Bhtt Edit Lam Xac Song Trong Tro Choi Sinh Ton Tieu Diem Quat
LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 96
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư không suy nghĩ quá lâu. Trước khi cô kịp đưa ra quyết định thì Tống Lãnh Trúc đã bắt đầu di chuyển. Cả đội đạp lên những mảnh vỡ thủy tinh bước về phía lưới sắt, xem ra là định rời khỏi cấm địa.Lúc đi ngang phiến đá khắc chữ, Tống Lãnh Trúc đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Dư.Tiểu Thất theo sau không đề phòng, suýt chút nữa đã đâm sầm vào vai Tống Lãnh Trúc."Sao vậy? Đội trưởng Tống." Cô vội lùi về sau mấy bước, cách đội trưởng một khoảng. Nhìn theo tầm mắt Tống Lãnh Trúc, chỉ có thể thấy được trên phiến đá hình chữ nhật còn phơi mấy cái xác người chơi. Bị mưa xối một trận, mặt đất toàn là máu loãng."Không có gì." Tống Lãnh Trúc thấp giọng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không dời đi.Đường Dư thấp thỏm trong lòng, đồng thời cũng xác định một chuyện, rằng Tống Lãnh Trúc thật sự có thể định vị chính xác vị trí của cô, cho dù hiện tại cô đang tàng hình.Nói vậy thì lúc trong phòng máy ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, lần đầu tiên đến điều tra, Tống Lãnh Trúc cũng đã biết cô trốn ở đó.Thật kì lạ. Chỗ này mùi máu nồng như thế, theo lí thì mùi xác sống của cô hẳn đã bị át đi mới phải. Tống Lãnh Trúc làm sao mà xác định được vị trí của cô?Đường Dư không khỏi giơ tay lên ngửi thử cánh tay mình, rồi lại kéo phần đuôi tóc lên hít mấy cái. Nồng mùi máu, chẳng khác gì những xác sống khác. Mùi thuốc súng dính ở đuôi tóc bị nước mưa rửa trôi bảy tám phần, hẳn cũng không có gì đặc biệt mới phải.Chẳng lẽ Tống Lãnh Trúc gắn máy định vị trên người cô? Đường Dư vội rờ một lượt từ đầu đến chân.Trong lúc thảng thốt, cô sực nhớ lại câu Tống Lãnh Trúc đã nói với mình lúc đánh chết xác sống chúa cấp C: "Bất luận cô có trốn đến đâu, tôi cũng sẽ tìm được cô."Thì ra người này không chỉ hù thôi mà hoàn toàn nói thật.Bên này đang rối rắm trong lòng thì bên kia Tống Lãnh Trúc lại bất ngờ lên tiếng, cô quay mặt về phía đồng đội, nói: "Tiếp theo chúng ta vào nội thành.""À." Tiểu Thất ứng tiếng. Quyết định này vừa nãy lúc ở cửa Tống Lãnh Trúc có nói qua rồi, sao giờ còn nhắc lại lần nữa làm gì?Chuyện lạ thì năm nào cũng có mà dạo gần đây nhiều dữ dội.Sau đó, Tống Lãnh Trúc quay đầu đi thẳng, không hề dừng lại giây phút nào.Đường Dư bĩu môi, đi thật là dứt khoát, còn chẳng thèm đến chào tạm biệt mình và Chu Châu.Cô xoa mũi, điều chỉnh tâm trạng rồi quay lại chỗ đồng đội.Trò hề bộ ba thật giả cuối cùng cũng hạ màn, trong khuôn viên đã không còn người chơi nữa. Những người chơi lạc đàn đều đã bị bọn Đường Dư giải quyết, trong khi người thật sự có thực lực cũng đã lần lượt rời khỏi cấm địa. Hiện tại chỉ còn bốn người bọn Đường Dư còn bận bịu đầu tắt mặt tối.Bận khiêng đồ.Nửa giờ sau khi Tống Lãnh Trúc rời đi, bọn Đường Dư bắt đầu di dời vật tư. Chiếc Minibus các cô lái đến không đủ chứa mấy thiết bị y tế cỡ nhỏ này, nên đành chôm xe vận tải của người khác.Dù gì thì mấy người đó cũng đã rời khỏi trò chơi, chung quanh cấm địa có rất nhiều xe trống.Chu Châu thậm chí còn dọn một cái bàn mổ, cả thiết bị hình bán nguyệt trên đó cũng được mang về chung. Thi thể Đỗ Khiết Nhứ được cố định trên bàn mổ, đắp cái áo