TruyenHHH.com

Fanfic Edit Fyx Hon Nhan Dai Su Dien Thoai Phun Bong Bong

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[45]

La Vân Hi ngốc tại chỗ:

"Theo đuổi tôi làm gì?"

Trần Phi Vũ:

"Anh phải cho em chút ngon ngọt đi."

Kể chuyện tiếu lâm à? La Vân Hi:

"Thực ra em không phải 2k đúng không?"

Trần Phi Vũ đội cái đầu gấu của hắn lên rồi nói:

"Theo đuổi lại anh. Không ly hôn, được không?"

La Vân Hi:

"Tại sao?"

Trần Phi Vũ:

"... Bởi vì xoá ký hiệu không tốt cho thân thể."

La Vân Hi đau đầu.

Y nghĩ bọn họ cứ lời qua tiếng lại như thế thêm vài câu nữa kiểu gì cũng cãi nhau, chi bằng đóng cửa từ chối tiếp còn hơn.

La Vân Hi chán nản trả lời:

"Kệ em, tôi đi chơi game."

Trần Phi Vũ muốn nói thêm vài câu nhưng nhịn lại, ngồi yên bên mép giường nhìn y chơi.

Chưa ngồi được vài phút đã bắt đầu như bị kiến cắn mông, quay qua quay lại như rắn rồi đứng lên định đi ra ngoài.

Mãi đến lúc hắn đi đến gần cửa La Vân Hi mới hỏi:

"Em làm gì đấy?"

Trần Phi Vũ:

"Anh vẫn còn nhớ em ở đây cơ à."

La Vân Hi:

"Tôi có bị mất trí đâu."

Trần Phi Vũ:

"Em đi đặt cơm tối."

La Vân Hi định nói ăn đại đồ ăn ngoài trong khách sạn là được.

Nhưng Trần Phi Vũ chạy từ xa đến đây, La Vân Hi cũng bất tri bất giác lui một bước.

Hơn nửa tiếng sau La Vân Hi nhận được một địa chỉ, là một quán Chiết Giang gần đấy.

Y nghĩ hai người ăn bữa cơm như thường thôi, võ trang đầy đủ chạy tới, không ngờ Trần Phi Vũ mời một đống người, toàn người trong đoàn phim của bọn họ. La Vân Hi nhìn lướt qua mà không thấy Lục Nhiên, không biết là không mời hay không đến.

La Vân Hi chào hỏi mọi người một chút, ngồi cạnh Trần Phi Vũ, Trần Phi Vũ cười với y.

Y chẳng muốn nhìn hắn, Trần Phi Vũ chạy qua tỏ lòng trung thành, chưa chịu nói rõ cái gì, giờ lại bày tiệc Hồng Môn đùa bỡn y.

Món ăn vừa nhạt vừa ngọt, không hợp khẩu vị y.

Cánh gà chiên sốt trứng muối ăn cũng được, mỗi đĩa chỉ có bảy cái.

La Vân Hi cứ cúi đầu vào ăn, vài cái sau toàn do Trần Phi Vũ gắp cho y.

Lần thứ nhất Trần Phi Vũ duỗi đũa sang hai người bọn họ nhìn nhau một lúc, La Vân Hi yên lặng nhìn lại về trong bát mình. Dù sao thì em dám gắp thì tôi cũng dám ăn.

Rút cuộc còn ăn nhiều tôm nữa.

Ăn hải sản phiền lắm, La Vân Hi không muốn bóc.

Trần Phi Vũ nâng tay bắt đầu bóc, bóc xong thì bỏ vào trong bát y.

Bỏ một miếng thì La Vân Hi ăn một miếng, như đang cho mèo ăn vậy, không nói câu nào cả.

Khiến cả bàn ăn không ai dám lên tiếng.

Toàn thế giới ai cũng biết tình trạng hôn nhân của La Vân Hi không tốt.

Thứ nhất là do giường của cậu nhỏ nhà họ Trần người đến người đi. Thứ hai là nghe nói, nghe nói, nghe có người nói hai người bọn họ đã sớm ly hôn rồi, còn có người nói thực ra không hề kết hôn, Trần Phi Vũ bao dưỡng La Vân Hi thôi.

La Vân Hi dọn nhà trước rồi mới đi làm, ai ai cũng tò mò, có vài người bạo dạn đi hỏi chính La Vân Hi.

La Vân Hi là một người rất chu toàn.

