Chap 210
Thời gian nghỉ ngơi dài khiến thể lực cô hồi phục không ít , tinh thần cũng tỉnh táo trở lại .... dưới tác dụng của thuốc an thần , Diệu Anh ngủ 1 mạch tới tận trưa hôm sau .... Ánh sáng len qua khe rèm cửa, vương lên mái tóc mềm của Diệu Anh ..... Cô khẽ nhíu mày, hàng mi run lên như cánh bướm vừa tỉnh giấc ..... Cô khẽ động , mắt chậm rãi mở ra ...... và đập vào mắt cô không phải là trần nhà, cũng không phải khung cảnh xung quanh mà là ánh mắt anh ...... Anh nhìn cô , không chớp, không rời ..... Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Diệu Anh khựng lại .....…cảm thấy mọi thứ thay đổi quá nhanh ..... Người đàn ông này chẳng phải đã liên tục đẩy cô ra mỗi lần cô cố gắng đến gần hay sao .... Tại sao bây giờ lại là ánh mắt đầy lo lắng và ôn nhu ? ..... Liệu tất cả những gì đã và đang xảy ra vẫn chỉ là một giấc mơ ? ..... Nhưng ánh mắt ấy, quá thật. Thật đến mức khiến trái tim cô khẽ run lên ..... _ Em tỉnh rồi , em thấy trong người như thế nào ? Giọng anh dịu dàng như dòng nước kèm theo nụ cười và ánh mắt đầy ôn nhu nhưng lại khiến Diệu Anh càng mơ hồ hoài nghi rằng liệu bản thân cô có phải lại đang mơ rồi hay không.... cô khẽ nhấc bàn tay ngập ngừng muốn chạm vào gò má anh như để xác nhận nhưng lại không dám vì sợ rằng nếu đây lại là 1 giấc mơ thì khi cô chạm vào , anh sẽ lại tan biến .... Anh thấy cô như vậy thì càng đau lòng .... thực tế cho thấy cách của anh chẳng những không hiệu quả mà nó còn làm cho niềm tin của cô đối với anh ngày càng vỡ nát hơn trước ..... Anh nắm lấy bàn tay cô đưa lên môi hôn 1 cái rồi đem bàn tay ấy áp lên mặt mình như muốn khẳng định với cô , đây hoàn toàn là sự thật ..... Tuy nhiên Diệu Anh vẫn giữ sự im lặng , dù cho đã xác nhận đây không phải là mơ nhưng cô lại không nói lời nào , không phải cô không muốn nói , không phải cô không muốn tiến lại mà là ngày hôm qua , anh đã đẩy cô ra tận 3 lần ..... Dù cô có làm gì hay không làm gì thì anh vẫn đẩy cô ra xa anh bằng nhiều cách khác nhau .... Cô sợ .... Cô thật sự sợ rằng lúc này nếu cô nói hay có hành động gì vô tình khiến anh không vui, anh sẽ lại xua đuổi cô ..... vì vậy cho nên cô không dám .... cô chỉ có thể ép bản thân giữ mình ở khoảng cách an toàn để vẫn có thể tham lam nhận lấy chút sự quan tâm của anh lúc này , còn hơn là nói hay làm gì đó rồi lại khiến anh không vui mà ruồng rẫy cô ...... Hoàng Long cũng chính là nhận ra suy nghĩ của cô lúc này qua các biểu cảm từ ánh mắt cô ..... Anh cảm thấy đau lòng vô cùng .... Anh ôm chặt lấy cô ..... _ Em không cần đề phòng hay lo lắng gì nữa , anh ở đây là thật ....Anh vẫn luôn ở đây , ngay bên cạnh của e Nhưng mà ..... Diệu Anh vẫn như 1 con búp bê sứ , hoàn toàn bất động trong sự cảnh giác cao độ ..... Hoàng Long cảm thấy bất lực đến cùng cực .... Cô chỉ là nhất thời vì quá đau mà lỡ lời tổn thương anh , còn anh thì sao ? Nhìn xem , anh đã làm gì với cô thế này ? Anh khiến tình cảm của cô dành cho anh tràn ngập sự phòng bị , khiến cô 1 lần nữa chui rút vào cái vỏ bọc mà anh đã từng mất rất lâu mới có thể kéo cô ra khỏi ...... Hoàng Long khẽ rời khỏi vòng tay cô, đứng dậy khỏi giường. Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn cô vài giây, rồi chậm rãi đi về phía tủ gỗ bên cạnh , nơi anh cất thước phạt. Diệu Anh khẽ chớp mắt, nhìn theo bóng anh mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi cô thấy anh rút ra một cây thước gỗ quen thuộc ..… ánh mắt cô bắt đầu hoảng loạn ..... trong lòng cô lo lắng tự hỏi :” Mình lại làm gì sai sao? Mình thậm chí còn chưa có làm gì kia mà ..... Không lẽ , mình giữ im lặng không tương tác cũng sẽ khiến anh ấy tức giận và cho rằng mình không tôn trọng anh ấy ?” ...... Diệu Anh không ngừng hoài nghi bản thân, tới khi cô định thần lại thì anh đã đứng ngay trước mặt ...... _ Anh… anh làm gì vậy? – Giọng cô lạc đi, thoáng run rẩy. Hoàng Long không đáp. Anh đứng ngay bên giường, thẳng lưng, nâng cao thước lên và... BỐP! Tiếng roi quất mạnh lên đùi chính mình khiến cả người anh khẽ run ...... Diệu Anh trừng to mắt, choáng váng đến không thể tin nổi .... BỐP! BỐP! Anh lại tiếp tục. Không nói một lời, không do dự, chỉ điên cuồng trừng phạt bản thân. Mỗi roi quất xuống, mạch máu nơi cổ tay anh càng siết chặt, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán. BỐP! BỐP! _ Đừng mà !!!– Diệu Anh gào lên, lao đến ôm lấy anh , hai tay níu chặt lấy thước gỗ – Đừng đánh nữa . Em xin anh! Em sai rồi mà ..... Anh đánh em cũng được, nhưng đừng đánh chính mình mà ..... Anh vẫn không buông cây thước, nhưng cơ thể khựng lại _ Anh không thể tha thứ cho bản thân khi đã đẩy em đến mức phải sợ anh như vậy ...… Anh thà đau, còn hơn nhìn em như búp bê sứ ngồi đó, lặng im vì sợ bị ruồng bỏ ..… Anh đẩy cô ra và tiếp tục hạ roi lên chính mình .... Diệu Anh cố cản nhưng anh né tránh ..... cô bất lực ôm chặt anh từ phía sau ...... _ Không phải vậy .… không phải vậy mà .… ông xã ..... đừng mà ......– Cô nghẹn ngào, ôm anh chặt đến phát run. Hoàng Long 1 tay giữ lấy cô tránh để cô ngăn cản mà bị roi đánh trúng , một tay cầm roi vẫn liên tục đánh chính mình ..... _ Ông xã ..... đừng mà .... Anh đã đánh em đau đến như vậy rồi , anh vẫn chưa hài lòng hay sao ? .... Sao anh lại còn liên tục đánh vào trái tim em như thế này chứ ? ..... Em đau ..... em đau quá ông xã .... Anh dừng lại đi mà ..... Em cầu xin anh ...... huhuhu .... – Diệu Anh nấc lên từng hồi Cây thước rơi xuống đất với tiếng “cạch” lạnh lẽo. Hoàng Long xoay người lại, hai tay giữ lấy gương mặt cô, lau nước mắt cho cô bằng mu bàn tay run nhẹ .... Diệu Anh vẫn là khóc không ngừng , khóc đến mức bản thân cảm thấy khó thở ..... Hoàng Long ôm lấy cô , không ngừng xoa xoa lưng cô giúp cô điều hòa nhịp thở ..... _ Bà xã , anh không đánh nữa .... Ngoan, đừng khóc ..... nghe lời anh , hít sâu vào thở ra chậm thôi . Phải mất 1 lúc lâu sau thì Diệu Anh mới thật sự ổn định lại , cô lần này ôm chặt lấy anh , vùi mặt vào ngực anh mà ủy khuất..... _ Ông xã ...... nếu anh còn tức giận thì cứ trực tiếp đánh đòn em đi .... Anh phạt em kiểu này , em thật sự không chịu nổi .... Cầu xin anh , .... hãy tội nghiệp em 1 lần có được không ? _ Diệu Anh.... Anh không phải đang trừng phạt em ... Anh là tự trừng phạt chính mình .... Là do sự cố chấp và cách làm sai lầm của anh đã khiến em hoàn toàn mất niềm tin trong tình yêu này .... Vì vậy , Diệu Anh anh à , không phải là em cầu xin anh , mà là chính anh đang cố gắng cầu xin sự tha thứ của bà xã ..... Anh không biết phải làm cách nào để bù đắp lại sự tổn thương mà em phải chịu , anh chỉ có thể tự trừng phạt chính mình , anh muốn để em thấy rằng anh đã biết là anh sai rồi , là anh ngu ngốc , là anh tệ hại ..... anh đúng ra đáng phải bị đánh chết , đáng phải nhận lấy hậu quả này ..... Bà xã , anh cầu xin em , hãy tha thứ cho anh lần này , có được không ? – Anh vẫn ôm chặt lấy cô, giọng nói nói mang đầy sự tự trách và hối hận Diệu Anh khẽ chớp mắt. Lòng ngực như nghẹn lại. Nước mắt cô cứ thế tuôn ra, không thể kiểm soát .... _ Ông xã .....– Giọng cô nghèn nghẹn – Em luôn có mặc cảm về quá khứ nhơ nhuốm của mình ..... Nên kể từ khi em chấp nhận tình cảm của anh, em đã luôn cảm thấy anh quá mức ưu tú. Sự ưu tú ấy khiến em không ngừng cố gắng học hỏi để có thể theo kịp anh, để có thể xứng đáng với anh, cũng là để cố gắng che đi quá khứ của chính mình.... Em yêu anh... nhưng mà… em sợ… Hoàng Long à ..… em thật sự rất sợ…. Em sợ rằng người đàn ông ưu tú như anh sẽ có lúc gặp được người phụ nữ tốt hơn em, xứng đáng hơn em. Từng chữ cô nói ra như những mũi dao nhỏ cứa vào tim anh. Hoàng Long không chen lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe nghe trọn vẹn những điều mà suốt bao lâu nay cô vẫn luôn chôn chặt trong lòng ..... _ Em từng nghĩ ...… nếu ngày đó đến, em sẽ thành tâm chúc phúc cho anh, sẽ rời đi không một chút oán hận. Nhưng mỗi ngày trôi qua bên cạnh anh, em đã yêu anh ngày càng nhiều hơn những gì em nghĩ….. Chỉ cần nghĩ đến việc .… anh có thể ở bên người khác, còn em chỉ có thể lặng nhìn từ xa, trái tim em lại đau đến nghẹt thở…. Em đâu phải không biết rằng anh đã luôn cố gắng kéo em lên vị trí ngay bên cạnh anh ..... Nhưng mà ...… em không dám ....… Em sợ lắm ông xã ….. Em sợ rằng mình leo càng cao sẽ ngã càng đau ...… Em sợ nếu em không đủ ngoan, không đủ vâng lời thì sẽ khiến anh chán ghét… và vứt bỏ em ..... Vậy nên ..… em chỉ dám đứng phía sau anh ….. Em không đủ tự tin, và cũng không thật sự dám đứng ở vị trí ngay bên cạnh anh ….. Nói xong, cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng. Cô không biết, rằng bản thân vừa dùng chính nỗi sợ hãi của mình ..... bóp nghẹn trái tim người đàn ông trước mặt đến nhường nào .... Hoàng Long nhìn cô hồi lâu ..... Ánh mắt sâu như vực thẳm không đáy, từng nhịp thở nặng nề đến đáng sợ .... Tim anh đau. Đau đến mức chẳng thể lên tiếng ngay lập tức. Những lời cô vừa nói như tạc vào tim anh từng nét, từng vết rạn sâu hoắm .....
Anh luôn biết quá khứ của cô là một bóng ma. Anh cũng luôn nghĩ mình đã làm đủ, đã yêu đủ, đã bảo vệ đủ để cô cảm thấy an toàn. Nhưng không .... hóa ra mọi nỗ lực của anh chỉ như đặt hoa lên một vết thương chưa lành , đẹp đấy, dịu dàng đấy, nhưng chưa bao giờ thật sự chữa lành ....
