TruyenHHH.com

[Đam Mỹ] Uyên Uyên Mộng.

Phần 5 (3): Sinh tử chấp thủ.

CaoCon5420

Mất gần một tháng sau, Mộ Sư Tử mới từ trong đống thuốc men khôi phục bình thường.

Việc đầu tiên hắn muốn làm là tìm Giang Tế Ngọc hỏi chút chuyện về vị Thần y kia. Dù sao Tu La Thiên Cổ có tiếng là không giải dược, vậy mà vị kia lại phá được cổ, hắn cũng nên hậu tạ lễ lớn. Thế nhưng dạo gần đây Xuân Phong Đắc Ý lầu có vẻ bận rộn, nàng lúc nào cũng tránh không gặp mặt hắn.

Đây là cớ gì a?

Mộ Sư Tử im lặng thầm oán. Không biết nàng ta lại muốn giở trò quỷ gì?

Đang vẩn vơ đi trên đường, bỗng nhiên hắn lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

Giang Tế Ngọc từ trong một tiệm thuốc, cầm gói to gói nhỏ đi ra, cả người nhìn tiều tụy không ít, trên mặt lại thêm vẻ tang thương.

Nàng đi nhanh vào dòng người, thoáng chốc liền không thể phân biệt ra nữa.

Mộ Sư Tử vội vàng phóng người đuổi theo.

Giang Tế Ngọc lướt đi rất nhanh, gần như là dùng khinh công mà đi, trên đường nàng lách qua vô số cửa hàng, đi vào rất nhiều hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, khúc cua khúc ngoặt liên tiếp, ngay cả Mộ Sư Tử có nội công thâm hậu cũng suýt chút mất dấu.

Mộ Sư Tử núp ở phía xa xa, im lặng bám theo Giang Tế Ngọc, trong lòng cảm thấy tò mò.

Người này hôm nay lén lén lút lút, không phải là làm ra chuyện gì xấu rồi chứ?

Đi thêm một lát, cuối cùng Giang Tế Ngọc cũng dừng lại trước một tiểu viện cũ xập xệ, đổ nát, mái ngói phía trên bị thủng một lỗ lớn.

Trước cửa có hai tên cao to nghiêm túc đứng canh gác, nàng tiến lại nói gì đó với hai người, sau đó một người liền cầm gói thuốc đi vào trong, Giang Tế Ngọc cũng vào theo.

Mộ Sư Tử nhíu mày, hắn nhìn tòa tiểu viện một chút, sau đó liền vòng sang bức tường thấp phía bên phải, nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy vào.

Bên trong tiểu viện vô cùng vắng vẻ và hoang sơ, giống như thật lâu không có người ở. Hắn thấy tên lính gác cầm gói thuốc to đang đi tới, liền nấp vào góc khuất gần đó.

Tên kia đi vào phòng bếp một lát rồi trở ra, đi thẳng một mạch ra ngoài, đoán chừng lại đi canh gác.

Mộ Sư Tử đợi lâu hơn một chút, phát hiện không có người, lập tức liền rón rén đi vòng ngược lại phòng bếp, tìm thấy một chỗ có nhiều cây, liền nấp vào, lấy tay chọc một lỗ thủng trên cửa sổ giấy đã cũ mèm.

Bên trong phòng bếp nghi ngút khói, có một bóng người đang lom khom lúi cúi trước một ấm sắc nhỏ. Mộ Sư Tử nhíu mắt nhìn, chỗ hắn đang đứng vừa đúng ngay góc khuất gương mặt người kia, chỉ mơ hồ thấy được sườn mặt.

Hắn nhìn một lúc, vừa tính rời đi nơi khác xem thì đột nhiên người kia quay lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt người đó, Mộ Sư Tử giật mình.

Người nọ trông khá non nớt, tổng thể vẫn còn chưa trưởng thành, một bộ dáng ưu thương như đưa tang, nhưng vẫn không thể khiến hắn không nhận ra...

Tên tiểu đồng luôn  theo bên cạnh Thiên Hạt!

Hắn ở đây, nghĩa là...

A Hạt cũng ở đây?

Bên ngoài lại có người tới.

Giang Tế Ngọc lướt nhanh như một cơn gió đi vào phòng bếp, nhận chén thuốc mới sắc nóng hổi từ tay tên tiểu đồng u ám, song lại rời đi, bộ dáng vội vã.

Mộ Sư Tử liền bật người bám theo.

Đến lúc này rồi, hắn có thể đoán được chủ nhân chén thuốc là ai. Thế nhưng... vì sao A Hạt trở về mà tránh gặp mặt hắn? Hơn nữa, vì sao y bị bệnh?

Giang Tế Ngọc đi tới một căn phòng trông có vẻ là lớn nhất cái tiểu viện cũ kĩ này, nàng vội vội vã vã bưng chén thuốc vào, ngay cả cửa cũng chỉ khép hờ.

Mộ Sư Tử không dám tới quá gần, sợ Giang Tế Ngọc có thể phát hiện, hắn chỉ đứng ở bên mép cánh cửa sổ đóng chặt, nghiêng người lắng nghe.

Bên trong truyền ra tiếng nói mềm nhẹ của Giang Tế Ngọc:

- Ngươi mau dậy uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ không đau nữa.

Không hề có tiếng trả lời nàng, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở gấp kìm nén đau đớn bên trong gian phòng.

