Chap 211
“ Em hứa từ giờ trở đi .... dù có bất kỳ chuyện gì, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì bất kỳ lý do gì ….. em cũng sẽ không bao giờ quỳ gối dùng danh nghĩa thuộc hạ để cầu xin anh nữa” Trở về hiện tại, câu hứa năm xưa không ngừng vang vọng trong đầu, như một lưỡi dao xoáy sâu vào tim. Nước mắt cô lại rơi, nóng hổi và cay xè….. Giữa lúc còn đắm chìm trong mớ hồi ức ngổn ngang, một bàn tay bất ngờ đưa tới, nhẹ nhàng lau đi dòng lệ trên má cô. Cô chớp mắt, bàng hoàng ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt ...... Hoàng Long vẫn là ánh mắt đó, vẫn là sự điềm tĩnh khiến lòng người xao động...... _ Không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lại chạy đến đây làm loạn cái gì? Muốn chứng minh mình mạnh mẽ, hay định chứng minh là bản thân đã quen bị đánh rồi? – Giọng anh trầm thấp, pha chút bất mãn, nhưng ẩn sâu trong đó là lo lắng chẳng thể che giấu. Không đợi anh nói thêm, Diệu Anh nghiến răng chịu đau, bước tới ôm chầm lấy anh ..... Cô không còn nghĩ đến sĩ diện, không còn chống chế hay lảng tránh..... _ Ông xã .… em sai rồi… Là em có lỗi với anh .... Là em quên mất lời hứa năm xưa với anh .....Là em đã bỏ rơi anh, để anh một mình chống chọi với sóng gió... Em thật sự…đáng phạt .... đáng bị đánh đòn .… em đáng trách lắm… Giọng cô nghẹn lại giữa lồng ngực anh. Từng chữ đều run rẩy, thấm đẫm hối hận và yêu thương.....Hoàng Long thoáng khựng lại .....Anh không nói gì ngay. Chỉ khẽ đưa tay ôm cô thật chặt, một tay đỡ lấy lưng, một tay vòng qua đầu giữ cô trong ngực mình như thể sợ cô sẽ tan biến..... Một lúc sau , anh nắm tay cô cùng quay về phòng làm việc , anh khóa trái cửa lại rồi kéo cô về phía giường ..... _ Cởi quần ra đi ! – Anh nhìn cô mà yêu cầu Cô ngoan ngoãn làm theo, anh quan sát vết thương của cô, ánh mắt anh lạnh đi vài phần ...... _ Em nói em biết lỗi nhưng lại không chịu bôi thuốc , đây là đang muốn đối đầu với anh tới cùng sao ? _ Không.... không phải .... em muốn được chính tay anh chăm sóc cho em , không muốn người khác động vào .- Cô bối rối giải thích _ Vậy nếu hôm nay anh bận không thể về bao lâu thì em cũng sẽ để nguyên tình trạng vết thương bấy lâu có đúng không ? _ Chắc là vậy .... - Giọng cô lí nhí nhưng vẫn bị anh nghe thấy _ Hửm ? – Anh nhìn cô đầy cảnh cáo khiến cô im bặt Diệu Anh biết mình sai nhưng cô vẫn thấy có chút ấm ức vì anh đã để người khác phạt cô ..... Anh dĩ nhiên nhìn ra sự không cam tâm của cô nhưng anh không vội giải thích hay dỗ dành mà chậm rãi quan sát cô .... Ánh nhìn của anh , sự im lặng của anh khiến cô cảm thấy có chút giận dỗi ..... Anh đã phạt cô thành như thế này rồi mà vẫn giữ khoảng cách với cô sao ? ..... _ Nếu đã là anh cảm thấy em nói gì cũng là sai , vậy nếu anh muốn phạt tiếp thì cứ xuống tay đi . Sống chết bất quá chỉ là cách nhau 1 hơi thở mà thôi – Diệu Anh không nhịn được sự ấm ức này mà nói lẫy Hoàng Long khẽ nheo mắt , đây là đang cố chứng minh bản thân dám cãi, dám đứng ngang hàng với anh đây mà .....
_ Từ biệt thự , tự chạy xe đến sòng bạc, tự giải quyết công việc, tự xuống nhà ăn để ăn , tới bây giờ vẫn đủ sức cãi lý .... xem ra trận đòn hôm qua cũng không có quá sức của em nhỉ ? – Giọng anh thản nhiên _ Anh thật sự quan tâm em có quá sức không à ? Nếu như hôm qua không có nhát roi mãnh liệt đó khiến lương tâm anh trỗi dậy thì có phải trận đòn vẫn sẽ tiếp tục? Có phải em cũng sẽ bị đánh chết sau 60 roi anh ban cho đúng không? – Diệu Anh vẫn cãi _ Nằm xuống ! – Anh nheo mắt ra lệnh _ .... Anh thật sự muốn đánh tiếp ? – Cô thoáng sững lại _ Nhờ em nhắc nhở mà anh chợt nhớ là em vẫn còn nợ 23 roi . – Anh đáp _ Anh ..... Được , vậy anh đánh đi , đánh chết em luôn đi , nhớ là phải đánh cho chết hẳn đấy . Đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc , anh từng dạy em rồi đó – Cô nghe anh nói thì có chút tức giận, liền bày ra bộ dáng không sợ chết mà nằm sấp xuống giường Nhìn cô dùng dằn xù lông như vậy , khóe môi anh khẽ cong lên , cơn giận còn xót lại cũng tiêu tan hết ..... Anh khẽ lắc đầu đầy bất lực .... Anh ngồi xuống cạnh cô, mở nắp lọ thuốc và bắt đầu bôi .... 