TruyenHHH.com

Đại Mộng Quy Ly

Chương 28: Cố nhân về (1)

PhongHuyenNguyetHa

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ của căn nhà gỗ trên đảo giữa hồ, chiếu vào bên trong, không gian yên tĩnh.

Triệu Viễn Châu nằm trên giường, chậm rãi mở mắt, vừa nhìn đã thấy gương mặt đang say ngủ của Văn Tiêu ở bên cạnh. Hắn đưa tay lên, định xoa đầu nàng, nhưng còn đang do dự thì Văn Tiêu đã tỉnh dậy. Triệu Viễn Châu vội vàng rút tay lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Văn Tiêu thấy hắn tỉnh, lập tức lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Triệu Viễn Châu yếu ớt ngồi dậy, Văn Tiêu vội vàng đứng dậy đỡ lấy hắn. Triệu Viễn Châu đưa tay ôm lấy chỗ tim bị kiếm đâm trước đó, nơi ấy vẫn còn vết máu. Hắn thuận thế tựa đầu vào người Văn Tiêu, vẻ mặt buồn bã: "Chắc là sắp chết rồi nhỉ? Thanh Vân Quang Kiếm của Tiểu Trác đại nhân thật lợi hại."

"Ngươi không phải là đại yêu sao, sao bị đâm hai kiếm mà đã sắp chết rồi?" Văn Tiêu trong lòng vừa lo vừa sợ, đã không còn sắc bén như trước, nên không nhận ra khóe miệng Triệu Viễn Châu thoáng hiện nụ cười xảo quyệt khi tựa vào nàng.

Trác Dực Thần sải bước đi tới, lập tức kéo mạnh Triệu Viễn Châu dậy, thuận tay đẩy Văn Tiêu ra. Trác Dực Thần đỡ lấy Triệu Viễn Châu, lạnh giọng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, muốn chết thì cũng đừng chết trong lòng Văn Tiêu."

Triệu Viễn Châu giả vờ tủi thân: "Không sao, ta sống quá lâu rồi, cũng thấy chán. Trùng hợp thay, ta chỉ có một chữ 'Chán' trong tên."

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng: "Người như tên."

Triệu Viễn Châu buồn bã nói: "Ừm... ta tội ác sâu nặng, sớm nên chết rồi. Vậy nên, Văn Tiêu, đừng vì ta mà buồn."

Lúc này, Văn Tiêu vẫn chưa nhận ra Triệu Viễn Châu đang diễn trò, ánh mắt nàng dần trở nên mờ tối. Thấy Văn Tiêu không nỡ để bản thân chết, trong lòng Triệu Viễn Châu tràn ngập một niềm vui bệnh hoạn. Hắn nhìn Văn Tiêu, lại tăng thêm độ kịch cho màn diễn, tiếp tục nói với giọng trầm: "Còn nhớ ta từng kể cho ngươi nghe truyền thuyết Đại Hoang không? Yêu quái chết đi, sẽ hóa thành mặt trời, mặt trăng, sao trời..."

Văn Tiêu ngẩn ra, nhớ lại những lời hắn từng nói, trong lòng cảm thấy buồn bã.

Triệu Viễn Châu tiếp tục: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết dễ dàng đâu, ta sẽ luôn ở bên ngươi. Ta cũng có thể biến thành mưa, sau này cứ vào ngày mưa, là ta đến bên ngươi rồi..."

Triệu Viễn Châu làm động tác như muốn nhắm mắt lại, Văn Tiêu bị xúc động, mi mắt ướt dần, đại yêu đối với nàng mà nói là người thân đã mất rồi lại được gặp lại. Nàng mở miệng, giọng mang theo nghẹn ngào: "Ta không thích ngày mưa, mà ngươi chẳng phải đã hứa với ta sẽ không chết dễ dàng sao."

Trác Dực Thần nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức không nói lời nào mà đảo mắt một cái, chỉ thấy nơi ngực Triệu Viễn Châu, nơi hắn đang che tay, những ký tự vàng đang sáng lên, vết máu trên áo hắn cũng biến mất. Trác Dực Thần một tay đẩy Triệu Viễn Châu ra: "Ngươi thật là, quá đỗi vô lý!"

