TruyenHHH.com

[ĐAM MỸ] Kết hôn mười năm

Chương 49

capngagiangson

Chương 49: Lát nữa bọn mình cùng nhau về nhà

Bác sĩ tâm lý của Phương Ngôn đã gọi cho cậu mấy cuộc gọi liền, hỏi cậu nửa năm nay cảm thấy thế nào, có cần giúp gì không.

Lúc mới bắt đầu đòi ly hôn với Tang Dịch Minh, Phương Ngôn đã hủy bỏ sắp xếp đến phòng khám tâm lý của bác sĩ Vương vào cuối mỗi tháng. Khoảng thời gian đó suy nghĩ của cậu quá hỗn loạn, cả người loạn cào cào nên càng không muốn động đậy, thế là dứt khoát hủy bỏ luôn.

"Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt." Phương Ngôn nói.

"Có thể nghe ra được từ giọng điệu của cậu." Bác sĩ Vương nói: "Có còn mất ngủ nữa không?"

"Mấy tháng đầu có nghiêm trọng hơn một chút, nhưng khoảng thời gian gần đây đã đỡ hơn nhiều rồi."

"Thế thì tốt quá rồi, nếu cần gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi có rất nhiều thời gian."

"Cảm ơn bác sĩ Vương."

Trước khi cúp máy, bác sĩ Vương còn hỏi thêm một chút về cuộc sống và trạng thái tình cảm gần đây của Phương Ngôn.

Cuộc sống của Phương Ngôn không có gì đặc biệt, còn về trạng thái tình cảm thì cậu và Tang Dịch Minh đã ly hôn, nhưng mối liên hệ của bọn họ giờ đây thậm chí còn khắng khít hơn cả khi kết hôn.

Cậu thừa nhận là cậu thích tình trạng hiện tại hơn.

Khi cậu nhảy ra khỏi lồng giam và vòng luẩn quẩn đó, giũ hết bùn và dây thừng khắp người, Phương Ngôn cũng càng nhìn rõ hơn. Một mực làm vừa lòng đối phương và ép buộc mình phải thay đổi, một mực kìm nén bản thân để lấp liếm cho sự bình yên, đó không phải là bình thường và vững chắc.

Phải đào sâu hơn nữa, cậu của trước đây luôn giẫm lên sợi dây thép để sống cho qua ngày, đâu đâu cũng sợ hãi, sợ hãi sợi dây quan hệ mong manh dưới chân sẽ bất ngờ đứt đoạn vào một lúc nào đó. Vậy nên cậu đã cố dặn mình đi bước nào cũng phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, phải làm sao thì mối quan hệ cận kề nguy hiểm đó mới được dài lâu.

Sau một thời gian dài, cậu đã trói buộc mình quá sâu và quá cứng nhắc, ngay cả bản thân mình là ai còn không biết.

Bây giờ Phương Ngôn không còn phải kìm nén bản thân nữa, cũng không cần cố ý kiềm chế mong muốn chia sẻ và biểu đạt của mình, thứ gì không thích thì nói không, muốn làm gì thì làm nấy, chưa bao giờ thoải mái và nhẹ nhõm như vậy.

-

-

Sau Tết Trung thu, nhà trường tổ chức hoạt động du lịch mùa thu toàn trường, năm nay nhà trường chọn một công viên rừng ngập nước ở một thành phố khác cách đó hơn 200 cây số, toàn bộ hành trình kéo dài hai ngày, vậy nên phải ở lại bên ngoài một đêm.

Có quá nhiều việc lớn lẫn nhỏ phải làm trong khâu tổ chức du lịch mùa thu, chỉ riêng việc tổ chức tuyên truyền kỷ luật và an toàn mà đã mở mấy cuộc họp cả lớn lẫn nhỏ, còn phải trao đổi với phụ huynh nên tối nào Phương Ngôn về đến nhà cũng mệt đến mức nằm xuống là ngủ luôn.

Tang Dịch Minh cũng bận, vì ý tưởng quảng cáo cần quay ở Nam Cực kia mà anh phải tăng ca, ngày nào kết thúc xong cũng là đêm khuya. Hai người ai bận việc nấy, có một khoảng thời gian không gặp mặt nhưng tin nhắn thì chưa bao giờ ngừng, cũng không cảm thấy có khoảng cách.

Vào buổi sáng xuất phát lên đường đi du lịch mùa thu, Phương Ngôn đã đến trường từ rất sớm, trước cổng trường có một dãy xe buýt đang đậu, tất cả đều đợi để lát nữa chở giáo viên và học sinh.

