TruyenHHH.com

Full Edit Dm Tram Huy Hoai Mot Quoc Gia

Trẫm Bị Cầm Tù

Trẫm bị cứu mất rồi.

Thẩm Thanh Dạ giật lấy trường kiếm của ca ca y, nói: "Phụ thân nói lưu hắn lại vẫn còn hữu dụng."

Trẫm không biết bản thân vẫn còn hữu dụng cơ đấy.

Suy nghĩ kỹ càng một chút nào, trên tay trẫm không binh không quyền, ngoại trừ cái hư danh hoàng đế thì còn có gì nữa đâu? À, trẫm hiểu rồi, hiện giờ thời cuộc rung chuyển, nếu giết trẫm thì sợ rằng yêu ma quỷ quái khắp nơi đều sẽ hiện nguyên hình. Nếu trẫm vẫn còn tồn tại, có lẽ còn có thể duy trì bề ngoài hòa bình giả tạo.

Rời xa Thần Hi Cung 6 năm, hôm nay trẫm lại trở về rồi.

Cha con Thẩm gia giam lỏng trẫm ở nơi đây, còn ép trẫm viết chiếu thư nhường ngôi.

Ở trong Thần Hi Cung, không cần phải lo lắng đề phòng thấp thỏm mỗi ngày, không cần phải lá mặt lá trái với các vị phi tần, còn không có mẫu phi mỗi ngày đánh đập rủa xả, trẫm sống ở lãnh cung cực kỳ thoải mái vô tư lự.

Cho nên dù cho đồ ăn đưa tới mỗi ngày có kham khổ thiếu thốn, trẫm vẫn cứ là béo lên. Mấy năm trước, thừa tướng suốt ngày chê trẫm gầy, gầy quá lại mất hết cả thể diện của hoàng thất. Giờ đây cuối cùng trẫm cũng lên thêm vài cân thịt, thừa tướng lại chẳng cách nào nhìn thấy.

À, nhắc đến thừa tướng, không biết gia đình lão thừa tướng thế nào rồi, trẫm hiện giờ bị nhốt trong Thần Hi Cung, không nghe ngóng được tin tức bên ngoài.

Chẳng biết vì nguyên do gì mà Thẩm lão tướng quân cứ nghi ngờ trẫm vẫn còn quân cờ khác để lật ngược thế cờ, đúng là đa nghi như Tào Tháo, trẫm nào có cái đầu óc ấy. Chỉ đáng tiếc trẫm chưa kịp gả cháu gái của thừa tướng cho Thẩm Thanh Trú, nếu không thì với tầng quan hệ thông gia kia, một nhà thừa tướng có lẽ vẫn còn có người sống sót.

"Ái chà chà, sao lại ngồi dưới đất thế hử."

Tiểu Thuận Tử tới rồi đấy.

À, hiện giờ người ta là Thuận công công rồi nha.

Tối hôm đó chính vị này là vị ra mở cửa cung, hiện giờ cũng xem như người có công lao, thế là có cái phúc tác oai tác quái trong hoàng cung.

Sau khi tiểu nhân đắc chí, đương nhiên phải tìm người để chứng kiến cái sự oai phong của mình, trẫm bất hạnh bị nó tìm được rồi.

Nó mang theo mấy tên thái giám, ném đồ ăn của trẫm lên bàn, động tác thô lỗ đến mức trẫm cứ tưởng bọn họ đang cho chó ăn.

"Nào, ăn đi."

Thuận công công hất mặt lên tận trời, cũng chưa dùng con mắt để nhìn trẫm.

Hiện giờ đang là cuối thu, trẫm chỉ có thể nhìn thấy nước mũi trong vắt đang thò lò ra từ lỗ mũi của nó.

Chờ bọn họ đi hết cả rồi, trẫm mới bắt đầu ăn cơm, không hổ là đầu bếp trong cung, có làm tầm bậy thì ăn vẫn ngon phết.

Nhưng mà nếu không cho thêm nhiều nhuyễn cân tán như vậy thì sẽ ngon hơn.

