TruyenHHH.com

[Fanfic Diệp Bách] Nguyệt Hạ

Chương 3

Lacvan2191

Gió của mùa thu từng cơn dịu nhẹ lướt qua thềm cỏ, mang theo hương thảo mộc cùng những cánh hoa đào từ vạn dặm phương xa kéo về. Gió mang hương rượu mềm ngọt và hương hoa hạnh của người trong lòng vờn quanh cánh mũi, làm cho kẻ cận kề tiếp xúc với hương rượu và hoa không đành lòng chia xa mà muốn kề cận càng gần hơn nữa.

Diệp Đỉnh Chi ôm trong lòng Tiểu Bách Lý đang an ổn nhắm nghiền mắt vì say. Hai má ửng hồng trên gương mặt trắng trẻo, nhất thời nổi bật mà càng tạo thêm phần đáng yêu. Tóc mềm theo chuyển động của cậu mà khẽ cọ qua lại trên vùng cổ của Diệp Đỉnh Chi, tựa như lông vũ mỏng manh vờn ngang qua cõi lòng làm hắn không tránh khỏi một trận ngứa ngáy. Vòng tay ôm cậu càng siết chặt, như chỉ sợ nếu buông ra sẽ lại một lần nữa đánh mất.

Nhắm thấy đã tránh được sự truy đuổi và sát ý của bọn người muốn làm hại đến Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi tìm một tán cây to đủ bóng mát mà hạ thân, tìm một chỗ thoải mái mà yên vị để người trong lòng hắn có thể an ổn ngủ say.

Bách Lý Đông Quân an ổn nằm trong lòng Diệp Đỉnh Chi mà ngủ, nhưng đôi lúc lại không yên mà ngọ nguậy đầu vào ngực hắn như tìm chỗ thoải mái và hơi ấm, làm cho người nào đó tim đập như trống, cõi lòng không yên. Tay không làm chủ mà nhẹ chạm vào đôi má đỏ hồng, lướt đến mi mắt dài tựa cánh bướm đang xếp lại trên cánh hoa im lìm trong giấc ngủ. Dung mạo người đã có đôi chút thay đổi, chỉ là Diệp Đỉnh Chi không ngờ thay đổi xong lại có thể câu hồn đoạt phách của hắn dễ dàng như vậy. Tính khí của cậu cũng không còn như trước, cứ ngỡ khi lớn cậu sẽ nghiêm chỉnh hơn lúc xưa. Ai mà có ngờ hoàn toàn ngược lại. Nét tinh nghịch chỉ có hơn chứ không có kém. Chỉ có quậy hơn chứ không quậy nhất, nay cậu quậy đến cả Kiếm Lâm, e rằng sau này muốn an ổn chắc sẽ có chút khó khăn. Nhưng dù sau Diệp Đỉnh Chi cũng không lo lắng mấy, Bách Lý Đông Quân là người mà bọn người kia có thể dễ dàng động vào hay sao. Đến hắn khi xưa giao tình với nhà cậu tốt biết nhường nào còn chả dám động vào một sợi tóc của Bách Lý Đông Quân, bọn người kia muốn chết sớm thì cứ động vào cậu.

Nhưng cũng không saocả, gặp lại nhau rồi Diệp Đỉnh Chi sẽ không dễ dàng để cậu vụt mất. Nếu Bách Lý Đông Quân ở nhà có Trấn Tây Hầu phủ chống lưng bảo vệ, thì giang hồ sẽ có hắn hậu thuẫn phía sau cho cậu chu toàn. Đứa nhóc này, hãy nên là áng mây tự do tự tại, an yên một đời mà làm một Tiểu Bách Lý của Trấn Tây Hầu phủ và tiểu trong lòng hắn. Cậu không nên như hắn hiện tại mà lang bạc nay đây mai đó không chốn dung thân, không người thân không bạn bè. Nghĩ đến đây, tâm Diệp Đỉnh Chi bất giác có phần trùng xuống. Ánh mắt ngập tràn vẻ suy tư, nhưng chưa kịp nghĩ được bao nhiêu thì đã bị cắt ngang bởi một giọng nói khác.

"Diệp tiểu tử, mau trả cháu ta lại đây. Nếu không đừng trách ta không nương tình."