khoác gió lên mặt.Dưới uy lực của vụ nổ, số lượng thiết bị còn nguyên vẹn không nhiều lắm. May mà Chu Châu đã dời trước một phần, bằng không mấy thứ này đã bị Lê Lạc đem đi làm vũ khí hết.Sau khi dọn xong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Chu Châu lại dẫn mấy người bọn Đường Dư lục luôn những tòa nhà khác một lượt.Cấm địa không có người chơi, các cô hoạt động không hề bị hạn chế. Xác sống máu và sinh vật biến dị đều cùng phe với các cô, nếu không phải Chu Châu khẳng định cấm để xác sống máu làm bẩn thiết bị và thuốc men thì Đường Dư còn định sai xác sống máu đi khiêng đồ giúp.Bốn người bận bịu trong ngoài, càn quét cực kì vui sướng, cùng một trạng thái "còn ai có thể quản ta".Đến khi trời chập tối thì bốn người mới dừng tay, nằm dài trên thùng xe mà nghỉ ngơi.Đã hai ngày một đêm từ khi các cô đến cấm địa, ngoài mấy giờ nghỉ ngơi trong phòng máy thì gần như toàn bộ thời gian còn lại, các cô đều đang chiến đấu hoặc chạy trốn ở cường độ cao. Hiện tại cả bọn được nghỉ ngơi thả lỏng, cơ bắp cả người đều run rẩy.Đi chuyến này, trên người các cô khó tránh khỏi bị va quệt đôi chỗ, nhưng vì Thể lực và năng lực Lành thương đều được tăng cường nên mọi người bị thương không phải quá nặng. Những vết thương do đánh với xác sống máu trước đó đã bắt đầu khép lại nhờ tác dụng của thuốc mà Chu Châu cung cấp, hiện tại chủ yếu là cơ thể thấy mệt mỏi.Suy cho cùng thì những thiết bị này cũng nặng thật sự.Kim Diệp tựa lưng vào thùng xe, thở gấp hỏi: "Giờ sao đây? Về doanh trại à?"Chu Châu tiếp lời không chút do dự: "Về!" Cô hận không thể lập tức dịch chuyển về doanh trại để bắt đầu sự nghiệp nghiên cứu.Song, Đường Dư lại do dự. Cô dùng một tay chống người, giương mắt nhìn Kim Diệp: "Khó khăn lắm mới xa nhà một chuyến, không mấy tụi mình vào nội thành xem thử? Có vật tư gì cũng tiện gom về luôn." Đường Dư chớp mắt, thoạt trông hết sức vô tội.Tiểu Li vừa nghe đã bị khơi dậy hứng thú: "Được nha! Em đồng ý."Hai thành phố gần doanh trại, thành phố A và thành phố Y, đều đã bị các cô càn quét hết rồi, rất khó tìm thêm được vật tư. Đã đến lúc các cô mở rộng bản đồ tìm kiếm.Kim Diệp có vẻ trầm tư: "Cũng đúng, cơ mà thi thể Đỗ Khiết Nhứ không thể để lâu. Không mấy thế này đi, Chu Châu chạy xe tải về doanh trại trước, tôi vẽ đường đi cho bà. Còn tôi và Tiểu Li, Đường Dư vào nội thành dạo một chuyến."Chu Châu cười nói: "Được, tụi mình tách ra hành động. Mấy bà đừng lo lắng cho tôi quá nhe."Đường Dư trêu: "Lo ai cũng không lo bà đâu."Nếu là thành viên nào khác tách ra hành động riêng, chắc chắn các cô sẽ không đồng ý, nhưng nếu người này là Chu Châu...Được, không thành vấn đề, yên tâm một trăm phần trăm!Quyết định xong, mọi người lại nằm càng thoải mái. Kim Diệp ngẩng đầu nhìn ráng màu hoàng hôn nhuộm nơi chân trời, đột nhiên lên tiếng dặn: "Cơ mà vào nội thành tụi mình phải cẩn thận một chút. Ngộ nhỡ người chơi khác cũng ôm suy nghĩ tương tự ở lại chỗ này là tụi mình chui đầu vào rọ."Sắc mặt Đường Dư cứng đờ. Nhớ đến hành trình của Tống Lãnh Trúc, cô chột dạ ứng tiếng "Ừ".Cả bọn nằm nghiêng trong xe, tựa vào các thiết bị, thở thật nhẹ, yên lặng thưởng thức cảnh hoàng hôn chỉ tồn tại trong giây lát này.Sinh vật biến dị và xác sống máu ở bên kia lưới sắt. Đường Dư không điều khiển nữa nên chúng tản ra lang thang khắp nơi.Sau lần này, hoàn cảnh trong cấm địa lại càng trở nên khắc nghiệt. Thi thể khắp nơi, chóng thôi sẽ sinh ra vi khuẩn, virus. Nói không chừng hoàn cảnh ấy sẽ tạo ra thêm sinh vật biến dị mới.Những chuyện đó, không ai biết trước được.Chờ đến khi sắc trời tối hẳn, bốn người mới bò xuống khỏi thùng xe. Chu Châu hưng phấn nổ máy xe tải, định mang vật tư chạy suốt đêm về doanh trại.