Mặt mày cong cong nói chuyện với bạn cả ngày, nói không rõ ràng qua qua lại lại không lộ ra một chút thông tin quan trọng nào lại vẫn khiến bạn cảm thấy hai người bọn họ hình như thực sự định ly hôn rồi.

Như bây giờ thì nhìn lại thấy có vẻ không nghiêm trọng lắm, bộ dáng Trần Phi Vũ như giành hết cho người đẹp một mảnh tình si chết cũng không ngần vậy.

Vậy bọn họ là thế nào đây? Đang giận dỗi hay đang muốn làm gì thế?

Bữa cơm này của Thái Tử gia thể hiện thẳng là có dụng ý khác, muốn chặn cái miệng nói mò hắn không yêu La Vân Hi của bọn họ lại.

Tối nay La Vân Hi không uống rượu.

Bình thường y sẽ miễn cưỡng nể mặt uống một chút, nhưng có Trần Phi Vũ ở đây, cũng không ai dám khích y.

La Vân Hi cảm thấy buồn cười ghê, lúc y chỉ có một mình không vui cũng phải cười xã giao, giờ mượn hào quang của Trần Phi Vũ thì có thể lạnh mặt thích làm gì thì làm. Người người vờn quanh Trần Phi Vũ, mình cũng là một ngôi sao ở bên cạnh, tán tụng hắn, yêu thương hắn, rất bắt mặt.

Trần Phi Vũ và Đạo diễn uống không ít.

Trần Phi Vũ cũng không phải người uống được nhiều, bình thường La Vân Hi sẽ khuyên bảo, giờ bọn họ đang cãi nhau, định nói lại dừng, cố kìm nén lại không nhắc nhở hắn. Kết quả tự mình làm khổ mình.

Bởi vì sau khi tan cuộc Trần Phi Vũ còn không đi đường nổi, La Vân Hi ở đây nên cũng không ai dám đỡ hắn.

La Vân Hi còn nhìn rõ thấy lúc Trần Phi Vũ ôm lấy mình còn cười trộm.

Trong lòng y bực bội nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Y hiểu rõ là Trần Phi Vũ đến để tuyên thị chủ quyền rồi, ai ai cũng nói hai người bọn họ ly hôn, thái độ của La Vân Hi cũng thế hiện hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh. Nhưng hôm nay Trần Phi Vũ chạy tới xếp cho y vài thế cờ, show ra như thế, cả đoàn phim, toàn thế giới, ai cũng phải cho y một con dấu —- "Thuộc về Trần Phi Vũ."

La Vân Hi tức lắm.

Sau khi ra cửa có rất đông fan chặn đường.

Đôi tay dài của Trần Phi Vũ ôm lấy La Vân Hi đi ra khỏi vòng vây, không có tí dáng vẻ đang say gì cả.

Ngồi vào trong xe, ghế phụ có một diễn viên phụ, lái xe là nhân viên đoàn phim.

Trần Phi Vũ lập tức "say" rồi.

Trần Phi Vũ xiêu xiêu vẹo vẹo tựa trên người La Vân Hi nói linh tinh, cứ cằn nhằn mãi, nói vợ à, anh ăn đồ ăn em gắp thì phải cảm ơn em chứ, anh phải lễ phép chứ, rồi thì, vợ ơi em không có vui.

Trong không gian kín trong xe, hương vị của ba Alpha trộn vào với nhau nhưng chỉ có hương vị của Trần Phi Vũ quẩn quanh chóp mũi La Vân Hi.

Y không thể không ngửi tin tức tố của Trần Phi Vũ, vừa ngửi thấy đã muốn làm này nọ gì đó với hắn. La Vân Hi cáu kỉnh nghe hắn lẩm bẩm, nhưng lại không thể phát cáu trước mặt người ngoài.

Trần Phi Vũ ỷ vào việc y không phản kháng, trẻ con nghịch ngợm, ngồi ở ghế sau treo cả người lên người y, tay cũng thuận luồn vào quần áo y, La Vân Hi run lên, kéo tay hắn ngăn lại nhưng sức không mạnh bằng hắn.

Trần Phi Vũ được nước lấn tới, hôn lên cổ y, vuốt nhẹ eo y, La Vân Hi bắt đầu giãy dụa.

Bọn họ ngồi ở ghế sau loạt xà loạt xoạt, tay Trần Phi Vũ rất nóng, La Vân Hi bị hắn xoa ngứa, không nén nổi hừ nhẹ ra, cứ như một tiếng mèo kêu dài vậy.