Cơm nước xong xuôi, trẫm lại bắt đầu lười biếng nằm dài chảy thây chờ hết một ngày,

Từ xưa đến nay, những vị phế đế trong thiên hạ hẳn là luôn dùng thơ văn hay tranh vẽ để giải quyết nỗi ưu sầu trong lòng.

Đáng tiếc lúc còn nhỏ trẫm mới biết được vài chữ đã bị tống cổ vào lãnh cung, sau này người ta quên mất không dạy trẫm học nữa.

Mẫu phi của trẫm lại là bao cỏ uổng cho một mỹ mạo tuyệt trần.

Cho nên hiện giờ trẫm chỉ là biết chữ thôi, làm được thơ văn hay ho mới là lạ.

May mắn trẫm ở lãnh cung hơi bị lâu, cho nên giỏi nhất là ngồi yên chờ hết ngày.

Hình như trẫm quên không kể về mẫu phi của trẫm thì phải.

Trước kia trẫm đã từng nhắc qua, khi còn trẻ, mẫu phi của trẫm cực kỳ xinh đẹp, nói bà khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa.

Bị tiên đế để mắt tới nên bà tiến cung hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Sau này mẫu phi bị biếm lãnh cung, hay lấy trẫm ra để trút giận.

Trẫm cứ tưởng mẫu phi coi trọng quyền thế, vinh hoa phú quý, ai ngờ đâu vào cái ngày mà tiên đế băng hà, mẫu phi nghe tin lập tức tự sát chết theo. Trẫm trơ mắt nhìn bà tắt thở, rồi trẫm chạy nhào ra ngoài lãnh cung, tìm người đến chôn mẫu phi của trẫm. Cũng chính vào lần này, trẫm gặp được Thẩm Thanh Trú, nhưng mà ngày ấy hắn vẫn chưa biến thành bộ dạng như bây giờ.

Tướng quân trẻ tuổi mặc một thân ngân giáp đứng trước cửa Ngự Thư Phòng, bình tĩnh chỉ huy cung nhân. Mũi kiếm phản xạ ra ánh sáng chói lóa làm đôi mắt trẫm đau đớn. Sự việc diễn ra sau đó đương nhiên không khó đoán, Thẩm gia đấu trí đấu dũng với thừa tướng, đột nhiên phát hiện tiên đế còn một đứa con trai. Trai cò đánh nhau, trẫm tự nhiên thành ngư ông đắc lợi, thôi thì ít nhất lúc ấy là như thế.

Gió bên ngoài thổi vù vù vào trong phòng, trẫm quấn chặt chiếc chăn rách nát trên người. May mắn là hồi làm hoàng đế, trẫm vẫn luôn tiết kiệm, chưa đến mùa đông khắc nghiệt thì sẽ không đốt than sưởi ấm. Hiện giờ tuy thời tiết khá lạnh nhưng trẫm còn có thể chịu đựng được. Cũng không biết chờ đến ngày tuyết phủ trắng toàn bộ hoàng cung, nơi đây có còn ai ở hay không.

Trẫm về Thần Hi cung cũng mấy ngày rồi, người của Thẩm gia vẫn chưa tới đây. Họ đang định mài mòn ý chí của trẫm, thử trẫm sao? Sao mà phiền phức quá vậy, trẫm làm gì có dã tâm phục quốc đâu mà.

*

"Dập đầu lạy đi, rồi ta cho ngươi ăn cơm."

Thuận công công ngày càng chẳng xem ai ra gì. Trẫm thấy đám cung nhân đi theo nó ai nấy đều quần áo chỉnh tề. Lòng thầm suy đoán có lẽ cha con họ Thẩm đã chỉnh đốn từ trong ra ngoài hoàng cung hết một lượt. Giờ chỉ thiếu mỗi việc cầm được chiếu thư nhường ngồi của trẫm là xong. Trẫm tại vị tận 6 năm, tính ra đây là lần đầu tiên được viết thứ đứng đắn như vậy.

Trẫm nhất quyết không hé răng. Thế là cơm canh bị ném xuống đất, nước canh văng lên thấm ướt y phục của trẫm.

