TruyenHHH.com

Dong Nhan Van Chi Vu Cung Vien Chuy May Trang Thay Chi Troi Det Ao

Kim Đình nghe thủ hạ bẩm báo rằng nhị vị chủ tử đang gây gổ đánh nhau trong phòng thì kinh hãi nhìn lên lầu trên. Rõ ràng ban nãy Chấp Nhẫn còn từ ái với đệ đệ lắm, còn nhờ vả ông lo liệu xếp người cho Cung Viễn Chuỷ, sao mà chưa tới một canh giờ đã trở mặt nhau rồi? Việc chính sự còn chưa lo xong, Đình chưởng sự thực lòng không thể rời đi xem tình hình. Mãi một lúc sau nhị vị công tử bước xuống, hắn chỉ thấy Cung Viễn Chuỷ đi theo sau lưng Cung Tử Vũ, sắc mặt hai người đều không có dấu hiệu khả nghi, cũng không thấy có tý thương tích gì.
Kim Đình hoang mang tột độ: Thật sự có xích mích với nhau sao?
************************************

Hai người rời khỏi doanh trại thị vệ đã là buổi trưa. Cung Viễn Chuỷ đi theo sau Chấp Nhẫn tiến vào Vũ cung. Hạ nhân đang dọn dẹp ở sân thấy chủ tử trở về thì đều dừng lại vấn chào. Sân trước đại viện sạch sẽ thoáng đãng không một hạt tuyết thừa nào trên lối đi. Con lạch nhỏ dưới cầu bán nguyệt đã rút bớt nước xuống, lộ ra phần đáy đầy đá sỏi lởm chởm. Cây sa bộ trong hoa viên vươn mình hứng tuyết, nhìn từ xa như một cái ô trắng xoá điểm chút lục sắc ảm đạm. Cung Viễn Chuỷ chắp tay sau lưng bước đi hiên ngang đĩnh đạc, thoạt nhìn vẻ ngoài mặt thiếu niên rất bình thản nhưng thực chất bả vai, thắt lưng, thậm chí cả đầu gối y lại đau nhức đến ê ẩm. Cung Tử Vũ ra tay thực sự quá mạnh mẽ, không hiểu sao cứ điên tiết tóm y không chịu buông, là muốn chỉnh chết y đây mà.

Đi qua cầu bán nguyệt là tới toà nhã gian. Bước vào chính phòng, Cung Tử Vũ tháo áo choàng đưa cho người hầu, sắc mặt hắn ủ rũ mệt mỏi nhưng vẫn chủ động phân phó hạ nhân chăm sóc cho nạn nhân của mình : " Đưa Viễn Chuỷ đệ đệ tới chái phòng bên cạnh, lấy cao dược trị ngoại thương cho nó." Dù rằng là chính bản thân hắn ra tay đánh người  nhưng cũng biết nặng nhẹ, đến nỗi méo gan lệch phổi thì không có chứ da thịt bầm tím thì chắc không ít đâu.

Hai ba người hầu xung quanh nhận lệnh, một người lịch sự dẫn đường mời Cung Viễn Chuỷ đi theo mình ra chái phòng bên cạnh, một người ở lại hầu hạ chủ tử rửa mặt thay y phục, một người khác thì ra sau bếp dặn dò chuẩn bị cơm nước.

Khoảng hai khắc sau, Cung Tử Vũ rửa mặt thay y phục xong xuôi, mấy vết thương trên người Viễn Chuỷ cũng đã được bôi thuốc xong. Mấy đứa hầu nhỏ đem thức ăn sắp xếp ở noãn các sau viện rồi đi mời chủ tử tới dùng bữa.
Cung Tử Vũ ngồi xuống trước rồi phất tay cho thị nữ lui ra ngoài. Cung Viễn Chuỷ ngồi ở phía đối diện quan sát không khỏi cảm thán: Vũ cung dạy dỗ nha hoàn kẻ dưới thực sự rất quy củ có phép tắc. Không chỉ tay chân nhanh nhẹn, cử chỉ gọn gàng mà còn rất an phận. Ban nãy lúc y đi xức thuốc, người hầu dẫn đường cho y tới hậu viện, có người mang thuốc tới xong thì đều yên lặng lui ra ngoài, cẩn thận khép kín cửa rồi đứng bên ngoài chờ phân phó. Nếu không có lệnh của chủ nhân sẽ tuyệt đối không lên tiếng.
Đây chính là cảm giác được cung kính thật sự.

