TruyenHHH.com

[Fanfic][Diệp Tư] My only sunshine

Chương 5: Trong mắt đều là anh

NhuNguyenSone

「 Lúc đầu mình nghĩ đoạn tình cảm này chỉ mỗi mình tương tư thôi ....」_ Hồ Diệp Thao

Trước lễ khai giảng hai ngày. Sau khi bàn bạc về thời gian rãnh của nhau, nhóm Hồ Diệp Thao vừa khéo có đúng hôm nay bọn họ đều rãnh cả ngày nên chốt hôm nay đi chơi. Nhưng bọn họ không ngờ, xui rủi thế nào bãi biển hôm nay rất đông. Người ở học viện cũng nhiều, trong khi cả bọn đang thấy hụt hẫng thì quả Đào nhỏ của bọn họ lại vui mừng vì tìm thấy sự có mặt của Châu Kha Vũ.

Tuy miệng nói không thích nơi đông người nhưng nhóm thiếu niên nọ vui chơi rất nhiệt tình, gác những chuyện khác sang một bên. Hoà mình cùng nắng ấm và biển lạnh.

Ở một nơi khác, Châu Kha Vũ ngồi dưới ô che nắng lớn đọc sách, thỉnh thoảng ngước nhìn Oscar và những người khác chơi đùa.

Cealan cả người ướt nhẹp đi đến, cậu ấy lấy chiếc khăn trên bàn lao tóc và mặt. Patrick cũng đi đến uống vài ngụm nước, nhìn Cealan rồi cười.

" Nước có vô tai không? Oscar thật là..."

" Em quen rồi bro "

Cả hai nhìn người đang trông đồ giúp bọn họ. Rũ nhau đi biển mà có người cả người còn khô ráo, hai người họ thấy không quen lắm.

" Vũ Vũ ra chơi cùng bọn mình chút đi?"_ Patrick kéo tay Châu Kha Vũ nhưng không kéo nổi.

" Mình mà ra đó là không còn là Lãnh Hàn Kha Vũ nữa "_ Châu Kha Vũ

Oscar đi đến khoác vai Patrick thở dài. Patrick cũng bất lực nhìn Châu Kha Vũ.

" Oscar, anh chỉ có thể làm được như thế thôi hả?"

" Mình phải tốn nhiều thời gian và tâm tư tình cảm mới lôi được tảng băng này ra đó man! Giờ thuyết phục được cậu ấy ra ngoài kia có khi tốn cả ngày trời"

" Nhưng để Châu Kha Vũ ở đây một mình. Em cảm thấy.... Vô tâm? Em không nỡ "

Châu Kha Vũ thở dài đặt cuốn sách xuống bàn, tay cầm ly cocktail lên nói:

" Các cậu cứ đi chơi đi, mình nguyện ý ngồi ở đây trông đồ. Vừa đọc sách vừa uống cocktail, nhìn ngắm cảnh biển, đối với mình hôm nay rất tuyệt rồi "

Oscar và Cealan biết dụ dỗ không thành công thì chán nản, cùng nhau rời đi. Cealan không vội đi, xếp khăn ngay ngắn rồi nói với Châu Kha Vũ.

" Chỗ đồ ở đây cũng không có gì giá trị. Nếu anh có hứng thì anh cứ đi chơi đi. "

Sau đó rời đi, Châu Kha Vũ mỉm cười nhìn bọn họ. Ở nơi xa xa kia, một bóng hình bỗng rơi vào tầm mắt cậu ấy. Bóng hình ấy rất quen thuộc, Châu Kha Vũ cố gắng nhìn kỹ. Người thiếu niên có mái tóc dài mà cậu ấy biết, trước giờ cậu ấy chỉ nghĩ Hồ Diệp Thao chỉ xinh đẹp thôi, không ngờ đến đường nét cơ thể cũng thật đẹp.

Hồ Diệp Thao sau khi rược đánh Phó Tư Siêu thì cạn kiệt năng lượng. Cậu ấy phải đi vào trong chỗ mát nghỉ mệt một chút, vừa đi vừa tìm xem mọi người ở đâu. Nhưng bạn bè tìm mãi không thấy còn crush vừa lia mắt một cái đã gặp.

Châu Kha Vũ cũng nhìn thấy Hồ Diệp Thao đang đi đến. Cậu ấy ngồi dậy, gập quyển sách lại ngay ngắn. Hồ Diệp Thao lúc này bị những người chạy ra biển đụng trúng, mất thăng bằng ngã người xuống cát. Châu Kha Vũ nhìn thấy, vội chạy đến kéo Hồ Diệp Thao đứng dậy.

" Em có sao không?"_ Châu Kha Vũ

" Không sao "_ Hồ Diệp Thao phủi bớt cát trên người.

