6.
"Mình, thằng Hậu trong làng mình sắp cưới vợ... nghe đâu là cưới chạy bầu."Cậu hai Kỳ ngồi dựa vào thành giường, giọng đều đều như thể kể chuyện một buổi chiều vắng bên hiên nhà. Trong gian phòng khuya, gió từ cửa sổ khẽ lùa vào, mang theo hương hoa mộc thơm nhẹ, làm ánh đèn dầu cũng chao đảo như lòng người chập chờn.Mợ hai Diệp ngồi trước gương, chải những sợi tóc dài như tơ rũ, từng đường chải thong thả như vuốt trôi cả một ngày. Tấm áo ngủ bằng lụa trắng ngà buông hờ trên vai, làn da mợ dưới ánh đèn như vầng trăng non vừa nhú sau lùm tre. Đôi mắt Diệp lặng lẽ nhìn vào bóng mình trong gương, không ngoảnh lại, không đáp lời ngay. Mãi một lúc sau, mợ mới khe khẽ buông ra câu nói, giọng nhẹ như lá rơi:"Nếu đã như vậy, thì cứ cưới. Miễn sao cậu Hậu thương cô ấy thật lòng."Cậu hai khẽ cười. Một nụ cười lửng lơ giữa bông đùa và thở dài. Cậu đứng dậy, đi vòng ra sau lưng vợ, hai tay vòng qua ôm lấy eo vợ mình, cằm tựa lên vai như người muốn níu một chút hơi ấm. Cái ôm ấy quen thuộc, mà cũng lạ. Như một thói quen vẫn còn đó, nhưng lòng người thì đã trôi đi một quãng xa."Anh nghĩ... mình cũng nên có một đứa. Cho vui nhà vui cửa. Má anh mất sớm, nhưng má cả với má ba thì chắc cũng mong có cháu nội. Vả lại... anh chị cả cũng chưa có con..."Cậu ngập ngừng, rồi nói tiếp, giọng trầm hơn, như người đang đắn đo giữa một nước cờ:"Anh muốn... mình được cha má để mắt đến hơn."Bàn tay Diệp chững lại giữa chừng. Mái tóc vẫn còn vương trong ngón tay, nhưng lòng mợ thì đã chạm phải một điều gì như gai nhọn. Mợ nhìn vào gương, bắt gặp ánh mắt của chính mình, ánh mắt đêm nay có điều gì rất lạ. Lạnh. Và ứa một thứ mặn nơi khóe mi.Rồi mợ từ từ quay sang, đối diện với chồng. Giọng nói cất lên không lớn, nhưng lặng và buốt như một lưỡi dao mỏng:"Cha má mình trọng em từ đầu, không phải vì em thảo hiền. Mà vì em là con gái của Tuần phủ Trịnh Kiến."Không gằn giọng. Không trách móc. Nhưng câu nói ấy rơi xuống như một giọt sương nặng giữa trời khuya. Lặng thinh, mà lạnh lẽo vô cùng.Cậu hai sững lại. Câu nói đó, cậu chưa từng nghĩ Diệp sẽ nói ra. Diệp của cậu là người con gái dịu dàng như buổi sáng sương mù, nhẹ như tiếng chuông chùa ngân nga trong gió. Cái ngày đầu tiên gặp mợ bên ao sen chùa làng, cậu đã bảo: "Em như một bài thơ chưa viết". Vậy mà giờ đây, bài thơ ấy lại rơi ra một câu đầy tỉnh táo và chua xót.Cậu không phản bác. Chỉ cười nhạt, như người đã quen nuốt những điều khó nghe."Anh chỉ nghĩ... nếu có một đứa nhỏ, dù trai hay gái, giống anh hay giống mình cũng được. Nếu giống mình thì quý quá. Vì mình đẹp."Một câu nói tưởng như dịu dàng, mà nghe sáo rỗng. Như thể lời ấy đã nói với người khác, đã tính toán xong xuôi rồi mới ghé miệng thốt ra. Diệp khẽ rũ mi mắt. Không cần nghĩ thêm, mợ cũng hiểu, và hiểu rất rõ. Người đàn ông đứng sau lưng mợ đêm nay, không còn là người đã hứa với mợ thuở ấy rằng: "Anh cưới em không phải vì cha em là quan lớn, mà vì ánh mắt em làm anh không yên lòng."