Bữa trưa mà đầu bếp từ Giang Nam chuẩn bị không quá cầu kỳ. Trên bàn ăn bày biện mấy món thức ăn phong phú lạ mắt, có năm món mặn một món canh , bên cạnh còn có hai bình rượu quế hoa. Cung Viễn Chuỷ cầm bình rót rượu cho Cung Tử Vũ trước, hai tay đưa sang. Cung Tử Vũ cũng thoải mái nhận lấy rồi uống cạn.

" Đầu bếp từ Giang Nam tới đúng là tay nghề phong phú." : Cung Viễn Chuỷ nhìn một bàn màu sắc phong phú rất hấp dẫn mắt nhìn thì buột miệng khen. Cung Tử Vũ uống một hớp rượu, vui vẻ nói chuyện: " Người mới tới, cũng chưa xem hết được trình độ đến đâu. Nếu làm ổn sẽ tiếp tục giữ lại."

Hai người không nói dông dài, bắt đầu động đũa. Cung Tử Vũ múc một bát canh vào chén nhỏ đưa sang cho đệ đệ, ý tứ ân cần quan tâm: " Thời tiết lạnh thường hay nấu đồ cay nóng, đệ ăn cái này trước đã. Canh bí đao nấu nấm, thanh đạm dễ uống."
Cung Viễn Chuỷ nhỏ giọng cảm tạ rồi nhận lấy uống thử một ngụm. Nước canh trong trong sắc xanh không một vết dầu. Hương vị không quá dầu mỡ, có chút gừng vào lại ấm bụng, không khó tiêu.

Cả hai huynh đệ đều đã thấm mệt sau một buổi sáng. Bây giờ ngồi chung bàn hòa hợp cùng ăn cơm với nhau, lại còn ăn cực kỳ chăm chú. Suốt cả bữa hai người chẳng nói được mấy câu, lễ nghi gì đấy đều mặc kệ. Có vài món thoạt nhìn lạ mắt không thường thấy ở vùng này, Cung Tử Vũ lại nhiệt tình giới thiệu, còn hứa hẹn lúc nào đó đầu bếp có làm món gì mới lạ sẽ đem một phần tặng cho y thưởng thức. Cung Viễn Chuỷ ngoài mặt tỏ ra đạm mạc không màng nhưng thực chất cái bụng đã sớm được dỗ ngọt đến hưng phấn nở hoa. Vốn dĩ y da mặt mỏng lại sĩ diện, lại là thanh niên sức trẻ mạnh mẽ, vừa rồi đánh đấm xong tốn sức, bây giờ liền ăn hết một bát canh, nửa đĩa thịt chân giò kho nước tương đường phèn, mười cái trứng cút chưng muối tiêu, lại một đĩa rau chân vịt xào vừng cũng sạch bóng.

Cung Tử Vũ đối với biểu hiện đó vô cùng hài lòng. Từ khi hắn còn nhỏ đến tận khi thành niên, phương thức ở chung với Cung Tử Thương cũng chính là thế này. Chỉ cần ở trước mặt nhau sẽ không câu nệ tiểu tiết, tốt xấu gì đều để lộ ra hết. Hắn còn từng tận mắt nhìn đại tiểu thư lá ngọc cành vàng của bọn họ ăn hết cả một cái chân giò kho đến mức mỡ dính đầy miệng. Tuy rằng rất khó nhìn nhưng may mắn Cung Tử Thương ở bên ngoài vẫn chịu khó ra vẻ, chưa từng lộ ra một vẻ bình dị rất dọa người đó.

Chấp Nhẫn đại nhân vừa ăn cơm vừa vui vẻ ngắm người ta, nụ cười trên mặt cũng không thèm che giấu. Cung Viễn Chuỷ ăn hết hai bát cơm to, cả tinh thần và thể chất đều thoải mái. Người hầu lại mang lên hai chén trà thần khúc, nói là để tiêu thực, tránh chướng bụng, nhuận khí.