Một lúc lâu sau, tiếng cái chén đặt lên bàn vang lên "cạch", có lẽ người kia đã uống xong thuốc, hắn mới nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

- A Ngọc, cảm ơn ngươi.

Nàng vội đáp:

- Đừng khách sáo, ta với ngươi là bằng hữu tốt đã nhiều năm, ta không chăm sóc ngươi thì ai chăm sóc ngươi? A Hạt, ngươi cố gắng thêm vài ngày, ta nhất định sẽ tìm được vị bằng hữu kia, đến giải độc giúp ngươi!

Dung Thiên Hạt mỉm cười, khẽ đáp:

- Ân.

- Ngươi nghỉ ngơi đi. Khi nào độc phát nhớ hô lớn, ta ở ngay bên ngoài thôi, ta sẽ vào ngay.

- Ân.

Giang Tế Ngọc cầm chiếc chén không đi ra ngoài, liền bị một người chụp bay đi.

Nàng sửng sốt vài giây, sau đó liền nhận ra kẻ này là người nào, lập tức xoay người đạp một phát. Mộ Sư Tử tránh né, thả nàng ra, hai người an toàn đáp xuống một góc hẻo lánh trong tiểu viện.

Giang Tế Ngọc nhăn mặt:

- Sao ngươi lại ở đây?

- A Hạt bị làm sao?

Đối với Mộ Sư Tử lúc này, hắn cấp thiết muốn biết chuyện gì xảy ra với A Hạt.

Giang Tế Ngọc lại càng mặt nhăn mày nhó:

- Y bị gì thì liên quan gì tới ngươi?

- Giang Tế Ngọc!

Mộ Sư Tử gào lên.

- Nói cho ta biết!

Nàng im lặng nhìn hắn, trong mắt là phức tạp, là hỗn độn, là tang thương, lại có chút bất đắc dĩ. Một hồi sau, nàng thở dài.

- Ngươi cũng biết hai tháng trước ngươi trúng Tu La Thiên Cổ đi?

Mộ Sư Tử gật đầu. Nàng lại nói tiếp:

- Vậy ngươi nghĩ vì sao ngươi chưa chết?

Mộ Sư Tử nói:

- Hạ nhân trong nhà báo lại, ngươi mang theo một vị Thần y tới cứu ta.

Giang Tế Ngọc lắc lắc đầu:

- Trên giang hồ còn chưa sinh ra vị y sư nào có thể giải được "cổ vương" Tu La Thiên Cổ.

- Vậy người đó là...?

- Là Thiên Hạt.

Mộ Sư Tử sửng sốt, im lặng đứng đó.

- Y vốn đã sớm trở về. Từ lúc ám vệ ngươi phái theo bảo vệ Thiên Hạt xuất hiện, y đã biết toàn bộ kế hoạch của La Mạn. Không yên tâm về ngươi, y ngày đêm chạy về, trốn ở trong tòa tiểu viện này âm thầm theo dõi tình hình của ngươi. Lần đó ngươi vừa trúng cổ, y liền chạy tới. Trong kho tàng của La gia có một quyển sổ chép tay nhỏ, trong đó có ghi lại cách giải một số cổ độc, ngay cả Tu La Thiên Cổ cũng có, thế nhưng để giải cổ này, chỉ có một cách: Dẫn cổ!

Mộ Sư Tử sắc mặt trắng bệch, Giang Tế Ngọc vẫn đang nói:

- Y dùng máu của mình làm thuốc dẫn, nuốt bột nát của cơ thể trùng mẹ, dùng võ công cả đời để dẫn cổ trong người ngươi chạy qua cơ thể y. Bây giờ y không chỉ không còn nội lực, ngay cả hai mắt cũng bị độc phát làm cho mù rồi!

Mộ Sư Tử cả người lảo đảo, hắn tựa vào bức tượng phía sau, đầu óc đình trệ không nghĩ được gì.

Giang Tế Ngọc lại nói:

- Tu La Trùng còn có thể luyện một loại cổ độc khác, ngươi có biết không?

Mộ Sư Tử nhấp nháy miệng:

- Huyết Tâm Tình Cổ?

Giang Tế Ngọc gật đầu:

- Tu La Thiên Cổ của ngươi sau khi được dẫn vào cơ thể Thiên Hạt, lập tức bị suy yếu trở thành Huyết Tâm Tình Cổ. Đáng lẽ người trúng cổ này sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ là cả đời không được động tâm với bất kì ai, nếu không mỗi khi nghĩ tới người nọ, tim sẽ đau đớn như cắt làm hai, không thể chịu được. Thế nhưng Thiên Hạt a, y chính là yêu ngươi, yêu ngươi đến không cần mạng nữa. Huyết Tâm Tình Cổ dẫn từ Tu La Trùng trong cơ thể ngươi lại còn lợi hại hơn nữa, trực tiếp cắn nuốt xác trùng mẹ đã tan vào máu Thiên Hạt, mỗi ngày ăn máu thịt của y. Thiên Hạt mỗi ngày đều chịu đau đớn khôn cùng, cách hai canh giờ độc phát một lần, cả người y đều run rẩy, ướt đẫm, thân thể y ngày một gầy yếu dần, đến bây giờ thời gian của y cũng chỉ còn một tháng nữa thôi.

