TruyenHHH.com

[Fanfic][Edit][FYX] Hôn nhân đại sự - Điện Thoại Phun Bong Bóng

Chương 10

undercloud2902

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[26]

La Vân Hi cũng không phải người sướt mướt gì cho cam, y vừa khóc vừa giận.

Y giận bản thân.

Sao tui lại như thế! Vô dụng! Khóc cái gì mà khóc chứ!

Có lẽ do y còn hơi sốt, cũng có thể vì cơn ác mộng trong lúc ngủ trưa.

Y mơ thấy Liên Minh Huyền Thoại xoá mất Tristana, lúc y chọn tướng lật qua lật lại mãi mà không thấy Tristana lady đâu cả, y sốt ruột đến mức muốn rớt nước mắt luôn.

Sao đó y choàng tỉnh, ngồi ngây người một lúc mới nghĩ ra thì ra chỉ là mơ thôi.

Đang định đi uống nước, vừa mở cửa ra thì thấy Trần Phi Vũ đang đi đến trước mặt.

Y muốn khóc thật luôn.

Cho dù tối hôm qua nhịn được rất giỏi trước Lục Nhiên, thì giờ nước mắt vẫn tuôn ra như suối, không dừng lại nổi.

La Vân Hi nghĩ thôi thì kệ đi, dù sao y cũng không muốn sống nữa.

Hình tượng cao lớn vĩ đại, trưởng thành cẩn trọng, đao thương bất nhập xem như sụp đổ hoàn toàn rồi, mất cmn mặt quá. Nằm luôn trong ngực Trần Phi Vũ làm rùa đen rút đầu, trốn tránh hiện thực đi.

Nhưng Trần Phi Vũ cầm cằm của La "đà điểu" bắt y nhấc mặt lên, La Vân Hi vừa tỉnh ngủ đi ra, tóc bị rối trong lúc ngủ, tóc mái mềm mại rủ xuống, không còn tí hình tượng nào cả, chỉ còn một đại minh tinh không xinh đẹp lắm thôi, nhưng đáng yêu lắm. Khóc còn phải kiềm chế, đôi mắt rủ xuống như cún con, vừa ngoan vừa đáng thương.

Trần Phi Vũ nhịn không nổi cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khoé mắt y.

Thầy La tự xưng là người trưởng thành cẩn trọng giấu một trái tim không trưởng thành lắm. Chóp mũi của Trần Phi Vũ vừa sượt qua trán y, trái tim của y bắt đầu "độc lập, tự do" đập mạnh.

La Vân Hi vừa khóc là lại mím môi, Trần Phi Vũ theo nụ hôn hôn đến đôi môi mím chặt của y. Tay của La Vân Hi còn ôm lưng hắn, vươn mình đến vai hắn, nhón chân hôn môi cùng hắn.

Bọn họ chỉ hôn môi thôi, nhưng hôn rất sâu, rất lâu, lâu đến mức La Vân Hi cảm thấy đầu lưỡi của Trần Phi Vũ đang chạm đến đầu óc của hắn, những đốm lửa nhỏ bắn ra rơi lên vai và cổ, tê hết cả người, y cảm giác mình đã cao trào luôn rồi.

Sau khi tách ra, Trần Phi Vũ lại nâng mặt y lên nhìn một lúc, La Vân Hi rất biết tự giác chống nắng quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt trời được vài lần, rất trắng, khiến môi nhìn rất hồng, con mắt và chóp mũi cũng hồng. Trần Phi Vũ thở dài một hơi:

"Ngoan nào, khóc sưng mắt lên thì xấu lắm."

La Vân Hi nghe thấy chữ "ngoan", tim lại bắt đầu đập "bình bịch bình bịch bình bịch" vào lồng ngực, muốn nhảy khỏi lồng ngực chạy về phía mặt trăng.

Trần Phi Vũ hiểu sai vẻ mặt ngốc ngốc của y, bắt đầu sốt ruột:

"Ài, anh đừng khóc nữa mà, có nói anh xấu đâu, thầy La anh..."