Đường Dư căn dặn: "Mệt quá thì tìm chỗ nào vắng nghỉ ngơi một chút, đừng lái xe khi mệt.""Không thành vấn đề."Xe nhanh chóng chìm vào màn đêm, ngay cả bóng dáng cũng chẳng nhìn thấy.Đường Dư lại không định vào nội thành ngay. Các cô tìm chiếc xe con màu đen bình dân, không quá nổi bật, lái ra đường đất xa cấm địa, ngồi trên ghế nghỉ ngơi dưỡng sức, bổ sung năng lượng.Ba người thay phiên nhau gác đêm, đến hừng đông thì đã hồi phục thể lực về trạng thái tốt nhất.Tỉnh Nam nhiều đồi núi, đường ở ngoại thành vòng vèo quanh co. Nhìn theo cột mốc lộ giới thì thành phố gần Khu 2 nhất có tên Tân Châu. Kim Diệp lái xe trở lại đường cao tốc, chạy mãi, chạy mãi theo bảng hướng dẫn trên quốc lộ đến lối ra cao tốc nội thành Tân Châu.Gần lối ra chồng chất rất nhiều xe ô tô hỏng, nghĩ chắc khi virus mới bùng nổ, nơi này từng rất hỗn loạn. Hiện tại, những chiếc xe ấy bị đẩy dạt sang hai bên, chừa lối giữa để đi qua. Hẳn là có người chơi lái xe trọng tải lớn bạo lực mở đường, có chiếc đã bị ép biến dạng.Kiến trúc trong thành phố có kích thước khá to, xem mức độ sầm uất thì nơi này đã từng là một thành phố lớn.Thành phố lớn nghĩa là có nhiều vật tư để tìm kiếm, có nhiều không gian cho bọn Đường Dư phát huy. Những vật tư mà Người một nhà cần tương đối đặc thù, người chơi khác đều chê, nghĩ chắc trong thành phố còn thừa không ít. Các cô có thể từ từ thu gom.Nhưng song song đó thì thành phố lớn cũng đồng nghĩa với dân cư đông đúc, xác sống sẽ nhiều hơn một chút, người chơi cũng thế.Có điều từ khi vào thành phố đến giờ, bọn Đường Dư vẫn chưa đụng độ đội người chơi nào cả, nghĩ chắc những người chơi gần đây đều tập trung đến cấm địa hết rồi, số lượng toàn mạng trở về cũng không nhiều.Kính chiếc ô tô con có dán màng phản quang. Tiểu Li ngồi ở ghế phụ, cười nói cùng Kim Diệp, chỉ có Đường Dư ngồi băng sau làm bạn với ba lô.Cô rảnh quá đâm ra chán, thi thoảng lại ghé vào cửa kính, cặp mắt không ngừng đảo quanh quan sát bốn phía xem có bóng người hay bóng xe nào hoạt động hay không.Cũng chẳng rõ là cô đang mong đợi nhìn thấy bóng dáng ai đó hay là cầu nguyện tốt nhất đừng gặp một người nào cả.Nhìn ngó một lúc, không ngờ Đường Dư thật sự phát hiện được điểm khác thường.Trước cửa một trung tâm thương mại lớn trên phố bên kia có một chiếc xe đã được cải tạo đang đỗ. Sở dĩ Đường Dư có thể phát hiện ngay khi chỉ nhìn thoáng qua là bởi vì chiếc xe này thật sự quá bắt mắt.Khung xe dáng việt dã nhưng cả bên trong lẫn bên ngoài đều được cải tạo một phen. Phía trước gắn tấm thép có gai nhọn, thân xe được bọc bởi cái lồng thép, cửa kính đổi thành cửa sắt, vừa có thể phòng thủ mà vẫn chừa khe hở để tấn công. Trần xe được mở ra, gắn hai hàng súng phóng lựu loại bắn trên vai.Nhìn từ xa chính là chiến xa tận thế trông cực kì hoang dã.Trong xe không có ai gác, nghĩ chắc tất cả đã vào trung tâm thương mại thu gom vật tư rồi.Nhưng sau khi sử dụng Cường hóa thị lực, Đường Dư lại phát hiện mình đã đoán sai, vẫn có người ở lại canh gác. Một người đàn ông khoanh tay đứng ngay cửa trung tâm thương mại, trên tay đầy hình xăm trổ xanh đen, vóc người thoạt trông rất vạm vỡ.Gã xăm mình tựa nửa người trên lên cửa, thi thoảng lại ngó vào trong trung tâm rồi lại quay ra nhìn chiếc xe, sau đó tiện tay châm một điếu thuốc.