2 cánh mông cô hơi nhíu lại , khẽ run lên khi thuốc chạm vào ...... _ Ồ , không muốn diệt cỏ tận gốc nữa à ? - Cô vẫn cố móc mỉa dù mông khẽ run vì đau. Hoàng Long không đáp ngay.... Anh lặng lẽ tiếp tục bôi thuốc , động tác dịu dàng đến lạ thường..... _ Người khác diệt cỏ, anh đã thấy nhiều rồi . Bản thân anh, cũng từng ra tay không ít lần… Nhưng đời này, anh chưa từng thấy ai lại tự ra tay diệt đi chính tâm can của mình. – Giọng anh trầm thấp, không gắt gao, nhưng khiến cô nghẹn họng. Lời nói này trực tiếp một lần nữa khẳng định vị trí của cô trong lòng anh, cô chính là ngoại lệ của anh ..... Diệu Anh cảm thấy lòng ấm áp hơn , cô thôi không gây sự với anh nữa .... _ Xin lỗi ..... lúc đó nhìn em chật vật chịu đòn, anh rất đau lòng , nhất thời lạc thần nên mới đếm sai ..... không phải anh cố ý đếm lại để khiến em chịu phạt nặng hơn – Bàn tay anh áp nhẹ lên đôi mông nhỏ đang run nhẹ vì rát , lòng không khỏi xót xa Nghe được lời giải thích này, tảng đá trong lòng cô cũng được buông xuống ..... Thấy cô vẫn im lặng , anh vừa đóng nắp hũ thuốc lại vừa hỏi .... _ Sao lại im lặng rồi ? Đau lắm sao ? Diệu Anh khẽ lắc đầu , bàn tay vân vê góc áo gối , nhìn cô tiu nghỉu như con mèo , anh ngã người, nhẹ nhàng kéo cô ôm lấy ..... _ Ngoan , lại đây , anh ôm bà xã , yêu bà xã nhiều .- Anh hôn nhẹ lên trán cô _ Đừng giận em nữa , có được không ? - Bàn tay cô cào nhẹ lên ngực anh _ Ồ , chịu xuống nước rồi ? - Ánh mắt anh lấp lánh ý cười _ Em nhận sai , em đã quên lời hứa với anh , em xin lỗi . - Cô vẫn là thành khẩn nói Hoàng Long lặng người vài giây, ánh mắt vẫn dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng chậm rãi nhưng đầy uy nghiêm: _ Anh có thể tha thứ, nhưng không thể xem như chưa từng có gì xảy ra… Em không chỉ sai vì quên lời hứa, mà còn sai vì nghĩ rằng anh có thể gánh hết tất cả một mình. Cô khựng lại, hàng mi khẽ run, bàn tay nắm lấy ngực áo anh càng siết chặt. Anh không nói lớn, cũng chẳng quở trách nặng nề, nhưng từng câu từng chữ lại như mũi kim ghim thẳng vào tim. _ Là em trong quá khứ cứ mãi trốn tránh phía sau anh khiến anh đau một lần ...... Cũng là em, nhưng ở hiện tại, còn chẳng thèm trốn tránh mà lại trực tiếp buông tay anh đứng về phía đối diện với anh .... Nếu em nói đây là vì muốn bảo vệ anh, thì xin lỗi .... cách bảo vệ đó khiến anh đau hơn bất kỳ kẻ thù nào từng đâm anh. - Giọng anh vẫn bình ổn nhưng lại khiến người trong lòng khóc nấc thành tiếng Diệu Anh nghẹn ngào không thể phản bác , càng không thể giải thích hay nói xin lỗi , cô níu chặt anh hơn , vùi mặt vào ngực anh vừa lắc đầu nguầy nguầy vừa nức nở khóc .... Anh dừng lại 1 chút , tay vỗ về lưng cô giúp cô điều tiết lại cảm xúc , cho tới khi cô ổn định hơn thì anh nhẹ nâng gương mặt cô lên , để cô nhìn thẳng anh .... _ Vậy cho nên lần này anh để em tự nếm trải cảm giác ấy….. Cảm giác khi người mình yêu nhất có mặt tại đó , nhìn mình phải chịu khổ, nhưng lại không làm gì cả ......Không phải để trừng phạt, mà để em nhớ: chúng ta không còn là những kẻ đơn độc nữa. Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em là bởi vì anh muốn đồng hành cùng em . Dù quyết định đó có sai , chỉ cần em vẫn nắm chặt tay anh , chúng ta sẽ cùng nhau đương đầu ..... Chứ không phải là em cứ quyết định thay anh, rồi sau đó lại rút lui trong im lặng ...… Không ai có quyền bỏ lại người kia, nhất là em. Diệu Anh nghẹn ngào gật đầu, nước mắt vẫn thi nhau rơi như chuỗi trân châu bị đứt . Cô thì thầm, giọng run như gió đầu đông: _ Em sai rồi..... Sẽ không dám có lần sau nữa đâu ..... Sau này ,dù có chuyện gì xảy ra… em cũng sẽ không buông tay nữa… _ Ừm, nếu em lại quên, anh không ngại tặng mông em thêm một trận nhớ đời đâu… tới khi nào em thật sự khắc sâu mới thôi. – Anh nửa đùa nửa thật. Diệu Anh ủy khuất nhìn anh, mắt ngân ngấn nước ..... Cô càng ráng nuốt tiếng nấc , dáng vẻ trông càng đáng thương, khiến tim anh thắt lại. Hoàng Long hít sâu, rồi kéo cô ôm chặt..... _ Bảo bối của anh ..… tâm can của anh ..… Em khiến anh đau lòng chết đi được. Em nói xem, anh phải làm sao với em mới tốt đây hả? – Anh siết chặt cô, cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt, từng nét mặt đáng thương ấy. _ Em biết sai rồi mà~… đừng trách mắng nữa mà~… thật sự đau lắm a~ – Cô dụi vào ngực anh, giọng mè nheo mềm như kẹo dẻo. _ Được rồi, được rồi… không trách nữa… – Anh cười khổ, vuốt tóc cô như dỗ trẻ nhỏ – Ngoan nào… yêu bà xã nhất nhà… À không, yêu bà xã nhất trên đời mới đúng. Diệu Anh vẫn nằm đó ôm anh, dụi dụi mè nheo không rời. Anh nhẹ vuốt tóc cô, vừa kiên nhẫn dỗ dành vừa thở dài cảm thán: _ Lúc bướng thì không ai bằng, lúc mè nheo cũng không ai làm lại em. Em đó… đã khiến anh bao nhiêu lần phải tự ngược tâm, tự xé bỏ không biết bao nhiêu nguyên tắc với giới hạn của mình rồi… Diệu Anh rúc vào lòng anh hơn, giọng lí nhí nhưng vẫn nghịch ngợm: _ Biết sao giờ, ai bảo anh cố chấp chọn em làm gì. Bây giờ đành chịu trách nhiệm cả đời thôi. _Hừm… chỉ giỏi lý sự. _Ai bảo chỉ giỏi lý sự? Em còn giỏi yêu anh, giỏi mè nheo