TruyenHHH.com

[FULL][Edit-ĐM]Trẫm, huỷ hoại một quốc gia

Chương 3

NamNguyn907253

Trẫm Bị Khi Dễ ( h )

"Chu Thừa Li, viết đi."

Thị vệ đi theo Thẩm lão tướng quân ném giấy bút cho trẫm.

Hiện giờ ông ta mới qua tuổi tứ tuần, cả người mang theo khí chất sắc bén ngạo mạn của tướng quân chinh chiến trên sa trường lâu năm, sau khi bước vào cửa cho đến giờ, trên mặt không giấu nổi xuân phong đắc ý.

Tục ngữ nói người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Lụa bố màu vàng căng ra trên mặt bàn, bút son đề lên những hàng chữ vụng về:

Trẫm tại vị sáu năm, nhận được phúc đức trời ban, ngưỡng chiêm thiên văn, nhìn xuống lòng dân, thấy vận số quốc gia đã tận. Hành trình đại đạo, thiên hạ vì công, tuyển hiền đức nhậm năng.....Nay nhường ngôi cho Thẩm Thiên Thành tướng quân, bố cáo thiên hạ.

Đôi mắt lạnh lẽo âm u của Thẩm lão tướng quân vẫn luôn dòm lom lom trên người trẫm, chờ đến khi trẫm ấn quốc tỉ lên chiếu thư xong, ông ta mới hoàn toàn thả lỏng.

Có cái này thì trẫm được băng hà rồi. Cũng không biết thuốc độc có mạnh lắm không, hoặc là đao chém có nhanh không, có dứt khoát không.

Trẫm nhắm mắt chờ đợi thật lâu cũng không thấy ai ra tay, lãng phí hết cả công chuẩn bị tâm trạng.

"Yên tâm đi, Chu Thừa Li. Tạm thời trẫm sẽ không động vào ngươi, chờ đến khi bình định phản loạn xong rồi, trẫm sẽ xử lý ngươi sau."

Thẩm lão tướng quân thật là nóng vội, còn chưa đăng cơ đã thay đổi xưng hô rồi.

Trẫm ngẩng đầu nhìn Thẩm lão tướng quân, ông ta lại trào phúng nhìn trẫm. Ông ta muốn thấy trẫm lo sợ bất an, hoảng sợ thấp thỏm chờ đợi từng ngày.

Nhưng mà trẫm thua thật, chỉ có thể mặc cho người ta xử trí.

Đáng tiếc Thẩm lão tướng quân mới đắc ý được hai ngày, Giang Nam đã xảy ra bạo động. Người trời sinh bảo thủ tính tình đa nghi như ông ta, sao có thể trao binh quyền cho hai đứa con trai ruột.

Thẩm lão tướng quân quyết định dẫn đại quân đi bình định nội loạn, mà hai đứa con trai của ông ta bị bắt ở lại Hoàng Cung xử lý triều chính.

Xong rồi, mạng ta xong rồi.

Khi đối mặt Thẩm lão tướng quân, trẫm cũng chưa có sợ đến mức như vậy đâu. Vậy mà lúc đối mặt với anh em nhà kia, trẫm chỉ hận không thể lập tức đi theo lão thừa tướng, đi đầu thai.

May mắn hai người bọn họ bận rộn, không ai rảnh rỗi để ý tới trẫm.

Nhưng mà Thẩm Thanh Dạ vẫn còn lòng dạ nhớ đến trẫm, y tới Thần Hi Cung ném hết y phục của trẫm đi, chỉ chừa lại hồng y mà y mang tới.

Đảo mắt đã tới đầu đông, nhìn vậy thôi chứ trẫm cũng không phải chịu khổ. Than hoa trong phòng được đốt cháy bừng bừng cả ngày lẫn đêm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ, phủ nắng ấm lên người trẫm.

Trẫm nảy sinh ý định học cổ nhân đọc sách giải sầu, đáng tiếc mới đọc được hai dòng, hai mắt trẫm đã bị nắng chiếu díp cả lại, ngáp dài ngáp ngắn. Cơm canh do cung nữ bưng đến đặt trên bàn đã được một thời gian, nếu không ăn nhanh thì sẽ hoàn toàn nguội lạnh.

