TruyenHHH.com

[Fanfic][Diệp Tư] My only sunshine

Chương 6: Hải Hoa đảo có một chiếc bùng binh

NhuNguyenSone

Buổi lễ khai giảng cũng chẳng có gì đặc biệt, bởi vì sau đó hai tuần sẽ đến kỳ sát hạch đầu năm. Hồ Diệp Thao cảm thấy rất căng thẳng, mỗi ngày đều cố gắng làm việc theo kế hoạch đã vạch ra. Nhưng gần đây có một chuyện lạ, người mà cậu ấy vốn nghĩ sẽ không bao giờ đến thư viện lại thường xuyên xuất hiện cùng với Châu Kha Vũ.

Thư viện

Hồ Diệp Thao ngồi ôn bài, thỉnh thoảng lén nhìn Châu Kha Vũ ngồi đối diện, Oscar đứng bên cạnh, hai người họ đang chăm chú thảo luận. Mọi người đều bảo thứ hạng của Oscar là dùng tiền để mua, nhưng cậu ấy lại không nghĩ vậy, nhìn hai người họ nghiêm túc như thế, cả hai cũng là bạn thân lâu năm nữa. Hồ Diệp Thao tin tưởng đôi mắt chọn bạn của Châu Kha Vũ.

Oscar thảo luận xong với Châu Kha Vũ, định rời đi nhưng vừa ngẩn đầu lên, đập vào mắt cậu ấy là dòng bút chì Hồ Diệp Thao chú thích cách phát âm các từ vựng tiếng Anh nhưng không theo quy tắc nào, cậu ấy liền nhìn ra, không kìm được, bậc cười một tiếng.

" Nhóc chú thích như thế sẽ không bao giờ tiến bộ lên được đâu."_ cũng không quên chọc Hồ Diệp Thao_" Hoá ra mỹ nữ khoa Marketing mù tiếng Anh "

Hồ Diệp Thao ngẩn đầu nhìn Oscar, lời đồn cậu ấy nghe được có lẽ đúng nhất là nói Oscar giang hồ. Cậu ấy mấp máy môi định mắng nhưng vì có Châu Kha Vũ nên thôi, chỉ đành dùng đôi mắt nhỏ hung dữ nhìn Oscar, tựa như thỏ con gặp gấu lớn, vì nhỏ bé nên chỉ có thể trừng mắt nhìn mà không thể phản kháng.

Châu Kha Vũ nhìn thấy khung cảnh này thì mới nhớ ra bản thân vô tình " quên mất " Hồ Diệp Thao ở đối diện, liền lên tiếng.

" Có cụm từ nào em không biết nghĩa không?"

Hồ Diệp Thao vui vẻ nhìn Châu Kha Vũ, chỉ vào mấy chỗ cậu ấy gạch chân bằng mực đỏ. Oscar đứng nhìn hai người họ trao đổi một lúc thì cất lời.

" Sau này sẽ phải thuyết trình nhiều, nhóc học thuộc nghĩa thôi cũng không được đâu "

Oscar lấy bút của Hồ Diệp Thao viết bừa một chữ, chưa cho Hồ Diệp Thao:

" Đọc từ này xem "

" Youth?"

" Là Y-O-U-N-G "_ bài test nhanh của Oscar kết thúc, cậu ấy dùng ánh mắt không ngạc nhiên mấy trước độ gãy tiếng Anh của Hồ Diệp Thao, giễu_" Gãy tiếng Anh đến mức này, nhóc là người đầu tiên tôi gặp "

Châu Kha Vũ huých vào cánh tay Oscar.

" Thay vì chọc em ấy thì sao cậu không dạy em ấy phát âm đi?"

Oscar liếc nhìn Hồ Diệp Thao - cậu nhóc dạo gần đây hay ở cùng Châu Kha Vũ, cũng là người hiếm hoi Châu Kha Vũ để ý, cậu ấy cũng muốn biết năng lực Hồ Diệp Thao đến đâu. Nghĩ vậy, cậu ấy liền đáp:

" Cũng không phải không được, quan trọng là khả năng tiếp thu có tốt không "

Hồ Diệp Thao ngạc nhiên khi nghe thấy, nhưng mà cái người này.... Châu Kha Vũ cũng ngạc nhiên, cậu ấy chỉ tiện miệng hỏi thôi, không nghĩ Oscar sẽ đồng ý. Oscar nhìn Châu Kha Vũ, điềm nhiên đáp.

