TruyenHHH.com

[ĐM/CAO H/THÔ TỤC] MẠCH MIÊU - WingYing

Chương 3: Mạch Miêu còn muốn nhìn lại một lần

bongcuccute1711

Editor: Thảo

Beta: Linh

---------------------------------

Phòng tắm trong đại viện không quá sáng, chỉ là dựng một cái lều bên cạnh sông, kéo rèm miễn cưỡng chịu đựng mà tắm.

Hiện tại nguồn sáng duy nhất đến từ một ngọn đèn dầu, bởi vì Mạch Miêu sợ tối, nên Trần Lê đốt lên cho cậu.

Dưới ánh sáng mơ hồ, lần đầu tiên Trần Lê nhìn thấy cơ thể trần truồng của em trai hắn.

Da của Mạch Miêu rất trắng, đứng ở dưới mặt trời, còn có thể nhìn thấy dưới lớp da ấy vài mạch máu màu xanh tinh tế.

Mấy người gia trong thôn nói, đó là khí huyết không đủ, mẹ ruột cậu mất sớm, còn chưa kịp nuôi dưỡng cậu.

Vì vậy, Trần Lê thường mua thịt, mua lương thực và mua cả sữa bò, bánh quy bồi bổ cho cậu.

Nuôi hai, ba tháng nhưng Mạch Miêu vẫn rất gầy yếu.

Hiện tại, tay chân Mạch Miêu đều là bùn đất, cởi hết quần áo, cũng có thể thấy được làn da trắng mịn trên thân thể cậu.

Dưới ngọn đèn mơ hồ, làn da của cậu biến thành màu của lòng đỏ trứng, không giống như là một nam nhân.

Cơ thể Mạch Miêu không có dấu vết phơi nắng và cũng không có vết sẹo, thoạt nhìn rất trơn nhẵn, giống như miếng đậu phụ trắng.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát của Bông Cúc Cute và quộc rét của team!! 

Xương quai xanh bị bẩn, hai đầu vú cũng nho nhỏ, không bằng một hạt đậu nành, giống như dùng tay xoa bóp một chút là có thể nặn ra nước.

Trần Lê dời mắt đi chỗ khác, trước tiên hắn thử nước ấm, mới múc một gáo nước lớn đổ lên đầu Mạch Miêu.

Mạch Miêu giật mình một cái, hai chân đạp đạp xung quanh.

"Khỉ con, bùn thúi."

Trần Lê nắm lấy cánh tay của cậu, giúp cậu rửa sạch bùn trên người xuống.

Trần Lê không dám dùng lực, hắn sợ bóp đau Mạch Miêu.

Mạch Miêu bị hắn xoa đến toàn thân ngứa, "Ưm", "Hưm" lên mấy tiếng, sau đó nhịn không được mà cười khanh khách.

Trần Lê kì cọ cả người mình, nhưng đôi mắt hắn lại không tự chủ mà nhìn chằm chằm Mạch Miêu.

Mắt hắn nhìn từ rốn đi xuống dưới, đến bắp đùi, một mảnh kia đều là trống trơn, ngay cả lông lưa thưa cũng không có.

Trần Lê ở trong quân đội quá lâu, cũng chỉ mới nhìn thấy cơ thể của bản thân mình chứ chưa từng thấy cơ thể của người khác.

Thứ đó của Mạch Miêu khá nhỏ, nói là không dài nhưng cũng không quá ngắn, chỉ là hắn có cảm giác "nó" nhỏ hơn của hắn một vòng.

Thịt màu hồng, không có một chút khó coi nào. Sau khi dính nước, dường như cả cây đều mang theo vài giọt sương, vừa mới động đậy lập tức nhẹ nhàng run rẩy.

Đột nhiên, Mạch Miêu "Áu" lên một tiếng.

Trần Lê vỗ lên cái mông tròn Mạch Miêu một cái rồi ném lại cho cậu một câu "Tự rửa đi!"

Hắn nhặt quần áo dơ trên đất của Mạch Miêu, vén rèm lên, bước nhanh đi ra ngoài.

Mặc dù Mạch Miêu là một đứa trẻ ngốc nghếch, thế nhưng cậu vẫn luôn rất thích sạch sẽ.

Cậu tắm rửa xong và trở lại trong phòng, ngoan ngoãn chờ Trần Lê trở lại.

Đợi một lúc lâu, Trần Lê mới trở về. Hắn cũng tắm rồi, tóc vẫn còn dính nước, liền đi chuẩn bị đồ ăn cho Mạch Miêu.

Hai anh em ăn no, Trần Lê vẫn còn đang thu dọn.

Mạch Miêu súc miệng xong liền bò lên giường, một lát sau, Trần Lê mới từ bên ngoài đi vô.

Tắt đèn, lên giường.

