TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] Làm xác sống trong trò chơi sinh tồn - Tiêu Diêm Quất

Chương 97: Tân Châu (2)

AlexGreen95

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 97
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Khác với bãi rác không người quản lí vừa bẩn vừa loạn, chỗ thu gom phế liệu này có rất nhiều nhà xưởng lớn. Những phế liệu kim loại rắn sẽ trải qua một loạt những bước xử lí như ép dẹp, nghiền nát, tách biệt, làm cứng, biến thành tài nguyên có thể sử dụng. Xem độ hoàn thiện của nhà xưởng thì có thể đoán được trước khi virus bùng nổ, nơi này có quy mô không phải nhỏ.

Đường Dư nhanh nhẹn phóng xuống đầu tường, diễn tả sơ bộ tình hình bên trong cho các đồng đội. Ba người áp sát vào vách, lần mò đến chỗ cánh cửa sắt. Kim Diệp nhặt dưới đất lên một đoạn dây thép, xoay vặn mấy cái đã mở được xích sắt trên cánh cửa một cách dễ dàng.

Chiếc ổ khóa to nặng rơi vào lòng bàn tay Đường Dư, chỉ phát ra một tiếng động rất khẽ.

Đường Dư đẩy mở cánh cửa sắt cắt hoa văn. Cánh cửa này hoạt động còn khá trơn tru, không phát ra tiếng cót két đáng sợ. Ba người lẻn vào bãi rác như ăn trộm, Đường Dư còn cẩn thận khép cửa khoá lại như cũ.

Vào trong rồi mới thật sự cảm nhận được đống phế liệu rắn chất chồng bên cạnh cao đến cỡ nào. Chúng đổ đống hai bên như những ngọn núi nhỏ. Đồ điện đã hỏng, xác xe hơi, sắt vụn công nghiệp, tất cả gom hết vào một đống hổ lốn, tạo thành chỗ tuyệt hảo để ẩn nấp.

Lối đi ngoằn ngoèo ở giữa là đường xi măng, nhưng vì không ai quét dọn nên thời gian dài đã bị đất cát, bụi bẩn và nước rỉ sét ngấm vào, không còn nhìn ra màu gốc. Vết bánh xe hằn rất rõ. Đường Dư nhìn kĩ một phen, phát hiện thời gian gần đây chỉ có kiểu lốp to dày như của chiếc xe cải tạo đi qua.

Khả năng là đối phương chỉ có một chiếc xe, mà chiếc xe cải tạo kia lại chỉ có bốn chỗ, có thể thấy nhân số ở điểm trú đóng của họ sẽ không quá nhiều.

Ba người bọn Đường Dư không đi con đường xi măng ở giữa mà tìm cái dốc thoải leo lên núi rác, ngồi xổm sau lưng một cái xác ô tô màu bạc.

Từ đây nhìn qua có thể thu hết quang cảnh bãi rác vào mắt. Chỗ chiếc xe cải tạo đỗ, cửa nhà xưởng đang mở, có ba người ngồi xổm ở đó, đang kiểm kê đồ đạc trong túi đen.

Ba người này chính là gã xăm mình và hai tên gầy đã đến trung tâm thương mại ban nãy.

Kiểm kê vật tư mà vẫn không có thêm ai xuất hiện, xem ra đội này của họ không còn thành viên nào khác.

Đường Dư hơi thất vọng, thì ra chỉ là tép riu. Nhìn mức độ cảnh giác của ba người họ thì không phải cao thủ lợi hại gì cho cam.

Thảo nào cô không thấy ba người này ở cấm địa. Tân Châu gần cấm địa như thế, bọn họ lại không tham gia cuộc săn, hoặc là không có hứng thú, hoặc là năng lực không đủ.

Tổng hợp lại các dữ liệu, ba người này rõ ràng là vế sau.

Cơ mà Đường Dư đã xác định được một chuyện. Khoảng cách giữa cô và ba người này chừng hơn 100 mét, đối phương không kích hoạt nhiệm vụ đánh chết xác sống chúa cấp D, nói cách khác, nếu không phải trong tình huống đặc thù thì khoảng cách để người chơi bình thường kích hoạt nhiệm vụ đánh chết là nhỏ hơn 100 mét.