Ở thời tận thế, thuốc hút chính là vật tư xa xỉ. Kết hợp với chiếc xe cải trang này, Đường Dư đoán chắc chắn là trận doanh của đối phương có vật tư rất phong phú, ít nhất là không phải lo cái ăn cái mặc.Trên mặt đất gần đó có mấy thi thể xác sống, hẳn những người này đã dọn sân trước.Chỉ lát sau, lại có hai người khác bước ra từ trung tâm thương mại, đều là nam gầy gò nhưng có cơ bắp. Mỗi người cầm một cái túi màu đen, trông nặng trĩu.Thấy đồng đội bước ra, gã xăm mình lười nhác giơ tay trên nắm cái cửa cuốn đã mở một nửa, hai chân lơ lửng, hắn nhẹ nhàng kéo một cái, cửa "rầm" một tiếng đóng sầm. Sau đó, hắn lấy ra một sợi xích sắt, cẩn thận khóa kĩ lại.Hệt như ra vào kho hàng nhà mình.Đường Dư cúi thấp người. Qua cửa kính, cô thấy ba người đối phương lên xe, nghênh ngang rời đi trong tiếng động cơ gầm rú."Kim Diệp, tụi mình đuổi theo đi." Đường Dư vỗ vai Kim Diệp, vươn hai ngón tay làm dấu xông lên.Kim Diệp nhìn Đường Dư qua kính chiếu hậu: "Giờ bà to gan nhỉ?""Dù gì tôi cũng là xác sống chúa mà." Trên mặt Đường Dư chẳng có vẻ gì là ngại ngùng. Xác sống chúa phải làm chuyện nên làm.Các cô không thể theo quá sát, lái xe trên đường phố không có sinh vật sống thế này quá dễ phát hiện. Vì thế, gần như là đợi chiếc xe cải tạo quẹo qua góc đường thì các cô mới nổ máy.Nương những tòa nhà che lấp, xe quẹo bảy tám lần, kiến trúc chung quanh dần trở nên cũ kĩ, nhà cửa cũng ngày càng thưa thớt, có vẻ các cô đã băng qua hơn nửa thành phố, đi đến vùng ngoại ô phía bên kia Tân Châu.Sau một cua quẹo, chiếc xe cải tạo đã hoàn toàn biến mất trên con đường trong khu công nghiệp.Kim Diệp không dám lỗ mãng đi theo, bèn dừng xe một bên đường. Ba người cầm ba lô xuống xe cuốc bộ, chỉ chốc lát đã thấy ở ngã rẽ có một cái khung bằng kim loại. Chữ trên khung đã bị gỡ ra từ lâu, bên dưới cái khung là một cánh cửa sắt, có khóa. Trên con đường đầy cát bụi có mấy vết bánh xe lớn, rõ ràng là do lốp xe việt dã để lại.Tường bao chung quanh không phải quá cao. Trên tường xi măng là lưới thép, có thể loáng thoáng thấy được núi rác bên trong, đa số là xác xe hỏng, tấm thép và chất thải rắn.Hình như nơi đây là một bãi rác cỡ lớn.Đường Dư lùi xa khỏi tường bao, sau đó cúi người lao tới. Sau một đoạn chạy lấy đà ngắn, cô dễ dàng đạp lên vách, hai tay bám vào gờ tường, rướn người một cái đã leo lên.Giờ đã có thể nhìn rõ ràng hơn. Bãi rác cực kì rộng lớn, bên trong chất chồng rất nhiều chất thải rắn. Ở đây không có mùi hôi như bãi tập kết rác sinh hoạt, không giống một bãi rác đơn thuần mà như chỗ thu gom phế liệu kim loại hơn.Ngoài ra, xa xa còn có rất nhiều xe tải lớn màu đỏ, chuyên chở những khối kim loại phế liệu đã được nén chặt thành hình lập phương, trông như định chở đi.Đồ ngon! Mắt Đường Dư sáng rỡ. Mang số kim loại này về rất hữu dụng.Nhìn kĩ thêm lần nữa, Đường Dư có thể lờ mờ thấy được chiếc xe cải tạo dừng cạnh một gian nhà xưởng, chỉ lộ ra nửa thân xe.Xem ra các cô đã tìm được điểm trú đóng của ba người kia.
