Chương 17
Vịn lên lan can, nhìn ra sông Sài Gòn, khung cảnh lung linh, tráng lệ. Từng cơn gió thổi qua, trêu đùa làm mái tóc xanh dương bay bay. Đã là ngày thứ ba em chuyển đến đây, vẫn chưa thấy quen lắm, mọi khi ở nhà dù bố mẹ thường xuyên đi nước ngoài, bà nội thì thích ở ngoại thành cho yên tĩnh, chỉ có em và hai Khang, nhưng vẫn cảm thấy có người qua lại.Nhưng giờ cả căn hộ rộng vậy chỉ có mình em, thực sự trống trải. Có ai lại như em bị đuổi khỏi nhà của chính mình không? Lúc chiều về nhà ké cơm tối, tưởng rằng sẽ được ở lại và có một giấc ngủ ngon trên chiếc giường thân yêu. Nhưng không, bà nội ra lệnh ăn xong thì về đi, ở lại bà tét mông. Bố mẹ không ai bênh em, hai Khang thì nhìn em rồi lè lưỡi lêu lêu.Muốn kiếm người chơi cùng mà không được, thằng An lại bám càng mẹ nó vi vu tận phương nào, Cáp Tành chỉ đi show rồi lại đi show. Anh Hùng thì thôi khỏi nói, em vừa gọi điện, đầu máy bên kia là con Cá Mập nào đấy trả lời, giờ anh Gấu đã có luật sư Đỗ, chắc quên luôn em là ai rồi.Tất cả là tại Trần Đăng Dương và giờ tên Bống Khờ ấy bỏ lại em một mình ở đây. Đáng ghét quá đi mất, cuối năm rồi còn đi công tác.Bé Kiều quên nhanh ghê, hôm đó trước khi đi, Dương có hỏi em muốn ra Bắc với anh vài ngày không, thì em hất mặt nói không, em bận lắm. Giờ lại đứng đó lẩm bẩm trách con cá Bống là sao em nhỉ?Vừa nghĩ đến Dương là anh xuất hiện ngay, điện thoại em rung lên liên hồi, em nhìn cuộc gọi đến, liếc màn hình, rồi tắt máy. Gọi gì mà gọi, không nghe!-----Bà nội Hiếu từ nước ngoài trở về, việc đầu tiên là ra lệnh cho cả nhà chuẩn bị đi đón cháu dâu. Sau khi Kiều đồng ý, Dương cũng đã xin phép nhà bên, rồi dẫn em về nhà mình thông báo với bố mẹ, hôm đó nhà họ Trần thiếu mỗi việc đốt pháo ăn mừng thôi, từ trên xuống dưới ai cũng hớn hở ra mặt.Mẹ Phương bắt đầu chuẩn bị quà cáp, mua sắm đồ đạc, liên hệ với công ty tổ chức sự kiện, trong đầu mẹ giờ chỉ có con dâu là bé Kiều thôi, Trần Đăng Dương là ai mẹ mặc kệ, Trần Minh Hiếu cũng thở phào vì không bị mẹ giục có người yêu nữa.Em thật sự không quên được ngày hai gia đình "chính thức" gặp mặt. Bà nội Hiếu vừa gặp bà nội Khang đã ôm hôn thắm thiết, xúc động không nguôi, ngày xưa hai ông nội là bạn thân, về sau hai bà nội quen biết rồi cũng trở thành bạn thân. Giờ hai nhà sắp thân còn hơn thân có gì hạnh phúc hơn nữa.Bữa ăn sẽ rất bình thường, như những buổi họp mặt hai gia đình, nếu như anh Hiếu không lỡ miệng nói ông nội mà nhìn thấy hai đứa chắc vui ghê lắm. Hồi còn sống, ông nội Hiếu thích bé Kiều đến mức, suốt ngày dắt Dương qua nhà, rồi bỏ Dương chơi một mình, để tranh bế bé Kiều với ông nội Khang. Vừa nghe đến ông nội, nước mắt bà nội Hiếu không tự chủ rơi lã chã, lâu rồi không gặp bà, em không nghĩ giờ bà dễ xúc động đến vậy, đến mức nghe bà nói, em cũng thấy mình rưng rưng."Bà ơi, hôm trước tôi mơ thấy ông nhà tôi, sau đó tôi quyết định về Việt Nam ngay.""