TruyenHHH.com

[Fanfic][Edit][FYX] Hôn nhân đại sự - Điện Thoại Phun Bong Bóng

Chương 18

undercloud2902

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[47]

Hôm sau lúc Lục Nhiên đến trường quay, ngước lỗ tai đi hóng chuyện một vòng.

Gã biết chuyện hôm qua Trần Phi Vũ đến rồi, trên hotsearch viết rồi mà.

Tin tức sáng sớm nói tình hình là tối qua Trần Phi Vũ đã đút cơm chó cho cả đoàn phim.

Vốn còn không gọi gã đi, chắc thực sự là nhìn gã thì khó chịu, đúng là hành vi của học sinh tiểu học.

Bọn họ tám chuyện cũng không nói vào trọng tâm. Nói gì mà địa vị ở nhà của thầy La được đó, Tiểu Trần nhìn không đáng tin lắm nhưng ai ngờ lại là một ông chồng gương mẫu.

Người khác không biết tình huống cụ thể trong đó, Lục Nhiên lại biết rõ rõ ràng ràng, khinh thường trong lòng leo đến tận trời cao.

Trần Phi Vũ chọc vợ giận, giờ muốn quay đầu ăn cỏ cũ tất nhiên phải giả vờ gương mẫu rồi.

Lục Nhiên bỗng nhiên cảm thấy hôm nay có khi sư tôn chuyên nghiệp của gã sẽ đến muộn cho mà xem.

Vì gã quen La Vân Hi cũng lâu rồi.

La Vân Hi là người thích mềm không thích cứng, gã tưởng tượng đến cảnh con sư tử nổi nóng đâm đổ tường Nam, bị Trần Phi Vũ nhún nhường dùng toàn bộ mã lực đi dỗ dành, chắc lại trở thành một chú mèo ngoan ngoãn thôi.

Tình cũ cháy lại, tiểu biệt thắng tân hôn, thiên lôi câu địa hoả, không biết còn xuống giường nổi không.

Lục Nhiên nghĩ linh ta linh tinh rồi không dám nghĩ nữa.

Bực quá mà.

Kết quả La Vân Hi vẫn vất vả mỏi mệt đến từ sớm, dáng vẻ uể oải lắm.

Làm mấy nhóm tụ tập tám chuyện sợ hãi vội vàng im miệng, chim bay tan tác.

La Vân Hi cũng không để ý người khác nói y thế nào, đi thẳng đến chỗ Lục Nhiên, long lanh đôi mắt nhìn gã:

"Cậu giúp tôi một chút với được không?"

Hả? Sao thế?

Hám sắc lu mờ lý trí, Lục Nhiên còn chưa nghe đã được được được.

Sau khi Lục Nhiên nghe hết đầu đuôi câu chuyện đã nghĩ bóp chết La Vân Hi luôn cho rồi.

Lục Nhiên:

"Tôi, một anh đẹp trai một mét tám tám, là lưu lượng đang hot, làm lốp dự bị cho anh thì thôi đi còn muốn tôi cũng anh diễn trò chọc giận chồng anh hả?"

Lục Nhiên càng nói càng cảm thấy chuyện mình thích La Vân Hi này đúng là sai quá trời sai, gác chuyện điều kiện của chính gã cũng không kém sang một bên, La Vân Hi dù sao cũng là vợ người ta, về tình về lý cũng không đúng nữa.

Nhưng chắc cũng vì La Vân Hi là vợ người khác, tính tình cũng khác với các Omega khác, rất dễ khiến người ta thích.

Ví dụ như giờ La Vân Hi giả vờ đáng thương trước mặt gã, kéo tay áo gã lắc lắc, Lục Nhiên lại cảm thấy cái gì cũng có thể đáp ứng y.

La Vân Hi nói:

"Thứ nhất, em ấy không phải chồng tôi nữa rồi... Chỉ một lúc thôi mà, để Trần Phi Vũ hết hy vọng..."

Thực sự không hiểu nổi sao Trần Phi Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Dạo này ngày nào y cũng cãi nhau với Trần Phi Vũ.

Sáng sớm lại cãi một trận suýt chút nữa đánh nhau.

La Vân Hi cảm thấy Trần Phi Vũ vốn sẽ không hiểu nổi vấn đề ở đâu mà ra, cũng sẽ không rõ mình đang muốn gì, cứ dỗ linh ta linh tinh, cho rằng từ trước đến giờ toàn gục trước chiêu này.