Một lúc sau, anh mới khẽ đưa tay, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô nâng lên. Đôi mắt anh lúc này như phủ một tầng sương mỏng, giọng nói rất nhẹ, nhưng từng chữ lại như khắc vào xương tủy .... _ Em nói .. … em không dám đứng bên cạnh anh sao? Diệu Anh hơi run lên, nhưng không tránh né. Cô chỉ nhìn anh, đôi mắt vẫn đỏ hoe, trĩu nặng..... _ Em nói .… em cố gắng ngoan ngoãn, vâng lời ..… vì sợ anh sẽ chán ghét em, vứt bỏ em sao?” Anh khẽ bật cười , nhưng nụ cười ấy chẳng mang nổi một tia ấm áp nào ..... _ Vậy em nghĩ ..… bao nhiêu năm qua, anh kiên nhẫn chờ đợi em mở lòng là vì điều gì ? .... Hóa ra , anh muốn làm một người chồng tốt của em nhưng lại làm đến thất bại như vậy . _ Không..... em không có ý đó .... Anh thật sự rất tốt . – Cô vội nói , luống cuống trấn an anh _ Tốt sao ? Ưu tú sao ? ..... Tốt và ưu tú đến mức để người phụ nữ anh yêu phải sống trong mặc cảm và lo sợ mỗi ngày, thậm chí cô ấy còn không dám đứng cạnh anh ..... Em nói xem, một người chồng như vậy ...… xứng đáng sao? Diệu Anh nghe vậy thì lại càng cuống lên .... _ Không phải !..... Không phải như vậy đâu mà ông xã ..… Là em không tốt ...… là do em tự ti ...… là do em không đủ mạnh mẽ để tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho em ...… Anh không sai ..… Anh chưa từng sai…...– Diệu Anh vừa khóc vừa cuống quýt lắc đầu phủ nhận, hai tay gắt gao nắm lấy áo anh..... Nhưng Hoàng Long vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và tràn đầy tổn thương. Giọng anh trầm thấp nhưng đầy áp lực .... _ Vậy em nói cho anh nghe .… Từ khi nào, tình yêu anh dốc hết tâm can để bảo vệ, lại trở thành nỗi sợ hãi của em? Diệu Anh sững người, không trả lời được ..... Anh vẫn luôn quan sát cô ..... nhìn cô từ 1 người phụ nữ thông minh bản lĩnh thường ngày , giờ phút này lại trở thành một người vợ mất đi tự tin đến cả lời phản bác cũng không nói ra được , hoàn toàn chỉ ôm mọi lỗi lầm vào chính bản thân mình .....
Anh một lần nữa bất lực cười khẽ thầm nghĩ rằng không nên tiếp tục gây sức ép lên cô nữa , vì Diệu Anh đã hoàn toàn không còn đủ khả năng để giải quyết vấn đề nữa ....... bản thân anh phải mau chóng giúp cả 2 thoát ra khỏi tâm trạng này ...... 1 lúc sau anh cúi đầu, khẽ đặt trán mình lên trán cô, đôi tay vẫn giữ lấy mặt cô như sợ cô một lần nữa trốn tránh. _ Diệu Anh, nếu có một ngày anh thật sự gặp được một người phụ nữ tốt hơn em ....… thì anh sẽ dùng mọi cách để tránh xa cô ta. _ Vì sao ...…?– Cô khẽ thì thầm. _ Vì bà xã của anh chỉ có một, người đó, phải là em.– Anh trả lời dứt khoát, không một chút do dự. Bàn tay anh siết lấy vai cô, mắt anh lúc này đã trở nên sắc lạnh, mang theo một áp lực khiến cô nghẹt thở ..... _ Từ giờ về sau, không được phép nói những lời như vậy nữa. Cũng không được phép một lần nào nữa dùng thân phận thuộc hạ để cầu xin anh. Em là vợ của anh. Là người phụ nữ duy nhất mà Hoàng Long này thề sẽ bảo vệ đến chết. Anh ngưng một nhịp, đôi mắt đen nhánh khóa chặt lấy ánh mắt cô, từng chữ như có lực .... _ Bà xã, hứa với anh đi. Hứa rằng từ giờ trở đi, dù có bất kỳ chuyện gì, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì bất kỳ lý do gì… em cũng sẽ không bao giờ quỳ gối dùng danh nghĩa thuộc hạ để cầu xin anh nữa ..... Em có thể khóc, có thể giận, có thể nổi loạn… nhưng tuyệt đối không được tự hạ thấp bản thân .... Anh không thể chấp nhận được hành động này . Diệu Anh sững sờ nhìn anh. Lồng ngực cô như bị thít chặt ...... Cô từng là người mạnh mẽ đến mức không cần ai che chở. Nhưng bây giờ, khi nghe anh nói những lời đó, mọi phòng bị trong cô đều bị đánh gãy .... Ánh mắt cô run run nhìn anh, giọng khàn khàn, đứt quãng ..... _ Em .