Nói xong, hai mắt Giang Tế Ngọc đỏ hoe, nàng cúi đầu, bờ vai run rẩy.

Mộ Sư Tử mặt cắt không còn một giọt máu, đứng im bất động như hóa đá.

A Hạt... A Hạt... A Hạt...

Trong đầu hắn rối loạn vô cùng, kí ức như ùa về, hỗn độn, xô đẩy nhau, như sóng triều mạnh mẽ. Chúng cuốn vào nhau, cuộn xoáy, hòa lẫn, cuối cùng cũng chỉ còn là một nụ cười mỉm thâm tình, và một đôi mắt ôn nhu dịu dàng nhìn hắn.

Mộ Sư Tử ngẩng đầu lên:

- Ta đến chăm sóc y.

Rồi hắn một mạch đi thẳng về căn phòng.

Hắn mở cửa, cánh cửa cũ kĩ rơi xuống một lớp bụi mỏng, phát ra một tiếng kẽo kẹt.

Người nửa ngồi trên giường bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt long lanh ngày nào bị ẩn sâu dưới lớp vải băng trắng, thân hình gầy gò tiều tụy, người nọ mỉm cười, hướng mặt về phía cửa, ôn hòa nói:

- A Ngọc, lại có chuyện gì cần dặn dò ta sao?

Hắn bước nhanh đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống y, thân hình đơn bạc yếu ớt tựa trên giường, phảng phất giống như một ngọn gió thổi qua y liền tan biến. Mộ Sư Tử mím môi, cứ đứng yên như thế.

Dung Thiên Hạt đợi mãi chẳng nghe tiếng trả lời, hai mắt bịt kín không nhìn được gì. Y thử đưa tay về phía trước thăm dò:

- A Ngọc?

Mộ Sư Tử đưa tay ra bắt lấy tay y, bàn tay gầy gò, lạnh thấu, hắn cúi xuống ôm người vào lòng, cảm nhận được người trong lòng cứng ngắc cơ thể, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã bạc trắng hơn nửa đầu của y, dịu dàng nói:

- A Hạt, ta đã ở đây rồi.

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

Thời gian trôi nhanh như cánh hoa rơi, gần một tháng cũng sắp hết.

Khoảng cách độc phát của A Hạt càng ngày càng gần, mỗi lần lại càng ngày càng dài, nhìn y luôn đau đớn tới ngất đi trong vòng tay mình, Mộ Sư Tử cảm thấy vô cùng bất lực.

Hắn chẳng làm được gì cho y.

Hắn từng đề nghị dẫn cổ trở ngược lại cơ thể hắn, nhưng chỉ nhận được cái liếc xéo của Giang Tế Ngọc:

- Ngươi muốn y đau lòng chết sao? Vả lại, Tình Cổ muốn dẫn là dẫn à?

Tình Cổ là loại cổ ăn sâu vào cơ thể kí chủ nhất trong các loại cổ, nếu dẫn ra không chừng kí chủ sẽ chết.

Hắn hết cách, chỉ có thể ôm chặt lấy y mỗi lần độc phát, cố gắng khắc chế hoảng loạn không ngừng nói nhỏ:

- A Hạt cố gắng lên! A Hạt đừng bỏ cuộc...

Giang Tế Ngọc đã gửi đi hơn trăm lá thư, mà chẳng có lá nào có hồi âm. Nhìn hai người kia, một đau thể xác, một đau tâm can, nàng cũng không đành lòng.

Tên thối tha chết tiệt kia, ngươi chết ở xó nào rồi hả?

Người nào đó đang đứng ở ngoài cổng thành vừa trèo đèo lội suối cả tháng để đến chỗ nàng theo lời trong thư mạnh mẽ hắt xì một cái.

Cũng ngày đó, độc phát cực kì lâu, A Hạt đau đớn đến cắn chặt răng, cơ hồ muốn cắn nát. Mộ Sư Tử lại chèn tay vào cho y cắn, nỗi đau trên tay lập tức truyền đến, nhưng hắn lại chẳng coi ra gì.

Hắn ôm y từ phía sau, vùi đầu vào cổ y, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

A Hạt, ngươi đừng chết!

Bên ngoài lập tức có người xông vào:

- Mau mau đến xem!

Giang Tế Ngọc lôi một tên rách rưới, trên lưng cõng một ba lô lớn đi đến trước giường, sốt sắng thúc giục hắn.

Người nọ thấy tình trạng người bệnh, lập tức nghiêm túc lên, nhanh chóng giơ tay ra kiểm tra mạch.

Khám tới khám lui một lúc lâu, người nọ liền bỏ tay xuống, trên mặt biểu tình bình thường:

- Cổ độc xâm nhập sâu, lục phủ ngũ tạng hư hao nhiều, vô cùng khó chữa trị. Chỉ có thể dùng cách châm cứu bức độc ra, sau đó lại bồi bổ sau.

Cả quá trình Mộ Sư Tử chỉ im lặng nhìn, không cử động, cũng không rút cánh tay trong miệng A Hạt ra, nghe thấy y còn có thể cứu, hai mắt liền sáng lên, ôm y càng thêm chặt.

=.=.=.=.=.=.H.=.=.=.=.=.=

Ba tháng sau, người nọ đã bức ra giọt độc cuối cùng trong cơ thể Dung Thiên Hạt, cộng thêm quá trình bồi bổ từ cả tháng trước, thoạt nhìn y cũng hồng hào vô cùng, chỉ là chân yếu vẫn chưa đi được, và hai mắt phải từ từ mới sáng lại.