anh nữa! _ Giỏi mè nheo thì anh công nhận… còn giỏi yêu thì chưa chắc. Vẫn làm anh đau lòng đó thôi. _ Có bài hát viết rằng: “Tình không bão tố là tình chẳng có thương yêu”… Em khiến anh đau lòng, nhưng không phải vì không yêu. Mà vì yêu quá nên mới lắm… gia vị như vậy á! - Cô nhíu mày, chu môi phản bác Hoàng Long bật cười thành tiếng, vừa bất lực vừa buông xuôi: _ Được rồi, được rồi… Bà xã nói gì cũng đúng cả. Giữa lúc hai người còn đang ôm nhau thủ thỉ ngọt ngào, bỗng— “Ọc~ ọc~” Tiếng bụng kêu bất ngờ vang lên, khiến Diệu Anh lập tức đỏ bừng mặt. Cô vội ôm bụng một tay, tay kia thì kéo đầu chúi sâu vào lồng ngực anh, chẳng dám ló mặt ra nữa. Hoàng Long thoáng sững lại rồi bật cười khẽ. Anh chợt nhớ ra — lúc anh tìm thấy cô trong phòng ăn, cô đang ngồi khóc với nửa cái sandwich vẫn còn dang dở trước mặt. E là từ lúc ấy đến giờ, cô chưa nuốt thêm được gì.... Anh khẽ nâng cằm cô lên trêu: _ E hèm, vừa rồi... anh nghe thấy tiếng gì là lạ ấy nhỉ? _ Không biết.....– Cô nhỏ giọng, còn chưa kịp nói xong thì... “Ọc~ ọc~” Lần này, âm thanh còn rõ ràng hơn. Hoàng Long không nhịn nổi, bật cười thành tiếng. _ Ồ? Lại nghe thấy nữa rồi này… hình như phát ra từ bụng củaaa… _ – Anh cố ý kéo dài giọng đầy trêu chọc. _ Của anh! Rõ ràng là bụng anh kêu đó! – Diệu Anh ngượng đỏ mặt, không cam tâm liền đánh nhẹ vào ngực anh phản bác. Hoàng Long bật cười, nắm lấy bàn tay ấy, đưa lên môi hôn nhẹ, ánh mắt đầy cưng chiều: _ Ừ thì là bụng anh .… Ai bảo vội giải quyết nhanh công việc để về với em, đến cơm cũng chưa kịp ăn… Nhưng mà không biết bà xã đại nhân đã ăn gì chưa? Có muốn cùng anh dùng bữa không? _ E hèm , nếu ông xã đã có lời mời, em sao có thể từ chối – Cô nheo mắt tinh nghịch _ Hừm – Anh di nhẹ chóp mũi cô - Vậy em muốn ăn gì ? _ Em ăn gì cũng được hết . – Cô đáp _ Lại nữa, cái câu này là câu khiến bao nhiêu người đàn ông đau đầu nhất đấy biết không? - Hoàng Long khẽ nhướng mày Diệu Anh bật cười khúc khích: _ Vậy được .... để em nghĩ xem nào .... Ưưmm .... hay là đi ăn tôm hùm đất xào cay đi _ Cái con đó toàn là vỏ , thịt có 1 tí xíu , ăn vừa mất công vừa chẳng bổ dưỡng gì mấy , còn chẳng bằng ăn tôm hùm bông hay tôm hùm Alaska . Hơn nữa món đó cay, mấy nay bao tử của em không tốt , ăn vào tối lại ôm bụng kêu đau – Anh đáp _ Vậy thì hồ lô nướng đi , hồ lô nướng chứa đầy thịt – Cô hào hứng _ Hôm kia anh đọc báo thấy sở an toàn vệ sinh thực phẩm mới lập biên bản 1 công ty dùng thịt ngâm hóa chất để làm các loại lạp xưởng, xúc xích và hồ lô nướng đấy. Hơn nữa mấy món đó chứa nhiều phẩm màu lắm _ Ưưmm ..... vậy thì ăn gà nướng ở gần trường học của Hoàng Nam đi , tuy không phải nhà hàng nhưng nhìn thức ăn bắt mắt lắm đấy , lại còn cực rẻ nữa _ Mấy quán bán rẻ một cách bất thường như vậy thì toàn là hàng đông lạnh lâu năm được thải ra ngoài để tiêu thụ thôi , có khi thời gian mấy con gà đó nằm trong kho đông lạnh còn dài hơn cả tuổi của em với anh cộng lại luôn đó . Hơn nữa chẳng phải chúng ta thường dạy bọn trẻ tránh ham rẻ mà ăn đồ trước cổng trường hay sao ? _ Ừm , anh nói cũng đúng ..... Aahh , hay là đi ăn mì phá lấu đi, lâu rồi em không ăn món đó . _ Bây giờ ăn mấy món nội tạng ở bên ngoài nguy hiểm lắm đấy , toàn là hàng ôi thiêu ngâm hóa chất tẩy trắng thôi – Anh khẽ lắc đầu _ .... Ông xã à , anh có thể giúp em mở cửa sổ ra có được không ? – Cô mỉm cười ngọt ngào _ Để làm gì ? – Anh ngạc nhiên _ Thì anh cứ mở giúp em đi Hoàng Long tuy chưa hiểu vì sao đột nhiên cô lại muốn mở cửa sổ nhưng anh vẫn chiều chuộng mà chuyển người ngồi dậy đi lại mở cửa sổ ra , lúc anh quay người lại đã thấy Diệu Anh ngồi lên trong tư thế thiền, mắt nhắm lại , hít vào thật sâu rồi chầm chậm thở ra ..... _ Bà xã , sao tự nhiên đang bàn chuyện đi ăn mà lại ngồi thiền vậy ? – Anh bước lại gần _ À , em đang tập hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để sống qua ngày . Chắc là do đạo hạnh của em chưa cao nên chưa thấy bớt đói. Hoàng Long bật cười thành tiếng trước hành động cà khịa đầy đáng yêu này của cô ...... _ Được rồi, được rồi , em muốn ăn gì anh cũng chiều hết . Bây giờ chúng ta đi ăn hết những món em vừa nói nhé , chịu không? – Anh cười rất vui vẻ ngồi xuống cạnh bên cô _ Mấy món đó nhiều hóa chất, hàng đông lạnh lâu năm, chất lượng và dinh dưỡng không có .... Em nghĩ là em vẫn nên tập hít tinh hoa nhật nguyệt thì hơn – Cô nheo mắt _ Thôi mà bà xã, anh sai rồi , đừng móc họng anh nữa mà .... Thỉnh thoảng thèm thì đi ăn cũng không phải là không thể, đúng không nào ? – Anh bật cười ôm lấy Tiểu hồ ly đang xù lông mà dỗ dành _ Hừm, thế mà có ai đó còn