TruyenHHH.com

Dai Mong Quy Ly

Đêm trăng, trong rừng sâu, Tề tiểu thư đeo bọc hành lý, cùng Nhiễm Di bỏ trốn. Không xa phía sau họ, Tề lão gia dẫn theo đám thợ săn yêu đuổi tới.

Bọn thợ săn yêu vừa xách đèn lồng len lỏi trong rừng, vừa lớn tiếng hô: "Thợ săn yêu ở đây, yêu mộng liên truy, hiện nguyên hình!" Âm thanh vang vọng tứ phía.

Khi Tề tiểu thư tỉnh lại, nàng bị gia nhân giữ chặt, chặn lại ở đại sảnh. Nhìn ra ngoài, thợ săn yêu đang đốt hương khắp sân, làm phép hóa thi trấn yêu, khói trắng bốc lên. Giữa sân, Nhiễm Di bị trói chặt, vừa ngửi thấy mùi hương đã lập tức ngã xuống, co giật, nôn mửa không ngừng.

Thợ săn yêu cam đoan, chẳng mấy chốc, con yêu này sẽ chết hẳn, đến xương cũng không còn.

Tề tiểu thư vội quỳ sụp trước mặt Tề lão gia: "Cha, con xin cha, tha cho huynh ấy! Cha ơi, con cầu xin cha, tha cho huynh ấy đi!"

Tề lão gia không hề động lòng.

Nhiễm Di không muốn phát ra tiếng kêu đau đớn, hắn cắn chặt môi, máu tươi trào ra. Tiếng rên rỉ nghẹn ngào của hắn lọt vào tai Tề tiểu thư, như dao cứa vào tim nàng. Nàng phủ phục bên chân lão gia, khóc lóc cầu xin, nước mắt thấm ướt giày ông. Nàng ngoái đầu nhìn Nhiễm Di, hắn đã đầy thương tích, cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Khi ánh mắt giao nhau, Nhiễm Di hiểu nàng định làm gì, hắn nhìn nàng chăm chú, khẽ lắc đầu. Tề tiểu thư khẽ cười, nước mắt như mưa, rồi dập đầu thật mạnh.

Run rẩy.

"Cha! Xin cha tha cho huynh ấy, con... con sẽ gả..." Tề tiểu thư nhắm mắt lại, giọng nói ngắt quãng.

Tề lão gia phất tay ra hiệu, Tề tiểu thư khẽ thở phào. Thợ săn yêu dội nước dập tắt hương đang cháy, Nhiễm Di không còn chút sức lực phản kháng, nhưng hắn vẫn kiên cường mở mắt nhìn bóng lưng Tề tiểu thư đang quỳ trên đất.

Cánh cổng lớn Tề gia khép lại, người đã rút đi hết, chỉ còn Tề tiểu thư quỳ tại chỗ, nước mắt tuôn rơi không ngừng, bờ vai run rẩy. Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời bốn phía, từ nay chỉ mong hắn có thể sống tự do thay nàng, không cầu gì khác.

Về sau, Đạm Yên và bọn họ cũng bị giết, trong ngôi nhà này chỉ còn lại mỗi nàng. Nhiễm Di không bao giờ xuất hiện nữa, ngay cả trong mơ nàng cũng không gặp lại hắn. Hắn bị thương nặng như vậy, Tề tiểu thư lo hắn dữ nhiều lành ít.

Đành chấp nhận số phận thôi, nếu nàng chưa từng có những ngày tự do...

Nhưng số phận đã dành cho nàng sự dịu dàng cuối cùng, ví như khoảnh khắc này, nàng lại gặp được Nhiễm Di.

Thuyền khẽ chòng chành trên mặt nước, trời đất tĩnh lặng, họ nằm trên giường, cùng chờ đợi cái chết, giờ đây, cuối cùng cũng chỉ còn hai người bọn họ.

Tề tiểu thư thều thào: "Gặp được huynh là điều hạnh phúc nhất trong đời ta, ta chưa từng hối hận. Cảm ơn huynh đã cho ta giấc mộng đẹp nhất."

Nhiễm Di rơi lệ: "Nhưng những giấc mộng đó đã hại nàng."

Tề tiểu thư cố gắng vươn tay vuốt ve gương mặt người mình yêu, gắng nở nụ cười dịu dàng: "Ta không nói những giấc mộng ấy. Ta nói là hiện tại, khoảnh khắc này. Từ ngữ ta thích nhất chính là mộng đẹp thành thật. Nghĩ đến thôi cũng thấy hạnh phúc."

