TruyenHHH.com

[ĐAM MỸ] Kết hôn mười năm

Chương 48

capngagiangson

Chương 48: Lần đầu anh gặp em là mùa hè

Một đêm chờ bình minh lẽ ra phải vừa chậm vừa nhẹ nhàng nhưng vì chuyện mà bọn họ vô tình bắt gặp trong rừng, còn cả những cảnh tượng mà mà Tang Dịch Minh nói ra một cách trịnh trọng đó, bây giờ lại có thêm một vài hương vị khó tả.

Vừa rồi Phương Ngôn còn đang nghĩ đến chuyện đưa tay ra hứng lấy những ngôi sao nhưng bây giờ lại không thể nhìn thẳng được nữa. Cậu luôn cảm thấy màn đêm trên đầu mình ngày càng thấp và nặng hơn, thứ hiện diện trên đó không phải là sao mà là những ánh mắt đang nhìn trộm, rõ ràng cậu và Tang Dịch Minh không làm gì cả nhưng vẫn cảm thấy chột dạ.

May mà mọi thứ đã trở lại bình thường sau khi bọn họ quay lại đỉnh núi, hai chiếc đèn lồng vẫn đang treo trên lan can, một trong số đó đã bị gió thổi bay ra bên ngoài lan can. Hai chiếc đèn lồng thỉnh thoảng sẽ va vào nhau cách một hàng rào kim loại, ngay cả những tua rua bên dưới cũng đang xoắn lại với nhau không nỡ rời xa.

Phương Ngôn không để ý đến đèn lồng mà đi về phía chắn gió, sau đó ngồi xuống bậc thềm chờ bình minh.

Cậu tưởng rằng mình sẽ buồn ngủ nhưng trong mấy tiếng đợi bình minh sau đó, Phương Ngôn vẫn luôn rất tỉnh táo, sau khi ly hôn, chưa có lúc nào mà cậu tỉnh táo hơn đêm nay.

Tang Dịch Minh lại càng không buồn ngủ, hai người nói chuyện rất nhiều, Phương Ngôn nói một câu thì Tang Dịch Minh sẽ đáp lại một câu, dường như những lời chưa nói trong suốt nhiều năm kết hôn đều được bù đắp lại hết trong một lần.

Nhưng bọn họ cũng không vội vàng mà lại nói chuyện rất chậm.

Lúc trời không lạnh, hai người sẽ ngồi trên bậc thềm trò chuyện, nếu trời lạnh thì sẽ đứng dậy đi lại và vận động cho ấm.

Khoảng hơn năm giờ sáng, màu đen tuyền trên đỉnh đầu bắt đầu từ từ phai thành màu xanh xám, sau sáu giờ, màu xanh xám cũng nhạt dần đi. Trên bầu trời trong thành phố, một vệt màu vàng vạch ra trước tiên, chia trời và đất thành hai nửa. Bắt đầu từ một khe hở, màn trời loang ra phía trên một vùng rộng lớn mang sắc tím xanh pha cam, phía dưới khe hở là thế gian đang dần sáng lên và tỉnh giấc.

Phương Ngôn thích buổi sớm này, mùi sương mù trong khoang mũi kéo theo mùi tươi mát của cỏ cây chỉ trên đỉnh núi mới có, những người dậy sớm đi leo núi lần lượt đi đến đỉnh núi, những người mang theo máy ảnh đến đây đã tìm được góc chụp tốt nhất.

Có người đang hít thở sâu, có người đang lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh, cũng có người nói chuyện với âm thanh rất nhỏ, như thể rất sợ làm ồn đến mặt trời vừa ló dạng và những người đang ngắm mặt trời.

Mãi cho đến khi đàn chim đột ngột vọt lên cao, sự tĩnh lặng trong khu rừng trên đỉnh núi mới bị phá vỡ, mặt trời cũng trở nên sáng hơn.

Phương Ngôn đã không còn cảm thấy lạnh nữa, đợi một đêm như vậy cực kỳ đáng, cậu muốn nhìn mặt trời mọc nhiều hơn nữa.