Vào những hoạt động lớn toàn trường như thế này, trẻ con rất dễ hào hứng, vừa ra khỏi cổng là ríu ra ríu rít, Phương Ngôn nhìn mà cũng thấy vui, bình thường bọn nhỏ có nhiều áp lực học hành nên có thể tham gia các hoạt động tập thể để thư giãn cũng tốt.

Sau khi đến công viên rừng rậm, phần lớn thời gian buổi sáng là hoạt động tập thể, sau khi chụp ảnh chung xong sẽ là thời gian hoạt động tự do của mỗi lớp.

Những cậu bé nghịch ngợm trong lớp Phương Ngôn đều đang chơi rất vui nên Phương Ngôn cũng không lên tiếng ngăn cản. Cơ hội cho mấy đứa trẻ mới lớn chơi đùa cùng nhau như vậy không nhiều, hơn nữa bọn nhỏ cũng đều có chừng mực, gần đó cũng toàn là đồng cỏ và suối nhỏ nên không có gì nguy hiểm.

Giáo viên sinh hoạt đi theo lớp bọn họ rất nghiêm khắc, ở bên cạnh không ngừng liên tục la hét bọn trẻ đừng tranh nhau.

Trong lúc đang giẫm lên đá để qua suối, giáo viên sinh hoạt đi ngay phía trước, Phương Ngôn ở phía sau cùng, phía trước cậu có một cậu bé giẫm phải tảng đá phủ đầy rêu, bị trượt chân nên rơi xuống suối bên cạnh.

Phương Ngôn nhanh tay đưa ra đỡ lấy đứa trẻ sắp ngã, đứa nhỏ không sao nhưng cậu lại loạng choạng bước vào trong làn nước, giày và quần đều ướt sũng.

Cậu lười quay lại thay đồ và cũng không muốn lãng phí thời gian nên cứ xắn ống quần lên vài cái rồi tiếp tục đi về phía trước.

Phương Ngôn liên tục để lộ ra một đoạn cẳng chân, không biết là muỗi hay côn trùng mà đã cắn cậu mấy lần liền. Trên chân Phương Ngôn có thêm mấy vết phồng rộp cực kỳ ngứa, cậu lại thả ống quần đã ướt xuống, mặc dù đồ ướt dính vào chân không thoải mái nhưng vẫn hơn là bị côn trùng cắn.

Giáo viên sinh hoạt Lý Cầm là một người cực kỳ chu đáo, thấy Phương Ngôn liên tục gãi chân nên chủ động đi đến hỏi thăm cậu.

"Thầy Phương, thầy sao vậy? Có phải là thấy khó chịu không?"

Vốn dĩ Phương Ngôn không định nói, da cậu khá là nhạy cảm nên sợ muỗi, hoạt động hôm nay cũng sắp kết thúc, lát nữa ăn tối xong thì bọn trẻ phải về khách sạn nghỉ ngơi, cậu ráng chịu đựng một chút rồi sẽ qua thôi.

"Không sao đâu cô Lý, chỉ bị muỗi đốt hơi ngứa chút thôi."

Lý Cầm lấy nước hoa trong túi ra: "Thầy xịt đi, để ngứa thế khó chịu lắm."

Trong túi Phương Ngôn nhét rất nhiều thuốc dùng khẩn cấp, cậu cũng có mang theo nước hoa, hơn nữa cũng đã xịt rồi nhưng không có tác dụng mấy, xịt xong lúc đó sẽ đỡ hơn một chút nhưng qua một lúc thì vẫn ngứa.

Thế nhưng cậu vẫn nhận lấy nước hoa, vén ống quần lên rồi xịt lên chân.

Bọn trẻ rất tràn trề năng lượng, cho dù ban ngày có hoạt động bên ngoài cả ngày thì buổi tối sau khi trở lại phòng vẫn không chịu ngưng, tiếng ồn chưa bao giờ dừng lại.

Để thuận tiện cho việc quản lý, giáo viên sinh hoạt nữ ở cùng một tầng với nữ sinh, còn nam sinh ở cùng tầng với Phương Ngôn.

Phương Ngôn sợ bọn trẻ ra ngoài chạy lung tung nên phòng cậu vẫn luôn được mở, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài nhìn một vòng, mãi cho đến hơn mười hai giờ mới thật sự đóng cửa lại.

Vừa rồi Phương Ngôn chỉ dội chân đơn giản trong phòng tắm, thay quần và giày sạch, bây giờ cậu lại đi tắm rửa đàng hoàng lần nữa.

