TruyenHHH.com

[Fanfic][Edit][FYX] Hôn nhân đại sự - Điện Thoại Phun Bong Bóng

Chương 11

undercloud2902

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[28]

Tối đó La Vân Hi ôm gối ngủ bám cầu thang leo lên tầng.

Đẩy cửa đi vào, doạ Trần Phi Vũ nhảy dựng.

La Vân Hi đắp mặt nạ màu đen, chỉ để lộ đôi mắt, giống như Inverted panda vậy á. Đứng bên giường nghiêm túc chọc chọc lên tay Trần Phi Vũ:

"Nè nè nhích qua bên cạnh tí đi."

Trần Phi Vũ ôm chặt cái chăn nhỏ của mình:

"Anh làm gì đấy?"

La Vân Hi cây ngay không sợ chết đứng nói:

"Ngủ chứ sao!"

Trần Phi Vũ sợ hãi:

"Chiều đã ngủ rồi cơ mà!"

La Vân Hi muốn bật cười lắm luôn.

Nhưng còn đang đắp mặt nạ nên y cố gắng nhịn cười. Nói một cách cực kỳ chính trực:

"Trần Phi Vũ, em đó, xấu xa, hạ lưu."

Trần Phi Vũ muộn màng phát hiện ra mình hiểu lầm, xấu hổ đỏ hết hai bên tai.

Tiểu Trần đối diện với vị đạo tặc che mặt này chưa được 3s đã thua trận. Phụng phịu dịch mông sang bên cạnh.

Trời ạ, Trần Phi Vũ đúng là không hiểu nổi suy nghĩ của Omega của hắn mà.

Sao cứ phải ngủ chung thế hả, một người ngủ giường bự biết bao.

Trần Phi Vũ đang cầm ipad đọc manga, La Vân Hi ngồi sát vào hắn, vai dán vai, chân sát chân.

Trần Phi Vũ hơi không thoải mái, ngồi cách cách y ra một xíu.

La Vân Hi cứ dựa vào gần bao nhiêu thì Trần Phi Vũ dịch ra bấy nhiêu.

Giường chỉ bự nhiêu đó, sau cùng Trần Phi Vũ dịch nữa là ngã xuống đất rồi nên không thể làm gì khác hơn phải dừng lại.

La Vân Hi như nguyện tựa lên vai hắn nhìn màn hình của hắn, Trần Phi Vũ nghi là chỉ cần La Vân Hi nhỏ hơn xíu nữa thì sẽ chui vào trong quần áo của hắn luôn như con mèo vậy.

Trần Phi Vũ quay đầu nhìn cái mặt bao công của y, sự kiên nhẫn giảm ầm ầm, nhịn một lúc, vẫn nói:

"Tự anh tìm vài việc làm đi được không?"

La Vân Hi không hiểu:

"Anh đang xem manga mà?"

Giả ngu gì đấy? Trần Phi Vũ nói:

"Vậy tôi không đọc nữa."

La Vân Hi:

"À, em thích đọc thì đọc, không đọc thì để anh đọc."

Trần Phi Vũ:

"Anh nói thẳng đi xem nào, muốn làm tôi tức chết à?"

La Vân Hi nói thẳng:

"Làm gì có, anh thích em còn không kịp nữa là."

Trước lạ sau quen, La Vân Hi tỏ tình càng ngày càng thuận miệng, Trần Phi Vũ lập tức giơ tay đầu hàng.

Ok, tui sai, đọc đi, cùng đọc được chưa.

Tất nhiên là La Vân Hi vốn không có đọc rồi, y chỉ muốn dựa lên Trần Phi Vũ thôi.

Chiều cao của hai người hơn kém vừa vặn, cũng hợp cho y dựa, La Vân Hi ôm cánh tay y ngất ngất ngây ngây đọc đọc, không biết ngủ quên từ bao giờ.

Chẳng được bao lâu đã bị Trần Phi Vũ lay tỉnh:

"Đừng ngủ."