" Mình chỉ là tò mò, hình như năm nay Wajijiwa tốt bụng không Test tiếng Anh  "

Châu Kha Vũ nhìn sang Hồ Diệp Thao, thấy sắc mặt cậu ấy không được tốt, liền giải thích:

" Oscar sinh ra ở Brazil và sống tám năm ở đó nên tiếng Anh của cậu ấy rất tốt. Em nên học hỏi từ cậu ấy "

Châu Kha Vũ đã nói như vậy, Hồ Diệp Thao cũng không thể từ chối.

" Đừng xem thường em!"

Kể từ hôm đó, Oscar không trực tiếp gặp mặt Hồ Diệp Thao, chỉ kết bạn Weixin, rồi đưa ra hướng đi cho Hồ Diệp Thao và chỉ yêu cầu cậu ấy trả bài đúng hạn. Hồ Diệp Thao cũng rất nghe lời, Oscar cảm thấy cậu nhóc này cũng không tệ. 

.....

Những ngày thi căng thẳng nhanh chóng đến, cũng nhanh chóng kết thúc.

Sáng sớm, người mẹ hiền Tỉnh Lung có gọi hỏi thăm bọn họ.

8:00 am

Ring ring ring

Tiếng chuông điện thoại vang khắp căn phòng bốn người. Trương Tinh Đặc dậy sớm luyện thanh, thấy Nhậm Dận Bồng đang lau mái tóc ướt, còn Cam Vọng Tinh đang xếp chăn, liền đảm nhiệm trọng trách cầm máy.

" Mấy đứa làm bài sát hạch được không? Thấy thế nào "_ Tỉnh Lung

" Con cảm thấy bản thân đã hát rất tốt rồi, rất hài lòng. Nhưng mà bây giờ không phải đang là giờ hành chính sao? "_ Trương Tinh Đặc

" Người có thể gọi nói chuyện với mấy đứa vào giờ hành chính ngoài ta ra thì còn ai có thể nữa chứ? "_ Tỉnh Lung chỉnh camera, cố ý để lộ bảng tên trên bàn làm việc, dòng chữ vàng kim lấp lánh " Phó chủ tịch Tỉnh Lung" cùng tư thế ngồi sang chảnh.

" Nhìn hiệu ứng khán giả, con thấy không ổn nhưng cũng không sao "_ Nhậm Dận Bồng cất chiếc khăn, chăm chú chải lại mái tóc thật gọn gàng.

" Thành tích của con và Đào Đào rất tốt. Nhưng Đào Đào sau khi biết kết quả thì tâm trạng không tốt lắm... con cũng không biết tại sao"_ Cam Vọng Tinh gấp chăn gối xong hết, Trương Tinh Đặc lia camera sang, Tỉnh Lung nhìn chiếc trường treo bảng tên " Hồ Diệp Thao" trống không thì ngạc nhiên.

" Hửm? Tiểu Diệp Đào hôm nay có việc gì mà dậy sớm thế? Thằng bé đâu rồi? Má có gửi quà cho mấy đứa, định bảo mấy đứa khi nào rãnh chạy đi lấy "

" Cậu ấy nói hôm qua có lô hàng mới nhập nên phải đi xuống Cửa hàng tiện lợi sớm để bày lên kệ "_ Cam Vọng Tinh

" Tụi mình đang được nghĩ xả hơi. Hay là xuống nhà ăn ăn sáng rồi chạy sang chỗ Thao Thao?"_ Trương Tinh Đặc

" Được "_ Nhậm Dận Bồng

" Đào Đào đi làm thêm à? Giống hệt Lung Nhi, yêu tiền "_ Trương Hân Nghiêu đến phòng làm việc của Tỉnh Lung đưa đồ ăn sáng, nhìn thấy Tỉnh Lung đang nói chuyện với các con thì nghiêng người xem.

Tỉnh Lung rời bàn làm việc, cùng Trương Hân Nghiêu đến sofa ngồi. Tỉnh Lung nhìn Trương Hân Nghiêu với ánh mắt tình cảm.