Mấy nốt đỏ trên cẳng chân lại trở nên nghiêm trọng, lúc ấn vào vừa đau vừa ngứa, chỗ mắt cá chân phải nhô lên đã bị Phương Ngôn gãi ra máu.

Phương Ngôn mở điện thoại lên định đặt một phần thuốc giao tận nơi nhưng không có tuýp thuốc mà cậu thường dùng, thế là chọn đại một loại khác.

Sau khi Phương Ngôn tắm xong, Tang Dịch Minh gọi video đến, Phương Ngôn vẫn chưa mặc quần áo nên lúc nghe cuộc gọi không quay ống kính về phía mình, cậu đặt điện thoại lên giường, ống kính hướng lên trần nhà.

"Không thấy em." Tang Dịch Minh chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt mà không nhìn thấy Phương Ngôn: "Em có ở khách sạn không? Bây giờ anh chỉ thấy mỗi trần nhà."

Thuốc đã được giao tới, Phương Ngôn mặc quần áo vào rồi bôi thuốc cho mình.

Bên phía Tang Dịch Minh ở bên kia màn hình có tiếng còi, Phương Ngôn bắt lấy hơi thở rất nhẹ trong tiếng còi và lắng nghe.

Cậu nói: "Trong phòng khách sạn."

"Sao chưa ngủ nữa?"

"Tôi đang bôi thuốc."

"Sao vậy?"

"Bị côn trùng cắn."

"Ở đâu, cho anh xem."

Phương Ngôn không cho Tang Dịch Minh xem, thuốc cậu mua cũng không có tác dụng. Đến khi cơn ngứa nổi lên lần nữa, Phương Ngôn sẽ dùng móng tay bấm lên đó một hình chữ thập (十) hoặc hình chữ tỉnh (井), sau đó dứt khoát xịt nước hoa thêm lần nữa.

"Hôm nay có mệt không?" Tang Dịch Minh hỏi.

"Mệt nhưng khá là vui." Phương Ngôn nằm trên giường, không cầm điện thoại mà nhìn lên trần nhà nói chuyện với Tang Dịch Minh: "Bọn trẻ chơi rất vui và cũng rất an toàn."

"Ngày mai có kế hoạch gì?"

"Sáng mai sẽ đi Đài tưởng niệm Anh hùng liệt sĩ, buổi chiều quay về."

"Có đói không?"

"Không đói, buồn ngủ."

Phương Ngôn quá buồn ngủ, sau khi nhắm mắt lại, hơi thở cũng dần dần ổn định, ngay cả cuộc gọi video mãi chưa cúp mà cậu cũng không biết.

Nhưng cậu vừa mới ngủ không bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, giờ này mà có người gõ cửa phòng cậu, điều Phương Ngôn nghĩ đến đầu tiên là học sinh có việc tìm mình nên lập tức tỉnh táo ngay, đứng dậy rời giường đi ra mở cửa.

Ngoài cửa không phải là học sinh mà là Tang Dịch Minh đang đứng bên ngoài, Phương Ngôn còn tưởng là mình đang mơ, chớp mắt để xác định mình không nhìn nhầm: "Anh, sao anh lại ở đây?"

Tang Dịch Minh lách qua khe hở trên cửa rồi vòng tay ra sau đóng cửa lại, trong tay anh còn xách theo một chiếc túi, bên trong đựng quần áo và một tuýp thuốc màu xanh lá cây.

"Mua thuốc cho em."

Cách một cái túi mà Phương Ngôn đã có thể nhận ra, chính là loại thuốc mà trước đây cậu dùng và chỉ có loại đó là có tác dụng tốt nhất.

Tóc Tang Dịch Minh hơi ướt, vai áo sơ mi cũng ướt, Phương Ngôn nắm ống tay áo của Tang Dịch Minh, hỏi: "Bên ngoài trời mưa hả?"

"Có mưa."

"Tôi ngủ quên, không cảm nhận được."

"Mười phút trước mới bắt đầu mưa." Tang Dịch Minh nói: "Nhỏ lắm, mưa lất phất thôi."

"Anh đến từ lúc nào?"

"Lúc gọi video cho em là đến rồi, sau đó đi ra tiệm thuốc một chuyến."

"Chắc là khá xa nhỉ?" Phương Ngôn nhìn thuốc hỏi anh, vừa nãy cậu có tìm trên mạng thì thấy loại này nằm ngoài phạm vi giao hàng, phải mất hơn một tiếng mới giao tới nên cậu mới không đặt nữa mà mua loại khác.

"Đúng là hơi xa một chút."