Nửa đêm, Mạch Miêu không buồn ngủ, cậu nghiêng người, hai mắt sáng lấp lánh, nhìn nam nhân bên cạnh mình.

Trần Lê đang nhắm mắt, lông mi rậm và dài, Mạch Miêu duỗi duỗi tay, lặng lẽ chạm vào mi mắt của người bên cạnh.

Cậu muốn phá một chút, Trần Lê bỗng nhiên vươn mình một cái, nắm lấy cánh tay nho nhỏ của Mạch Miêu.

Thân thể của nam nhân như một cái lò lửa, mới ôm một chút mà Mạch Miêu đã cảm thấy hơi nóng, bất giác đã đổ mồ hôi luôn rồi.

Cậu muốn đẩy tay Trần Lê ra một chút nhưng không đẩy mạnh lắm.

Mạch Miêu liền bất động, a nương đã dạy cậu, chuyện không làm được thì không nên làm, gặp phải bắt nạt cậu phải bỏ chạy.

Mạch Miêu vẫn luôn rất nghe lời.

Mạch Miêu quan sát một hồi lâu, mãi đến khi mí mắt Trần Lê nhúc nhích một chút.

Trong bóng tối, vang lên một tiếng: "Ca."

Trần Lê nhất thời không còn buồn ngủ, rũ mắt nhìn Mạch Miêu.

Cổ họng Mạch Miêu khát khô, nhưng vẫn là mềm mại hỏi lại: "Ca, anh gọi... Gọi em hả?"

Trần Lê trả lời: "Mạch Miêu?"

Mạch Miêu lại lắc đầu một cái, trông có chút cố chấp.

Trần Lê yên tĩnh. Nửa ngày hắn mới kêu một tiếng: "Miêu Miêu?"

"Ừm!"

Lúc này Mạch Miêu mới đáp lời một tiếng.

Trần Lê thấy buồn cười, không nhịn được dùng sức bóp mặt cậu nhưng lại sợ cậu đau.

Trần Lê không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, không quá quen thuộc hôn một cái lên trán Mạch Miêu.

Hắn ôm Mạch Miêu vào trong lòng: "Ngủ đi!"

Mạch Miêu còn duỗi chân, không chịu an phận.

Trần Lê đếm một, hai, ba: "Nhắm mắt."

Mạch Miêu dựa vào lồng ngực cứng rắn của ca ca.

Cậu thầm đếm nhịp tim, lúc này mới nhắm mắt lại.

**********

Trong đại viện có không ít người, cũng không thiếu người ngoài ra ra vào vào.

Hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, Trần Lê liền không yên tâm để Mạch Miêu ở nhà một mình.

Mọi người ai cũng nói đây là lo lắng vô ích, Mạch Miêu không cha không mẹ, có thể lớn như vậy, còn có gì cậu không thể làm được sao?!

Những câu nói kia, tuy vào tai nghe cũng có một chút đạo lý, nhưng mà Trần Lê vẫn không bỏ xuống được.

Mạch Miêu cũng không thèm để ý tới đứa con nhà Vương Nhị .

Ai bắt nạt cậu, cậu đều nhớ, vừa thấy người bắt nạt mình, cậu liền bỏ chạy thật xa.

Hiện tại, Mạch Miêu cũng đã hiểu chuyện hơn rồi, chỉ muốn đi theo anh trai của mình, người xấu đừng nói đi tới, nhìn cũng không dám nhìn cậu.

Mỗi ngày cậu cho gà ăn, cho gà vô chuồng, Mạch Miêu chạy qua ruộng tìm Trần Lê, suốt ngày lẽo đẽo theo hắn.

Vừa bắt đầu có người cười nói không ngừng, sau đó bọn họ đều phát hiện, Trần Lê không vui vẻ gì mỗi khi người khác đùa cợt Mạch Miêu, cũng không dám la lối với Mạch Miêu nữa .

Bây giờ là thời điểm bận rộn, người người nhà nhà ai cũng đang gặt lúa mạch.

Trần Lê gặt nhanh nhất, nhiều nhất, một bó lúa mạch của hắn cao hơn rất nhiều so với người khác. Hắn làm xong ruộng của mình, liền đi giúp nhà khác, hắn không lấy tiền công, ngay cả lúa mạch cũng không lấy.

Mọi người đều nói, Trần Lê là người không bình thường, hắn làm gì cũng xuất sắc hơn với người khác, thật sự là có khó tin.

Nhưng nghĩ tới Trần Mạch Miêu nhà hắn, bọn họ lại cảm thấy thăng bằng hơn rồi.

Hai anh em một người là trời một người là đất, đến ông trời cũng không thiên vị nhà họ Trần bọn họ.