"Đại nhân ngài mau ăn đi." Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Thanh Dạ thật hiểu trẫm, y biết trẫm sẽ không để cung nhân phải khó xử, thế là ngày nào cũng phái tiểu cung nữ đưa cơm đến, còn cố ý để trẫm nhìn thấy vết sẹo bị đánh. Cũng chỉ là bởi vì trẫm ăn chậm.

Thôi được rồi, trẫm ăn thì sẽ không ai bị đau.

No nê xong rồi lại bắt đầu mệt rã rời, dù sao trẫm cũng là người rảnh rỗi, ngủ lúc nào mà chả được. Chờ cung nhân lui ra ngoài, trẫm lập tức rúc vào chăn chuẩn bị ngủ nướng.

Nhưng giấc ngủ này của trẫm chẳng an ổn chút nào. Trẫm mơ thấy bản thân đứng trong biển lửa, tiên đế, mẫu phi, thừa tướng, còn có vô số người đang bị lửa thiêu đốt. Mà chân trẫm bị xiềng xích trói chặt, chẳng thể làm được gì. Xuyên thấu qua ngọn lửa, trẫm nhìn thấy hai đứa trẻ. Một đứa lạnh lùng, một đứa hoạt bát tươi cười.

Trẫm choàng tỉnh dậy, cả người nóng như thiêu như đốt, tình dục như sóng cuộn bao trùm thân thể trẫm, trẫm khó chịu, trẫm muốn giải tỏa. Rất hiếm khi trẫm động tình, tại sao hôm nay lại như vậy?

Trẫm chợt nhớ tới bữa cơm canh ăn lúc trưa.

Không được, không chịu nổi, tay trẫm không chịu khống chế mà lần sờ xuống phía dưới.

"A...."

Bàn tay lạnh lẽo chạm vào dương vật nóng bỏng, giờ phút này mang lại cho trẫm chút an ủi vụng về.

"Chu Thừa Li."

Trẫm gắng gượng mở to mắt, cách một lớp màn che, hết thảy đều mơ hồ nhòe nhoẹt, có một bóng dáng màu đỏ đứng ở cửa.

"Đừng tới đây."

Bộ dạng của trẫm bây giờ quá khó coi, vừa rồi động tình, y phục đã lỏng lẻo rời rạc, nửa kín nửa hở, thoạt nhìn còn hạ lưu hơn cả kỹ tử thanh lâu

Nhưng Thẩm Thanh Dạ đâu có để lời trẫm vào tai, y tiến từng bước một đến gần màn giường, chắc lần này trẫm sẽ bị y ăn tươi nuốt sống rồi.

Bàn tay Thẩm Thanh Dạ chậm rãi xốc màn lên, cả người đều dán sát vào thân thể trẫm.

Trẫm vừa tức vừa sợ, co chân lại cuống quýt thối lùi về đuôi giường, y lại ngồi bất động ở đầu giường.

Y định làm gì vậy? Tình triều vừa bị dọa lui lại cuồn cuộn dâng trào lên lần nữa. Trẫm liều mạng cắn môi, mới có thể đè nén tiếng thở hổn hển nặng nề.

"Chu Thừa Li, Thánh Thượng." Thẩm Thanh Dạ lẩm bẩm tên trẫm, giống như mèo vờn chuột, ngắm trẫm bất lực rúc vào chăn.

Đầu ngón tay thon dài trắng ngần của y xoa nắn cánh môi bị trẫm cắn chặt.

Ý thức trẫm đã bắt đầu hoảng hốt, nếu không phải người trước mặt là Thẩm Thanh Dạ, sợ rằng trẫm đã nhào vào từ lâu.

Lý trí của người đã trúng xuân dược chẳng đáng một đồng, chỉ trong chốc lát, trong mắt của trẫm, Thẩm Thanh Dạ cũng chỉ còn là một nam nhân đẹp.

Rồi sau đó, người đẹp kia tiến lại gần trẫm, đôi môi trẫm bị hôn lên. Đầu tiên là nhẹ nhàng mơn trớn, tiếp theo, đầu lưỡi của y cạy khớp hàm của trẫm ra dễ như trở bàn tay.

Khi nụ hôn đầu tiên kết thúc, lý trí trẫm quay trở về một lát.