La Vân Hi còn đang say ngủ, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt to bự của Trần Phi Vũ:

"Hả?"

Trần Phi Vũ lên án:

"Mặt nạ, còn chưa rửa kìa, anh còn làm dính lên tay áo tôi rồi."

La Vân Hi vẫn còn mơ màng:

"Ừ."

La Vân Hi cực kỳ có trách nhiệm, vươn mình cưỡi lên người hắn, nhanh nhẹn cởi áo ngủ của hắn ra, Trần Phi Vũ ngốc ngốc mặc kệ y, trần nửa người trên nhìn La Vân Hi, lông mi vợ hắn đẹp quá, dày ghê, tựa như tinh linh ấy, chớp chớp, chỗ khác trên mặt đen thùi lùi, là tinh linh trúng kịch độc rồi.

Người đẹp mặt đen lột hắn sạch sành sanh, xác nhận rằng Trần Phi Vũ có kiên trì tập thể hình vừa phải, vóc người rất đẹp, không sờ thì thiệt ghê nên cũng thuận tay sờ sờ cơ ngực của hắn.

Trần Phi Vũ lúng túng ngồi yên, 110 đó à, ở đây có một người muốn cưỡng hiếp trong hôn nhân này.

Không ngờ La Vân Hi sờ xong thì chạy mất, ngáp một cái, cầm đồ của hắn đi vào nhà vệ sinh rồi.

Trần Phi Vũ thở ra một hơi.

Sau đó thì lại thấy hình như hơi tiêng tiếc.

La Vân Hi đi ra từ nhà vệ sinh thấy Trần Phi Vũ cứ trần nửa người trên chơi điện thoại, không nói gì tìm một cái áo cộc tay rộng từ trong tủ quần áo ném cho hắn.

Trần Phi Vũ ném lại:

"Tôi không mặc."

La Vân Hi nghĩ thầm tui là mẹ em chắc, vứt qua:

"Em thích mặc thì mặc, nước miếng rớt lên ngực em thì anh cũng kệ đó."

Trần Phi Vũ nghĩ nghĩ một lúc, im lặng tròng lên.

Đêm đến tắt đèn. La Vân Hi nằm nhưng chưa muốn ngủ, đang nghịch điện thoại, Trần Phi Vũ ngủ thiếp đi, quen tay vươn tay ôm y vào lòng, La Vân Hi rất phối hợp mà tắt điện thoại đi cũng định ngủ.

Trần Phi Vũ tự mình làm tỉnh mình luôn.

Phản ứng đầu tiên của hắn là tui ôm ai vậy, cạnh tui không ai đâu chứ, gặp ma à?

Rồi mới nhận ra, à là La Vân Hi.

Trần Phi Vũ rầy rà muốn rút tay về, La Vân Hi kéo lại.

Trong phòng tối lắm, La Vân Hi vùi trong lồng ngực hắn đôi mắt lấp lánh nhìn hắn:

"Anh thích em, em coi như anh đang theo đuổi em được không."

Level của La Vân Hi đã đến mức thành sát thủ của mấy cậu trai chính trực rồi. Trần Phi Vũ nghĩ, cíu tui, tui hình như động lòng cmnr hay sao ấy. Nhắm mắt giả vờ ngủ luôn, ôm La Vân Hi thực sự thoải mái lắm, da dẻ của y mịn, lại còn mềm mại, cuối cùng Trần Phi Vũ cũng không rút tay về.

La Vân Hi thầm nghĩ, anh theo đuổi em, nhưng cũng đếm ngược trong lòng mình, khi nào về đến 0 sẽ rời đi.

Nhưng giờ vẫn còn đang cộng thêm nữa, một trăm điểm rồi mà vẫn còn tăng thêm. Chắc có lẽ do filter trong lòng anh dày quá, thực sự không trừ nổi điểm nào.

[29]

Công việc đầu tiên của La Vân Hi cũng không phải về đi làm lại, có một chương trình tuyên truyền cho show, quay ở Hàng Châu, quay xong thì về đoàn phim.