Chủ yếu là vẫn coi y ngốc, vẫn là món hàng trên kệ mà thôi, không phải người của một thế giới. Nên y nhìn Trần Phi Vũ đúng là càng nhìn càng thấy phiền.

La Vân Hi vén chăn lên không muốn trả lời hắn, định rửa mặt đi làm, cho hắn thông điệp cuối cùng:

"Tôi thực sự không có thời gian chơi với em, hôm nay em..."

Tiếng nói chuyện của La Vân Hi biến thành tiếng rít ngắn.

Trần Phi Vũ kéo tay y kéo y lại ngã lên trên giường:

"Anh đừng trốn, anh nói rõ cho em nghe xem nào."

La Vân Hi không nói lời nào, cố gắng giãy dụa, sức y rất khoẻ, Trần Phi Vũ suýt nữa thì bị y hất xuống, hắn phải dùng cả người ép lại.

Đánh đến mức chỗ nào cũng cọ tới cọ lui, La Vân Hi cảm thấy hai người cọ đến mức suýt động tình rồi, không dám động nữa.

Trần Phi Vũ cũng nhận ra rồi.

Hai người họ lần nào cũng có một đống chuyện chưa nói rõ ràng, hay làm tình cho qua chuyện, giờ cũng có xu hướng này.

Vấn đề càng chồng càng cao, trí nhớ của hắn lại không tốt, chuyện qua là quên, cũng không biết La Vân Hi đang giận gì, sao lại cảm thấy mình nói gì cũng là lừa y thôi.

Trần Phi Vũ rút tay về, tủi thân:

"Em thực sự không coi thường anh, anh đừng tự ti thế mà được không?"

La Vân Hi quay mặt đi không nhìn hắn.

Em coi trọng tôi là coi trọng kiểu nguyện ý dùng giá cao mua tôi một đêm chứ gì.

Trần Phi Vũ ủn ủn y như con chó săn bự, La Vân Hi không để ý đến hắn, dường như Trần Phi Vũ cũng hết cách rồi;

"... Vậy... Em khẩu giao cho anh được không?"

La Vân Hi tức cười:

"Có phải em chỉ còn lại mỗi một chiêu này không hả?"

Trần Phi Vũ cẩn thận ngẫm lại:

"Hình như thế."

Thực ra La Vân Hi không quá có thể cự tuyệt Trần Phi Vũ, y vừa nghĩ đến việc Trần Phi Vũ khẩu giao cho mình, gân xanh trên chán đập đập, cảm thấy hơi cay cay.

Nhưng tình dục đổi lại là nỗi đau lòng đi kèm đã lâu, La Vân Hi không muốn dây dưa với hắn nữa, sắp hít thở không nổi rồi. Không thể làm gì khác hơn là nói:

"Tôi phải đi làm, xin em đấy, đừng có nghịch mãi nữa được không?"

Trần Phi Vũ hạ quyết tâm giả vờ ngoan ngoãn, La Vân Hi nói gì hắn nghe nấy, không làm loạn nữa.

La Vân Hi chỉnh đốn xong đi ra ngoài, hắn lại ngủ một lúc nữa.

Chờ đến lúc chỉnh đốn mình xong, đội mũ đeo khẩu trang, gần trưa rồi nên hắn lén lút đến trường quay xem La Vân Hi quay phim.

Nhưng chiều cao của hắn đã nổi trội hơn hẳn trong đám đông, không thể nào mà lén lút nổi.

La Vân Hi từ xa đã nhìn thấy Trần Phi Vũ.

Cảnh quay là lúc Lục Nhiên đưa y xuống núi, thời tiết tháng sáu đổ tuyết nhân tạo, La Vân Hi đội mũ che, ngồi trong xe ngựa.

Rồi Lục Nhiên ôm La Vân Hi xuống.

Quay phim, đây là công việc của vợ hắn, Trần Phi Vũ rất rộng lượng, hắn nhịn được.

Sau đó đạo diễn hô cắt.

Trần Phi Vũ định đi qua, thấy Lục Nhiên và La Vân Hi sờ sờ chạm chạm, đầu tiên Lục Nhiên cởi mũ dùm y, nâng mặt La Vân Hi nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi lại đưa tay lau mồ hôi giúp y.

La Vân Hi cứ như không có tay vậy, mũ che cũng phải để người ta cởi hộ.