Phòng khách sạn là căn tiêu chuẩn, Phương Ngôn ngồi ở mép giường mà cậu vừa nằm ngủ, Tang Dịch Minh đi lấy một chiếc khăn tắm trong phòng tắm, sau đó trải lên mép giường còn lại rồi mới ngồi xuống.

Phương Ngôn lấy thuốc trong túi ra, đang định tự bôi thì Tang Dịch Minh nhanh chóng rút tuýp thuốc ra khỏi tay Phương Ngôn.

"Tôi tự bôi." Phương Ngôn đưa tay ra định cướp lại.

"Anh bôi cho em." Tang Dịch Minh giơ cao tay lên không đưa.

Tang Dịch Minh vừa nói vừa dùng tay trái giữ chân Phương Ngôn, nâng cổ chân cậu lên rồi xoay qua xoay lại kiểm tra trước.

"Sao lại sưng thế này?"

"Tôi tự gãi."

Sau khi Tang Dịch Minh kiểm tra chân trái xong thì lại nâng cổ chân còn lại của Phương Ngôn lên, đồng thời cũng cúi đầu xuống. Mu bàn chân của Phương Ngôn sắp sửa chạm vào môi Tang Dịch Minh đến nơi, Phương Ngôn cử động cẳng chân muốn rút ra.

"Anh muốn làm gì?"

Mũi của Tang Dịch Minh ghé sát vào mắt cá chân sưng tấy của Phương Ngôn, đầu mũi gần như chạm vào đó, anh ngửi thử: "Xịt nước hoa rồi à?"

"Xịt rồi." Phương Ngôn cũng không biết Tang Dịch Minh có cố ý không, biểu cảm trên mặt cậu không hề thay đổi: "Mùi nước hoa nồng nặc như vậy, không cần lại gần cũng ngửi được nữa."

Tang Dịch Minh mở thuốc ra, bóp một ít thuốc mỡ màu trắng lên ngón tay, sau đó từ từ xoa theo vòng tròn lên vết đỏ trên cẳng chân và mắt cá chân của Phương Ngôn.

Động tác của anh rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ rơi lên người và không ngừng làm người ta nhột. Phương Ngôn cảm thấy nhột hơn, không nhịn được bật cười thành tiếng, năm ngón chân gập lại, móng chân quẹt qua lòng bàn tay của Tang Dịch Minh.

Bị ngón chân Phương Ngôn quẹt qua như vậy, động tác kéo lòng bàn chân Phương Ngôn của Tang Dịch Minh đột nhiên chuyển sang nắm chặt, ngón tay cũng bấm vào trở nên trắng bệch.

"Anh đừng cấu tôi." Phương Ngôn bị Tang Dịch Minh bấm đau, bất mãn cử động.

Tang Dịch Minh vẫn nắm chặt chân Phương Ngôn: "Trên mắt cá chân vẫn còn một mảng đỏ chưa bôi thuốc này, đừng cựa quậy lung tung."

"Tôi đâu có cựa quậy lung tung, do anh bấm lung tung ấy." Phương Ngôn đã hết nhột nên ngón chân cũng chậm rãi xòe ra, lại quẹt qua lòng bàn tay Tang Dịch Minh lần nữa.

Tang Dịch Minh thẳng lưng lên, hít một hơi thật sâu, sau đó thè lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Phương Ngôn, đôi mắt anh hơi ửng đỏ, trong đó tràn đầy bất lực vì không thể làm gì được.

"Anh sao vậy? Mắt đỏ thế."

Hôm nay toàn bộ sự tập trung của Phương Ngôn đều đặt vào các học sinh, bây giờ chân và bàn chân cậu còn khó chịu như vậy nên hoàn toàn không nghĩ đến gì khác, không ngờ cậu chỉ gập ngón chân lại thôi mà Tang Dịch Minh lại phản ứng dữ dội như vậy.

Đợi đến khi Phương Ngôn 'nhảy số' kịp, Tang Dịch Minh đã bôi thuốc xong cho cậu, xoay người lấy quần áo thay mà mình mang trong túi ra đi vào phòng tắm.

"Buổi tối anh ngủ ở đâu?" Phương Ngôn nhìn tấm lưng rộng rãi của Tang Dịch Minh, mặc dù đây là một câu hỏi nhưng trong lòng Phương Ngôn cũng đã hiểu rõ.

Đêm khuya thế này cũng không có nơi nào để đi.

