, Văn thay đồ xuống bếp theo yêu cầu của Võ. Và anh phục thằng em sát đất khi thấy nó chặt gà, ướp gia vị, bắc bếp, lấy nước luộc gà làm nước nấu miến. Hai mươi phút sau, cả ba đề huề ngồi xuống bàn ăn trước ba tô miến và đĩa thịt gà rắc lá chanh béo ngậy. Văn ăn một hơi hết tô miến, khen đôi lúc ăn gà chấm muối tiêu chanh.
- Anh không ngờ em giỏi vậy.
Võ hết cười, nói:
- Biết làm sao. Hai mẹ con bả hết tới công ty thì đi shop hoặc gầy sòng bạc rồi lên đồng hầu thánh. Còn ba thì kén ăn, chú Hồ lại không biết nấu ngon. Em đành học nấu thôi. Dễ lắm anh Hai.
Văn nhón trái nhãn, lột vỏ cho vào miệng:
- Anh không thích em thành bà nội trợ đâu, phải ra dáng tu mi nam tử chứ.
- Trời. Em mọc râu rồi anh còn chê chỗ nào?
Cả ba cười khà. Văn nhìn kỹ thằng em. Nó bảnh trai thật. Hàng ria mép lông tơ lún phún, tay chân cao, dài, lông đen mượt. Nó đẹp trai hơn cả... mình mới chết.
Văn bàn chuyện nhà nhanh chóng, lúc anh đứng lên, ông Hồ nói:
- Văn à. Buồn thì cứ đi giải khuây, đừng uống rượu nhiều như hôm qua, rủi xa nhà, một mình...
- Con biết. Cảm ơn chú.
Nhưng đến tối, khi kiểm tra xong bài vở Võ, Văn lại buồn rũ, anh nhìn ảnh cha mẹ chua xót nghĩ rằng, mình quá bất hiếu, rác rưởi. Văn liền gọi taxi đến thẳng bar rượu khách sạn Faito.
Bar rượu Faito nổi tiếng tài pha chế rượu. Nhưng bar lại vắng khách vãng lai. Hầu hết phục vụ cho khách ở khách sạn. Văn đi vào và bị một người chạy ra đâm sầm suýt té. Anh ta thấy anh, mừng quíu liền hỏi:
- Anh thấy sếp tôi đâu không? Bả có đi với anh không?
Hình như anh ta hỏi Hoán Vân. Văn nghĩ bụng, hỏi lại:
- Cậu nói Hoán Vân à? Cô ấy chưa về sao?
Mặt anh chàng tái mét:
- Chết rồi. Từ chiều tới giờ gọi bả không được. Bả căt liên lạc mất tiêu. Giờ còn chưa về, chắc có tai nạn xảy ra, làm sao đây?
Văn lại nghĩ khác. Đêm qua, trong say, anh vẫn tỉnh để biết người con gái ấy rất độc lập và có cá tính. Cô ta đang làm gì đó và không muốn bị quấy rầy, thế thôi. Người như cô ta, xe ủi lô cán cũng khó chết được. Văn hậm hực nghĩ đến cú lăng cù đèo đêm qua. Mình khen cô ta thật quá đáng. Nhưng phải công nhận, cô ta dường như cố nhẹ tay để mình không ê ẩm.
- Cậu đừng lo -- Văn vỗ vai anh chàng -- Cô ấy chắc đi xa chưa về kịp thôi. Có thể đang ở ngoài vùng phủ sóng nên không gọi được.
- Hôm nay bả đi Đại Lộc với người điều tra thị trường, người kia về rồi, đang chờ gặp bả để giao hồ sơ, mà chờ cả năm tiếng đồng hồ rồi.
- Thì cậu thay cổ nhận đi.
Anh chàng nhăn nhó: - Không được. Nguyên tắc mật, bả đề ra tôi đâu dám phạm. Bả dũa te tua liền. Anh chàng bức tóc chạy qua khu lễ tân, Văn chẳng hiểu sao lại đi theo, anh thấy anh chàng đang năn nỉ cô gái ngồi quay lưng về phía anh, cô gái có dáng quen thuộc.
- Hân! -- Văn gọi.
Cô gái quay lại, đúng là Hân. Vẫn duyên dáng dù hơi cứng hơn trong độ tuổi ba mươi nhiều thăng trầm.
- Anh Văn -- Hân thấy Văn, tươi lên qua nụ cười.