" Tiền chỉ là đam mê thôi, còn yêu thì em yêu duy nhất Trương Hân Nghiêu "

Bầu không khí trở nên ngại ngùng, Cam Vọng Tinh không dám nhìn, Nhậm Dận Bồng vờ như không nghe thấy. Mỗi Trương Tinh Đặc tinh nghịch cong khóe miệng cười.

Tỉnh Lung thấy cuộc gọi trở nên im lặng liền hắng giọng.

" Các con đi ăn sáng đi. Khi nào đi gặp Đào Đào thì gọi cho má. Thằng bé nhận được quà chắc tâm trạng sẽ tốt lên thôi "

" Thao Thao có chuyện gì sao??"_ Trương Hân Nghiêu

" Em không biết, nhưng thằng bé không chủ động nói, chúng ta có hỏi thì thằng bé cũng chẳng nói đâu. "

" Tụi con sẽ để ý đến cậu ấy"_ Cam Vọng Tinh trả lời rồi tắt máy. Trong lòng cậu ấy bỗng có dự cảm không tốt, cậu ấy nghĩ mãi cũng không biết cảm giác đó là gì, nó chỉ xuất hiện thoáng qua, Cam Vọng Tinh cũng chẳng buồn để tâm.

....

Ở Cửa hàng tiện lợi, Hồ Diệp Thao đang bận rộn thanh toán, buổi sáng thường rất đông. Hôm nay Long Khí ra mắt loại nước uống đóng chai mới là trà đào và hoa quả sấy. Cô chủ biết Hồ Diệp Thao là thiếu gia Long Khí nên đặc biệt giao KPI cho cậu ấy. Hồ Diệp Thao cũng biết ý của cô chủ nên dù tâm trạng không được tốt vẫn cố gắng tươi cười nhất có thể.

Thiếu niên mười tám tuổi mang vẻ đẹp kỳ lạ, lại sỡ hữu gương mặt xinh đẹp. Khi cười lên lại càng xinh đẹp hơn, làm người khác chú ý, xao động....

" Oscar!"

Oscar đang đứng xếp hàng đợi thanh toán, cậu ấy xoay người lại nhìn Cealan phía sau:

" Chuyện gì?"

" Anh đứng nhìn gì thế? Phía sau còn rất nhiều người"

Lúc này Oscar mới để ý trước mặt đã trống đi khá nhiều, chỉ còn hai học viên nữa là tới lượt, liền nhanh chân bước lên.

Bàn tay Hồ Diệp Thao nhanh nhẹn lướt qua bàn phím, không quên giới thiệu sản phẩm mới của gia đình.

" Long Khí vừa cho ra sản phẩm trà đào đóng chai mới, có thêm thạch đào, bạn có muốn mua uống thử không? Giá chai nhỏ dùng thử chỉ bằng một nửa chai lớn thôi. Hiện đang có khuyến mãi, nếu mua một hộp sáu chai sẽ được tặng một chai trà bất kì của Long Khí. "

Khoé miệng nam học viên cong lên, cậu ta nhón người chạm vào mu bàn tay Hồ Diệp Thao, Hồ Diệp Thao lập tức rụt tay lại. Nam học viên nói:

" Vậy mua bao nhiêu mới được Nhân gian thủy mật đào?"

Hồ Diệp Thao bực bội nhìn nam học viên, hôm nay vì giữ thể diện cho gia đình nên cậu ấy nhịn, không mắng người. Nhanh chóng buộc túi đồ lại rồi đưa cậu ta.

Nam học viên thấy Hồ Diệp Thao im lặng thì đắt ý, lần này nắm lấy cổ tay Hồ Diệp Thao. Hồ Diệp Thao không kịp phản ứng, bỗng một bàn tay thon dài và trắng nắm lấy tay nam học viên rồi hất ra, túi đồ cũng bị hất văng xuống đất. Sau lưng anh ta vang lên tiếng mắng lớn:

" Mua xong rồi còn không mau cút đi?!"

