TruyenHHH.com

[ Đồng nhân Vân Chi Vũ - Cung Viễn Chuỷ] MÂY TRẮNG THAY CHỈ TRỜI DỆT ÁO

🍐 Yên đắc huyên thảo, ngôn thụ chi bối- Kim Huyên

hathanhdao1610

Thị vệ của Cung môn đều đi ra từ doanh trại huấn luyện thuộc quyền quản lý của Vũ cung. Tất cả những hồ sơ, giấy tờ hay ghi chép về mỗi thị vệ từ bậc thấp nhất đến cao nhất cũng nằm trong tay cung chủ Vũ cung quản lý. Nhưng Vũ cung đối với việc nắm giữ hồ sơ của mỗi một thị vệ cũng không quá chuyên quyền, bước chặt chẽ nhất chỉ có bước tuyển chọn đầu vào. Sau khi huấn luyện xong, nếu chuyển giao cho chủ tử cung nào thì hồ sơ giao cho cung chủ của cung đó quản lý. Trong hồ sơ không chỉ ghi rõ lai lịch xuất thân, còn có thể ghi công lao, tội trạng, thưởng phạt trong suốt quá trình phục vụ cho chủ tử. Nhưng nếu họ muốn đuổi một thị vệ đi, thậm chí là xử tử thì hồ sơ phải giao lại cho Vũ cung rồi mới phán quyết.

Kim Phồn là trường hợp đặc biệt. Sau khi thành hôn với cung chủ Thương cung, hắn đã được Cung Tử Vũ phục hàm Hồng Ngọc, đồng thời nhận chức chưởng quản cấp Hồng, phụ trách đào tạo dẫn dắt những thị vệ Hồng Ngọc. Nhưng hắn không còn xuất hiện thường xuyên bên cạnh Cung Tử Vũ nữa mà đảm nhiệm luôn chức thị vệ cho Cung Tử Thương. Mọi người nghĩ rằng hồ sơ của hắn sẽ giao cho Cung Tử Thương nhưng thực chất xấp giấy đó vẫn nằm nghiêm chỉnh trong thư phòng của Cung Tử Vũ.

Vậy nên, Kim Phồn ở trong Cung môn có một loại thân phận lấp lửng. Hắn vừa là tỷ phu của Chấp Nhẫn nhưng đồng thời là cũng là cấp dưới. Mà Cung Tử Vũ cũng từ sự kiện này mà học được  công tư phân minh rốt cuộc là làm sao. Nếu không, phiền phức sẽ rơi hết lên đầu hắn.
************************

Cung Tử Vũ dẫn Cung Viễn Chuỷ bước vào doanh trại thị vệ. Doanh trại quy củ nề nếp, người đi qua nhận ra Chấp Nhẫn liền kính cẩn cúi chào. Thị vệ trong Cung môn đông như tổ kiến, doanh trại của bọn họ đương nhiên không nhỏ, dù sao cũng là sào huyệt của Vũ cung. Chỗ này vừa là nơi huấn luyện, vừa là nơi sinh hoạt của thị vệ. Cung Viễn Chuỷ cước bộ ung dung, rảo mắt âm thầm đánh giá. Khác với xưởng chế tạo của Thương cung, ít ra thị vệ trong doanh trại dù tập luyện vất vả thì vẫn mặc quần áo đàng hoàng.

Cung Viễn Chuỷ nghĩ tới cảnh tượng một đám nam nhân cởi trần mồ hôi bóng nhẫy đi qua đi lại trước mắt, đại não không khỏi ớn lạnh một trận. Rất mất mỹ quan.....May mắn Cung Tử Vũ cũng xem như là người có nề nếp. Tác phong của đám thị vệ nghiêm túc chuẩn mực, những chuyện khác thì chưa vội nói tới.

Bọn họ đi từ cửa chính rẽ sang khuôn viên hướng tây, là nơi diễn ra huấn luyện. Cung Tử Vũ đi song song với Viễn Chuỷ, ôn tồn nói chuyện: " Thị vệ lên được cấp Hoàng Ngọc vốn không phải hạng xoàng.  Có võ công, có mưu trí, có trung thành. Nhân tài nhỏ giọt, một năm không có mấy người huấn luyện thành công, thậm chí là không có ai đạt. Vũ cung sớm đã phải thay đổi cách huấn luyện...."

