TruyenHHH.com

fanfic cẩm y chi hạ

Chap 22: Thổ lộ

nhattunguyet

Tiêu Tương các

"Khách quan hai vị dùng gì?"

"Cho ta những món ngon nhất ở đây, và cả hai bình Hồng Lộ tửu" Kim Hạ.

"Được ạ khách quan đợi một lát"

Một lúc sau tiểu nhị bưng đồ ăn và rượu vào.

Kim Hạ vừa nhìn thấy bình Hồng Lộ tửu hai mắt sáng lên vội rót đầy một chén, đưa lên mũi ngửi "Âyyo đúng là thơm thiệt đã rất lâu không biết mùi vị này rồi!" Cô uống ực một cái cạn cả chén rượu.

Tạ Tiêu nhìn dáng vẻ uống rượu của nàng mà bật cười "Kim Hạ muội làm như muội chưa từng uống vậy"

"Đã mấy năm rồi ngay đến cả một giọt rượu ta còn chưa từng được uống, chứ nói đến Hồng Lộ tửu ở Tiêu Tương các này"

"Sao?"

"Đại nhân không cho ta uống rượu. Nhưng hôm nay ta nể mặt huynh ta mới uống đó" nàng chu môi nói, thái độ tỏ ra mình là người ca cả.

"Kim Hạ hắn quản giáo muội chặt như vậy sao?"

"Cũng không hẳn là quản giáo" nàng vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Tạ Tiêu thở dài một cái trong đầu nãy ra một suy nghĩ "Kim Hạ!"

"Gì?" Kim Hạ vẫn cắm cúi ăn.

"Nếu muội hối hận bây giờ vẫn còn kịp ta có thể đưa muội đi, cả hai đứa con của muội nữa ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó, coi chúng là con của mình"

Kim Hạ nghe câu nói của Tạ Tiêu liền giật mình buông đũa xuống nhìn Tạ Tiêu, nhìn gương mặt có ý cười của Tạ Tiêu mà nói "Tạ Viên Viên huynh nói bậy gì đó huynh có tin ta đánh chết huynh không. Ta nhất định sẽ không bao giờ hối hận, tuy đại nhân quản ta có hơi chặt nhưng cũng vì tốt cho ta" gương mặt nàng vô cùng nghiêm túc.

Tạ Tiêu thấy gương mặt nàng mà không nhịn cười lên một tiếng hahaha.

Kim Hạ khó hiểu nhìn Tạ Tiêu "Huynh cười gì?"

"Ta cười là vì gương mặt nghiêm túc của muội." Hắn thở dài một tiếng lại nói tiếp "Ta chỉ đang đùa với muội, muội đừng xem là thật, chuyện năm xưa ta đã buông bỏ từ lâu rồi. Bây giờ cho dù muội có hối hận muốn ta đưa muội đi khỏi tên Lục Dịch đó ta cũng không làm được"

Gương mặt Kim Hạ càng lúc càng khó hiểu.

Tạ Tiêu giải thích cho Kim Hạ "Ta đã có thê tử rồi làm sao có thể đưa muội đi được, nếu vậy thê tử ta phải làm sao" hắn vừa nói vừa cười rất tươi.

Kim Hạ quá đỗi bất nhờ trước câu nói của Tạ Tiêu "Sao, huynh thành thân rồi"

"Thành thân thì chưa nhưng cũng sắp rồi. Lần này ta về kinh thành là muốn mời mời mọi người đến uống rượu hỷ của ta. Có phải bất ngờ lắm không"

"Quả thật là rất bất ngờ"

"Ngay cả bản thân ta nhiều lúc còn không tin là mình có thể cưới nàng ấy nữa là"

"Cô nương nào mà xui xẻo gặp phải Tạ Viên Viên huynh vậy, huynh mau nói rõ cho ta nghe"

"Chuyện này xảy ra cũng đã rất lâu rồi ta nhớ không rõ, lúc đầu khi ta đi diệt giặc oa không may bị thương nặng rơi xuống vách núi may mà nhờ có nàng ấy cứu sống ta"

"Vậy là huynh liền lấy thân báo đáp sau"

"Lúc đó ta quả thật là cảm tình với nàng ấy, nhưng nàng ấy thì lại có ý trung nhân, ta đành bỏ cuộc. Đợi sau khi vết thương ta khỏi thì ta trở về doanh trại cho đến hai năm trước ta vô tình gặp lại nàng ấy, lúc đó nàng ấy đã không còn ý trung nhân nên ta quyết định theo đuổi nàng ấy"

"Ra là vậy. Nhưng huynh làm sao gặp lại được nàng ta"

"Nói ra cũng trùng hợp nàng ấy chính là muội muội của huynh đệ kết bái của ta, mà nhờ như vậy ta mới có thể lấy nàng ấy"

"Vậy ta chúc mừng huynh" nàng nâng chén rượu lên.
-------
Lục phủ.