Về phần giá trị cụ thể là bao nhiêu, Đường Dư còn cần thăm dò một phen.

Đang suy ngẫm thì Kim Diệp bỗng nhiên vỗ vai cô, rồi vươn tay chỉ vào một hướng.

Nhìn theo hướng tay Kim Diệp, Đường Dư phát hiện trong một núi rác khác đằng xa có một kiến trúc hơi khác với chung quanh.

Chỗ đó không nổi bật lắm, như một căn chòi hình nón được dựng tạm từ thép cũ và vải bạt, chung quanh đầy rác, nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy là một đống phế liệu.

Căn chòi được dựng giữa sườn núi rác, chỗ khá bằng phẳng, khoảng cách hơi xa nên nhìn không rõ. Đường Dư sử dụng năng lực Cường hóa thị lực, cẩn thận quan sát.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả chi tiết của cái chòi đã hiện ra rõ mồn một trên võng mạc Đường Dư. Rèm cửa được vén lên một nửa, có thể thấy rõ bên trong có cái giường gỗ, ngoài đó ra thì khó có chỗ cho món vật dụng nào khác.

Nửa bên kia bị tấm rèm chắn mất, rất khó nhìn thấy trong căn chòi có người hay không. Trên giường, cái chăn màu xám đậm cuộn thành một cục, có thể thấy từng có người ở đây.

Kì quái, bãi rác này còn có người khác, nếu là cùng phe với ba người kia thì tại sao lại ở trên núi rác?

Đường Dư dời mắt, cẩn thận quan sát chung quanh một lượt.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn mới phát hiện còn có vài căn chòi tương tự. Ngoài cái chòi ban đầu này cách khá xa ra thì những căn khác gom cùng một chỗ, dựng trên đất bằng, quây ván gỗ chung quanh.

Nhưng vải bạt của những căn chòi kia đã thủng lỗ, như bị ảnh hưởng bởi lửa đạn mà không được sửa sang lại, thoạt trông những căn này đã bị bỏ hoang.

Nói vậy thì bãi rác này từng có rất nhiều người trú ngụ, nhưng không biết sao mà hiện tại chỉ còn hai nhóm.

Đường Dư dời mắt, tiếp tục quan sát ba người chơi kia. Bọn họ đã kiểm kê xong vật tư, phân loại chất một bên. Nhìn vẻ ngoài thì đa phần là những món đồ tiêu hao tương đối hiếm như thuốc lá, rượu, Coca, vân vân...

Đường Dư đứng dậy, dặn Kim Diệp và Tiểu Li chờ ở đây, một mình cô tàng hình tiếp cận ba người nọ.

Cô muốn thử nghiệm xem khoảng cách để người chơi kích hoạt nhiệm vụ đánh chết xác sống chúa cấp D là bao nhiêu.

Đi tận nửa đường mà ba người kia vẫn chẳng có bất kì phản ứng gì. Gã xăm mình thậm chí còn đứng dậy rút điếu thuốc ra khỏi hộp, dựa vào vách nhà xưởng mà nghỉ ngơi. Hắn đúng là lúc nào cũng có thuốc trên tay, trong lúc hít mây nhả khói còn liếc nhìn núi rác xa xa một cái.

Núi rác vẫn im ắng hệt như thường ngày.

40 mét, 30 mét, bước chân Đường Dư càng ngày càng nhẹ. Khoảng cách kích hoạt nhiệm vụ đã thấp hơn dự tính trong lòng cô, đây là chuyện tốt. Nếu ở tít xa mà người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ, thế thì sau này cô khỏi ra ngoài.

Đường Dư bước xuống khỏi núi rác, đứng ngay trên con đường trước nhà xưởng. Khi khoảng cách còn chừng ba mươi bước thì ba người ở cửa đồng loạt ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, ba người điểm nhẹ lên cổ tay, nhanh chóng đọc một lượt. Vẻ kinh ngạc và hốt hoảng thoáng qua gương mặt họ hiện lên trong mắt Đường Dư.