Tự làm mình lúng túng hồng cả mặt.

Trần Phi Vũ động dục cũng không phân trường hợp à?

La Vân Hi vừa thẹn vừa giận dùng hết sức nắm lấy cổ tay Trần Phi Vũ, Trần Phi Vũ đau đến mức phải buông tay, tủi thân lắm luôn:

"Anh làm gì thế?"

La Vân Hi nhỏ giọng nhắc nhở:

"Em còn dám động tay động chân nữa thì tôi sẽ xuống xe ngay lập tức."

Trần Phi Vũ ngoan liền, ôm y không lên tiếng.

Hai người ở ghế trước mới đúng là không dám thở mạnh.

Tui nên chui dưới gầm xe, tui không nên ngồi trong xe mới đúng.

Lúc xuống xe La Vân Hi vẫn đỡ Trần Phi Vũ về đến phòng, vứt hắn lên giường, mệt đứt hơi, đóng phim còn không mệt đến thế.

La Vân Hi nghiêng đầu ngã xuống bên cạnh hắn:

"Anh à, đừng có giả vờ nữa."

Trong phòng cực kỳ yên lặng.

La Vân Hi đạp hắn một cái:

"Em còn giả vờ nữa thì tôi đi đấy."

Lúc này Trần Phi Vũ mới ấp a ấp úng nói:

"Em say rồi."

La Vân Hi:

"Em không say, em đi được rồi đấy."

Trần Phi Vũ:

"Em không đặt phòng, anh không nỡ để em lưu lạc đầu đường mà đúng không?"

La Vân Hi:

"Nỡ chứ. Sao tôi lại không nỡ hả?"

Trần Phi Vũ nghiêng người đặt La Vân Hi xuống dưới thân.

Đèn chưa bật, La Vân Hi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Trần Phi Vũ trong bóng đêm khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Trần Phi Vũ ôm lấy y, chóp mũi cọ lên chóp mũi, nói một câu muốn hôn anh quá.

Có lẽ Trần Phi Vũ cũng thấy sắc nảy lòng tham như y, nên cũng thuận thế hôn lên, La Vân Hi nhắm mắt lại mặc đôi môi ấm áp của hắn dán lên mình, trong lúc dây dưa thuận theo ôm lên lưng Trần Phi Vũ. Y không uống rượu nhưng bị dính hương rượu, hình như cũng say rồi.

La Vân Hi mở đôi mắt lấp lánh ngập nước ra, chảy trong đó không chỉ có dục vọng mà còn có những tâm tình phức tạp khác.

Y sợ Trần Phi Vũ say rượu làm bậy gì đó.

Trần Phi Vũ cũng không làm gì tiếp, chỉ mạnh mẽ ôm lấy y:

"Anh ngọt quá đi à."

Lỗ tai của La Vân Hi nóng lên.

Trần Phi Vũ lại gần lỗ tai y nói:

"Em kể cho anh một câu chuyện nhé."

La Vân Hi:

"Tôi không muốn nghe."

Trần Phi Vũ:

"Không được, trước khi đi ngủ phải nghe kể chuyện."

La Vân Hi:

"Em ngủ cùng tôi lâu như thế rồi có bao giờ kể chuyện đâu."

Em không nói mấy câu khốn nạn thì coi như hôm đó tôi tích đức.

Trần Phi Vũ tự mình kể:

"Ngày xửa ngày xưa, có một bé gấu con, tên là Arthur..."

"Gặp được..." – Trần Phi Vũ nghĩ một lúc, mãi chưa nghĩ ra La Vân Hi giống con vật nào.

Nhanh trí nói:

"Gặp được một chú hồ ly tinh."

Phong cảnh trong truyện của Andersen bỗng biến thành truyện của Bồ Tùng Linh.

La Vân Hi chỉ muốn đập chết hắn, tuy không hiểu sao cũng khá chuẩn, nhưng, ai là hồ ly tinh cơ? Em mới là hồ ly tinh ấy.

Trần Phi Vũ nói:

"Bé hồ ly nhỏ trộm mật ong của Arthur, nhưng gấu con không giận."

Trần Phi Vũ:

"Gấu con còn rất rất nhiều mật ong. Mama nói ăn nhiều thì sẽ mập đấy, em rất mập. Có phải bé hồ ly bỏ đi mất vì em béo quá hay không?"

