Editing Cao H Np Day Do Cong Chua Nu No
Editor & Beta: Haljm0
Khi Đông Lăng Mặc trở về thì cầm thêm một bộ quần áo, hắn đặt xiêm y ở trên giường, bản thân cũng không tránh không né, thậm chí điềm nhiên nhìn Thiển Thiển, ý tứ rõ ràng là muốn nhìn nàng mặc quần áo.Thiển Thiển không có biện pháp, khi ở bên cạnh hắn, cảm giác vô lực của nàng chưa từng vơi đi.Nàng cầm quần áo, đưa lưng về phía hắn mặc từng kiện trang phục, hiếm khi hắn không ngăn cản, nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ thô lỗ làm gì đó, ví dụ như ra lệnh cho nàng không được quay lưng với hắn, nhưng hắn lại không có biểu hiện gì.Trên thực tế tâm tình hiện tại của Đông Lăng Mặc cực kì phức tạp, mắt nhìn nàng mặc quần áo, trên thân mình nho nhỏ đều là ấn ký hoan ái, hắn nghĩ nhiều lại bắt đầu rối loạn, thậm chí đã nghĩ đến nỗi cự vật dưới thân hung hăng đứng lên.Nhưng nàng nói rằng đang rất đói bụng, hắn không nghĩ tại thời điểm nàng "đói đến đau bao tử" lại muốn nàng, nếu làm vậy hắn cảm thấy quả thật bản thân có chút không bằng cầm thú.Vội vàng kết thúc công tác bận rộn, tối nay hắn có thể ở lại chỗ này, bọn họ còn có cả một đêm dây dưa.Cho nên, hắn không vội, trước để nàng ăn no, nàng mới có khí lực nhận yêu thương hoan lạc.Nàng thật là tiểu nữ nhân chọc người trìu mến, mỗi một tấc da thịt trên người đều óng ánh trong suốt, làm hắn thật muốn hảo hảo âu yếm yêu thương.Cho tới bây giờ không biết bản thân thật ra là nam nhân tính dục vô độ, nhưng sau khi thưởng thức thân thể nàng, hắn rốt cục đã biết.Hắn từng nói nếu nàng ngoan, hắn sẽ cưng chiều nàng, lời này không có nửa điểm hối hận.Nàng sẽ không biết, lời mà hắn nói ra thì nhất định sẽ làm được, nếu nàng vẫn ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, hắn tuyệt sẽ không có nữ nhân thứ hai.Mắt thấy nàng đã ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, hắn mới vươn tay ôm lấy, trực tiếp ôm ngang nàng lên, đi đến gian ngoài.Thiển Thiển không phản kháng, bây giờ nàng vừa mệt vừa đói, hai bắp chân vì bị ép buộc trong thời gian dài, cho tới bây giờ vẫn còn trướng đau, hắn đã nguyện ý ôm nàng, giúp nàng đỡ phải đi lại vất vả, từ chối làm gì?Tới đại sảnh, hạ nhân sớm chuẩn bị bữa tối, tuy rằng thời gian dùng bữa đã qua từ lâu, nhưng đồ ăn đều nóng sốt.Thiển Thiển cầm lấy bát đũa, không nói gì thêm liền vùi đầu ăn, hoàn toàn không để ý tới những chuyện khác.Nàng đã đói đến phát điên rồi.Đông Lăng Mặc cũng ngồi ăn, một bữa cơm trong không khí vui vui vẻ vẻ mà tiến hành.Sau khi ăn xong, Đông Lăng Mặc bỗng nhiên ôm lấy Thiển Thiển, giống như lúc tiến vào, ôm nàng rời khỏi đại sảnh.Nàng cho rằng hắn muốn ôm nàng trở về phòng tiếp tục làm này kia, nhưng hắn bỗng nhiên nhún chân, ôm nàng nhảy trên ngọn cây đại thụ trong viện.Hắn cùng nàng ngắm sao? Định Quốc Hầu vĩ đại cao cao tại thượng... Thật sự cùng nàng ngắm sao... Nàng có phải nên cảm kích đến rơi nước mắt hay không? Nhưng kể cả thế, mí mắt nàng vẫn muốn sụp xuống, muốn ngủ......_________________Sắc mặt Đông Lăng Mặc hôm nay vẫn cao lãnh như thường ngày, phải nói là từ đêm qua hắn vẫn luôn mặt sắt đen sì, chẳng qua bởi vì Thiển Thiển ngủ thẳng đến hừng đông, cho nên mãi sau nàng mới phát hiện chuyện này.Khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, chính xác là bộ dáng dọa người tới gần.