Nam học viên bực bội xoay người lại nhìn xem là ai. Cậu ta nhìn người trước mặt đang hung dữ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên người trong mắt. Cậu ta vội cúi người nhặt túi đồ rồi hậm hực chạy đi. Cậu ta rất muốn phản khán, nhưng không thể, cậu ta đánh không lại Oscar, huống hồ gì nhóm bạn của anh ta toàn hội tụ những con người giỏi đánh nhau, gia thế lại lớn. Bọn họ chính là không thể động thủ, chỉ có thể bực tức nhìn mà không làm gì được.

Oscar đưa giỏ đồ của mình và Cealan cho Hồ Diệp Thao thanh toán. Cậu ấy nhìn Hồ Diệp Thao đang cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi:

" Chút nữa em có đến phòng thể chất không?"

" Có, nhưng có lẽ sẽ đến trễ, em phải chạy KPI "

Oscar nhìn tấm bảng quảng cáo nhỏ trên bàn, Hồ Diệp Thao còn chưa kịp hỏi thì Oscar đã nói:

" Lấy cho anh hai hộp đi"

Cealan đang đứng giúp Hồ Diệp Thao buộc mấy túi đồ lại. Nghe Oscar nói thì nhìn sang, kích động dùng chân đá vào chân Oscar, ý muốn nói: phòng có hai anh em anh mua nhiều vậy làm gì?

" Em tính tiền anh một hộp thôi, hộp còn lại xem như em tặng anh, coi như là cảm ơn"_ Hồ Diệp Thao, tại vì Tỉnh Lung gửi cho bọn họ những hai thùng, cũng vì hồi bé cậu ấy uống nhiều rồi nên cảm thấy ngán. 

" Không cần đâu, muốn cảm ơn thì chút nữa anh gửi thêm bài tập. Học hết chỗ đó cùng với bài trước, ngày mai trả bài. "

Hồ Diệp Thao nghe xong thì ngây người ra. Oscar nhanh tay đưa hộp còn lại vào máy quét rồi lấy điện thoại quét mã thanh toán. Sau đó cầm lấy hai hộp trà rời đi cùng Cealan. Hồ Diệp Thao vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, vốn dĩ cậu ấy chỉ muốn cảm ơn, giờ lại thành ra rước thêm bài tập cho mình??

......

Phòng thể chất

Hồ Diệp Thao đến trễ, cậu ấy còn chẳng buồn thay đồ, chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi. Hồ Diệp Thao chọn một vị trí thích hợp ngồi xem bọn họ chơi bóng. Đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn dáng hình thiếu niên cao một mét chín, thân thủ linh hoạt, gương mặt vui vẻ cười đùa cùng mọi người. Châu Kha Vũ lúc này cũng không còn là Lãnh Hàn Kha Vũ ngày thường, cậu ấy chỉ đơn thuần là một học viên yêu thích bóng rỗ.

Cậu ấy cảm thấy, câu nói " đối với mỗi người đều không giống nhau" cũng rất dễ hiểu, chỉ là có một khoảnh khắc nào đó, chúng ta chợt nhận ra. Người ấy đối tốt với mọi người theo một cách khác nhau, với bạn thân sẽ đặc biệt hơn người khác và khi gặp người mình yêu lại đối tốt theo một cách đặc biệt khác. Cũng nhìn thấy rõ mình đang ở vị trí nào. 

Khi nhận ra rồi, cũng có một chút buồn, nhưng chúng ta không thể phủ nhận bản thân mình cũng như vậy. Càng suy nghĩ càng nhận ra người đó đối với mình, so với những người khác sẽ có chút yêu thích hơn.

Nhưng chúng ta lại khó nhận ra, bản thân chiếm vị trí độc nhất trong tim một người. Cũng không nhận ra, người đó đối với mình, là sự thiên vị duy nhất.....

Hồ Diệp Thao không biết mình ngồi ngẫm nghĩ đã bao lâu, khi bị Oscar búng vào trán mới nhận ra Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh từ lúc nào.

" Nhóc ngồi ngắm ai mà say mê thế? "

" Em không!"

Hồ Diệp Thao định lấy vài chai trà Đào tặng hai người thì khựng lại, cậu ấy vốn định đem tặng bọn họ một chai trà Đào Long Khí nhưng nhìn hai hộp rỗng cùng chỗ chai chất lộn xộn xung quanh, cậu ấy biết không cần thiết nữa.