Mộ Sư Tử mỗi ngày đều cười toe toét, lễ vật tặng người kia mỗi ngày một nhiều, cơ hồ mỗi lần vô tình hay cố ý gặp đều đưa thêm một phần lễ nhỏ, dần dần trong phòng người nọ liền chất một tòa núi lớn.

Nếu không phải người bệnh còn bệnh, phỏng chừng người nọ đã cuốn gói chạy biến từ lâu.

Lại điều dưỡng thêm hai tháng, lúc này Dung Thiên Hạt đã có thể xuống giường đi lại một lát, hai mắt cũng bắt đầu thấy được mờ mờ.

Một ngày nọ, Mộ Sư Tử đi vào trong phòng, bế thốc người đang loay hoay xuống giường lên.

- A...

Dung Thiên Hạt bị bất ngờ, hoảng hốt vòng tay qua cổ hắn.

Mộ Sư Tử cười cười, xoay người bước ra ngoài:

- Ta mang ngươi đi tắm.

Nghe vậy, Dung Thiên Hạt đột nhiên đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:

- Không... không cần...

Ngày trước là do thân bất do kỷ mới đành nhờ hắn giúp đỡ, bây giờ có thể tự mình làm rồi, nào có đạo lý như vậy.

Mộ Sư Tử ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế ôm Dung Thiên Hạt vào hồ tắm sau viện.

Sau tiểu viện này có xây một hồ nước nóng nho nhỏ, có vẻ vậy nên giá của tiểu viện cũ mèm này cũng không thấp lắm.

Mộ Sư Tử nhẹ nhàng đặt y ngồi lên chiếc giường nhỏ ở trên bờ, hai tay như sói nhanh thoăn thoắt chạm đến vạt áo y.

Dung Thiên Hạt lúng túng ngăn lại, gương mặt đỏ bừng:

- Ta... ta tự làm được.

Mộ Sư Tử nhìn y xấu hổ, không nói gì, lập tức Dung Thiên Hạt thở phào nhẹ nhõm, y chầm chậm đứng dậy đi tới bên hồ, thoát ra y phục.

Tấm áo ngoài nhẹ nhàng rơi xuống, tới tấm áo thứ hai, y chợt khựng lại. Cảm giác cứ như có ánh mắt đang đâm thẳng về phía mình, bàn tay y hơi run rẩy.

Cởi tới trung y, y quyết định xuống hồ luôn.

Làn nước ấm áp vừa chạm vào da thịt lập tức khiến y thoải mái, Dung Thiên Hạt không khỏi ngửa đầu thở dài thỏa mãn.

Thư thái được một lát, đột nhiên bên cạnh có người xuống hồ, Dung Thiên Hạt lập tức mở bừng mắt.

Mộ Sư Tử cởi hết quần áo không còn một mảnh, chầm chậm bước chân xuống hồ. Giữa làn hơi nước mông lung mờ ảo, cơ bắp màu đồng của hắn nổi lên cuồn cuộn, cân xứng hai bên, tóc dài đen nhánh buông thõng, nửa che nửa tỏ lồng ngực rắn chắc, vật đang đung đưa giữa hai chân càng không cần nói tới.

Dung Thiên Hạt đỏ mặt, cả người nóng rần rần, xấu hổ quẫy tay quẫy chân bơi ra xa.

Mộ Sư Tử lập tức đi tới hai ba bước tóm người lại.

Ùm một tiếng, Dung Thiên Hạt chỉ cảm thấy trời đất xoay vòng, khi nhận ra thì đã ngồi khóa cứng trong lòng kẻ nào, cách một tầng trung y mỏng mảnh, lưng y dán vào ngực hắn.

Chỗ tiếp xúc giữa hai cơ thể nóng như thiêu đốt, Dung Thiên Hạt bắt đầu giãy dụa.

Mộ Sư Tử ôm y từ phía sau, lưng dựa vào thành hồ, hai mắt chăm chú nhìn đôi tai hồng hồng ẩn hiện sau lớp tóc mỏng đẫm nước, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hớp một ngụm.

- A...

Hơi thở nóng rực phà tới, một khoang miệng ấm áp lập tức bao vây lấy vành tai đỏ bừng mẫn cảm làm Dung Thiên Hạt giật mình giãy dụa, nghiêng mặt nhìn người phía sau.

Chỉ thấy trong làn hơi nước mờ mờ, khuôn mặt tuấn mĩ có điểm gầy gò của y hơi nghiêng lại, hai mắt mông lung mơ màng có chút xấu hổ, có chút ngại ngùng lại có chút hoang mang không rõ, hai gò má đỏ ửng mê người, đôi môi bị hơi nước huân nóng hé mở như mời gọi.

Mộ Sư Tử thuận thế cúi đầu, hôn xuống đôi môi đó.

- Ưm...

Dung Thiên Hạt hai mắt mở lớn, đầu hơi giãy dụa giật ra, liền bị một bàn tay to lớn túm chặt đẩy lại.