… hứa .… _ Lặp lại đi ! – Anh siết nhẹ tay, ra lệnh. _ Em hứa ......em hứa từ giờ trở đi .... dù có bất kỳ chuyện gì, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì bất kỳ lý do gì ….. em cũng sẽ không bao giờ quỳ gối dùng danh nghĩa thuộc hạ để cầu xin anh nữa - Cô lặp lại, lần này ánh mắt dần rõ ràng hơn _ Tốt.– Anh khẽ gật đầu, giọng trầm khàn. Một tay anh giữ cô trong lòng, tay còn lại đặt lên gáy cô, kéo cô lại, đặt một nụ hôn sâu, mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng..... Nụ hôn ấy ...… như một dấu khắc , không chỉ là tha thứ, mà còn là sự cam kết ..... Giữa anh và cô, từ nay về sau… sẽ không còn nghi ngờ ....... Nụ hôn kết thúc, Hoàng Long vẫn không rời mắt khỏi cô. Anh khẽ chạm trán vào trán cô, thì thầm như lời dỗ dành: _ Ngoan ...… bà xã của anh không cần phải sợ nữa. Cho dù quá khứ của em từng tổn thương đến đâu, chỉ cần từ bây giờ, em để anh chăm sóc, anh sẽ từ từ chữa lành tất cả. Diệu Anh mím môi, nước mắt vẫn lăn dài, nhưng lần này không phải vì tủi thân, mà là vì được thấu hiểu. Hoàng Long ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng đung đưa như ôm một đứa trẻ vừa trải qua cơn ác mộng .... _ Sau này, nếu có điều gì khiến em thấy không an toàn, không chắc chắn ..… hãy nói cho anh biết. Đừng ôm một mình. Đừng chạy trốn khỏi anh nữa ..... Vì em chạy thế nào ...… anh cũng sẽ bắt được em mà ôm trở về thôi. _ Anh .... dạy cho em .... có được không? – Cô chớp mắt nhìn anh khẽ nói _ Hửm ? – Anh có chút ngạc nhiên _ Dạy em phải làm sao thì mới có thể tự tin đứng bên cạnh anh – Cô nói tiếp Hoàng Long khẽ bật cười thầm nghĩ : “Bà xã đáng yêu quá”...... sau đó anh lên tiếng..... _ Vậy thì hãy bắt đầu với việc mè nheo anh , đòi hỏi anh điều gì đó đi . Diệu Anh nghĩ nghĩ 1 lúc rồi nói .... _ Ông xã~ ..... Mông của em đau quá~ ..... Giọng cô mè nheo thật dễ thương, khiến anh nhất thời sững người , tim đập mạnh từng hồi , cơ hồ quên cả hô hấp .... Làm sao chịu nổi với bà xã kiểu này chứ ..….. Thấy anh im lặng , cô có chút bối rối , nghiêng đầu hỏi ..... _ Em làm chưa đủ tốt ? .... Hay là em làm sai rồi ? _ Bà xã làm tốt ..... nhưng mà phải có kết hợp hành động mới có tác dụng . – Anh nổi hứng trêu chọc cô Diệu Anh hơi mím môi vài giây rồi ôm chặt lấy anh , cọ đầu vào ngực anh , một lần nữa nũng nịu cất tiếng ..... _ Ông xã~ ...... Mông em bị anh đánh nát rồi a~ ..... Thật sự là vẫn còn đau lắm a~ ..... Anh chăm sóc cho em có được không? Cô vừa nói xong, đầu vẫn vùi vào lồng ngực anh, chỉ nghe rõ nhịp tim đập thình thịch không kiểm soát .... Hoàng Long vô thức hít sâu một hơi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhưng tràn ngập dịu dàng , anh thầm nghĩ : Không biết anh nên nói là em quá hư… hay quá ngoan nữa đây “ Thấy anh vẫn im lặng, cô nghĩ rằng cô làm chưa tốt .... Cô chậm rãi đưa tay mấy ngón tay lên ngực anh cào cào nhẹ ..... _ Ông xã , vợ biết sai rồi a~ ..... Sẽ không dám tái phạm nữa đâu mà ông xã ..... Ông xã luôn yêu vợ nhiều như vậy