TruyenHHH.com

(Editing, cao H, NP) Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 143: Giết một người răn trăm người

haljm0

Editor & Beta: Haljm0

_______________________

Phốc!

May mà, trong miệng không có nước trà.

Đông Lăng Mặc tự nhiên muốn nàng đừng nghĩ nhiều, muốn nàng biết khống chế! Có lầm hay không!

Được rồi, là tại từ Kim Bình Mai kia làm hắn hiểu lầm.

Mộ Thiển Thiển đành mở ra sổ sách trong tay, xem xét một chút, sau một lúc lâu, vừa ngáp vừa nói: "Ngươi đưa ta sổ sách giả làm gì?"

Đông Lăng Mặc nao nao, nhíu mày: "Giả?"

"Số liệu xử lý đẹp như vậy, hoàn toàn không có một chút khuyết điểm, không là giả thì là cái gì?"

Coi nàng như tiểu hài tử mà đùa giỡn sao, không có Kim Bình Mai lại cho nàng xem sổ sách giả, chán ghét!

Nàng ném quyển sổ trên tay đi, nằm sấp ở trên bàn nhàm chán gõ gõ tay.

Đông Lăng Mặc nhặt lên quyển sổ bị ném, cẩn thận xem xét.

Đây là sổ sách sáng nay mới từ trang viên Mộ thị trình lên, hắn còn chưa kịp nhìn, giờ nhìn kỹ một chút, sắc mặt nhất thời biến đổi, bỗng nhiên, hắn trầm giọng nói: "Long Tịch."

Cửa phòng trong phút chốc bị mở ra, Long Tịch đẩy cửa quỳ xuống: "Hầu gia."

Đông Lăng Mặc nhẹ nhàng vươn tay, quyển sổ sách đã hướng tới chỗ Long Tịch: "Viên chủ trang viên Đông thành, làm."

Long Tịch tiếp nhận, cúi đầu nói: "Tuân mệnh!"

Về sau, cung kính thối lui đến ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng không gây tiếng động.

Thiển Thiển lặng lẽ trợn mắt nhìn Đông Lăng Mặc : "Ngươi làm cái gì?"

Hắn kéo nàng vào trong lồng ngực: "Dám làm sổ sách giả ở trang viên Mộ thị, tất nhiên phải loại trừ, giết một người răn trăm người."

"Giết một người răn trăm người?" Ý tứ chẳng phải là... "Ngươi muốn Long Tịch đi giết người?"

Chỉ là một quyển sổ sách giả mà thôi, hắn đã muốn giết người? Nàng sợ tới mức lập tức ngồi thẳng thân mình: "Ta nói bậy, không chừng oan cho người ta, ngươi phái thuộc hạ điều tra rõ ràng rồi hãy quyết định, Đông Lăng Mặc."

Một lần làm giả lại mất mạng để răn trăm người? Người khác nói với nàng việc này nàng có lẽ còn cảm thấy đang trêu đùa, nhưng Đông Lăng Mặc thì không.

Định Quốc Hậu sẽ nói đùa với người khác sao? Hắn nói giết một người răn trăm người, nhất định là thật sự muốn giết!

"Đông Lăng Mặc..."

"Ngươi lo lắng cho hắn?" Hắn không hiểu vì sao nàng có cơ hội nhận thức tên trang chủ mới tới kia, dù sao đó cũng là nhân vật vô thưởng vô phạt.

Thiển Thiển lắc lắc đầu, nàng làm gì có thời gian mà nhận thức được ai? Chỉ là, thật sự cảm thấy hắn rất tàn khốc.

Ngón tay dài đặt trên môi nàng, khó có dịp Đông Lăng Mặc kiên nhẫn đáp: "Sau lưng Đông Lăng viên là Hộ Quốc quân, quân kỷ nghiêm minh, không thể làm ra sai lầm. Có kẻ thứ nhất thì sẽ có kẻ thứ hai, nếu không nghiêm trị, sau này thuộc hạ sẽ càng ngày càng không hiểu quy củ."

Đây có tính là hắn đang giải thích cho nàng không?

Tuy rằng, Thiển Thiển vẫn còn đang bất ngờ chuyện hắn nguyện ý giảng giải cho nàng, bất quá, hắn đã giải thích, tâm của nàng cũng kiên định hơn.

Không biết vì sao, vừa rồi cảm thấy thời điểm hắn khủng bố, nàng luôn có một ý nghĩ đáng sợ, nếu có một ngày nàng cũng phản bội hắn, hắn nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình với nàng.

"Đã có con mắt tốt như vậy, xem thêm mấy bản cho ta thì thế nào?" Hắn lại nhét vào tay nàng một quyển sổ sách còn chưa lật, sau đó dịch sang một chỗ để lại khoảng trống cho nàng, sau đó đọc một cuốn khác.

Cầm sổ sách trong tay, trong lòng Thiển Thiển nặng trịch, vừa rồi nàng nói một câu vu vơ liền hại một sinh mệnh, Đông Lăng Mặc thậm chí còn không sai người tra xét rõ ràng, cứ như vậy định người đắc tội.