Triệu Viễn Châu nhìn Trác Dực Thần phát hiện sự thật, lập tức cảm thấy hối hận, lấp liếm: "Trác đại nhân đến là để cảm ơn ta cứu mạng sao? À, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi."

Văn Tiêu lúc này mới nhận ra Triệu Viễn Châu lại đang diễn trò, nàng định như trước mở miệng mắng hắn vài câu, nhưng lại phát hiện trong lòng mình không còn giận hắn vì việc lừa dối nữa, mà cuối cùng cảm thấy yên tâm, may mà... hắn đang diễn trò.

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Châu, nghiêm túc hỏi: "Ngày xưa ngươi vì sao giết cha huynh ta, lời 'bất đắc dĩ' mà Ly Luân nói là ý gì?"

Văn Tiêu nhớ lại giấc mơ của mình, trong giấc mơ, Triệu Viễn Châu dường như bị oán khí chi phối, không thể tự kiểm soát bản thân.

Triệu Viễn Châu nói: "Ta đã nói với ngươi, ta là một chiếc bình, dùng để chứa đựng oán khí của thiên địa, vào những thời khắc đặc biệt, ta sẽ không thể kiểm soát được oán khí."

Trác Dực Thần cúi mắt: "Nhưng giết người chính là giết người. Thế gian này có quá nhiều người không thể tự kiểm soát bản thân, có người vì nghèo túng mà cướp bóc, vì thù hận mà giết chóc, vì bị đẩy đến đường cùng mà làm ác. Ngay cả Nhiễm Di cũng vì bị hại bởi Tề lão gia mà phải cầm dao giết người. Nhưng đây không phải lý do để họ thoát khỏi tội lỗi."

Văn Tiêu cảm thấy phức tạp trong lòng, nàng biết Trác Dực Thần nói không sai.

Triệu Viễn Châu nhìn Trác Dực Thần, mở miệng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại kiên định: "Trác đại nhân không cần lo lắng, khi ta lấy lại được Bạch Trạch Lệnh, những gì nợ ngươi, ta nhất định sẽ trả lại, những gì đã hứa với ngươi, ta sẽ nhất định làm."

Hắn đã quyết định sẽ chết, chỉ là trước khi chết, vẫn còn một số chuyện cần làm.

Văn Tiêu kiềm chế cảm xúc phức tạp trong lòng, chuyển chủ đề: "Được rồi, ân oán của các ngươi, để sau này từ từ tính, chúng ta còn phải đi tìm Bùi đại nhân hội hợp, trở về phục mệnh. Hắn thì sao?"

Văn Tiêu chỉ vào Tề lão gia đã bị trói lại và vẫn còn hôn mê dưới đất.

Trác Dực Thần nói: "Hắn phạm tội giết người, không liên quan đến yêu quái, mang về để Đại Lý Tự xử lý đi."
_____________________

Tiếng kêu khóc thảm thiết và tiếng van xin cứu mạng không ngừng vang lên trong ngục của Sùng Võ Doanh. Quân sư đi trước, Chân Mai đi theo sau.

Hai binh sĩ khiêng một chiếc cáng phủ khăn trắng từ cuối hành lang đi tới, gặp Chân Mai và quân sư, lập tức dừng lại, nghiêng người quỳ xuống tránh đường.

Quân sư liếc nhìn xác chết trên cáng phủ khăn trắng.

Binh sĩ lập tức kính cẩn giải thích: "Bẩm đại nhân, tù nhân vì đau đớn không chịu nổi, đã đập đầu vào tường tự sát."

Quân sư ừ một tiếng, tiếp tục đi tiếp.

Chân Mai do dự: "Lão sư, mấy ngày gần đây số người chết càng ngày càng nhiều, lão sư có muốn xem lại đơn thuốc không?"

Quân sư hơi không vui: "Sùng Võ Doanh có nhiều người như vậy, đủ để chết rồi, sợ cái gì!"

Chân Mai vẻ mặt vẫn có chút lo lắng.

Quân sư lại nói: "Nghe nói, Tập Yêu Ti có phá án thủy quái trong thời gian quy định của quân lệnh, có đúng không?"

Chân Mai lập tức gật đầu: "Đúng vậy."