"Ai đang cãi cọ ầm ĩ vậy?"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm trẻ trung, là âm thanh mà trẫm đến chết cũng sẽ không quên. Là người ngày ấy từng cứu trẫm một mạng, Thẩm Thanh Dạ.

Y tung chân đá văng cửa, sắc mặt đen thui như đáy nồi. Ở trong mắt y lúc này, hẳn là trông trẫm khó coi lắm.

Người đã từng là đế vương giờ đây lại dựa vào thành giường không nhúc nhích, mà hoạn quan kiêu căng ngạo mạn ban nãy hiện giờ đang nơm nớp lo sợ quỳ gối lên bãi cơm canh bầy nhầy dưới đất.

Thẩm Thanh Dạ liếc nhìn xuống đất, trong mắt hằn lên sự tức giận. Loại cảm xúc thoáng qua trong mắt y rất kỳ lạ, khiến trẫm hoài nghi có khi bản thân nhìn lầm rồi.

"Chẳng phải ta đã nói phải chăm sóc cẩn thận hay sao?" Y không nhìn trẫm, mà chăm chăm hưng sư vấn tội Thuận công công. Quả nhiên là tướng quân dũng mãnh trên chiến trường, khí thế thật là dữ dội.

"Nô.....nô tài."

Chăm sóc trẫm cẩn thận làm cái gì? Sợ trẫm không viết chiếu thư à?

"Ngươi chăm như thế đấy à?"

Thẩm Thanh Dạ nghiêng đầu híp mắt, tựa hồ như đang đánh giá Thuận công công.

Dung nhan y tinh xảo, khóe môi cong cong tươi cười, để lộ chiếc răng nanh be bé, nếu như mi mắt mà cong cong nữa, thì trông sẽ đẹp biết bao. Chẳng qua lúc này đây, tuy miệng đang cười nhưng gương mặt y lại hết sức dữ tợn.

Trẫm chợt nhớ tới Hứa quý nhân, nàng bị y đẩy xuống hồ.

"Bản tướng quân nể tình ngươi hầu hạ Thánh Thượng lâu nhất, mới giao người cho ngươi chăm sóc, kết quả thứ súc sinh nhà ngươi hóa ra lại bằng mặt không bằng lòng. Cút!"

Thuận công công vừa lăn vừa bò lồm cồm chạy ra khỏi cửa.

Thẩm Thanh Dạ lại gọi thêm mấy cung nhân đến quét tước phòng ốc.

Trẫm ngồi đây mãi làm phiền cung nhân làm việc, nên trẫm quyết định chạy đến chính điện. Thẩm tiểu tướng quân cũng theo sát mông trẫm. A di đà phật, trẫm thật sự không muốn ở chung một chỗ với y. Nếu Thẩm Thanh Trú là sông băng quạnh quẽ, thì Thẩm Thanh Thu chính là mãng xà vui giận thất thường. Trẫm cứ có cảm giác y chỉ rình để cắn cổ trẫm. Dù gì trẫm cũng là quân vương mất nước rồi, hà tất phải làm thế? Hay là dứt khoát cho trẫm một đao, để trẫm đi đầu thai quách đi cho xong.

"Y phục Thánh Thượng đã bị ô uế, cởi ra đi." Nhìn dáng vẻ săn sóc quan tâm của y, cả thể xác và tinh thần của trẫm đều run cầm cập. Trẫm quyết tâm giữ chặt áo ngoài, phảng phất như đây không phải vải vóc bình thường mà là áo giáp hộ thân. Trẫm không phối hợp nên chọc giận y.

"Ta bảo ngươi cởi ra!" Y tức giận giằng áo ngoài của trẫm, lực tay của người tập võ quả thực rất mạnh, kéo có đúng một phát mà rách toạc cả y phục. Rồi bây giờ trẫm làm sao mà vượt qua được mùa đông rét mướt đây? Trẫm còn chưa kịp buồn rầu thì Thẩm Thanh Dạ đã ném y phục của y lên đầu trẫm. Bởi vì hiện giờ không phải chinh chiến nơi nơi, hôm nay Thẩm Thanh Dạ mặc hồng y, tay áo thêu huyền văn, cổ áo thêu hoa văn hoa dâm bụt màu bạc chạm rỗng.