Đương nhiên, tối hôm qua hắn làm ra cái chuyện lãng mạn đầu tiên trong đời, chính là ôm nữ nhân không biết sống chết này lên trên cây ngắm sao.Trong nhận thức hữu hạn của hắn về chuyện nam nữ hẹn hò, tựa hồ chuyện các nàng chờ mong nhất là cùng tình nhân ngắm sao, thế nên hắn mới làm.Nhưng nữ nhân đáng đánh đòn này, nàng cư nhiên dám ngủ trong lòng hắn!Trời biết hắn phải cố gắng thế nào mới làm cái chuyện lãng mạn kia! Cùng nữ nhân ngắm sao! Quả thực đủ nhàm chán cùng vô sỉ!Cứ nghĩ nàng là nữ nhân của mình, nghĩ đến nàng không thấy Quân Tứ Hải nên trong lòng vẫn còn thương tâm, cho nên muốn làm gì đó khiến nàng vui vẻ.Nhưng nàng! Ngủ cả buổi trưa còn chưa đủ! Tại thời điểm lãng mạn như vậy, lại lăn quay ra ngủ như đầu heo!Hắn thật sự rất khó chịu! Cho nên hắn làm mặt đen, hắn không vui, hắn có cả mười phần lý do.Thiển Thiển gặng hỏi nửa ngày hắn mới nói ra vài lời như vậy, thì ra là bởi vì đêm qua nàng chẳng nghĩ gì đã ngủ, mới chọc đến râu của đại sư tử này.Nhưng thật sự không thể trách nàng a!Cả buổi sáng chịu khổ, buổi chiều ngủ thì gặp ác mộng cực kì chân thực, nàng có thể không mệt sao?Cảnh trong mơ chân thật đến nỗi, cho tới bây giờ, cái mông nhỏ tiếp đất khi bị Quân Tứ Hải đẩy ngã ở nghĩa trang vẫn còn ẩn ẩn đau!Nằm mơ cũng có thể bị thương, thậm chí còn là lần thứ hai, những giấc mộng của nàng cũng thực đáng sợ.Nén lại cảm giác đau, nàng nhìn nam nhân đang ngồi kia, không dám nói lời nào, cũng không dám có hành động không an phận gì.Đã hơn nửa canh giờ, hắn vẫn luôn vùi đầu vào đống sổ sách, mà nàng ngồi ở một bên vẫn luôn luôn nhìn hắn.Sắc mặt của hắn không tốt, xanh lét có chút giống bìa cuốn sách, nàng biết hắn vẫn đang sinh khí, bất quá, có mỗi chuyện này mà cũng tức giận, sức chịu đựng của Hầu gia này khẳng định là quá kém rồi.Ban ngày hắn ở phủ thiệt tình không dễ chịu, nàng muốn ra cửa đi học võ cũng không được, hắn không mở miệng thả người, nàng căn bản cũng không dám nói tiếng nào.Khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay chống cằm, nàng nhìn hắn đọc sổ sách không hề chớp mắt.Tuy rằng hắn là thật sự soái, nhưng không đến mức khiến nàng si mê như điếu đổ, nàng chỉ nghĩ, khi hắn làm việc mà bên cạnh có người trồng hoa si, hắn sẽ không thể tĩnh tâm mà làm việc được.Cho nên nàng cứ nhìn hắn như vậy, có thể rất nhanh hắn sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, đuổi nàng ra ngoài.Nàng cứ thế nghĩ, không để ý là đã nhìn hơn nửa canh giờ, thiếu chút nữa mắt cũng mỏi đến thảm.Thật nhàm chán, vì sao hắn không ra ngoài làm việc như mọi ngày? Đi quân doanh chẳng hạn, tốt nhất đi hẳn một năm rưỡi luôn... Cũng không được, một năm rưỡi, nghĩ đâu cũng thấy hơi dài ạ.Hay là nửa tháng cũng tốt lắm rồi..."Rất nhàm chán sao?" Tầm mắt hắn vẫn nhìn các đầu mục trong sổ sách, nhưng rõ ràng là đang nói với nàng."Có... Có chút." Kỳ thực không chỉ là có chút thôi đâu, là rất nhiều rất nhiều chút được không, nhưng nàng không có lá gan nói ra.Nàng còn muốn đi Ỷ Phong Các học khinh công học kiếm thuật, đều bởi vì hắn, hại nàng vỡ kế hoạch.Đông Lăng Mặc đã đưa một quyển sổ đến trước mặt nàng: "Nhàm chán thì xem cái này, làm quen một chút.""Xem cái này?" Nàng tiếp nhận, mở ra, díp mắt ngáp liên tục: "Vì sao không phải là tiểu thuyết?"Cho nàng xem sổ sách giết thời gian, cách này của hắn có phải quá cổ quái rồi không."Tiểu thuyết?" Gương mặt tuấn mỹ nhíu lại, cuối cùng hắn cũng nguyện ý ngẩng đầu liếc nàng một cái: "Là cái gì vậy?""Chính là văn viết về chuyện xưa." Không biết niên đại ở đây hình dung như thế nào, nghĩ nghĩ, nàng mới nói: "Tựa như Kim Bình Mai ấy."Nếu thật sự không có việc gì làm, nàng đọc Kim Bình Mai cũng tốt hơn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ở trong này.Sắc mặt hắn không có một tia biến hóa, nhưng lúc nhìn nàng, đáy mắt hơi hơi đen một chút chút, thật sự là một chút chút.Lúc sau, hắn tiếp tục cúi đầu làm việc, quăng ra một câu: "Đêm nay trở về phòng ta cùng ngươi nghiên cứu, hiện tại ta bận, không cần nghĩ nhiều, khống chế chút."___________________________Chương này xin thông báo ta lại quay trở lại, mấy tháng trước ta nghỉ xả hơi hơi lâu, giờ ta ngoi lên rồi, xin cảm ơn các nàng đã nhắc nhở T.TIu 3000 <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com