Nhìn từ phía Trần Phi Vũ thấy suýt nữa vợ nhỏ của hắn bị Lục Nhiên ôm vào trong lòng, cởi mũ trùm đầu, sờ từ vai đến eo.

Bầu không khí thân mật không coi ai ra gì.

Dường như La Vân Hi không nhìn thấy hắn, ngồi giải lao bên cạnh, uống nước đá trên tay Lục Nhiên.

Trần Phi Vũ muốn giết người.

Trần Phi Vũ tốn một lúc lâu mới tỉnh táo lại được, thấy Lục Nhiên ra chỗ khác mới chầm chậm đi qua, người cao lớn như thế lại cuộn mình thành một cục ngồi bên cạnh y:

"La Vân Hi, anh không có tim, anh cố ý chọc giận em."

La Vân Hi cũng không thèm nhìn hắn, nhìn hắn lại muốn xoa xoa đầu Trần Phi Vũ.

Lòng gan dạ sắt nói:

"Em nghĩ mình là ai, đáng để tôi phải chọc giận em à?"

"Anh vẫn luôn chọc giận em còn gì." – Trần Phi Vũ ngẫm lại hành động của La Vân Hi, đưa ra kết luận – "Anh thừa nhận mình không thể bỏ rơi em rất khó à?"

La Vân Hi:

"Em thừa nhận tôi không thích em khó lắm à? Sao em lại không tin nhỉ?"

Sắc mặt Trần Phi Vũ nghiêm lại.

La Vân Hi:

"Em thực sự nghĩ là tôi sẽ yêu em mãi sao? Lục Nhiên ngoan hơn em, đáng yêu hơn em... Trần Phi Vũ, tôi luôn tâng bốc em đó thôi, em đừng nghĩ là mình rất tốt thật nhé, chớ tự mình đa tình."

Mặt Trần Phi Vũ hồng lên nhanh chóng.

Từ nhỏ đến lớn hắn luôn được người khác tâng bốc, chưa từng bị ai nói như thế.

Trần Phi Vũ tức nổ phổi:

"Anh đúng là... nể mặt nhưng không cần."

La Vân Hi nghe những lời này trái tim lại tan nát lần nữa, kìm nén một lúc mới không hô to gọi nhỏ với hắn:

"Em nể mặt tôi tôi phải muốn? Đổi lại là tôi thì em muốn không?"

Trần Phi Vũ nói:

"Được, tôi không biết tự trọng. Tôi đi là được chứ gì."

Dường như La Vân Hi chỉ chờ câu này, cười một cái:

"Đặt vé rồi, tốt nhất là giờ em đi đi."

La Vân Hi phất tay bye bye với hắn, Trần Phi Vũ đứng lên xoay người rời đi.

Hai người ai cũng tức bay màu.

Trần Phi Vũ đi xa một chút, phiền phiền nhiễu nhiễu không muốn đi, lại thấy tin nhắn của La Vân Hi trong điện thoại.

Nghĩ thầm, anh dỗ em vài câu, em không tính toán nữa.

Kết quả lại gửi thông tin chuyến bay cho hắn.

Trần Phi Vũ càng nghĩ càng giận, lượt một lần Quân Thể Quyền ngay tại chỗ.

Lục Nhiên nhìn thấy Trần Phi Vũ đi rồi mới đi đến, chỉ chỉ Trần Phi Vũ:

"... Nhóc học sinh tiểu học kia lại lên cơn gì đấy?"

La Vân Hi vốn đang rất phiền.

Nhìn theo tay lục Nhiên thấy Trần Phi Vũ đang đứng đánh không khí ở đó, không nhịn cười nổi.

Vội nghiêm mặt lại:

"... Em ấy không phải học sinh tiểu học."

Lục Nhiên cạn lời, tui thấy hai người đều là đấy.

[48]

Trần Phi Vũ về Bắc Kinh, ngồi trên máy bay hết giận rồi lại bắt đầu hối hận, trước khi đi hắn đã hạ quyết tâm dù La Vân Hi nói gì hắn cũng sẽ không giận.

Kết quả vẫn không nén nổi.

Hắn cảm thấy chuyến đi này của hắn thực sự là lãng phí thời gian, lãng phí tiền bạc, tiền mất tật mang.

Dù sao trên mạng ai cũng biết hắn rất thương y, #Trong-đầu-Trần-Phi-Vũ-toàn-chuyện-yêu-đương được rất nhiều người vào comment.

Trừ bản thân La Vân Hi.