Trần Phi Vũ nói nói rồi bắt đầu muốn khóc:

"Sao em lại mập thế này cơ chứ?"

La Vân Hi cười muốn xỉu. Xem ra Trần Phi Vũ không giả vờ, ban nãy say là Schrödinger, giờ thì say thật rồi.

Ký ức không biết lộn tùng phèo đến mức nào luôn rồi.

Y thực sự nên quay lại, để uy hiếp nửa đời còn lại của Trần Phi Vũ.

Nghĩ đến đây nụ cười lại cứng đờ, y không có nửa đời còn lại để được uy hiếp Trần Phi Vũ nữa rồi.

Trần Phi Vũ nói:

"Quanh quẩn trong rừng rậm, gấu con nhìn thấy trong bóng tối có... có một ngôi sao... gấu con liền móc... móc khẩu súng ra... biu... giết nó..."

Trần Phi Vũ nói linh tinh vớ vẩn, lộn xà lộn xộn một lúc, thỉnh thoảng còn tự nhiên hồi hộp sợ hãi, quan trọng là nhân vật bé hồ ly bị hắn ném đi đâu mất tiêu luôn rồi.

La Vân Hi cứ như trúng tà nghe chăm chú.

Cuối cùng tình thế xoay chuyển:

"Gấu con nói, xin lỗi. Chúng ta đừng cãi nhau mà, được không?"

Tim La Vân Hi đập bình bịch, hơi chần chờ.

Dò hỏi hắn:

"Trần Phi Vũ, sao tự nhiên em lại thế này?"

Y không tin Trần Phi Vũ, Trần Phi Vũ đã bào mòn hết tín nhiệm của y giành cho hắn rồi.

Thái độ dạo này quay ngoắt 720 độ luôn.

Trần Phi Vũ cũng là người rất kỳ lạ, lúc tốt lúc xấu.

Người khác là thiếu một năm, một tháng, một ngày, thì không còn là cả đời nữa, còn lúc hắn bắt đầu nhiệt liệt thì một năm, một tháng, một ngày, cũng tựa như cả đời rồi.

Lẽ nào vì y nói ra câu ly hôn, ham muốn sở hữu quấy phá hắn, sĩ diện không chịu nổi nên mới không chịu buông tay à?

La Vân Hi không dám bị hắn lừa nữa, lừa về rồi lại giẫm lên vết xe đổ, sau đó lại chuẩn bị ly hôn một lần nữa ư?

Y thấp thấp thỏm thỏm, cứ nghĩ Trần Phi Vũ đang nghĩ câu trả lời.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm, La Vân Hi đẩy đẩy hắn.

Giờ mới cạn lời nhận ra không biết Trần Phi Vũ say quá hay mệt quá mà nằm trên người y mê man ngủ say rồi.

La Vân Hi nghẹn lời.

Trần Phi Vũ, em phiền ghê.

[46]

Hôm sau La Vân Hi phải dậy sớm đi quay phim, vừa mở mắt đã thấy Trần Phi Vũ.

Trần Phi Vũ dùng cả tay lẫn chân ôm lấy y.

Y hất Trần Phi Vũ xuống khỏi người mình, ngồi xuống nhớ lại xem hôm nay phải quay những gì, tiện thể đạp Trần Phi Vũ một cái cho tỉnh.

Trần Phi Vũ buồn ngủ quá, đầu đau muốn nứt ra.

Tựa như bạch tuộc quấn lên, ôm lấy eo của y, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.

La Vân Hi nói:

"Em, hôm nay về Bắc Kinh đi."

Trần Phi Vũ:

"Em-không-đấy."

La Vân Hi không nhịn được chà đạp cái đầu đang nằm ngoài trên bụng mình một lúc, tóc lâu rồi không cắt, dài đến mức sắp che mắt rồi, cực kỳ mềm mại:

"Em không muốn cũng không được."

Trần Phi Vũ lại chôn đầu cọ cọ y, giọng nói ồm ồm làm nũng:

"Đừng đuổi em đi mà, em không muốn đi đâu hết."

Trần Phi Vũ nói:

"Anh yên tâm đi, em không ra ngoài đầu. Em sẽ đợi anh trong khách sạn, chờ anh tan tầm."