Trẫm khuất phục trước dâm uy, cũng khuất phục với cái rét. Mới vừa mặc y phục xong, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Thanh Dạ cũng bao phủ lên người trẫm. Có nội công hộ thân thật tốt biết bao, hôm nay trời lạnh như vậy, cơ thể y vẫn ấm áp như lò sưởi. Dù sao cũng đã chịu ân huệ, trẫm nên nói lời cảm tạ mới phải, tuy rằng người xé toạc y phục của trẫm cũng là Thẩm Thanh Dạ, nhưng việc nào ra việc đó.

Trẫm vừa ngẩng đầu lên đã thấy y trừng mắt nhìn trẫm chằm chằm, trong mắt mang theo nét u ám đáng sợ.

Nỗi sợ hãi quen thuộc lại bắt đầu lan tràn trong lòng. Trẫm giật lùi về phía sau theo bản năng. Kết quả lại như đổ thêm dầu vào lửa, Thẩm Thanh Dạ tức giận nắm cổ tay trẫm rồi kéo giật trẫm đến sát mặt y, gằn giọng hỏi: "Vì sao lại sợ ta?" Hơi thở nóng ướt phả vào lỗ tai, trẫm lại muốn kéo giãn khoảng cách một chút, nhưng mà trẫm không thắng nổi sức lực của y.

"Nói chuyện!" Bàn tay y lại bóp mạnh thêm một chút, khiến cổ tay trẫm đau như sắp gãy đến nơi. Thẩm nhị công tử ơi, nếu ngài bóp nát cái tay này thì trẫm lấy gì để viết chiếu thư đây. Trẫm hơi hé môi, thân thể không chịu khống chế mà run lên lẩy bẩy. Nóc nhà, cột nhà, Thẩm Thanh Dạ, trẫm thấy thứ gì cũng đang đong đưa, vặn vẹo, thân thể như đang khát vọng thứ gì, nỗi đau đớn trào ra từ trong xương cốt. Trong lúc hôn mê, hình như trẫm nghe Thẩm Thanh Dạ nói: "Đi lấy thuốc lại đây."

Khi trẫm tỉnh lại đã là hoàng hôn, Thẩm Thanh Dạ đã rời đi từ lâu. Những món đồ bài trí trong phòng đã được thay đổi, thêm vào vài món nội thất, đệm chăn đều được đổi thành cái mới, cung nhân thì vẫn như cũ, chỉ có thị vệ đứng gác ngoài điện trông coi trẫm.

Mà quần áo trẫm đã chỉnh tề, trên người vẫn còn khoác áo ngoài của Thẩm Thanh Dạ. Cũng không biết Thuận công công thế nào rồi, dù sao những ngày tiếp theo, cung nhân mỗi ngày thay phiên tiến vào hầu hạ trẫm còn tận tâm hơn cả hồi trẫm còn làm hoàng đế.

Một ngày nọ, trẫm nghe lỏm được các nàng nói chuyện với nhau, cái gì mà nhị công tử hạ lệnh đánh chết một tên nô tài. Trẫm âm thầm thổn thức, xem ra người có công cũng không thoát được cơn điên của Thẩm Thanh Dạ.

"Hôm nay Thánh Thượng cảm thấy thế nào?" Thanh âm quen thuộc lại vang lên, trong lòng trẫm sợ nhảy dựng. Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Bồ Tát, Vô Lượng Thiên Tôn, a di đà phật, thiện tai thiện tai, tuy rằng trước nay trẫm chưa từng tế bái các ngài, nhưng trời cao có đức hiếu sinh. Làm ơn đưa trẫm đi đi.

Thẩm Thanh Dạ đẩy cửa bước vào, tâm can trẫm như hóa tro tàn. Thoạt nhìn tâm trạng y hôm nay không tồi, nhìn quanh quất bố trí trong phòng qua một lần, hài lòng gật gù.

Sau đó, y đột nhiên hỏi: "Tại sao ngươi không mặc y phục ta đưa đến?"

Trẫm chợt nhớ tới đống y phục kia, nào là màu hồng phấn, đỏ thắm, hải đường hồng, các loại màu đỏ, trẫm nhìn một hồi mà hoa mắt chóng mặt.