Ông ấy nói ông ấy vui lắm, cuối cùng nhà họ Trần cũng được kết thông gia với nhà họ Phạm."Có thể do quá xúc động, bà nói ra còn phải nghỉ vài nhịp, bà nội Khang cũng rất quan tâm mà vuốt lưng bà an ủi."Ông nhà tôi mà còn sống chắc cũng sẽ rất vui""Nhưng mà, ông nhà tôi có dặn, cưới vợ phải cưới liền tay, trong năm nay phải làm liền, nếu không... hức... sẽ không ổn!"Bà nội Khang nghe xong cũng hiểu ý, nhưng ngay thì nhanh quá!"Bà cứ bình tĩnh, có gì mình còn chuẩn bị!""Không, phải làm luôn, hai đứa nó cũng đã xác định rồi! Phải không?"Bà nội Hiếu đánh mắt về hai đứa, Trần Đăng Dương thực sự biết mở miệng đúng lúc, anh liền nói vâng."Cháu nghĩ còn nhiều thứ phải sắp xếp, như vậy khó quá ạ!"Mẹ Ly cười, xác định rồi, nhưng không thể nói gả là hôm sau gả luôn được, "con gái" mẹ Ly có giá nhé! Bà nội Hiếu đánh mắt nhìn về phía con trai và con dâu mình, như muốn tìm sự trợ giúp, nhưng hình như không ai hiểu ý bà. Tức khắc, bà ôm lấy ngực mình, nước mắt giàn giụa."Tôi xin lỗi ông, không thực hiện được lời hứa của ông rồi... năm sau ông nhé, đừng giận tôi,..."Giọng nói run lên, thể hiện nỗi thất vọng tràn trề. Hai Hiếu liền đứng dậy, bước qua chỗ bà nội nhẹ giọng an ủi. Em cũng thấy lo lắng, đánh mắt nhìn Dương, anh lắc đầu, ý rằng không sao. Bà nội muốn gì là phải "làm nũng" bằng được, nếu anh lên tiếng đồng tình, không khác gì là ép em, mà anh thì không muốn. Anh chờ được, chẳng cần vội vàng làm gì.Nhưng bà nội thì không, nhìn bà khóc mà mọi người cũng hốt hoảng theo, bà nội Khang cũng không đành lòng."Giờ cũng là tháng gần cuối năm rồi, chẳng mấy là qua năm mới, bà chờ chút, chẳng phải có nhiều thời gian chuẩn bị hơn sao?""Không được! Tôi đã đi xem một thầy rất nổi tiếng, đúng như ông nhà tôi nói, trong năm nay mới tốt!"Dương nhìn sang, bà nội ở nước ngoài nhiều năm sao tự dưng mê tín vậy?"Không thì làm lễ gia tiên trước ạ?"Bố Thành nhìn mẹ mình như vậy cũng rất lo lắng, đúng là hơi thất thố với nhà họ Phạm, nhưng đành vậy."Đúng đúng, làm lễ gia tiên cũng được!"Bà nội Hiếu gạt nước mắt, gật đầu, quay sang bà nội Khang, nắm lấy tay, nhìn bà bằng ánh mắt mong chờ. Bà nội nhìn em, rồi lại quay sang nhìn bố Vũ, rồi nói."Làm lễ gia tiên thì cũng nên chọn ngày tốt!"Bà nội Hiếu chỉ chờ có vậy, liền nói luôn ngày mai, ngày mai là ngày tốt nhất trong tháng, lại không phải tháng chạp, quá là hợp lí rồi. Bố Thành thấy mẹ mình thay đổi trạng thái linh hoạt quá, cũng thấy hơi gượng, nhấc ly rượu hướng sang phía bố Vũ."