TruyenHHH.com

(BSD/AkuAtsu) Đừng Bao Giờ Ăn Thứ Gì Dazai Cho!

Chap 37: "Đừng nhìn tôi như thế chứ..."

LyLy_Libra

Yuko, làm ơn dừng lại đi...

"Ngu xuẩn, ta còn cần ngươi chỉ cách làm việc hay sao?!"

Nhưng, Yuko, cậu ấy, chúng ta không thể—

"Im miệng! Từ khi nào ngươi trở nên lắm chuyện như vậy?"

Atsushi cậu ấy...

"A ra vậy. Ngươi cảm nắng tên Nakajima Atsushi kia?"

Chuyện này...

"Thế cũng tốt, ta giữ lại một mạng cho cậu ta. Nhưng ngươi nói cậu ta tránh xa Ryu của ta ra. Lại nói, vở kịch mĩ nhân cứu anh hùng cũng không tồi chứ nhỉ?"

30 phút trước

Kyouka một tay ôm gấu bông, gương mặt xinh xắn vô thức rúc vào sau lưng Atsushi, nhỏ giọng nói: "Atsushi-san, em sợ..."

"Onee-chan" Yumeno cũng như có như không biểu lộ rằng bản thân vô cùng sợ hãi chỉ chỉ tay về phía ma nữ đang xiêu xiêu vẹo vẹo chui lên từ dưới giếng: "Em cũng sợ..."

Nhìn hai cục bông nhỏ ghì chặt tay áo của mình, Atsushi biểu tình không biết nên cười như nên khóc.

Thứ nhất, Kyouka à, mặc dù anh dễ tin người những cũng đừng dùng vẻ mặt vô cảm khi đang nói sợ hãi chứ? Sợ? Ai sợ?? Theo anh thấy là nàng ma nữ kia đang bị ánh mắt của em làm cho sợ hãi đến mức muốn chui lại vào giếng đấy!!!

Còn em, Kyusaku, em còn khó tin hơn cả Kyouka nữa. Ấn tượng lần đầu gặp mặt anh vẫn chưa quên đâu em à...

Bộ nàng ma nữ này đáng sợ lắm à?

Ồ không không, xem bộ dạng bị doạ khóc đến nơi rồi kìa. Rồi xem chừng như không chịu được nữa, ma nữ oà khóc lên một tiếng, như dự đoán quay ngược vào trong giếng thút tha thút thít. Báo hại Atsushi cảm thấy tội lỗi dâng trào, nhoài người nhòm vào thành giếng an ủi cô ấy.

Mấy người tham quan đi sau vào thấy cảnh này, cảm thấy thật cảm động. Đây hẳn là tình người duyên âm trong truyền thuyết đi? Chàng trai tóc bạch kim kia hẳn là một chàng hồ ly tu luyện ngàn năm vì trót yêu một thiếu nữ phàm trần mà xơ xác đến như thế sao? Vài thiếu nữ mọt phim rưng rưng nước mắt khóc đến nơi. Lại nhìn sang hai đứa nhỏ đang bấy chặt lấy áo chàng trai hồ tộc, gắt gao nhìn thiếu nữ, các nàng liền không suy nghĩ cho đó là con của hai người.

Mà cũng vì lẽ đó, cho đến mấy tuần sau, khu nhà ma này vẫn không hết hot bởi trong kinh dị có lồng ghép ngôn tình, và cũng bởi vì nơi đây đã diễn ra một màn 'ảo thuật' rúng động lòng người và....

....Một vụ việc kinh hoàng!

Ngay vào lúc mọi người đang xúm xít quanh khu vực của nàng ma Chui Thị Từ Giếng, một tiếng gầm kinh người của con ác quỷ từ khu mười tám tầng địa ngục vang lên. Từng tiếng tru kéo dài âm vang đến từng ngỏ ngách khiến người ta không hẹn mà sởn gai óc. Hầu như mọi người đều có hứng thú, tò mò, nhưng chỉ vài kẻ có lá gan bén mảng sang khu vực đó. Kết quả chẳng thấy bóng người trở lại, chỉ nghe tiếng xé rách da thịt cùng tiếng hét đau đớn xé toạc không gian và tiếng nhai ngấu nghiến ghê rợn.

