TruyenHHH.com

fanfic cẩm y chi hạ

Chap 21: Tạ Tiêu trở về

nhattunguyet

Kim Hạ sau mỗi buổi sáng thức dậy đều chạy ra hậu viện tìm đại nhân của nàng.

Suốt mấy năm nay lúc nào nàng cũng cảm thấy vui vẻ, vui đến mức nàng cứ ngỡ mỗi ngày của nàng đều là mơ. Thậm chí đến cả mùi vị của sự bi thương, tuyệt vọng nàng cũng đã quên hết đi, nàng nhiều lần tự hỏi bản thân mình. Thế nào là buồn bã? Bi thương là như thế nào? Tuyệt vọng ra sao?

Kim Hạ chạy đến chỗ Lục Dịch. Lục Dịch nhìn thấy nàng liền nở một nụ cười ôn nhu "Sao hôm nay nàng dậy sớm vậy"

Kim Hạ nhìn thấy trên trán hắn mồ hôi nhễ nhãi, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt Lục Dịch "Đại nhân mau lau đi mồ hôi trên mặt đi đừng để bị nhiễm phong hàn"

"Nàng lau giúp ta!" Ánh mắt Lục Dịch tràn đầy thâm tình.

Gương mặt Kim Hạ lộ rõ vẻ không đồng tình trước câu nói của Lục Dịch "An nhi và Hạnh nhi còn ở đây đó!"

"Chúng nó ở đây thì sao, nàng là thê tử của ta chăm sóc ta cũng là lễ đương nhiên" hắn bình thản trả lời.

Kim Hạ từ trước đến giờ chưa bao giờ nói lí lại Lục Dịch nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời "Vậy chàng cúi người thấp một chút"

Lục Dịch theo lời nàng mà hơi cúi người xuống thấy nàng lau mồ hôi cho hắn, hắn nở một nụ cười mãn nguyện đầy hạnh phúc.

Lục An và Lục Hạnh cũng chạy đến nắm y phục nàng đong đưa "Mẫu thân, con cũng muốn" hai đứa nhỏ đồng thanh nói.

Kim Hạ cúi người ngồi xuống nắm lấy tay hai đứa trẻ "Hai con muốn gì?"

Lục An và Lục Hạnh nhìn nhau một lúc rồi cùng nói "Muốn mẫu thân cũng lau mồ hôi cho con"

"Hai con làm gì mà có mồ hôi để lau"

"Không con muốn mẫu thân cũng lau mồ hôi cho con, mẫu thân chỉ thương phụ thân không thương chúng con, con muốn mẫu thân chăm sóc con như chăm sóc phụ thân" Lục Hạnh vừa nói vừa dặm chân xuống đất, dáng vẻ nũng nịu.

Lục Dịch đứng nhìn dáng vẻ của Lục Hạnh chỉ biết cười.

Kim Hạ đứng trước bản sao của mình chỉ còn biết bất lực "Vậy con lại đây" nàng dịu dàng nói.

Kim Hạ cũng lau mặt cho hai đứa trẻ, nàng xoa xoa đầu hai đứa con mà nàng yêu thương rồi nhẹ nhàng nói " An nhi, Hạnh nhi ngoan. Mẫu thân đã kêu người chuẩn bị bữa sáng hai con mau vào ăn đi"

Lục Hạnh từ từ buông lõng tay Kim Hạ ra quay sang nhìn Lục Dịch "Phụ thân cũng mau vào ăn sáng" nói rồi hai đứa trẻ chạy vào trong.

Kim Hạ nhìn theo bóng lưng của chúng nó mà nở một nụ cưòi mãn nguyện.

"Nàng cười gì vậy?"

"Ta cưòi là vì chúng nó bây giờ đã hiểu chuyện hơn rồi, không còn phá phách như trước ta cũng yên tâm hơn nhiều rồi"

"Chúng ta mau vào trong đừng để chúng đợi" Lục Dịch kéo tay Kim Hạ đi vào trong nhà.

Trong bàn ăn ngưòi hầu vừa bưng ra đĩa cá sốt cay, nàng nhìn thấy món mình yêu thích liền cầm đũa lên ăn ngay, còn đẩy hẳn những đĩa rau về phía Lục Dịch, cắm cúi ăn không quan tâm đến Lục Dịch.

"Kim Hạ ăn cái này!" Lục Dịch gấp nàng một ít rau.

"Ta không ăn rau!" Kim Hạ dùng tay che chén của mình lại.

Lục Dịch lập tức lườm Kim Hạ một cái "Nàng phải ăn ít rau mới tốt cho sức khỏe, nàng không ăn sao này đừng mong nhìn thấy thịt cá"

Kim Hạ uất ức không có thịt cá nàng làm sao mà ăn được, nàng đành đưa chén ra nhận lấy chỗ thức ăn mà Lục Dịch gắp cho.