Trần Phi Vũ ngáp một cái, hơi tỉnh hơn:

"Ngày kỷ niệm vui vẻ. Anh muốn ăn bánh ga-tô Oreo hay bánh xoài ngàn lớp? Hôm nay em làm cho anh."

La Vân Hi:

"Xin lỗi, không có hẹn, không có ngày kỷ niệm, chỉ là ngày thứ n chúng ta ly hôn mà thôi."

Trần Phi Vũ:

"Vậy anh coi như hôm nay là sinh nhật em, không thể đuổi thọ tinh đi chứ?"

La Vân Hi:

"Tính thế cũng được à? Thế em coi hôm nay là sinh nhật tôi đi, tôi muốn ước em cút đi."

Trần Phi Vũ nói:

"Anh nói chuyện ác ghê, cứ như chưa từng yêu em bao giờ vậy."

Tôi ác á? Tôi ác chỗ nào?

La Vân Hi thực sự hết cách với hành vi mặt dày mày dạn này của hắn, tình thế khó xử.

Từ bao giờ Trần Phi Vũ lại để bụng y thế? Chỉ là con mèo lười chưa nuôi lớn giả trung thành thôi.

Trước đây bắt y đi, hắn lạnh nhạt, vốn cũng không để ý đến y. Giờ quyết tâm rồi, phát hiện không ai dụ dỗ hắn nữa, lại đến đong đưa đuôi, làm nũng với y.

Nói thẳng:

"Em không đi thì tôi đi."

"Với lại, em nhớ phải ăn cơm..." – La Vân Hi sợ hắn chắc không biết gì – "Bỏ đi, tôi bảo trợ lý của tôi đưa em. Tôi sẽ đặt vé cho em, xế chiều hôm nay được không? Em tốt nhất dậy luôn đi, tôi cảm thấy em mà ngủ tiếp thì kiểu gì cũng ngủ quên..."

Trần Phi Vũ không muốn nghe, vùi đầu vào bụng y giả vờ ngáy ngủ.

La Vân Hi vừa bực mình vừa cảm thấy hắn giống chú cún size bự vậy, đáng yêu quá.

Cuối cùng đành chịu, cạn lời ngẩng đầu nhìn trời:

"Em thích làm gì thì làm, em cứ ở đây làm gì cơ chứ?"

Giọng điệu của La Vân Hi khi nói những lời này mới là giọng điệu hắn quen, Trần Phi Vũ mơ mơ màng màng cảm thấy xuyên qua thời gian, quay về những ngày tháng La Vân Hi vẫn cưng chiều hắn đến hư.

Trần Phi Vũ chờ ở đây tất nhiên là vì —

Trần Phi Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn La Vân Hi, là chú cún vui nhất thế giới này:

"Thích anh."

Tim La Vân Hi không nuôi nai con nữa rồi, cứ như đang có một con heo rừng chạy quanh vậy, đâm y đến mức muốn tạ thế ngay tại chỗ này.

Cũng muốn gọi điện thoại cho luật sư của mình, ly hôn cái gì, ông đây không ly hôn nữa.

Trần Phi Vũ:

"Em chờ anh quay xong cùng về Bắc Kinh được không?"

La Vân Hi mạnh miệng:

"Không được."

Trần Phi Vũ nói:

"Có được nghỉ không? Đi Paris chơi cùng em được không?"

La Vân Hi:

"Không có."

Trần Phi Vũ:

"Ở Bắc Kinh cũng được, em có thể dạy anh làm gốm."

Tim La Vân Hi ngừng đập rồi.

Sao tự nhiên lại kéo đến làm gốm thế?

Điều y lo lắng nhất, quà của y. Y đi vội quá, quên huỷ thi diệt tích.

La Vân Hi nói lắp:

"Em... em dạy tôi làm gốm làm gì?"

Trần Phi Vũ:

"Không có gì hết, thực ra cái anh làm kia cũng đẹp lắm."

Vậy là Trần Phi Vũ phát hiện ra rồi.

La Vân Hi cảm thấy mình như bị lột sạch dưới mặt trời vậy.

Y vừa tức giận vừa đau lòng:

"Trần Phi Vũ, em đang tội nghiệp tôi à?"

Trần Phi Vũ không biết đường về não của La Vân Hi đi kiểu gì luôn, không phải, tui vừa nói sai gì à? Tui vừa nói gì thế? Trần Phi Vũ nháy mắt cực kỳ tỉnh táo, mù mù mờ mờ:

"Hả? Không mà? Vì sao?"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com