Nói về quân sự, vị thiên tài dược lý này kiến thức không bằng Cung Tử Vũ. Nhưng y loáng thoáng biết được một vài chuyện về quá trình huấn luyện thị vệ Hoàng Ngọc. Cung chủ sẽ chọn ra khoảng 10 người xuất sắc nhất từ cấp Lục Ngọc, trải qua 30 ngày huấn luyện thì tổ chức giao đấu đợt một tìm ra 5 người qua ải, lại thêm 60 ngày nữa mới giao đấu trận thứ hai để loại ra hai người. Còn lại ba người thành công thăng cấp Hoàng Ngọc.

Chọn ra ba người xuất sắc nhất. Một năm chỉ có một đợt huấn luyện, đúng là vô cùng nghiêm ngặt.

Cung Viễn Chuỷ chắp tay sau lưng, dáng người thon gầy thẳng tắp, thần sắc lại luôn ngạo nghễ: " Bây giờ thị vệ Hồng Ngọc cũng không còn là bí mật. Vũ cung của huynh sáng tỏ như ban ngày, không hề có chút cơ mật, huynh không sợ giang hồ nghe được tin tức sao?"

" Người luôn phòng bị là người không có khả năng tấn công. Viễn Chuỷ, Bách Thảo Tuỵ không ngăn được đao kiếm đâm xuyên, Xuất Vân Trùng Liên cũng chẳng phải cỏ dại ven bờ..." - Nói đến đây, sắc mặt Chấp Nhẫn đột ngột thay đổi. Vẻ đôn hậu thường trực tiêu tán, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, tựa như đang ấp ủ rất nhiều dự định chưa tiện công khai. Thật lòng, Cung Viễn Chuỷ thấy vẻ mặt đó rất dễ phản ánh hắn đang làm chuyện xấu. Có hơi....lạ lẫm....

Phải biết rằng ba bốn năm về trước, mục tiêu lớn nhất trong đời mà Cung Tử Vũ hướng đến là làm một vị công tử nhàn tản, chăm chỉ lắm thì theo cố Nguyệt trưởng lão học cho hết dược lý, còn tốt nhất là xách hành lý rời khỏi Cung môn, vô lo vô nghĩ làm một cái đại phu bôn tẩu giang hồ.
Giờ thì có nằm mơ, tổ tiên Cung môn đều đang nhìn xuống xem hắn khổ sở vật lộn cải cách đội thị vệ để thay đổi vận mệnh đổ nát của cha ông ra làm sao.

Theo hướng gió thổi, vạt áo choàng nhung đen khẽ lay động, lộ ra một góc y phục tinh xảo. Cung Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về nơi xa, miệng lẩm bẩm: " Hoàng Ngọc huấn luyện gian nan, năng lực vượt trội,  ta không cần họ làm quân thí tốt trên bàn cờ. Chúng ta là quân tướng, Hoàng Ngọc là quân tượng...."

Quân Tượng bảo vệ Tướng từ xa. Cung chủ của Cung môn đều có khả năng chiến đấu, nhưng cần có trợ thủ đủ năng lực trở thành tấm khiên vững vàng nhất cho họ. Đúng thế, một tấm khiên. So với tìm ra người tài giỏi nhất thì Cung Tử Vũ muốn tạo ra một lực lượng tinh nhuệ, năng lực đồng đều, khả năng thực chiến tối giản thương vong.
Vì chủ tử mà hy sinh là hạ sách cuối cùng, hắn chỉ cầu có vậy. Có đôi khi Cung Tử Vũ cũng tự giễu cợt chính mình. Năm ấy trải qua một lần sinh tử không hề hoảng loạn, sao bây giờ lại càng giống như tham sống sợ chết. Vậy nhưng, sợ chết thì sợ chết, Cung môn thiệt hại một nửa quân binh trong trận chiến năm xưa, khó khăn lắm hai năm nay mới dần dần phục hồi. Binh bại thì tướng cũng bại. Cung chủ vô dụng thế nào mới khiến một nửa thuộc hạ của mình ngã xuống. Hắn không muốn quá khứ lặp lại lần nữa...

