"Bảo vệ khỏi thế lực hắc ám?" Atsushi hơi nghiêng đầu, ngón tay vô thức vân vê lọn tóc dài quá mặt, cánh môi đỏ mọng kéo một nụ cười tươi rói: "Thế thì cảm ơn Kyusaku nhé~""Gì gì!" Yumeno đột nhiên nhăn mặt, phồng má, né khỏi cái vuốt tóc của Atsushi, giậm giậm chân: "Onee-chan cứ nghĩ em là trẻ con!"Atsushi nhìn bộ dạng giận dỗi ấy chỉ có nước cười trừ. Thú thật khi nãy cậu quả thực nghĩ rằng thế lực hắc ám gì gì đó trong lời nói của Yumeno chỉ là lời trẻ con, chỉ để vào tai một ít. Ai ngờ lại bị cậu nhóc này nhìn ra."Ách" Atsushi vội vàng trấn tĩnh cậu nhóc: "Thế thế lực hắc ám kia là ai vậy?""Onee-chan tin em thì em mới nói!" Yumeno ôm con gấu bông khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lấp lánh ngước lên nhìn Atsushi. Đối diện với loại ánh mắt cực kì dễ thương này, ai có thể từ chối, nhất là Atsushi thì lại càng không nỡ. Trái tim cậu như tan chảy trước vẻ dễ thương kia cơ đấy.Atsushi gật gật đầu. Kyouka như sợ mất phần hảo cảm của Atsushi, miệng nhỏ chu chu nói: "Cái này thì em cũng biết, Atsushi-san!""Ồ, tới Kyouka cũng biết à?" Atsushi cảm than, sau quay sang lầm bầm một mình: "Sao chỉ có mình không biết vậy cà...?""Onee-chan phải tin đó nha!" Yumeno nói, rồi cả Yumeno và Kyouka như có thần giao cách cảm, đồng loạt quay về phía Akutagawa, đồng thời nói ra: "Là người đó!""Akutagawa à?" Mặc dù hắn ác thì có ác thiệt, nhưng mà cho vào thế lực hắc ám thì có chút... không tốt a?"Không không" Cả hai lắc đầu nguầy nguậy: "Là cô gái kia cơ!""Cô gái?" Atsushi nheo mắt nhìn kĩ một lần nữa cô gái kia. Dung mạo quả thực thập phàn xinh đẹp, mắt xanh tóc đen như gói vào đó vẻ đẹp của thiên nhiên. Không biết giọng nói ra sao nhưng chắc chắn rất hay. Chỉ là, nhìn sang hai cánh tay nõn nà đang ôm chặt Akutagawa kia, trong lòng Atsushi xẹt qua một tia không hài lòng."Vâng, là cô gái đó đó." Yumeno ra vẻ thần thần bí bí kéo Atsushi xuống thấp thủ thỉ: "Onee-chan không nên tiếp xúc quá gần với cô gái đó đâu!""Tại sao vậy Kyusaku?" Atsushi khó hiểu hỏi lại."Vừa nãy cô ta có nhìn qua Atsushi-san." Kyouka cật lực cùng Yumeno kéo Atsushi ngồi xuống, điệu bộ như gà mẹ bảo vệ gà con làm cho Atsushi có cảm giác mình già đầu hơn mà kinh nghiệm còn thua xa mấy đứa nhóc. Nghĩ tới, Atsushi nhìn sang Yumeno cùng Kyouka tuổi còn nhỏ mà tay đã dính máu người, xót xa."Ánh mắt ấy đáng sợ lắm."Atsushi thực muốn nói, Kyouka, vẻ mặt của em khi đang nói cũng đáng sợ lắm, bộ em đang kể chuyện ma à?"Không đáng sợ mới là lạ." Yumeno chép miệng: "Hôn thê gì đó của Akutagawa mà.""Chính là đến để thị uy." Kyouka xoa xoa cằm ngẫm nghĩ."Chắc chắn luôn!" Yumeno đáp lại nhanh chóng."Rồi khiến Akutagawa hiểu lầm Atsushi-san các kiểu.""Mà hiểu lầm thì càng tốt chứ sao?""Đúng đúng!"(Nakajima•tư duy theo không kịp•Atsushi: Đang nói gì vậy hai đứa...?)Lại nói, ba anh em ngồi xổm giữa sân bay nói chuyện thậm thà thậm thụt với nhau một hồi, quay đi quay lại chợt nhận ra 'nhân vật phản diện' trong lời Yumeno và Kyouka đã đi đâu mất, cả Akutagawa và Kouyou cũng không thấy đâu.Song hai đứa nhóc không hề thất vọng, trái lại vui hết biết.Kyouka kéo tay áo Atsushi, bảo: "Atsushi-san, nhiệm vụ chỉ kêu đến sân bay, giờ xem như cũng xong rồi, chúng ta đi chơi đi!"Yumeno tươi cười híp mắt nói: "Onee-chan, thế lực hắc ám đi rồi, tạm thời an toàn, chúng ta đi chơi đi!"Cùng một lúc chịu áp lực của hai bé cute phô mai que, Atsuhsi tỏ vẻ, trái tim mong manh của mình chịu không nổi. Nhưng là người có trách nhiệm, Atsushi vẫn gọi điện cho Dazai xác nhận trước.Không hiểu sao, giọng của Dazai có chút chán nản; song, Atsushi cũng được phép đưa hai đứa nhỏ đi chơi với điều kiện sau đó phải đưa Yumeno về lại Mafia Cảng