Hồ Diệp Thao lấy từ túi một hộp trà Đào, vừa lấy chai nước vừa nói:

" Vốn định tặng mọi người uống thử, nhưng xem ra không cần rồi "

" Quà hai chú gửi, em cũng nên để dành uống dần "_Châu Kha Vũ

Hồ Diệp Thao uống một ngụm, mỉm cười nhìn Châu Kha Vũ:

" Không, em uống từ bé rồi. Ngán lắm luôn. Lần này má...ba Lung gửi cho tụi em rất nhiều, nếu mọi người uống thấy ngon thì em tặng thêm một ít "

Châu Kha Vũ cười đáp lại:

" Đây là chiến lược marketing mới à?"

" Hôm nay nhóc có tâm sự gì hả?"_Oscar nãy giờ vẫn luôn đứng phía sau nghịch tóc Hồ Diệp Thao. Hồ Diệp Thao để tóc dài cũng rất biết cách dưỡng, tóc mềm, mượt, xứng đáng nhận một điểm cộng.

Hồ Diệp Thao nghe thấy thì ngạc nhiên vì bị phát hiện ra.

" Bị phát hiện ra rồi "

" Trên mặt nhóc viết rõ ra như thế....."

Hồ Diệp Thao thở dài: 

" Chỉ là kết quả sát hạch không được như mong muốn.... "

" Anh thì thấy Hồ Diệp Thao rất giỏi. Em cũng biết là học viện chấm điểm không giống những nơi khác mà đúng không?"_ Châu Kha Vũ không ngạc nhiên mấy khi xem qua kết quả sát hạch của Hồ Diệp Thao_" điểm số của em còn bị tác động bởi sức ảnh hưởng của Long Khí đối với học viện Sáng Tạo. Rõ nhất là khi có nhiều học viên ngang điểm nhau, thứ hạng hơn nhau ở gia thế. Cũng vì vậy mà cạnh tranh trong top11 càng gay gắt hơn "

" Vậy chỉ cần em cố gắng bỏ xa bọn họ là được?"

Châu Kha Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Hồ Diệp Thao, những người khác bình thường nghe thấy sẽ rất nản. 

" Đúng rồi, khả năng vẫn có nhưng rất khó để làm được "

" Chỉ cần có khả năng em nhất định sẽ làm được. Em đã nói rồi, đừng có xem thường em!"_ Hồ Diệp Thao nhìn Châu Kha Vũ, đôi mắt chứa đầy sự kiên định. Nếu có người hỏi Châu Kha Vũ thích điểm nào ở Hồ Diệp Thao nhất thì đó chính là sự nhiệt huyết. Cậu ấy mỉm cười đáp lại:

" Được, anh tin Thao Thao làm được "

Oscar im lặng không nói, cậu ấy cũng không có hứng thú để tâm đến những chuyện như thế này. Nhưng Hồ Diệp Thao là một thiếu niên rất đặc biệt, luôn thu hút sự chú ý của cậu ấy. Sau khi vạch ra hướng đi tìm lại gốc tiếng Anh cho Hồ Diệp Thao, cậu ấy phải thừa nhận cậu nhóc này có năng lực, có tiến bộ. 

Oscar bắt đầu để ý tới người thiếu niên này nhiều hơn. Những ngày sau đó, cậu ấy nhìn thấy Hồ Diệp Thao vui vẻ trò chuyện cùng bọn Tiết Bát Nhất, có hôm Phó Tư Siêu rảnh, nhất định sẽ thấy hai người họ rượt nhau khắp kí túc xá. Cũng vô tình bắt gặp, hình ảnh Hồ Diệp Thao một mình đứng ngắm hoàng hôn trên đường về kí túc xá, những cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta lạnh run. Nhưng người thiếu niên ấy như không mải may bị cơn gió tác động, mà đang hưởng thức hoàng hôn và gió đêm. Mặc dù không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt Hồ Diệp Thao, nhưng Oscar vẫn nhận ra điều gì đó, cậu ấy biết mình phải làm gì tiếp theo.