Sau khi Lục Dịch về tới nhà đi một vòng tìm kiếm cũng không thấy Kim Hạ đâu.

Lục An và Lục Hạnh nghe nghe Lục Dịch về liền chạy ra, con bé ôm lấy chân Lục Dịch còn Lục An thì chỉ đứng cạnh nhìn.

"Phụ thân, sau hôm nay người về sớm vậy?" Lục Hạnh.

"Phụ thân có việc cần tìm mẫu thân con, mẫu thân con đâu rồi" Lục Dịch ngồi xuống nói chuyện với Lục Hạnh.

Lục Hạnh lấy tay chỉ ra cửa "Mẫu thân đi ra ngoài rồi ạ"

"Ra ngoài sao, người đi lâu chưa?"

"Mẫu thân đi cũng được hơn một canh giờ rồi ạ! Mẫu thân đi cùng một người lạ"

"Người lạ?"

"Dạ phải, mẫu thân đi cùng một thúc thúc trông cũng tuấn tú lắm!" Lục Hạnh.

Lục An lập tức phản bác lại lời của Lục Hạnh "Người đó mà tuấn tú sao, phẩm vị của muội muội sao lại kém đến vậy"

Lục Hạnh mặc kệ lời của Lục An quay sang nói tiếp với Lục Dịch "Người đó với mẫu thân vô cùng thân thiết, thân mật" con bé vô tư nói

Lục Dịch từ khi nghe có nam nhân khác ở trong nhà gương mặt đã xám lại, lại nghe Kim Hạ cùng tên đó thân mật thì gương mặt hắn đen như đích nồi.

Hai đứa nhỏ nhìn phụ thân của chúng chằm chằm nhưng lại không biết phụ thân của chúng đang rất khó chịu.

"Phụ thân..."

"Mẫu thân con có nói người đi đâu không?"

"Dạ không"

"Được rồi các con đi vào nhà đi phụ thân đi tìm mẫu thân" Lục Dịch rời khỏi Lục phủ đi tìm Kim Hạ.
-------

Tiêu Tương Các.

Kim Hạ và Tạ Tiêu ở đây ăn uống nói nói chuyện vui vẻ mà quên cả thời gian, đến lúc nàng nhìn ra cửa sổ cả bầu trời một màu đỏ ngòm thì mới giật mình.

"Tạ Viên Viên ta phải về Lục phủ rồi!"

"Gì chứ, mới có tí xíu đã uống đã đâu mà về"

"Mặt trời đã lặn rồi ta phải về Lục phủ trước ngài ấy, nếu không ta toi mất. Có dịp chúng ta tiếp tục nói chuyện"

"Muội sợ hắn ta đến vậy sao?"

"Đương nhiên, đâu phải huynh không biết gương mặt diêm vương đó của ngài ấy"

"Vậy sao lúc đầu muội còn chọn hắn không phải là ta"

"Vì đại nhân anh tuấn hơn huynh, lại nhiều tiền hơn huynh!"

"Muội cái đồ háo sắc" Tạ Tiêu bất lực trước câu nói của Kim Hạ.

"Vậy ta đưa muội về!"

"Được"

Tạ Tiêu đưa Kim Hạ đi đến cửa Lục phủ thì rời đi.
-------

Lục phủ.

Kim Hạ chạy vào nhà là liền đi tìm Lục Hạnh và Lục An.
"Mẫu thân người về rồi vậy còn phụ thân đâu" Lục Hạnh.

"Phụ thân con chắc đang bận công vụ nên có thể về trễ tí"

"Phụ thân chẳng phải đi tìm mẫu thân sao?" Lục An

"Sao con nói phụ thân con đi tìm ta sao?"

"Đúng ạ!"

"Sao hôm nay tự nhiên phụ thân con về sớm vậy"

"Con không biết" Lục An.