mạnh miệng lên án câu “ ăn gì cũng được” của phụ nữ cơ đấy , cũng không xem lại bản thân khó chiều cỡ nào . Hoàng Long không nói chỉ ôm cô mà cười rất thoải mái..... _ Anh zui dữ ha , em nói không đúng hay gì ? – Cô khẽ lườm anh _ Thì em nói đúng nên anh mới không thể lên tiếng được nè – Anh hôn lên má cô 1 cái – Cơ mà, bà xã anh đáng yêu quá . Vừa lém lĩnh khiến người khác nghẹn họng nhưng lại không thể tức giận . Vừa có có thể khiến anh bên em luôn có thể cười thoải mái thế này . _ Vậy anh tính cười đến no luôn hay sao đây ? Chốt lại , chúng ta đi ăn mì phá lấu nhé ? Em thật sự thèm món đó – Cô nhìn anh đầy dịu dàng _ Được, vậy thì quán phá lấu thẳng tiến – Anh hôn lên trán cô 1 cái và nói Cả hai ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo , anh với lấy áo khoác mặc cho cô rồi mới mặc vào áo khoác của mình ...... Sau đó cả 2 tay trong tay bước ra khỏi phòng ...... Như mọi khi , vì lý do an toàn nên họ vẫn đưa theo 1 nhóm thuộc hạ tinh nhuệ mặc thường phục đi cùng ..... Bước vào quán , Diệu Anh hít 1 hơi .... _ Ôi thơm quá , ngửi thôi đã thấy đói rồi . – Cô híp mắt cảm thán _ Ừm , sau này nếu em chăm tu luyện đến khi đạo hạnh thâm sâu thì chắc là khi hít tinh hoa nhật nguyệt sẽ nghe cả mùi lẩu, mùi thịt nướng, mùi phá lấu các thứ luôn đấy – Anh nổi hứng trêu chọc _ Hừ , hay là thôi , em quay về tập hít tinh hoa nhật nguyệt cho anh vừa lòng nhé – Cô lườm anh 1 cái _ Bà xã, anh chỉ đùa thôi, bà xã rộng lượng đừng chấp nhất mà – Anh khẽ bật cười nắm tay cô ngồi vào bàn Nhóm thuộc hạ như thói quen cũng ngồi rải rác ở các bàn xung quanh .... Diệu Anh cầm lên menu mà xem ..... _ Chà , nhiều món quá , có phá lấu heo , bò và vịt ..... anh muốn ăn loại nào ? _ Anh thích phá lấu bò , còn em ? _ Ồ, ban nãy thấy anh bật mode chuyên gia an toàn thực phẩm lên , em còn tưởng anh không thích chứ ? – Cô nheo mắt _ Khụ .... anh chỉ là lo về vấn đề an toàn thực phẩm chứ không phải không thích – Anh khẽ ho nhẹ _ Hừm .... Em thì mỗi loại đều thích 1 tí . Ví dụ như phá lấu heo thì em chỉ thích khấu linh , bao tử và tai heo . Phá lấu vịt thì em thích cổ vịt , lưỡi vịt và chân vịt . Còn phá lấu bò thì em thích tổ ông và lá mía .- Diệu Anh nói _ Vậy thì phá lấu bò chúng ta thích giống nhau đấy . Hay là cứ gọi mấy thứ em thích ra hết đi . Chúng ta cùng ăn, dù sao trước giờ anh cũng chưa thử heo và vịt – Hoàng Long nói _ Vậy cũng được ..... Vậy anh thích chế biến theo kiểu nào ? Thích loại xào khô , loại nướng ,loại chiên giòn hay loại có nước dùng ? _ Anh không có kinh nghiệm, em chọn là được . _ Vậy anh muốn ăn kèm với bánh mì hay mì gói ? – Cô lại hỏi _ Chà, cũng nhiều lựa chọn quá nhỉ ? Hay là thử mỗi thứ 1 chút đi – Anh đáp Sau một hồi chọn lựa, kết quả cuối cùng là : ..... _ Mì gói xào phá lấu rau muống, phá lấu heo xào khô , phá lấu bò nướng cay, phá lấu bò nấu sữa dừa, phá lấu vịt om nước dừa tươi, lưỡi vịt nướng sa tế cùng bánh mì ăn kèm . Em đã lên đủ món của bàn mình rồi ạ, nếu cần thêm gì thì anh chị hãy gọi em nhé, xin chúc quý khách ngon miệng – Cô phục vụ trẻ niềm nở nói _ Ừm , cảm ơn em ! – Diệu Anh và Hoàng Long lịch sự đáp ...... _ Bà xã này , chúng ta có phải ứng với câu “ Đói con mắt” rồi đúng không ? – Hoàng Long nhìn bàn thức ăn mà trầm ngâm _ Khụ ..... em không ngờ lại nhiều đến vậy Sau đó cô khẽ giật giật tay áo anh rồi đánh ánh mắt về phía mấy bàn thuộc hạ ...... Hoàng Long liếc nhìn ánh mắt nhắc khéo của cô, chỉ khẽ cười. Anh chẳng cần cô nói thêm lời nào, liền nhờ phục vụ mang vài đĩa trống ra, rồi nhẹ nhàng san bớt từng món ra đĩa trống – vẫn không quên giữ lại đúng những thứ cô thích nhất .... Sau đó anh ra hiệu cho 1 thuộc hạ gần đó , người thuộc hạ hiểu ý , nmmang những phần thức ăn đó đi chia bớt cho những thuộc hạ khác nhanh chóng trả lại không gian riêng tư cho lão đại và tam tỉ ..... _ Anh vậy mà giữ lại đúng hết những món ban nãy em nói em thích nhất .– Ánh mắt mắt cô lấp lánh nhìn anh _ Ghi nhớ sở thích của vợ là trách nhiệm của người làm chồng – Anh nhẹ nhàng đáp đồng thời gắp một miếng khấu linh vào chén của cô _ Cảm ơn ông xã , anh cũng ăn đi . Ăn thử cái lưỡi vịt này đi, ngon lắm đó .