Đông thở phào xoa tay tía lia:
- Ổn rồi. Ổn rồi. Bạn cũ gặp nhau chắc cần vài... ba giờ tâm sự. Trong thời gian đó, nhất định sếp về.
Hân lắc đầu cười nhìn Văn, anh nói:
- Hoán Vân là bạn anh, chắc có sự cố gì mới chậm trễ thôi. Vầy đi, anh đang rảnh, Hân có thể ngồi với anh tối nay không?
- Vì anh và Hân hay vì cô Hoán Vân đây?
- Vì cả ba.
Văn nheo mắt cười cười, anh cố làm lơ trước nét buồn thoáng qua mặt Hân. Tình yêu là thế đó, như mọi cuộc đua giữa đời, kẻ chạy người đuổi theo. Họ là bạn nhau thời sinh viên, cách nhau hai lớp, đồng cảm với nhau hết mọi chuyện trừ trái tim. Chẳng hiểu sao Văn không yêu được Hân. Trong khi cô lại làm hàng tá gã con trai điên đảo, thế rồi cô trốn chạy anh, trốn chạy mọi kỷ niệm thời con gái ra tận Hà Nội làm cho một công ty lớn về điều tra thị trường. Nghe bảo cô đã lấy chồng, rồi lại nghe cô ly dị, nghe cô từng bị điều tra suốt cả năm về một vụ án kinh tế lớn nào đó, và giờ gặp cô ở đây, trong vai trò cũ, thời mới ra trường. Em sao hả Hân? Sao đầy mệt mỏi thế kia? Có phải là lỗi anh đã làm cho con tim em tan nát, khiến em điên rồ phiêu lưu vào mọi lối đường tăm tối gian lao.
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- Lâu quá không gặp em, gặp lại thật bất ngờ. Hân. Em khác quá, ngay cả bảy năm xa cách cũng chỉ khiến em tặng anh mỗi nụ cười ngày gặp lại.
- Vậy phải làm sao? -- Hân khuấy đều ly nước người phục vụ vừa bưng đến, hớp một ngụm, đặt xuống -- Phải nhảy nhổm lên, ôm anh, khóc lên à? Điều ấy, bảy năm trước em không làm được, lẽ nào bảy năm sau em làm?
- Em vẫn thế, dù bây giờ có thẳng hơn, chín chắn hơn. Hân. Em sống thế nào?
Cô nhìn anh, buộc miệng:
- Sao anh không hút thuốc. Hân muốn thấy anh của bảy năm trước, chỉ một làn khói thuốc đủ làm con gái si mê.
Khi anh thả khói thuốc bay từng vòng tròn ra khoảng không gian, Hân ngơ ngác nhìn rồi nói:
- Em làm việc ở công ty cũ, sau vụ điều tra sáng tỏ, họ biết em bị vu oan -- Cô cười cay đắng. -- Thằng Vũ, chồng cũ em, ăn ốc bắt em đổ vỏ đấy. Thật khốn khiếp! Hắn có một trái tim chó sói, một cái đầu chồn cáo và gương mặt của anh. Văn nhói đau. Nghĩa là một phần trách nhiệm thuộc về anh. Hân buông câu kết luận buồn tênh:
- Giờ em lại là của bảy năm trước, tệ hại hơn là đã mất luôn niềm tin vào cuộc đời.
Văn đắng ngắt miệng, dù ly cà phê có khá nhiều đường. Anh vụng về, nắm tay Hân bóp nhẹ:
- Đừng thế Hân. Hãy hướng về tương lai và tạo ước mơ. Người đàn bà bắt đầu cuộc đời bằng tuổi bốn mươi Hân ạ. Em chỉ mới ba mươi, em sẽ tìm được hạnh phúc cho mình.
Mặt Hân rạng rỡ hơn, qua nụ cười rộng mở và Văn chỉ lấy bàn tay lại khi Hoán Vân đứng trước họ, mệt mỏi, đầy bụi đường. Cô nói ngay:
- Xin lỗi để cô phải đợi. Tôi xin tính tiền công tác cho thời gian cô chờ. Mong cô thông cảm.
Hân mỉm cười nhìn Vân:
- Cô ngồi xuống nghỉ một chút, chắc cô mệt lắm?
- Vâng. Tôi ngỡ chỉ chạy xe trong hai giờ đi và về.