kia mà .... ông xã nỡ bỏ mặc vợ bị cơn đau hành hạ lâu hơn nữa hay sao ? ..... Vợ muốn được anh yêu thương chăm sóc a~ - Giọng cô mềm mại vang lên Anh bất đắc dĩ cười khổ ôm chặt lấy cô ... _ Bà xã học thật nhanh, sau này cần phát huy nhiều hơn nữa đấy Anh bế cô lên giường, nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho cô ..... Diệu Anh dù đau nhưng vẫn cố gắng nhịn không kêu ..... Cho tới khi anh bôi xong thuốc , anh đỡ cô nằm nghiêng lại thì đã thấy mắt cô đỏ hoe, gương mặt mang theo sự ủy khuất khiến anh cảm thấy đau lòng muốn chết ..... Anh ngã người kéo cô ôm vào lòng mà vỗ về .... _ Ngoan, bôi xong rồi , anh thương . Cô rúc vào ngực anh như con mèo nhỏ mà thút thít ..... _ Rất đau đúng không ? - Anh khẽ hỏi Cô khẽ gật đầu ..... _ Anh nghiêm khắc với em như vậy .... có ghét anh không ? Vòng tay cô đang ôm anh hơi siết nhẹ , rồi cô ngẩng gương mặt còn tèm lem nước mắt lên nhìn anh ..... _ Yêu anh, không có ghét anh - Cô khẽ khịt mũi, giọng hơi khàn nhẹ đáp _ Em đó .... đúng là muốn mạng của anh mà – Anh đau lòng cúi xuống hôn môi cô mà nói
Anh luôn biết quá khứ của cô là một bóng ma. Anh cũng luôn nghĩ mình đã làm đủ, đã yêu đủ, đã bảo vệ đủ để cô cảm thấy an toàn. Nhưng không .... hóa ra mọi nỗ lực của anh chỉ như đặt hoa lên một vết thương chưa lành , đẹp đấy, dịu dàng đấy, nhưng chưa bao giờ thật sự chữa lành ....
Một lúc sau, anh mới khẽ đưa tay, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô nâng lên. Đôi mắt anh lúc này như phủ một tầng sương mỏng, giọng nói rất nhẹ, nhưng từng chữ lại như khắc vào xương tủy .... _ Em nói .. … em không dám đứng bên cạnh anh sao? Diệu Anh hơi run lên, nhưng không tránh né. Cô chỉ nhìn anh, đôi mắt vẫn đỏ hoe, trĩu nặng..... _ Em nói .… em cố gắng ngoan ngoãn, vâng lời ..… vì sợ anh sẽ chán ghét em, vứt bỏ em sao?” Anh khẽ bật cười , nhưng nụ cười ấy chẳng mang nổi một tia ấm áp nào ..... _ Vậy em nghĩ ..… bao nhiêu năm qua, anh kiên nhẫn chờ đợi em mở lòng là vì điều gì ? .... Hóa ra , anh muốn làm một người chồng tốt của em nhưng lại làm đến thất bại như vậy . _ Không..... em không có ý đó .... Anh thật sự rất tốt . – Cô vội nói , luống cuống trấn an anh _ Tốt sao ? Ưu tú sao ? ..... Tốt và ưu tú đến mức để người phụ nữ anh yêu phải sống trong mặc cảm và lo sợ mỗi ngày, thậm chí cô ấy còn không dám đứng cạnh anh ..... Em nói xem, một người chồng như vậy ...… xứng đáng sao? Diệu Anh nghe vậy thì lại càng cuống lên .... _ Không phải !..... Không phải như vậy đâu mà ông xã ..… Là em không tốt ...… là do em tự ti ...… là do em không đủ mạnh mẽ để tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho em ...… Anh không sai ..… Anh chưa từng sai…...– Diệu Anh vừa khóc vừa cuống quýt lắc đầu phủ nhận, hai tay gắt gao nắm lấy áo anh..... Nhưng Hoàng Long vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và tràn đầy tổn thương. Giọng anh trầm thấp nhưng đầy áp lực .... _ Vậy em nói cho anh nghe .… Từ khi nào, tình yêu anh dốc hết tâm can để bảo vệ, lại trở thành nỗi sợ hãi của em? Diệu Anh sững người, không trả lời được ..... Anh vẫn luôn quan sát cô ..... nhìn cô từ 1 người phụ nữ thông minh bản lĩnh thường ngày , giờ phút này lại trở thành một người vợ mất đi tự tin đến cả lời phản bác cũng không nói ra được , hoàn toàn chỉ ôm mọi lỗi lầm vào chính bản thân mình .....