Ông thấy ngày mai có được không?"Là "nhà gái", hai bên gia đình cũng đã đồng ý, việc tổ chức lễ cưới là việc sớm muộn, theo thông lệ phải theo nhà trai. Báo cáo tổ tiên trước cũng được, nhưng như thế có dọa sợ bé Kiều không? Phía dưới bàn, Dương dùng ngón út móc vào ngón tay em, lắc lắc. Anh nghiêng đầu nói nhỏ."Nếu em chưa sẵn sàng, thì không đồng ý cũng được, để anh nói với bà!"Bố Vũ nhìn em, mẹ Ly cũng đang nhìn em, bàn tay phía dưới không còn đung đưa, đã được một bàn tay to hơn nắm lấy, em hơi khum tay như đáp lại. Kiều nhẹ gật đầu, ra hiệu với bố mẹ. Bên cạnh Dương nhìn hành động của em, không biết trong lòng đang trào lên cảm giác gì, hôm trước còn giận dỗi nói với anh là chưa thích anh đâu, hôm nay vì anh mà gật đầu đồng ý yêu cầu vừa vô lý, vừa nóng vội của bà nội.Vừa thấy thật hạnh phúc, nhưng lại vừa thấy mình ích kỉ, lại lần nữa ép buộc em.-----Việc làm lễ trước với gia tiên cứ như vậy được quyết định, như là cưới trước một lần.Hai Khang nói với em rằng giờ có hối hận cũng không được nữa rồi, có trời đất, tổ tiên, gia đình làm chứng, em thành người nhà họ Trần rồi đấy, em gái yêu ạ. Nhìn "em gái" lớn lên xinh đẹp, ngoan ngoãn, chưa kịp yêu chiều đủ đã bị tên khác cướp mất, thật sự không đành lòng. Bố Vũ phản ứng còn mạnh hơn cả Bảo Khang, anh nhìn thấy bố lén lau nước mắt mấy lần kìa. Thế này mà đến lễ cưới, có khi nào bố khóc lụt sảnh cưới không?-----Sau khi trở về nhà, vào phòng em mới biết toàn bộ đồ đạc của mình đã bị dọn đi hết, chỉ một buổi sáng, sạch sẽ không còn gì? Đồ của em đâu? Mẹ Ly nhìn em hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, khẽ kéo em lại xoa má em:"Đồ của con được chuyển đi rồi, ngày lành tháng tốt, nên một công đôi việc, sang đó, nhớ ngoan, đừng bắt nạt thằng cu Bống đấy nhé!"
Sang đó? Sang đâu? Kiều sắp khóc đến nơi rồi, nhìn em mếu máo, mẹ ôm em vào lòng, ngốc nghếch, do con đồng ý mà. Xuống dưới nhà, em vẫn lắc đầu nhất quyết không chịu, em hối hận rồi, em chưa sẵn sàng ra khỏi nhà.Hóa ra tất cả mọi người đều biết, bố Vũ lén khóc, hai Khang liên tục xoa đầu em, mẹ và bà nội nói thương em, hóa ra mọi người đã chuẩn bị trước việc "đuổi" em khỏi nhà.Dù có nói thế nào, bà nội, bố mẹ cũng đều bảo em phải ngoan, nghe lời, nhưng em không muốn ngoan nữa có được không? Dùng dằng mãi, đến khi ra khỏi cửa nhìn thấy anh đứng chờ sẵn, nhìn anh gọi bố mẹ em là bố mẹ, rồi tươi cười chào bà nội. Không biết nỗi ấm ức từ đâu kéo đến, em muốn khóc, đứa "con gái" vàng ngọc kim cương như vậy mà sao mọi người nỡ lòng yên tâm giao em cho tên Bống Khờ kia chứ?Mới có mười mấy tiếng trôi qua, bỗng phải "trưởng thành".