Y nắm góc áo trẫm lên, nói:

"Ngươi xem, trông có giống động phòng hoa chúc ngày thành thân không." Đều là màu đỏ, đúng là có hơi giống.

Y bóp gáy trẫm, ép trẫm nhìn thẳng vào y, dưới đáy mắt toàn là cố chấp điên cuồng.

Đây là kẻ điên từ đâu tới? Phản tặc mưu nghịch dã tâm bừng bừng như Thẩm lão tướng quân sao có thể nuôi lớn một kẻ điên như thế này? Trẫm ngửa đầu phản kháng, đáng tiếc rơi vào trong mắt y chỉ là động tác tán tỉnh gợi tình.

Thẩm Thanh Dạ rút trâm cài trên tóc trẫm, lại định cởi y phục trẫm.

Trẫm có thể để yên cho y muốn làm gì thì làm sao? Trẫm gom góp hết sức lực còn lại để đẩy y ra, kết quả chứng minh trẫm đúng là đồ vô dụng chỉ biết biến khéo thành vụng.

Y bực bội rồi, không kiên nhẫn được nữa, cho nên áp dụng cách xé y phục cho nhanh.

Roẹt---- một tiếng, lại đi tong một bộ y phục mới toanh.

Trẫm đây đang chết đuối trong bể dục vô biên cũng chưa nóng vội như ngươi.

Trẫm cuộn tròn trong lồng ngực y, không nhịn được run rẩy từng cơn.

Y đương nhiên thấy được trẫm đang khốn khổ thế nào, bèn dùng một bàn tay khóa chặt trẫm trong lòng, một bàn tay khác bắt đầu di chuyển khắp nơi trên thân thể trẫm.

Những ngón tay thon dài ấm áp mơn trớn ngực trẫm, đi xuống bụng dưới, cuối cùng tới chỗ dương vật trẫm. Vào ngày đông rét mướt, ấm áp sẽ mài mòn tâm trí của trẫm.

"Thẩm Thanh Dạ!"

Khi tay y nắm vào dương vật của trẫm, trẫm vừa hoảng sợ vừa tức giận, không nhịn được nên kêu tên y.

"Thánh Thượng, yên lặng nào, để dành sức lát nữa còn rên."

Mà theo bàn tay y vuốt lên vuốt xuống, rốt cuộc thì trẫm cũng không chịu đựng nổi nữa, thấp giọng thở hổn hển. Tư vị được người khác chạm vào thật sự mỹ diệu, nơi riêng tư đã lâu không được giải tỏa, rung giật vài lần rồi phun ra nước bọt màu trắng đục, khiến cho bàn tay chuyển động lên xuống càng thêm mượt mà.

Thẩm Thanh Dạ cực kỳ hiểu cái gì được gọi là được đằng chân lân đằng đầu.

Trẫm thấy y buông tay. Lập tức định co chân vào, nhưng lại bị y đè hẳn xuống giường.

Lọn tóc dài đen nhánh của y quét trên đùi trẫm, khiến trẫm ngứa ngáy quá. Hiện giờ trẫm không chịu nổi dù chỉ là một chút trêu ghẹo.

"Ư —— đau." Người này là chó sao? Da thịt đùi trong vốn dĩ mẫn cảm, bị cắn một ngụm không thương tiếc chút nào, khiến trẫm đau đến nỗi héo đi.

Y nghe thấy tiếng kêu của trẫm, tự biết bản thân quá đáng, thế là sửa lại, nhẹ nhàng liếm mút vết cắn. Hiện giờ trẫm vừa đau vừa ngứa, tình dục lại dâng trào lên thêm một bậc.

Nghe thấy tiếng kêu rên mang theo tiếng khóc nức nở của trẫm, y vậy mà còn không chịu tha cho trẫm. Trẫm trơ mắt nhìn y há miệng ngậm lấy dương vật trẫm, hết thảy dư lại đều đã bị hủy hoại, lý trí của trẫm, sự kiên trì nhỏ đến mức khó phát hiện của trẫm.

Chắc đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Dạ làm việc này, động tác lên xuống gập ghềnh, trúc trắc. Trong lòng trẫm giật thon thót, tim đập thình thịch, cứ sợ vị tổ tông kia hứng lên cắn đứt thứ đang ở trong miệng y lúc này.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của y, trẫm đã gần lên tới đỉnh, giơ tay đẩy đầu y ra.