La Vân Hi ngồi trong phòng nghỉ bàn hành trình, tối quay chương trình, nghỉ một ngày, ngày kia sẽ chính thức đi làm lại, quay thêm ba tháng nữa rồi nghỉ.

La Vân Hi là một người yêu công việc những cũng khó tránh khỏi vào ngày đầu tiên đã xem kế hoạch xem bao giờ thì được nghỉ hè, rồi lập tức có cảm giác vui vẻ vì được nghỉ, Trần Phi Vũ có thể nghỉ hè cùng y thì càng tốt.

Nhàn rỗi buông thả một lúc thì bắt đầu nhíu mày. Omega đã bị đánh dấu ngửi thấy tin tức tố của người khác sẽ xảy ra phản ứng bài xích sinh lý. Lục Nhiên vẫn còn xa mới đến đây, La Vân Hi đã ngửi thấy gã, chắc kỳ phát tình của Lục Nhiên sắp đến rồi.

Mùi của Lục Nhiên y không hình dung ra nổi, rất nhiều người có hương vị chỉ đơn giản là dễ ngửi kiểu này thôi, trước đây Lục Nhiên từng xạo sự mình có mùi của ánh mặt trời.

La Vân Hi không nể mặt mũi cà khịa, mùi bọ cháy khét đó hả?

Sắc mặt Lục Nhiên lúng túng, sau đó không nói thế nữa.

Lục Nhiên vỗ lên vai y một cái:

"Lâu rồi không gặp."

La Vân Hi đẩy gã:

"Cậu hôi quá, tránh xa tôi ra."

Lục Nhiên che tim:

"Con trai tui bướng bỉnh làm tui đau tim quá."

Nhưng vẫn nghe lời tránh xa y một xíu, nói:

"Cậu không được như thế, chuẩn bị quay phim rồi! Cậu phải làm việc đi, cậu phải yêu tôi đi."

La Vân Hi cúi đầu lướt weibo, qua loa trả lời gã:

"Đã kết hôn, không làm việc, bắt đầu quay tôi sẽ coi cậu là Trần Phi Vũ."

Lục Nhiên không giận, nói:

"Qua đây, coi tôi là Trần Phi Vũ, nói gì đi."

La Vân Hi không thèm ngẩng đầu hô to:

"Á, anh trai đẹp quá đi à. Mũi của anh tựa nấc thang lên thiên đường, chân của anh bắc qua bốn bể, là cầu nối giữa tình hữu nghị của mọi người trên thế giới này."

Lục Nhiên cạn lời, bực mình nói:

"Cậu cậu cậu cậu cậu cậu, cái đồ người chơi hệ nịnh nọt. Thứ nhất, cậu ta là em trai."

La Vân Hi không thấy là nhục mà tự thấy vinh:

"Tôi, tự nguyện. Cậu mới là em trai, cậu đừng có mắng em ấy."

Không thể tưởng tượng nổi, Lục Nhiên nói:

"Bệnh của cậu Bệnh viện Đa khoa chẩn đoán sao?"

"Phải được Trần Phi Vũ hôn nhẹ ôm nhẹ bế cao cao mới tốt lên được."

La Vân Hi không để ý nói, vài giây sau mới chầm chậm nhận ra, tui nói sảng cái gì vậy?

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau với Lục Nhiên, Lục Nhiên:

"Ói."

La Vân Hi đồng ý gật gật đầu.

[30]

Show quay trong studio, phần đầu chơi game, La Vân Hi thua. Trừng phạt phải gọi điện thoại cho một người nói theo chỉ định.

Y đi show không nhiều, chương trình nào cũng phải âm thầm cue Trần Phi Vũ.

Lúc nghỉ ngơi y gọi điện thoại cho Trần Phi Vũ, muốn hỏi chút xem hắn có rảnh không, tút tút vài tiếng đã có người nhận, một cô gái nói alo.

La Vân Hi sửng sốt vài giây, nói:

"Xin hãy chuyển máy cho Trần Phi Vũ."