Lục Hạnh liền đưa chén đến trước mặt Lục Dịch, ngụ ý muốn hắn gắp đồ ăn cho.

"Hạnh nhi con đã lớn rồi, sao không tự biết gấp đồ ăn" giọng Lục Dịch lạnh lùng.

"Vậy tại sao phụ thân lại gắp cho mẫu thân mẫu, mẫu thân còn lớn hơn con"

Kim Hạ nghe câu nói của Lục Hạnh liền ngước mặt lên nhìn Lục Dịch.

"Con khác mẫu thân con khác. Mẫu thân con là thê tử của ta, ta đương nhiên phải chăm sóc mẫu thân con thật tốt"

"Ngưòi chỉ biết thiên vị cho mẫu thân"

"Ta đương nhiên phải thiên vị cho mẫu thân các con vì mẫu thân con là thê tử của ta" Lục Dịch vừa nói vừa nhìn Kim Hạ bằng ánh mắt dịu dàng.

Lục An thấy dáng vẻ bất mãn của muội muội liền dỗ "Đây ca ca gắp thức ăn cho muội, muội ăn nhiều một chút"

Sau khi ăn sáng xong thì Lục Dịch đến Trấn Bắc Phủ Ti còn Kim Hạ ở nhà trông coi Lục An và Lục Hạnh.

Một bóng người nhỏ nhắn ngồi trên ghế đá nhỏ, đôi mắt trong veo như không xác định được phương hướng nhìn về phía xa xăm, đôi tay nâng má mủm mỉm hồng hồng.

Nàng nhìn vui vẻ ngắm cảnh, một đứa cạnh nàng thì liên tục thở dài "Mẫu thân, con đã đọc sách được gần một canh giờ rồi, con vô cùng mệt mỏi hay chúng ta ra phố dạo một lúc rồi quay về tiếp tục đọc sách, có được không mẫu thân" khuôn mặt Lục Hạnh đầy biểu cảm.

Kim Hạ nghe lời nói của Lục Hạnh thoáng giật mình một cái "Không được, phụ thân con dặn hôm nay con ít nhất phải học thuộc cuốn sách này, nếu mẫu thân dẫn con ra ngoài thì đến cả mẫu thân cũng sẽ bị phụ thân con phạt mất. Hạnh nhi con không thể như ca ca con chăm chỉ một chút sao?"

Lục Hạnh chu môi lên "Phụ thân rõ là thiên vị cho mẫu thân!" Lục Hạnh nói xong thì quay ngưòi chỗ khác làm ra dáng vẻ vô cùng ấm ức, dáng vẻ này giống Kim Hạ đến bảy tám phần.

"Hả! Phụ thân con thiên vị cho ta lúc nào"

"Không thiên vị sao. Mẫu thân cả ngày chẳng làm cái gì ra hồn... không ăn thì lại ngủ... không ngủ thì lại thẫn thờ ngồi ở đây ngắm cảnh... đôi lúc ngày còn được đi dạo vô cùng thoải mái... trong khi chúng con phải đọc sách, mẫu thân làm sai người cũng không bị phạt, còn chúng con thì sao...?"

Kim Hạ bị lời nói của Lục Hạnh làm cho cứng họng không biết trả lời làm sao. Quả thật nàng ở Lục phủ không có gì để làm chỉ suốt ngày ăn rồi ngủ "Vậy sao các con không nói với phụ thân các con?"

"Chúng con có thể nói gì, phụ thân vô cùng sủng hạnh mẫu thân nếu nói ra người gặp rắc rối chẳng phải chúng con sao" Lục An im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng.

"Ta...ta..." nghe câu nói của Lục An Kim Hạ càng không biết phải trả lời làm sao, đành chuyển sang chủ đề khác "Hôm nay các con chỉ cần học thuộc quyển này thôi mẫu thân sẽ dẫn các con đi chơi"

"Thật không mẫu thân" Lục Hạnh phấn khích nói.

"Thật, mẫu thân có khi nào gạt con đâu"

Lục Hạnh liền cầm quyển sách lên đọc, đến gần chưa con bé vẫn chưa học thuộc được nữa, trong khi quyển sách này Lục An đã thuộc từ lâu rồi.

"Phu nhân bên ngoài có một người muốn gặp phu nhân" nô tì chạy vào nói với Kim Hạ.

"Muốn gặp ta sao. Hắn có nói hắn là ai không"

"Người đó chỉ nói là bàn hữu của phu nhân và đại nhân"

"Bàn hữu của ta và đại nhân sao?"