Mộ Sư Tử bá đạo công thành đoạt đất, lưỡi đưa ra cạy mở khớp hàm phản kháng yếu ớt của y, ngang nhiên xông vào quấn lấy đầu lưỡi thơm ngọt đang hẵng còn sững sờ né tránh. Hai người quấn với nhau một lúc sau, từ khóe môi Thiên Hạt liền trào ra lượng lớn nước bọt không nuốt kịp, gương mặt y đỏ phừng phừng vì thiếu dưỡng khí, hai tay vô lực khẽ đập nhẹ nhàng về phía sau, ý đồ cầu xin ngừng lại.

Mộ Sư Tử luyến tiếc nhả môi y, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh. Sợi chỉ đứt phựt, rơi lại trên khóe môi y, chiếc cằm thon gọn của y, hắn không chịu nổi, lại tham lam cúi xuống liếm đi chúng.

Dung Thiên Hạt hơi ngọ nguậy đầu:

- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không đó?

Mộ Sư Tử đang chăm chỉ gặm gặm sườn mặt ai kia, nghe vậy ngẩng đầu, khàn khàn nói:

- Tâm ý của ta trong mấy tháng qua không phải ngươi đã rõ rồi sao?

Dung Thiên Hạt lại im lặng cúi đầu. Ta chỉ sợ ngươi vì báo ân cứu mạng mới phải làm như vậy.

Mộ Sư Tử vừa nhìn liền biết y đang nghĩ cái gì, khe khẽ thở dài nói:

- Nếu ta không yêu ngươi, có vô vàn cách để ta trả ân, chứ sẽ không "bán thân" cho ngươi như thế này. Lại nói, ta đã yêu ngươi từ rất lâu rồi, có lẽ là từ trước khi ngươi động tâm nữa kìa.

Nghe vậy, Dung Thiên Hạt chợt ngẩng đầu, buột miệng hỏi:

- Từ khi nào?

Mộ Sư Tử cười khẽ:

- Bí mật!

Rồi lại cúi đầu chăm chú gặm "con mồi".

Hai tay hắn cũng không để yên, lần lần mò mò xuống ngực y, cách lớp vải mỏng manh bắt đầu ma sát hai đầu nhũ nhu mì của y.

- Ân...

Đột ngột kích thích xông lên não làm Dung Thiên Hạt buộc miệng rên rỉ, đầu ngửa ra sau gác lên vai người kia, miệng nhỏ hé ra hợp vào thở dốc.

Mộ Sư Tử cười cười, hai tay chăm chú thực hiện "công tác", vừa xoa nắn vừa bóp nhéo làm cho chúng sưng lên, thẳng đứng, nổi gồ gồ lên hai điểm đỏ nâu trên lớp vải mỏng tang đến gần như trong suốt.

Hắn lại để một tay lần lần mò mò xuống dưới, vói vào trong tiết khố nho nhỏ lỏng lẻo, cầm lấy căn ngọc hành đã " giương nòng" từ lâu. Tay hắn vừa mới chạm vào, cơ thể Dung Thiên Hạt lại kịch liệt run rẩy, cả người đỏ hồng như tôm luộc, miệng tràn ra những tiếng rên rỉ "a... ân..." khó kiềm nén.

Mộ Sư Tử khẽ thổi thổi vào lỗ tai mẫn cảm của y:

- A Hạt, thoải mái không?

Vừa nói tay vừa không ngừng vuốt ve lên xuống.

Dung Thiên Hạt bị khoái cảm đánh úp bất ngờ, từng cơn lại từng cơn làm y mơ màng, chỉ có thể mở to đôi mắt ướt đẫm mông lung khẽ đáp:

- A... ân... thoải... a... thoải mái....

- Có muốn càng thoải mái hơn không?

Mộ Sư Tử lại khàn khàn hỏi.

- Ân... muốn... muốn.... A!

Vừa nghe chữ "muốn" ngọt nị phát ra từ đôi môi người kia xong, Mộ Sư Tử liền hăng hái như uống phải máu gà, tay không ngừng xoa nắn, co bóp, trượt lên trượt xuống, ngón tay lại gian xảo xẹt qua đỉnh nhỏ, khiến cả vật và người đều run rẩy, chẳng mấy chốc liền tước vũ khí đầu hàng.

Cả người Dung Thiên Hạt xụi lơ, mềm nhũn ngã ra đằng sau, tựa vào lồng ngực hắn, không ngừng thở dốc, hai mắt đã hỗn loạn, trống rỗng, phiếm đầy tình sắc.

Mộ Sư Tử vẫn lấy tay nhào qua nhào lại hai túi tinh tròn tròn nằm im bên dưới, chọc cho người trong lòng lại thở gấp lên, hắn mới từ từ vói tay ra đằng sau, thăm dò nơi nho nhỏ mê người giữa kẽ mông.

Mộ Sư Tử cúi đầu đến bên tai Dung Thiên Hạt, khàn giọng nói:

- Cho ta.

Dung Thiên Hạt đang mơ mơ màng màng, thật ra ngay từ đầu y vẫn luôn cảm nhận thấy thứ to lớn nóng hổi của người kia đã sớm cứng rắn, chọc chọc vào lưng y, y biết chuyện gì đến sẽ đến, hơn nữa trong lòng còn có chút đợi mong, y liền nhẹ nhàng gật đầu.

Chiếm được sự đồng ý, ngón tay nãy giờ vẫn dạo quanh cửa động lập tức chen lấn chui vào. Dung Thiên Hạt bị bất ngờ xâm nhập lập tức liền la lên một tiếng.