"Mẫu thân người đã uống rượu sao?" Lục An đã ngửi được mùi rượu thoang thoảng từ người Kim Hạ.

"Mẫu thân chỉ uống một chút"

"Phụ thân lúc đi tìm mẫu thân có vẻ rất giận nếu mà khi trở về biết mẫu thân uống rượu sẽ càng giận hơn" Lục An.

"Đúng đó!" Lục Hạnh

"Nhưng sao phụ thân con lại giận"

"Chắc là vì mẫu thân đi cùng người khác á" Lục Hạnh làm ra dáng vẻ vừa suy tư vừa nói.

"Là các con nói!" Nàng gầm giọng nhìn hai đứa nhỏ nói.

"Phụ thân hỏi con không dám không trả lời"

Kim Hạ cảm nhận được sắp không xong nếu Lục Dịch về chắc chắn sẽ xử lí nàng, nàng đành nghỉ ra cách giải quyết "An nhi, Hạnh nhi hai con lại đây mẫu thân có chuyện này muốn nói với con"

Lục An và Lục Hạnh đi lại gần Kim Hạ.

"Các con ở đây khi nào phụ thân về thì các con nói phụ thân rằng bà gọi mẫu thân có việc, nên mẫu thân phải về nhà bà. Và còn phải nói là mẫu thân vừa nhờ người đến báo, người đến chính là vị thúc thúc lúc chiều, kêu phụ thân không cần đến đón, mẫu thân ngày mai sẽ về. Hai con nhớ rõ chưa, mẫu thân phải tránh đi hôm nay"

"Không... con không dám" Lục Hạnh vội vàng lắc đầu.

"Con cũng không" Lục An.

"Tại sao?" Kim Hạ nhìn hai đứa nhỏ.

"Mẫu thân rõ ràng là người sai mà lại kêu chúng con làm vậy, nếu phụ thân biết thì chúng con sẽ bị phạt con không muốn" Lục Hạnh.

"An nhi, Hạnh nhi các con giúp mẫu thân lần này đi, nếu không tại các con nói với phụ thân sẽ không như thế này. Các con giúp mẫu thân đi" Kim Hạ ra sức năn nỉ Lục An và Lục Hạnh.

Mặc cho Kim Hạ năn nỉ như thế nào Lục An và Lục Hạnh đều lắc đầu từ chối.

Kim Hạ đành đưa ra giải pháp cuối cùng "Nếu hai con giúp mẫu thân, sau này các con muốn đi chơi ta nhất định sẽ xin giúp các con"

Nghe câu này của Kim Hạ Lục An và Lục Hạnh nhìn nhau như xem xét coi đối phương đối với lời đề nghị này như thế nào.

"Mẫu thân nhớ giữ lời đó"Lục Hạnh.

"Nhất định"

"Được vậy mẫu thân đi đi"

Kim Hạ nhanh chóng đi khỏi Lục phủ nhưng không may cho nàng là vừa ra tới cửa đúng lúc Lục Dịch trở về.

Kim Hạ nhìn thấy hắn thì ấp a ấp úng không biết nói gì "Đại... đại nhân sao hôm nay ngài về trễ vậy?"

"Về trễ sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì ta đã về được hai canh giờ rồi thì phải" giọng Lục Dịch không nghe ra bắt cứ biểu cảm nào.

"Sao đã về từ hai canh giờ trước" Kim Hạ ngạc nhiên.

Lục Dịch không trả lời câu hỏi của nàng mà ngược lại còn lườm Kim Hạ "Nàng vừa mới đi đâu?"

"Lúc chiều mẫu thân có nhờ người đến báo với ta nói có chuyện cần gặp ta nên ta trở về nhà mẹ" Kim Hạ liền bịa ra lí do.

Ánh mắt Lục Dịch ngày càng lạnh lùng "Nàng không nói đúng không?"

"Ta đã nói rồi đó" Kim Hạ cúi mặt xuống không dám nhìn vào Lục Dịch.

"Được" Lục Dịch lạnh lùng đi vào trong nhà.

"Đại...đại nhân ngài sao vậy?"

Mặc cho Kim Hạ kêu Lục Dịch vẫn lạnh lùng đi vào trong mà không hề quay đầu lại nhìn một cái. Nàng thì vẫn chạy theo hắn đến thư phòng, ai ngờ hắn đóng cửa một cái rầm bỏ nàng bên ngoài

"Không lẽ ngài ấy biết ta gạt ngài ấy nên giận rồi? Thôi xong!" Kim Hạ thở dài một tiếng, xem gia hắn tức giận thật rồi, chẳng thèm quan tâm tới nàng nữa rồi.

