TruyenHHH.com

[ĐM/CAO H/THÔ TỤC] MẠCH MIÊU - WingYing

Chương 2: Miêu Miêu ở đây nè...

bongcuccute1711

Editor: Thảo

Beta: Linh

-----------------------------

Trần Lê trở về đã được hơn hai tháng rồi!

Vẻ mới mẻ của làng quê đã qua, nhưng số nữ nhân ra đồng làm ruộng lại không hề giảm, ngược lại càng ngày càng nhiều hơn.

Nam nhân thôn này cũng không ít, nhưng cũng không có nam nhân nào đẹp trai, anh tuấn hơn Trần gia, dù nhà hắn nhận trợ cấp nhưng cả thôn cũng không có ai kiếm được nhiều tiền như hắn.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, bọn họ không quan tâm hắn đã ba mươi mấy tuổi và có một em trai, cho dù Trần Lê có con trai thì các cô gái chen chúc muốn gả cho hắn cũng không ít.

Hơn nữa, những nữ nhân kia cũng không ngu, ai gả được cho Trần Lê quả thật là một bước lên mây.

Hắn chịu khó làm việc, biết đọc sách, nhận ra mặt chữ, quan trọng nhất là hắn rất đáng tin cậy.

Lúc trước, có người đến đòi nợ Trương gia, lúc ấy ở Trương gia không có nam nhân, chỉ có bà già và vài đứa con nít, những người đó thấy vậy nên mới nhân cơ hội này gây sự, may mắn lúc đó có Trần Lê đi ngang qua, hắn tiện thể ném ba người kia ra khỏi thôn.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát của Bông Cúc Cute và quộc rét của team!! 

Mấy cô gái nhìn trúng khuôn mặt của Trần Lê, nhìn trúng sự cường tráng và năng lực của Trần Lê, quan trọng hơn cả là nhìn ra Trần Lê là người có thể gánh vác được mọi chuyện. Theo nam nhân như vậy, cuộc sống như thế nào cũng không kém được.

Giữa trưa, tất cả mọi người nghỉ ngơi ở dưới tàng cây.

Miệng Trần Lê ngậm điếu thuốc, hắn ngồi một mình ở chỗ mát mẻ, thờ ơ nhìn trời xanh mây trắng, giống hệt một tên công xã phóng túng ăn chơi đàn đúm trong bộ phim phương Tây.

(Công xã: Cơ quan trong một đoàn thể tự trị. Thời xưa, cứ 25 nhà là một "công xã" )

Hắn nổi bật như vậy, cho dù thật sự là một tên ăn chơi thì cũng không bao giờ thiếu người thích!

Bất kể trời nắng nóng như thế nào thì vẫn có người cầm ô đứng từ xa lén lút nhìn Trần Lê.

Người thôn này nghèo, đa số nam nhân vẫn còn độc thân. Bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị với Trần Lê.

Có người trêu ghẹo hắn: "Nhiều cô nương theo đuổi như vậy còn tùy cậu chọn, mập có gầy có, thật giống như hoàng đế tuyển phi vậy!"

Một người khác lại gần, đưa ra ý kiến: "Tôi thấy, Tiểu Nga cũng không tệ, mềm mại đáng yêu, ngay cả con gà cũng không giết được, nhất định sẽ đối tốt với Mạch Miêu!"

Trần Lê không có nhắc qua Mạch Miêu với người khác, bọn họ làm anh em không tới mấy tháng, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ rằng Trần Lê là người rất yêu thương em trai.

Mọi người trong thôn đều biết Trần Mạch Miêu là một đứa bé ngốc nghếch.

Họ than thở thay cho Trần Lê, cha mẹ hắn chết hết, hắn bây giờ chỉ còn lại một người thân duy nhất, nhưng người đó lại trở thành gánh nặng của hắn.

Trần Lê nhiều lần từ chối kết thân, dần dần, không biết ai đồn, Trần Lê không vội tìm vợ là vì Mạch Miêu.

Trần Lê không phải là người nói nhiều, hắn không chủ động lên tiếng, người ngoài không nói thẳng ra, những người khác cũng không muốn tự chuốc lấy nhục.

Thời tiết khô nóng khiến ai cũng thấy bực bội, mấy người trong nhà không còn ai cùng tụ tập lại, bọn họ nói cô nào eo nhỏ, ngực cô nào bự, chẳng có một câu đứng đắn nào cả!

Trần Lê giẫm bùn đi về nhà.

Tay hắn xách theo một miếng thịt heo, ngoại trừ lễ mừng năm mới, ngày thường có thể ăn một bữa cơm ngon, cả thôn cũng không có mấy hộ.

Trần Lê vào đại viện, hắn đi tiếp trở về phòng của mình.

"Mạch Miêu!"