Ngón tay gian xảo nhanh chóng đi vào sâu hơn, khuấy đảo, xoay vòng, không ngừng khai phá vùng đất mới, vách thịt bên trong ấm nóng vô cùng, bao chặt lấy ngón tay hắn, cắn cứng không buông.

Dung Thiên Hạt chỉ cảm thấy hơi trướng trướng, cảm giác kì lạ lần đầu tiên làm y không tự giác co rúm cả người. Mộ Sư Tử đưa lên một ngón tay vói vào trong miệng y, bên tai thì thầm thì thầm nói: " Đừng khẩn trương, A Hạt! Thả lỏng.". Ngón tay trong miệng y cũng không ngừng khuấy đảo, lập tức liền khiến y nấc ra tiếng, nước bọt không ngừng từ miệng y chảy qua ngoài, kết thành dòng chảy xuôi theo cằm xuống.

Mộ Sư Tử thấy cơ thể y bị phân tâm mà thả lỏng, hắn lại tiếp tục cho thêm một ngón, hai ngón, ba ngón tay vào, không ngừng khuấy động, khuếch trương nội tràng đỏ thắm, làm sâu bên trong cơ thể y không chịu được tự tiết ra dịch nhớt bôi trơn.

Lúc này, trong hồ nước đã tràn đầy hương diễm kích tình, khói nước lượn lờ mờ ảo, hai cơ thể con người nóng rẫy đang quấn lấy nhau, một rắn chắc một mảnh mai. Thân hình trắng nõn của người thanh niên trở nên đỏ hồng như phết rượu, kiều mị khiêu khích, mái tóc đen ướt sũng buông lững lờ hai vai, càng làm nổi lên sắc đỏ ửng mê người, hai chân người nọ không biết xấu hổ mở ra hai bên, ngọc hành dựng thẳng đứng dưới làn nước nóng ấm, bên dưới, cái lỗ nhỏ phía sau không ngừng bị bốn ngón tay chà đạp, rút ra đâm vào, nghe rõ tiếng nước "tạch tạch" xen lẫn cùng tiếng rên rỉ kéo dài không ngớt.

Đột nhiên, Mộ Sư Tử rút bốn ngón tay ra. Nội tràng đã được kích thích, đùa bỡn nãy giờ đột nhiên trống rỗng, không ngừng mấp máy co thắt, tựa như muốn bắt lại cái gì.

Dung Thiên Hạt đột ngột bị cảm giác hư không chiếm lấy, không hiểu chuyện gì hoang mang mơ màng nghiêng mặt nhìn về phía hắn, thế nhưng chưa đợi y thắc mắc hay bất mãn gì, một vật lửa nóng to lớn đột nhiên tấn công vào động nhỏ.

- A!

Dung Thiên Hạt giật nảy người, uốn mình ra sau. Dù đã được làm chuẩn bị đâu ra đấy từ trước, thế nhưng bị đột ngột xâm nhập vẫn khiến cái miệng nhỏ phía dưới đau đớn khó nhịn, khiến y phải mở miệng nhỏ thở dốc.

Mộ Sư Tử cũng không động đậy, chậm rãi dùng hai tay vui đùa đầu nhũ cùng ngọc hành của y, im lặng chờ y thích ứng.

Cơn đau qua đi, những khoái cảm vụn vặt trên cơ thể lại đánh úp về, y cảm thấy dương vật đang chôn trong cơ thể mình vẫn chưa đủ, bên trong cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa khát cầu, muốn động động giải thoát, cơ thể y liền bắt đầu vặn vẹo.

Cảm nhận được sự thay đổi của y, Mộ Sư Tử bắt đầu vận động lên. Ban đầu là nhè nhẹ, sau đó nhanh dần. Hắn không ngừng đẩy vào, mạnh mẽ hữu lực, như muốn đâm xuyên qua người y, cây dương vật thoắt ẩn thoắt hiện, mất hút vào kẽ mông kiều diễm. Theo chuyển động mạnh mẽ của hắn, cả người Dung Thiên Hạt cũng bay lên theo, nhấc lên nhấc xuống như trái banh mặc người chà đạp, hai khối mông tròn không ngừng đập xuống người kẻ nào, tạo ra tiếng lạch bạch đáng xấu hổ.

Y chới với túm lấy hai cánh tay rắn chắc đang giữ lấy eo mình, không ngừng lắc đầu nức nở:

- Chậm... chậm một chút... a... nhanh... nhanh quá...

- A Hạt, gọi tên ta.

Thiên Hạt đang bị cơn sóng tình dục lấp đầy, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, lời nói từ trong tiếng rên rỉ vô thức trào ra.

- Sư... Sư Tử... Sư Tử... ngươi... ngươi chậm... chậm... a... ân...

Mộ Sư Tử mỉm cười, lập tức liền chậm dần rồi dừng hẳn lại. Dung Thiên Hạt xụi lơ, thở lấy thở để, hai gò má hồng thấu.