– Cô cũng vui vẻ gắp thức ăn cho anh Mặc dù mỗi lần hộ tống đại ca và tam tỉ đi ăn là lại được bonus thêm combo cẩu lương, nhưng nhóm thuộc hạ tinh nhuệ đã quen rồi ..... Ai ở đây cũng hiểu rõ: để đứng trong hàng ngũ chuyên phụ trách bảo vệ thủ lĩnh, không chỉ cần thực tài mà còn phải vượt qua bài kiểm tra về sự trung thành – gắt gao đến mức khiến nhiều người nản bước. Nhưng bù lại, nếu đủ năng lực và tuyệt đối trung thành với tổ chức, họ sẽ được thủ lĩnh trọng dụng. Mà khi đã được trọng dụng rồi, đãi ngộ cũng tương xứng đến mức khiến người ngoài chỉ biết ghen tỵ.... Tuy nhiên, để tránh gây chú ý và bảo vệ danh tính thủ lĩnh, đội ngũ này sẽ được chia thành các nhóm nhỏ, gồm 15 người. Mỗi nhóm phụ trách an toàn cho một thủ lĩnh nhất định. Từng nhóm sẽ có một trưởng nhóm phụ trách phân bổ ca trực luân phiên để đảm bảo thủ lĩnh lúc nào cũng có người theo sát bảo vệ. Ngoài ra, trưởng nhóm còn là người chịu trách nhiệm điều phối số lượng nhân lực tùy theo yêu cầu của thủ lĩnh mỗi khi ra ngoài. Có những hôm thủ lĩnh muốn kín đáo chỉ mang theo vài người, nhưng cũng có lúc yêu cầu tăng cường, đội ngũ này đều có thể linh hoạt xoay ca, thay thế, đảm bảo tuyệt đối mọi hoạt động đều diễn ra suôn sẻ mà không để lộ thân phận. Ngoài mức lương đáng mơ ước mà mỗi người được phát hàng tháng thì tổ chức còn cấp cho mỗi nhóm 1 cái thẻ chi tiêu đặc biệt , dùng để thanh toán mọi chi phí khi đi ra ngoài cùng thủ lĩnh : từ bữa ăn, xăng xe đi lại, phí trị thương, cho đến cả định mức mua sắm mỗi tháng ..... Làm việc càng gần thủ lĩnh thì đãi ngộ càng cao – nhưng cũng đồng nghĩa với việc gánh vác trách nhiệm lớn hơn, áp lực cũng không hề nhỏ.....
( Hallo các tình yêu, dự là tuần sau Yurin lại bận rồi nên tuần sau chỉ ra 1 chap vào thứ 5 thôi nhé . Dạo này nhiều việc quá nên các bạn thông cảm cho Yurin nhé . Yêu các bạn, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nà ❤️)
_ Từ biệt thự , tự chạy xe đến sòng bạc, tự giải quyết công việc, tự xuống nhà ăn để ăn , tới bây giờ vẫn đủ sức cãi lý .... xem ra trận đòn hôm qua cũng không có quá sức của em nhỉ ? – Giọng anh thản nhiên _ Anh thật sự quan tâm em có quá sức không à ? Nếu như hôm qua không có nhát roi mãnh liệt đó khiến lương tâm anh trỗi dậy thì có phải trận đòn vẫn sẽ tiếp tục? Có phải em cũng sẽ bị đánh chết sau 60 roi anh ban cho đúng không? – Diệu Anh vẫn cãi _ Nằm xuống ! – Anh nheo mắt ra lệnh _ .... Anh thật sự muốn đánh tiếp ? – Cô thoáng sững lại _ Nhờ em nhắc nhở mà anh chợt nhớ là em vẫn còn nợ 23 roi . – Anh đáp _ Anh ..... Được , vậy anh đánh đi , đánh chết em luôn đi , nhớ là phải đánh cho chết hẳn đấy . Đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc , anh từng dạy em rồi đó – Cô nghe anh nói thì có chút tức giận, liền bày ra bộ dáng không sợ chết mà nằm sấp xuống giường Nhìn cô dùng dằn xù lông như vậy , khóe môi anh khẽ cong lên , cơn giận còn xót lại cũng tiêu tan hết ..... Anh khẽ lắc đầu đầy bất lực .... Anh ngồi xuống cạnh cô, mở nắp lọ thuốc và bắt đầu bôi .... 2 cánh mông cô hơi nhíu lại , khẽ run lên khi thuốc chạm vào ...... _ Ồ , không muốn diệt cỏ tận gốc nữa à ? - Cô vẫn cố móc mỉa dù mông khẽ run vì đau. Hoàng Long không đáp ngay.... Anh lặng lẽ tiếp tục bôi thuốc , động tác dịu dàng đến lạ thường..... _ Người khác diệt cỏ, anh đã thấy nhiều rồi . Bản thân anh, cũng từng ra tay không ít lần… Nhưng đời này, anh chưa từng thấy ai lại tự ra tay diệt đi chính tâm can của mình. – Giọng anh trầm thấp, không gắt gao, nhưng khiến cô nghẹn họng. Lời nói này trực tiếp một lần nữa khẳng định vị trí của cô trong lòng anh, cô chính là ngoại lệ của anh ..... Diệu Anh cảm thấy lòng ấm áp hơn , cô thôi không gây sự với anh nữa .... _ Xin lỗi ..... lúc đó nhìn em chật vật chịu đòn, anh rất đau lòng , nhất thời lạc thần nên mới đếm sai ..... không phải anh cố ý đếm lại để khiến em chịu phạt nặng hơn – Bàn tay anh áp nhẹ lên đôi mông nhỏ đang run nhẹ vì rát , lòng không khỏi xót xa Nghe được lời giải thích này, tảng đá trong lòng cô cũng được buông xuống ..... Thấy cô vẫn im lặng , anh vừa đóng nắp hũ thuốc lại vừa hỏi .... _ Sao lại im lặng rồi ? Đau lắm sao ? Diệu Anh khẽ lắc đầu , bàn tay vân vê góc áo gối , nhìn cô tiu nghỉu như con mèo , anh ngã người, nhẹ nhàng kéo cô ôm lấy ..... _ Ngoan , lại đây , anh ôm bà xã , yêu bà xã nhiều .