Tang Dịch Minh đột nhiên nói: "Phương Ngôn, bọn mình tái hôn nhé?"

"Không cần." Phương Ngôn nhìn mặt trời trả lời rất dứt khoát, mỉm cười từ chối: "Tôi thích trạng thái hiện tại, tôi cảm thấy rất thoải mái."

Tang Dịch Minh cũng biết là mình quá vội vàng, anh chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa thời điểm cũng không thích hợp. Thế nhưng ánh mặt trời trong mắt quá sáng, anh nhìn mặt trời mà không nghĩ ra được điều gì khác muốn làm. Suy nghĩ muốn tái hôn với Phương Ngôn trong lòng Tang Dịch Minh rất mạnh mẽ, vậy nên đã mở miệng nói ra, anh cũng biết là Phương Ngôn sẽ từ chối.

Tang Dịch Minh nhìn Phương Ngôn rồi lại nhìn mặt trời mọc, sửa miệng: "Nếu như em thích trạng thái hiện tại, vậy thì bọn mình cứ sống như vậy, đến khi nào em muốn thay đổi một cách sống khác thì hãy nói với anh."

Ánh sáng trên mặt Phương Ngôn cũng tươi mới, cậu mỉm cười đáp lại một tiếng "Được" rồi lại nói: "Nếu như tôi muốn thay đổi thì tôi sẽ nói cho anh biết."

-

-

Sau khi về nhà, bà ngoại nghe nói bọn họ đã đợi cả đêm trên núi chỉ để ngắm bình minh thì sờ lên bàn tay lạnh buốt của Phương Ngôn.

"Ở trên núi cả đêm, hai đứa không lạnh à?"

Phương Ngôn lắc đầu: "Không lạnh ạ."

Bà ngoại nói: "Thế mới bảo là thanh niên, nhiệt huyết dồi dào thật."

Câu nói này của bà ngoại cực kỳ bình thường nhưng nghe vào tai Tang Dịch Minh lại thành một ý nghĩa khác. Anh nhìn sang Phương Ngôn, Phương Ngôn đang quay lưng về phía anh nên không thể đáp lại anh bằng ánh mắt.

Cả đêm không ngủ nên bây giờ cũng buồn ngủ rồi, Phương Ngôn tắm nước nóng xong thì về phòng nằm xuống, Tang Dịch Minh cũng đi tắm và ngủ ở ghế sofa bên ngoài.

Bà ngoại đưa Đại Tuấn và Nguyên Bảo ra sân chơi, đóng cửa lại để không quấy rầy hai người bọn họ ngủ.

Sau khi chụp ảnh ở vùng khác xong, buổi chiều Thê Nam về nhà. Lần này hắn đi sa mạc nên lúc về cả người vẫn đầy bụi bặm, trong mắt còn có cát, vừa đến nhà bà ngoại là đi vào phòng chứa đồ lục tung hết lên.

Tang Dịch Minh vẫn đang ngủ, Phương Ngôn tỉnh dậy trước, vừa ngáp vừa đứng trước cửa phòng chứa đồ hỏi Thê Nam tìm gì. Tay Thê Nam vẫn không ngừng lục lọi, hắn nói muốn tìm một vài bức ảnh từng chụp hồi nhỏ.

Mặc dù Phương Ngôn nghe nói Triều Ngạn Ninh đã trở lại nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được, Thê Nam không nói rõ cụ thể đang tìm ảnh gì nhưng không biết vì sao, Phương Ngôn có một trực giác rằng ảnh mà Thê Nam đang tìm là ảnh Triều Ngạn Ninh hồi nhỏ.

Từ lúc lên tiểu học là Thê Nam đã có máy ảnh riêng, hắn thích chụp ảnh nên album ảnh trong nhà cực kỳ cực kỳ nhiều. Từ nhỏ đến lớn, bất kể Thê Nam có chụp gì thì đều được bà ngoại giữ gìn cẩn thận, đầy đủ bảy tám thùng liền, bên trong đều là album ảnh lớn nhỏ được xếp chồng lên nhau.