Sau đó Châu Kha Vũ cùng Hồ Diệp Thao đi tìm nhóm bạn. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện một chút. Đi qua chỗ đông người, Hồ Diệp Thao đi phía sau Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ thì nắm chặt lấy tay Hồ Diệp Thao, sợ cậu ấy bị ngã lần nữa.

Hồ Diệp Thao đi phía sau, nhìn tấm lưng rộng của con người trước mắt. Đi như thế này, cậu ấy cảm thấy an toàn hơn, gió biển không thể làm cậu ấy lạnh, người khác cũng không thể đẩy cậu ấy ngã.

Hồ Diệp Thao mỉm cười, cậu ấy muốn được như thế này, mỗi ngày thích Châu Kha Vũ nhiều hơn.

Sau khi cả hai tìm được người, Trương Gia Nguyên nhìn thấy cái người ít khi đồng ý đi chơi hôm nay lại xuất hiện ở đây, liền lôi kéo Châu Kha Vũ ở lại.

" Anh ở đây đi, chút nữa tụi em làm BBQ. Em sẽ gọi cả bọn Oscar sang nữa "

Châu Kha Vũ mỉm cười nhìn Trương Gia Nguyên, đáp:

" Cũng phải về lấy đồ cho bọn họ "

" Bọn họ có tay có chân, tự lấy "

Châu Kha Vũ nói chuyện không lại Trương Gia Nguyên nên đành phải ở lại. Không có sách, cậu ấy chỉ có thể ngồi nói chuyện hoặc nhìn bọn họ chơi đùa.

" Thao Thao! Siêu Siêu đang đi tìm em đó "_ Nhậm Dận Bồng đưa điện thoại cho Hồ Diệp Thao xem tin nhắn Phó Tư Siêu gửi. Hồ Diệp Thao lia mắt qua liền nghịch ngợm trả lời.

" Vậy cứ để anh ấy tìm đi "

Nhậm Dận Bồng im lặng không đáp, hai người bọn họ, người thích đi bắt nạt, người thích chọc cho bị đánh. Cam Vọng Tinh ngồi cạnh Châu Kha Vũ nói vọng ra

" Đào Đào, cậu cứ như thế. Chút nữa Phó Tư Siêu về lại túm cổ cậu. Lúc đó tụi mình không cản đâu ! "

" Từ đầu là Kiều Kiều bắt nạt mình trước!"

Cam Vọng Tinh không biết nói gì nữa, cảm thấy quen với việc này, rõ ràng là thấy thân nhau nhưng cả ngày cứ như mèo với chuột. Châu Kha Vũ nghe xong thì để ý, quả thật một lúc sau Phó Tư Siêu đang mệt lã đi đến chỗ bọn họ, nhìn thấy Hồ Diệp Thao thì liền câu cổ, tay làm hình nấm đấm xoa xoa đầu Hồ Diệp Thao.

Nhìn bọn họ vui vẻ chơi đùa, lòng Châu Kha Vũ có chút xao động. Đã lâu lắm rồi cậu ấy không nhìn thấy cảnh này, cứ nằm trên ghế xem bọn họ vui đùa mãi không thấy chán.

.....

Hồ Diệp Thao sau đó tìm được cho mình động lực để cố gắng ôn tập cho kì sát thạch đầu năm.

Cũng vì trước giờ cậu ấy chẳng mấy chú tâm đến việc tranh hạng nên rất lo lắng. Chỗ tài liệu Châu Kha Vũ cho cậu ấy đều đọc qua nhưng có vài cuốn chỉ toàn tiếng Anh, khi Hồ Diệp Thao nhận ra điểm mù Anh Ngữ của mình đã quá muộn, điểm mù chí mạng, bây giờ cậu ấy lại có thêm một nổi lo lắng.

Thế là Hồ Diệp Thao liền tận dụng mọi thời gian, lúc cửa hàng tiện lợi vắng khách thì sẽ nhắn tin hỏi bài mọi người. Khi rãnh liền chạy lên thư viện nhưng vẫn dành ra thời gian đến phòng thể chất đưa nước cho Cam Vọng Tinh đều đặn, cậu ấy vẫn cảm thấy ngại người thầy kì lạ kia. Tần suất gặp mặt Châu Kha Vũ cũng tăng lên nhiều.

Phòng thể chất

Như thường lệ, Hồ Diệp Thao đến đưa nước cho Cam Vọng Tinh, sẵn đợi đi ăn trưa cùng. Lúc này nhóm Oscar cũng đang nghỉ ngơi, Oscar cũng hay gặp Hồ Diệp Thao đi cùng Châu Kha Vũ liền có chút hiếu kì.

" Hey! Daniel! Gần đây cậu và Hồ Diệp Thao có vẻ thân thiết với nhau?"