Hoán Vân ngồi xuống. Đông ngồi theo, nháy nhó với Văn. Anh nói:
- Hân à, cô Vân cần tắm rửa nghỉ ngơi, em giao hồ sơ cho cô ấy, còn có gì để sáng mai nói.
Hoán Vân nhìn đống hồ sơ rồi nói:
- Tôi làm phiền cô Hân mười lăm phút cho xong việc hôm nay. Ngày mai có phần việc khác.
Hân gật đầu nhìn Văn. Anh tế nhị đứng lên:
- Anh qua bar rượu chờ Hân.
Đông cũng đứng lên, Hoán Vân lấy từ túi quần ra viên thuốc cho vào miệng xong ra hiệu Hân để tập hồ sơ lên bàn. Hoán Vân lấy ra xem, thỉnh thoảng cô đặt câu hỏi, Hân trả lời rành rọt. Đúng mười lăm phút, Vân gấp hồ sơ đứng lên chìa tay:
- Tôi rất vui mừng vì gặp người cộng tác giỏi như cô. Hy vọng, cô không có trở ngại gì để giúp tôi thêm một tuần nữa.
- Đồng ý -- Hân vui vẻ -- Tôi cũng thích lối làm việc của cô lắm. Tạm biệt.
Nhưng cả hai cùng đi qua quầy bar, Hoán Vân đứng lại quầy, uống liền ba séc rượu. Cô chống khuỷu tay xuống quầy, hai tay bưng vầng trán, đứng bất động khoảng năm phút rồi trả tiền, quay lên khách sạn.
- Cô ta cứ như đang gánh hết mọi tội lỗi thế gian trên đôi vai vậy.
- Sức làm việc cô ta rất phi thường, anh nói là bạn mà sao cổ không nhìn anh vậy? -- Hân nghi ngờ hỏi.
- Bạn tình cờ thôi. Cách đây năm ngày cổ từ công ty cũ qua làm một chỗ mới, anh gặp lần này mới lần thứ tư. ����ge - Anh có vẻ chú ý đến cô ta lắm -- Hân cười cười hỏi.
- Cô ta như bợm ấy. Em lo làm quái gì -- Văn giở giọng nửa thật nửa đùa -- Anh không thể yêu em, làm sao có thể cảm nổi cô gái như đàn ông đó.
Anh ấy cố ý khẳng định một lần nữa cho mình biết đấy. Hân chua chát nghĩ và cô chợt muốn vượt rào một lần trong đời. Cô uống rượu như Văn và chỉ vài séc là gục. Gã trưởng quầy nheo mắt, nhún vai và nhìn anh, Văn tỉnh bơ một tay choàng qua eo cô, một tay kéo tay cô choàng qua vai mình. Anh dìu cô ra taxi, hỏi vào tai cô:
- Hân. Em ở khách sạn nào. Anh đưa về.
- Chưa... thuê... em mới bay vô mà.
Thế đấy. Văn nói địa chỉ nhà mình. Nghĩ thầm lúc xe chạy: "Mặc sức chú Hồ với thằng Võ tra khảo ngày mai". Té ra cả hai đều đi ngủ. Văn mở khóa cửa, dìu Hân vào nhà, đưa thẳng lên phòng Hướng ở lúc trước, đặt cô lên giường, đắp mền cẩn thận rồi về phòng mình. Cởi hết áo quần, mặc độc quần short sau khi tắm. Văn ngần ngừ một chút rồi bấm mobilphone gọi qua khách sạn, lễ tân nối máy lên phòng Hoán Vân, cô bất ngờ khi nghe Văn gọi đến, anh hỏi:
- Còn làm việc sao Hoán Vân?
- Sao có vẻ thân tình vậy? -- Hoán Vân nhíu mày, suy nghĩ và trả lời:
- Phải. Hồ sơ phải được fax về công ty trước tám giờ sáng mai. Anh cần gì ở tôi?
- Không. Tôi tưởng cô không khỏe. Hoán Vân. Công việc có đến ba, bốn chục năm để làm. Còn sức khỏe...
- Nếu không có gì, tôi cúp máy đây.
Văn nhìn chiếc máy mình cầm ngơ ngẩn. Cô ta là sắt đá hay sao? Phòng bên kia, dường như Hân đang kêu la. Văn chạy qua, anh thấy Hân chệnh choạng nhổm lên từ nền nhà. Văn đỡ cô lên, hỏi:
- Có sao không Hân?