La Vân Hi đoán chắc Trần Phi Vũ định nói mấy lời đầy tính cà khịa như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì đó, nhưng Trần Phi Vũ ấp úng một lúc mới nói ra được một câu:

"Anh đó thầy La, rất đẹp."

La Vân Hi được hắn làm cho rất vui vẻ.

Trần Phi Vũ thẹn quá hoá giận, bẹo mặt y:

"Cười cái gì mà cười, dì cả của anh đến thăm hả? Sao mà tâm trạng thất thường thế."

La Vân Hi kêu đau, lại cười:

"Chắc thế."

La Vân Hi đến gần, trao hắn một cái hôn thoáng qua, cợt nhả cắn môi hắn, nhỏ giọng nói:

"Anh ướt hết rồi."

Trong đầu Trần Phi Vũ hiện lên một chữ to bự "Làm."

Hương hoa lan toả trong không khí, La Vân Hi anh lại bắt đầu rồi đúng không?

La Vân Hi câu hắn thế nào là chuyện của La Vân Hi, mỗi một lần, lần nào Trần Phi Vũ cũng mắc câu là vấn đề bự của chính hắn.

Trần Phi Vũ hôm nay không phải Trần Phi Vũ của ngày xưa nữa rồi. Hắn trưởng thành rồi, hắn hối hận rồi. Hắn đã lấy thiên địa làm giám, minh nguyệt làm chứng để quyết định, sau này không có tình cảm thì không ngủ.

Vậy nên Trần Phi Vũ hạ quyết tâm, Trần mỗ ta đây ngày hôm nay nhất định sẽ không bị y hạ cổ.

Áo ngủ của La Vân Hi do hắn mua chung, áo đôi, Trần Phi Vũ màu đen, La Vân Hi màu tím.

Hắn dựa vào chiều cao mua đại, cuối cùng La Vân Hi gầy quá, vòng eo 61/177 hắn còn chưa nghe thấy bao giờ.

Quần áo rủ xuống thì cảm thấy đẹp đó, nhưng La Vân Hi mặc vào thì rộng lắm, rộng như lén mặc áo của hắn vậy. Ống quần bên dưới miễn cưỡng chạm đến mặt đất, tay áo phía trên còn có thể thò tay vào trong, Trần Phi Vũ cao, theo tầm nhìn từ cổ áo nhìn vào cái gì cũng thấy, từ đầu vú run run trong đứng thẳng trong không khí cho đến bụng dưới phẳng phiu.

Ặc, Trần Phi Vũ bị sặc nước bọt của mình.

Ôn lại quyết tâm của mình một lần nữa, ngửa đầu nhìn trời:

"Ờm, cái gì ý nhỉ, anh đang bệnh, nghỉ ngơi cho tốt đi... Anh có muốn ăn gì..."

La Vân Hi quấn lên như một con rắn nước, cả người không có cục xương nào có nề nếp, Trần Phi Vũ vừa ngẩng đầu là lại cứng người, mà vừa cứng người thì sẽ ngậm miệng không nói.

La Vân Hi nói:

"Không sao, cũng chỉ tốn mười phút thôi mà."

Trần Phi Vũ không trốn, trừng mắt nhìn y, đầu hiện lên một cái dấu chấm hỏi to bự.

Anh bị sao thế? Anh sỉ nhục tui?

La Vân Hi thêm mắm dặm muối lên đường biên ngang đang lảo là lảo đảo của hắn, còn nói một câu:

"Rất nhanh."

Trần Phi Vũ tức chết tươi.

Hắn nhanh chóng ném lời nói hùng hồn mình vừa lén lút thề vào trong gió, lần này đủ lý do rồi, hắn nhất định phải đính chính lại định nghĩa "nhanh" trong từ điển của La Vân Hi.

Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, sau ngày này hắn sẽ không khuất phục trước La Vân Hi nữa.

[27]

Chưa tới chạng vạng, ngày xuân ấm áp, ngoài cửa sổ trời sáng choang, sau tấm rèm thì lại đèn thùi lùi.

La Vân Hi hết sức, yếu đuối đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy, đầu óc cũng trống rỗng, yêu hận tình thù gì đó cũng bay đi xa.