Cô gái nói:

"Ngại quá, hắn đang bận."

"Đưa điện thoại cho Trần Phi Vũ." – La Vân Hi không nhịn được – "Tôi không nhắc lại lần thứ ba."

Cô gái vốn cảm thấy y cáu cái gì mà cáu, nhưng giọng điệu của La Vân Hi rất lạnh lẽo, cô bị doạ, theo bản năng gọi Trần Phi Vũ một tiếng:

"Này, điện thoại của anh."

Trần Phi Vũ còn đang tám chuyện, vừa quay đầu nhìn thấy màn hình, tim bỗng ngừng đập.

Hắn đang nói chuyện với bạn bè, điện thoại để bên cạnh, cũng không để ý, hình như hắn cũng quen cô gái này, nhưng cũng không thân, nhận điện thoại hộ người khác làm gì? Có vấn đề hả? Không biết xấu hổ à?

Trần Phi Vũ lúc đó đã nghĩ hay là cúp điện thoại rồi gọi lại.

Hắn cũng không biết cô gái này đã nói những gì, lúc nhận vô cớ thấy đau tim.

Không nghe ra tâm trạng La Vân Hi thế nào, nói chính sự:

"Anh đang quay show, trên kịch bản bảo phải gọi điện thoại cho em, các em có rảnh không? Mấy phút thôi."

Trần Phi Vũ bị chột dạ quấy nhiễu:

"... Có, rảnh."

La Vân Hi mới nói:

"May mà không gọi thẳng cho em đấy..."

La Vân Hi:

"Này, cái cô vừa nãy là ai đấy?"

Trần Phi Vũ muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên hắn lại cảm thấy, giải thích gì chứ, tui có sai đâu.

Trần Phi Vũ nói:

"Liên quan gì đến anh chứ, tôi..."

La Vân Hi cúp điện thoại luôn.

Trần Phi Vũ nghe báo máy bận mà không lên tinh thần nổi.

Sao lại thế này?

La Vân Hi anh giỏi quá rồi, quá giỏi luôn rồi ấy. Anh dám cúp điện thoại tôi à? Tôi còn chưa nói xong.

Cô gái đó xen mồm:

"Vợ anh à?"

Trần Phi Vũ liếc cô một cái:

"Sao cô biết?"

Ngốc à, ai tinh mắt cũng nhìn ra lúc anh nói chuyện vẻ mặt khác luôn. Nhưng cô không muốn nói, nên bảo:

"Em đoán."

Trần Phi Vũ nghĩ, đoán cái gì mà đoán, nếu không phải tại cô thì La Vân Hi cũng không cúp máy tôi.

Đó giờ anh ấy còn chưa cúp máy của tôi bao giờ.

Trần Phi Vũ càng nghĩ càng giận, lại không muốn trở mặt cãi nhau, bực bội nói một tiếng, đi ra ngoài đứng trên ban công hóng gió lạnh đợi La Vân Hi.

Bản thân Trần Phi Vũ nổi tiếng tiêu chuẩn kép, dù mình có cúp điện thoại của y hàng trăm triệu lần nhưng La Vân Hi một lần cũng không được. Sao y lại làm thế cơ chứ?

Vài hôm trước La Vân Hi còn nói thích hắn, muốn theo đuổi hắn, gì cũng không làm mà chớp mắt cái đã có thể hạ thủ cúp điện thoại của hắn rồi, mấy hôm nữa thì trèo lên đầu hắn luôn phải không?

La Vân Hi cũng thực sự phát cáu với câu "Liên quan gì đến anh" của Trần Phi Vũ, không muốn nói với hắn câu nào nữa, sợ nói tiếp sẽ mắng người nên cúp luôn.

Y cũng đang nghĩ hay là lúc lên show thì gọi cho người bạn khác, nhưng y gọi cho ai thì hình như cũng không hợp, không thể làm gì khác hơn là không nghĩ nữa.

La Vân Hi ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng thì buồn bực nghe nhạc chờ của Trần Phi Vũ, không biết là bài tiếng anh kỳ lạ nào nữa.