Đêm đó, cô gái tên Ngọc Diệp tin. Tin đến tận cùng.Nhưng hôm nay, mợ đã hiểu. Trong nhà hội đồng này, người ta có thể yêu, nhưng người ta cũng có thể nhân danh tình yêu để mưu cầu. Có con không chỉ là điều tự nhiên của vợ chồng, mà là một nước cờ. Một cách để cắm cờ vào lòng người cha chồng, người mẹ chồng, vào cả di chúc, vào cả ghế đầu mâm giỗ.Có con, là một cách chiếm chỗ.Mợ hai không trách chồng. Mợ chỉ thấy chồng mợ đã khác xưa.Bỗng nhiên mợ nhớ lại lời cô út nói với mình lúc trước khi đi chợ:"Nhà này, ai tới cũng vì của. Tưởng vô đây là đổi đời. Ai dè... đổi đời thiệt, nhưng đổi mất cái mình là trước nhất."Mợ đã cười lúc đó. Cười cho là Quỳnh nói xấu đời. Nhưng nay, mợ thấy Quỳnh đúng. Cái đổi lớn nhất của mỗi người không phải là y phục hay danh phận. Mà là lòng dạ. Người thì đổi cách nói. Người thì đổi giấc mơ. Còn mợ, không biết sẽ đổi cái gì.Mợ ngước nhìn lên, mắt dõi về hướng buồng lớn. Ở đó, mợ cả Cầm vẫn ở một mình. Bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có con. Người trong nhà chẳng ai dám nhắc, nhưng ai cũng biết. Cậu cả dạo này hay đi vắng, về muộn. Người hầu trong bếp xì xào, có người con gái ở chợ gạo thỉnh thoảng lại gửi biếu ông cậu mớ bánh, con gà. Ai biết được lòng người đã đi tới đâu?Nếu có một ngày, cậu cả cưới vợ lẽ, thì mợ cả sẽ ra sao?Người đến trước, lại là người bị bỏ sau.Còn mợ, là người đến bằng cả trái tim.Mợ Diệp yêu cậu Kỳ. Yêu từ ánh mắt đầu tiên chạm nhau dưới mái chùa đầy rêu phong. Yêu cái cách cậu kể chuyện cổ tích khi cả hai trốn ra bến sông giữa đêm trăng. mợ tin vào lời cậu, tin vào cái siết tay bên gốc bồ đề già. Tin rằng cậu cưới mợ vì chính mợ, không vì hàm quan của cha.Mợ tin, và đã lấy cậu. Lấy bằng cả danh phận, bằng cả tim.Nên dù đêm nay, cậu có mong mợ sinh con như một bước đi chiến lược, thì mợ vẫn sẽ làm. Nhưng không vì cậu. Không vì nhà hội đồng.Mà vì chính mợ. Vì tình yêu đã lặng nhưng chưa tắt. Vì một phần mềm yếu nào đó trong lòng vẫn khát được ấp ủ, khát được sinh sôi. Nếu đứa nhỏ ấy có mặt trên đời, thì nó sẽ không là công cụ. Mà là một sự sống. Là một tia sáng còn sót lại từ những ngày thanh xuân mợ từng giữ gìn trong lòng.
Đêm đó, Diệp không ngủ. mợ nằm nghiêng, tay đặt lên bụng mình, trống không nhưng dường như đã lặng lẽ thắp lên một lời hứa.Gió đêm vẫn lùa qua khe cửa, làm tấm màn lụa lay nhè nhẹ. Ngoài vườn, tiếng chim lợn kêu một tiếng dài nghe như nức nở. Trăng lên cao, ánh bạc rơi nghiêng trên sàn gạch bông cũ kỹ.Trong lòng mợ, có một tiếng thở dài, khẽ như hơi thở, mà nặng như cả mùa mưa.
____________________
Dạo này chạy deadline nên ngâm truyện lâu quá chắc mấy ní bỏ chạy hết rồi haa. Nhưng mà về sau sẽ còn drama lắm. Và mạch truyện sẽ chậm nên couple chính của cta sẽ còn lâu mới hiểu lòng mình😉
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com