Chắc La Vân Hi lại cảm thấy mình nổi hứng nhất thời, tâm huyết dâng trào rồi.

Hắn vừa xuống đất đã nhận được sự an ủi thân thiết từ anh trai, Trần Phi Vũ cúp hai lần Trần Vũ Ngang vẫn cố gọi.

Vừa nhận Trần Vũ Ngang đã:

"Hello cậu em trai ngốc nghếch cụa tui =)))))"

Trần Phi Vũ cố gắng không cúp:

"Sao chứ? Không phải mọi người bảo em đi xin lỗi à?"

Trần Vũ Ngang:

"Nhưng có bảo em đuổi theo chặn người ta lại xin lỗi đâu."

"Em như thế cực kỳ giống..." – Trần Vũ Ngang suy nghĩ một lúc lâu xem phải hình dung thế nào, không thể làm gì khác hơn là định nghĩa – "Giống biến thái."

Trần Phi Vũ:

"Anh mới biến thái."

Trần Vũ Ngang:

"Vậy là thầy La vẫn muốn ly hôn à?"

Trần Phi Vũ:

"Đúng vậy, anh ấy điên rồi."

Trần Vũ Ngang:

"Sao em còn dám nói người ta không tốt thế hả? Thái độ của em có thể nghiêm túc lên chút đi được không? Nói em ngu mà em ngu thật."

Trần Phi Vũ sắp khóc lên vì giận:

"Anh còn mắng em hả Trần Vũ Ngang? Trần Vũ Ngang chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi, từ nay về sau, chỗ nào có anh thì không có em, có em thì không có anh, đường rộng sông dài, chúng ta mỗi người một hướng..."

Trần Vũ Ngang trả lời ngay:

"Anh sai rồi, xin lỗi, anh trai bay về xin lỗi em nhé? Em muốn nhận cái ôm ấm áp của anh trai không?"

Thái độ cũng được, Trần Phi Vũ tha thứ, vẫn cao quý nói:

"Biến đi."

Anh trai hắn:

"Nghiêm chỉnh mà nói, em có nói rõ cho người ta không?"

Trần Phi Vũ:

"Anh ấy không nghe."

Trần Vũ Ngang:

"Em có nói cẩn thận không? Anh ấy cũng không phải mẹ mình đâu mà em vờ đáng yêu là có thể tha thứ em."

Trần Phi Vũ không muốn nói chuyện:

"Không biết, không rõ, em buồn ngủ, bye bye."

Ai ai cũng cưng chiều hắn, hắn cũng không thiếu một La Vân Hi. Nhưng hắn chỉ muốn mình La Vân Hi cưng chiều hắn mà thôi.

Trần Vũ Ngang:

"Này, em đừng có giở thói trẻ con nữa, anh cũng thấy mệt thay cho thầy La."

Trần Phi Vũ lại lớn tiếng:

"Lại là do em nữa rồi?"

Trần Vũ Ngang:

"Tự em nghĩ rõ xem rốt cuộc em muốn thế nào đi."

Trần Phi Vũ muốn thế nào đây?

Trần Phi Vũ cúp điện thoại, chính hắn cũng không nghĩ rõ được.

Gọi xe về nhà, bác tài không ngừng bắt chuyện với hắn, lúc thường hắn sẽ trả lời vài câu, hôm nay không trả lời, vùi mình trong ghế sau tự bế.

La Vân Hi thực sự thấy hắn phiền đến mức đấy, chịu tình chàng ý thiếp với người khác cũng phải khiến hắn từ bỏ.

Vậy tôi có nên từ bỏ không đây?

Mấy ngày sau đó Trần Phi Vũ chui trong nhà xem La Vân Hi, xem vlog lúc La Vân Hi chưa gặp hắn, xem show của La Vân Hi.

Hơi khang khác so với người vợ hoàn mỹ La Vân Hi của hắn.

Hơi quê, quần áo cũng không có phong cách gì cả.

Sau khi gặp Trần Phi Vũ thì La Vân Hi cũng chỉ mặc nhãn hiệu hắn thích và quần ào hàng hiệu của mình mà thôi, hắn không thường chú ý La Vân Hi mặc cái gì.

Tính cách cũng không bao dung nhiều như vậy, gặp chút chuyện nhỏ cũng đủ vui ơi là vui, chút chuyện nhỏ cũng buồn ơi là buồn, lúc chơi game thì cực kỳ hưng phấn, vừa khóc vừa cười. Trần Phi Vũ cảm thấy vừa khó hiểu vừa đáng yêu.