Nếu nàng còn nói sổ sách là giả, hắn vẫn định tội như vậy, thì là chuyện không thể đùa được.

Giết một người răn trăm người, người hắn muốn cảnh cáo rốt cuộc là ai?

Nàng phát hiện tâm tình càng ngày càng xấu, trong lòng cũng càng ngày càng bất an, nàng chưa bao giờ quên, hiện tại trên danh nghĩa nàng vẫn là người của thái hậu... Sổ sách trong tay giống như củ khoai nóng, bên cạnh lại là người nàng thân cận nhất ở đây, bất kể ý nghĩ của hắn về nàng như thế nào.

Nhưng nàng không mong muốn hoàn toàn ỷ lại vào hắn, muốn sinh tồn chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu dựa vào người khác, chắc chắn sẽ không được lâu dài.

Nhưng là giữa hắn và thái hậu, nàng thật sự không biết bản thân phải làm như thế nào để sống sót thật tốt.

Càng  tiếp xúc sâu, nàng càng phát hiện Định Quốc Hậu còn thâm trầm, khó hiểu hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

Hắn là Hộ Quốc đại tướng quân, nhưng trên người hắn đã có một dạng quý khí nàng nhìn không ra, giống như thiên tử một nước. Hắn là Hầu gia nhà cao cửa rộng, sự nghiệp to lớn, thế lực trải rộng khắp nơi.

Hắn là nam nhân nàng hoàn toàn không thể trêu vào.

Nhưng nàng cần phải ở bên hắn, bởi vì thái hậu nhìn trúng hắn.

Nàng thật sự... Rất sợ...

"Như thế nào?" Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên từ trên đỉnh đầu, tay hắn cầm lấy sổ sách trong tay nàng, "Ngươi thói quen đọc ngược sao?"

Trong lời nói có một chút ý cười, ít nhất ngay lúc này, hắn không có hoài nghi cùng địch ý gì với nàng.

Nàng bỗng nhiên ném sổ sách xuống, xoay người ôm Đông Lăng Mặc, mặt vùi vào lồng ngực hắn.

"Ta mệt, ta không muốn nhìn." Không xem, nàng cũng sẽ không tiếp xúc sâu với hắn, cũng không cần nói dối hay tính toán bên Thái hậu.

Nàng hoàn toàn không biết kết cục về sau, nhưng nàng sợ, biết tình huống ở đây càng ít thì sẽ càng không lo lắng bồn chồn.

Tốt nhất thì quan hệ giữ nàng và hắn chỉ duy trì trên mặt nước nông thôi, thời điểm hắn muốn, nàng cống hiến thân thể, khi hắn không muốn hoặc phiền chán, nàng mừng rỡ thoải mái, thu thập gói đồ rời đi.

Mặc dù như vậy rất đáng xấu hổ, nhưng, nàng tình nguyện duy trì. Ít nhất sẽ không có tính kế, không có âm mưu, cũng không có cái gọi là giết một người răn trăm người.

Nhưng hiện tại nàng cũng chính là một loại tính kế, nàng đang tính toán rời đi...

"Làm sao vậy?" Cảm giác được thân hình nho nhỏ đang run rẩy, hắn nâng cằm nàng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang bất an, "Không thoải mái?"

Lúc này hắn có mấy phần ôn nhu khó có thể phát hiện, nhưng, nàng vẫn sợ hãi như cũ.

Nàng lắc lắc đầu, thấp thấp: "Chỉ là ở trong phòng lâu quá, cảm thấy buồn."

"Hôm nay ta có nhiều việc phải xử lý." Hắn có thói quen giải quyết xong hết công việc trong ngày, không thích kéo dài tới ngày thứ hai.

"Ta..." Nàng nhấp mím môi, cố lấy dũng khí nói: "Ta có thể tự đi ra ngoài chơi được chứ? Ta chỉ đi trong điện công chúa thôi, sẽ không ra ngoài, ta..."

"Thì cứ đi thôi." Điện công chúa là của nàng, làm gì phải dè dặt cẩn trọng như thế.

Thiển Thiển không nhìn thấy điểm phật ý nào trong mắt hắn, nàng thở một hơi nhẹ nhõm, từ trên người hắn nhảy xuống.

Vừa mới định bước đi, tay bồng nhiên bị nắm chặt, cả người lại bị hắn kéo về trong lồng ngực.

"Đông Lăng... Ngô..." Thanh âm biến mất trong nụ hôn sâu của hắn.

Đến lúc nàng sắp hít thở không thông, hắn mới buông nàng ra, rồi mới để nàng đứng thẳng thân mình, xoay người, cất bước, dè dặt cẩn trọng rời đi.

Đến tận lúc nhìn không thấy thân ảnh của Đông Lăng Mặc, nàng mới dám nhẹ nhàng thở ra.

____________________________

Các nàng vote sao tích cực cho ta nhoa <3 mãi iu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com