Kim Hạ quay trở về phòng đợi Lục Dịch về rồi giải thích, nàng vì sợ mình sẽ ngủ quên không đợi được hắn nên đã ra bàn ngồi.

Mãi cho đến tối, đến lúc nàng ngủ quên trên bàn thì Lục Dịch mới trở về phòng.

Vừa vào đã nhìn thấy nương tử hắn ngủ gật trên bàn, mặc dù Lục Dịch đang giận chuyện lúc chiều nhưng vẫn không muốn nàng bị lạnh nên bế Kim Hạ trở về giường.

Lục Dịch vừa bế Kim Hạ lên thì nàng đã tỉnh nhưng vẫn không vội mở mắt, đợi đến lúc hắn đặt nàng lên giường nàng mới câu chặt lấy cổ hắn.

Lục Dịch lạnh lùng liếc nhìn nàng, ngăn lại hành động của nàng.

"Ngài giận ta sao?" Nàng nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt hối lỗi và khuôn mặt đáng thương.

Lục Dịch vẫn không nói gì. Hành động của Lục Dịch làm Kim Hạ càng tức hơn ôm hắn ngày một chặt hơn, cả người nàng ghé sát vào hắn, ôm chặt eo hắn, nũng nịu nói "Ngài đừng giận nữa mà, ta biết lỗi rồi, ta không phải cố ý muốn gạt ngài đâu"

"Vậy nàng nói ta biết hôm nay nàng đã đi uống rượu cùng ai?" Lục Dịch nói với giọng kiêu ngạo, vẫn có vẻ giận dỗi.

"Sao ngài biết ta đi uống rượu?" Kim Hạ bật dậy nhìn Lục Dịch.

Lục Dịch không trả lời mà nhìn nàng.

"Ta uống rượu cùng Tạ Tiêu"

Lục Dịch nghe thấy hai chân mày ngay lập tức nhăn lại thành một hàng "Tạ Tiêu" giọng hắn trầm thấp.

Kim Hạ nhìn hắn giọng nghẹn ngào nói "Không phải như ngài nghĩ đâu"

Hắn xoay người đè Kim Hạ xuống giường, nàng mở mắt to nhìn hắn.

"Nàng đã có phu quân rồi, mà đối với nam nhân khác vẫn gọi thân mật như vậy, lại cùng hắn uống rượu như vậy ra hệ thống gì" giọng Lục Dịch có chút không hài lòng.

Kim Hạ đẩy hắn sang một bên, ngồi dậy nhìn Lục Dịch nói "Tạ Tiêu ta và huynh ấy chỉ đơn giản là bàn hữu lâu ngày gặp lại nên mới uống một chút rượu. Huynh ấy gặp ta là muốn mời ta đến uống rượu hỉ của huynh ấy"

"Rượu hỉ!" Lục Dịch đầy bất ngờ.

"Đúng vậy. Bây giờ huynh ấy đối với ta chỉ đơn giản như một ca ca chàng đừng có mà hiểu lầm"

"Hiểu lầm sao, hắn ta không đáng để ta hiểu lầm" giọng Lục Dịch có chút đắc ý.

Kim Hạ nghe thấy giọng điệu đắc ý của Lục Dịch liền nằm xuống cạnh Lục Dịch đặt đầu nàng lên lên bờ ngực rộng lớn của Lục Dịch "Thật sao? Ngài không để tâm sao?"

"Thật!" Lục Dịch nở nụ cười mà trả lời.

"Lúc chiều ta còn lo ngài sẽ để tâm nên mới trở về sớm, còn chưa kịp ôn lại chuyện cũ với Tạ Tiêu, ngày mai ta phải đi tìm huynh ấy ôn lại chuyện cũ" Kim Hạ vô tư nói.

Lục Dịch nghe Kim Hạ muốn đi tìm Tạ Tiêu ôn lại chuyện cũ nụ cười trên môi lập tức biến mất, chân mày khẽ chau lại "Nàng còn dám đi tìm hắn ôn lại chuyện cũ" giọng hơi trầm.