"Mặc dù bây giờ không phải mùa du lịch cao điểm nhưng trường em gần như đã đặt hết khách sạn gần đây rồi." Tang Dịch Minh làm nền bằng cách nói ra sự thật trước, sau đó một giọng nói nghèn nghẹt vang lên cách một cánh cửa: "Anh ngủ trong phòng em vậy."

Phương Ngôn nằm trên giường nhắm mắt lại, dùng chân kẹp chăn trở mình, dụi mặt vào gối, nói: "Anh ngủ ở giường bên kia đi."

Phương Ngôn đặt đồng hồ báo thức rất sớm, vừa ngủ dậy đã nhìn sang chiếc giường còn lại. Giường bên cạnh không có người và đã được thu dọn vô cùng sạch sẽ, không giống như có người từng nằm ngủ chút nào. Chuyện tối qua Tang Dịch Minh đến đây giống như một mơ của cậu, không chân thật đến thế.

Phải đến khi Tang Dịch Minh gửi tin nhắn qua điện thoại mới mang đến cho Phương Ngôn cảm giác chân thật, Tang Dịch Minh nói buổi sáng có cuộc họp nên lái xe về trước.

Đã có họp sao còn đến đây? Phương Ngôn đặt điện thoại xuống, lẩm bẩm một câu trong lòng.

Đồ ăn trên bàn ăn sáng và ăn trưa cực kỳ phong phú, Phương Ngôn là giáo viên chủ nhiệm nên trước khi đến đây đã xem qua thực đơn, đồ ăn mà nhân viên phục vụ bưng lên có thêm vài món so với những gì mà bọn họ đã đặt.

Cậu muốn tìm nhân viên phục vụ hỏi xem có phải khách sạn lên nhầm món không, kết quả là thấy đồ ăn của các lớp khác cũng có thêm vài món nên đi hỏi xem có chuyện gì.

Trưởng phòng giáo vụ tưởng là Phương Ngôn đã biết từ lâu, thấy cậu hãy còn mù mờ thì vẫy tay với cậu, nói là Tang Dịch Minh bảo khách sạn thêm đồ ăn cho bọn họ chứ không phải khách sạn lên nhầm.

Các học sinh không biết Tang Dịch Minh là ai nhưng có rất nhiều giáo viên lại biết, mọi người đều cười Phương Ngôn.

"Thầy Phương, mấy món sếp Tang gọi thêm toàn là đồ ngon thôi."

"Thầy Phương, bọn tôi đều được hưởng ké thầy không đấy."

"Thầy Phương, khi nào về nhớ cảm ơn sếp Tang hộ bọn tôi nhé."

Nhìn tất cả món ăn được thêm trên bàn đều là món mình thích, bàn tay đang gắp thức ăn của Phương Ngôn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Những hành động nhỏ lén lút như thế này giữa chốn đông người mới là đánh mạnh vào người khác nhất, rõ ràng Tang Dịch Minh không ở trước mặt cậu nhưng mỗi lần cậu ăn một miếng thì anh sẽ hiện ra trước mắt một lần, cuối cùng Phương Ngôn đã ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều.

Sau bữa trưa, bọn họ đi xe buýt trở lại trường, tình cờ là thứ sáu nên cho học sinh nghỉ học luôn.

Phương Ngôn cũng về nhà sớm, vừa đi đến đầu ngõ đã nhìn thấy xe của một công ty chuyển nhà đậu trước cổng sân nhà mình từ xa, một vài người đàn ông mặc đồng phục màu đỏ ra ra vào vào, đang chuyển nội thất ra ngoài.

Phương Ngôn không biết chuyện gì đang xảy ra nên chạy nhanh hai bước đến cổng sân, đúng lúc nhìn thấy Tang Dịch Minh đi ra ngoài. Trong tay Tang Dịch Minh cũng đang ôm một chiếc thùng lớn, còn đang chỉ đạo người từ công ty chuyển nhà di chuyển đồ ra ngoài.

"Về rồi à." Tang Dịch Minh đang đeo khẩu trang, nhìn thấy Phương Ngôn thì đưa đồ trong tay cho người bên cạnh.

Phương Ngôn rướn cổ nhìn vào khoảng sân trống không, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao lại chuyển đồ?"

Tang Dịch Minh chỉ vào sân, nói: "Sửa sang và tân trang lại nhà cũ một chút, hôm qua ông bà ngoại đã chuyển đến nhà dì út rồi, nhà dì út không còn chỗ dư nên đồ của em anh chuyển về nhà hết rồi, lát nữa bọn mình cùng nhau về nhà."

Phương Ngôn: "???"

Gin: thích cái cách anh ta úp sọt bé cưng =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com