- Anh hôn nhẹ lên trán cô _ Đừng giận em nữa , có được không ? - Bàn tay cô cào nhẹ lên ngực anh _ Ồ , chịu xuống nước rồi ? - Ánh mắt anh lấp lánh ý cười _ Em nhận sai , em đã quên lời hứa với anh , em xin lỗi . - Cô vẫn là thành khẩn nói Hoàng Long lặng người vài giây, ánh mắt vẫn dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng chậm rãi nhưng đầy uy nghiêm: _ Anh có thể tha thứ, nhưng không thể xem như chưa từng có gì xảy ra… Em không chỉ sai vì quên lời hứa, mà còn sai vì nghĩ rằng anh có thể gánh hết tất cả một mình. Cô khựng lại, hàng mi khẽ run, bàn tay nắm lấy ngực áo anh càng siết chặt. Anh không nói lớn, cũng chẳng quở trách nặng nề, nhưng từng câu từng chữ lại như mũi kim ghim thẳng vào tim. _ Là em trong quá khứ cứ mãi trốn tránh phía sau anh khiến anh đau một lần ...... Cũng là em, nhưng ở hiện tại, còn chẳng thèm trốn tránh mà lại trực tiếp buông tay anh đứng về phía đối diện với anh .... Nếu em nói đây là vì muốn bảo vệ anh, thì xin lỗi .... cách bảo vệ đó khiến anh đau hơn bất kỳ kẻ thù nào từng đâm anh. - Giọng anh vẫn bình ổn nhưng lại khiến người trong lòng khóc nấc thành tiếng Diệu Anh nghẹn ngào không thể phản bác , càng không thể giải thích hay nói xin lỗi , cô níu chặt anh hơn , vùi mặt vào ngực anh vừa lắc đầu nguầy nguầy vừa nức nở khóc .... Anh dừng lại 1 chút , tay vỗ về lưng cô giúp cô điều tiết lại cảm xúc , cho tới khi cô ổn định hơn thì anh nhẹ nâng gương mặt cô lên , để cô nhìn thẳng anh .... _ Vậy cho nên lần này anh để em tự nếm trải cảm giác ấy….. Cảm giác khi người mình yêu nhất có mặt tại đó , nhìn mình phải chịu khổ, nhưng lại không làm gì cả ......Không phải để trừng phạt, mà để em nhớ: chúng ta không còn là những kẻ đơn độc nữa. Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em là bởi vì anh muốn đồng hành cùng em . Dù quyết định đó có sai , chỉ cần em vẫn nắm chặt tay anh , chúng ta sẽ cùng nhau đương đầu ..... Chứ không phải là em cứ quyết định thay anh, rồi sau đó lại rút lui trong im lặng ...… Không ai có quyền bỏ lại người kia, nhất là em. Diệu Anh nghẹn ngào gật đầu, nước mắt vẫn thi nhau rơi như chuỗi trân châu bị đứt . Cô thì thầm, giọng run như gió đầu đông: _ Em sai rồi..... Sẽ không dám có lần sau nữa đâu ..... Sau này ,dù có chuyện gì xảy ra… em cũng sẽ không buông tay nữa… _ Ừm, nếu em lại quên, anh không ngại tặng mông em thêm một trận nhớ đời đâu… tới khi nào em thật sự khắc sâu mới thôi. – Anh nửa đùa nửa thật. Diệu Anh ủy khuất nhìn anh, mắt ngân ngấn nước ..... Cô càng ráng nuốt tiếng nấc , dáng vẻ trông càng đáng thương, khiến tim anh thắt lại. Hoàng Long hít sâu, rồi kéo cô ôm chặt..... _ Bảo bối của anh ..… tâm can của anh ..… Em khiến anh đau lòng chết đi được. Em nói xem, anh phải làm sao với em mới tốt đây hả? – Anh siết chặt cô, cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt, từng nét mặt đáng thương ấy. _ Em biết sai rồi mà~… đừng trách mắng nữa mà~… thật sự đau lắm a~ – Cô dụi vào ngực anh, giọng mè nheo mềm như kẹo dẻo. _ Được rồi, được rồi… không trách nữa… – Anh cười khổ, vuốt tóc cô như dỗ trẻ nhỏ – Ngoan nào… yêu bà xã nhất nhà… À không, yêu bà xã nhất trên đời mới đúng. Diệu Anh vẫn nằm đó ôm anh, dụi dụi mè nheo không rời. Anh nhẹ vuốt tóc cô, vừa kiên nhẫn dỗ dành vừa thở dài cảm thán: _ Lúc bướng thì không ai bằng, lúc mè nheo cũng không ai làm lại em. Em đó… đã khiến anh bao nhiêu lần phải tự ngược tâm, tự xé bỏ không biết bao nhiêu nguyên tắc với giới hạn của mình rồi… Diệu Anh rúc vào lòng anh hơn, giọng lí nhí nhưng vẫn nghịch ngợm: _ Biết sao giờ, ai bảo anh cố chấp chọn em làm gì. Bây giờ đành chịu trách nhiệm cả đời thôi. _Hừm… chỉ giỏi lý sự. _Ai bảo chỉ giỏi lý sự? Em còn giỏi yêu anh, giỏi mè nheo anh nữa! _ Giỏi mè nheo thì anh công nhận… còn giỏi yêu thì chưa chắc. Vẫn làm anh đau lòng đó thôi. _ Có bài hát viết rằng: “Tình không bão tố là tình chẳng có thương yêu”… Em khiến anh đau lòng, nhưng không phải vì không yêu. Mà vì yêu quá nên mới lắm… gia vị như vậy á! - Cô nhíu mày, chu môi phản bác Hoàng Long bật cười thành tiếng, vừa bất lực vừa buông xuôi: _ Được rồi, được rồi… Bà xã nói gì cũng đúng cả. Giữa lúc hai người còn đang ôm nhau thủ thỉ ngọt ngào, bỗng— “Ọc~ ọc~” Tiếng bụng kêu bất ngờ vang lên, khiến Diệu Anh lập tức đỏ bừng mặt. Cô vội ôm bụng một tay, tay kia thì kéo đầu chúi sâu vào lồng ngực anh, chẳng dám ló mặt ra nữa. Hoàng Long thoáng sững lại rồi bật cười khẽ. Anh chợt nhớ ra — lúc anh tìm thấy cô trong phòng ăn, cô đang ngồi khóc với nửa cái sandwich vẫn còn dang dở trước mặt. E là từ lúc ấy đến giờ, cô chưa nuốt thêm được gì.... Anh khẽ nâng cằm cô lên trêu: _ E hèm, vừa rồi... anh nghe thấy tiếng gì là lạ ấy nhỉ? _ Không biết.....– Cô nhỏ giọng, còn chưa kịp nói xong thì... “Ọc~ ọc~” Lần này, âm thanh còn rõ ràng hơn. Hoàng Long không nhịn nổi, bật cười thành tiếng. _ Ồ? Lại nghe thấy nữa rồi này… hình như phát ra từ bụng củaaa… _ – Anh cố ý kéo dài giọng đầy trêu chọc. _ Của anh! Rõ ràng là bụng anh kêu đó! – Diệu Anh ngượng đỏ mặt, không cam tâm liền đánh nhẹ vào ngực anh phản bác. Hoàng Long bật cười, nắm lấy bàn tay ấy, đưa lên môi hôn nhẹ, ánh mắt đầy cưng chiều: _ Ừ thì là bụng anh .