Lúc những người khác tham gia phỏng vấn nhắc đến Trần Phi Vũ y liền ngọt ngào cười, người khác cứ trêu y suốt, y lại làm nũng nói đừng hỏi nữa mà. Trái tim Trần Phi Vũ mềm nhũn.

Trần Phi Vũ nhớ đến bộ A Phi Chính Truyện mà hắn từng xem hồi trước.

Nói có một loại chim không có chân, chỉ có thể bay mãi bay mãi, ngủ ở trong gió.

Hắn cảm thấy đang nói chính mình.

Tên của hắn là Phi Vũ, cha hắn nói hắn sinh ra trên đời này xem như muốn bay như vậy.

Vậy nên hắn cũng không có chân, hắn tự do tự tại, không buồn không lo, ngày hắn chạm đất cũng là ngày hắn tử vong.

La Vân Vi là mặt đất của hắn, lồng sắt của hắn.

Trần Phi Vũ nghĩ, hắn thích La Vân Hi chết đi được thế này thì đúng là muốn vô tư đi chịu chết rồi.

[49]

Mấy ngày nay La Vân Hi không thấy tin gì từ Trần Phi Vũ, nghĩ hắn lại tìm được gì đó mới mẻ thú vị trong cuộc sống rồi.

Dù sao trẻ con ai cũng thế, thích không nổi 3 phút.

Rồi hơn mười một giờ đêm sau khi làm xong tối đó lại nhận được điện thoại từ Trần Phi Vũ.

La Vân Hi xoắn xuýt một lúc rồi vẫn nhận, dường như y vẫn muốn nghe Trần Phi Vũ nói chuyện.

Trần Phi Vũ vừa nhận đã nói:

"Giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm lắm, anh đừng cúp, từ từ nghe em nói."

La Vân Hi bối rối:

"Tôi không rảnh, giờ tôi..."

Trần Phi Vũ:

"Em yêu anh."

La Vân Hi nghẹn lời, vốn vừa nhận đã định cúp, giờ lại không biết nên làm sao.

Ho vài tiếng mới tỉnh táo lại:

"Em biết giờ em bỗng nói yêu anh thì anh cảm thấy thế nào không?"

Trần Phi Vũ:

"Rất hèn mạt."

La Vân Hi:

"Đúng."

Trần Phi Vũ nói:

"Em nghĩ đúng hơn mà nói thì em đã yêu anh từ lâu rồi.

Bạn bè em luôn nói anh không tốt, em giận lắm, cứ cãi nhau với bọn họ suốt. Lâu lâu không nhìn thấy anh thì em sẽ không vui, nhìn thấy anh đi bên người khác em lại càng buồn bực.

Vậy nên em luôn nói những câu rất khốn nạn để làm anh giận, tìm cảm giác tồn tại bên anh."

Trần Phi Vũ nói đến tình cảm thật của mình thì lại nói năng lộn xộn, tim của La Vân Hi đập đến tận sao Hoả.

Trần Phi Vũ:

"Em muốn ở bên anh. Không phải vì em hèn hạ, chỉ thích những thứ mình không có được, có được thì không biết quý trọng anh nữa. Cũng không phải vì em bị anh đá nên trong lòng không vừa ý, muốn tìm lại địa bàn của mình. Càng không phải muốn trả đũa anh."

Từng câu Trần Phi Vũ nói, đều là những thứ La Vân Hi nghĩ tới.

La Vân Hi cảm thấy tự nhiên Trần Phi Vũ sao thế này? Viết sẵn ra rồi giờ đang đọc à? Y quả thực là co mình vào trong mai rùa, Trần Phi Vũ ở ngoài cứ không ngừng gõ cửa của y, khiến lòng dạ y rối bời. Toàn thế giới của y đều đang rung động, nhưng cũng choáng váng.

Trần Phi Vũ nói:

"Chỉ là bởi vì em thực sự thích anh thôi."

Vì anh rất đáng giá, đáng để em hối hận vì trước kia làm như không thấy, đáng để em dùng hết tâm tư theo đuổi lại.

Trần Phi Vũ nói:

"Anh của em còn nói em không có não, có lẽ em thực sự không hiểu lắm, trước đây em chưa từng yêu ai. Nhưng giờ em đang đi rồi, em đang chạy, anh hãy chờ em."

