TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] Tình Thâm Phùng Thời - Tô Lâu Lạc

Chương 27: Nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu không còn độc thân

nonicknameformetouse

Chương 27: Nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu không còn độc thân

Từ lúc tin tức Thời Thanh Thu kết hôn được công ty chính thức thông bảo trên Weibo, bản thân nàng tối hôm đó cũng dùng Weibo cá nhân của mình thông báo. Trong vòng một đêm, scandal của Thời Thanh Thu cùng Tần Vọng chuyển thành một mảnh kêu rên.

Fan hâm mộ nàng bất kể là nam hay nữ, đăng Weibo đều cùng một chủ đề #Nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu không còn độc thân#, không ai hẹn ai nhưng cùng lấy đau thương làm chủ nội dung, không ít fan cuồng còn công bố muốn chờ nữ thần ly hôn.

Nhưng khi phóng viên tung ảnh của Ôn Khinh Hàn ra, đề tài câu chuyện dường như lại chuyển hướng. Không ít dân kỹ thuật trên mạng tăng độ sáng ảnh lên để so sánh, dù thế ngũ quan của Ôn Khinh Hàn cũng không bị đem ra bắt bẻ, thậm chí có dân mạng còn suy đoán xem có phải nàng có phải là nghệ sĩ nào đó chưa nổi tiếng hay không.

Thời Thanh Thu nhìn thấy những thứ này lúc đang thu thập hành lí, nàng lướt Weibo xong thì vứt điện thoại qua một bên rồi bắt đầu mở tủ chọn quần áo. <Hý lý Hý Ngoại> là chương trình truyền hình ngoài trời, mang theo mấy bộ quần áo thuận tiện di chuyển cùng mỹ phẩm dưỡng da, sau đó xem xét một lượt xem còn gì phải mang nữa không.

Từ hôm qua trở về nhà trên mặt nàng luôn duy trì một nụ cười, cùng Ôn Khinh Hàn ngồi nghe hai bên cha mẹ kể chuyện từ lúc mình sinh ra cho đến bây giờ, từ hai mẹ khen con đến hai cha liên tục che dấu đi khuyết điểm cho con mình.

Triệu Uyển Nghi: "Ngươi xem đứa nhỏ Thanh Thu này, năng lực lớn như vậy, hiện giờ còn làm ảnh hậu còn gì? Ngươi xem một chút số vé phim của nàng bán được trên mạng, không phải đứng nhất thì cũng đứng hai a."

Đường Tịnh Tuệ: "Khinh Hàn cũng rất lợi hại mà, ngươi nhìn xem có bao nhiêu người muốn xếp hàng đứng chờ nhờ nàng thưa kiện? Ta thấy a, chỉ cần là Khinh Hàn, chắc chắn là sẽ thắng."

Ôn Thừa Tuyên ở phái bên kia thì: "Lão Thời, Khinh Hàn nhà ta tính tình hướng nội, không biết nói chuyện, về sau chỉ sợ ủy khuất Thanh Thu rồi."

Thời Hồng Lãng: "Nhìn ngươi này, ủy khuất cái gì mà ủy khuất? Thanh Thu nhà ta luôn bận rộn, Khinh Hàn còn phải đảm đương nhiều việc, đây mới gọi là ủy khuất hài tử."

Quan trọng nhất là hai vị trưởng bối Ôn gia còn để Thời Thanh Thu ở lại ăn cơm tối, những lời khen ngợi hài lòng cho đến lo lắng tương lai hai người cứ liên tục quanh quẩn bên tai Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn. Cho đến tận khi một nhà Thời gia được Ôn Thừa Tuyên, Triệu Uyển Nghi cùng Ôn Khinh Hàn đưa tiễn ra cửa, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn mới có thời gian nhìn nhau bất đắc dĩ cười một cái.

Nói đến Ôn Khinh Hàn, không biết nàng đã xử lí chuyện bên nàng xong chưa. Để đề phòng hôm nay đi làm bị đồng nghiệp cả công ty vây quanh, Ôn Khinh Hàn đã xin nghỉ xong xuôi.