-----"Anh cố tình?""Anh lừa em?"Bước vào căn hộ, chẳng cần nhìn xung quanh, vừa đóng cửa, Kiều đã chất vấn Dương. Rõ ràng, em bị lừa, từng bước bị lừa và em còn tự nguyện nữa chứ? Được giáo dục tốt vẫn là được giáo dục tốt, dù ở nhà em có làm khùng điên cũng là ở nhà, bước khỏi cổng, em biết giữ thể diện cho em và cả Trần Đăng Dương nữa. Bước lên xe không hề vùng vằng, xuống xe cũng không tỏ thái độ. Khi lớn tiếng hỏi anh, cũng chỉ là lúc chỉ có hai đứa.Anh nhìn em bất lực, biết em đang tức giận, nếu là ai bị ép buộc như vậy cũng sẽ tức giận. Nói với em thế nào? Nói rằng khi bà nội ra lệnh anh đến đón em về nhà đi, anh mới biết? Nhà của anh và em.Nói rằng cả hai nhà đã tính toán từ trước, nói rằng mọi người nhìn hai đứa dậm chân tại chỗ nên quá nóng ruột mà tìm cách buộc hai đứa lại với nhau?Nói rằng khi anh biết cuộc sống mới này là điều anh hằng ao ước, nhưng khi nhìn phản ứng của em anh thà chấp nhận chờ.Em chống nạnh, phồng má nhìn anh. Trông anh rối rắm, muốn nói mà chưa thể nói ra, em biết làm sao, mọi chuyện luôn đến với em quá đột ngột, em không thể lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận như vậy.Nhưng, mọi thứ cũng đã lỡ rồi, lỡ này là do em chấp nhận, vì Trần Đăng Dương và vì em nên em bắt buộc phải chấp nhận."Anh vẫn còn đứng đó?""Nhà vệ sinh ở đâu? Em muốn nhà vệ sinh!!!"Anh như tỉnh lại khỏi cơn rối rắm."Đợi chút, anh tìm...""Anh không biết?""Ừm, anh không biết, đây là lần đầu tiên anh đến đây!"Thực ra khi ở bên em, anh khờ một chút cũng tốt, khờ một chút em mới có cảm giác mình hiểu anh. Chắc là không phải mình em bị lừa đâu, em tin là vậy!-----Nhưng em tin ai, cũng không nên tin Trần Đăng Dương, anh hỏi em có muốn ra Bắc với em mấy ngày không, anh cần phải đi công tác, khảo sát địa hình chuẩn bị dự án mới. Vừa ngày đầu tiên về nhà mới, em vẫn còn loay hoay làm quen với mấy cánh cửa, anh đã bỏ em lại. -----Nhìn tủ quần áo rất lớn, chia hai bên cân xứng, đồ đạc đã được sắp xếp rất ngăn nắp, không phải là tủ đồ của mình em, giờ nó đã rộng hơn, còn có cả của anh nữa. Vẫn chưa thể quen được không gian xung quanh.Em liền mở tủ phía anh xem từng loại quần áo được xếp theo thứ tự, đa phần là đồ mặc đi làm với những gam màu cơ bản, đối lập là tủ đồ đủ màu sắc, kiểu dáng của em. Bên cạnh, em còn rất nhiều phụ kiện, đồ trang sức, hóa ra em chiếm nhiều diện tích trong phòng thay đồ.Em đang dần bước vào cuộc sống của Trần Đăng DươngVà Trần Đăng Dương cũng vậy.-----Điện thoại vẫn đổ chuông liên hồi, dù vẫn thấy ghét, nhưng không đành lòng nhìn anh gọi nhỡ nhiều cuộc như vậy. Nằm trên giường, đắp chăn, lộ bàn chân trắng xinh bên ngoài."Anh định gọi em hai trăm cuộc mới dừng đúng không?""Nếu em không nghe là anh gọi bấy nhiêu cuộc thật đấy!"Nhìn em vùi mình trong chăn, lộ đôi mắt nâu to tròn, mái tóc hơi rũ xuống, trái tim anh như phủ một tầng ấm áp, xinh yêu của anh."