Sắp sửa đi tới thềm viện Hoàng, Cung Viễn Chuỷ sau một thời gian im lặng nghiền ngẫm, y vốn không giỏi nói lời bay bổng, lại không thể không tiếp chuyện bề trên, cố gắng đoán ý của Chấp Nhẫn mới mở miệng nói: " Caca của ta luôn kỳ vọng tộc nhân Cung môn gắn kết chặt chẽ, nội bộ không thể lại có kẻ hai lòng kề kiếm vào cổ thân nhân. Nếu kẻ địch quay lại, Cung môn một lòng sẽ là thế cường đại không thể phá vỡ. Chấp Nhẫn đại nhân có tầm nhìn xa, thế hệ thị vệ Hoàng Ngọc kế tiếp năng lực vượt xa hai chữ thị vệ, so với việc khắt khe chỉ để lọc lấy một hai nhân tài quý giá...." - Y hơi ngập ngừng, miệng lưỡi sắc bén xưa nay ít nói lời hoa mỹ, sợ người ta cho rằng mình nịnh bợ. Thiếu niên chuyển mắt nhìn sang chỗ khác, khóe miệng hơi dẩu lên, làm ra một loại biểu cảm kênh kiệu rất là chọc đánh. - "... Ta cảm thấy những chuyện huynh đang làm hiện tại cũng không tệ."

Cung Tử Vũ nghe thế thì hơi mỉm cười, nhìn sắc mặt đệ đệ có vẻ tán thưởng nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra rõ ràng thì âm thầm vui vẻ trong lòng mà tiến vào trong đại viện. Hắn dẫn người đi vào khu nhà chính, lại đi lên lầu hai. Từ ban công lầu hai có thể nhìn thấy sân viện mà mọi người luyện tập. Người bên dưới lại không thể nhìn thấy họ, tựa như một cái đài quan sát bí mật.

Chưởng sự của viện Hoàng là một nam nhân tuổi độ tam tứ tuần, là một thân tín cũ của cố Chấp Nhẫn để lại. Gọi là  Kim Đình. Cung Tử Vũ niệm tình cũ mà trọng dụng, đến giờ chưa có sai sót. Kim Đình mang lên một ấm trà nóng, phong độ vẫn còn uy mãnh, giọng khàn khàn: " Trong doanh trại không có đồ gì quý hiếm. Duy có trà xanh Lục An mới đưa đến trong sáng nay, Chấp Nhẫn đại nhân cùng Chuỷ cung chủ mời dùng thử."

Cung Tử Vũ nhận lấy chén trà, thong thả nhấc nắp cho tản bớt hơi nóng rồi uống một ngụm. Trà này trồng ở nơi khí hậu ôn hoà, hương thơm thanh nhẹ, để vận chuyển được lên Sơn cốc hẻo lánh này cũng chẳng dễ dàng gì. Hắn nhìn Kim Đình, ngữ khí không uy không mềm, lại có vẻ thân thiết:  " Vốn hôm nay cũng là ngày quan trọng. Thị vệ Hoàng Ngọc kết thúc huấn luyện, chờ phân phó vị trí liền tới đợt chỉnh sửa hồ sơ. Lần mần một hồi cũng phải tới tiết Đại hàn. Hôm nay Viễn Chuỷ tới đặc biệt nhìn người, nếu lát nữa đệ ấy nhìn trúng ai, phải phiền Đình chưởng sự thu xếp."

Kim Đình cung kính đứng bên, chắp tay lắc đầu: " Không dám để Chấp Nhẫn đại nhân nhờ cậy, vốn cũng là bổn phận của thuộc hạ nên làm." Tình cảm huynh đệ đời sau của Cung môn tốt hơn đời cha chú của bọn họ một chút. Tuy rằng không đến mức thắm thiết nhưng tạm xem là không có xích mích gì lớn. Thi thoảng Chấp Nhẫn đại nhân cũng chỉ bực bội Cung Thượng Giác tính tình cổ hủ cố chấp một chút, hoặc chướng mắt Cung Tử Thương dính lấy Kim Phồn như cái bánh nếp, thế thôi.

Cung Tử Vũ dặn dò hắn vài việc xong thì cho hắn lui ra.