_____________
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư không suy nghĩ quá lâu. Trước khi cô kịp đưa ra quyết định thì Tống Lãnh Trúc đã bắt đầu di chuyển. Cả đội đạp lên những mảnh vỡ thủy tinh bước về phía lưới sắt, xem ra là định rời khỏi cấm địa.Lúc đi ngang phiến đá khắc chữ, Tống Lãnh Trúc đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Dư.Tiểu Thất theo sau không đề phòng, suýt chút nữa đã đâm sầm vào vai Tống Lãnh Trúc."Sao vậy? Đội trưởng Tống." Cô vội lùi về sau mấy bước, cách đội trưởng một khoảng. Nhìn theo tầm mắt Tống Lãnh Trúc, chỉ có thể thấy được trên phiến đá hình chữ nhật còn phơi mấy cái xác người chơi. Bị mưa xối một trận, mặt đất toàn là máu loãng."Không có gì." Tống Lãnh Trúc thấp giọng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không dời đi.Đường Dư thấp thỏm trong lòng, đồng thời cũng xác định một chuyện, rằng Tống Lãnh Trúc thật sự có thể định vị chính xác vị trí của cô, cho dù hiện tại cô đang tàng hình.Nói vậy thì lúc trong phòng máy ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, lần đầu tiên đến điều tra, Tống Lãnh Trúc cũng đã biết cô trốn ở đó.Thật kì lạ. Chỗ này mùi máu nồng như thế, theo lí thì mùi xác sống của cô hẳn đã bị át đi mới phải. Tống Lãnh Trúc làm sao mà xác định được vị trí của cô?Đường Dư không khỏi giơ tay lên ngửi thử cánh tay mình, rồi lại kéo phần đuôi tóc lên hít mấy cái. Nồng mùi máu, chẳng khác gì những xác sống khác. Mùi thuốc súng dính ở đuôi tóc bị nước mưa rửa trôi bảy tám phần, hẳn cũng không có gì đặc biệt mới phải.Chẳng lẽ Tống Lãnh Trúc gắn máy định vị trên người cô? Đường Dư vội rờ một lượt từ đầu đến chân.Trong lúc thảng thốt, cô sực nhớ lại câu Tống Lãnh Trúc đã nói với mình lúc đánh chết xác sống chúa cấp C: "Bất luận cô có trốn đến đâu, tôi cũng sẽ tìm được cô."Thì ra người này không chỉ hù thôi mà hoàn toàn nói thật.Bên này đang rối rắm trong lòng thì bên kia Tống Lãnh Trúc lại bất ngờ lên tiếng, cô quay mặt về phía đồng đội, nói: "Tiếp theo chúng ta vào nội thành.""À." Tiểu Thất ứng tiếng. Quyết định này vừa nãy lúc ở cửa Tống Lãnh Trúc có nói qua rồi, sao giờ còn nhắc lại lần nữa làm gì?Chuyện lạ thì năm nào cũng có mà dạo gần đây nhiều dữ dội.Sau đó, Tống Lãnh Trúc quay đầu đi thẳng, không hề dừng lại giây phút nào.Đường Dư bĩu môi, đi thật là dứt khoát, còn chẳng thèm đến chào tạm biệt mình và Chu Châu.Cô xoa mũi, điều chỉnh tâm trạng rồi quay lại chỗ đồng đội.Trò hề bộ ba thật giả cuối cùng cũng hạ màn, trong khuôn viên đã không còn người chơi nữa. Những người chơi lạc đàn đều đã bị bọn Đường Dư giải quyết, trong khi người thật sự có thực lực cũng đã lần lượt rời khỏi cấm địa. Hiện tại chỉ còn bốn người bọn Đường Dư còn bận bịu đầu tắt mặt tối.Bận khiêng đồ.Nửa giờ sau khi Tống Lãnh Trúc rời đi, bọn Đường Dư bắt đầu di dời vật tư. Chiếc Minibus các cô lái đến không đủ chứa mấy thiết bị y tế cỡ nhỏ này, nên đành chôm xe vận tải của người khác.Dù gì thì mấy người đó cũng đã rời khỏi trò chơi, chung quanh cấm địa có rất nhiều xe trống.Chu Châu thậm chí còn dọn một cái bàn mổ, cả thiết bị hình bán nguyệt trên đó cũng được mang về chung. Thi thể Đỗ Khiết Nhứ được cố định trên bàn mổ, đắp cái áo khoác gió lên mặt.Dưới uy lực của vụ nổ, số lượng thiết bị còn nguyên vẹn không