Cung Viễn Chuỷ mơ hồ nhận ra cái bụng của mình vừa tròn lên một vòng.

Hai người vừa uống xong chén trà thì đúng lúc thị vệ bên ngoài cửa vào báo cáo, nói rằng Kim Đình đã dẫn Kim Huyên tới bái kiến nhị vị chủ tử. Cung Tử Vũ phân phó người hầu dẫn họ vào sảnh chính rồi dẫn Cung Viễn Chuỷ đi ra nhận người.

Thị nữ châm chút huân hương tùng mộc đặt trong phòng khách. Bốn bề không gian yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng của Cung Tử Vũ vang lên trầm thấp: " Chuỷ cung đang thiếu mấy chân sai vặt, đúng lúc Chuỷ cung chủ nhìn trúng ngươi nên đã hỏi ta được nhận ngươi về làm thị vệ. Sau này Viễn Chuỷ là chủ tử của ngươi, Chuỷ cung là nơi ngươi nương thân. Ngươi chỉ cần nghe theo đệ ấy, những chuyện bên ngoài Chuỷ cung không cần bận tâm nữa."

Cung Tử Vũ cùng với Cung Viễn Chuỷ ngồi ở đầu toạ, nam nhân dáng vẻ bề thế nghiêm nghị, uy lực trong vô thức tản ra trong không khí khiến không ai dám ho he thừa thãi, đến cả Cung Viễn Chuỷ ngồi bên cạnh cũng hơi e ngại khí sắc dọa người đó, chỉ yên lặng ngồi quan sát Kim Huyên kia. Ban đầu ngồi trên lầu nhìn xuống, Viễn Chuỷ nhìn hắn ta thấy hắn cũng chỉ là đại nam nhân thôi, không ngờ đến khi nhìn tận mặt thì thấy Kim Huyên cao lớn quá, còn to cao hơn cả Cung Tử Vũ. Cái đầu hắn sợ rằng sắp chạm nóc nhà đến nơi. Tướng tá rõ là tướng gấu nhưng cái mặt trông ngốc nghếch lạ kỳ. Nhìn không hiền lành nhưng cũng không thông minh sáng dạ.

Cung Viễn Chuỷ bị tướng mạo của Kim Huyên dọa cho ngẩn người, chỉ nhìn thấy hắn chắp tay thi lễ với Chấp Nhẫn và y,  miệng nói cái gì đó mà y không kịp chú ý. Với cái tướng mạo này, sau này hắn đi theo y, sợ rằng cả Cung môn đều không cần nhìn mặt của mình , nhìn Kim Huyên thôi là đủ biết Chuỷ cung chủ xuất hiện ở đâu rồi.

Hắn làm sao có thể thăng cấp Hoàng Ngọc vậy chứ? Cung Viễn Chuỷ trầm ngâm nghĩ.

Kim Huyên ở đằng trước đang chắp tay lạy với Chuỷ cung chủ nhưng cả phòng đợi mãi không thấy nhân vật vật chính lên tiếng. Cung Tử Vũ quay sang thấy đệ đệ đương như đang mất tập trung, miệng chẳng nói chẳng rằng, mắt cứ nhìn chòng chọc con gấu nào đó, sắc mặt thoạt nhìn không tốt, sợ là không vừa ý. Hắn bèn ra hiệu cho người lui ra ngoài chờ.

Đợi đến khi tất cả đều đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, Cung Tử Vũ bấy giờ mới lên tiếng: " Sao thế? Người ta bái đệ, đệ một câu cũng không nói." Nam nhân gõ gõ mặt bàn. Viễn Chuỷ từ trong mơ màng choàng tỉnh, buột miệng trong vô thức nói:  " Tướng mạo kẻ này sao mà nổi bật thế..."

Cung Tử Vũ bật cười. Kim Huyên xuất thân từ bộ tộc phía bắc, nơi ấy quanh năm lạnh giá, con người cao lớn thô kệch. Nhìn qua khiến người ta khó có thể cảm thấy dễ mến. Chỉ là hắn nghĩ Kim Huyên hồi nhỏ đã tha phương, đã từng chịu bao nhiêu tủi nhục nơi màn trời chiếu đất, con người hắn biết nhẫn nại, lại thiện lương. Tuy rằng ở cảnh khốn cùng của sinh mệnh cũng chưa từng đi cướp giật của ai, còn suýt thì bị đói chết bên vệ đường, sau đó thì được một thị vệ đang làm nhiệm vụ thương tình nhặt về.