Ba mươi bước, khoảng 15 mét, tính bằng chiều dài của ô tô con thì chừng ba đến bốn thân xe. Nếu khoảng cách kích hoạt này lấy Đường Dư làm tâm, 15 mét là bán kính thì đứng trên cao chừng bốn năm tầng cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ.

Khoảng cách ấy là ước lượng bằng mắt, không phải chính xác từng li, nhưng trong lòng Đường Dư đã có nhận định cơ bản. Còn đỡ, còn đỡ, khoảng cách này đối với cô mà nói thì khá tốt.

Đường Dư vẫn đứng im tại chỗ, khoanh tay quan sát phản ứng của ba người chơi kia.

Gã xăm mình cảnh giác rút vũ khí giắt sau lưng ra. Đó là một khẩu súng ngắn có nạm hoa văn hình rồng bằng vàng, trông màu mè lòe loẹt.

Hắn ngậm điếu thuốc, mày chau chặt, hai mắt đảo quanh như móc câu. Lạ là hắn không phát hiện điều gì khác thường. Tự dưng đang yên đang lành, nhiệm vụ ở đâu ra? Bọn họ chỉ đang kiểm kê vật tư thôi mà, chắc chắn không có làm chuyện gì để kích hoạt nhiệm vụ, trừ phi xác sống chúa ở ngay bên cạnh.

"Lão Lý, A Tần, đi chung quanh nhìn xem." Gã xăm mình dùng giọng điệu ra lệnh sai bảo hai người còn lại.

Một trong hai tên gầy tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút ái ngại: "Tôi bảo này, đó là xác sống chúa đó, mất mạng thật đó. Ông kêu con nhỏ kia đi xem đi."

Con nhỏ? Đường Dư nghiêng đầu nghi hoặc. Cô đâu thấy còn ai khác.

Gã xăm mình gân cổ rống vào phòng: "Tiểu Giản! Lại đây!" Vẫn là giọng điệu ra lệnh khiến người ta khó chịu.

Một cô gái, nói đúng hơn là bé gái, chậm chạp bước ra từ căn phòng. Cô nhóc cột tóc đuôi ngựa, trong tay còn cầm một cái sạn xào rau, hình như đang nấu ăn.

Đường Dư quan sát cô nhóc. Tuổi tác chỉ chừng mười bốn, mười lăm, ngoại hình rất đoan trang, nhưng người lại toát lên một vẻ u ám, biểu cảm trên mặt trông nặng nề. Cô nàng mím môi, nhìn chằm chằm vào gã xăm mình, mắt tỏ vẻ lạnh nhạt.

Đây là NPC, Đường Dư nhanh chóng nhận định.

Hóa ra không chỉ mình doanh trại của cô có liên quan với NPC. Cô bé tên Tiểu Giản này cũng cư ngụ tại điểm đóng trú của gã xăm mình, không biết là tự nguyện hay bị ép.

Gã xăm mình ra lệnh: "Hình như có chuyện gì đó, mày đi coi xem có ai xông vào không, đặc biệt là chỗ cổng ấy."

Tiểu Giản không nói một lời, trở lại nhà xưởng. Lúc quay ra thì cái sạn trên tay đã đổi thành một cây gậy gỗ.

Gậy gỗ thì làm được gì?

Tâm trạng Đường Dư hơi phức tạp. Gã xăm mình không hề nói cho Tiểu Giản chuyện có xác sống chúa xuất hiện gần đây, hẳn là cố ý giấu giếm. Nếu thật sự gặp phải xác sống chúa giết người không gớm tay thì Tiểu Giản cầm cái gậy gỗ có thể làm được gì?

Xỉa răng cho xác sống chúa chắc?

Cuối cùng Đường Dư đã có thể xác định ở điểm đóng trú này, người chơi và NPC không ngang hàng, bình đẳng với nhau.

Tiểu Giản cầm gậy gỗ, bước ra ngoài không hề do dự. Đường Dư ngẫm nghĩ rồi cũng đi theo sau.

Bóng dáng cô bé này rất đĩnh đạc, bàn tay cầm gậy cũng vững, không nhìn ra chút sợ hãi nào, nghĩ chắc tính tình cũng rắn rỏi.

Đầu tiên, cô nhóc ra cửa nhìn một cái, ổ khóa trên đó vẫn còn nguyên vẹn, không có gì khác thường. Cô nhóc nắm sợi xích kéo thử một phen, phát ra những tiếng loảng xoảng.