Thời Thanh Thu kéo khóa vali lên, ngồi ở mép giường định gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Khinh Hàn thì Phan Gia Văn gọi điện thoại đến, sau khi nàng bắt máy, nghe tiếng Phan Gia Văn bất lực nói: "Thanh Thu, ngươi nói xem bây giờ ta nên vui hay là buồn đây? "

"Thế nào? Lại có chuyện gì sao?" Thời Thanh Thu về cơ bản không cảm thấy có gì cần lo lắng, người trong nhà đều biết cả, nàng cũng không có ý định tiếp tục hợp đồng với Starry Night, đại lão bản cũng cho phép nàng công bố tin tức, có thể nói là tránh lo âu về sau.

"Còn gì nữa? Còn không phải vì nhan sắc vị kia nhà ngươi quá cao sao?" Phan Gia Văn vừa tức giận vừa buồn cười, dừng lại một chút rồi nói, "Bây giờ tất cả trên mạng tất cả đều là khen ngợi nhan sắc vị kia nhà ngươi. Quả thật, đại lão bản còn muốn hỏi xem liệu nàng có ý định ra mắt hay không. "

Phương Cảnh, đại lão bản của Starry Night, luôn đối với Thời Thanh Thu mười phần bao dung và thưởng thức, có đôi khi còn âm thầm đối xử với Thời Thanh Thu như chị em trong nhà, nhưng dù sao công ty cũng không phải do một mình Phương Cảnh toàn quyền định đoạt, Starry Night muốn kiếm tiền, mà kiếm tiền thì sẽ không tránh khỏi sẽ làm Thời Thanh Thu khó xử. Thời Thanh Thu cảm thấy áy náy khi không tiếp tục gia hạn hợp đồng, nhưng cuối cùng vẫn là kiên quyết với quyết định này.

"Ta cũng chỉ biết nói lời xin lỗi với Phương tỷ, Khinh Hàn hẳn là đang hài lòng với công việc hiện tại của mình." Thời Thanh Thu cười cười, nhìn xuống vali của mình. "Đúng rồi, về chuyện hợp đồng, ta sẽ tự mình tìm Phương tỷ nói chuyện."

"Được rồi, vậy ta không làm phiền ngươi nữa, bao giờ ghi hình <Hý Lý Hý Ngoại> thì gọi cho ta." Phan Gia Văn mở miệng, tay nàng đồng thời lướt xem lịch trình của hai nghệ sĩ mới vào.

Cúp điện thoại, Thời Thanh Thu gửi tin nhắn nhắc nhở Ôn Khinh Hàn nên bắt đầu thu thập hành lí, một lúc sau bên kia truyền đến câu "Đã rõ", Thời Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra ngã xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy thật sự mệt mỏi.

Từ hôm nay trở đi trên dưới sở sự vụ Ức Hàm chỉ còn một mình Giản Ý Chi quản lí, nếu là lúc trước, mọi người hẳn đều muốn mở tiệc ăn mừng cả đêm, Ôn Khinh Hàn không ở đây, cảm giác nhiệt độ trong công ty như tăng lên mấy lần. Nhưng lần này thì khác, từ chiều hôm qua, những người này đều ngo ngoe háo hức, WeChat công ty đã lên đến hàng trăm tin nhắn mới.

Giản Ý Chi xem tài liệu phỏng vấn mấy người hôm qua, lắc đầu tắt màn hình, ngả người ra sau ghế chuẩn bị nhìn tin tức trên điện thoại, ai biết vừa mở ra còn thấy đau đầu hơn.

[Trần Dật Dật đẹp trai nhất: Trời ạ, nữ thần trong lòng ta lại là phu nhân của Ôn lão bản, ghen ghét khiến ta muốn chất vất tách rời! Ghen ghét làm ta muốn táng tận thiên lương! Ghen ghét khiến ta muốn vô nhân tính!]

[Mạnh Tư Kỳ: Lúc đầu ta nói gì? Có phải từ đầu ta đã nói giữa hai nàng có mờ ám sao, Ôn lão bản vô tình như thế, làm sao lại có thể đối tốt với ai như vậy? Giản lão đại còn không được hưởng loại đãi ngộ như thế đúng không? Bây giờ nghĩ kĩ một chút, mỗi khi phim của nữ thần ra rạp Ôn lão bản đều đem công việc qua một bên, còn khuyên chúng ta nên đi xem cùng nhau nữa!]