Trẫm không thích màu đỏ, lúc mẫu phi chết xung quanh nhiều màu đỏ lắm, lúc tiên đế chết, trẫm đứng ở cửa Ngự Thư Phòng cũng chỉ thấy được mỗi màu đỏ.

Ngay cả Thừa tướng, cung nhân, quân cận vệ của trẫm cũng đều được bao phủ bởi một màu đỏ....

"Không thích à?"

Giọng điệu của y mang theo nghi vấn. Ngửi được mùi nguy hiểm, trẫm lại bị dọa đổ mồ hôi lạnh đầy người. Trẫm đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế này, trẫm chẳng qua chỉ là một gã quân vương mất nước không biết lúc nào sẽ bị xử tử, bởi vì hai ngày qua an nhàn quá đỗi nên trẫm vô tình quên mất.

"Chưa kịp thay." Xem kìa, lý do kia có lệ cỡ nào. Nhưng Thẩm Thanh Dạ không thèm truy cứu. Y cười tủm tỉm, như đang nghĩ tới chuyện gì đó hay ho lắm.

"Vừa lúc hôm nay có cơ hội, Thánh Thượng hãy mặc luôn ở đây cho thần ngắm thử xem." Ánh mắt y tà ác lại đầy vẻ ép buộc không cho phép từ chối.

"Ngày mai trẫm sẽ mặc." Mặc cho y xem ấy à, tưởng trẫm là yêu cơ sủng thiếp đấy chắc? Tuy rằng trẫm là tù nhân nhưng mà không đại biểu cho việc có thể bị làm nhục như vậy.

"Ngay bây giờ, thần sẽ thay y phục giúp Thánh Thượng."

Vừa nói, Thẩm Thanh Dạ vừa giơ tay lên.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Mặc dù trẫm nhát gan, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn.

"Thay y phục hộ Thánh Thượng chứ làm gì nữa."

Thân thủ y nhanh nhẹn, trẫm còn chưa kịp phản ứng thì y đã đứng ngay phía sau trẫm. Trẫm cảm nhận bên hông có một bàn tay phủ lên, mà một bàn tay khác thì chậm rãi lướt qua sống lưng trẫm, vòng lên vạt áo trước.

"Thánh Thượng bị giam lỏng mà vẫn không quên tắm gội dâng hương à?" Trẫm nào có tâm trạng dâng hương? Nhiệt độ cơ thể truyền từ đầu ngón tay Thẩm Thanh Dạ đột nhiên len lỏi xâm nhập qua sống lưng, làm cho thân thể lạnh lẽo quanh năm của trẫm chợt rùng mình một cái. Trẫm nghe thấy tiếng cười khẽ của y ở đằng sau, trong phòng tĩnh lặng như tờ, thị vệ đang canh gác ngoài cửa cung. Khiến cho sự tồn tại của y càng lúc càng thêm rõ ràng. Trẫm đây ngày nào cũng phải ăn nhuyễn cân tán, bước vài bước đã mệt hết hơi, nếu như Thẩm Thanh Dạ nhất quyết gây khó dễ, trẫm nào phải đối thủ của y.

"Thẩm Thanh Dạ, người quay về nói cho cha ngươi biết để ông ta yên tâm, trẫm sẽ viết chiếu thư theo yêu cầu của ông ta, ngươi không cần phải thử trẫm mãi như thế." Động tác của y cuối cùng cũng dừng lại, như đang nỗ lực đè nén cơn giận, thật lâu sau mới hừ ra một hơi, lạnh lùng nói: "À, vậy à, làm tốt lắm, Chu Thừa Li ngươi chờ đấy." Trẫm nhìn theo bóng lưng y rời đi, chậm rãi hít thật sâu một hơi rồi thở ra. Lòng thầm nghĩ, xem ra tên tuổi của Thẩm lão tướng quân vẫn còn có giá trị sử dụng.

--

Editor Anh Quan

Công bộ này là một em công rất khác nha, đảng sủng công hôm nào thích bị ngược có thể đọc được đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com