Album ảnh không được sắp xếp theo năm nên khi tìm cũng hơi tốn sức, Phương Ngôn đi vào tìm phụ hắn, quả nhiên đã nghe Thê Nam nói là muốn tìm ảnh của Triều Ngạn Ninh.

"Anh ơi, chuyến đi sa mạc chụp ảnh lần này của anh có suôn sẻ không?"

"Vẫn ổn, muộn hơn vài ngày so với kế hoạch."

"Có phải gần đây anh có chuyện gì phiền lòng không? Sắc mặt anh trông không được tốt lắm."

"Rõ ràng vậy sao?" Thê Nam mỉm cười: "Có lẽ là bị gió trên sa mạc thổi, những người đi cùng lần này đều đen đi nhiều, y như than vậy."

Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, lại nói về chuyện kỳ lạ gặp phải trên đường đi chụp ảnh, xe bị chết máy, cơm ăn không no, đồ đạc mang theo đều đầy cát, nói lan man nhưng lại cứ không nói về chính mình.

Phương Ngôn biết gần đây chắc chắn Thê Nam có chuyện gì đó nhưng Thê Nam không nói, có hỏi thế nào cũng không ra nên cậu chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

"Nếu không bận thì cứ nghỉ ngơi đi, chạy khắp nơi mệt biết bao nhiêu." Phương Ngôn nói: "Trông anh có vẻ gầy đi nhiều lắm, dì út và bà ngoại vẫn chưa gặp anh, nếu không thì sẽ đau lòng chết mất."

"Về nhà tĩnh dưỡng vài ngày là khoẻ thôi." Thê Nam không quá để tâm: "Sau khi chụp xong loạt ảnh này đúng là anh cũng định nghỉ ngơi, mùa đông có thể phải đi Nam Cực chụp ảnh với Tang Dịch Minh nữa kìa."

"Hai anh định đi Nam Cực chụp ảnh á?" Phương Ngôn đặt đồ trong tay xuống, cậu vẫn chưa nghe Tang Dịch Minh nói đến.

"Gần đây Tang Dịch Minh đang làm một dự án, nghe bảo là phải đi Nam Cực chụp ảnh, trước đó anh ấy có hỏi anh trên WeChat là mùa đông năm nay có thể dành thời gian ra không, nếu dành ra được thì đi chụp cùng bọn họ."

"Anh ấy chưa nói với em."

"Chắc là vẫn chưa quyết định xong, anh ấy nói kế hoạch quảng cáo cuối cùng vẫn đang bàn bạc với khách hàng, cũng chỉ nói trước thời gian với anh thôi."

Thê Nam đổ hết album ảnh trong thùng ra, nhanh chóng lấy ra cuốn album mà hắn đang tìm, không nói gì thêm với Phương Ngôn mà ôm trong lòng đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay lại.

"Cậu thu dọn mấy album ảnh này giúp anh tí nhé, anh vẫn còn chút việc nên đi trước đây, buổi tối không ở nhà."

"Anh." Phương Ngôn gọi Thê Nam đang chuẩn bị đi lại, cậu biết Thê Nam từ nhỏ đến lớn đã rất có chủ kiến rồi nhưng vẫn nói: "Có việc gì thì cứ nói với em, đừng nín nhịn."

Thê Nam 'Ừm' một tiếng, nói một câu "Hai ngày nữa cùng đi uống rượu" rồi rời đi.

Tang Dịch Minh thức dậy, sau đó vào phòng chứa đồ giúp Phương Ngôn sắp xếp album ảnh.

"Ảnh anh tôi chụp nhiều thật đấy, ai cũng có, có rất nhiều người tôi còn không quen."

"Hồi nhỏ cậu ấy cầm máy ảnh trên tay, nhìn thấy gì là chụp nấy, có lần ông cụ hàng xóm trong khu phố này qua đời, cậu ấy chen vào định chụp ảnh suýt nữa thì bị đánh, dì út và dượng út của em phải túm cậu ấy ra."

Phương Ngôn cười thành tiếng: "Anh tôi còn từng làm chuyện như vậy à?"