[Liễu Ức: Thế mà lúc đầu ta còn muốn ghép Ôn lão đại cùng Giản lão đại, hiện thực thế mà lại đánh cho mặt ta sưng lên, đến với nhau thì thôi đi, lại còn kết hôn!!!] [Tạm biệt] [Tạm biệt] [Tạm biệt]]

[Thiệu Tình: Ta cũng vậy ta cũng vậy, trước đây ta còn thấy Ôn lão đại cùng Giản lão đại có cửa, ai biết được Ôn lão đại lại là âm thầm hành động đâu, ôm hẳn nữ thần về nhà [Cười khóc] [Cười khóc] [Cười khóc]]

[Trần Dật Dật đẹp trai nhất: [Đồ phản bội.jpg]]

[Trần Dật Dật đẹp trai nhất: Hai người các ngươi thế mà đứng ở couple tà giáo lâu như vậy!]

[Ôn Khinh Hàn:....]

Bên trong WeChat bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.

Giản Ý Chi cười một tiếng, để điện thoại lại bàn.

Những người này cũng không biết được Ôn Khinh Hàn nhạt nhẽo đến mức nào, có một lần nàng cùng Ôn Khinh Hàn ăn cơm tối, nàng đi vệ sinh xong quay lại thì thấy Ôn Khinh Hàn đang nhìn WeChat, sau đó rất bình tĩnh đem điện thoại để lại trên bàn.

Nàng chỉ nghĩ là mấy người lại đang nói chuyện phiếm gì đó, nàng mở WeChat ra xem xét lên mới thấy, mấy người này lại dám ở trong này nói Ôn Khinh Hàn nào là có bộ mặt không cảm xúc, hay là luôn mang đến không khí nhạc nền kì dị cho mọi người, vân vân và mây mây.

"Đúng thật là..." Giản Ý Chi liếm liếm môi, cuối cùng thấp giọng cười nói: "Nguy hiểm".

Ở tầng một sở sự vụ là một nhóm nam nữ thanh niên đang nhìn bàn làm việc ra vẻ nghiêm túc, khóe miệng lại không ngăn được run rẩy bỏ điện thoại xuống bàn, từ đại sảnh bước vào một người.

"Phó tiểu thư, bên trái tầng hai chính là văn phòng của Giản luật sư."

"Dạ vâng, cám ơn." Phó An Nhiên ôm một túi tài liệu lễ phép gật đầu cảm ơn.

Trong một khoảnh khắc, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Phó An Nhiên, có hiếu kì, có ngờ vực, có suy đoán, nhưng có lẽ trong lòng ai nấy đều thống nhất một ý kiến: Lớp này vừa bị san bằng, lớp kia liền bắt đầu nổi lên.

"Xin chào, chúng ta đã từng gặp nhau rồi." Liễu Ức đứng dậy bước tới chào hỏi. Dù sao nàng cũng là trợ lí của Giản Ý Chi, vừa rồi nghe được có người tìm Giản Ý Chi, tất nhiên muốn chủ động đến chào hỏi.

"Xin chào, ta là Phó An Nhiên. Giản luật sư nói ta tới, muốn ta trực tiếp đi văn phòng gặp nàng."Phó An Nhiên lễ phép trả lời.

Nàng chỉ ở nhà chờ thêm một ngày mà thôi, mặc dù làm việc với Giản Ý Chi khiến nàng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng ngẫm lại thì cũng rất bình thường. Giản Ý Chi là một người ưu tú, chuyện này đối với nàng chính là áp lực, nhưng Giản Ý Chi tuyệt vời như vậy, khiến nàng vừa cảm thấy áp lực vừa cảm thấy có động lực.

"Ta biết, Giản luật sư đã thông báo cho ta." Liễu Ức mỉm cười, nghiêng người hướng về phía tầng hai chỉ cho Phó An Nhiên. "Ngươi đi thẳng lên tầng hai, phòng cuối cùng bên trái là văn phòng của Giản luật sư, nàng hiện đang ở trong phòng làm việc, bây giờ ngươi đưa cho ta tài liệu của ngươi. "

Phó An Nhiên vội vàng đưa túi tài liệu cho Liễu Ức, rồi mỉm cười nói: "Đây là tài liệu của ta. Vậy ta đi trước, cám ơn" Nàng nói xong còn quay lại nhìn mọi người nhẹ gật đầu, lúc này mới hướng cầu thang đi.