19:45

 Oscarwang to Huyetao 

Oscarwang: Ngày mai không cần đến thư viện đâu

 ? :Huyetao

 Anh bận? Huyetao

Oscarwang: ngày mai không cần trả bài, tuần sau cũng không có bài tập

 ?? Sao tự dưng lại.....: Huyetao

 Vậy em đến thư viện cùng Châu Kha Vũ :Huyetao

Oscarwang: Không cần thiết

 ??? :Huyetao

Oscarwang: Ý tôi là...

Đi hay không đi anh cản được em sao? :Huyetao

Oscar thầm than mình không giỏi mảng này, ở phía bên kia màn hình, trên gương mặt xinh đẹp của Hồ Diệp Thao hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi. Cậu ấy nằm suy nghĩ một lúc thì ngủ thiếp đi. 

Sáng hôm sau.

Hồ Diệp Thao vẫn đến thư viện như thường lệ, nhưng trên đường đi cậu ấy nhận được tin nhắn từ một người. 

Oscarwang to Huyetao

Oscarwang: đang ở đâu?

? :Huyetao

đang đến thư viện :Huyetao

Oscarwang: nhóc muốn ra ngoài chơi không?

Có thể sao? :Huyetao

Oscarwang: nhóc muốn là được 

Hồ Diệp Thao chưa kịp trả lời tin nhắn thì thấy Oscar đứng trước mặt, tay đưa chiếc áo đồng phục đen đưa cho Hồ Diệp Thao, trên đó có bản tên của Cealan. 

" Nhóc mặc nó vào đi. Chúng ta đi ra ngoài chơi một chút "

Hồ Diệp Thao đứng ngây người ra một lúc rồi thay chiếc áo khoác. Cậu ấy tò mò, muốn biết người này định làm gì. 

Học viên năm 3 được phép tự do ra ngoài, thêm việc đi cùng Oscar nên Hồ Diệp Thao dễ dàng được qua cổng. Vì là lần dắt Hồ Diệp Thao đi chơi nên Oscar chọn địa điểm là Trung tâm mua sắm. Thỏ con là Hồ Diệp Thao như được thả về rừng, đi chơi rất hăng hái, cậu ấy lượn từ cửa hàng thời trang đến mỹ phẩm, rồi chọn mua nước hoa. Đi cùng còn là thiếu gia của tập đoàn thời trang lớn, cậu ấy có thể dành cả ngày ở đây. Oscar cũng có chút ngạc nhiên với sự am hiểu về thời trang của Hồ Diệp Thao, cũng có thể nói là có chút giống nhau.

Oscar nhìn Hồ Diệp Thao vui vẻ cầm chiếc túi đựng nước hoa, cậu ấy cũng thấy vui vì chuyện cần làm ngày hôm nay đã hoàn thành. Hai người cùng nhau đi dạo khu mua sắm, tìm một quán nước nghỉ chân. 

" Hôm nay nhóc thấy thế nào?"

" Rất vui! Nhưng tại sao...?"

" Muốn nhóc đi chơi thư giãn một chút. Thay vì cứ lo lắng, tạo áp lực cho bản thân thì thư giãn một chút sẽ giúp nâng cao hiệu quả học tập hơn. Chỉ là, nhóc không biết mình diễn dở như thế nào đâu, vừa nhìn đã biết vẫn còn lo lắng chuyện thứ hạng rồi"_ Oscar, chỉ là... khi nhìn thấy Hồ Diệp Thao trong buổi hoàng hôn hôm nọ, cậu ấy cảm thấy Hồ Diệp Thao trước giờ vẫn luôn che giấu sự mệt mỏi, vừa đi làm thêm vừa chăm chỉ học tập nhưng chưa từng than lấy một câu. Cũng cảm thấy người thiếu niên này có lẽ mạnh mẽ hơn cậu ấy nghĩ.

" Quả thật dạo gần đây em vẫn còn để tâm đến chuyện đó...."

" Nhóc làm chuyện gì cũng vậy, nên dành thời gian ra để nghỉ ngơi. Châu Kha Vũ vốn quen chuyện này từ bé rồi nên cậu ấy có thể chịu được áp lực. "

" Được "

Hồ Diệp Thao mỉm cười, cậu ấy cảm thấy rất hạnh phúc, không nghĩ Oscar mà mọi người đồn lại ấm áp như thế....







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com