Kim Hạ bỗng nhiên nghe giọng điệu của hắn có chút lạ nên ngước lên nhìn hắn "Chẳng phải ngài nói không để tâm sao"

Lục Dịch không trả lời mà chỉ nhìn Kim Hạ.

"Ngài đúng là một bình giấm chua đó"

Lục Dịch vuốt mũi Kim Hạ một cái rồi nói "Vậy nàng đừng chọc vào hũ giấm này"

"Ta không dám. À phải rồi ta có chuyện này muốn biết ngài có thể nói cho ta nghe không"

Lục Dịch nhướn mắt ra hiệu cho Kim Hạ cứ hỏi.

"Từ khi nào mà ngài bắt đầu ghen với Tạ Tiêu vậy"

Lục Dịch đứng nhìn trước câu hỏi của Kim Hạ, bản thân hắn cũng không biết chính xác là bắt đầu từ lúc nào mà hắn cảm thấy khó chịu mỗi khi cái tên Tạ Tiêu đó lại gần nàng.

Thấy Lục Dịch không trả lời sự tò mò trong Kim Hạ càng lúc một nhiều "Ngài mau nói cho ta biết đi"

"Chắc có thể là lúc nàng bắt bắt đầu thân thiết với hắn khi điều tra vụ án Chu Hiển Dĩ"

"Đó là vì công việc, không thể tính vào được"

"Vậy chắc là lúc Tạ Tiêu đem sính lễ đến muốn cầu thân nàng" hắn từ tốn trả lời.

Kim Hạ bổng nhiên cười ồ lên một tiếng "Quá ra là vậy, ngài lúc đó là vì ghen nên mới nói cái gì mà ta là người có nhiệm vụ không phải nói cưới là cưới được. Thì ra chàng sớm đã phải lòng ta. Thật không ngờ một Cẩm Y Vệ lạnh lùng như ngài mà lại đem lòng mến mộ một cô nương như ta lâu như thế"

Lục Dịch bỗng nhiên kéo Kim Hạ lại gần "Vậy còn nàng bắt đầu từ lúc nào mà thương ta"

"Ta...ta" Kim Hạ nhất thời không biết nói sao.

"Ta... ta làm sao, nàng mau nói rõ" Lục Dịch tiếp tục truy hỏi.

Kim Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói "Chắc có thể là lúc ngài liều mạng đỡ cho ta một phi đao của giặc oa. Cũng có thể là lúc bên bờ vực ngài nhất quyết không buông tay ta ra ngài nói muốn sống cùng sống, chết thì cùng chết. Từ lúc đó ngài ở trong lòng ta đã có một vị trí mà bất kì ai cũng không thể thay thế"

Lục Dịch trầm tư một lúc rồi nói "Nếu chúng ta sớm biết tình cảm của đối phương thì có lẽ chúng ta đã không bỏ mất quá nhiều thời gian như vậy"

Kim Hạ quay qua ôm chặt Lục Dịch "Quá khứ hãy để nó qua đi điều quan trọng bây giờ chúng ta cần làm trân trọng khoảng thời gian sau này"

Lục Dịch ôm Kim Hạ vào lòng xoa xoa đầu nàng "Đúng vậy ta nhất định sẽ trân trọng nàng"

"Cả đời này Viên Kim Hạ ta gặp được ngài điều may mắn nhất. Lại có thể cùng ngài ở bên nhau còn có cả An nhi và Hạnh nhi đây chính là ông trời đã quá chiếu cố cho ta rồi. Nếu ông trời đã đối xử tốt với ta như vậy, ta chỉ cầu xin ông trời cho ta thêm một nguyện vọng nữa thôi" giọng Kim Hạ đầy mãn nguyện

"Nàng muốn gì?"

"Ta muốn ngài, An nhi và Hạnh nhi cả đời này bình an"

"Ta nhất định sẽ bình an, không những vậy ta sẽ bảo vệ nàng cả đời này bình an vô lo vô nghĩ, ta muốn nàng mãi là Viên Kim Hạ của bây giờ"

Kim Hạ vô cùng hạnh phúc khi nghe câu nói này của Lục Dịch nàng dụi dụi đầu vào ngực hắn miệng thì nở một nụ cười hạnh phúc.

Lục Dịch khẽ xoa đầu nàng "Nàng mau ngủ đi đã trễ lắm rồi"

Kim Hạ nằm trong lòng ngực Lục Dịch từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com