nhiều lắm. May mà Chu Châu đã dời trước một phần, bằng không mấy thứ này đã bị Lê Lạc đem đi làm vũ khí hết.Sau khi dọn xong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Chu Châu lại dẫn mấy người bọn Đường Dư lục luôn những tòa nhà khác một lượt.Cấm địa không có người chơi, các cô hoạt động không hề bị hạn chế. Xác sống máu và sinh vật biến dị đều cùng phe với các cô, nếu không phải Chu Châu khẳng định cấm để xác sống máu làm bẩn thiết bị và thuốc men thì Đường Dư còn định sai xác sống máu đi khiêng đồ giúp.Bốn người bận bịu trong ngoài, càn quét cực kì vui sướng, cùng một trạng thái "còn ai có thể quản ta".Đến khi trời chập tối thì bốn người mới dừng tay, nằm dài trên thùng xe mà nghỉ ngơi.Đã hai ngày một đêm từ khi các cô đến cấm địa, ngoài mấy giờ nghỉ ngơi trong phòng máy thì gần như toàn bộ thời gian còn lại, các cô đều đang chiến đấu hoặc chạy trốn ở cường độ cao. Hiện tại cả bọn được nghỉ ngơi thả lỏng, cơ bắp cả người đều run rẩy.Đi chuyến này, trên người các cô khó tránh khỏi bị va quệt đôi chỗ, nhưng vì Thể lực và năng lực Lành thương đều được tăng cường nên mọi người bị thương không phải quá nặng. Những vết thương do đánh với xác sống máu trước đó đã bắt đầu khép lại nhờ tác dụng của thuốc mà Chu Châu cung cấp, hiện tại chủ yếu là cơ thể thấy mệt mỏi.Suy cho cùng thì những thiết bị này cũng nặng thật sự.Kim Diệp tựa lưng vào thùng xe, thở gấp hỏi: "Giờ sao đây? Về doanh trại à?"Chu Châu tiếp lời không chút do dự: "Về!" Cô hận không thể lập tức dịch chuyển về doanh trại để bắt đầu sự nghiệp nghiên cứu.Song, Đường Dư lại do dự. Cô dùng một tay chống người, giương mắt nhìn Kim Diệp: "Khó khăn lắm mới xa nhà một chuyến, không mấy tụi mình vào nội thành xem thử? Có vật tư gì cũng tiện gom về luôn." Đường Dư chớp mắt, thoạt trông hết sức vô tội.Tiểu Li vừa nghe đã bị khơi dậy hứng thú: "Được nha! Em đồng ý."Hai thành phố gần doanh trại, thành phố A và thành phố Y, đều đã bị các cô càn quét hết rồi, rất khó tìm thêm được vật tư. Đã đến lúc các cô mở rộng bản đồ tìm kiếm.Kim Diệp có vẻ trầm tư: "Cũng đúng, cơ mà thi thể Đỗ Khiết Nhứ không thể để lâu. Không mấy thế này đi, Chu Châu chạy xe tải về doanh trại trước, tôi vẽ đường đi cho bà. Còn tôi và Tiểu Li, Đường Dư vào nội thành dạo một chuyến."Chu Châu cười nói: "Được, tụi mình tách ra hành động. Mấy bà đừng lo lắng cho tôi quá nhe."Đường Dư trêu: "Lo ai cũng không lo bà đâu."Nếu là thành viên nào khác tách ra hành động riêng, chắc chắn các cô sẽ không đồng ý, nhưng nếu người này là Chu Châu...Được, không thành vấn đề, yên tâm một trăm phần trăm!Quyết định xong, mọi người lại nằm càng thoải mái. Kim Diệp ngẩng đầu nhìn ráng màu hoàng hôn nhuộm nơi chân trời, đột nhiên lên tiếng dặn: "Cơ mà vào nội thành tụi mình phải cẩn thận một chút. Ngộ nhỡ người chơi khác cũng ôm suy nghĩ tương tự ở lại chỗ này là tụi mình chui đầu vào rọ."Sắc mặt Đường Dư cứng đờ. Nhớ đến hành trình của Tống Lãnh Trúc, cô chột dạ ứng tiếng "Ừ".Cả bọn nằm nghiêng trong xe, tựa vào các thiết bị, thở thật nhẹ, yên lặng thưởng thức cảnh hoàng hôn chỉ tồn tại trong giây lát này.Sinh vật biến dị và xác sống máu ở bên kia lưới sắt. Đường Dư không điều khiển nữa nên chúng tản ra lang thang khắp nơi.Sau lần này, hoàn cảnh trong cấm địa lại càng trở nên khắc nghiệt. Thi thể khắp nơi, chóng thôi sẽ sinh ra vi khuẩn, virus. Nói không chừng hoàn cảnh ấy sẽ tạo ra thêm sinh vật biến dị mới.Những chuyện đó, không ai biết trước được.Chờ đến khi sắc trời tối hẳn, bốn người mới bò xuống khỏi thùng xe. Chu Châu hưng phấn nổ máy xe tải, định mang vật tư chạy suốt đêm về doanh trại.