Quân sư liếc nhìn Chân Mai, nói: "Ngươi cử người chặn đường họ khi họ trở về báo cáo đi."

"Lão sư có ý gì? Ta ngu muội, xin lão sư chỉ rõ."

Quân sư có chút không kiên nhẫn với sự ngu ngốc của Chân Mai: " Quân lệnh này trong năm ngày qua ban đầu là do Ngô Ngôn ép họ phải lập, bọn họ vì muốn sống sót, đã đoàn kết lại mới nhanh chóng phá án. Nhưng trong mắt ta, họ vẫn chỉ là một đám côn trùng. Côn trùng gặp nguy hiểm, mới tụ lại chặt chẽ, mà ta chính là muốn bọn chúng càng gần nhau càng tốt. Đốt lửa cho thật mạnh, kiến trong chảo nóng không có chỗ để trốn, chỉ có thể tin tưởng và dựa dẫm vào nhau."
_____________

Triệu Viễn Châu và nhóm người vội vã lên đường. Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu đi phía trước, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Châu đi phía sau. Trác Dực Thần nhìn bóng lưng Văn Tiêu, cúi đầu suy nghĩ. Chẳng mấy chốc, y không nhịn được, quay đầu hỏi Triệu Viễn Châu: "Hỏi ngươi một câu."

Triệu Viễn Châu ngạc nhiên vì Trác Dực Thần lại chủ động hỏi mình, hắn mặt đầy tự đắc, vội vàng lợi dụng cơ hội này trêu đùa: "Không ngại hỏi, trẻ nhỏ có thể dạy."

Trác Dực Thần nhắm mắt lại: "Không giống."

Lần này đến lượt Triệu Viễn Châu cảm thấy khó chịu, hắn quá muốn biết Trác Dực Thần sẽ hỏi mình câu gì, vì vậy chủ động nói: "Ngươi hỏi đi."

Trác Dực Thần hạ mắt, không có phản ứng.

Triệu Viễn Châu lo lắng đến mức tim đập thình thịch, cầu xin Trác Dực Thần: "Xin ngươi đó."

Trác Dực Thần ngẩng mắt, cuối cùng mở miệng hỏi: "Văn Tiêu thể chất... cảm giác tốt lên một chút. Là vì sao vậy?"

Triệu Viễn Châu thật sự quá muốn biết Trác Dực Thần sẽ hỏi gì, nhưng không nói mình sẽ trả lời. Hắn cố tình bắt chước dáng vẻ của Trác Dực Thần lúc nãy, nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh: "Ngươi đừng hỏi nữa."

Trác Dực Thần bất đắc dĩ: "Ngươi!"

Văn Tiêu nghe thấy tiếng cãi vã của hai người, quay lại nhìn họ: "Hướng Vương dặn chúng ta trước giờ ngọ phải trở về báo cáo, hai người đi chậm thế này, không muốn giữ đầu à?"

Vừa dứt lời, một bóng người lao tới, vừa chạy vừa hét lên: "A, cứu mạng!"

Bóng người đó ngã lăn ra đất bên vệ đường. Mọi người nhìn kỹ, hóa ra là Bạch Cửu.

Tất cả dừng lại.

Bùi Tư Tịnh bước lên đỡ Bạch Cửu, nghi hoặc nói: "Bạch Cửu? Sao ngươi lại ở đây?"

Bạch Cửu nhìn thấy mọi người, trên mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức chạy tới, trốn sau lưng Bùi Tư Tịnh. Gương mặt cậu đầy sợ hãi và tủi thân, mở miệng bắt đầu tố cáo:

"Gặp được các người thật là tốt quá! Sợ chết mất thôi! Ta vẫn luôn ở Tập Yêu Ti chờ các người. Bọn họ nói, nếu các người không về báo cáo trước buổi trưa, tất cả mọi người đều phải mất đầu. Ta lo lắng, lỡ như các người bỏ rơi ta mà chạy trốn, vậy chẳng phải Tập Yêu Ti chỉ có mỗi mình ta gặp xui xẻo sao!"