" Hối hận à?". Cung Tử Vũ nói giọng nửa đùa nửa trêu ghẹo, Viễn Chuỷ cũng nhanh nhảu đáp lại. " Cũng không hẳn là hối hận.... Có điều, huynh nói Chuỷ cung thiếu sai vặt, nhưng mà nhìn hắn có chỗ nào thích hợp để làm việc vặt? Giống cái bùa trừ tà sau lưng thì có...."

Cung Tử Vũ cười lớn, hắn cất tiếng hào sảng, phất tay: " Người của đệ, đệ muốn dùng thế nào thì tùy thôi. Ta cũng không ép đệ, cho quét sân, bổ củi hay gánh nước cũng được...." Ngưng lại một chút, khóe miệng của Chấp nhẫn chần chậm thu về, trong đấy mắt nam nhân vẫn còn ý cười dịu dàng.  Bầu không khí trong phòng lắng xuống như đọng giọt sương mai đầu chồi lá non, yên tĩnh mà dễ chịu. Cung Tử Vũ mắt nhìn về những tia nắng vương trên bậc cửa, thanh âm từ tốn nói với đệ đệ: "..Kim Huyên nhìn thì dọa người thế nhưng rất dễ dạy dỗ...... Ta chỉ hy vọng Viễn Chuỷ đệ đệ sau này ra ngoài có một người giúp đệ cầm ô che tuyết, che nắng che mưa. Làm chủ tử phải có thể diện, muốn đi đào vườn nhà người ta hay làm chút chuyện xấu cũng có người thay đệ làm. Cung Thượng Giác bận rộn ở Cung lăng tế bái cũng được yên tâm. Còn nếu thực sự dùng không được thì trả lại cho doanh trại thị vệ cũng không sao."

Cung Viễn Chuỷ bị người ta vạch trần tố tội tại chỗ thì đỏ bừng hai tai lạnh mặt nhìn sang chỗ khác. Cung Thượng Giác tế bái mẫu thân mới ba bốn ngày, y không dám tới tìm, trong lòng lại muộn phiền không chịu được. Y không muốn để thuộc hạ trong cung biết tâm trạng của mình nên mới chạy ra ngoài, lại không cho ai đi theo. Muốn kiếm việc làm cho bận rộn thì lại chẳng có gì quan trọng cần làm, vậy nên mới đi tìm chỗ trồng hoa thảo, cuối cùng tìm được chỗ cách xa Chuỷ cung và Giác cung nhất - Đông Thảo các.

Y lén liếc nhìn Cung Tử Vũ đang uống trà. Rõ ràng hôm nay hắn có việc quan trọng. Ngày kết thúc huấn luyện thị vệ, còn là đội thị vệ hắn tâm đắc nhất, vốn dĩ nên ở doanh trại xử lý công vụ. Cuối cùng nửa ngày dỗ mình vui chẳng làm được chính sự gì, còn không nhân từ ném cho y một cục nợ...

" Nào có chuyện nhận người rồi còn trả lại chứ...". Cung Viễn Chuỷ nhỏ giọng lầm bầm.

Trên đời này luôn có một người nguyện bảo hộ y một kiếp bình an đã khiến y muốn trao hết cả tâm can mình ra đối đãi. Bây giờ lại có một người hy vọng vạt áo y không phải vướng tuyết, sống nhàn nhã không ưu phiền . Nói ra cũng thật kỳ lạ, Cung Viễn Chuỷ nào có yếu ớt như thế, vậy sao cứ khiến người ta không kiềm được mà thương tiếc. Có thể bởi vì y tính tình thú vị, tài giỏi kiêu ngạo nhưng lại đơn thuần. Có thể vì khi y thực sự cười rộ lên cũng là một thiếu niên khả ái chọc người ta vui. Cũng lại có thể vì ánh mắt của y khi thực sự dung chứa một ai đó sâu nặng đến mức khiến người ngoài phải ngỡ ngàng....