Đường Dư tò mò bước đến bên cạnh cô nhóc, quan sát nét mặt đối phương. Cô phát hiện biểu cảm trên mặt Tiểu Giản vẫn thế, không tỏ ra yên tâm mà cũng chẳng có phản ứng gì khác.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Đường Dư. Một cô nhóc mới mười bốn, mười lăm tuổi, có điềm tĩnh đến đâu cũng chỉ là thiếu niên, không thể nào bình thản thế được.

Đường Dư lờ mờ sinh lòng tán thưởng.

Kiểm tra cửa sắt xong, Tiểu Giản lập tức quay đầu trở về. Nhưng vừa đi được vài bước thì cô nhóc đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào dấu chân trên mặt đất.

Ồ, Đường Dư cau mày. Con đường này đã có thể in vết bánh xe thì cũng có thể để lại dấu chân. Tuy dấu rất mờ nhưng Tiểu Giản cũng đã nhận ra.

Cô nhóc này còn rất tinh ý.

Đường Dư không lo chuyện bại lộ hành tung. Cô tự tin có thể đánh bại ba người gã xăm mình, dù sao chỉ việc đi tìm hiểu tin tức ở gần nơi trú đóng họ cũng chẳng dám.

Tiểu Giản nhìn dấu chân trên mặt đất, vẫn không có phản ứng gì quá nhiều, chỉ im lặng trở lại gần khu nhà xưởng.

"Ngoài cửa không có gì lạ." Cô nhóc báo cáo với gã xăm mình.

Đường Dư nhướng mày, chà, cô nhóc này nói dối, rõ ràng đã thấy dấu chân.

Đôi mày chau chặt của gã xăm mình hơi buông lỏng, hắn vươn tay chỉ vào trong bãi rác: "Còn ở trong thì sao? Vào trong nhìn xem."

Một người khác thở phào nhẹ nhõm, lỡ mồm nói chuyện: "Anh Đằng, nói không chừng xác sống chúa kia chỉ đi ngang qua chỗ này thôi chứ không vào."

Cánh tay cầm gậy gỗ của Tiểu Giản khẽ run: "Xác sống chúa?" Cuối cùng trong mắt cô nhóc cũng xuất hiện một cảm xúc khác, đó là nỗi sợ hãi không cách nào che giấu.

Quả nhiên, nỗi sợ xác sống của NPC lúc nào cũng rõ mồn một.

Gã xăm mình được gọi là anh Đằng kia đập vào vai đồng đội: "Biến mẹ mày đi, nói bậy bạ gì đấy hả? Tiểu Giản, mày tiếp tục đi, có biến gì đến báo cáo với tao!" Giọng hắn càng tỏ ra cương quyết, hòng át đi sự chột dạ trong lòng.

Ngoài dự đoán của Đường Dư, Tiểu Giản tuy sợ nhưng vẫn không trốn vào nhà xưởng làm rùa đen rụt đầu mà ngược lại còn cầm cái gậy gỗ chạy vào sâu trong bãi rác.

Điều này lại một lần nữa khiến Đường Dư bất ngờ. Cô đi theo Tiểu Giản, phát hiện đối phương không hề nghe lời đi tìm hiểu tình hình gì cả mà chạy ngay đến căn chòi trên núi rác.

Nửa bên rèm còn lại bị xốc lên, bấy giờ Đường Dư mới phát hiện trong chòi có một người nằm, một cô gái.

"Chị Tề!" Tiểu Giản nhào lên giường, lay tỉnh người đang hôn mê. "Chị mau tỉnh lại đi, chúng nói gần đây có xác sống chúa!"

Vẻ điềm tĩnh trên mặt Tiểu Giản lúc này đã mất tăm, thay vào đó là nỗi sợ hãi. "Xác sống chúa tới, chị có cử động được không?"

Cô gái kia có môi trắng bệch, mãi mới mở mắt ra, song lại không nhìn về phía Tiểu Giản mà đăm đăm hướng lên đỉnh chòi, mắt bất chợt mở to.