Đường Dư căn dặn: "Mệt quá thì tìm chỗ nào vắng nghỉ ngơi một chút, đừng lái xe khi mệt.""Không thành vấn đề."Xe nhanh chóng chìm vào màn đêm, ngay cả bóng dáng cũng chẳng nhìn thấy.Đường Dư lại không định vào nội thành ngay. Các cô tìm chiếc xe con màu đen bình dân, không quá nổi bật, lái ra đường đất xa cấm địa, ngồi trên ghế nghỉ ngơi dưỡng sức, bổ sung năng lượng.Ba người thay phiên nhau gác đêm, đến hừng đông thì đã hồi phục thể lực về trạng thái tốt nhất.Tỉnh Nam nhiều đồi núi, đường ở ngoại thành vòng vèo quanh co. Nhìn theo cột mốc lộ giới thì thành phố gần Khu 2 nhất có tên Tân Châu. Kim Diệp lái xe trở lại đường cao tốc, chạy mãi, chạy mãi theo bảng hướng dẫn trên quốc lộ đến lối ra cao tốc nội thành Tân Châu.Gần lối ra chồng chất rất nhiều xe ô tô hỏng, nghĩ chắc khi virus mới bùng nổ, nơi này từng rất hỗn loạn. Hiện tại, những chiếc xe ấy bị đẩy dạt sang hai bên, chừa lối giữa để đi qua. Hẳn là có người chơi lái xe trọng tải lớn bạo lực mở đường, có chiếc đã bị ép biến dạng.Kiến trúc trong thành phố có kích thước khá to, xem mức độ sầm uất thì nơi này đã từng là một thành phố lớn.Thành phố lớn nghĩa là có nhiều vật tư để tìm kiếm, có nhiều không gian cho bọn Đường Dư phát huy. Những vật tư mà Người một nhà cần tương đối đặc thù, người chơi khác đều chê, nghĩ chắc trong thành phố còn thừa không ít. Các cô có thể từ từ thu gom.Nhưng song song đó thì thành phố lớn cũng đồng nghĩa với dân cư đông đúc, xác sống sẽ nhiều hơn một chút, người chơi cũng thế.Có điều từ khi vào thành phố đến giờ, bọn Đường Dư vẫn chưa đụng độ đội người chơi nào cả, nghĩ chắc những người chơi gần đây đều tập trung đến cấm địa hết rồi, số lượng toàn mạng trở về cũng không nhiều.Kính chiếc ô tô con có dán màng phản quang. Tiểu Li ngồi ở ghế phụ, cười nói cùng Kim Diệp, chỉ có Đường Dư ngồi băng sau làm bạn với ba lô.Cô rảnh quá đâm ra chán, thi thoảng lại ghé vào cửa kính, cặp mắt không ngừng đảo quanh quan sát bốn phía xem có bóng người hay bóng xe nào hoạt động hay không.Cũng chẳng rõ là cô đang mong đợi nhìn thấy bóng dáng ai đó hay là cầu nguyện tốt nhất đừng gặp một người nào cả.Nhìn ngó một lúc, không ngờ Đường Dư thật sự phát hiện được điểm khác thường.Trước cửa một trung tâm thương mại lớn trên phố bên kia có một chiếc xe đã được cải tạo đang đỗ. Sở dĩ Đường Dư có thể phát hiện ngay khi chỉ nhìn thoáng qua là bởi vì chiếc xe này thật sự quá bắt mắt.Khung xe dáng việt dã nhưng cả bên trong lẫn bên ngoài đều được cải tạo một phen. Phía trước gắn tấm thép có gai nhọn, thân xe được bọc bởi cái lồng thép, cửa kính đổi thành cửa sắt, vừa có thể phòng thủ mà vẫn chừa khe hở để tấn công. Trần xe được mở ra, gắn hai hàng súng phóng lựu loại bắn trên vai.Nhìn từ xa chính là chiến xa tận thế trông cực kì hoang dã.Trong xe không có ai gác, nghĩ chắc tất cả đã vào trung tâm thương mại thu gom vật tư rồi.Nhưng sau khi sử dụng Cường hóa thị lực, Đường Dư lại phát hiện mình đã đoán sai, vẫn có người ở lại canh gác. Một người đàn ông khoanh tay đứng ngay cửa trung tâm thương mại, trên tay đầy hình xăm trổ xanh đen, vóc người thoạt trông rất vạm vỡ.Gã xăm mình tựa nửa người trên lên cửa, thi thoảng lại ngó vào trong trung tâm rồi lại quay ra nhìn chiếc xe, sau đó tiện tay châm một điếu thuốc.