"Cậu ấy đã làm không ít việc đáng đánh."

"Anh ấy từ nhỏ đã nghịch rồi."

Nói đến chuyện của Thê Nam, Tang Dịch Minh rất lơ đãng, anh không ngừng lật album ảnh một cách chậm rãi, muốn tìm thêm ảnh của Phương Ngôn hồi nhỏ nhưng lại rất ít. Hồi nhỏ Phương Ngôn không thích chụp ảnh, phần lớn chỉ xuất hiện trong ảnh chụp chung của gia đình. Tang Dịch Minh khó khăn lắm mới tìm được một bức nên rút ra đặt riêng bên cạnh, chuẩn bị thu gom tất cả những bức ảnh có Phương Ngôn vào một cuốn album.

Phương Ngôn ngồi xếp bằng trên sàn nhà, Tang Dịch Minh ngồi xổm bên cạnh cậu, hỏi Phương Ngôn ngồi trên sàn có lạnh không.

Phương Ngôn nói không lạnh, còn hỏi anh có muốn ngồi không.

Tang Dịch Minh rút hai tờ khăn giấy trên bàn bên cạnh ra trước, lau sạch sàn nhà rồi mới ngồi xuống sát rạt Phương Ngôn, đầu gối chạm vào đầu gối Phương Ngôn, đùi chạm vào đùi Phương Ngôn.

Cách hai lớp vải, Phương Ngôn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ quá cao trên người Tang Dịch Minh. Cậu nhích mông sang bên cạnh một chút, cách xa Tang Dịch Minh ra một chút.

Phương Ngôn vừa mới di chuyển, Tang Dịch Minh cũng lập tức di chuyển theo, lại gần Phương Ngôn lần nữa.

"Chỗ này vẫn chưa lau, bẩn mà anh vẫn ngồi à?" Phương Ngôn cười anh.

Tang Dịch Minh nói: "Ở cạnh em là được."

Nhiệt độ trên chân nóng thì cứ để nóng vậy đi, Phương Ngôn không nhích nữa mà lại hỏi: "Nghe anh tôi nói mùa đông hai người định đi Nam Cực chụp ảnh à?"

"Anh em nói với em rồi hả?" Tang Dịch Minh vừa lật ảnh vừa nói: "Anh còn đang định đợi chốt xong kế hoạch quảng cáo mới nói với em, ấn định thời gian vào kỳ nghỉ đông của em. Đến lúc đó bọn mình đi cùng nhau, qua một khoảng thời gian nữa bọn mình làm đơn xin thị thực Argentina và Chile, còn phải đặt vé tàu trước nữa."

Một lúc lâu không nghe thấy Phương Ngôn trả lời, Tang Dịch Minh nói tiếp: "Em không nói gì thì anh xem như em đồng ý rồi nhé, em đi cùng anh."

"Đi chứ." Phương Ngôn trả lời dứt khoát: "Sao lại không đi."

Tang Dịch Minh mỉm cười, tay vẫn đang lật cuốn album ảnh màu xanh lá cây cũ kỹ không bắt mắt, ánh mắt dán chặt vào một bức ảnh có Phương Ngôn.

Đó là ảnh hồi nhỏ của Phương Ngôn, bức ảnh cũ dường như đã từng bị ngâm nước nên ở giữa có một lớp gợn sóng màu nâu xiêu vẹo, các góc cũng đã ố vàng.

Nhìn góc chụp thì có lẽ là ảnh chụp vội, một người phụ nữ mặc váy dài đang đứng ở cổng sân, tay trái đang kéo vali, tay phải dắt tay một cậu bé, là Phương Ngôn và mẹ sắp sửa rời khỏi nhà bà ngoại.

Phông nền là một buổi sáng mùa hè, hàng cây dương ở hai bên ngõ xanh tươi tươi tốt, những đốm sáng nhỏ vụn rơi xuống nền xi măng mang theo ánh vàng.

Tang Dịch Minh chỉ xem ảnh thôi mà dường như cũng có thể nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng chim hót vào mùa hè năm đó.