Bạch Cửu nói một cách thản nhiên, hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang nói xấu người khác ngay trước mặt họ. Cậu tiếp tục:

"Vậy nên ta mới chạy ra ngoài định đón các người giữa đường, không ngờ lại đi lạc, vô tình lạc vào miếu Sơn Thần đằng kia-"

Mọi người nín thở lắng nghe. Sau đó, tiếng hét chói tai của Bạch Cửu vang lên, như muốn làm nổ tung đỉnh đầu của tất cả.

"Trong đó có một đại yêu quái!"

______________

Mọi người theo Bạch Cửu đi đến trước cửa miếu, ai nấy đều trở nên cảnh giác. Trác Dực Thần nhìn ngôi miếu Sơn Thần bị bỏ hoang trước mặt. Dù hoang tàn, nơi này vẫn yên tĩnh, không có gì khác thường. Nhưng vì Bạch Cửu nói đã thấy yêu quái, Trác Dực Thần vẫn cẩn thận nắm chặt kiếm Vân Quang, đi ở phía trước.

Không ai phát hiện, cách đó không xa có bóng đen lờ mờ; một nhóm sát thủ mặc đồ đen đang tiến về phía ngôi miếu.

Miếu Sơn Thần đã bị bỏ hoang, trong sân có vài ngôi nhà, mạng nhện giăng đầy, cảnh vật tiêu điều, bừa bộn, tượng thần thì đổ ngã. Mọi người tản ra tìm kiếm cẩn thận một lượt, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của yêu quái. Vân Quang Kiếm của Trác Dực Thần cũng không cảm nhận được chút yêu khí nào.

Trác Dực Thần nói: "Không có yêu quái."

Bạch Cửu co ro phía sau lưng y, run rẩy: "Thật sự không có sao? Thật sự không có sao?"

"Có mà." Văn Tiêu mỉm cười, chỉ vào Triệu Viễn Châu rồi nói: "Một con to thế này đây."

Triệu Viễn Châu nhếch môi cười gượng: "Hừ, không buồn cười chút nào."

__________________

Hơn mười sát thủ áo đen đang định lẻn vào miếu Sơn Thần thì bất ngờ một thanh đao lớn chắn ngang trước mặt bọn chúng. Người cản đường là một thiếu niên tóc tai bù xù, trông tuổi không lớn, nét mặt toát lên vẻ anh khí, sáng sủa và phóng khoáng, nhưng lại để râu quai nón đầy mặt, lông tóc toàn màu vàng kim. Y phục trên người cậu ta cũng được khâu từ da lông thú, trông không khác gì một kẻ hoang dã trẻ tuổi. Lúc này, thiếu niên cầm một con dao chặt lớn, bước lên chắn trước cửa miếu, chĩa thẳng vào đám sát thủ áo đen đang đến.

"Ngọn núi này là ta 'mở', con đường này là ta 'trồng'. Muốn qua đây-" Thiếu niên mở miệng, giọng nói trầm vang, đầy khí thế.

Sát thủ nghe vậy, nụ cười tràn đầy khinh thường: "Một tên sơn tặc nhỏ bé, không biết sống chết."

Dám! Dám! Nói cậu ta là hai chữ đó! "Ta khinh!" Thiếu niên chộp lấy cánh tay kẻ vừa sỉ nhục mình, rồi nhấc bổng hắn lên, ném mạnh xuống đất, cát bụi bắn tung tóe.

Thiếu niên vẫn thở phì phò, cơn giận của cậu chưa nguôi. Cậu ngẩng đầu nhìn những sát thủ áo đen còn lại, ánh mắt như dã thú nhắm vào con mồi, khiến những kẻ đó không khỏi dựng tóc gáy. Tiếp theo là những tiếng "ầm ầm" của vật nặng rơi xuống đất, xen lẫn với tiếng hét thảm liên tiếp vang lên.

-----

Khụ, xin lỗi mọi người vì mấy hôm nay mất tăm mất tích. Lý do là vì tui đi đọc truyện trên Lofter cái xong nghiện mấy hôm liền, liên tiếp mấy hôm nay toàn đi tìm truyện đọc và dịch. Cụ thể là mấy tấm ảnh bên dưới:)))


Tui chính thức nghỉ tết rùi mọi người ạ! Tui hứa ngày mai chuộc tội đăng full chương 5! 😖😖😖

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com