Mạch Miêu nhìn một vòng quanh ruộng, bên trong ruộng lúa mạch màu vàng óng lại không có Trần Lê.

"Mạch Miêu..."

Con trai cả của nhà họ Lưu nhận ra cậu, chỉ cho cậu phương hướng: "Anh của cậu đang bắt cá ở bên kia kìa!"

Mạch Miêu tìm được một cánh rừng. Nơi đó có một dòng sông, người trong thôn lúc thường đều ở chỗ kia giặt quần áo, bắt cá hoa vàng.

Giữa trưa, anh sáng mặt trời rất gắt, không có cô nương nhà ai đi ra giặt quần áo vào lúc này cả.

Mạch Miêu đi dọc theo bờ sông, đi thêm một đoạn đường khá dài thì thấy được bóng dáng của Trần Lê.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát của Bông Cúc Cute và quộc rét của team!! 

Trần Lê đứng ở trong sông, mà đoạn này lại không sâu, chỉ đến ngang bắp đùi của hắn mà thôi.

Có lẽ là do khí trời quá nóng, Trần Lê chưa bắt được con cá nào, cả người hắn có hơi nóng.

Mạch Miêu vừa muốn lên tiếng, đột nhiên cậu nhìn thấy Trần Lê cởi quần áo rồi ném ở trên bờ.

Không biết vì sao, Mạch Miêu liền trốn đi.

Dưới ánh mặt trời, làn da của nam nhân có màu vàng sậm.

Hắn không giống với mấy người cộc cằn thô lỗ ở trong thôn, mà thân hình hắn rắn chắc cường tráng, đường nét bắp thịt rõ ràng giống như dao cắt vậy.

Thân thể của hắn cũng có không ít vết sẹo, một đường lại một đường, không những không làm cho người ta sợ hãi, mà lại tăng thêm sức hấp dẫn khó nói.

Trần Lê hoàn toàn không có chú ý tới người khác, thường ngày hắn rất cẩn thận. Đặc biệt là thời điểm ở gần Mạch Miêu.

Có lẽ là trên người Mạch Miêu có mùi thơm trộn lẫn với mùi cây cỏ ở xung quanh nên Trần Lê không phát hiện ra cậu.

Đỉnh đầu của hắn đều là mồ hôi, trong người lại giống như lò sưởi, như đang có một cỗ khí lực không thể phát tiết.

Phía sau bụi cây, Mạch Miêu đột nhiên nín thở.

Trần Lê kéo quần xuống, tính khí vĩ đại lập tức bắn ra ngoài.

Xưa nay Mạch Miêu chưa từng thấy dương vật nào lớn như vậy, đôi mắt nhìn thẳng vào nó. Cậu trơ mắt nhìn thấy Trần Lê lấy tay nhanh chóng vuốt ve trên dưới.

Dương vật càng làm càng cứng rắn, trở nên càng ngày càng to dài, như một thanh hung khí tràn đầy sức mạnh.

Trần Lê vừa tự an ủi, vừa phát ra tiếng rên kiềm chế.

Qua một hồi lâu, Mạch Miêu nhìn thấy đồ vật kia phun ra chất lỏng, bắn ra vài đợt.

Trần Lê chiếm được thỏa mãn ngắn ngủi, im lặng thở dài trong lòng.

Chạng vạng, Trần Lê mang theo cá hoa vàng về nhà.

Mạch Miêu đang ở chuồng gà trong hậu viện, rắc thức ăn cho gà. Không lâu sau, trong đại viện bay đến mùi thơm của cá hoa vàng.

Hai người ăn cơm.

Sau khi thu dọn xong, Mạch Miêu lên giường, Trần Lê đốt nhang muỗi.

Gần đây, muỗi càng ngày càng nhiều, trên mặt Mạch Miêu cũng bị cắn hai ba vết.

Lúc Trần Lê ở quân đội, cuộc sống khổ cực gì hắn cũng đã trải qua, hiện tại lại nuôi thêm Mạch Miêu, lúc đi ngủ cũng phải dựng mùng.

Buổi tối cũng rất khô nóng...

Trần Lê ôm Mạch Miêu, không buông tay ra.

Mạch Miêu đã quen, riêng tối nay cậu lại hoảng sợ đến phát nóng đến nỗi không thể ngủ được.

Mạch Miêu mở to mắt.

Tầm mắt của cậu từ lông mi của Trần Lê đi xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở bắp đùi của nam nhân.

Trần Lê mặc một cái quần bằng vải bố, mồ hôi dính vào thân, hình dáng nơi đó không thể giấu được. Coi như là đang ngủ say, nhưng vẫn rất lớn.

Mạch Miêu... Vẫn muốn nhìn lại một chút...

Cậu không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Đưa tay ra, ở trong bóng chạm vào đũng quần của Trần Lê.

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com