Hắn không nhìn thấy Mạch Miêu ở ngoài sân nên đi vào trong phòng nhìn một vòng, rồi bước ra sân sau: "Mạch Miêu, Mạch Miêu."

——

Mạch Miêu đang ở đâu chứ?

Trong đại viện có vài hộ gia đình, cách vài miếng tường, âm thanh la hét trong sân của Trần Lê làm cho ai cũng nghe được.

Mấy người hàng xóm ra nói cho Trần Lê biết Mạch Miêu không có ở nhà.

Một người thím nói: "Người lớn như thế sẽ không lạc được, đợi một chút nó sẽ về liền thôi!"

Nhưng Trần Lê lại không nghe lọt tai.

Mạch Miêu nhát gan, vừa sợ người lạ vừa sợ tối. Cho dù cậu đi ra ngoài, trời chưa tối cậu cũng sẽ trở về.

Hắn ở đây lâu như vậy, mỗi khi hắn đi làm trở về đều sẽ thấy bóng dáng của Mạch Miêu, cậu chưa bao giờ rời nhà đi đâu xa.

Trần Lê không nói gì, dứt khoát đi ra ngoài tìm Mạch Miêu, người khác thấy hắn đi ra ngoài cũng không thể phớt lờ hắn đi, cũng chuẩn bị đứng dậy đi tìm người phụ hắn. Kể từ khi Trần Lê trở về, mỗi gia đình trong hậu viện nhiều ít gì cũng có nhận ân tình của hắn.

Mấy nam nhân mặc xong quần áo, họ đến các vùng lân cận phụ tìm kiếm. Kết quả, họ tìm hơn nửa thôn cũng chưa tìm thấy bóng dáng Mạch Miêu đâu.

Trước khi đến chỗ công an ầm ĩ, có người nói một câu, nói là ban ngày đã thấy đứa trẻ nhà Vương Nhị và Mạch Miêu đi vào trong núi.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát của Bông Cúc Cute và quộc rét của team!! 

Vợ Vương Nhị kéo con trai đến bên người, bà ta chống nạnh lên, chửi rủa khóc lóc om sòm.

Trần Lê không có lòng dạ tranh cãi với người nhà Vương Nhị, trước khi trời tối, hắn phải đi vào trong núi tìm Mạch Miêu.

Quả nhiên, Mạch Miêu vẫn còn ở trong núi. Cậu bị ngã vào vũng bùn, cậu cố gắng rất lâu cũng không bò lên được.

"Mạch Miêu!"

Âm thanh xa xa của Trần Lê truyền đến: "Mạch Miêu! Miêu Miêu..."

Mạch Miêu nghe được âm thanh từ phía xa của Trần Lê, khuôn mặt đau khổ lập tức dấy lên hy vọng. Cậu lên tinh thần, vội vàng đứng lên, ở trong hố hét lên:

"Mạch Miêu, Miêu Miêu... Ở chỗ này..."

Cuối cùng Trần Lê cũng tìm được Mạch Miêu. Hắn không đợi người tìm dây thừng mà tự mình nhảy xuống hố, một tay ôm ngang Mạch Miêu đang bẩn thỉu lên.

Trần Lê kéo Mạch Miêu ra khỏi vũng bùn, hai anh em đều bình yên vô sự.

Trên đường trở về, Mạch Miêu bị anh trai ôm trên tay. Giày của cậu bị mất một chiếc, lại bị kinh sợ, hai tay cậu vòng trên cổ của Trần Lê, không có chút nào sợ hãi hắn.

Khi trở lại đại viện, bọn họ gặp lại nhà Vương Nhị.

Mẹ của đứa bé thấy Mạch Miêu an toàn trở về, nàng ta còn muốn chua ngoa vài câu, nhưng bị Trần Lê nhìn một cái nên nàng ta không lên tiếng. Nàng ta sững sờ nhìn hai anh em Trần gia đi xa, tự nhiên rùng mình một cái.

Những đàn bà khác trong đại viện giúp Mạch Miêu đun nước nóng.

Lúc hai người cùng nhau tắm, Mạch Miêu cầm lấy quần áo lắp bắp nói: "A Nương nói, không thể... Cởi quần áo trước mặt người khác."

(A Nương: mẹ)

Cho dù Mạch Miêu lớn lên còn trắng hơn các cô gái, nhưng, nhưng cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Trần Lê không nghĩ nhiều như vậy, huống hồ hai anh em với nhau thì có chuyện gì được! Hắn vì đi tìm Mạch Miêu, lúc trở về cũng chưa uống được một ngụm nước, bây giờ tim hắn vẫn còn đang đập loạn.

Hắn nhìn Mạch Miêu lề lề mề lề, nhanh chóng cởi đồ bẩn trên người Mạch Miêu xuống, ngay cả quần áo của hắn cũng cởi xuống luôn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com