Cô gục đầu vào vai anh, thay vì trả lời, tấm thân thanh mảnh ép sát vào anh, hơi thở cô thơm rượu và nồng nàn hương vị đàn bà. Văn phát sốt, anh chẳng phải thanh cao gì ở lứa tuổi ngoài ba mươi, chưa có người yêu, nhưng gối chăn qua đường chẳng thiếu. Anh đã là đàn ông và cô là đàn bà từng đi qua hương lửa, nhưng Văn không muốn đó là Hân. Anh vùng ra, cô quấn chặt, thì thầm mê người:
- Đừng anh. Em muốn anh chỉ một đêm nay, anh và em bây giờ chẳng còn gì gìn giữ. Nửa đời rồi anh Văn ơi.
Và cô tìm môi anh cuống quýt đê mê. Cô hôn thật điêu luyện, thật nồng cháy.
Văn bừng lên dữ dội, anh đáp trả hối hả, có chút thô bạo.
- Hân. Có nên không -- Anh thì thầm -- Anh không có gì trao em ngoài...
- Em hiểu. Em không đòi hỏi gì đâu. Văn...
Văn cho cô điều cô muốn trong đam mê với chút xót xa. Và cô ngủ thiếp, đầy mãn nguyện thỏa thê. Văn lẳng lặng về phòng, đêm ấy anh thao thức. Nhận điện từ tòa soạn yêu cần Văn khẩn cấp bay đi HàNội dự cuộc họp báo quan trọng của nhà nước. Anh xách túi hàn lý nhảy ba bậcthang vô một xuống lầu. Dặn thằng em "bá chấy":
- Nói chú Hổ anh đi. Đầu tháng vô dự khóa luyện thi, anh đón. Còn nữa, hình nhưanh đã gặp "Cái Chuông" (hehehe). Muốn biết, vô Sài Gòn anh kể chonghe.
Văn chui vào taxi. Võ chồm theo hét:
- Đực rựa à, anh Hai?
- Không. Một cô gái khá độc đáo. Bye nghe.
Văn bảo xe chạy qua Faito dù không chút hy vọng Hoán Vân ở đó. Đúng vậy, cô trảphòng từ sáng, biến mất. Văn ngẩn ngơ khi nhớ ra, anh không hề biết chút gì vềcô để liên lạc. Văn gọi Hân, máy cô không trả lời. Văn đành chào thua, cho xechạy ra phi trường.
Chuyến bay chuẩn bị cất cánh. Văn chìa giấy công vụ đặc biệt, anh được đưa vôtận sân bay, ngồi ở ghế dự bị dành cho cán bộ cao cấp đi công vụ đột xuất.
Một giờ sau, Văn có mặt tại Hà Nội. Anh gọi Hân lần nữa, máy không reo. Văn bồnchồn vào cuộc họp báo qua mấy vòng an ninh bảo vệ. Khi ngồi vào chỗ của mình,Văn gạit bỏ hết chuyện riêng tư, anh trở thành nhà báo sắc sảo, tinh tế.
Cuộc họp báo của tổng bí thư với các cơ quan thông tấn báo chí lần này là vềvấn đề phát triển kinh tế, đẩy mạnh sản xuất hàng tiêu dùng, hàng xuất khẩu.
Văn đại diện cho Sài Gòn Times, đặt ba câu hỏi liên quan đến việc quảng cáo,tiếp thị trong nước và ngoài nước. Việc khủng hoảng tiền tệ ở châu Á, ảnh hưởngđến mức độ đầu tư tại Việt Nam,và nạn thủ tục hành chánh rườm rà trong nước khiến doanh nghiệp than vãn.
Cuộc họp báo chấm dứt, Văn bay vội về Đà Nẵng. Ngồi trên chuyến bay Văn tự cườimình ngốc nghếch. Đáng lẽ bay thẳng về thành phố sau khi fax bài phỏng vấnxong, anh lại vô đây, chỉ với mục đích gặp lại Hoán Vân. Cô ta biết, mặc sứccười mình đến trẹo quai hàm.
Nhưng khắp các khách sạn, đều không có Hoán Vân đến ở. Văn gọi Hân, máy cô vẫnkhông trả lời.
Trên chuyến bay sáu giờ Đà Nẵng - T.P. Hồ Chí Minh, Văn tì ti uống rượu để cốquên nỗi nhớ vừa len lén đi vào hồn anh. Người đàn ông ba mươi ba tuổi, có tấtcả trừ tình yêu.
****
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com