Y nghĩ, dù chỉ đơn giản là để hưởng thụ thời khắc này mà thôi, thì bên Trần Phi Vũ vẫn là chuyện rất đáng giá.

La Vân Hi ngốc nghếch vui vẻ hai phút rồi từ từ nổi giận:

"Làm sao anh đi làm bây giờ hả?"

Dù phim cổ trang bọc rất kín nhưng cũng không che được cổ, ít thì cũng mất thêm bốn năm này nữa mới tan. Môi cũng bị hắn cắn nát.

La Vân Hi che mặt:

"Ngày mốt là anh đi rồi."

Trần Phi Vũ chịu giết không chịu chôn, bình thường thì hắn rất chú ý nhưng hắn tưởng La Vân Hi vẫn còn trong thời gian thất nghiệp.

Thương gân động cốt một trăm ngày, tính đi tính lại còn chưa được nửa tháng, trọng điểm của Trần Phi Vũ ở:

"Chân anh khỏi rồi à?"

"Không sao, anh chú ý chút là ổn..."

La Vân Hi lập tức nguôi giận, cười híp mắt nhìn hắn:

"Em lo cho anh à?"

Hình như Trần Phi Vũ bỗng nhiên thấy cực kỳ hứng thú với xấp kịch bản để ở đầu giường hơn nửa năm rồi này:

"Cái gì mà, ờm, Hảo Vận Hành này nói về cái gì?"

La Vân Hi nói:

"Nhân vật anh diễn cực kỳ đáng thương, người mình thích là một kẻ ngốc, ta còn chết vài lần vì hắn."

Trần Phi Vũ cau mày:

"Anh đang lén bảo tôi ngốc đấy à?"

La Vân Hi nói:

"Sao có thể chứ, anh cũng đâu yêu em đến mức chết vì em đâu."

Trần Phi Vũ buột miệng:

"Vậy anh yêu tôi bao nhiêu?"

La Vân Hi cẩn thận nghĩ, bắt đầu yên lặng.

Trần Phi Vũ trong sự yên tĩnh cực độ chậm chạp nhận ra mình đã hỏi một vấn đề cực kỳ ngu. Cảm thấy hơi quen quen, à đúng, như bé gái chất vấn bạn trai vậy.

Trần Phi Vũ đau tim, tự mình làm mình xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn.

La Vân Hi nói:

"Chắc là không kém trong phim bao nhiêu đâu. Em thực sự muốn rời khỏi anh thì anh cũng sẽ đồng ý."

Có một tảng đá xếp vào trong lòng Trần Phi Vũ rồi từng tảng từng tảng chất chồng lên, vừa chen vào là nước đường chảy ra. Gánh nặng của hắn nặng lắm đó.

Tui thực sự thừa nhận sự đẹp trai và vợ tui đang có không nên có ở cái tuổi này. Nếu La Vân Hi đã nói thế, thì... Trần Phi Vũ thành thật nói:

"Vậy chúng ta ly hôn đi."

La Vân Hi đáp lời luôn:

"Này thì không được."

Trần Phi Vũ: ?

Anh vừa mới nói cái gì đó?

Nhân vật là nhân vật, La Vân Hi là La Vân Hi. Trong phim y đi đâu thì tuỳ y, nhưng cá muốn bơi đến chỗ nào thì cũng phải nghe lời của y hết.

La Vân Hi bệ vệ:

"Anh quyết định em không thực sự muốn rời khỏi anh."

Giờ đây Trần Phi Vũ quả thực muốn khóc.

La Vân Hi đúng là lưu manh, cướp hết logic, cường đoạt dân nữ, à không, thiếu nam. Tên lưu manh nhỏ như Trần Phi Vũ so với y đúng là thiếu nam ngây thơ, bị lừa ngủ với y xong ở trên giường khóc huhuhu.

Trần Phi Vũ tận tình khuyên nhủ, dạy y dưa xanh hái không ngọt.

Tên tội phạm La Vân Hi này lại còn giả vờ với hắn, nháy mắt cái đã giả bộ ngây thơ, nói "anh không ngọt sao?"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com