một cách toàn vẹn."Thế là được đi chơi ạ?""Ừ." Atsushi nhìn sang Yumeno và Kyouka: "Hai đứa muốn đi đâu?""Công viên giải trí ạ!!!"Thế là, chương trình thực tế 'Atsushi-san ơi, mình đi đâu thế?' chính thức bắt đầu!!!•••Điểm đến đầu tiên là công viên giải trí. Y như rằng Atsushi còn chưa kịp định hình đã bị Kyouka lôi đi chơi gắp thú bông; mãi một hồi mới gắp được một chú thỏ con, rồi lại loay hoay gắp cho Yumeno thêm một em gấu. Sau đó, Yumeno một đường nắm tay Atsushi lôi đến khu nhà ma.Đứng trước khu nhà có tiếng nhạc rùng rợn phát ra cùng những âm thanh đáng sợ như tiếng hét của âm hồn, Atsushi không khỏi nuốt nước bọt. Này là làm cũng giống quá đi ấy chứ, chưa gì đã lạnh cả người."Onee-chan, chúng ta vào thôi!"Yumeno hăng hái ôm hai con gấu bông trước ngực bằng một tay, tay còn lại nắm chặt lấy tay Atsushi. Kyouka cũng không hề kém cạnh, gương mặt nhỏ nhìn Atsushi, lại nhìn vào bên trong ngôi nhà ma."À, ừ, chúng ta đi thôi..." Atsushi gượng cười bước vào. Đứng giữa hai đứa nhóc mới mười mấy tuổi đầu mà không đứa nào lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả giật mình nhẹ cũng không có. Tóm lại cũng chỉ còn có mình Atsushi cậu là nhát gan thôi, huhu.Ngay sau khi nhóm ba người vừa bước vào, thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời chầm chậm bước đến. Giữa một hàng người dài, nàng ta nhẹ nhàng lướt qua để lại bao ánh mắt xao xuyến, ai ai cũng đều ngoái nhìn nàng ta ít nhất là thêm hai lần."Anh soát vé, trò này có nguy hiểm không?" Thiếu nữ giọng ngọt ngào hỏi, điệu bộ khép nép tựa hồ thực sợ hãi."Không có nha! Trò này tuy là nhà ma nên cũng không tới mức kinh dị đâu, ha ha!" Người soát vẻ cười sảng khoái, nhân tiện trấn an luôn thiếu nữ xinh đẹp."Thế à?" Thiếu nữ vân vê cánh môi hồng, im lặng một lúc, nàng ta nở nụ cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, giọng nói trong trẻo đến lạ thường: "Vậy anh không phiền để tôi khiến nó nguy hiểm chứ?""A..." Người soát vé bỗng nhiên đứng sững như trời trồng. Giây sau đó, hai mắt trở nên mờ đục thiếu sức sống, cả người tựa như vô lực, anh ta gật đầu lia lịa trước yêu cầu vô lý của thiếu nữ: "Dĩ nhiên là được...""Ô, cảm ơn nhé~" Con ngươi xanh của thiếu nữ xẹt qua một màu đỏ tươi như máu, rồi lại nhanh chóng biến mất để lại một màu đại dương xanh yên ả: "Kẻ ngu ngốc đáng thương." Thế rồi ung dung bước vào khu điều khiển.•••"Cái gì?" Kouyou ngồi trong phòng làm việc, chưa ngả lưng nghỉ ngơi được gì đã phải bật dậy, tầm mắt mệt mỏi nhìn cấp dưới của mình, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi vừa nói gì?""Ozaki-san, Valassarie Kimille tiểu thư lại biến mất rồi!" Người kia kinh hãi không kém thưa.
"'Lại'?" Kouyou nhanh chóng bắt được trọng điểm trong câu nói: "Vậy là lần thứ mấy rồi?"
"...Kể từ khi đến Mafia Cảng..." Người kia ho húng hắng vài tiếng, không dám đối mắt với áp lực của vị điều hành viên thoạt nhìn trông hiền hậu kia: "Valassarie Kimille tiểu thư chính là biến mất hai lần rồi..."
"Ôi trời..."
Kouyou ão não ngả người xuống ghế. Sao riết Mafia Cảng quanh đi quẩn lại như là một cái nhà trẻ thế này? Hết đứa này đến đứa kia rủ nhau đi lạc? Bao nhiêu tuổi rồi?
"Nhân tiện, Akutagawa đâu rồi?"
"Ozaki-san thực sự muốn biết ạ?" Người kia e dè hỏi lại.
"Ừ, cứ nói." Kouyou tỏ vẻ, mình còn việc gì sốc nữa mà chưa từng trải qua đâu cơ chứ?
"Akutagawa-san..." Người kia cười ha ha vài tiếng rồi nói một mạch: "Nhận được điện thoại của Dazai-san, không nói không rằng đẩy Valassarie Kimille tiểu thư sang một bên không thương tiếc, thoắt cái đã biến mất. Sau đó, thì ngài cũng biết, Valassarie Kimille tiểu thư cũng mấy tăm."
"Trời trời trời..." Như sực nhớ ra điều gì đó, Kouyou vội vàng đứng dậy, hướng về phía cửa sổ nhìn ra ngoài: "Không được, không thể để cô tiểu thư kia đi lung tung được! Nếu không—"
"Anee-sama!" Cánh cửa phòng của Kouyou một lần nữa bị mở ra, lần này còn bị đẩy muốn lung lay bản lề. Chuuya ló đầu ra khỏi cửa, vừa thấy Kouyou liền nói: "Q gặp chuyện rồi!"
"Cái gì?!!!"
•
•
•
Tác giả: Xin chào mọi người, I'm back!