Đã quen hơn chưa?""Chưa..."Em kéo dài giọng, với em là sự chán nản nhưng lọt vào tai Bống thì là sự nũng nịu."Chờ anh về, mình đi mua thêm đồ trang trí nhé!"Anh nhìn thấy rõ, đôi mắt em xao động rồi nhẹ giọng nói ừm."Anh thấy góc phòng khách đủ để đặt một cây thông lớn đấy!""Hay là..."Một người cứ nói, một người cứ ừm. Trần Đăng Dương sẽ không để ý, khi nói chuyện với Nguyễn Thanh Pháp, anh đã dùng chất giọng dịu dàng đến mức nào.Nhìn em nhắm mắt ngủ quên, đôi mắt anh tràn lên yêu thương chan chứa."Kiều ơi...""Ừm...""Anh nhớ em!"Không hề có tiếng đáp lại, anh chờ thêm, xác định em đã ngủ mới tắt máy. Nhưng chắc Dương không phát hiện ra, khi anh nói lời đó, khóe môi của em đã khẽ kéo lên, trái tim nhỏ bé như đập rộn ràng hơn.
Sang đó? Sang đâu? Kiều sắp khóc đến nơi rồi, nhìn em mếu máo, mẹ ôm em vào lòng, ngốc nghếch, do con đồng ý mà. Xuống dưới nhà, em vẫn lắc đầu nhất quyết không chịu, em hối hận rồi, em chưa sẵn sàng ra khỏi nhà.Hóa ra tất cả mọi người đều biết, bố Vũ lén khóc, hai Khang liên tục xoa đầu em, mẹ và bà nội nói thương em, hóa ra mọi người đã chuẩn bị trước việc "đuổi" em khỏi nhà.Dù có nói thế nào, bà nội, bố mẹ cũng đều bảo em phải ngoan, nghe lời, nhưng em không muốn ngoan nữa có được không? Dùng dằng mãi, đến khi ra khỏi cửa nhìn thấy anh đứng chờ sẵn, nhìn anh gọi bố mẹ em là bố mẹ, rồi tươi cười chào bà nội. Không biết nỗi ấm ức từ đâu kéo đến, em muốn khóc, đứa "con gái" vàng ngọc kim cương như vậy mà sao mọi người nỡ lòng yên tâm giao em cho tên Bống Khờ kia chứ?Mới có mười mấy tiếng trôi qua, bỗng phải "trưởng thành".-----"Anh cố tình?""Anh lừa em?"Bước vào căn hộ, chẳng cần nhìn xung quanh, vừa đóng cửa, Kiều đã chất vấn Dương. Rõ ràng, em bị lừa, từng bước bị lừa và em còn tự nguyện nữa chứ? Được giáo dục tốt vẫn là được giáo dục tốt, dù ở nhà em có làm khùng điên cũng là ở nhà, bước khỏi cổng, em biết giữ thể diện cho em và cả Trần Đăng Dương nữa. Bước lên xe không hề vùng vằng, xuống xe cũng không tỏ thái độ. Khi lớn tiếng hỏi anh, cũng chỉ là lúc chỉ có hai đứa.Anh nhìn em bất lực, biết em đang tức giận, nếu là ai bị ép buộc như vậy cũng sẽ tức giận. Nói với em thế nào? Nói rằng khi bà nội ra lệnh anh đến đón em về nhà đi, anh mới biết? Nhà của anh và em.Nói rằng cả hai nhà đã tính toán từ trước, nói rằng mọi người nhìn hai đứa dậm chân tại chỗ nên quá nóng ruột mà tìm cách buộc hai đứa lại với nhau?Nói rằng khi anh biết cuộc sống mới này là điều anh hằng ao ước, nhưng khi nhìn phản ứng của em anh thà chấp nhận chờ.Em chống nạnh, phồng má nhìn anh. Trông anh rối rắm, muốn nói mà chưa thể nói ra, em biết làm sao, mọi chuyện luôn đến với em quá đột ngột, em không thể lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận như vậy.Nhưng, mọi thứ cũng đã lỡ rồi, lỡ này là do em chấp nhận, vì Trần Đăng Dương và vì em nên em bắt buộc phải chấp nhận."Anh vẫn còn đứng đó?""Nhà vệ sinh ở đâu? Em muốn nhà vệ sinh!!!"Anh như tỉnh lại khỏi cơn rối rắm."