Bên dưới sân viện bắt đầu vang lên tiếng binh khí va chạm nghe mà sắc bén. Cung Viễn Chuỷ ngồi đối diện Chấp Nhẫn. Ngoài trời tuyết tạm ngưng rơi, tiết trời có vẻ sáng sủa hơn một chút. Y nhìn đám nam nhân y phục đen tuyền đứng ở bên dưới, thân tâm bỗng nảy ra một ý nghĩ tò mò, bèn hỏi: " Huynh nói thế hệ Hoàng Ngọc từ đây sẽ có sự thay đổi. Rốt cuộc là có gì thay đổi?"

Cung Tử Vũ ung dung thưởng trà, thần sắc bình tĩnh: " Nhiều thứ lắm, đệ muốn nghe cái nào?"

" Nói thứ hữu dụng nhất." Cung Viễn Chuỷ không thích nghe dài dòng.

Cung Tử Vũ gật đầu, tặc lưỡi đáp: " Vậy thì đơn giản. Đám người này... đều biết nấu cơm!"

Sắc mặt Cung Viễn Chuỷ tối sầm ngay trong khoảng khắc đó, có lẽ là không tin được những gì mình vừa được nghe, hoặc chắc là đã nổi giận nhưng không tiện bạo phát, chỉ có đuôi mắt sắc lên cùng cái mặt nhỏ hằm hè nhìn vị gia chủ chẳng nên thân của nhà mình. Có đời thuở nhà ai lại nói ra cho thiên hạ rằng thị vệ nhà mình có sở trường bếp núc? Cung môn thiếu gì đầu bếp phục vụ mà đến cả thị vệ cũng phải học nấu cơm? Sau này đứng giữa biển máu, bọn họ rút chảo ra đỡ đao cho y à?

Cung Viễn Chuỷ nắm chặt tay đấm dưới bàn, cố gắng kiềm nén mà xẵng giọng:" Ta không đùa với huynh!"

" Ta cũng không trêu đùa đệ..." - Cung Tử Vũ bỗng dưng ngưng cợt nhả. Ánh mắt hắn nghiêm lại tràn đầy vẻ đáng để tin cậy khiến người ta chưng hửng một nhịp.

Ngoài trời gió đông rít gào, vạn dặm trước mắt chỉ thấy tuyết. Ngay cả cái mái nhà cong cong chạm chắc kỳ lân tướng hổ cũng chẳng còn thấy bóng dáng. Cung Tử Vũ khơi than trong lò nổi thêm lửa, Cung Viễn Chuỷ sắc mặt lạnh nhạt.

Chấp Nhẫn đại nhân nói: " Đừng nói chỉ riêng cấp Hoàng, từ cấp Lục đã phải học cái này. Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản cực kỳ cần thiết. Cấp Lục canh giữ Cung môn, ta không có yêu cầu cao. Nhưng mà.... cấp Hoàng trở lên đảm nhiệm những nhiệm vụ khó khăn hơn rất nhiều, bắt buộc phải có kỹ năng tự nuôi chính mình. Tỷ dụ như đệ sai bọn họ đi tìm hạt giống Xuất Vân Trùng Liên, nếu trên đỉnh núi tuyết hết sạch lương khô, không có nguồn nước thì bọn họ nên làm cái gì? Lại nếu như Giác cung cài người vào giang hồ nghe ngóng tin tức, chẳng lẽ không cần nghề tay trái ngụy trang? Đừng nói chỉ riêng nấu ăn...nhạc công, thợ rèn, thợ mộc ta cũng huấn luyện ra được....."

" Ta đương nhiên hy vọng thị vệ bọn họ luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao, không phụ kỳ vọng của các cung chủ. Vậy nhưng ta đồng thời cũng muốn con người coi trọng sinh mệnh của chính mình, toàn mạng trở về..."

Cung môn thế hệ trước canh phòng gian tế luôn là cái bộ dạng gióng chống khua chiêng, như thể nhà địa chủ sợ mất vàng nên xây tường rào vách sắt kiên cố quanh nhà, lại cho người gác tứ môn cầm đao chĩa giáo, tưởng như không gì có thể lọt qua được, nhưng nếu tên trộm lại xuất phát từ chính kẻ ăn người ở trong nhà, vậy có phải tất cả phòng bị kia đều công cốc cả không? Bài học xương máu năm xưa còn đó, Cung Tử Vũ từ trong hỗn độn vùng vẫy tỉnh lại, nhận thấy hóa ra người đi trước cũng có thể phạm sai lầm, nếu chính mình không thay đổi, vậy thì Cung môn này cũng sẽ trở thành bang Trấn Hổ thứ hai, trở thành trò cười cho cả giang hồ.