Thế nhưng hết thảy động tác đều phí công vô ích, trẫm chỉ có thể thầm cầu nguyện ẩm thực phế đế thanh đạm, chắc tinh dịch cũng không có hương vị khó ngửi.

Thẩm Thanh Dạ ngẩng đầu lên, khóe môi treo nụ cười đắc ý, quệt môi một cái. Dưới ánh nhìn chăm chú của trẫm, y nuốt toàn bộ những thứ trong miệng xuống cổ họng.

Trẫm chỉ cảm thấy đầu óc trẫm kêu ong ong. Nam nhân quả nhiên là loài động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Vừa rồi ngậm dương vật nên không thở được thoải mái, giờ đây y lại đang ngồi trên eo trẫm, sung sướng hít thở.

Thẩm Thanh Dạ cởi bỏ y phục, lộ ra thân thể trắng ngần.

Tiếp theo, Thẩm Thanh Dạ cúi người xuống, hôn trẫm ngấu nghiến, môi lưỡi dây dưa. Không, trẫm không muốn nếm tinh dịch của chính mình đâu!

Hiển nhiên xuân dược mà Thẩm Thanh Dạ hạ cho trẫm không dễ dàng xử lý như vậy, trẫm còn chưa kịp thở hai hơi, làn sóng nhiệt quen thuộc lại trào lên. Lần này y không quan tâm đến trẫm. Mà nắm lấy bàn tay trẫm, chậm rãi đặt tới phía sau của y, nơi đó có một cái lỗ nho nhỏ.

"Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trên Kim Loan Điện, ta đã muốn làm như thế này. Ta nhịn lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng được như ước nguyện."

Y hơi nhổm người dậy, đặt đỉnh dương vật trẫm vào lỗ nhỏ của y, định nuốt nguyên cây vào.

Nơi đó vốn đâu phải nơi để thừa hoan, cho dù đã bị ngón tay nới rộng qua, vẫn nhỏ hẹp chặt chẽ như cũ. Trong lúc nhất thời trẫm đau, y cũng đau.

Trẫm thấy Thẩm Thanh Dạ đau đến mức chân mày cau chặt, trong mắt toàn là bực tức không kiên nhẫn. Trẫm hiểu biết nhiều hơn y. Vì đề phòng người này chốc nữa điên lên không quan tâm gì nữa mà ngồi phịch xuống, bẻ gãy dương vật trẫm, khốn khổ khốn nạn cái thân trẫm đây đã bị cưỡng hiếp còn phải chỉ thủ phạm cách bôi trơn nới lỏng.

"Ngươi có đem theo thuốc mỡ không?"

Được trẫm nhắc nhở, y mới chợt nhớ tới tập tranh đã từng xem qua trước khi đến đây, suy tư trong chốc lát, Thẩm Thanh Dạ thực sự moi từ trong đống y phục ra một cái lọ nhỏ. Ra là chuẩn bị đầy đủ hết rồi? Xem ra tên này đã ủ mưu từ lâu.

Y bôi thuốc mỡ qua quýt vào lỗ nhỏ ở đằng sau, rồi lại lần nữa ngồi quỳ lên người trẫm. Khi phần quy đầu vào được bên trong, cả trẫm và y đều nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Có lẽ là do dục vọng đã tích lũy rất lâu, vừa mới tìm được một nơi để phát tiết, trẫm không chịu khống chế mà liên tục động thân, chờ đến khi lý trí quay trở về, Thẩm Thanh Dạ đã nằm liệt trên người trẫm, vầng trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

May mà y là người tập võ, nội công thâm hậu, mặc dù phải chịu đối đãi thô lỗ nhưng chỗ đó vẫn không bị thương.

Sờ sờ xuống dưới, phát hiện ở nơi giao hợp không đổ máu, Thẩm Thanh Dạ bắt đầu liên tục nhún trên người trẫm. Những lọn tóc mượt mà của y buông xõa xuống bả vai, thoạt nhìn tựa yêu tinh hút tinh khí để sống.