Một lúc lâu Trần Phi Vũ không nghe được câu trả lời, hỏi y:

"Vợ ơi?"

La Vân Hi đợi hắn rất lâu, lâu đến mức chỉ đánh nhẹ một cái thôi, y đã từ bỏ rồi. Nghe Trần Phi Vũ cực kỳ đáng thương nói vậy lại cảm thấy mình thực sự có lỗi với Trần Phi Vũ, cứ như mình mới là người sai, sao lại không kiên trì đợi hắn lâu thêm một chút?

Lời chót lưỡi đầu môi của cậu trai ấy xuyên qua thời gian, Trần Phi Vũ nói y giá rẻ là giả, nói y là trăng trên trời là thật. Mà bao nhiêu bất mãn và phụ lòng chỉ vì vài câu nói đã không cánh mà bay, tựa gõ vỡ chuông đồng, tiếng leng keng vang dội, lắc sao lay trăng, kẻ ngốc sẽ nhảy nhót theo.

La Vân Hi không muốn làm kẻ ngốc, y muốn khóc lắm nhưng cố nén lại:

"Chúng ta kết thúc rồi."

Trần Phi Vũ nói một đằng trả lời một nẻo:

"Sân nhỏ Hậu Hải cây nghiêng bóng, ngọc nhà Hạ tinh xảo biết bao, giây phút này trời cao có mây, có em đương tuổi đôi mươi ấy."

La Vân Hi nghĩ không biết cái tật xấu này của hắn có phải di truyện hay không, sao cứ không hợp lời cái là bắt đầu đọc thơ cơ chứ, còn đọc sai rồi. Hít hít mũi sửa lại cho hắn:

"Không phải 'em', là 'anh'."

"Đúng mà, em." – Trần Phi Vũ làm nũng – "Anh thực sự muốn bỏ qua em đương tuổi hai mươi này sao?"

Trần Phi Vũ:

"Anh nghĩ lại chút đi mà? Được không?"

La Vân Hi im lặng một lúc lâu.

La Vân Hi rung động như điên ấy, y lại muốn đáp ứng hắn nữa rồi, dù làm kẻ ngu cũng được.

Trần Phi Vũ đợi lâu lắm. chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ qua tai nghe, hỏi:

"La Vân Hi, anh vẫn ở đó đó chứ?"

La Vân Hi không nói gì.

Trần Phi Vũ bắt đầu nói một mình:

"Anh có nhớ trò chơi hồi trước chúng ta mới chơi được một nửa không?

Anh tin em đi được không? Anh có thể hỏi em mà. Thật đó, anh muốn hỏi gì cũng được hết."

Trần Phi Vũ đợi thêm một lúc:

"Anh không nói lời nào, vậy em hỏi anh nhé."

Trần Phi Vũ nói:

"Anh... dạo này lúc nào anh vui nhất? Vì sao vui vậy?"

Vì em.

"Lúc anh buồn nhất, vì sao vậy?"

Cũng vì em.

"Anh có còn yêu... quên đi, anh còn ở đó chứ?"

La Vân Hi biết hắn muốn hỏi cái gì, y còn muốn trả lời, yêu chứ.

Trần Phi Vũ cau mày:

"Có phải anh ngủ mất rồi không? Hay vứt điện thoại sang một bên rồi?"

Trần Phi Vũ bắt đầu:

"La Vân Hi ơi? Vợ ơi? La Dực? Dực Dực? Cục cưng à?"

La Vân Hi đau đầu, may mà tôi chưa ngủ, tôi mà bị em đánh thức như gọi hồn vậy kiểu gì cũng mắng em.

Trần Phi Vũ thở một hơi thật dài:

"Có phải anh đang khóc không... Mấy hôm nay em cứ xem anh suốt, nhưng càng hiểu anh thì lại càng thấy không hiểu anh, em thực sự nghiêm túc thích anh mà.

Tính em hơi chậm chạp, chắc còn thực sự hơi ngốc nữa, nhưng mà không phải anh nói thích em như thế hay sao?

Thực ra em cũng không mong gì khác, nếu như sau này em hỏi anh lúc nào anh buồn, anh không nghĩ ra được là lúc nào thì tốt nhất rồi."

Cuống họng La Vân Hi như bị đường làm nghẹn lại, cứ như có một chú cá nhỏ nhảy nhót trong lòng, bình bịch bình bịch. Y không muốn cãi nhau với Trần Phi Vũ nữa.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com