Chưa đợi y lấy lại hơi đàng hoàng, hai tay nãy giờ túm chặt eo y liền mạnh mẽ kéo y xoay một vòng, Dung Thiên Hạt cả người liền xoay lại đối mặt với ai kia, dương vật trong cơ thể cũng xoay một vòng, ma sát với nội tràng nóng rẫy, vô tình đâm thẳng vào chỗ nào đó, một đợt khoái cảm mạnh mẽ lủi thẳng lên óc Dung Thiên Hạt, khiến y giật bắn hô to, ngưỡng cổ ra đằng sau, rồi nhanh chóng như dây đàn đứt mềm nhũn ngã xuống.

Thấy phản ứng của y, Mộ Sư Tử thích thú đỉnh đỉnh vào chỗ đó, lập tức đổi lấy vài tiếng rên ngân nga ngọt lịm cố kìm nén của y.

Hắn vòng tay qua eo y, mạnh mẽ đứng dậy. Đột ngột mất điểm tựa khiến y chới với, cuống quít ôm chặt hai tay quanh cổ hắn, hai chân kẹp cứng lấy hông hắn.

Mộ Sư Tử nhẹ nhàng dời tay xuống xoa nắn hai mông tròn, bàn chân từng bước chậm rãi đi ra khỏi hồ tắm. Theo từng bước chân của hắn, vật trong người y cũng không ngừng đỉnh vào, đâm ngay điểm mẫn cảm bí mật vừa bị khai quật, khoái cảm như sóng dập truyền đến, khiến tay chân y mềm nhũn suýt té xuống, đôi môi mím chặt vẫn không thể ngăn chặn tiếng rên rỉ tràn ra khóe miệng.

Mộ Sư Tử cố ý ôm y đi vòng qua hồ tắm đến cái tủ gỗ đựng đồ, lấy từ bên trong một chiếc khăn khô và một cái gối nhỏ, sau đó lại đi vòng một vòng lớn để về cái giường nhỏ bên cạnh cái tủ.

Hắn nhẹ nhàng đặt y nằm xuống, lót cái gối mềm đỡ đầu y, cả người y giờ nhũn như một bãi nước xuân, mặc người xâm lấn, chà đạp. Hắn lại cầm khăn từng tấc từng tấc lau người y, cái cổ trắng nõn, xương quai xanh nuột nà đầy dấu gặm cắn, bờ vai thon thả phiếm hồng, lồng ngực phập phồng thở dốc, hai khỏa hồng anh dựng thẳng mẫn cảm, cái eo thon nhỏ nuột nà, bụng dưới bằng phẳng thưa thớt vài cọng lông, ngọc hành cương cứng đang không ngừng nhỏ giọt.

Tất cả tất cả đều lau qua một lần, bề mặt khăn mềm mịn mà cũng hơi thô chà xát qua làn da phiếm tình, xẹt qua những chỗ mẫn cảm làm y không ngừng run rẩy, giẫy dụa khó nhịn.

Hắn lại cầm khăn rà xuống, hai chiếc đùi trong non mềm thơm ngọt, cẳng chân thon dài trắng nộn, những ngón chân tròn tròn vì khoái cảm mà co cụm lại. Lau hoàn tất, hắn liền lót cái khăn dưới thắt lưng y, làm quang cảnh xuân sắc càng thêm to rõ. Gác một chân y lên vai, đẩy chân còn lại của y sang bên cạnh, hắn tập trung nhìn vào chỗ hai người tiếp hợp. Động nhỏ mềm mại hồng hào lúc này đang căng đầy, gắt gao bao lấy côn thịt dữ tợn của hắn, nước óng ánh từ bên trong rỉ ra, không phân biệt được là nước hồ hay dâm thủy.

Dung Thiên Hạt cảm nhận được ánh mắt của hắn, lập tức xấu hổ vùi đầu vào gối nhỏ, không dám mở mắt ra nhìn hắn. Mộ Sư Tử nhẹ nhàng kéo côn thịt của mình ra, theo chuyển động của hắn, một ít mị thịt đỏ au bị kéo ra ngoài, hiển lộ dưới ánh sáng. Hắn dùng móng tay khẽ gảy lên màu đỏ thiêng liêng đó, lập tức đổi lấy một hồi kịch liệt run rẩy của người dưới thân. Hắn khẽ cười, lại chậm rãi đâm sâu hút vào bên trong huyệt động, đến mức chỉ còn hai túi thịt to lớn ở ngoài, mông y cũng bị hắn ép cho biến dạng, đỏ rần rần. Hài lòng nghe tiếng rên rỉ phát ra từ trong gối của y, hắn bắt đầu luật động mạnh mẽ lên.

Cả một hồ nước liền bị lấp đầy bởi tiếng rên dâm mĩ và tiếng nước tiếp hợp lẫn nhau kêu "lạch tạch".

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

Giữa đêm, khi Dung Thiên Hạt tỉnh dậy, phát hiện mình đã được đưa về phòng từ lúc nào, tay chân mệt mỏi rã rời, đặc biệt là thắt lưng như muốn nứt ra và chỗ khó nói nào đó.

Y hơi cựa mình, phát hiện có một vòng tay cứng như thép vòng qua eo y, mà... mà... cái vật thô to kia vẫn còn chôn trong người y.

Tên chết tiệt này! Rốt cuộc hôm qua đã làm bao nhiêu lần hả?

Y chỉ nhớ hắn đến một lần lại một lần, y cơ hồ khóc lóc cầu xin hắn, hắn vẫn cứ làm đến khi y ngất đi.