"Ngươi có biết ta ghen ghét đố kỵ đến nhường nào không? Các phi tử khác thì thôi, vì ta biết ngươi chẳng qua gặp dịp thì chơi. Thế nhưng, tại sao ngươi lại đi coi trọng cung nữ kia?"

Dường như việc này đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của y, khiến y nổi điên cắn thật mạnh vào vị trí xương quai xanh của trẫm.

"A!"

Ý thức vốn dĩ của trẫm lúc này đã tan rã, lần này bị đau đến tỉnh táo cả người, máu đỏ tươi thấm ra từ miệng vết thương, chảy tràn xuống ngực, bờ môi y cũng biến thành màu đỏ tươi.

Hứa quý nhân, trẫm chưa từng chạm vào nàng. Ở trong thâm cung lòng người khó dò, trẫm vất vả tìm cho bản thân một cái cảng tránh gió che mưa.

Sau khi ra vào mấy chục lần, thân thể y đã quen với việc giao hợp. Thành ruột ẩm ướt ấm áp bao bọc chặt chẽ lấy dương vật của trẫm. Chỗ giao hợp phát ra tiếng nước òm ọp.

"Ưm, Chu Thừa Li."

Bởi vì động tình, toàn thân Thẩm Thanh Dạ đều lộ ra màu hồng nhạt.

Bỗng nhiên trẫm cảm giác quy đầu đụng phải một chỗ thịt mềm. Trong nháy mắt ấy, thân thể Thẩm Thanh Dạ run lên một chút.

Hóa ra phía sau của nam nhân lại có một nơi mẫn cảm như vậy.

Thẩm Thanh Dạ lần đầu tiên trải nghiệm khoái cảm mạnh mẽ, y điên cuồng nhấp mông, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.

"Chậm lại một chút. Thẩm Thanh Dạ."

Trẫm bị thứ khoái cảm mãnh liệt kia dọa sợ. Tầng tầng lớp lớp dục vọng chồng lên nhau, phủ lên thân thể trẫm, tựa như rắn độc, muốn kéo trẫm xuống dưới vực sâu.

Lúc này, lý trí của y cũng quay về trong chốc lát, y cúi người hôn trẫm ngấu nghiến, chờ đến khi y dời môi ra, hai đầu lưỡi đỏ thắm kéo ra một sợi chỉ bạc.

"Tiểu Li, chơi ta."

Cảm giác được trẫm có phản ứng với cái tên này, Thẩm Thanh Dạ bật cười.

Cái tên ở nơi sâu thẳm trong ký ức bị kêu lên, nó không nên xuất hiện trong tình huống này.

"Không được gọi ta như vậy."

"Vì sao, là ngươi sai, là ngươi lừa gạt trước, không phải sao?"

Trẫm không muốn nghe, bèn dùng sức đẩy hông lên, đâm cho Thẩm Thanh Dạ không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

"Đúng rồi, đúng là chỗ đó." Có trẫm phối hợp, y không cần phải chống bằng hai tay nữa, dứt khoát ngồi thẳng lên, dùng tay tự an ủi phía trước của chính mình.

"Ư, ưm Chu.....Chu Thừa Li." Giọng y như ngâm như nga. Rồi sau đó trẫm cảm thấy có chất lỏng nhỏ giọt lên bụng, lên ngực trẫm.

Sau khi phát tiết, y đã hoàn toàn thỏa mãn, xụi lơ trên người trẫm. Cảm giác được thứ trong thân thể chính mình giật giật, như đang chuẩn bị bắn tinh, y bèn dùng sức kẹp chặt dương vật trẫm lại, thì thầm.

"Ra bên trong đi."

Trẫm đưa đẩy thêm vài cái rồi bắn vào trong.

Hương vị tanh nồng cay mũi quanh quẩn trong gian phòng, hai người nằm trên giường đang thở dốc, cuộc hoan ái rốt cuộc cũng tạm hạ màn.

Trẫm xong rồi, lần này trẫm hoàn toàn xong đời rồi! Trẫm ch*ch con trai út của Thẩm Lão tướng quân, đệ đệ của Thẩm tướng quân.

--

Editor Anh Quan

Lần đầu edit H, ha ha, nhưng những phân cảnh H trong truyện sau này khi biết được đầu đuôi câu chuyện, chúng ta sẽ rất buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com