Bấy giờ Cung Viễn Chuỷ mới thần người ra.
Cung môn là đại gia tộc, phía sau hậu sơn lại có ba gia tộc khác yểm trợ, trong tay có Vô Lượng Lưu Hoả độc nhất thiên hạ. Đời đời tộc nhân đều kiêu hãnh, chỉ thiếu nước phi thăng thành tiên, phong thái cứng cỏi chẳng để mắt những việc nhỏ nhặt. Vậy nhưng tất cả những điều đó nào có ý nghĩa thực tế gì đâu, chỉ là dát vàng lên mặt nhau tự ngắm thôi. Đến đời của Cung Tử Vũ nắm quyền, hắn có canh cánh về bi kịch của thân mẫu, từng nếm trải thất vọng khi chính caca mình đâm sau lưng, sự nuối tiếc về tình phụ tử sâu kín ngụy trang nhiều năm đằng đẵng, còn cả mối tình chớm nở đã rơi vào mịt mờ....

Cung Tử Vũ...hắn là kẻ vô duyên trong chuyện tình cảm...Hắn nguyên bản không tranh chức Chấp Nhẫn, là Trưởng Lão Viện dâng lên cho hắn. Hắn không có khát vọng về quyền lực, chỉ có cái gọi là lòng trắc ẩn khiến người khác phải ngao ngán lắc đầu, cho rằng hắn không đủ uy phong. Vậy mà, chính hắn lại ngộ ra, so với ôm lấy cái kiêu ngạo hão kia mà sụp đổ, chi bằng khéo léo buông xuống để sinh tồn giữa chốn mưu mô âm hiểm. Cung Tử Vũ, hắn không có ý định để Vũ cung chuyên quyền khắp Cung môn, hắn sử dụng Vũ cung để xây dựng lại căn nguyên đổ nát của cả Cung môn này.
Vậy nên bình thường nhìn hắn chẳng làm việc gì lớn nhưng những việc nhỏ nhặt nghe có vẻ ngớ ngẩn mà hắn say sưa làm lại là để tích dần lại cho một tâm nguyện truyền qua các đời Chấp Nhẫn chưa thể làm xong.
Cái lẽ ấy mới đúng mới di nguyện ban đầu của tổ tiên khi chia ra bốn nhánh Thương- Giác- Chuỷ- Vũ.

Cung Viễn Chuỷ chợt thấy toàn thân dần dần ấm lên, ngón tay xoay xoay tách trà trên đĩa sứ nhỏ, lá trà xanh mướt đong qua chao lại trong làn nước ấm nồng còn tỏa khói. Y xuống giọng: " Huynh muốn luyện cấp Hoàng trở thành mật thám...."

Thị vệ Hồng Ngọc không lộ mặt trong Cung môn, rõ ràng bởi vì đó là thế lực sát thủ của riêng Chấp Nhẫn. Nay có Kim Phồn dẫn dắt, có kẻ nào không biết Hồng Ngọc thuộc về Cung Tử Vũ, đào không ra một góc tường nào nổi đâu. Nếu các cung chủ cần thị vệ tinh nhuệ hơn, vậy Hoàng Ngọc là lựa chọn hợp lý.

Cung Tử Vũ không đáp lời của Viễn Chuỷ nhưng ánh mắt hắn long lanh sáng ngời, kín đáo mỉm cười tỏ vẻ đệ nói đúng rồi đấy, kẻ thông minh đúng là không cần nhiều lời.

Tiếng huyên náo dưới sân lại lớn thêm một chút khiến cho Viễn Chuỷ cũng không kiềm được hiếu kỳ mà ngó mắt xuống. Trên đài, hai vị tráng sĩ tay cầm thanh liễu diệp đao đang so chiêu đến hồi quyết liệt. Ai nấy thái dương đều rỏ mồ hôi thành suối. Trong nhất thời chưa có biến chuyển về lợi thế, đột nhiên một người hất tung đường quyền lên, tay trái nhanh chóng tóm lấy bả vai đối phương ghì xuồng rồi lấy đà lộn trên khung một vòng, áp chế đối thủ ngã khuỵu một chân quỳ xuống, sau đó tức khắc xoay người kề lưỡi đao vào cổ đối phương.