Mất vài phút những người còn lại mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng hét lên rồi mạnh ngươi ngươi chạy, mạnh ta ta chạy, dẫm đạp lên nhau để chạy ra ngoài.

Nhưng tất cả, cả thảy 28 vị khách xấu số có mặt trong khu nhà ma lúc ấy đều không toàn mạng trở ra. Bọn họ nào đâu có biết, hôm nay, chính là đã bước vào cửa tử. Những con quỷ đáng sợ với răng nanh dài dính máu bao vây bốn phía.

Atsushi cố gắng ngăn bọn họ, để bọn họ tập trung lại một chỗ, đến nỗi cố họng khô khốc cả lại. Nhưng lực bất tòng tâm, bởi lẽ căn bản bọn họ nào để trong tai mấy lời nói ấy, như con thiêu thân lai mình ra ngoài, lao thẳng vào bụng của đám quỷ quái.

"Kyouka, Kyusaku!"

Atsushi vươn tay kéo Kyouka và Yumeno ra sau lưng mình, mắt hổ nhanh nhạy quan sát xung quanh, nhận ra bây giờ tất cả đang trong hoàn cảnh nội bất xuất ngoại bất nhập.

Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, chuông điện thoại của Atsushi vang lên.

Người gọi, là một số lạ.

"Atsushi-san, em có linh cảm." Kyouka ý vị nhìn số điện thoại gọi đến chỗ Atsushi, hơi nhíu mày, nửa muốn cậu nghe máy nửa lại không.

Còn Yumeno—

À thôi bỏ qua, thằng bé đang hết sức hứng thú với tiếng gầm của mấy con quỷ trong khi mới vài phút trước hãy còn 'run sợ' trước ma nữ vô hại. Tư duy trẻ em thật là kì lạ mà...

"Anh nghĩ mình nên nghe." Atsushi nói, ngón tay do dự một hồi quyết định ấn nút nghe.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây đầu, sau đó vang lên là một giọng nữ êm ái rất dễ nghe: "Nakajima Atsushi, phải không?" Người đó hỏi.

Atsushi trả lời: "Là tôi."

"Ưm, thế thì tốt. Tôi còn lo sợ gọi nhầm người, ha ha, dù sao lâu quá rồi cũng không gọi cho ai đó."

Đầu dây bên kia cười giòn tai, tiếng cười khanh khách của một cô thiếu nữ. Rồi như đã quen biết từ trước, thiếu nữ ấy nói một hồi liến thoắng. Mà cũng nhờ đấy Atsushi mới biết, cô ta, không phải người Nhật Bản. Dù cho giọng điệu và cách nói không khác là bao, nhưng vẫn nghe ra rất nhiều chỗ không đúng.

Lại là người ngoại quốc sao? Atsushi tự hỏi, dạo này cậu bị khắc người ngoại quốc thì phải, mà người này, là—

Nhưng không để cho Atsushi có thêm thời gian suy nghĩ, bên kia ngưng cười, im lặng thêm một quãng, rồi không báo trước thốt ra vài chữ:

"Hồi Ức Lưu Ly!"

"Sau đó, chuyện gì xảy ra hả Kyouka-chan?"

Yosano đặt tay lên trán xem thử nhiệt độ của Kyouka, nhận thấy cô bé đã bớt sốt và bình tĩnh lại thì thở phào một hơi, đoạn, hỏi thêm một câu.

Kyouka vò vò mảnh chăn đang đắp trên người, cúi gầm mặt nhìn xuống, như đang hổ thẹn với lòng mình kể tiếp: "Sau đó, sau đó một luồng sáng màu hồng nhạt pha lẫn tím xuất hiện, chói mắt lắm, rồi Atsushi-san, Atsushi-san... cho đến khi em lấy lại tầm nhìn thì biến mất tiêu rồi."