Trần Phi Vũ, tốt nhất là em đừng có nhận, nhận rồi sợ tôi nhịn không nổi mắng em.

Không ngờ Trần Phi Vũ nhận ngay lập tức:

"Sao thế, cục cưng?"

Chỉ bằng một câu cục cưng của Trần Phi Vũ, con cá nóc La Vân Hi đã bị đâm một kim, bao nhiêu khí trong người cũng đang toả ánh sáng blink blink.

Mắng người á? Chưa nghe bao giờ, trước giờ tui chưa bao giờ mắng ai cả.

La Vân Hi trong lòng sướng rơn, tui đúng là kém cỏi quá trời. Trần Phi Vũ, giỏi cũng là em giỏi mà ngu thì cũng là em ngu luôn.

La Vân Hi nén cười, cố gắng lạnh lùng nói:

"Đang quay show, 1 2 3 4 em chọn cái nào?"

Cue bất ngờ thế luôn hả?

Trần Phi Vũ nói:

"Hả? Chọn làm gì?"

La Vân Hi:

"Bảo em chọn thì em chọn đi, hỏi nhiều thế làm gì?"

Thái độ của anh kiểu gì đấy hả? La Vân Hi cái đồ đáng ghét.

Trần Phi Vũ cáu bay màu, nơi đông người nhịn anh một lần:

"1 đi."

Trước mặt có một cái bảng, lật cái số 1 lại, La Vân Hi không muốn đọc lắm, tui thiệt sự không được đâu.

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường thúc giục y.

La Vân Hi trợn trắng mắt trong lòng một trăm lần, chậm chạp khuất phục:

"Đêm dài ướt át, mặt đất cũng ẩm ướt, sự yên tĩnh tràn đầy không khí, bao lấy rừng cây trầm mặc... Đêm nay anh yêu em."

Trần Phi Vũ nghe xong:

"Anh có đêm nào không yêu em hả?"

Khán giả ở trường quay rít gào, gào đến bên lỗ tai Trần Phi Vũ luôn.

Trần Phi Vũ kéo điện thoại ra một chút, bỏ lỡ tiếng cười của La Vân Hi.

Nhưng La Vân Hi mắng hắn thì hắn vẫn nghe thấy:

"Em mặt dày quá đấy Trần Phi Vũ."

Trần Phi Vũ ngờ ngợ nghe thấy tiếng của Lục Nhiên trong tiếng ồn vừa nãy, nhớ về lần trên trường quay trước, Lục Nhiên câu nào câu nấy lại gọi Sư Tôn.

Đáp một câu:

"Học theo anh đó mà, Sư Tôn."

La Vân Hi:

"Em đừng có nói xấu anh."

Trần Phi Vũ học lại:

"Làm gì có, em thích anh còn không kịp nữa là."

Tuy rằng đây là lời La Vân Hi đã nói, nhưng Trần Phi Vũ vừa nói ra, La Vân Hi hồng từ đầu đến chân, vì sao mà Trần Phi Vũ có thể không coi ai ra gì thẳng thắn nói ra thế, đây là kỹ năng thiên phú của học sinh tiểu học à?

Y cũng không biết vì sao người khác nói thì không có cảm giác gì nhưng Trần Phi Vũ nói hai chữ Sư Tôn thì mình lại thấy sắc tình quá trời.

Vậy nên cho dù bên Trần Phi Vũ còn có những cô gái khác, y có thể nghĩ rằng "Tên ngốc tui đây chỉ dẻo mồm thôi, trong lòng tui không hề nhớ anh đâu."

La Vân Hi cũng vẫn nhận ra rằng mình lại bị vài câu Trần Phi Vũ qua loa thuận miệng nói ra dỗ dành rồi.

Nếu y là giáo sư, có lẽ sẽ ngốc nghếch đến mức cho Trần Phi Vũ 100 điểm tất cả các câu, rồi đưa House Cup cho hắn luôn.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com