Chiêu thức đó trong nhất thời nhận được rất nhiều sự tán thưởng của người xem xung quanh.

Cung Viễn Chuỷ uống một ngụm trà, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát.

Trận đấu rất nhanh đã được phân thắng bại. Người chiến thắng sau trận đấu vậy mà gương mặt chẳng để lộ ra tí bi hỉ nào, tựa hồ như một hòn đá. Hắn thu đao về, đứng im bất động lui về góc đài nghe chưởng sự xướng danh, ánh mắt trông ngốc ngốc đần độn, vẻ ngoài chẳng có tý dáng vẻ nào của thị vệ cấp cao.

Cung Viễn Chuỷ đột nhiên cảm thấy, nếu đã là mật thám, vậy cái dáng vẻ không ăn khớp với năng lực này của hắn có vẻ dùng được. Trong lòng y mẩm tính một hồi, đợi đến khi người kia đã xuống đài mới quay ra nói với CungTử Vũ:  " Chấp Nhẫn đại nhân cho ta được chọn người. Nhưng bản thân đệ cũng không phải người dễ vừa mắt một ai. Chi bằng chọn một người có lai lịch đơn giản, tốt nhất là gia quyến đều không còn, thông minh không kiêu ngạo, phẩm cách đoan chính là được..."

Cung Tử Vũ nghe thế thì liền niềm nở ân cần:" Đệ chọn được rồi?"

Cung Viễn Chuỷ khẽ gật đầu, nói: " Cái người chiến thắng trận đấu ban nãy, hình như gọi là Kim Huyên? Chữ Huyên này là Huyên nào?"

" Yên đắc huyên thảo, ngôn thụ chi bối." Cung Tử Vũ suy nghĩ hồi lâu rồi mới đáp. Tên của thị vệ đều không phải là nguyên danh mà là do chưởng sự đặt cho. Kim Huyên là cái tên do Kim Đình ban, phía sau hẳn là còn bởi sự thương xót của cố Chấp Nhẫn.

Cung Viễn Chuỷ cảm thấy cái tên này không tệ, mày kiếm hơi chau lại suy tư: " Cỏ Huyên....vong ưu thảo. Tại sao lại lấy tên này?"

Huyên thảo tượng trưng cho tình mẫu tử. Lấy chữ trong Kinh thi đặt tên cho một thị vệ, có lẽ người này được chưởng sự rất quan tâm, cuộc đời phải chăng có gì đặc biệt.

Người đối diện thở dài thương ưu, trong mấy câu đã kể vắn tắt nguồn cơn: " Gia cảnh sa sút, mẹ hắn đi khất thực trong tiết Đông Chí bị lạnh mà chết. Gọi hắn là A Huyên là cho hắn tưởng nhớ thân mẫu, cũng hy vọng hắn quên ưu sầu."

Cung Tử Vũ gặp chuyện thương tâm sẽ thường luôn cảm khái. Thị vệ trong Cung môn thường không còn phụ mẫu, số ít còn lại là do bị bán đi đổi lấy tiền cho gia đình nhưng cơ bản là cũng đã đoạn tuyệt. Kim Huyên cũng không phụ lòng chưởng sự, hắn thực sự không màng đến bi hỉ trần gian. Dung mạo trông thì hơi ngốc nhưng chẳng có tâm địa bất chính gì, giống như hòn đá bên đường, sự tồn tại không cao. Đối với Cung Tử Vũ, sự tê liệt cơ mặt của Kim Huyên là một nhược điểm trong nghiệp vụ mật thám, nhưng nếu cho Cung Viễn Chuỷ dùng làm thị vệ thân cận thì cũng không tệ.

Kim Huyên không biết buồn vui, ở cạnh Cung Viễn Chuỷ tính khí cổ quái mới có người chịu đựng được tam đệ của hắn.

Nhìn thấy chén trà đã cạn, Cung Tử Vũ gác nắp chén lên thành ly. Hắn cong mắt tươi cười như mang theo nắng sớm, bộ dạng đột nhiên trở nên kỳ quái lạ thường, ngôn từ thốt ra trang trọng như thể đang tiếp đón khách quý: " Hôm nay kết thúc huấn luyện hẳn phải qua giờ Ngọ. Ta sẽ bảo Kim Đình dẫn A Huyên tới bái kiến sau. Hôm qua Vũ cung mới đổi một vị đầu bếp từ Giang Nam đến, tay nghề rất khá. Viễn Chuỷ đệ đệ không bằng đến Vũ cung cùng dùng bữa đi. Chúng ta ăn xong, có lẽ người cũng đúng lúc tới."