Hồi nhỏ Phương Ngôn trông rất trắng trẻo sạch sẽ, mặc cả cây denim vừa cưng vừa ngầu, khuôn mặt trẻ con búng ra sữa, vì sắp sửa phải đi nên rất không vui mà cứ cúi đầu mãi, vừa dẩu môi vừa phồng má.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt đang căng lên của Phương Ngôn nhỏ, muốn thử xem có cảm giác vừa mềm vừa nhẵn hay không.

Tang Dịch Minh nghĩ như vậy và cũng làm như vậy, gập ngón trỏ lại gõ lên đôi má phồng lên của người tí hon trong ảnh, anh vừa gõ xong thì cũng tự bật cười trước.

"Anh cười gì vậy?" Phương Ngôn liếc Tang Dịch Minh một cái.

Tang Dịch Minh chỉ vào bức ảnh, đưa cho Phương Ngôn xem: "Em có còn ấn tượng gì với bức ảnh này không?"

Phương Ngôn lại gần Tang Dịch Minh, nhìn một lúc rồi gật đầu: "Có ấn tượng chứ, năm đó tôi bảy tuổi, nghỉ hè đến nhà bà ngoại chơi, trường sắp sửa khai giảng nên mẹ đến đón tôi về."

Những gợn sóng xiêu vẹo màu nâu trong bức ảnh đã bị ngâm nước liên tục lan đến cánh tay nhỏ nhắn trắng và gầy của Phương Ngôn, Tang Dịch Minh dùng ngón tay xoa lên đó nhưng những vết màu nâu trong bức ảnh lại không thể xóa đi được.

Anh nói: "Trước đây em có nói lần đầu tiên gặp anh là vào mùa đông, khi anh đến ga xe lửa đón em, thật ra lần đầu anh gặp em là mùa hè, chính là cái lần trong ảnh."

"Hả?" Phương Ngôn hoàn toàn không có ấn tượng gì, một chút cũng không có: "Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ, nếu như từng gặp anh thì hẳn là phải có ấn tượng mới đúng, tôi chỉ nhớ ông nội chứ không nhớ đã từng gặp anh."

"Chiếc taxi này." Tang Dịch Minh lại chỉ vào con hẻm ở góc trên bên phải bức ảnh, bên trong ngoài Phương Ngôn và mẹ ra còn chụp trúng một góc của chiếc taxi: "Lúc đó anh đang ngồi trên chiếc taxi đó, còn nhìn thấy em khóc nhè qua cửa sổ xe."

Phương Ngôn lấy bức ảnh từ tay Tang Dịch Minh, muốn nhìn chiếc taxi đó cẩn thận hơn nhưng lại ở quá xa, ngoài thân xe màu xanh và những đốm sáng phản chiếu trên kính trước ra thì cậu không nhìn thấy gì cả.

"Hoá ra chúng ta đã gặp nhau sớm như vậy, mặc dù chỉ là từ một phía." Phương Ngôn nói.

"Vậy nên cái lần ở ga xe lửa anh không dám nhận em, em trông không hề giống đứa trẻ trắng trẻo sạch sẽ trong ấn tượng của anh, cũng không giống với bức ảnh mà anh em gửi cho anh."

"Vậy lúc đó anh nghĩ thế nào?"

"Muốn nghe lời thật lòng không?" Tang Dịch Minh hỏi.

Ý của câu này là lời thật lòng không dễ nghe đâu, nhưng Phương Ngôn vẫn tò mò: "Muốn nghe lời thật lòng, anh nói tôi nghe thử xem."

"Xấu hơn hồi nhỏ."

Phương Ngôn bị Tang Dịch Minh chọc cười, đương nhiên cậu biết mùa đông năm đó mình xấu đến mức nào, gầy đét như con khỉ khô.

Cậu đặt bức ảnh xuống, Tang Dịch Minh lại lấy nó lén lút nhét vào túi mình, sau đó nhanh chóng giơ ngón tay lên, chọc vào cái má đang cười của Phương Ngôn.

Vừa mềm vừa nhẵn lại còn nảy, cảm giác thật sự rất dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com