Cánh cửa văn phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, Giản Ý Chi vừa được Liễu Ức thông báo ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."

Nàng nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng giày cao gót, ngẩng đầu lên xem, hôm nay Phó An Nhiên vẫn là cột tóc đuôi ngựa, mặc trang phục công sở được may đo vừa vặn, khiến bộ dáng nàng toát ra vẻ trầm ổn hơn bình thường, khuôn mặt tràn đầy thanh xuân tinh khiết mà Giản Ý Chi đã lâu rồi không được thấy.

Hai người bèn nhìn nhau cười, nhẹ nâng cầm lên nói: "Ngồi xuống đi."

Phó An Nhiên ngồi xuống, Giản Ý Chi đứng dậy rót cho nàng một tách trà, trở lại chỗ ngồi rồi mới nói: "Ta còn tưởng là thứ hai tuần sau ngươi mới tới, có vẻ như ta đoán sai rồi, ngươi thế mà chỉ ở nhà chuẩn bị một ngày thôi. Nhưng ngày mai là thứ bảy, thật ra ngươi không cần đến sớm đến như vậy. "

"Học tỷ, ta trông yếu ớt đến vậy sao? Nếu chuẩn bị xong thì đến, ta không để ý nhiều thứ như vậy." Phó An Nhiên hai tay cầm cố, bộ dáng lúc nàng cười lên không có nửa ý châm chọc, thuần khiết như một bát nước trong, chỉ nhìn một phát liền đã thấu rõ tận cùng.

Nụ cười kia cực kì đơn thuần, không giống Giản Ý Chi đã học cho mình cách để trang bị nụ cười trên mặt. Có cả cười có chút ý châm chọc. hay là cười nhạo, hoặc cười có ý tứ riêng.

Khi còn trẻ, chúng ta nghĩ rằng tươi cười là dùng để bộc lộ tâm tình vui vẻ bên trong, nhưng lớn lên mới dần dần nhận ra, có đôi khi tươi cười cũng không hoàn toàn vì mình đang vui sướng, nó cũng sẽ bao hàm những xúc cảm khác.

Một Phó An Nhiên như vậy không giống như Giản Ý Chi, chí ít là, hiện tại không giống.

"Đương nhiên là không yếu đuối, kể cả khi yếu đuối, thời gian sẽ khiến ngươi mạnh mẽ hơn." Hai tay Giản Ý Chi đan xen vào nhau đăt dưới cằm, ánh mắt nhìn Phó An Nhiên, lúc Phó An Nhiên chuẩn bị uống nước thì đột nhiên nói : "Này, ngươi thử xõa tóc ra đi."

"Xõa tóc?" Phó An Nhiên ngạc nhiên hỏi.

"Ừm, ngươi thử xõa tóc ra một chút xem nào." Giản Ý Chi vẫn nhìn chằm chằm mái tóc của Phó An Nhiên, thần thái ung dung, không có ý gì là đùa giỡn.

Ánh mắt của Phó An Nhiên rất tập trung, cứ như vậy nhìn Phó An Nhiên, một lúc lại chuyển sang nhìn tóc nàng, thấy Phó An Nhiên mất tự nhiên, cả người như nóng bừng lên.

Nàng khẽ cúi đầu, với tay bỏ xuống dây thun cột tóc, mái tóc đen tản ra, mấy sợi tóc nhẹ tản ra trên má nàng, làm nổi bật hơn khuôn mặt vốn đã thanh tú của nàng.

Khoảnh khắc Phó An Nhiên xõa tóc ra đó, một vài mảnh ký ức cũ chợt lóe lên trong tâm trí của Phó An Nhiên rồi biến mất, khuôn mặt của Phó An Nhiên như nhòe dần, trùng khớp với khuôn mặt của người trong tâm trí nàng, để Giản Ý Chi nhất thời thất thần.

"Học tỷ?"

"Hửm?" Giản Ý Chi khẽ lắc đầu, tay nàng mất tự nhiên cầm tách trà và mỉm cười xin lỗi, "Trông đẹp hơn nhiều, cứ để như vậy đi, nhìn ngươi trưởng thành hơn hẳn đấy."

"Được, ta đã biết." Phó An Nhiên mím môi, cố gắng xua đi những cảm xúc không rõ ràng vương vấn trong tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com