Ngoài sân gió đông ù ù ghé quanh, trong phòng đốt than sưởi ấm áp, hương tùng mộc trong lò vấn vương tỏa khói, quấn quýt lấy tay áo người. Cung Viễn Chuỷ thả lỏng tâm tư, y cảm nhận được Cung Tử Vũ thật lòng ôn hậu đối đãi mình, đáy lòng không khỏi nảy sinh chút tham luyến.

Thiếu niên nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói: " Cung Tử Vũ, trù phòng của Vũ cung không tệ nhỉ...". Cung Tử Vũ nghe thế thì khẽ nhướn mày, tròng mắt liếc sang. Thằng nhóc này có lương tâm rồi? Sao lại còn biết nói mấy lời lấy lòng người khác nữa thế? Cung Viễn Chuỷ ngây ngô nhìn hắn, sắc mặt dịu ngoan như cún con, rõ ràng lúc thằng nhóc biết cười một cách tử tế lương thiện thì trông cũng đáng yêu mà.

" Nếu vậy lúc rảnh rỗi thường xuyên tới, chỉ thêm một đôi đũa thôi, đệ báo trước một câu là được.....Được rồi, đem theo Kim Huyên trở về đi, dạy dỗ hắn cho tốt." Cung Tử Vũ sảng khoái cười cười, sau đó phủi vạt áo đứng dậy. Hắn vốn định đi rồi, nghĩ thế nào lại quay đầu lại, vươn hai ngón tay gõ một cái lên trán Cung Viễn Chuỷ, ngữ khí đột nhiên có một nửa nghiêm khắc một nửa khuyên bảo: " ....Còn nữa, mấy ngày tới nhớ phải đi gặp Thượng Giác caca của đệ. Hắn ở từ đường thắp nhang cho cả phụ mẫu đệ, thay đệ tế bái, đừng có không hiểu chuyện, chỉ mải chơi."

Một cái gõ này ra tay đủ ác. Cung Viễn Chuỷ nhăn mặt ôm lấy trán nhưng cái miệng thì vẫn la toáng lên: " Biết rồi....Biết rồi mà...."

Còn mỗi cái đầu này thôi cũng không tha, Cung Tử Vũ đấm xanh người y hết rồi.

Viễn Chuỷ ôm trán một lúc lâu, lúc cái trán bớt đau thì người cũng đi rất xa rồi. Y liền đứng dậy phi ra ngoài. Ngoài cửa, Kim Huyên vẫn đang đứng chờ, thân hình cao đến vô thực của hắn đứng thẳng trông không khác gì cái cột nhà. Kim Huyên nhìn thấy chủ tử của mình xuất hiện, hai tay liền chắp thành quyền, vái một cái.

Dù hắn cúi đầu rất sâu, nhưng vẫn không thể nào ngang tầm nhìn với Chuỷ cung chủ được. Cung Viễn Chuỷ nhớ tới dòng chữ - thân cao tám thước-  được ghi trong hồ sơ thị vệ của hắn, cảm thấy thế nào cũng vô cùng không dễ chịu.

" Thôi đi, về Chuỷ cung...." . Cung Viễn Chuỷ lạnh nhạt cất lời rồi quay phắt người đi. Bây giờ đã qua giờ ngọ một canh, tuyết mới ngưng lại bắt đầu rơi xuống. Viễn Chuỷ bước chân ra khỏi hiên nhà, chiếc giày đen tuyền thêu kim tuyến liền có bông tuyến chạm vào mũi giày. Ánh sáng lấp lánh của mặt trời chiếu thẳng lên người thiếu niên, tỏa ra một vẻ hấp dẫn tươi mới lạ kỳ. Ở phía sau lưng y vang lên âm thanh mở ô khe khẽ, rồi cánh ô giấy dầu vẽ họa tiết thủy mặc xuất hiện thấp thoáng ngay trong tầm mắt, che cho y một phần buốt lạnh đầu ngọn gió đông.

Cung Viễn Chuỷ thả chậm bước chân, trong lòng nảy nở một chút đắc ý nho nhỏ.
*************************

Sang phần III bị giảm tương tác nhiều vl

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com