Anh một lần nữa bất lực cười khẽ thầm nghĩ rằng không nên tiếp tục gây sức ép lên cô nữa , vì Diệu Anh đã hoàn toàn không còn đủ khả năng để giải quyết vấn đề nữa ....... bản thân anh phải mau chóng giúp cả 2 thoát ra khỏi tâm trạng này ...... 1 lúc sau anh cúi đầu, khẽ đặt trán mình lên trán cô, đôi tay vẫn giữ lấy mặt cô như sợ cô một lần nữa trốn tránh. _ Diệu Anh, nếu có một ngày anh thật sự gặp được một người phụ nữ tốt hơn em ....… thì anh sẽ dùng mọi cách để tránh xa cô ta. _ Vì sao ...…?– Cô khẽ thì thầm. _ Vì bà xã của anh chỉ có một, người đó, phải là em.– Anh trả lời dứt khoát, không một chút do dự. Bàn tay anh siết lấy vai cô, mắt anh lúc này đã trở nên sắc lạnh, mang theo một áp lực khiến cô nghẹt thở ..... _ Từ giờ về sau, không được phép nói những lời như vậy nữa. Cũng không được phép một lần nào nữa dùng thân phận thuộc hạ để cầu xin anh. Em là vợ của anh. Là người phụ nữ duy nhất mà Hoàng Long này thề sẽ bảo vệ đến chết. Anh ngưng một nhịp, đôi mắt đen nhánh khóa chặt lấy ánh mắt cô, từng chữ như có lực .... _ Bà xã, hứa với anh đi. Hứa rằng từ giờ trở đi, dù có bất kỳ chuyện gì, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì bất kỳ lý do gì… em cũng sẽ không bao giờ quỳ gối dùng danh nghĩa thuộc hạ để cầu xin anh nữa ..... Em có thể khóc, có thể giận, có thể nổi loạn… nhưng tuyệt đối không được tự hạ thấp bản thân .... Anh không thể chấp nhận được hành động này . Diệu Anh sững sờ nhìn anh. Lồng ngực cô như bị thít chặt ...... Cô từng là người mạnh mẽ đến mức không cần ai che chở. Nhưng bây giờ, khi nghe anh nói những lời đó, mọi phòng bị trong cô đều bị đánh gãy .... Ánh mắt cô run run nhìn anh, giọng khàn khàn, đứt quãng ..... _ Em .… hứa .… _ Lặp lại đi ! – Anh siết nhẹ tay, ra lệnh. _ Em hứa ......em hứa từ giờ trở đi .... dù có bất kỳ chuyện gì, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì bất kỳ lý do gì ….. em cũng sẽ không bao giờ quỳ gối dùng danh nghĩa thuộc hạ để cầu xin anh nữa - Cô lặp lại, lần này ánh mắt dần rõ ràng hơn _ Tốt.– Anh khẽ gật đầu, giọng trầm khàn. Một tay anh giữ cô trong lòng, tay còn lại đặt lên gáy cô, kéo cô lại, đặt một nụ hôn sâu, mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng..... Nụ hôn ấy ...… như một dấu khắc , không chỉ là tha thứ, mà còn là sự cam kết ..... Giữa anh và cô, từ nay về sau… sẽ không còn nghi ngờ ....... Nụ hôn kết thúc, Hoàng Long vẫn không rời mắt khỏi cô. Anh khẽ chạm trán vào trán cô, thì thầm như lời dỗ dành: _ Ngoan ...… bà xã của anh không cần phải sợ nữa. Cho dù quá khứ của em từng tổn thương đến đâu, chỉ cần từ bây giờ, em để anh chăm sóc, anh sẽ từ từ chữa lành tất cả. Diệu Anh mím môi, nước mắt vẫn lăn dài, nhưng lần này không phải vì tủi thân, mà là vì được thấu hiểu. Hoàng Long ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng đung đưa như ôm một đứa trẻ vừa trải qua cơn ác mộng .... _ Sau này, nếu có điều gì khiến em thấy không an toàn, không chắc chắn ..