… Ai bảo vội giải quyết nhanh công việc để về với em, đến cơm cũng chưa kịp ăn… Nhưng mà không biết bà xã đại nhân đã ăn gì chưa? Có muốn cùng anh dùng bữa không? _ E hèm , nếu ông xã đã có lời mời, em sao có thể từ chối – Cô nheo mắt tinh nghịch _ Hừm – Anh di nhẹ chóp mũi cô - Vậy em muốn ăn gì ? _ Em ăn gì cũng được hết . – Cô đáp _ Lại nữa, cái câu này là câu khiến bao nhiêu người đàn ông đau đầu nhất đấy biết không? - Hoàng Long khẽ nhướng mày Diệu Anh bật cười khúc khích: _ Vậy được .... để em nghĩ xem nào .... Ưưmm .... hay là đi ăn tôm hùm đất xào cay đi _ Cái con đó toàn là vỏ , thịt có 1 tí xíu , ăn vừa mất công vừa chẳng bổ dưỡng gì mấy , còn chẳng bằng ăn tôm hùm bông hay tôm hùm Alaska . Hơn nữa món đó cay, mấy nay bao tử của em không tốt , ăn vào tối lại ôm bụng kêu đau – Anh đáp _ Vậy thì hồ lô nướng đi , hồ lô nướng chứa đầy thịt – Cô hào hứng _ Hôm kia anh đọc báo thấy sở an toàn vệ sinh thực phẩm mới lập biên bản 1 công ty dùng thịt ngâm hóa chất để làm các loại lạp xưởng, xúc xích và hồ lô nướng đấy. Hơn nữa mấy món đó chứa nhiều phẩm màu lắm _ Ưưmm ..... vậy thì ăn gà nướng ở gần trường học của Hoàng Nam đi , tuy không phải nhà hàng nhưng nhìn thức ăn bắt mắt lắm đấy , lại còn cực rẻ nữa _ Mấy quán bán rẻ một cách bất thường như vậy thì toàn là hàng đông lạnh lâu năm được thải ra ngoài để tiêu thụ thôi , có khi thời gian mấy con gà đó nằm trong kho đông lạnh còn dài hơn cả tuổi của em với anh cộng lại luôn đó . Hơn nữa chẳng phải chúng ta thường dạy bọn trẻ tránh ham rẻ mà ăn đồ trước cổng trường hay sao ? _ Ừm , anh nói cũng đúng ..... Aahh , hay là đi ăn mì phá lấu đi, lâu rồi em không ăn món đó . _ Bây giờ ăn mấy món nội tạng ở bên ngoài nguy hiểm lắm đấy , toàn là hàng ôi thiêu ngâm hóa chất tẩy trắng thôi – Anh khẽ lắc đầu _ .... Ông xã à , anh có thể giúp em mở cửa sổ ra có được không ? – Cô mỉm cười ngọt ngào _ Để làm gì ? – Anh ngạc nhiên _ Thì anh cứ mở giúp em đi Hoàng Long tuy chưa hiểu vì sao đột nhiên cô lại muốn mở cửa sổ nhưng anh vẫn chiều chuộng mà chuyển người ngồi dậy đi lại mở cửa sổ ra , lúc anh quay người lại đã thấy Diệu Anh ngồi lên trong tư thế thiền, mắt nhắm lại , hít vào thật sâu rồi chầm chậm thở ra ..... _ Bà xã , sao tự nhiên đang bàn chuyện đi ăn mà lại ngồi thiền vậy ? – Anh bước lại gần _ À , em đang tập hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để sống qua ngày . Chắc là do đạo hạnh của em chưa cao nên chưa thấy bớt đói. Hoàng Long bật cười thành tiếng trước hành động cà khịa đầy đáng yêu này của cô ...... _ Được rồi, được rồi , em muốn ăn gì anh cũng chiều hết . Bây giờ chúng ta đi ăn hết những món em vừa nói nhé , chịu không? – Anh cười rất vui vẻ ngồi xuống cạnh bên cô _ Mấy món đó nhiều hóa chất, hàng đông lạnh lâu năm, chất lượng và dinh dưỡng không có .... Em nghĩ là em vẫn nên tập hít tinh hoa nhật nguyệt thì hơn – Cô nheo mắt _ Thôi mà bà xã, anh sai rồi , đừng móc họng anh nữa mà .... Thỉnh thoảng thèm thì đi ăn cũng không phải là không thể, đúng không nào ? – Anh bật cười ôm lấy Tiểu hồ ly đang xù lông mà dỗ dành _ Hừm, thế mà có ai đó còn mạnh miệng lên án câu “ ăn gì cũng được” của phụ nữ cơ đấy , cũng không xem lại bản thân khó chiều cỡ nào . Hoàng Long không nói chỉ ôm cô mà cười rất thoải mái..... _ Anh zui dữ ha , em nói không đúng hay gì ? – Cô khẽ lườm anh _ Thì em nói đúng nên anh mới không thể lên tiếng được nè – Anh hôn lên má cô 1 cái – Cơ mà, bà xã anh đáng yêu quá . Vừa lém lĩnh khiến người khác nghẹn họng nhưng lại không thể tức giận . Vừa có có thể khiến anh bên em luôn có thể cười thoải mái thế này . _ Vậy anh tính cười đến no luôn hay sao đây ? Chốt lại , chúng ta đi ăn mì phá lấu nhé ? Em thật sự thèm món đó – Cô nhìn anh đầy dịu dàng _ Được, vậy thì quán phá lấu thẳng tiến – Anh hôn lên trán cô 1 cái và nói Cả hai ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo , anh với lấy áo khoác mặc cho cô rồi mới mặc vào áo khoác của mình ...... Sau đó cả 2 tay trong tay bước ra khỏi phòng ...... Như mọi khi , vì lý do an toàn nên họ vẫn đưa theo 1 nhóm thuộc hạ tinh nhuệ mặc thường phục đi cùng ..... Bước vào quán , Diệu Anh hít 1 hơi .... _ Ôi thơm quá , ngửi thôi đã thấy đói rồi . – Cô híp mắt cảm thán _ Ừm , sau này nếu em chăm tu luyện đến khi đạo hạnh thâm sâu thì chắc là khi hít tinh hoa nhật nguyệt sẽ nghe cả mùi lẩu, mùi thịt nướng, mùi phá lấu các thứ luôn đấy – Anh nổi hứng trêu chọc _ Hừ , hay là thôi , em quay về tập hít tinh hoa nhật nguyệt cho anh vừa lòng nhé – Cô lườm anh 1 cái _ Bà xã, anh chỉ đùa thôi, bà xã rộng lượng đừng chấp nhất mà – Anh khẽ bật cười nắm tay cô ngồi vào bàn Nhóm thuộc hạ như thói quen cũng ngồi rải rác ở các bàn xung quanh .... Diệu Anh cầm lên menu mà xem ..... _ Chà , nhiều món quá , có phá lấu heo , bò và vịt ..... anh muốn ăn loại nào ? _ Anh thích phá lấu bò , còn em ? _ Ồ, ban nãy thấy anh bật mode chuyên gia an toàn thực phẩm lên , em còn tưởng anh không thích chứ ? – Cô nheo mắt _ Khụ .... anh chỉ là lo về vấn đề an toàn thực phẩm chứ không phải không thích – Anh khẽ ho nhẹ _ Hừm .... Em thì mỗi loại đều thích 1 tí . Ví dụ như phá lấu heo thì em chỉ thích khấu linh , bao tử và tai heo . Phá lấu vịt thì em thích cổ vịt , lưỡi vịt và chân vịt . Còn phá lấu bò thì em thích tổ ông và lá mía .