Ôn Hồ Tửu đuổi theo Diệp Đỉnh Chi suốt một quãng đường không quá ngắn, thầm cảm thán khiu công của hắn cũng không tệ. Mới vừa rồi còn dùng năm phần công lực để giao đấu với Bách Lý Đông Quân. Vậy mà chưa đến nữa canh giờ đã một tay vừa mang theo người vẫn còn mê man vì say tươi, vừa mang theo cả kiếm của người ta mà vẫn dụng được khinh công một cách nhẹ nhàng tưởng chừng như không có gì cản trở vậy. Làm hại Ôn Hồ Tửu đuổi theo vô cùng cực nhọc. Đùa chứ ông cũng có tuổi rồi có được hay không, hơn nữa sở trường của ông là độc dược, không phải khinh công. Vừa có men rượu vừa phải vận khinh công đuổi theo hai đứa nhóc trước mắt làm ông vừa mệt vừa tức chết đến nơi rồi. Tên tiểu tử họ Diệp kia ngang nhiên cướp củ cải trắng nhà ông đi, thậm chí còn chưa hỏi Ôn cửu cửu của nó có cho hay không đã tự tiện hành sự còn đi nhanh như vậy. Thử hỏi ông có giận không cơ chứ. Tính cướp bảo bối của ông hay gì.

"Diệp Đỉnh Chi bái kiến Ôn tiền bối."

"Ây da, không cần hành lễ. Ta và ngươi không quen biết, chỉ là bèo nước gặp nhau. Nào mau mau, trả Tiểu Đông Quân lại cho ta. Ta còn phải mang nó về thành Càn Đông, nó mà không về trong hôm nay thì cả ta và nó không xong đâu."

Diệp Đỉnh Chi nghe xong có chút không đành lòng, ngoảnh mặt phía sau ngắm nhìn cậu thật kĩ, sau vẫn không nỡ chia xa mà đến gần đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, chỉ mong lựu lại chút hơi ấm và bóng hình của người.

Bách Lý Đông Quân trong cơn mơ như cảm nhận có bàn tay ai đó đang sờ trên mặt mình, hơi ấm và mùi hương thân thuộc quanh quẩn bên người. Một bóng dáng mơ hồ trong hồi ức dần hiện ra. Người đó dần tiến về phía cậu, đem những dịu dàng của thế gian xoa dịu mi mắt cậu. Bách Lý Đông Quân nhận ra rồi, là người bạn thuở nhỏ của cậu, là Diệp Vân, là Vân ca. Người cậu luôn ngưỡng mộ, là tín ngưỡng mãi không phai trong lòng Tiểu Bách Lý từ nhỏ cho đến cả hiện tại chưa từng thay đổi, ngay cả trong tương lai, thì vẫn mãi chỉ hình bóng ấy.

"Vân ca... đừng rời bỏ ta nữa. Ta hứa sẽ ngoan mà"

Bách Lý Đông Quân ôm chặt cổ Diệp Đỉnh Chi, âm giọng có chút nghẹn ngào gọi hắn "Vân ca". Khóe mắt dần đọng một tầng nước, không thể kìm chế mà rơi xuống ướt một bên vai áo của Diệp Đỉnh Chi, miệng không ngừng nài nỉ hắn đừng rời đi bỏ lại cậu một mình. Lòng Diệp Đỉnh Chi dâng lên từng cơn tê dại, dần rồi lại như bị hùm beo xấu xe ruột gan mà không khỏi đau nhức. Tiểu tâm ca của hắn vẫn còn nhớ hắn, hóa ra vẫn còn có người nhớ đến hắn. Hóa ra lão thiên gia vẫn còn chút lòng thương xót cho kẻ bao năm đơn độc lang bạc khắp nơi một chút dịu dàng cuối cùng của nhân gian.

Bách Lý Đông Quân càng lúc càng siết chặt cái ôm không muốn bỏ ra, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều. Diệp Đỉnh Chi không đành lòng nhìn cậu khóc đến đỏ hoe cả mắt, lại nhìn ra phía sau Ôn Hồ Tửu một mặt cạn lời không biết nên nói gì, nhưng đã gấp đến độ đứng ngồi không yên. Diệp Đỉnh Chi vừa xoa nhẹ lưng cậu vừa an ủi.

"Đông Quân ngoan, theo Ôn tiền bối về thành Càn Đông. Ta có việc bận phải đến thành Thiên Khải có một chuyến. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đệ yên tâm, ta sẽ không bỏ đệ lại một lần nữa đâu"

Bách Lý Đông Quân dù say vẫn vô thức nghe theo lời an ủi của Diệp Đỉnh Chi, hai mắt nhắm nghiền nhưng tay đã buông rơi. Lại rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Diệp Đỉnh Chi mang Bách Lý Đông Quân giao lại cho Ôn Hồ Tửu, đôi tay quyến luyến không nỡ để người rời khỏi. Nhưng vì an nguy của cậu, hắn chỉ đành luyến tiếc nhìn bóng người dần xa. Cho đến khi bóng dáng chiếc xe chở cậu đã khuất khỏi tầm mắt, Diệp Đỉnh Chi mới thu hồi lại ánh mắt luyến tiếc vừa rồi, cõi lòng ngập tràn suy tư.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com