Ở thời tận thế, thuốc hút chính là vật tư xa xỉ. Kết hợp với chiếc xe cải trang này, Đường Dư đoán chắc chắn là trận doanh của đối phương có vật tư rất phong phú, ít nhất là không phải lo cái ăn cái mặc.Trên mặt đất gần đó có mấy thi thể xác sống, hẳn những người này đã dọn sân trước.Chỉ lát sau, lại có hai người khác bước ra từ trung tâm thương mại, đều là nam gầy gò nhưng có cơ bắp. Mỗi người cầm một cái túi màu đen, trông nặng trĩu.Thấy đồng đội bước ra, gã xăm mình lười nhác giơ tay trên nắm cái cửa cuốn đã mở một nửa, hai chân lơ lửng, hắn nhẹ nhàng kéo một cái, cửa "rầm" một tiếng đóng sầm. Sau đó, hắn lấy ra một sợi xích sắt, cẩn thận khóa kĩ lại.Hệt như ra vào kho hàng nhà mình.Đường Dư cúi thấp người. Qua cửa kính, cô thấy ba người đối phương lên xe, nghênh ngang rời đi trong tiếng động cơ gầm rú."Kim Diệp, tụi mình đuổi theo đi." Đường Dư vỗ vai Kim Diệp, vươn hai ngón tay làm dấu xông lên.Kim Diệp nhìn Đường Dư qua kính chiếu hậu: "Giờ bà to gan nhỉ?""Dù gì tôi cũng là xác sống chúa mà." Trên mặt Đường Dư chẳng có vẻ gì là ngại ngùng. Xác sống chúa phải làm chuyện nên làm.Các cô không thể theo quá sát, lái xe trên đường phố không có sinh vật sống thế này quá dễ phát hiện. Vì thế, gần như là đợi chiếc xe cải tạo quẹo qua góc đường thì các cô mới nổ máy.Nương những tòa nhà che lấp, xe quẹo bảy tám lần, kiến trúc chung quanh dần trở nên cũ kĩ, nhà cửa cũng ngày càng thưa thớt, có vẻ các cô đã băng qua hơn nửa thành phố, đi đến vùng ngoại ô phía bên kia Tân Châu.Sau một cua quẹo, chiếc xe cải tạo đã hoàn toàn biến mất trên con đường trong khu công nghiệp.Kim Diệp không dám lỗ mãng đi theo, bèn dừng xe một bên đường. Ba người cầm ba lô xuống xe cuốc bộ, chỉ chốc lát đã thấy ở ngã rẽ có một cái khung bằng kim loại. Chữ trên khung đã bị gỡ ra từ lâu, bên dưới cái khung là một cánh cửa sắt, có khóa. Trên con đường đầy cát bụi có mấy vết bánh xe lớn, rõ ràng là do lốp xe việt dã để lại.Tường bao chung quanh không phải quá cao. Trên tường xi măng là lưới thép, có thể loáng thoáng thấy được núi rác bên trong, đa số là xác xe hỏng, tấm thép và chất thải rắn.Hình như nơi đây là một bãi rác cỡ lớn.Đường Dư lùi xa khỏi tường bao, sau đó cúi người lao tới. Sau một đoạn chạy lấy đà ngắn, cô dễ dàng đạp lên vách, hai tay bám vào gờ tường, rướn người một cái đã leo lên.Giờ đã có thể nhìn rõ ràng hơn. Bãi rác cực kì rộng lớn, bên trong chất chồng rất nhiều chất thải rắn. Ở đây không có mùi hôi như bãi tập kết rác sinh hoạt, không giống một bãi rác đơn thuần mà như chỗ thu gom phế liệu kim loại hơn.Ngoài ra, xa xa còn có rất nhiều xe tải lớn màu đỏ, chuyên chở những khối kim loại phế liệu đã được nén chặt thành hình lập phương, trông như định chở đi.Đồ ngon! Mắt Đường Dư sáng rỡ. Mang số kim loại này về rất hữu dụng.Nhìn kĩ thêm lần nữa, Đường Dư có thể lờ mờ thấy được chiếc xe cải tạo dừng cạnh một gian nhà xưởng, chỉ lộ ra nửa thân xe.Xem ra các cô đã tìm được điểm trú đóng của ba người kia.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com