Đừng nói đến Viễn Chuỷ, giả mà có Cung Tử Thương ở đây thì nàng chắc hẳn cũng dợm họng ọe một cái. Khiếp đảm!

Cung Viễn Chuỷ thấy da đầu nổi cả gai ốc, nhịn không được dáng vẻ nhiệt tình khách sáo rất giả trân kia, bèn nhếch môi cười lạnh: " Cung Tử Vũ, dạo này huynh thật khách khí..."

Góc mặt thiếu niên nghiêng nghiêng, ánh mắt liếc lên xảo trá.  Cái biểu cảm khinh khỉnh ra mặt như thế rõ là đáng ghét. Chấp Nhẫn đại nhân cũng là gắng gượng suốt buổi, diễn không nổi nữa, Cung Tử Vũ liền đen mặt, đứng phắt dậy, sau đó chỉ tay vào đệ đệ mà mắng chơi: " Tiên sư nhà mi, sáng sớm đang yên lành mà mặt xụ ra một đống, ta có lòng dỗ mi vui mi còn âm dương quái khí.  Giỏi thì tới Giác cung ăn cháo trắng với củ cải muối đi."

Kịch hạ màn, ai nấy đều thả lỏng tâm trí. Cung Viễn Chuỷ sớm đã quên tâm tình ban sáng, đanh đá hếch cái cằm lên mà gào: "Chọc huynh một chút huynh đã nóng nảy. Ta cũng đâu nói là không đi."

Cung Tử Vũ nghe thế thì máu nóng càng xông lên ác, hắn mở họng la lớn:  " Thế còn ngồi đấy làm gì. Muốn bổn Chấp nhẫn tháo chân ngươi ra rồi cho kiệu tứ mã tới thỉnh ngươi chắc? Mặt mũi ngươi to gớm nhỉ!"

" Không dám, Chấp Nhẫn đại nhân mới là to nhất. Bốn cái bánh ngô nướng cũng không to bằng mặt huynh."

" Nhãi ranh này, mi chán sống à?". Cung Tử Vũ nghiến răng, tháo cái áo choàng nhung ra ném xuống đất rồi hùng hổ nắm quyền lao tới.

Trận đấu dưới dài đã diễn ra một nửa. Kim Đình sai người  lên châm thêm trà cho nhị vị chủ tử. Nào ngờ người hầu bước tới cửa liền nghe tiếng đánh đấm phát ra từ bên trong như sấm rền. Người hầu hoảng loạn run rẩy cả chân tay, chờ tiếng động ầm ĩ bên trong dừng chút mới dám lén lút ngó vào qua khe cửa xem tình hình. Hắn thấy Chấp Nhẫn đại nhân đang tóm cổ Cung Viễn Chuỷ ghì mặt y xuống bàn, sắc mặt hung hăng dữ tợn. Chuỷ cung chủ giãy dụa trong vô vọng, nhỏ giọng hốt hoảng năn nỉ cầu xin: " Thả ta ra, đại nhân công đức vô lượng.....Lát nữa ta sẽ rót rượu cho huynh, đừng đánh nữa....."

Tên hầu khiếp đảm, suýt chút nữa thì đánh rơi cả khay trà. Hắn rón rén vội vã lảng đi, đến tận cuối đường mà vẫn còn ngẩn tò te như bị ai đoạt hồn....
****************************************

Tui đang có khoảng 8 bản thảo dự trữ. Chắc là đăng trước chap này vì nó hơi dài mấy cái chi tiết râu ria. Với cả cái chap này nó hề nhất rồi.

Phần III anh Vũ vui tính lắm ( vui tính nhưng ko vô tri) nhưng cắt bớt đất diễn của anh cho anh Giác chứ mn mắng anh Giác nhiều tui cũng áy náy.

Phần III này vẫn có cốt lõi là rất nhân văn, rất đạo lý nhưng mà tui không nhịn được tui muốn khoe anh Giác của tui daddy vl.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com