Đợi chút, anh tìm...""Anh không biết?""Ừm, anh không biết, đây là lần đầu tiên anh đến đây!"Thực ra khi ở bên em, anh khờ một chút cũng tốt, khờ một chút em mới có cảm giác mình hiểu anh. Chắc là không phải mình em bị lừa đâu, em tin là vậy!-----Nhưng em tin ai, cũng không nên tin Trần Đăng Dương, anh hỏi em có muốn ra Bắc với em mấy ngày không, anh cần phải đi công tác, khảo sát địa hình chuẩn bị dự án mới. Vừa ngày đầu tiên về nhà mới, em vẫn còn loay hoay làm quen với mấy cánh cửa, anh đã bỏ em lại. -----Nhìn tủ quần áo rất lớn, chia hai bên cân xứng, đồ đạc đã được sắp xếp rất ngăn nắp, không phải là tủ đồ của mình em, giờ nó đã rộng hơn, còn có cả của anh nữa. Vẫn chưa thể quen được không gian xung quanh.Em liền mở tủ phía anh xem từng loại quần áo được xếp theo thứ tự, đa phần là đồ mặc đi làm với những gam màu cơ bản, đối lập là tủ đồ đủ màu sắc, kiểu dáng của em. Bên cạnh, em còn rất nhiều phụ kiện, đồ trang sức, hóa ra em chiếm nhiều diện tích trong phòng thay đồ.Em đang dần bước vào cuộc sống của Trần Đăng DươngVà Trần Đăng Dương cũng vậy.-----Điện thoại vẫn đổ chuông liên hồi, dù vẫn thấy ghét, nhưng không đành lòng nhìn anh gọi nhỡ nhiều cuộc như vậy. Nằm trên giường, đắp chăn, lộ bàn chân trắng xinh bên ngoài."Anh định gọi em hai trăm cuộc mới dừng đúng không?""Nếu em không nghe là anh gọi bấy nhiêu cuộc thật đấy!"Nhìn em vùi mình trong chăn, lộ đôi mắt nâu to tròn, mái tóc hơi rũ xuống, trái tim anh như phủ một tầng ấm áp, xinh yêu của anh."Đã quen hơn chưa?""Chưa..."Em kéo dài giọng, với em là sự chán nản nhưng lọt vào tai Bống thì là sự nũng nịu."Chờ anh về, mình đi mua thêm đồ trang trí nhé!"Anh nhìn thấy rõ, đôi mắt em xao động rồi nhẹ giọng nói ừm."Anh thấy góc phòng khách đủ để đặt một cây thông lớn đấy!""Hay là..."Một người cứ nói, một người cứ ừm. Trần Đăng Dương sẽ không để ý, khi nói chuyện với Nguyễn Thanh Pháp, anh đã dùng chất giọng dịu dàng đến mức nào.Nhìn em nhắm mắt ngủ quên, đôi mắt anh tràn lên yêu thương chan chứa."Kiều ơi...""Ừm...""Anh nhớ em!"Không hề có tiếng đáp lại, anh chờ thêm, xác định em đã ngủ mới tắt máy. Nhưng chắc Dương không phát hiện ra, khi anh nói lời đó, khóe môi của em đã khẽ kéo lên, trái tim nhỏ bé như đập rộn ràng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com