- Diệu Anh nói _ Vậy thì phá lấu bò chúng ta thích giống nhau đấy . Hay là cứ gọi mấy thứ em thích ra hết đi . Chúng ta cùng ăn, dù sao trước giờ anh cũng chưa thử heo và vịt – Hoàng Long nói _ Vậy cũng được ..... Vậy anh thích chế biến theo kiểu nào ? Thích loại xào khô , loại nướng ,loại chiên giòn hay loại có nước dùng ? _ Anh không có kinh nghiệm, em chọn là được . _ Vậy anh muốn ăn kèm với bánh mì hay mì gói ? – Cô lại hỏi _ Chà, cũng nhiều lựa chọn quá nhỉ ? Hay là thử mỗi thứ 1 chút đi – Anh đáp Sau một hồi chọn lựa, kết quả cuối cùng là : ..... _ Mì gói xào phá lấu rau muống, phá lấu heo xào khô , phá lấu bò nướng cay, phá lấu bò nấu sữa dừa, phá lấu vịt om nước dừa tươi, lưỡi vịt nướng sa tế cùng bánh mì ăn kèm . Em đã lên đủ món của bàn mình rồi ạ, nếu cần thêm gì thì anh chị hãy gọi em nhé, xin chúc quý khách ngon miệng – Cô phục vụ trẻ niềm nở nói _ Ừm , cảm ơn em ! – Diệu Anh và Hoàng Long lịch sự đáp ...... _ Bà xã này , chúng ta có phải ứng với câu “ Đói con mắt” rồi đúng không ? – Hoàng Long nhìn bàn thức ăn mà trầm ngâm _ Khụ ..... em không ngờ lại nhiều đến vậy Sau đó cô khẽ giật giật tay áo anh rồi đánh ánh mắt về phía mấy bàn thuộc hạ ...... Hoàng Long liếc nhìn ánh mắt nhắc khéo của cô, chỉ khẽ cười. Anh chẳng cần cô nói thêm lời nào, liền nhờ phục vụ mang vài đĩa trống ra, rồi nhẹ nhàng san bớt từng món ra đĩa trống – vẫn không quên giữ lại đúng những thứ cô thích nhất .... Sau đó anh ra hiệu cho 1 thuộc hạ gần đó , người thuộc hạ hiểu ý , nmmang những phần thức ăn đó đi chia bớt cho những thuộc hạ khác nhanh chóng trả lại không gian riêng tư cho lão đại và tam tỉ ..... _ Anh vậy mà giữ lại đúng hết những món ban nãy em nói em thích nhất .– Ánh mắt mắt cô lấp lánh nhìn anh _ Ghi nhớ sở thích của vợ là trách nhiệm của người làm chồng – Anh nhẹ nhàng đáp đồng thời gắp một miếng khấu linh vào chén của cô _ Cảm ơn ông xã , anh cũng ăn đi . Ăn thử cái lưỡi vịt này đi, ngon lắm đó .– Cô cũng vui vẻ gắp thức ăn cho anh Mặc dù mỗi lần hộ tống đại ca và tam tỉ đi ăn là lại được bonus thêm combo cẩu lương, nhưng nhóm thuộc hạ tinh nhuệ đã quen rồi ..... Ai ở đây cũng hiểu rõ: để đứng trong hàng ngũ chuyên phụ trách bảo vệ thủ lĩnh, không chỉ cần thực tài mà còn phải vượt qua bài kiểm tra về sự trung thành – gắt gao đến mức khiến nhiều người nản bước. Nhưng bù lại, nếu đủ năng lực và tuyệt đối trung thành với tổ chức, họ sẽ được thủ lĩnh trọng dụng. Mà khi đã được trọng dụng rồi, đãi ngộ cũng tương xứng đến mức khiến người ngoài chỉ biết ghen tỵ.... Tuy nhiên, để tránh gây chú ý và bảo vệ danh tính thủ lĩnh, đội ngũ này sẽ được chia thành các nhóm nhỏ, gồm 15 người. Mỗi nhóm phụ trách an toàn cho một thủ lĩnh nhất định. Từng nhóm sẽ có một trưởng nhóm phụ trách phân bổ ca trực luân phiên để đảm bảo thủ lĩnh lúc nào cũng có người theo sát bảo vệ. Ngoài ra, trưởng nhóm còn là người chịu trách nhiệm điều phối số lượng nhân lực tùy theo yêu cầu của thủ lĩnh mỗi khi ra ngoài. Có những hôm thủ lĩnh muốn kín đáo chỉ mang theo vài người, nhưng cũng có lúc yêu cầu tăng cường, đội ngũ này đều có thể linh hoạt xoay ca, thay thế, đảm bảo tuyệt đối mọi hoạt động đều diễn ra suôn sẻ mà không để lộ thân phận. Ngoài mức lương đáng mơ ước mà mỗi người được phát hàng tháng thì tổ chức còn cấp cho mỗi nhóm 1 cái thẻ chi tiêu đặc biệt , dùng để thanh toán mọi chi phí khi đi ra ngoài cùng thủ lĩnh : từ bữa ăn, xăng xe đi lại, phí trị thương, cho đến cả định mức mua sắm mỗi tháng ..... Làm việc càng gần thủ lĩnh thì đãi ngộ càng cao – nhưng cũng đồng nghĩa với việc gánh vác trách nhiệm lớn hơn, áp lực cũng không hề nhỏ.....
( Hallo các tình yêu, dự là tuần sau Yurin lại bận rồi nên tuần sau chỉ ra 1 chap vào thứ 5 thôi nhé . Dạo này nhiều việc quá nên các bạn thông cảm cho Yurin nhé . Yêu các bạn, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nà ❤️)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com