" Ừm, em ấy tìm mình hỏi bài. Mình thấy cậu nhóc đó cũng cũng rất giỏi "_ Châu Kha Vũ.

" Hay là cậu rũ cậu ta qua đây chơi cùng đi?"

Phó Tư Siêu hôm nay cũng có mặt cùng Trương Gia Nguyên. Vừa nghe Oscar nói, Phó Tư Siêu liền cảm thấy lo lắng, Châu Kha Vũ chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã lên tiếng:

" Anh định bắt nạt em ấy? "

Oscar xoay người cóc đầu Phó Tư Siêu, hung dữ nhìn cậu ấy:

" Suốt ngày toàn nghĩ xấu anh mày!"

" Lần trước anh cũng bắt nạt Cam Vọng Tinh còn gì?"

" Đã bảo là giúp thầy kiểm tra người !"

" Tôi thấy cậu nhóc đó nhìn có vẻ không khoẻ lắm. Không biết chơi nổi không? "_ Cealan

" Siêu Siêu với Nguyên Nguyên thấy sao? Hai người có vẻ rất thân với nhóc đấy?"_ Patrick

" Mọi người đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Bắp tay của Hồ Diệp Thao cũng không tệ đâu, nhưng đánh nhau vẫn không lại em, còn hay bị Siêu Siêu bắt nạt. "_ Trương Gia Nguyên

" Hồ Diệp Thao cũng chỉ mỗi mình được phép bắt nạt thôi! "_ Phó Tư Siêu.

" Khoan đã, Trương Gia Nguyên, cậu làm sao thấy được bắp tay?"_ Oscar

Trương Gia Nguyên ngây người ra một lúc:

" Mấy lần em gọi nói chuyện với Bồng Bồng thì thấy thôi? Ở nhà hay trong phòng cậu ấy hay mặc áo ba lỗ "

" À à. Cứ kêu nhóc đó qua chơi cùng đi"_ Oscar thấy mọi người bàn tán nên từ lâu cũng tò mò. Hồ Diệp Thao đẹp từ gương mặt đến dáng hình, nhưng không biết có yếu đuối như bọn họ đoán không.

" Anh đừng có mà giang hồ đó!"_ Phó Tư Siêu.

" Chưa nói hết, có gì Siêu Siêu ra để Hồ Diệp Thao vào "_ Oscar

"...."

Phó Tư Siêu cược Hồ Diệp Thao sẽ không tham gia, nhưng không ngờ cậu ấy suy nghĩ một lúc thì đồng ý.

" Lần trước em không thấy Cam Vọng Tinh bị bọn họ làm cho bầm tím cả người sao?"_ Phó Tư Siêu nói nhỏ vào tai Hồ Diệp Thao.

" Kiều Kiều chơi được thì em cũng chơi được "

Phó Tư Siêu tức trong lòng, lúc nãy còn lo lắng Hồ Diệp Thao bị thương mà bây giờ cậu ấy chỉ muốn lao tới đánh một trận.

Ngồi xem một lúc, cậu ấy cảm thấy bản thân lo lắng thừa rồi. Hồ Diệp Thao tuy bị ngã nhiều lần nhưng vẫn vui vẻ chơi tiếp. Cậu ấy còn bị Cealan trêu:

" Mình thích Hồ Diệp Thao rồi - man. Phó Tư Siêu lần sau không cần phải đến nữa đâu "

Phó Tư Siêu giận dỗi bỏ đi. Cam Vọng Tinh nhìn thấy Hồ Diệp Thao vui vẻ chơi cũng không nói gì. Chỉ không ngờ lần nào chơi cũng bị thương nhưng Hồ Diệp Thao vẫn chơi bóng cùng bọn họ.

Thời gian biểu của Hồ Diệp Thao có thêm hoạt động chơi bóng, có thể gần gũi với Châu Kha Vũ hơn, cậu ấy thấy rất vui. Vừa có thể gặp nhau ở thư viện, vừa được gặp mặt ở sân bóng rỗ.

Càng tiếp xúc nhiều, Hồ Diệp Thao càng cảm thấy thích Châu Kha Vũ nhiều hơn. Trong mắt cậu ấy, Châu Kha Vũ rất dịu dàng và ấm áp. Thoạt nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nghiêm túc như khí trời ngày đông nhưng thật ra lại ấm áp, tựa như nắng ngày xuân.

Nhưng....

「 Cũng vì càng tiếp xúc nhiều, càng trở nên thân thiết nên mình mới nhận ra... Mình và Châu Kha Vũ có một điểm giống nhau. Đó là:

Tụi mình đối với mỗi người đều có một cách đối xử khác nhau.... 」_Hồ Diệp Thao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com