"Dạ"

"Vậy cô mời người đó vào sảnh đợi ta, ta đến liền"

"Dạ phu nhân"

Kim Hạ quay sang nhìn Lục An và Lục Hạnh nói "Các con ở đây tiếp tục đọc sách, mẫu thân lát nữa sẽ quay lại" nói rồi cô rời khỏi.

Lục Hạnh thấy bóng lưng của Kim Hạ đi xa rồi mới nói "Ca ca chúng ta mau đi thôi"

Lục An trố mắt nhìn Lục Hạnh "Đi đâu?"

Lục Hạnh trắc lưỡi một cái "Còn đi đâu được theo mẫu thân đó!"

"Không được muội còn chưa đọc sách xong, muội không muốn đi chơi sao?"

"Đi chơi! Bây giờ không quan trọng, muội muốn xem ai lại là bàn hữu của mẫu thân" Lục Hạnh kéo Lục An đi vào sảnh.
------

Đại sảnh.

Kim Hạ bước vào trong sảnh liền kinh ngạc khi nam nhân đó xuất hiện trước mặt nàng, một nam nhân to lớn nước da hơi nâu sậm đang nâng chén trà lên uống.

Nam nhân đó nhìn thấy nàng đi vào vội vàng đứng dậy khỏi ghế gương mặt đầy vui vẻ nhìn nàng nở một nụ cưòi "Viên Đại Hà"

Trong đại sảnh rộng lớn, hắn thong thả bước về phía nàng vài bước "Đã lâu không gặp"

Kim Hạ có vẻ bất ngờ người ở trước mặt nàng bây giờ so với tám năm trước đã thay đổi rất nhiều không còn lỗ mãn, trông rất ra dáng một nam nhân trưởng thành, hiểu rõ lí lẽ "Tạ Viên Viên"

Kim Hạ đi đến vỗ vai Tạ Tiêu mấy cái "Huynh về lúc nào"

"Ta mới về hôm qua"

"Tạ viên viên ta còn tưởng huynh quên luôn ta và mọi người rồi chứ!"

"Ta nào quên mọi người chỉ là công việc quá đỗi bận rộn"

"Huynh mau ngồi xuống kể ta nghe coi tám năm qua huynh ra sao mà không liên lạc với mọi người"

"Chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đó rồi từ từ nói chuyện, ta không thích ở nhà của tên đó" Tạ Tiêu cười.

"Được vậy chúng ta đi ăn chút gì, rồi từ từ nói chuyện"

Bên ngoài cửa Lục Hạnh và Lục An nhìn chăm chăm vào trong.

"Ca ca người đó là ai mà có vẻ thân thiết với mẫu thân vậy"

"Huynh làm sao mà biết"

Lục Hạnh và Lục An chăm chú nói chuyện nên không hay Kim Hạ đi ra.

"An nhi, Hạnh nhi hai con ở đây làm gì, chẳng phải ta kêu hai con đọc sách sao"

"Con...con"

"Các con từ khi nào mà học được cái thói nghe lén ngưòi khác vậy" giọng nàng trầm xuống.

"Con...con!"

"Kim Hạ chúng nó là...?" Tạ Tiêu nhìn hai đứa trẻ nói.

"Nó là con của ta Lục An và Lục Hạnh"

"Chúng lớn như vậy sao. Muội nói xem nếu muội chọn ta chắc chắn sẽ không có chúng rồi!"

Lục An nghe Tạ Tiêu nói liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, làm Tạ Tiêu cũng giật mình "Chưa gì mà đã giống tên kia đến vậy, trưng ra bộ mặt diêm vương"

Kim Hạ nghe Tạ Tiêu nói liền đánh hắn một cái, rồi quay sang nói với Lục An và Lục Hạnh "Hai con trở về tiếp tục đọc sách. Mẫu thân có chuyện phải ra ngoài"

"Mẫu thân con cũng muốn đi" Lục Hạnh.

Kim Hạ lườm Lục Hạnh một cái làm con bé bất đắt dĩ nói "Dạ, con về"

Lục Hạnh và Lục An rời đi nhưng vẫn ngoáy đầu lại nhìn Kim Hạ.
------

Trấn Bắc Phủ Ti.

"Đại nhân đây là khẩu cung của Tần Tiện" Sầm Phúc đưa khẩu cung đến chỗ Lục Dịch.

"Còn vụ án ở thành đông như thế nào"

"Manh mối ở Kim Miếu tự nhiên bị đứt đoạn, tạm thời vẫn chưa có manh mối mới. Đại nhân hay người tìm phu nhân giúp thuật truy tung của phu nhân rất giỏi."

"Được rồi ngươi lui đi"

Lục Dịch cầm hồ sơ vụ án ở thành đông một lúc lâu sau rồi quyết định trở về Lục phủ tìm Kim Hạ.
--------

Hôm nay rãnh nên mình up chap mới chap sau có thể sẽ hơi lâu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com