Sau đó, Đường Dư thấy cô gái kia nhọc nhằn giơ cổ tay lên, điểm nhẹ vài cái.

Khoan, đây là người chơi!

Lúc này Đường Dư đứng ngay bên ngoài tấm rèm, rất gần. Hiển nhiên cô gái kia cũng kích hoạt nhiệm vụ.

Thật thú vị, không ngờ các mối quan hệ trong bãi rác lại phức tạp như vậy.

Đường Dư hứng khởi quan sát cô gái trên giường. Cô gái này có mái tóc ngắn, dung mạo bình thường, thoạt trông chừng hai bảy, hai tám tuổi, nhưng môi trắng bệch, có vẻ đã mất máu quá nhiều. Cô nàng được Tiểu Giản đỡ ngồi dậy. Bấy giờ Đường Dư mới nhìn thấy bên hông cô nàng quấn băng vải, vết máu màu nâu sẫm trên đó đập ngay vào mắt.

Quả nhiên đã bị thương, thương thế còn không hề nhẹ.

"Chị Tề, xác sống chúa đến thật hả chị? Em thấy dấu chân ngoài cửa. Chị mau tìm chỗ nào trốn đi." Cô gái vừa thả tay xuống là Tiểu Giản đã lên tiếng hỏi, rõ ràng cô nhóc biết chị Tề là người ngoại lai, không giống mình.

Cô gái lắc đầu: "Trong trò chơi này thì xác sống chúa cấp D đã có ý thức tự chủ. Tình trạng chị bây giờ không đi đâu được."

Tiểu Giản nghiêm túc khuyên nhủ: "Không phải trước đó chị Tề đã nói xác sống chúa cấp D là cấp thấp nhất trong trò chơi sao? Tụi mình cùng nhau trốn đi, không chừng vẫn có cơ may sống sót."

Khoan... khoan đã. Đường Dư trợn tròn, bấy giờ cô đã nhận ra điểm bất thường. Cô gái này, đang thẳng thừng nói chuyện "trò chơi", với một NPC.

Dù là ở doanh trại "Người một nhà" thì trước nay Đường Dư vẫn chưa bao giờ nói trước mặt các dì rằng đây là một trò chơi. Các dì đã có nhận định riêng về hoàn cảnh của bản thân, họ gọi người chơi là người ngoại lai, dị năng của người chơi cũng được quy kết thành năng lực mà người ngoại lai vốn đã có sẵn.

Đối với NPC mà nói thì việc biết đây là một trò chơi tàn nhẫn, đau đớn hơn nhiều so với không biết. Điều đó nghĩa là cuộc đời, kí ức, ý nghĩa sống của họ, tất cả sẽ bị phủ định sạch sẽ. Họ chỉ là một đoạn mã, một AI tự động tiến hóa đã được thiết lập sẵn trình tự ban đầu.

Nếu là AI vô cảm thì còn đỡ, nhưng cố tình họ lại chẳng khác gì con người, cũng biết vui, biết buồn. Rất khó để NPC có thể bình thản chấp nhận chuyện này. Một khi đã biết thì chỉ có hai tình huống, hoặc là ý chí sống của NPC sẽ sụt giảm nghiêm trọng, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, chết cùng lắm chỉ là một đoạn mã vận hành đến kết cục sau cùng, hoặc là cùng nhau phản kháng, khiến trò chơi sụp đổ.

Nhưng nghĩ lại thì NPC trong trò chơi này không liên minh với nhau, cũng rất có hy vọng vào cuộc sống, ít nhất thì các dì là như thế.

Hình như không có NPC nào biết đây là trò chơi, dù là nghiên cứu viên thông minh như Đỗ Khiết Nhứ cũng chỉ gọi bọn Đường Dư là kẻ kí sinh.

Rất khó để Đường Dư không nghĩ rằng NPC đã bị cài đặt tính năng tự điều chỉnh nhận thức.

Thế nên khi nhìn Tiểu Giản, ánh mắt Đường Dư lại lẫn thêm cảm xúc khác. Thảo nào cô cứ cảm thấy Tiểu Giản rất khác biệt, vì cô nhóc thật sự khác biệt.
_____________
Chương sau 8k chắc ngâm hơi lâu 🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com