Giọng của Tề tiểu thư càng lúc càng nhỏ, đôi mắt dần khép lại, tay buông thõng xuống. Nhiễm Di lòng như tro tàn, hắn bò tới, ôm chặt lấy người mình yêu. Toàn thân hắn phát ra ánh sáng mờ nhạt, từng đốm sáng rực rỡ như đom đóm từ người Nhiễm Di bay lên, lơ lửng hướng về bầu trời.

____________________

Chiếc thuyền nhỏ chở họ dần dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.

Gió thổi gợn sóng mặt hồ.

Triệu Viễn Châu nhìn những đốm sáng lấp lánh trên con thuyền xa, khẽ nói: "Hắn đã tự hủy nội đan..."

Mọi người đứng bên hồ, thấy cảnh này không khỏi cảm khái.

Trác Dực Thần thấy Văn Tiêu đang nghiêng đầu nhìn Triệu Viễn Châu, nếu Triệu Viễn Châu chính là Đại yêu lớn lên cùng Văn Khắc, vậy hắn sẽ không làm hại Văn Tiêu. Trác Dực Thần siết chặt thanh kiếm Vân Quang trong tay, rồi lại buông ra. Do dự một lát, hắn vẫn là người rời đi trước, để lại họ nói những điều cần nói.

Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu ngồi bên hồ nước, xung quanh yên tĩnh, lá rụng xào xạc.

Triệu Viễn Châu giả vờ thoải mái cười nói: "Cái đầu của Tập Yêu Ti coi như giữ được rồi. Chỉ tiếc là con cá không giữ được."

Văn Tiêu thở dài, nói: "Ít nhất khoảng thời gian cuối cùng của bọn họ là hạnh phúc."

Triệu Viễn Châu nhìn ánh nước hồ xuất thần, đột nhiên hỏi Văn Tiêu: "Hạnh phúc quan trọng sao?"

Văn Tiêu đáp: "Tất nhiên rồi."

Triệu Viễn Châu trầm ngâm nói: "Thật ra hạnh phúc không quan trọng."

Văn Tiêu không đồng tình: "Ngươi là yêu, ngươi không hiểu."

Triệu Viễn Châu lắc đầu: "Chính vì ta là yêu nên ta mới hiểu. Hạnh phúc không quan trọng, bởi vì mọi cảm xúc của con người đều quan trọng. Vui, giận, buồn, vui, bi, hoan, ly, hợp, trăm ngàn cảm xúc, vạn trạng dư vị, hòa thành một dòng sông dài, dòng sông đó gọi là đời người."

Văn Tiêu im lặng.

Triệu Viễn Châu tiếp tục nói: "Thất tình lục dục, yêu hận sân si, ngươi biết không, bất kỳ cảm xúc nào đối với yêu quái chúng ta, cũng phải tu luyện trăm năm ngàn năm mới có thể cảm nhận được. Bao nhiêu yêu quái, cả đời cũng không thể rơi một giọt nước mắt. Vậy nên, đừng cố chấp làm tất cả mọi người đều hạnh phúc nữa, hạnh phúc không quan trọng, sống nghiêm túc, chấp nhận mọi thứ, cảm nhận mọi thứ mới là quan trọng."

Văn Tiêu có chút ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Viễn Châu, dường như muốn tìm hiểu những cảm xúc phức tạp trong đó. Chiếc mặt nạ kia như trùng khớp với gương mặt hiện tại của Triệu Viễn Châu. Văn Tiêu l nhìn một lúc, bỗng ho khan, khóe miệng tràn ra máu, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Triệu Viễn Châu có chút lo lắng: "Thân thể của ngươi càng yếu hơn rồi..."

"Ngươi rất lo lắng sao?" Giọng Văn Tiêu yếu ớt.

"Đương nhiên."

"Cảm giác lo lắng này, đối với ngươi, cũng là một trải nghiệm quan trọng đúng không?"

Triệu Viễn Châu đáp: "Phải."

Văn Tiêu nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Châu: "Vậy giả vờ không quen biết ta, nhìn ta bị che mắt mà bối rối, mơ hồ, cũng là một trải nghiệm quan trọng sao?"

Triệu Viễn Châu im lặng, quay đầu tránh ánh mắt của nàng.