Dung Thiên Hạt nhè nhẹ cựa mình, côn thịt thô to trong cơ thể liền bị y ép ra ngoài, vang lên một tiếng nước đáng xấu hổ, lập tức, bên trong có thứ nhớt nhợt chảy ra ngoài, xuôi theo kẽ mông y, dính lên đùi, ngưa ngứa, y xấu hổ, phẫn nộ, lại có chút bối rối.

Đột nhiên cánh tay đang đè lên người y bỗng dưng nâng lên, một lực mạnh mẽ đặt y nằm sấp, mông chổng lên trời, chất dính nó chịu lực hút, chảy xuống nhanh hơn, uốn lượn vào bên trong đùi non của y. Y xấu hổ giẫy dụa.

Lập tức, một bàn tay cố định y lại, từ sau lưng truyền tới tiếng nói ấm áp.

- Ngoan, để ta lau sạch cho ngươi. Cẩn thận lại bị bệnh.

Nói rồi hắn túm lấy một cái khăn ở đầu giường, chậm rãi lau đi dịch trọc dính dấp trên người y, ngay cả bên trong, hắn cũng vói tay vào lấy sạch sẽ.

Ngay lúc y cảm thấy xong xuôi, muốn xoay người, thì mông liền bị vỗ một cái, khiến y sững lại.

- Ngoan nào! Để ta xem lỗ nhỏ có bị thương không.

Sau đó y liền cảm thấy có hai ngón tay chạm lên vách động, nhẹ nhàng kéo căng mị thịt sang hai bên, gió lạnh lập tức ùa vào làm y run rẩy.

Mộ Sư Tử vốn võ công thâm hậu, nhìn trong đêm cũng không có vấn đề gì, lại thêm bên ngoài có ánh trăng sáng tỏ, quả thật là cái gì có thể thấy đều thấy.

Bên trong nội tràng vì sử dụng quá độ mà đỏ au kiều diễm, có hơi sưng lên, động nhỏ bị kéo căng nhiều giờ liền vẫn chưa khép lại được, mà mở miệng mấp máy, run rẩy như cầu xin.

Mộ Sư Tử bị mê hoặc, đột nhiên vươn lưỡi ra liếm một cái.

Dung Thiên Hạt giật bắn mình, vô thố quay đầu quát khẽ:

- Ngươi làm gì?

Mộ Sư Tử chỉ cười không đáp, từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một bình ngọc nhỏ, vừa mới mở nắp liền nghe mùi dược thơm nhẹ nhàng, hắn quệt một ít lên tay, sau đó vẽ loạn lên động nhỏ, trong trong, ngoài ngoài.

Dung Thiên Hạt cảm nhận được thứ mát lạnh nọ làm dịu đi cái nóng rát bên trong nội tràng, liền vùi mặt vào gối không nói nữa, chỉ là cơ thể vẫn run rẩy nhè nhẹ.

Giữa đêm khuya thanh tĩnh, dưới ánh trăng mờ ảo mà tỏ tường, hai người cứ im lặng cảm nhận cơ thể nhau, truyền thụ hơi ấm cho nhau.

Đột nhiên, Mộ Sư Tử cất tiếng hỏi:

- A Hạt, cùng ta kết tóc, đồng tâm, nắm tay nhau bái đường thành thân, đời đời kiếp kiếp đầu bạc răng long có được không?

Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp, mà y nghe vào tai như tiếng búa thiết, tiếng chuông rền. Dung Thiên Hạt ngẩng đầu, trong bóng tối dù không nhìn thấy gì, y vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt chân thành của hắn, y khẽ mỉm cười, gật đầu đáp:

- Được.

Mộ Sư Tử ôm choàng lấy y, ngàn lời vạn ngữ đều chôn sâu trong giờ khắc này, có lẽ là chẳng biết nói gì, cũng có lẽ là chẳng biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể lẳng lặng để hai con tim kề sát, nói cho nhau nghe những lời tự sâu trong đáy lòng.

"...Nguyện thề đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu một mình người..."

Im lặng ôm nhau một lát, đột nhiên tay Mộ Sư Tử lại bắt đầu mò mẫm xuống dưới. Hắn gác đầu lên vai y, nỉ non:

- A Hạt à, chúng ta cùng lại một lần nữa nhé.

- A, ngươi đừng... cái tên này, mau buông... ưm...

.......................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Thật là ngại quá, lần đầu viết H, mọi người có hài lòng không?

Cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi nha, đã hết Phần 5 rồi, vậy là vẫn còn một phần nữa, trong đầu tác giả vẫn rỗng tuếch, chưa có ý tưởng gì.

Bình thường nghĩ tới đâu đánh tới đó, nếu có chỗ nào chưa logic, mong mọi người bỏ qua và góp ý để tác giả hoàn thiện hơn nha.

Cuối cùng, Phần 6 không biết khi nào mới xuất thế, hi vọng mọi người vẫn đợi tác giả nha.

Cảm ơn rất nhiều và chúc cả nhà năm mới vui vẻ.

P/s: Năm nay trời thật là lạnh, mọi người ra đường nhớ giữ ấm cẩn thận, đừng để bị cảm, rất khó chịu. Lúc tác giả đang viết H, nước mũi chảy ròng ròng mà tác giả còn tưởng là máu nữa cơ.

Tạm biệt mọi người. Hẹn gặp lại vào năm mới nha.

06.02.2018

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com