… hãy nói cho anh biết. Đừng ôm một mình. Đừng chạy trốn khỏi anh nữa ..... Vì em chạy thế nào ...… anh cũng sẽ bắt được em mà ôm trở về thôi. _ Anh .... dạy cho em .... có được không? – Cô chớp mắt nhìn anh khẽ nói _ Hửm ? – Anh có chút ngạc nhiên _ Dạy em phải làm sao thì mới có thể tự tin đứng bên cạnh anh – Cô nói tiếp Hoàng Long khẽ bật cười thầm nghĩ : “Bà xã đáng yêu quá”...... sau đó anh lên tiếng..... _ Vậy thì hãy bắt đầu với việc mè nheo anh , đòi hỏi anh điều gì đó đi . Diệu Anh nghĩ nghĩ 1 lúc rồi nói .... _ Ông xã~ ..... Mông của em đau quá~ ..... Giọng cô mè nheo thật dễ thương, khiến anh nhất thời sững người , tim đập mạnh từng hồi , cơ hồ quên cả hô hấp .... Làm sao chịu nổi với bà xã kiểu này chứ ..….. Thấy anh im lặng , cô có chút bối rối , nghiêng đầu hỏi ..... _ Em làm chưa đủ tốt ? .... Hay là em làm sai rồi ? _ Bà xã làm tốt ..... nhưng mà phải có kết hợp hành động mới có tác dụng . – Anh nổi hứng trêu chọc cô Diệu Anh hơi mím môi vài giây rồi ôm chặt lấy anh , cọ đầu vào ngực anh , một lần nữa nũng nịu cất tiếng ..... _ Ông xã~ ...... Mông em bị anh đánh nát rồi a~ ..... Thật sự là vẫn còn đau lắm a~ ..... Anh chăm sóc cho em có được không? Cô vừa nói xong, đầu vẫn vùi vào lồng ngực anh, chỉ nghe rõ nhịp tim đập thình thịch không kiểm soát .... Hoàng Long vô thức hít sâu một hơi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhưng tràn ngập dịu dàng , anh thầm nghĩ : Không biết anh nên nói là em quá hư… hay quá ngoan nữa đây “ Thấy anh vẫn im lặng, cô nghĩ rằng cô làm chưa tốt .... Cô chậm rãi đưa tay mấy ngón tay lên ngực anh cào cào nhẹ ..... _ Ông xã , vợ biết sai rồi a~ ..... Sẽ không dám tái phạm nữa đâu mà ông xã ..... Ông xã luôn yêu vợ nhiều như vậy kia mà .... ông xã nỡ bỏ mặc vợ bị cơn đau hành hạ lâu hơn nữa hay sao ? ..... Vợ muốn được anh yêu thương chăm sóc a~ - Giọng cô mềm mại vang lên Anh bất đắc dĩ cười khổ ôm chặt lấy cô ... _ Bà xã học thật nhanh, sau này cần phát huy nhiều hơn nữa đấy Anh bế cô lên giường, nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho cô ..... Diệu Anh dù đau nhưng vẫn cố gắng nhịn không kêu ..... Cho tới khi anh bôi xong thuốc , anh đỡ cô nằm nghiêng lại thì đã thấy mắt cô đỏ hoe, gương mặt mang theo sự ủy khuất khiến anh cảm thấy đau lòng muốn chết ..... Anh ngã người kéo cô ôm vào lòng mà vỗ về .... _ Ngoan, bôi xong rồi , anh thương . Cô rúc vào ngực anh như con mèo nhỏ mà thút thít ..... _ Rất đau đúng không ? - Anh khẽ hỏi Cô khẽ gật đầu ..... _ Anh nghiêm khắc với em như vậy .... có ghét anh không ? Vòng tay cô đang ôm anh hơi siết nhẹ , rồi cô ngẩng gương mặt còn tèm lem nước mắt lên nhìn anh ..... _ Yêu anh, không có ghét anh - Cô khẽ khịt mũi, giọng hơi khàn nhẹ đáp _ Em đó .... đúng là muốn mạng của anh mà – Anh đau lòng cúi xuống hôn môi cô mà nói
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com