"Triệu Viễn Châu, ngươi không giữ lời hứa."

Triệu Viễn Châu cười phóng khoáng, nhún vai: "Lời hứa nào? Bước đi cùng nhau? Quan hệ đồng liêu?"

"Ngươi từng nói sẽ đến tìm ta."

Nụ cười nơi khóe môi Triệu Viễn Châu dần tắt. Hắn cười khẽ: "Bây giờ ta không phải đang tìm ngươi sao?"

"Vậy tại sao không nói cho ta biết ngươi là ai?"

Triệu Viễn Châu hít sâu một hơi, trầm ngâm rồi bật cười: "Ừm... coi như muốn làm quen lại với ngươi."

Triệu Viễn Châu nghiêng đầu nhìn nàng. Đôi mắt nàng sáng ngời, rực cháy, trong trẻo không chút tạp chất. Triệu Viễn Châu dường như nghe thấy tiếng tim mình đập. Trong đầu hắn thoáng hiện lên những hình ảnh, bất kể tốt hay xấu, nhất thời tràn ngập tâm trí: trên bầu trời có một vầng huyết nguyệt, máu tươi bắn lên mặt nạ của hắn, hắn cõng Văn Tiêu lúc nhỏ từ Đại Hoang đi đến Thiên Đô.

Văn Tiêu hỏi: "Ngươi thật sự sẽ nhớ đến thăm ta chứ?"

Nắm đấm của hắn chạm vào nắm đấm của Văn Tiêu.

Trên con phố phồn hoa, hắn một mình rời đi, ngoảnh lại nhìn thấy Văn Tiêu vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười vẫy tay với hắn.

Triệu Viễn Châu lặng lẽ nhìn gương mặt của Văn Tiêu, tim đột nhiên đập mạnh, cảm giác hồi hộp dữ dội khiến hắn ôm lấy ngực, khó chịu tột độ, suy nghĩ hỗn loạn, âm thanh lẫn lộn.

Văn Tiêu từng nói với hắn: "Khế ước lập bằng huyết yêu, nếu vi phạm sẽ bị thiên phạt, hồn phi phách tán."

Triệu Viễn Châu cầm bút, nhỏ máu vào lòng bàn tay, ký tên mình lên khế ước, đưa cho Văn Tiêu, đáp: "Đương nhiên là biết."

Tầm nhìn của Triệu Viễn Châu ngày càng mờ nhòe, gương mặt của Văn Tiêu trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Tình nguyện giữ mối quan hệ đồng liêu cùng bước đi với nàng... Bỗng nhiên, ngực hắn đau nhói, chân mày nhíu chặt, phun máu ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Triệu Viễn Châu dường như đã mơ một giấc mộng, trong mơ nhớ lại cảnh Triệu Uyển Nhi và hắn ngồi trên mỏm đá bên bờ biển, gió biển thổi mạnh làm tà áo bay phần phật. Khi đó, hắn ngày ngày u sầu, không tìm thấy ý nghĩa để sống, nhưng lại không thể dễ dàng chết đi, cuộc đời dài đằng đẵng trở thành một lời nguyền. Triệu Uyển Nhi đã thay đổi hắn rất nhiều, chỉ là không thể thay đổi khao khát tìm đến cái chết trong lòng hắn.

Triệu Uyển Nhi hỏi hắn: "Ngươi tin vào số mệnh sao?"

Triệu Viễn Châu đáp: "Thứ ta muốn hủy diệt chính là thứ mà Thần Nữ định sẽ bảo vệ, đây không phải là số mệnh, mà là báo ứng của ta."

Triệu Uyển Nhi nhìn hắn, khuyên nhủ: "Oán khí của trời đất có chỗ sinh ra thì cũng sẽ có chỗ quy về, huynh chỉ là bất hạnh trở thành chiếc bình chứa đó, huynh không phải là bản thân của cái ác."

Triệu Viễn Châu đã không còn để tâm nữa, thiên ý như vậy. Hắn nhìn sóng biển cuộn trào, ánh mắt lại phẳng lặng như nước chết.

"Dù sao ta cũng sớm không muốn sống nữa rồi, là ác hay thiện, còn quan trọng sao?"

Triệu Uyển Nhi thở dài, nói: "Ta biết không thể khuyên huynh, nhưng ta tin rằng, sẽ có một ngày, huynh gặp được người khiến huynh muốn tiếp tục sống."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com