Càng nói, Kyouka càng siết chặt lòng bàn tay; lại nữa rồi, sự bất lực, đau xót mà lại không thể làm gì ấy lại đến. Tại sao lại vậy chứ? Atsushi-san chẳng phải đã cho em ánh sáng sao, nhưng cớ sao lại bất ngờ vụt tắt như thế. Kyouka nhìn chăm chăm đôi bàn tay mình, cảm thấy bản thân thật yếu đuối, vô dụng. Nếu như lúc đó em cố nắm lấy tay của Atsushi-san, nếu như lúc đó em không một hai đòi vào cômg viên giải trí... có lẽ đã ổn rồi.

"Không phải là lỗi của em, Kyouka-chan." Nhận ra trong lòng Kyouka đang dậy sóng, Yosano xoa đầu cô bé an ủi: "Chà, đây là lần đầu tiên tôi biết rằng siêu năng lực có thể thực hiện thông qua thiết bị truyền tin đấy."

"Lẽ ra em nên ngăn Atsushi-san đừng bắt máy."

"Cho dù vậy," Yosano thở dài: "Em nghĩ là Atsushi sẽ thực sự để ngỏ một bí ẩn như vậy sao? Huống chi, chuyện này cơ hồ là nhắm vào cậu nhóc."

"Atsushi-san rõ ràng đối xử với mọi người rất tốt, rất dịu dàng—"

Đang nói, cô bé chợt ngẩn người, bên cạnh, Yosano mỉm cười nhẹ: "Cuộc sống này rất phức tạp, hơn ai hết chính bản thân em cũng rõ. Chúng ta quá xấu xí, ác độc, sẽ bị người ta ghét; còn chúng ta quá mức tốt đẹp, quá mức hoàn hảo, người ta lại nảy sinh lòng đố kị. Trường hợp này cũng không ngoại lệ đâu."

"Em biết rồi..."

"Bên cạnh đó, Kyouka." Kunikidi im lặng từ mãy đến giờ mới lên tiếng, quyển sổ tay mở ra đặt trong lòng bàn tay, anh hỏi: "Lúc tôi đến thì em và cậu nhóc bên Mafia Cảng toàn thân bị tấn công rướm máu, đến đứng còn không nổi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra sau khi Atsushi biến mất?"

Kyouka trả lời: "Sau khi Atsushi-san biến mất, bọn ác quỷ như được bật công tắc, gầm một tiếng lao về phía chúng em. Bạch Tuyết Dạ Xoa không thể chém được bọn chúng, em cảm thấy rất lạ, cho đến khi Q bị hất văng một quãng mà năng lực vẫn không thể sử dụng, chúng em mới biết 'nơi đó' vốn không phải là hiện thực."

"Không phải là hiện thực sao?"

"Bạch Tuyết Dạ Xoa có thể chém bất kì thực thể nào, năng lực nguyền rủa của Q cũng không loại trừ sinh vật sống nào, chỉ có thể nghĩ, cả em và Q đang ở trong một thế giới ảo."

"Tôi hiểu rồi. Vậy làm sao hai đứa thoát khỏi nơi đó." Kunikida gật gù hỏi.

"Dù không muốn nhưng vẫn phải nói," Kyouka không can tâm trả lời: "Là nhờ Akutagawa."

"Akutagawa của Mafia Cảng? Sao hắn ta lại xuất hiện?"

"Làm sao em biết, Kunikida-san? Nhưng hắn ta xuất hiện, dễ dàng hạ được bọn ác quỷ rồi cũng lại biến mất."

"Chuyện này có khi nào liên quan đến hắn ta không—"

"Ô không đâu Kunikida." Dazai từ lúc nào đã đứng ở cạnh cửa, nở nụ cười nhởn nhơ như mọi khi: "Tôi vừa đi dạo một vòng đây. Akutagawa-kun cũng mất tích luôn rồi."

"Gì cơ?!"

"À này.... mọi người...." Atsushi ho khan vài tiếng, lúng túng gãi gãi má, ánh mắt lấm lét nhìn mấy người đứng trước mặt: "Đừng nhìn tôi như thế chứ..."

Tác giả: Đoán xem Atsu-chan và Akute đang ở đâu nào~~~

Nhân tiện, ai đó cứu vớt toi với môn văn với, gần thi cấp trường thì nhận ra tụi nó toàn quái vật (quái vật nhì thành phố, quái vật ba thành phố, quái vật thủ khoa văn thi đầu vào,...) hmu hmu :(((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com